Tác giả: Vân Phi Mặc
"Sẽ không có ngày đó, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra." Phong Dực vội ngắt lời cô.
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Ngốc. Người có sinh lão bệnh tử, cuộc đời chúng ta cuối cùng sẽ đến điểm cuối. Phong tiên sinh thân thể cường tráng, chắc chắn sẽ sống lâu hơn em. Em lo, ngày nào đó, em không còn nữa, anh sẽ không quan tâm đến thân thể của mình. Nếu anh thật sự làm như vậy, em sẽ không bao giờ để ý đến anh, không đi vào giấc mộng của anh."
"Phong tiên sinh, thân thể anh là của em, biết không?" Bắc Vũ Đường 'hung tợn' cảnh cáo.
"Bá đạo!" Phong Dực bất đắc dĩ, giọng nói lại lộ ra sự trầm trọng khôn kể.
"Hỏi anh có đồng ý hay không?"
"Được, anh đồng ý."
Sau khi nghe anh hứa, Bắc Vũ Đường nở nụ cười an tâm.
Đúng lúc này, một ngôi sao băng vụt qua trên bầu trời, lưu lại thời khắc lộng lẫy nhất của mình trong trời đêm.
"Anh xem, sao băng kìa!" Bắc Vũ Đường kinh hỉ hô.
Giọng nói vui sướng, khóe môi lại là nụ cười nhàn nhạt chua xót, cô giống như ngôi sao băng lướt qua trong giây lát trên bầu trời kia, định mệnh đã định là sẽ không thể dừng lại ở bầu trời đó.
Phong Dực không nhìn lên trời mà nhìn người bên cạnh, thấy được giọt nước mắt tựa như sao băng xẹt qua nơi khóe mắt cô.
Nửa tháng, phòng thí nghiệm vẫn chẳng hề có tiến triển gì, tính tình Phong Dực ngày càng thêm táo bạo, nhưng mỗi lần xuất hiện trước mặt Vũ Đường, anh vẫn là Phong tiên sinh ôn nhu săn sóc.
Phong Dực trầm mặt đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đến đình viện, thấy Vũ Đường đang hái hoa bên trong, khi anh đến bên cô, khuôn mặt đã thay đổi.
Anh còn chưa đến gần, đã thấy người ngồi xổm bên vườn hoa đột nhiên ngã xuống.
"Đường Nhi!"
Phong Dực vội chạy về phía cô, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt cô, ôm cô dậy. Vừa đỡ cô lên, anh đã thây máu tươi tràn ra từ mũi và mắt cô.
Phong Dực luống cuống, cuống quít ôm cô về.
Anh lau máu tươi nơi khóe mắt và khóe môi cô, nhưng dù lau thế nào cũng không hết.
"Đường Nhi, em tỉnh lại. Anh sẽ không để em chết, không bao giờ." Phong Dực lẩm bẩm, người hầu xung quanh thấy vậy thì vội tránh đi, ánh mắt kinh nghi nhìn người trong lòng anh.
Anh ôm Vũ Đường vào phòng thí nghiệm, ra lệnh cho mọi người rời đi.
Ông lão nhìn thấy người đổ máu trong lòng anh, mày nhíu rất chặt.
"Ông nhất định có cách khác cứu cô ấy, đúng không?"
"Không còn cách nào khác. Cậu cần để con bé đi, nếu không, con bé sẽ chết." Ông lão thấm thía nói, "Nếu cậu muốn tốt cho con bé, xin cậu thả nó đi. Để con bé một lần nữa quay về trong lòng thần biển, thần biển sẽ phù hộ cho đứa con của mình."
Phong Dực nhìn Vũ Đường thất khiếu đổ máu, bên tai lắng nghe lời khuyên của ông lão, tâm loạn như ma.
Nửa giờ sau, Phong Dực gian nan đưa ra quyết định.
"Được, tôi để cô ấy đi."
Chờ cô khỏe lại, chờ cô không còn nguy hiểm tính mạng, anh sẽ nghiên cứu ra cách, đến lúc đó họ có thể lại ở bên nhau.
Anh không ngừng tự nhủ, chỉ là tạm thời chia cắt, vì sao này có thể ở bên nhau càng lâu dài.
"Nhất định phải khiến con bé cam tâm tình nguyện trở lại biển rộng, thần biển mới lại chăm sóc con bé." Ông lão nhắc nhở.
"Tôi hiểu rồi."
Muốn cô cam tâm tình nguyện rời đi, vậy chỉ có thể như vị tổ tiên đó, bị người đàn ông kia làm thương tích đầy mình, đau lòng muốn chết mà đi.
