Tác giả: Vân Phi Mặc
Phương tổng đốc cầm một bài thi đọc thử, sau khi đọc xong, khuôn mặt ông lộ vẻ tán thưởng.
Người này tuổi còn nhỏ đã viết ra bài thi xuất sắc tuyệt luân như vậy, nếu trưởng thành, nhất định sẽ là đại tài.
Phương tổng đốc buông bài thi của Mộc Tử Mặc xuống, lại cầm bài thi của Bát hoàng tử lên, đọc kỹ càng tỉ mỉ xong, ông cũng đã hiểu tình hình lúc này.
Tài văn chương của Bát hoàng tử cũng xuất sắc, nhưng so với tiểu thiếu niên kia thì vẫn còn kém một chút.
Phương tổng đốc nghi hoặc trong lòng, tại một nơi xa xôi thế này, một thiếu niên không hề có gia tộc lâu đời chống lưng, sao lại có thể trông rộng nhìn xa như vậy, mà kiến thức và hiểu biết lại cũng rất mới mẻ và độc đáo.
Hoa Tử Vân rất tức giận, nếu lần này trời không mưa, khiến từ bị nhòe, cậu chắc chắn sẽ không nghi ngờ.
"Sao họ dám làm thế?!" Hoa Tử Vân khó chịu vô cùng, "Ta muốn trả vị trí khôi thủ cho đệ ấy!"
Cậu không ngu ngốc, sau khi biết mình được khôi thủ, cậu đã đoán ra được nguyên nhân.
Đám quan viên bên dưới vì lấy lòng cậu mà dám chấm lỏng.
Cậu muốn thứ tự, nhưng không phải lấy được bằng cách này!
Bọn họ đang sỉ nhục cậu!
Phương tổng đốc thấy cậu giận như vậy thì vội khuyên nhủ, "Bát hoàng tử, tuyệt đối không được."
"Vì sao?! Vị trí khôi thủ này rõ ràng thuộc về Tử Mặc, bổn hoàng tử sao có thể đoạt. Chuyện này không công bằng với Tử Mặc. Đám quan viên này lại dám bỉ ổi như vậy, đáng chém!"
"Hoàng tử xin bớt giận, nghe hạ quan nói một lời."
Hoa Tử Vân nhìn Phương tổng đốc, muốn xem ông sẽ nói gì.
"Nếu Hoàng tử nói việc này ra ngoài, chắc chắn tất cả mọi người sẽ chú ý đến ngài, lúc đó thân phận của ngài sẽ bại lộ, ảnh hưởng đến an toàn của ngài. Đây là thứ nhất."
"Thứ hai, xảy ra chuyện này, những học sinh dự thi lần đó đều sẽ phải thi lại. Với những học sinh khác, đó là một lần dày vò, đặc biệt là với những học sinh đã đỗ. Nếu thi lần hai, tâm thái không tốt, có thể sẽ trượt. Sau khi họ trượt, những người khác sẽ ác ý nghĩ là có phải trước đó họ đã gian lận hay không. Nếu có người không chịu nổi lời đồn đãi vớ vẩn, họ có thể sẽ không gượng dậy nổi, hoặc thậm chí là tự sát để chứng minh bản thân trong sạch."
"Thứ ba, nếu chuyện này lộ ra ngoài, danh dự của Hoàng tử cũng sẽ bị tổn hại. Cũng sẽ khiến các thí sinh khác nghi ngờ, hoàn toàn không nên."
"Bọn họ có thể để bài thi của Mộc Tử Mặc ở vị trí thứ hai, có thể thấy những bài thi khác đều được chấm công bằng."
"Theo ý ngươi, ta phải để một mình đệ ấy chịu ủy khuất?" Hoa Tử Vân nghe Phương tổng đốc nói xong, cũng hiểu chuyện lần này rất lớn, không phải trò đùa.
Phương tổng đốc nhẫn nại nói tiếp, "Hy sinh một người, giữ lại tất cả. Hơn nữa, với Mộc Tử Mặc, đây cũng không phải chuyện xấu, thậm chí còn là một chuyện tốt."
"Chỉ giáo?"
