Tác giả: Vân Phi Mặc
Vạn dặm trùng sơn, mênh mông vô bờ, những ngọn núi cao ngất nối thẳng lên trời. Bầu trời vạn dặm không mây đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, che phía chân trời, ngày mà như đêm.
Nông dân đang làm việc trên ruộng đều bị dị tượng trên bầu trời hấp dẫn. Dù là người ở Hoàng cung huy hoàng tráng lệ, hay là người ở đồng ruộng nơi núi sâu đều ngẩng đầu nhìn trời.
"Xem nay phải ép giá nhanh."
"Sắp mưa to rồi, mau về nhà thôi."
"Chuyện này chắc chắn có gì kỳ lạ."
"Trời có dị tượng, tất có đại nạn."
Những người khác nhau, thân phận khác nhau, nội dung câu nói cũng khác nhau.
Trên con phố phồn hoa, một người đột nhiên gào to.
"Trong đám mây đen kia có ánh sáng đỏ!"
Theo tiếng kêu, mọi người lại sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen nơi chân trời. Chính giữa tầng mây đen kịt xuất hiện một ánh snag màu đỏ tươi, cả đám mây như nhuộm màu máu.
"Có phải ông trời tức giận không?"
"Mây đen mang máu, đại hung!" Một lão đạo sĩ thấy cảnh này, bấm đốt ngón tay, ánh mắt hoảng sợ.
Mây đen cuồn cuộn, lập lòe ánh đỏ. Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời, âm thanh đó như muốn nổ vỡ cả không trung.
Trong núi sâu, một ánh sáng bạc thoáng hiện, tựa như một con rồng bạc hướng thẳng về một ngọn núi, bổ ngọn núi cứng rắn ra, trong núi, theo từng tia sét buông xuống, cũng liên tục phát ra những tiếng ầm vang.
Sét ngày càng dày, mà tiếng vang trong sơn động cũng ngày càng lớn, khi tia sét cuối cùng đánh xuống, ngọn núi cứng rắn hoàn toàn nứt toạc, lộ ra một cỗ quan tài khắc rậm rạp phù chú trấn tà.
'Ầm', quan tài nứt từng khúc, một nam tử đội mũ, mặc trường bào màu tím, đôi mắt nhắm chặt từ từ bay trong không trung.
Đột nhiên, những con rồng bạc từ không trung rơi xuống, nam tử thình lình mở mắt, một tia sáng đỏ bắn từ trong mắt ra, y nâng tay chỉ lên trời, rồng bạc như gặp phải thứ gì đáng sợ, lập tức biến mất.
Ánh sáng đỏ trong mắt nam tử chợt biến mất, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn xung quanh, ánh mắt trong sáng mang theo chút nây thơ.
Y bay ra khỏi sơn động rách nát, chớp mắt đã xuất hiện nơi xa vạn dặm.
Khi nam tử rời đi, một đám người dẫm phi kiếm, vạt áo phần phật bay xuất hiện ở sơn động đổ nát. Bọn họ là những người tu tiên ẩn cư cuối cùng, hành tung mơ hồ, thế nhân không hề hay biết.
Ông lão dẫn đầu thấy tình huống trong sơn động, "Đã chậm một bước. Mau, đuổi theo."
"Tử Dương chân nhân, tà vật kia có thể chớp mắt đi xa vạn dặm, chúng ta sao có thể đuổi kịp."
Tử Dương chân nhân vẻ mặt túc mục, "Dù đuổi không kịp cũng phải đuổi. Giờ y mới xuất thế, công lực giảm mạnh. Nếu lúc này không tiêu diệt, vạn vật sẽ đứng trên bờ diệt vong."
Một đám người không dám chậm trễ, tính toán hướng y đi, bắt đầu truy đuổi.
Mấy tháng sau, họ mới tìm được y ở một sơn thôn nào đó.
Y đứng trong vũng máu, xung quanh đều là thi thể của thôn dân. Đám tu sĩ thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, không nói hai lời, dùng toàn bộ pháp khí và pháp quyết mình biết với y.
Nam tử thấy họ công kích, theo bản năng phản kháng, hai bên đánh một trận lớn.
Lúc này, ở một sơn trại cách đó trăm dặm, một đám thổ phỉ đang mang theo chiến lợi phẩm và nữ tử nông gia bắt sống được trong thôn về sơn trại.