Phong Dực ôm Vũ Đường trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dịu dàng dùng khăn lông lau vết máu khô trên mặt cô.
Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, đôi mắt thâm thúy và thâm tình nhìn cô chăm chú, "Đường Nhi, xin lỗi em. Sau này anh sẽ bồi thường em gấp bội."
"Đừng hận anh." Phong Dực hôn lên môi cô.
Từ ngày đó, Phong Dực dần thay đổi.
"Dực, em muốn đến núi Thanh Thành ngắm mặt trời mọc." Bắc Vũ Đường nắm lấy cánh tay anh, dựa sát người vào anh.
Phong Dực thật cẩn thận, rồi lại vô tình kéo tay cô xuống, "Ngoan, anh còn công việc, lần sau mình lại đi."
Nói xong, anh đi thẳng, không nhìn cô lấy một cái.
Bắc Vũ Đường nhìn anh rời đi, nở nụ cười chua xót.
Người hầu ở bên thấy vậy, trong mắt toàn là thương hại và đồng tình.
Lúc này, TV ở phòng khách đang phát tin giải trí, nội dung bản tin rõ ràng là Phong Dực nắm tay một minh tinh xinh đẹp ra vào khách sạn.
Ở thành phố H, chuyện khiến người ta luôn bàn luận say sưa là chuyện tình yêu của Phong Dực và Bắc Vũ Đường, sự ân ái của họ khiến vô số người hâm mộ. Nhưng mà, không ai ngờ rằng, Phong Dực đã từng yêu thương vợ sâu nặng lại di tình biệt luyến.
"Aizz, phu nhân thật đáng thương."
"Theo cô phu nhân có biết không?"
"Cô ngốc à, TV cũng đưa tin rồi, phu nhân có thể không biết sao?"
"Vậy sao cô ấy lại làm như không có việc gì vậy chứ."
"Nói cô ngốc, cô còn không tin. Chẳng lẽ phu nhân còn phải làm loạn sao? Kết quả cuối cùng sẽ là ly hôn đấy. Giờ không còn tình yêu của Phong tổng, nhưng tốt xấu gì cũng là Phong phu nhân, có vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết. Nếu cô ấy đi làm loạn, chưa biết chừng Phong tổng sẽ nhân cơ hội này mà đá cô ấy ra khỏi Phong gia, đến lúc đó sẽ là mất cả người lẫn của."
"Cô nói không sai."
"Phu nhân của chúng ta tâm như gương sáng, hiểu rõ hơn ai hết nên làm thế nào là tốt nhất cho mình."
"Phu nhân thật đáng thương." Có người hầu đồng tình.
Một người hầu khác lại cười chế nhạo, "Có gì đáng thương? Nếu là tôi, tôi vui còn không kịp. Có vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết, còn cầu gì nữa?"
"Hơn nữa, đàn ông có tiền không phải đều vậy sao? Trong nhà không đủ, còn muốn chơi bên ngoài. Có người đàn ông có tiền nào mà không trộm tanh, không bao dưỡng cô hai, cô ba, cô tư?"
"Với điều kiện của Phong tổng chúng ta, ngài ấy muốn phụ nữ thì chỉ cần một ánh mắt là một đám phụ nữ đều sẽ vui sướng bò lên giường ngài ấy."
Hầu gái khá đơn thuân lại buồn bực, "Phu nhân xinh đẹp như thế, vì sao Phong tổng còn muốn tìm phụ nữ. Tôi thấy mấy người phụ nữ đó đều kém phu nhân."
Một hầu gái khác cười khẽ, "Cô ngốc thật. Mỗi ngày ăn một món, lúc mới đầu thì đương nhiên là ngon, là mới mẻ, nhưng ngày nào cũng ăn, ngày nào cũng nhìn thì cũng có ngày chán. Lúc đó, những người phụ nữ bên ngoài đương nhiên là khá mới mẻ."
"Cô hiểu nhiều thật đấy."
"Không phải tôi hiểu nhiều, mà là tôi thấy nhiều rồi."
Hai hầu gái đứng sau tường viện, không kiêng nể ai mà nói chuyện. Cách bức tường, có hai người khác đang đứng. Một người trong số đó đã tức đến xanh mặt, còn tức giận hơn cả đương sự.
Sau khi hai hầu gái rời đi, Tô Nhu mới lên tiếng, "Chị mặc kệ họ chà đạp vậy sao?"
Tô Nhu rất tức giận, tức đến mức ngực không ngừng phập phồng.
Bắc Vũ Đường vội trấn an, "Em đừng nóng, cẩn thận nào."