"Hoàng tử, ngài nghĩ lại xem. Giờ Mộc Tử Mặc mới năm tuổi mà đã giành khôi thủ thi Hương, nhất định sẽ khiến khắp nơi chú ý. Khi đó nhất định sẽ có không ít thế lực vươn tay với hắn, nếu họ không xử lý tốt, không cẩn thận sẽ dẫn lửa thiêu thân. Với họ, đó là vinh quang, đồng thời cũng là nguy hiểm."
"Chúng dám!"
"Hoàng tử còn ở bên, họ tất nhiên sẽ không sao. Nhưng sau khi ngài đi rồi thì thế nào? Còn không bằng để hắn đứng khuất ở vị trí thứ hai, sẽ không quá rêu rao, đó là chuyện tốt với hắn."
Hoa Tử Vân im lặng.
"Bát hoàng tử, ngài không cần áy náy vì việc này. Người này không phải vật trong ao, cuối cùng sẽ có ngày một bước lên trời. Giờ ngủ đông là lựa chọn tốt nhất với hắn." Phương tổng đốc tận tình khuyên bảo.
"Để ta suy nghĩ lại." Hoa Tử Vân trầm mặc.
Cân nhắc mãi, Hoa Tử Vân đã có quyết định.
"Ngươi lui ra đi."
Phương tổng đốc thấy vậy, biết cậu nghe lọt lời mình, thở ra nhẹ nhõm.
Làm rối kỷ cương thi cử là chuyện lớn, liên lụy rất nhiều, nếu sơ ý một chút thôi, cả quận phủ Thiên Thành sẽ bị xử lý, nếu không tốt còn sẽ liên lụy đến cả ông.
Sáng hôm sau, Hoa Tử Vân dậy sớm đến Mộc phủ trước, nào ngờ lại bị Phương tổng đốc ngăn cản.
"Ngươi có ý gì?" Hoa Tử Vân không vui nhìn ông.
"Thiếu gia, đã thi Hương xong, chúng ta nên khởi hành lên đường." Phương tổng đốc nói.
"Chơi thêm mấy ngày nữa, mấy ngày sau lại về." Hoa Tử Vân thấy ông muốn nói, lập tức tiếp tục, "Hoặc công bố chuyện hôm qua ra, trả cho Tử Mặc một công đạo, hoặc để ta ở lại mấy ngày nữa. Ngươi tự chọn."
Phương tổng đốc yên lặng tránh sang một bên.
Hoa Tử Vân thấy ông tránh đường, đi thẳng không quay đầu lại.
-Mộc phủ-
Tiểu Mặc Nhi thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của cậu, "Huynh muốn nói gì thì nói đi."
"Tử Mặc... Ta... Ta có lỗi với đệ." Hoa Tử Vân cuối cùng vẫn không vượt qua được bức tường trong lòng, mỗi lần thấy bé, cậu luôn cảm thấy áy náy.
Tiểu Mặc Nhi lập tức hiểu, cười khẽ, "Huynh cũng đâu làm gì có lỗi với ta, sao cần phải xin lỗi."
"Ta... Ta......" Hoa Tử Vân muốn nói chuyện kia ra, nhưng tưởng tượng đến việc hai người sẽ xa cách vì chuyện này, cậu không dám nói.
Nếu lựa chọn không tố giác, vậy thì đừng để bé biết, tránh bé phiền não thêm.
"Ăn cơm thôi." Bắc Vũ Đường hô với hai người trong tiểu viện.
Ba ngày sau, đoàn người đứng trước cửa Mộc phủ, người dẫn đầu là Phương tổng đốc.
"Thiếu gia, chúng ta cần về."
Hoa Tử Vân trầm mặt, "Các người về biệt việt chờ, đến lúc trở về, ta sẽ qua."
Phương tổng đốc không cử động, "Thiếu gia, đã không còn sớm, lão gia và phu nhân ở nhà chắc đã nhớ ngài lắm rồi."
"Ta bảo các ngươi về, ta tự biết lúc nào trở về." Hoa Tử Vân xoay người vào sân.
"Thiếu gia, đã không còn sớm." Phương tổng đốc không dao động.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đi ra thì thấy họ đang giằng co.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua đoàn người Phương tổng đốc, lại nhìn về phía Hoa Tử Vân, "Tử Vân, trở về đi thôi."
