Tác giả: Vân Phi Mặc
Nếu mưa mãi không tạnh, chỉ sợ họ sẽ không có thời gian viết lại. Như vậy, họ sẽ không có cơ hội lên bảng, cũng coi như lần thi hương này uổng công vô ích.
Tiểu Mặc Nhi nhìn trời bên ngoài, chờ mưa tạnh như mọi người.
Nhưng nhìn sắc trời, mưa sẽ không tạnh sớm.
Tiểu Mặc Nhi nhìn trời, lại nghĩ đến quyển sách kia, thì ra sách nói thật.
Bé cũng chỉ đọc vài tờ, không đọc hết quyển sách, giờ bé lại rất hứng thú với nó, muốn đọc hết.
Nhìn trời, hẳn phải mưa một lúc lâu mới tạnh.
Ở đại sảnh chủ điện, vẻ mặt Chu tri phủ thấp thỏm bất an, quan viên bên dưới chú ý thấy vậy thì hỏi, "Đại nhân, ngài không thoải mái sao?"
Chu tri phủ xua tay, "Không sao."
Quay đầu, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ, "Ngươi cho người đi xem phòng của thí sinh thế nào, nếu có mưa dột gió lọt thì mau cho người tu sửa, đừng để họ chịu tội."
Quan viên bên dưới thấy Chu tri phủ như thế thì đều sôi nổi khen ngợi.
Chỉ có Chu tri phủ hiểu trong lòng, ông ta chỉ quan tâm Bát hoàng tử thôi. Tuy biết Bát hoàng tử đang ở căn phòng tốt nhất, nhưng ông ta cũng vẫn lo lắng.
Hoa Tử Vân bị lo lắng đang ngồi chán đến chết ở trong phòng.
Nghe tiếng kêu rên thi thoảng truyền đến ở nơi xa, cậu cản thán, cảm thấy người nào đó liệu sự như thần.
May mà cậu đã sớm cất bài, nếu không lần này thi coi như phí.
Cậu cảm khái trong lòng, nghiêng đầu nhìn trên bài thi mình đặt bên có một giọt nước mưa, cậu sợ hãi cầm bài thi sạch sẽ lên, mở ra thì thấy trên bài thi có một chữ nhỏ bị giọt mưa làm nhòe.
Đáng chết, ngàn tính vạn tính, không ngờ căn phòng này lại bị dột!
Hoa Tử Vân vội vàng cất bài thi, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, có một giọt mưa đang chuẩn bị rơi xuống.
"Phòng kiểu gì thế này, để mưa dột mà không sửa!"
"Đám quan ở nơi này làm ăn kiểu gì thế không biết! Không biết kiểm tra sửa chữa lại phòng trước kỳ thi hay sao?!"
Hoa Tử Vân rất tức giận, trước đó đã không vừa lòng với Chu tri phủ rồi, giờ càng không hài lòng hơn.
Những người này làm việc qua loa quá, đáng giận thật!
Một canh giờ sau, mưa cuối cùng cũng tạnh dần, nhưng thời gian nộp bài thi cũng sắp đến, sắc mặt của các học sinh có bài thi bị hủy đều đại biến.
Thời gian còn lại hoàn toàn không đủ để họ viết lại một lần, nhưng dù biết là vậy, họ vẫn không thể không nâng bút viết lại, có thể viết được bao nhiêu thì viết.
Hoa Tử Vân tính thời gian, cũng biết mình không thể viết lại, nhìn chỗ bị nhòe, nếu không nhìn kỹ thì cũng không sao, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng uổng phí.
Hoa Tử Vân dứt khoát viết nội dung còn lại lên bài thi đó.
Không trúng thì không trúng thôi!
Hoa Tử Vân dù không ôm hy vọng gì thì vẫn nghiêm túc viết hết đáp án còn lại cho xong.
Ban đêm cùng ngày lại có mưa to, mưa rất to còn kèm theo gió lớn, khiến nóc nhà của một số phòng bị tốc. Cả đêm họ đều nghe được tiếng nha dịch đưa người dọn đến phòng khác, ồn ào đến mức không ai ngủ yên được.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường tới cửa trường thi từ sớm. Hôm qua mư to khiến các gia trưởng đều rất bất an.
Họ cũng biết là phòng ở trong trường thi không tốt lắm, hôm qua mưa to gió to, sợ là bên trong đã xảy ra chuyện rồi.
"Tối hôm qua mưa to như vậy, không biết bên trong thế nào rồi?"
"Con ta vốn yếu, lần trước đã suýt mất nửa cái mạng. Đêm qua còn mưa to như thế, không biết nó sao rồi."