"Không phải em đã đến đảo Tô Môn dưỡng thai rồi sao, sao lại về rồi?" Bắc Vũ Đường nắm tay cô ấy, hai người chậm rãi đi về phía biệt thự.
"Em về đây là vì thấy tin tức kia đấy!" Tô Nhu lo lắng cho cô.
Tô Nhu thật sự không ngờ Phong Dực lại xuất quỹ, anh ta từng yêu Vũ Đường như vậy, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
Nhưng một người đàn ông như vậy, lại ngoại tình.
Hai người từng khiến Tô Nhu tin là trên đời này có tình yêu, nhưng cũng chính hai người họ lại khiến Tô Nhu nghi ngờ, trên đời chỉ có tình yêu ngắn ngủi, không có tình yêu thiên trường địa cửu.
"Rốt cuộc anh ta làm sao vậy? Em không tin lời người khác, em chỉ muốn nghe chị nói." Tô Nhu hỏi.
"Giống như em nghe được." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, giọng nói bình tĩnh, không nghe ra được vui hay giận.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi chính tai nghe được, Tô Nhu vẫn không thể tin đây là sự thật.
"Có phải có hiểu lầm gì không?" Tô Nhu vội vã hỏi.
"Không có hiểu lầm."
Tô Nhu nhìn người phụ nữ bình tĩnh như nước trước mặt, trái tim đau đớn.
Nếu cô tức giận, cô mắng chửi, có lẽ Tô Nhu sẽ thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cô lại bình tĩnh như vậy, khiến Tô Nhu càng đau lòng.
"Nếu chị khổ sở, khóc ra sẽ tốt hơn chút." Tô Nhu đau lòng cô.
Bắc Vũ Đường chỉ cười cười.
"Đáng chết, em không bao giờ tin vào tình yêu nữa! Đàn ông có tiền đều là trăng hoa! Lời đàn ông nói đều là đánh rắm! Thề non hẹn biển, thiên trường địa cửu cái quái gì, toàn là chó má!"
Tô Nhu càng mắng càng tức, tức đến mức đau bụng, dọa sợ Vũ Đường.
Cô vội gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói, thai phụ cần bình tâm tĩnh khí, không thể quá kích động.
Bắc Vũ Đường nhéo mũi Tô Nhu, "Thật là, làm chị sợ muốn chết, sao em cứ nóng vội vậy chứ."
"Vũ Đường, sau này chúng ta và bảo bảo sống chung, không cần để ý đến đám đàn ông thối kia!"
Bắc Vũ Đường cười nói: "Chị không dám đâu. Ông chồng nhà em sẽ cầm dao chém chị mất."
"Anh ta dám! Nếu anh ta dám làm vậy, em chém anh ta trước!" Tô Nhu khí phách nói.
Bắc Vũ Đường bị cô đùa đến bật cười. Phong Dực vào nhà thì nghe thấy tiếng cười của Vũ Đường.
Thời gian này, đã rất lâu anh chưa nghe thấy Vũ Đường cười như vậy.
Anh không đi vào, xoay người rời đi.
Tô Nhu ở lại Phong gia, ban ngày trò chuyện với cô, đôi khi lại ra ngoài dạo phố cùng cô.
Hôm đó, hai người đi trên đường, một mỹ nữ đột nhiên xuất hiện chặn đường các cô.
Tô Nhu nhận ra người này, đây là một trong những bạn gái tai tiếng của Phong Dực.
Tô Nhu theo bản năng muốn dẫn Vũ Đường đi, nhưng đối phương dường như đã nhận ra ý đồ của họ.
Bắc Vũ Đường kéo Tô Nhu lại.
Người phụ nữ kia tiến lên, cười tươi đánh giá Bắc Vũ Đường, trong mắt mang theo khinh miệt, "Phong phu nhân, chắc không cần giới thiệu thì cô cũng biết tôi là ai nhỉ?"
Giọng nói kiêu ngạo và tự phụ đó khiến Tô Nhu rất tức giận.
Không chờ Tô Nhu lên tiếng, Bắc Vũ Đường đã nói, "Cô là ai?"
"Cô!" Người phụ nữ kia trừng mắt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: "Phong phu nhân, hôm nay tôi đến đây là vì có chuyện muốn nói với cô. Tôi đã có con của Phong tổng, tôi và Phong tổng yêu nhau thật lòng, mong cô đừng quấn lấy Phong tổng nữa, anh ấy đã không còn yêu cô. Tôi và bé con mới là người quan trọng nhất với anh ấy."