"Mộc di chán ta rồi à?" Hoa Tử Vân nhìn nàng đầy ủy khuất.
Bắc Vũ Đường vươn tay xoa đầu nhỏ của cậu, "Đồ ngốc. Sao Mộc di lại chán ngươi được. Ngươi đi lâu rồi, cha nương trong nhà chắc nhớ ngươi lắm. Sau này có thời gian lại đến tìm Mộc di và Tử Mặc."
Tiểu Mặc Nhi nói theo, "Sau này huynh không tới, ta cũng sẽ tới kinh thành tìm huynh. Đến lúc đó huynh đừng có mà không nhận ta."
"Không đâu, chắc chắn không." Hoa Tử Vân vội vàng nói.
Hoa Tử Vân nhìn Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc, vành mắt đỏ ửng, giọng nghẹn ngào, "Ta... Ta... Ta luyến tiếc Mộc di và Tử Mặc."
"Thiên hạ không có yến hội nào không tàn."
Cuối cùng, Hoa Tử Vân lên xe ngựa, vừa lên xe, cậu lập tức xốc mành xe lên, nhìn Mộc di và Tử mặc đứng ở đầu ngõ xa xa, hô với hai người, "Mộc di, Tử Mặc, hai người tới kinh thành nhớ phải tới tìm ta!"
Tiểu Tử Mặc gật đầu với cậu.
Hoa Tử Vân nhìn hai người dần biến mất trong tầm mắt, lúc ấy mới buông mành xe xuống, hai hàng nước mắt ly biệt lăn dài.
Nhìn xe ngựa biến mất cuối phố, Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Mặc Nhi trở về.
"Mẫu thân, có phải chúng ta sắp chuyển đi không?" Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.
"Ừ."
Bắc Vũ Đường nhìn bé, nhóc con càng ngày càng hiểu nàng.
"Vậy vì sao chúng ta không đi cùng Hoa tiểu thiếu gia?" Đại Hương ở bên hỏi.
Bắc Vũ Đường không nói, Tiểu Mặc Nhi lại giải thích, "Vì chúng ta không đi cùng đường với họ."
"À." Đại Hương bừng tỉnh, gật đầu.
"Mộc tỷ tỷ, khi nào chúng ta đi?"
"Hai ngày này. Hai ngày này dọn dẹp lại hành lý một lần, chia những đồ không mang đi được cho hàng xóm. Mặc Nhi đến thư viện báo cho Phương viện sĩ một tiếng, hai ngày này sẽ có nhiều chuyện phải làm lắm.
Hai người cùng gật đầu.
Bắc Vũ Đường trở lại thư phòng, bắt đầu sửa sang lại sách vở. Phần thưởng nhiệm vụ phụ lần trước là một túi trữ vật, rất tiện lợi.
"Mộc tỷ tỷ, để muội dọn dẹp chỗ này cho."
"Không cần. Muội đi dọn dẹp đồ đạc trong phòng đi."
"Vâng."
Nàng dọn hết sách vào một rương, lúc đứng lên, khuỷu tay đụng phải cái giá, quyển sách đặt dưới cùng rơi xuống đất. Nàng xoa khuỷu tay bị đâm đau, nhặt quyển sách lên.
Quyển sách này là sách thủ công, hình như là do chính nàng khâu.
Bắc Vũ Đường nhìn chữ to trên bìa, lẩm bẩm, "Ghi chép vị diện."
Sao nàng không nhớ mình đã ghi chép lại các thế giới vị diện nhỉ?
Bắc Vũ Đường mở trang đầu tiên, trắng trơn, tiếp tục lật, vẫn trắng trơn.
Chắc lúc trước chuẩn bị nó để ghi lại những gì xảy ra ở các thế giới vị diện, nhưng sau đó nàng lại quên mất đây mà.
Bắc Vũ Đường đặt quyển ghi chép sang bên, đặt những quyển sách khác vào rương gỗ, sau đó cất rương gỗ vào túi trữ vật.
"Đại Hương, ta đã dọn thư phòng xong. Đồ vật cần giữ đều để trong rương, còn lại là đồ không cần, muội mang bán hoặc tặng cho hàng xóm đi.