"Mấy hôm trước thời tiết còn tốt mà, sao nói mưa là mưa luôn thế chứ."
"Ta nghe nói phòng ở trong trường thi đã nhiều năm chưa sửa, gió lớn mưa to là sẽ bị lùa, bị dột."
"Ta lo quá! Không biết con ta trong đó sao rồi."
......
Người thân chờ bên ngoài đều lo lắng, thường thường nhìn cửa trường thi.
Đại Hương nhìn trường thi, "Mộc tỷ tỷ, tối qua mưa to như vậy, tiểu thiếu gia ở trong đó sẽ không sao chứ?"
Trước đó nàng còn không quá lo lắng, nhưng giờ nghe người khác miêu tả khủng bố như vậy, Đại Hương lo lắng không thôi.
Bắc Vũ Đường cũng hơi lo, hôm qua mưa quá lớn, không ít nhà tranh đều bị thiệt hại.
Trường thi trước giờ đều là nơi mấy năm không sửa, chất lượng đã chẳng ra gì. Phụ thân và huynh trưởng từng đàm luận với nhau một lần, trường thi ở châu phủ nào đó năm ấy ít sửa, không khéo lại gặp mưa lớn, khiến phòng thi bị sụp.
Lúc ấy không ít học sinh chết đi, chuyện này bị quan địa phương ép xuống, sau đó lại có người ngàn dặm xa xôi lên kinh thành cáo ngự trạng, vậy nên thế nhân mới biết.
Sự kiện đó ở Nam Đường Quốc rất lớn, nàng còn đang ở khuê phòng cũng nghe được không ít.
Đêm qua mưa lớn mà gió cũng to khiến Bắc Vũ Đường nhớ đến chuyện này, hôm qua lo cho Tiểu Mặc Nhi đến mất ngủ. Sáng nay nàng cũng tới đây từ sớm, muốn xem tình huống thế nào.
Lúc này cửa trường thi đóng chặt, chưa mở chính là một chuyện tốt.
Khi mọi người nghĩ trường thi chắc không sao, cửa lớn luôn đóng chặt mở ra.
Tiếng cửa mở khiến trái tim người chờ bên ngoài đều bị treo lên cao. Mọi người nhất trí nhìn về phía cửa trường thi.
Hai nha dịch nâng một học sinh từ bên trong ra. Người bên ngoài thấy vậy thì vội tiến lên.
Phụ nhân trước đó nói với người ta là thân thể nhi tử mình ốm yếu vừa thấy người udơcj nâng ra đã vội nhào lên trước.
"Nhi tử, con làm sao vậy? Con đừng dọa nương mà."
"Nhi tử của ta làm sao vậy?" Phụ nhân chất vấn hai nha dịch.
"Nhi tử ngươi bị sốt, sáng nay được người ta phát hiện. Ngươi đừng mất thời gian ở đây, mau tìm đại phu tới khám cho hắn đi."
Phụ nhân không dám gào, vội cùng trượng phu đưa nhi tử đi.
Việc này khiến đám người chờ bên ngoài không dám rời đi, sợ nhi tử của mình là người tiếp theo bị nâng ra.
Người bên ngoài lo lắng, một đám người bên trong đang múa bút thành văn. Đêm qua mọi người không ngủ ngon, sắc mặt một đám đều lộ vẻ mỏi mệt.
Chu tri phủ sáng sớm nghe được thuộc hạ bẩm báo thì vội vàng hỏi, "Phòng Thiên có xảy ra chuyện gì không?"
Nha dịch không hiểu vì sao đại nhân lại quan tâm phòng Thiên vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Không có việc gì. Chuyện xảy ra hôm nay là ở phòng Bính."
Chu tri phủ thở ra nhẹ nhõm, "Có ai thương vong không?"
"Không có."
"Kiểm tra kỹ xem phòng ở có vấn đề gì thì sửa chữa đi, nhớ đừng để ảnh hưởng đến học sinh đang thi."
Ngày thứ ba, sóng êm gió lặng.
Ngày thứ tư, sắc trời âm u. Các học sinh thấy thời tiết này thì viết vội, cố gắng hoàn thành trước khi trời mưa, tránh dẫm vào vết xe đổ hôm trước.
Ngoài trường thi, đám người chờ bên ngoài đều nôn nóng.
"Tuyệt đối đừng mưa mà." Đại Hương nhìn trời, lại nhìn hướng trường thi.
Trong trường thi, Tiểu Mặc Nhi buông bút, sửa sang xong bài thi thì nộp trước.
Tiểu Mặc Nhi giao bài thi xong thì đứng chờ ở cửa trường thi.