Tô Nhu tức lắm, "Một tiểu tam như cô, có thể diện gì mà khiến vợ chính thoái vị?"
Bắc Vũ Đường thấy cô ấy tức giận như vậy thì vội trấn an, "Em đừng giận, cẩn thận con gái nuôi của chị đấy."
Bắc Vũ Đường nhìn người phụ nữ trước mắt, "Là Phong Dực bảo cô tới sao?"
Người phụ nữ kia mơn trơn mái tóc dài, "Đúng vậy. Anh yêu nhớ cô và anh ấy từng làm vợ chồng, không muốn để cô quá khó coi, nên bảo tôi tới nhắc nhở cô, nếu thức thời thì chủ động thoái nhượng đi. Còn nếu chờ đến lúc anh ấy mở miệng, cô không chiếm được gì cả. Giờ cô chủ động nói ra, anh ấy có thể cho cô một khoản tiền, để cô sống cơm no áo ấm cả đời."
"Hơn nữa, chuyện này dù sao cũng là cô có lời. Cô ở bên A Dực mấy năm là kiếm được khoản tiền sống cả đời như vậy, cũng coi như đáng giá. Nếu tôi là cô, tôi sẽ ngoan ngoãn rời đi, miễn hai bên xé mặt nhau, không chiếm được gì cả."
"Cô biết A Dực hình dung thế nào về cô không?"
Bắc Vũ Đường lạnh nhạt nhìn cô ta.
"Anh ấy nói với tôi, cô là một người phụ nữ không thú vị. Trừ hát hay thì chẳng còn gì khác. Tuy cô khá đẹp, nhưng nhìn lâu cũng chán. Anh ấy ở trên giường thường xuyên khen tôi, khen tôi lợi hại, hiểu được sở thích của anh ấy."
Người phụ nữ kia đắc ý nhìn cô.
'Bốp', khuôn mặt người phụ nữ kia xuất hiện một dấu tay đỏ hồng.
Cô ta bụm mặt, vẻ mặt khó tin nhìn cô, "Cô dám đánh tôi!"
Tô Nhu cảm thấy đánh hay, nếu không phải đang mang thai, cô hận không thể nhào lên xé nát cái miệng của cô ta.
Cô ta đang muốn xông lên, Tô Nhu đã nâng bụng, hô lớn, "Ai ui, có người muốn đánh phụ nữ có thai. Tiểu tam không biết xấu hổ này, nhân lúc tôi mang thai câu dẫn chồng tôi. Giờ còn muốn tới cửa đánh tôi, đây là muốn làm tôi sảy thai mà. Người phụ nữ này sao có thể ngoan độc như vậy chứ!"
Người xung quanh nghe tiếng gầm rú của Tô Nhu thì sôi nổi nghỉ chân, một đám chỉ trỏ người phụ nữ kia.
"Thời buổi này, tiểu tam kiêu ngạo thật đấy."
"Đáng thương quá, tên đàn ông này cũng chẳng tốt lành gì. Vợ mang thai thì ra ngoài trộm tanh, không biết phụ nữ mang thai đau khổ thế nào."
"Người phụ nữ này nhìn là biết không phải tốt đẹp gì rồi."
Có bác gái còn nhổ một ngụm nước bọt về phía người phụ nữ kia.
Thấy càng lúc càng có nhiều người vây xem, người phụ nữ kia hung hăng trừng hai người, vội vàng rời đi.
Tô Nhu nói cảm ơn quần chúng vây xem, đám người rời đi, hai người cũng không còn hứng thú đi dạo phố.
Bên kia, người phụ nữ rời khỏi đám người, tiến về phía chiếc xe hơi màu đen.
"Phong tổng, tôi......"
Cô ta vừa mở miệng đã bị một bàn tay to bóp cổ.
Ánh mắt Phong Dực hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô ta, "Ai bảo cô nói những lời đó?"
Người phụ nữ kia bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa sợ, run rẩy trả lời, "Tôi, tôi cảm thấy nói vậy thì Phong phu nhân sẽ mau chết tâm hơn."
Phong Dực buông tay, "Thu lại tư tâm của cô đi. Lần sau còn dám tự chủ trương, tôi muốn mạng cô."
"Tôi hiểu rồi." Người phụ nữ co rụt người lại, sợ không dám động.
Cô ta... Cô ta nghĩ Phong tổng chán ghét Vũ Đường nên muốn cười nhạo cô thế nào cũng được. Phong tổng tới tìm cô ta khiến cô ta có vọng tưởng, vọng tưởng tất cả có thể thành thật, có thể thật sự thay thế vị trí của người phụ nữ kia, trở thành Phong phu nhân.