Qua mấy lượt đánh, đám tu sĩ đều không địch lại.
"Bày trận!" Tử Dương chân nhân hét lớn một tiếng.
Thất Tinh Trận được bày ra, nam tử bị vây trong trận pháp.
Người bên ngoài thấy y bị trận pháp vây khốn, không ít người nở nụ cười như trút được gánh nặng.
"Cuối cùng cũng có thể tiêu diệt y."
"Đúng vậy."
Tử Dương chân nhân nghiêm túc nói, "Đừng vui mừng quá sớm. Nếu Hống có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy thì các tiền bối sẽ không chỉ trấn áp y thôi đâu."
"Thêm Liệt Dương Trận vào."
Mọi người tiếp tục bày trận, chỉ là họ còn chưa bày trận xong, Hống bị vây trong trận đã thoát ra ngoài, mấy người bày trận đều bị phản phệ.
Tử Dương chân nhân ra lệnh, "Bảo vệ tâm thần, tiếp tục bày trận."
Người khác tiếp tục công kích, người bày trận tiếp tục bày trận.
Khi Liệt Dương Trận trừ tà trút xuống, nam tử thấy tay mình hơi nóng. Y ngây thơ nhìn, rõ ràng xung quanh không có gì cả, vậy mà khi người mình chạm vào lại bị nóng.
Y có chút tò mò, cũng không vội vã phá trận, mà nghiên cứu trận pháp trước mắt. Y như tìm được một món đồ chơi khá vui.
Trước giờ chưa từng có thứ gì có thể khiến y bị thương, mà đồ vật vô hình trước mắt lại có thể, nên y cực kỳ hứng thú với nó.
Tu sĩ ngoài trận pháp tự nhiên cũng thấy được tình huống của y.
"Tử Dương chân nhân, y đang làm gì vậy?"
Một đám người đều nghi hoặc nhìn hành động của y.
"Hình như y đang... Chơi." Có người nói ra quan điểm của mình.
Và nó được mọi người nhất trí tán đồng.
Nếu bình thường, bị nhốt trong trận pháp, không phải nên vội vã thoát ra sao? Mà vị trước mắt này thì hay rồi, còn chơi tiếp. Trận pháp đó là Liệt Dương Trận, trận pháp trừ tà lợi hại nhất giới Tu chân rồi đấy!
Y không vội chút nào, mà còn thản nhiên tự đắc chơi!
Nhận ra điều này, sắc mặt của người ở đây đều thay đổi.
"Tử Dương chân nhân, hình như y chưa khai linh trí."
Trước đó không tiếp xúc nhiều, mọi người đều không phát hiện. Giờ họ mới dần nhìn ra manh mối.
"Liệt Dương Trận dường như không có tác dụng gì với y."
"Trận này mà còn không có tác dụng với y thì trên đời nào còn thứ gì có thể khắc chế được y?"
Bọn họ tới trừ tà, nhưng mà tà này không thể trừ!
Chẳng lẽ thiên hạ thương sinh sẽ bị diệt vọng bởi y sao!
"Ta có một cách, nhưng không biết có dùng được không, hơn nữa cách này rất nguy hiểm." Một nữ tử kiều tiếu lên tiếng.
Tử Dương chân nhân nhìn nàng ấy, "Hãy nói nghe thử."
"Y chưa khai linh trí, sao chúng ta không coi y như một đứa trẻ mà bồi dưỡng, cẩn thận cảm hóa y?"
Mọi người nhìn nhau.
Tử Dương chân nhân trầm ngâm một lát rồi nói, "Cách này cũng có thể thử một lần."
Sau khi thu trận pháp, họ lừa y đi. Tử Dương chân nhân mang y về tông môn, bắt đầu dạy dỗ cẩn thận, cảm hóa y.
Linh khí ngày càng loãng, tu sĩ ngày càng ít, môn phái dần xuống dốc.
Từng thế hệ qua đời, chỉ có y chưa hề già đi, bất tử bất diệt.
Trăm ngàn năm, mấy đại tông môn cũng không từ bỏ ý định trấn áp y, bởi vì họ lo lắng, không còn họ khống chế, y sẽ hủy diệt thế giới.