Quy củ mở cửa là đủ mười người mới mở.
Ở đại môn chỉ có mình Tiểu Mặc Nhi, một lát sau, một thiếu niên nhẹ nhàng đi tới, thấy Tiểu Mặc Nhi đứng ở cửa thì đôi mắt sáng ngời.
"Ta còn tưởng mình là người ra đầu tiên, không ngờ đệ còn ra sớm hơn ta."
"Nhớ đến lời hứa với huynh thôi, ta cũng vừa tới đây."
Hai người cùng ngồi ở cửa chờ những người khác.
"Không biết khi nào mới đủ mười người." Hoa Tử Vân nhìn thoáng bên trong.
"Có lẽ lát nữa là ra ngoài được, cũng có thể đến khi chiêng trống vang lên mới ra được."
Hoa Tử Vân đi đến trước mặt bé, nhỏ giọng hỏi, "Đệ thi thế nào?"
"Tạm được. Huynh thì sao?" Tiểu Mặc Nhi nghiêng đầu nhìn cậu.
Hoa Tử Vân đột nhiên nhún vai, "Lần này chỉ sợ ta rớt rồi."
Tiểu Mặc Nhi kinh ngạc nhìn cậu, "Vì sao?"
Bé đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Chẳng lẽ vì trận mưa hai hôm trước?"
Hoa Tử Vân gật đầu.
"Trước lúc mưa thì ta đã cất bài thi rồi, nào ngờ nóc nhà lại bị dột. Ta vốn còn muốn so với đệ lần này, giờ xem ra vô vọng rồi."
Hoa Tử Vân có hơi tiếc nuối, nhưng cậu không tiếc vì thi rớt, mà tiếc vì không thể so cao thấp với bé.
Tiểu Mặc Nhi an ủi, "Sau này còn cơ hội mà."
Khi họ nói chuyện, có mấy người lục tục tới đây.
Ba mươi phút sau, cuối cùng cũng đủ mười người.
Nha dịch mở cửa đại môn ra. Người chờ bên ngoài vừa thấy đại môn mở thì cùng nhìn qua.
Mười người bước ra trong sự chú ý của vạn chúng.
Đại Hương nhìn qua đã thấy Tiểu Mặc Nhi, "Là tiểu thiếu gia."
Hoa Tử Vân đi theo Tiểu Mặc Nhi về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhìn bé từ trên xuống dưới, "Con có thấy khó chịu ở đâu không?"
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu.
Hoa Tử Vân nhìn hai mẹ con, trong mắt lộ ra sự hâm mộ.
Mẫu thân cậu cũng rất yêu cậu, nhưng mỗi lần thấy cậu, nàng luôn hỏi cậu học hành thế nào, tiến độ ra sao.
Nàng chưa từng quan tâm cậu cảm thấy thế nào ngoài việc học như Mộc di.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Hoa Tử Vân, thấy hâm mộ dưới đáy mắt cậu, duỗi tay xoa đầu cậu.
Thân thể Hoa Tử Vân cứng đờ, quên né tránh, mặc nàng xoa, động tác của nàng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cậu xem nhẹ tất cả.
"Tử Vận, thân thể thế nào? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Hoa Tử Vân lơ ngơ lắc đầu, "Cám ơn Mộc di quan tâm, ta rất tốt."
"Hai đứa đều không sao thì ta yên tâm rồi. Về nhà thôi."
Một tôi tớ tiến lên nói với Hoa Tử Vân, "Thiếu gia, Phương gia còn chờ ngài ở nhà."
"Ngươi bảo hắn là hôm nay ta không về. Mấy ngày tới ta sẽ ở nhà Tử Mặc, bảo hắn không phải lo."
"Chuyện này..." Tôi tớ khó xử.
"Ngươi cứ bảo hắn là được. Có vấn đề gì thì bảo hắn tới tìm ta."
Nói rồi, Hoa Tử Vân đi theo Bắc Vũ Đường.
Năm ngày sau mới yết bảng, trong năm ngày này, Hoa Tử Vân ăn ở Bắc gia, ở tại Bắc gia.
Năm ngày này, Hoa Tử Vân chơi rất vui, không muốn rời khỏi nơi này.
Năm ngày trôi qua rất mau, ngày yết bảng mà vạn người chờ mong đã tới.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này đoàn người Bắc Vũ Đường không đi xem yết bảng, yên tâm ở nhà chơi cờ.
Đại Hương thấy các chủ tử lúc này còn nhàn nhã chơi cờ, "Mộc tỷ tỷ, chúng ta không đi xem à?"