Giờ xem biểu hiện của Phong tổng, chuyện này hoàn toàn không phải như vậy.
Phong Dực vừa rồi thật sự đáng sợ, khiến cô ta diệt tia kỳ vọng kia đi.
Bên kia, Tô Nhu và Bắc Vũ Đường lên xe về Phong gia. Tô Nhu không cẩn thận chạm vào tay Bắc Vũ Đường, thấy cô nhăn mày thì cả kinh.
"Tay chị bị làm sao thế?"
"Không sao, hình như gãy rồi." Bắc Vũ Đường nói nhẹ nhàng như không.
Tô Nhu kinh hãi, "Gãy?!"
Hai người vội tới bệnh viện bó tay lại.
"Cũng có thấy chị dùng bao nhiêu lực đâu, sao lại gãy được chứ." Tô Nhu không thể tin, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt mình.
Bắc Vũ Đường cười khổ một tiếng, thân thể này càng ngày càng không dùng được, xem ra đây là dấu hiệu đã tới lúc dầu hết đèn tắt rồi.
Như vậy cũng tốt, là lúc nên rời đi.
Trong lòng Bắc Vũ Đường đã có quyết định.
Tuy cô đã có suy đoán mơ hồ tất cả đều là giả, nhưng khi người phụ nữ kia xuất hiện, nói ra những lời đó, cô vẫn để ý, đặc biệt là sự đắc ý trong mắt người phụ nữ kia không phải diễn.
Biểu cảm của cô ta tựa như cây châm đâm vào lòng cô.
Loại đau này, đã bao nhiêu lâu cô chưa từng cảm giác được?
"Vũ Đường, em thấy chuyện này hẳn có hiểu lầm, chờ Phong Dực về thì hỏi rõ ràng đi. Chị xem, trong phim thường diễn mấy cảnh tiểu tam tới cửa, nói toàn mấy lời giả dối, mục đích là vì ly gián tình cảm của chị và Phong Dực, sau đó cô ta sẽ có cơ hội chen vào." Tô Nhu phân tích.
Thật ra, Tô Nhu không muốn tin Phong Dực là người như vậy, càng không muốn thấy Vũ Đường bị tổn thương. Cô tình nguyện tin là có hiểu lầm trong đó.
"Chị sẽ hỏi anh ta, em yên tâm."
Tô Nhu nghe cô nói vậy, cũng yên tâm, "Đừng cãi nhau nhé, cãi nhau sẽ dễ mất lý trí."
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Chuyện Bắc Vũ Đường gãy xương, Phong Dực lập tức biết, đè xúc động muốn chạy tưới xem cô, chờ mãi, chờ đến khuya mới trở về.
Vừa vào phòng ngủ, anh đã thấy người ngồi trên ban công.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng động, xoay người nhìn anh, "Anh về rồi."
Phong Dực như có như không nhìn qua cánh tay cô, sâu trong mắt tràn đầy đau lòng, nhưng anh chỉ có thể vờ như không thấy gì cả.
"Hôm nay tôi gặp một người phụ nữ." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng nói.
Phong Dực chẳng để ý đáp lại.
"Cô ta nói với tôi, cô ta có con của anh, muốn tôi thoái vị nhường cô ta. Anh cảm thấy sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Phong Dực cởi áo khoác, tùy ý ném lên sofa, "Phong gia không có con riêng, cũng không cho phép con cháu Phong gia lưu lạc bên ngoài."
"Được. Tôi hiểu rồi."
Bắc Vũ Đường đã hiểu.
Cô đến trước bàn trang điểm, lấy một phần văn kiện trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn, "Có rảnh thì ký tên vào. Đêm nay tôi ngủ ở phòng bên."
Nói xong, cô rời đi không quay đầu lại.
Phong Dực đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Hôm sau, tờ mờ sáng, Bắc Vũ Đường rời khỏi nhà chính Phong gia, sương sớm dày đặc mau chóng cắn nuốt bóng dáng cô. Ở tầng hai, trong căn phòng nào đó, một bóng người cao cao đứng trước cửa sổ, nhìn cô biến mất trong màn sương sớm.
'Rắc'......
Một quyền đánh vào cửa kính, chỉ nghe được tiếng pha lê nứt vỡ, hai giây sau, rơi loảng xoảng đầy đất.
Bắc Vũ Đường đến bờ biển, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nhẹ giọng hỏi, "Minh, người phụ nữ kia, và anh ấy, đều đang diễn kịch, phải không?"
****
Roro: Có cần ngược anh chị ấy như vậy không hả Mặc gia?!!!!