Qua mấy ngàn năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được vật có thể trấn áp ma tính của y.
Bọn họ tập hợp đám tu sĩ cuối cùng của giới Tu chân, dùng tính mạng của họ phối với phục ma châu phong bế tà khí của y.
Khi phong bế tà khí, năng lực hô mưa gọi gió của y cũng bị phong bế, cùng với tất cả ký ức của y.
Từ khi có ký ức, y đã biết mình khác với những người xung quanh. Họ sẽ sinh lão bệnh tử, mà y thì không. Họ coi y thành quái vật, cho dù y chưa từng tổn thương họ, thậm chí còn từng cứu họ khỏi nước sôi lửa bỏng.
Họ từng mang ơn đội nghĩa y, nhưng sau khi phát hiện y khác biệt, một đám đều trở nên hung ác, muốn thiêu sống y.
Từ đó về sau, y biết mình không thể để người khác biết bản thân khác biệt. Cứ hai mươi năm, y sẽ đổi chỗ sống, y đi qua rất nhiều nơi, gặp được đủ loại người.
Trong số họ có thiện, có ác, có xảo trá, có bao biện, có ngu dốt. Mà bản thân y, trong từng ấy năm, từng làm tiểu thương, cũng làm quốc sư quyền cao chức trọng, trọng thần.
Y trải nghiệm hết mọi công việc, nhưng không gì khiến y hứng thú. Y bắt đầu học những người khác, bồi dưỡng thế lực, tổ chức này chẳng qua là y tùy tay tạo ra, không ngờ lại bồi dưỡng qua một thế kỷ, lại một thế kỷ.
Y là môn chủ thần bí trong miệng họ, là gia chủ vạn năng trong miệng họ.
Các triều đại đều có rất nhiều Đế vương theo đuổi trường sinh bất lão, mà y lại muốn biết mùi vị của tử vong. Y dùng con dao sắc bén nhất đâm vào ngực mình, y không hề bị thương, mà cái được lưu truyền là thần binh trong truyền thuyết lại đứt gãy từng khúc.
Y từng gặp được một cao tăng đức cao, thấy được vầng sáng vàng mà người thường không có trên người hắn.
Y hỏi, vì sao người lại tồn tại, tồn tại có ý nghĩa gì?
Hắn nói, tồn tại tất nhiên có đạo lý của nó, tất cả đều do trời định. Chờ đến khi người trong định mệnh của ngươi xuất hiện, ngươi sẽ biết ý nghĩa sống.
Từ sau ngày ấy, y bắt đầu chờ người trong định mệnh của mình xuất hiện.
Y muốn biết ý nghĩa của tồn tại.
Nếu người đó không xuất hiện, vậy y sẽ đi tìm. Đến khi gặp được một nữ tử khá có ý tứ, nữ tử đó nói với y, nàng ta là người xuyên không từ một ngàn năm sau tới.
Trong đầu nàng có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, khiến y cảm thấy rất mới mẻ.
Đây là người mà định mệnh sắp đặt sao?
Nhưng vì sao y vẫn không cảm nhận được ý nghĩa của tồn tại?
Y từng hỏi nàng, người vì sao lại tồn tại?
Nàng ta nói với y, tồn tại là vì hưởng thụ cuộc sống, ăn ngon, chơi vui.
Nhưng mà những thứ đó với y, chẳng có ý nghĩa gì.
Y có thể không ăn không uống vài chục năm, y có đủ tiền tài để tiêu phí, hưởng thụ cuộc sống xa hoa phú quý mà người đời hâm mộ, nhưng, tất cả với y vẫn buồn tẻ vô vị. Cho dù nữ nhân này đến, mang đến cảm giác mới lạ khác biệt với y, nhưng vẫn không thể cởi bỏ câu hỏi trong lòng y.
Sau đó, nàng bị Đế vương giết chết.
Y lật đổ Hoàng triều kia, giết chết vị Đế vương kia, báo thù cho nàng. Nàng rời khỏi nhân thế, mà y vẫn còn sống. Nghĩ đến thế giới nàng từng nói, một thế giới ở một ngàn năm sau.
Y có chút tò mò, không biết thế giới một ngàn năm sau có muôn màu muôn vẻ như nàng nói hay không.