"Không cần đi. Lát nữa sẽ có người tới báo tin vui. Không ai tới báo tin vui thì có nghĩa là không trúng. Tự mình đi xem mà không trúng thì còn không bằng ở đây chơi cờ." Hoa Tử Vân vui vẻ thoải mái đáp.
Tâm thái của cậu như vậy là vì cậu đã nhận định là mình không thể trúng.
Không muốn thì vô cầu, tâm thái đương nhiên sẽ tốt.
Đại Hương thấy Hoa Tử Vân nói thế, thấy cũng có lý, an tâm đứng bên nhìn tiểu thiếu gia và Hoa thiếu gia chơi cờ.
Châu phủ vì hôm nay là ngày yết bảng mà náo nhiệt vô cùng, thường thường nghe được tiếng pháo nổ trống đập, hoàn toàn khác với tiểu viện yên tĩnh này, tựa như cách một bức tường là cả hai thế giới khác biệt vậy.
Tiểu Mặc Nhi đặt một quân cờ xuống, "Đa tạ."
Hoa Tử Vân bất mãn lẩm bẩm, "Đệ không thể nhường ta tí à?"
Tiểu Mặc Nhi còn chưa lên tiếng, Đại Hương đứng bên đã bất mãn lẩm bẩm đáp, "Hoa thiếu gia, tiểu thiếu gia rõ ràng đã để thiếu gia đi ba quân rồi."
"Đó đâu phải nhường." Hoa Tử Vân chơi xấu.
"Sao lại không phải? Ba quân chẳng nhẽ không phải nhường?" Đại Hương cãi lại.
Khi hai người ồn ào nhốn nháo, tiếng chiêng trống bên ngoài từ xa dần kéo tới, dường như đang đi về phía họ.
Đôi mắt Đại Hương sáng ngời, "Tiếng trống hỉ dường như đang hướng về phía chúng ta!"
Mấy người đều buông quân cờ xuống, Đại Hương đi mở cửa viện. Cửa vừa mở thì đã thấy người báo tin vui đứng trước cửa, cười tủm tỉm nói, "Tiểu nhân tới báo tin vui."
"Thiếu gia nhà ta đỗ rồi." Đôi mắt Đại Hương tỏa sáng, "Khôi thủ sao?"
Người báo tin vui sửng sốt, cười nói, "À, Mộc tú tài lần này thi Hương đứng thứ hai."
Đại Hương sửng sốt, cả Hoa Tử Vân đi tới cũng sửng sốt.
Cậu nghĩ lần này thi Hương, Mộc Tử Mặc tám chín phần đỗ khôi thủ.
"Ai đứng thứ nhất?" Hoa Tử Vân tò mò hỏi.
Người báo tin vui đương nhiên cũng biết khôi thủ, cười nói, "Là một vị công tử họ Hoa, tên cụ thể thì tiểu nhân không nhìn kỹ."
"Họ Hoa."
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi cùng nhìn về phía Hoa Tử Vân, ngay cả Đại Hương cũng nhìn Hoa Tử Vân.
Hoa Tử Vân lại xua tay, "Không thể nào là ta được."
Đại Hương cho người báo tin vui một túi bạc, người nọ cầm túi bạc, vui vẻ rời đi.
"Không ngờ khôi thủ lần này không phải ta, lại là người cùng họ ta." Hoa Tử Vân trêu ghẹo.
Đúng lúc này, tiếng chiêng trống lại đi về phía này. Đảo mắt đã thấy một người báo tin vui nữa tiến đến.
"Chẳng lẽ vị Hoa tú tài kia cũng ở gần đây? Vậy thì trùng hợp thật." Đại Hương kinh ngạc.
Người báo tin vui thấy mấy người đứng cửa thì vội chạy đến trước mặt họ, ánh mắt nhìn thẳng Hoa Tử Vân, "Hoa tú tài, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài rồi. Chúc mừng Tú tài, lần này thi Hương được khôi thủ."
"Hả!" Hoa Tử Vân kinh ngạc.
Đại Hương cũng nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc, mà Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc đã sớm đoán được, cũng không kinh ngạc gì.
Hoa Tử Vân không nhịn được hỏi, "Ngươi có nhìn lầm không thế?"
Người báo tin vui kia cười nói, "Tú tài, ngài thật biết đùa. Sao tiểu nhân có thể nhầm tên khôi thủ được."
Bắc Vũ Đường cho Đại Hương một ánh mắt, Đại Hương lấy một thỏi bạc trong túi ra đưa cho người báo tin vui. Người báo tin vui nhận bạc xong thì vui vẻ nói những lời cát tường rồi mới xoay người rời đi.