Một ngàn năm trôi qua, các triều đại thay đổi, mà Phong gia của y vẫn như cũ, đơn giản là vì y bất tử bất diệt. Y tận mắt nhìn sự đổi thay trong suốt ngàn năm đó, cũng không can thiệp, nhìn thế giới dần biến thành thế giới mà nữ tử kia từng nói.
Mỗi đêm, y quen đứng nơi cao, nhìn thế giới lập lòe ánh đèn, tất cả mọi người tiến vào giấc ngủ say, chỉ có y vĩnh viễn không cảm giác được ngủ là gì, đôi khi khép mắt lại, bên tai tựa như có người đang hát cho y, tiếng hát xa xưa, mơ hồ.
Y từng tìm ngọn nguồn bài hát này, có lẽ tìm được chủ nhân của nó, y có thể biết mình là ai.
Tìm kiếm ngàn năm, không ai biết đó là bài hát gì.
Có lẽ, đó chỉ là ảo giác của mình, vì sống quá cô đơn mà xuất hiện ảo giác.
Anh nghĩ mình sẽ tiếp tục sống như vậy, lặp lại mấy ngàn năm. Mãi đến một ngày, anh nghe được tiếng hát của một người.
Tiếng hát của cô dường như có ma lực, khiến anh muốn ngủ say.
Anh muốn thử xem đây là ngẫu nhiên, hay thật sự có loại ma lực này. Anh chọn bài, nhưng cô gái trên đài lại từ chối.
Anh không nhớ được đã bao lâu chưa bị người từ chối.
Trước khi rời đi, anh nhìn cô gái kia một cái, liếc qua đã biết khuôn mặt cô là ngụy trang.
Hôm sau, anh nghĩ đến cô gái kia, lại đến. Lần này, anh thật sự đã ngủ, ngủ chừng hơn một giờ. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Cô gái này đặc biệt, khiến anh chú ý, lại không dậy được cảm xúc mãnh liệt gì.
Những ngày sau đó, mỗi ngày anh đều tới khu nghỉ ngơi nghe hát một giờ.
Giọng cô rất êm tai, giống như tiếng ca của cô, sẽ khiến người ta không tự giác kìm hãm, say mê trong đó.
Cả ngàn năm qua, lần đầu tiên anh thích một thứ, tiếng hát của cô gái này.
Một tháng sau, anh đến Nhật Sinh Quốc, ngày đó, anh cứ cảm thấy bên người thiếu gì đó, mãi đến tối, nhìn nơi nơi giăng đèn, anh nghĩ tới cô gái kia, nhớ tới tiếng hát của cô.
Đáy lòng anh có một khát vọng, khát vọng được nghe tiếng cô hát.
Anh sai người lấy số của cô tới, vội vã gọi cho cô, điện thoại nhanh chóng nối máy, anh nói mục đích gọi. Anh nghĩ mình đã đưa ra điều kiện đủ hậu đãi, đối phương chắc chắn sẽ đồng ý, nào ngờ, người nọ lại mắng thẳng.
"Có bệnh à! Hát hát hát cái quỷ ý!"
Đến khi anh gọi lại, điện thoại báo trạng thái tắt máy.
Bị mắng, anh lại không tức giận, ngược lại, nghe được giọng nói của cô, trong lòng lại có cảm giác thỏa mãn, dường như chỉ cần nghe được giọng cô, cuộc sống một ngày đã viên mãn.
Anh vội vàng muốn về nước, nghe cô hát.
Sáng sớm hôm sau, anh lập tức về nước, lúc đến vừa kịp trước lúc cô mở màn, anh lại lần nữa bao hết các tiết mục trong ngày hôm nay của cô. Nghe cô hát, cả người anh thả lỏng lại.
Anh cho rằng quan hệ giữa anh và cô cũng chỉ là người nghe và người biểu diễn, mãi đến một ngày, cô đột nhiên chui vào xe anh, tất cả đã thay đổi.
Anh cứu bạn cô, khi cô hỏi yêu cầu báo ân, anh lập tức nói yêu cầu kia ra, vốn tưởng cô không đồng ý, không ngờ cô lại đồng ý.
Ngày đầu tiên, anh nhìn đồng hồ, chờ 11h đến, vừa đến giờ, anh gọi vào dãy số kia, điện thoại rất nhanh có người nhận.