Hoa Tử Vân vẻ mặt vô tội nhìn mấy người Bắc Vũ Đường, "Ta... Ta cũng không biết chuyện này là sao."
"Đây là chuyện tốt, sao ngươi lại không vui." Bắc Vũ Đường cười giữ tay cậu, quay đầu lại giữ tay Tiểu Mặc Nhi, "Hai đứa đều là bé ngoan. Hôm nay, hai đứa muốn ăn gì, Mộc di đều làm."
Vừa nói đến ăn, tâm tư của Hoa Tử Vân lập tức bị câu đi.
"Ta muốn ăn thịt kho tàu Mộc di nấu, còn cả chân gà kho, gà Cung Bảo, cá hấp cả con." Hoa Tử Vân báo liên tiếp tên đồ ăn nhanh như chớp.
Đại Hương cười nói, "Một mình ngài ăn nhiều như vậy thì bụng có chịu nổi không?"
Hoa Tử Vân vỗ bụng, "Bụng ta lớn lắm."
"Mặc Nhi muốn ăn gì?" Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Tiểu Tử Mặc.
Tiểu Mặc Nhi mềm mại nói, "Mẫu thân nấu gì con cũng thích."
Hoa Tử Vân nghe vậy thì hét lớn, "Tử Mặc ơi là Tử Mặc, ta không ngờ đệ nghiêm trang như thế mà cũng biết vuốt mông ngựa đấy!"
Tiểu Mặc Nhi vốn không để ý đến lời trêu ghẹo của cậu, nhưng việc này liên quan đến mẫu thân, bé không thể không nói, "Vuốt mông ngựa cái gì, ta ăn ngay nói thật mà."
Đại Hương sợ tiểu thiếu gia bị Hoa Tử Vân bắt nạt, vội đệm theo, "Tiểu thiếu gia nhà ta chưa nói dối bao giờ đâu."
Bắc Vũ Đường nhìn ba người đùa giỡn, trong mắt chất đầy ý cười.
Nếu lưng không đeo nhiều gánh nặng, ngày tháng thế này thật tốt.
Bắc Vũ Đường vào bếp, bắt đầu nấu cơm.
Ba người tung ta tung tăng đi theo.
Bên kia, Chu tri phủ còn đang chờ tin, một lát sau, quản sự đã đưa người báo tin vui tới.
"Thảo dân tham kiến đại nhân."
"Đứng lên đi." Chu tri phủ đè lại sự nóng vội, bình tĩnh hỏi, "Bản quan hỏi ngươi, ngươi báo tin vui cho khôi thủ, phản ứng của người đó thế nào?"
Người báo tin vui sửng sốt, hồi tưởng lại, nhẹ giọng nói, "Giống như là thấy khó tin."
Chu tri phủ nghe vậy, lộ ra tia tươi cười.
Bản quan cho cậu đại kinh hỉ như vậy, hẳn Bát hoàng tử lúc này đang mừng như điên.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Người báo tin vui vẻ mặt ngơ ngác tới, lại ngơ ngác đi.
-Biệt viện-
Hoa Tử Vân tìm cớ đi về, Phương tổng đốc thấy Bát hoàng tử đã về thì vội đi đón.
"Chúc mừng Bát hoàng tử đoạt được khôi thủ."
Khi Bát hoàng tử muốn báo danh tham gia đồng thí, ông đã biết Bát hoàng tử tới vì chức khôi thủ, giờ được như nguyện, sau khi trở về, Hoàng thượng nhất định sẽ rất vui.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hoa Tử Vân hơi trầm xuống.
Phương tổng đốc nhìn sắc mặt cậu, thấy hơi kỳ lạ. Sao không thấy cậu vui mà còn trầm mặt vậy?
"Bát hoàng tử, ngài sao vậy? Có người gây rối ngài sao?"
Hoa Tử Vân nhìn Phương tổng đốc, nói thẳng, "Ta muốn xem bài thi của Mộc Tử Mặc, mang cả bài thi của bổn hoàng tử tới."
"Chuyện này..."
Hoa Tử Vân lạnh lùng nhìn qua, khuôn mặt vững vàng, "Chẳng lẽ không được?"
"Được. Hạ quan sẽ sai người đi lấy."
Phương tổng đốc hạ lệnh xuống, hai khắc sau, bài thi của Mộc Tử Mặc đã được đặt trước mặt cậu.
Khi xem xong, khuôn mặt cậu lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế.
Phương tổng đốc thấy biểu cảm đó của cậu, nghi hoặc trong lòng, "Có vấn đề gì sao?"
"Ngươi tự đọc hai bài thi này đi."