Dường như cô hơi khẩn trương, hoặc là có một loại sợ hãi với anh, rất sợ tiếp cận anh.
Cảm giác này anh đã sớm phát hiện khi họ ngồi chung một chiếc xe. Cô sẽ trộm dịch người, cách xa anh ra.
Cô nghĩ mình hành động rất cẩn thận, sẽ không ai phát hiện, nhưng thật ra đều bị anh nhìn thấy không sót. Khi cảm giác được cô xa cách mình, trong lòng anh thậm chí còn thấy không thoải mái, thậm chí còn có xúc động muốn kéo cô đến bên cạnh.
Anh được lắng nghe cô hát mỗi ngày như nguyện.
Khi anh đi công tác, mỗi ngày đều tính thời gian, chỉ cần chờ đến khi trong nước đến 11h, anh đều ngừng việc, hưởng thụ tiếng hát của cô.
Ngày nọ, khi về nước, thấy cô trên phố, cảm giác vui sướng mới dâng lên trong anh đã bị người đàn ông quấn lấy cô phá vỡ.
Anh nhìn chằm chằm thằng nhãi kia, nghe tên đó nói lời ngon tiếng ngọt với cô.
Anh biết con gái đều thích nghe lời ngọt, liệu cô có bị tên tiểu tử kia lừa không?
Nghĩ đến khả năng này, lòng anh nổi lửa giận, có xúc động muốn giết người nọ.
Lúc sau, nghe người khác nói, cô gái kia không bị thằng nhãi đó lừa, đáy lòng anh mừng thầm.
Tối đó, vừa đến 11h, anh vội vã gọi cho cô.
Anh hỏi một câu hỏi, sau khi hỏi xong, anh mới kinh ngạc phát hiện mình vừa hỏi gì.
"Cô thích đàn ông như thế nào?"
Anh thậm chí còn muốn hỏi, cô có thích người như anh không. Nhưng mà, anh không hỏi. Bởi vì anh sợ, anh vậy mà lại sợ nghe được một đáp án anh khó có thể tiếp thu.
Có đôi khi anh sẽ nghĩ, mình bị làm sao vậy?
Đột nhiên lo được lo mất, dễ tức giận, càng ngày càng không giống bản thân trước kia.
Những thay đổi này, đều là vì cô.
Ánh mắt nhìn về cô ngày càng nhiều, có những lúc đi kiểm tra trung tâm thương mại, thấy mỗi loại châu báu, trong đầu đều nghĩ, cô đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp.
Có những lúc thấy một bộ quần áo đẹp, sẽ nghĩ cô mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.
Anh mua mấy thứ đó, muốn đưa cho cô, nhưng mà, không dám đưa.
Một ngày đó, cô hát một bài hát, một bài hát khiến anh khiếp sợ, bài hát đó đã vượt qua cả ngàn năm cùng anh.
Anh truy hỏi cô nơi xuất xứ ca khúc ấy.
Cô nói với anh, có một người dạy cô, nhưng cô quên tên rồi.
Anh có cảm giác, cô không nói thật, chỉ là anh không chọc phá lời nói dối của cô.
Vài ngày sau, anh dẫn cô đi xem một màn kịch. Tuy biết cô không thích Giang tam thiếu, nhưng anh vẫn không yên tâm, anh muốn bóp chết tất cả khả năng từ trong nôi.
Hôm sau, cô đứng trên sân khấu nhìn về căn phòng của anh, nói một câu.
"Bài hát hôm nay, tôi muốn tặng cho một người."
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tặng anh, khiến anh mừng như điên.
Khi tiếng ca vang lên, cảnh vật bốn phía thay đổi, trước mắt anh dường như xuất hiện từng ảo cảnh mơ hồ, một thiếu niên thâm tình ngóng nhìn người nào đó.
Giây phút đó, anh dường như biến thành thiếu niên kia, vô cùng chờ mong, khẩn trương, thấp thỏm nhìn cô gái nơi xa.
Dần dần, cảnh tượng trước mặt hòa với hiện thực.
Anh thấy cô gái trên sân khấu rơi nước mắt.
Giây phút đó, anh đột nhiên hiểu ra, thì ra cô chính là người anh luôn chờ đợi.
Tất cả cảm xúc của anh đều do cô dựng lên.
Cuối cùng, anh không khống chế được khát vọng trong lòng nữa, anh không quan tâm gì, xông lên sân khấu, ôm cô vào lòng mình.
Cô không đẩy anh ra, không từ chối anh đụng chạm.
Anh cảm nhận được, cô cũng có cảm giác với anh, cảm giác giống với cảm giác anh dành cho cô.
Nhận ra điều này, anh mừng như điên.
Cảm giác đó làm anh cảm thấy, trăm ngàn năm buồn tẻ chờ đợi đều đáng giá.
Anh kéo tay cô, một giây cũng không muốn buông. Khi cô nói cô phải đi, anh không muốn.
Cô nói, bọn họ nam chưa cưới, nữ chưa gả, không thích hợp.
Anh lập tức muốn kết hôn.
Tuy tờ giấy chứng nhận kết hôn kia không có ý nghĩa gì lớn với anh, nhưng mà, anh thích nhìn tên của mình và cô được đặt song song nhau.
Anh vội vã cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn, nhìn ảnh hai người chụp chung, càng nhìn càng vừa lòng. Anh hận không thể nói cho tất cả mọi người, đây là vợ anh, là vợ của anh, không ai có thể cướp đi.
Nhưng mà, có một người rất đáng ghét, cứ thích quấn lấy vợ. Tuy người đó là nữ, nhưng mà anh vẫn rất không vui.
Thời gian của anh và Đường Nhi bên nhau, anh còn ghét bỏ nó không đủ, người phụ nữ không có mắt kia lại cứ luôn nghĩ cách dụ dỗ Đường Nhi ra ngoài.
Nhưng mà, muốn cướp vợ của anh, bé còn non lắm. Các cô đi dạo phố, anh cũng đi theo, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cô gái kia bằng ánh mắt lạnh buốt, không tin là cô gái đó còn tiếp tục ở lại được.
Quả nhiên, cô gái ấy xám xịt đi rồi.
Đường Nhi lại thuộc về một mình anh.
Sau khi có được cô, anh bắt đầu sai người tìm kiếm thuốc trường thọ, anh muốn ở bên cô thật lâu, thật lâu. Có cô làm bạn, dù mấy trăm ngàn năm, anh cũng sẽ không thấy buồn tẻ vô vị.
Sau này, hai người có thể sinh mấy đứa con, không không không, không cần thì hơn, hai người bọn họ là tốt nhất. Nếu Đường Nhi muốn, anh cũng có thể cố mà để mấy nhãi con đó xuất hiện.
Anh đã vạch sẵn, thậm chí đã nghĩ kỹ xem sau này muốn dẫn cô đi đâu chơi, ăn gì ngon, làm tất cả những gì cô thích.
Nhưng mà, thân thể cô bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Cô trộm gạt đi, không cho anh biết.
Mới đầu, anh rất tức giận, nhưng dần dần hiểu ra ý cô. Cô không muốn anh lo lắng, trộm uống thuốc. Anh coi như không biết gì cả, âm thầm cho người kiểm tra.
Đám phế vật kia lại báo với anh, không tra ra gì cả!
Nhìn thân thể cô ngày một kém đi, nhìn những vết thương không ngừng nhiều thêm trên cô, nhìn cô luôn chồng chất vết thương, lại cố mọi cách che lấp.
Anh rất đau lòng, anh hận không thể dời hết các vết thương đó lên người mình.
Anh thật cẩn thận bảo vệ cô, nhưng mà, dù cẩn thận thì trên người cô vẫn sẽ thường xuất hiện những vết bầm. Có những lúc nghiêm trọng đến mức chỉ cần dùng chút sức cũng khiến vết bầm xuất hiện trên da cô.
Anh có thể cảm nhận được sinh mệnh cô dần trôi đi, cảm giác sắp mất đi cô khiến anh đau đến nghẹt thở, từng giây từng phút ăn mòn anh.
Anh không thể để cô chết, anh muốn cứu cô.
Anh nghĩ tới một cách, ra lệnh cho Hàng Mã đi tìm tung tích mỹ nhân ngư, không tiếc bất cứ giá nào đi tìm, cuối cùng bắt được một mỹ nhân ngư.
Khi thấy ông lão kia, biết được chuyện về mỹ nhân ngư từ ông ấy, anh bắt đầu nghi ngờ, có phải vì anh không phải người, là một quái vật bất tử bất diệt, nên mới đẩy nhanh cô đến bờ vực cái chết hơn.
Anh cẩn thận hồi tưởng lại từng giây phút bên cô, phát hiện manh mối.
Mỗi lần kết hợp với cô, anh đều cảm thấy cả người thoải mái, thân thể như có dòng khí chảy xuôi, khiến anh nhẹ nhàng, thoải mái.
Anh nghĩ đó là phản ứng bình thường khi nam nữ kết hợp, giờ nghĩ lại, mỗi lần như vậy, anh giống như đang hấp thu tinh huyết của cô.
Anh không dám tưởng tượng, chính mình là người đẩy cô đến cái chết nhanh hơn.
Thả cô đi, thả cô về biển rộng, mỗi khi nghĩ đến đây, anh khó chịu đến không thở nổi. Anh không muốn xa cô, một giây cũng không muốn.
Khi anh nhìn thấy cô thất khiếu chảy máu nằm trong lòng mình, anh chỉ có thể thả cô đi.
Anh không muốn cô chết!
Anh bắt đầu dần xa cách cô, khi thấy sự mất mát trong mắt cô, tim anh như bị bóp nghẹt.
Cô rõ ràng cảm giác được sự xa cách của anh, lại vờ như không biết gì cả.
Cô rõ ràng đã khó chịu lắm rồi, lại vẫn miễn cưỡng cười vui.
Thà răng cô nổi giận với anh, đánh cũng được, mắng cũng được, chỉ cần lòng cô thoải mái hơn một ít. Nhưng cô không hề làm vậy. Cô không làm gì cả.
Người phụ nữ anh phái đi cuối cùng cũng khiến cô mở miệng! Khi cô lấy tờ giấy ly hôn kia ra, máu toàn thân anh như đọng lại, quên mất phải thở, quên đi tất cả.
Cô đi rồi, như anh mong muốn, mang theo vết thương tình cảm rời khỏi thế giới của anh.
Nhìn bóng cô dần biến mất trước mắt mình, anh dùng toàn bộ sức lực, khắc chế xúc động muốn đuổi theo cô.
Anh không ngừng tự nhủ, chỉ tạm thời xa cách nhau thôi, chờ đến lúc cô khôi phục như lúc ban đầu, anh sẽ lại theo đuổi cô.
Trước lúc đó, anh nhất định sẽ nghiên cứu ra cách giải quyết mối nguy của cô, giải quyết uy hiếp mà thân thể mình mang tới cho cô.
Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, bọn họ sẽ có thể giống như trước kia.
Chỉ là, cô rời đi mấy tiếng đồng hồ, anh lại có cảm giác như mình đã xa cô mấy thế kỷ.
Khi cô lại một lần nữa đứng trước mặt anh, anh tưởng mình bị ảo giác.
Đối mặt với sự chất vấn của cô, anh lựa chọn im lặng.
Đối mặt với lời cầu xin của cô, anh lựa chọn từ chối.
Nếu anh biết cô sẽ dùng cách quyết tuyệt này để anh từ bỏ, anh tuyệt đối sẽ không từ chối.
Anh hối hận, hối hận mình không đồng ý lời cầu xin của cô.
Tận mắt thấy cô biến mất trước mắt mình, cuối cùng anh đã nếm được, cái gì là đau.
Sinh ly tử biệt, thì ra lại khiến người ta khó chịu đến thế.
Khi anh nghĩ mình có được cả thế giới, trời cao lại nói với anh, tất cả chỉ là giấc mộng của anh mà thôi.
Anh hận, hận ông trời vì sao lại tàn nhẫn với mình như thế.
Vì sao cho anh biết thế nào là yêu, rồi lại cướp cô đi?
Vì sao cho anh biết thế nào là ngọt ngào rồi lại để nó rời xa anh?
Vì sao cho anh biết ý nghĩa của tồn tại, rồi lại tước đoạt ý nghĩa tồn tại của anh?
Ngay cả ý nghĩa tồn tại cũng không có, vậy lựa chọn cái chết.
Tìm kiếm cách khiến chính mình chết đi.
Đường Nhi, chờ anh.
Dù có qua bao nhiêu lần luân hồi, anh cũng sẽ tìm được em.