"Vâng." Đại Hương buộc kỹ lại cái bọc trong tay.
Tiểu Mặc Nhi về thì thấy Đại Hương ôm một bọc đồ vật ra ngoài.
"Tiểu thiếu gia đã về rồi."
"Đó là gì thế?" Tiểu Mặc Nhi nhìn thoáng qua cái bọc trong tay nàng.
"Đây là những đồ vật Mộc tỷ tỷ không định mang đi, bảo ta mang đi bán hoặc đưa tặng cho hàng xóm."
"À." Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
"Ta đi xử lý mấy thứ này trước." Đại Hương vừa nhấc bước, một quyển sách trong bọc trượt xuống, rơi trên đất.
"Để ta nhặt cho." Tiểu Mặc Nhi ngồi xổm xuống.
Bé nhặt sách lên, "Ghi chép vị diện", đây không phải là đồ vật mẫu thân rất trân trọng sao, áo lại vứt?
Đại Hương duỗi tay định lấy, "Thiếu gia, đưa cho ta đi."
"Đây là của mẫu thân. Chắc mẫu thân nhầm thôi." Tiểu Mặc Nhi cất quyển sách đi.
"À." Đại Hương lặng lẽ thu tay, "Ta đi xử lý đồ trước."
Tiểu Mặc Nhi cầm quyển ghi chép vị diện về, tìm mẫu thân, "Mẫu thân, thứ này đừng để mất."
Tiểu Mặc Nhi đến giờ vẫn nhớ rõ, lần đó mẫu thân trở về luôn nhốt mình trong phòng viết gì đó. Khi đó, bé nhìn trộm thử, đúng là quyển sách này.
Bắc Vũ Đường thấy bé lấy sách về, "Sao con lại lấy về?"
Tiểu Mặc Nhi sửng sốt, chẳng lẽ là mẫu thân vứt? Không phải nhầm?
"Nếu đã lấy về thì cất vào bọc đi."
"Vâng." Tiểu Mặc Nhi cất quyển sách vào bọc của mình.
"Hộp này để một ít thuốc, hộp này là một ít độc, con đừng nhầm." Bắc Vũ Đường chỉ vào hai cái hộp tương tự trên bàn.
Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
"Con báo cho Phương viện sĩ rồi chứ?"
"Dạ rồi. Viện sĩ không tiện tới."
Bắc Vũ Đường khẽ nói, "Được, vậy đêm nay chúng ta ăn."
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ đồ được dọn lên xe ngựa. Họ vội vàng đánh xe ngựa tới cửa thành cũng là lúc cửa thành mới mở. Các nông phu chờ ngoài thành đang mang đủ loại đồ ăn đi vào thành.
Thấy xe ngựa của họ, các nông phu đều tránh ra một con đường, xe ngựa chạy về phía đô thành Đại Chu.
Đại Hương không biết đánh xe, hôm nay học đánh xe cùng Bắc Vũ Đường.
"Phải cầm dây cương như vậy."
"Nếu muốn quay đầu, khẽ kéo dây cương về trái hoặc phải là được, không được dùng sức quá mạnh, nhưng cũng không thể quá nhẹ."
"Lúc đánh xe cần nhìn đường, thấy chỗ trũng thì phải cố gắng tránh đi."
"Còn nữa......"
Tiểu Mặc Nhi nhìn hai người, ngồi sau, đôi mắt đen bóng chuyển động theo lời Bắc Vũ Đường.
"Mẫu thân, chúng ta có thể tìm một xa phu ở trạm kế tiếp." Tiểu Mặc Nhi đề nghị.
Nếu lần nào mẫu thân cũng đánh xe, Tiểu Mặc Nhi đau lòng.
"Được."
Bắc Vũ Đường trước đó không dám giữ người bên mình, sợ khi mình ngủ say, người nọ sẽ gây rối. Giờ mấy tên cướp bình thường không phải đối thủ của Mặc Nhi, hơn nữa bé còn biết dùng độc, người tập võ bình thường cũng không phải đối thủ của bé.
Chạy ba ngày liên tiếp, khi thấy thị trấn được vây quanh bởi non xanh nước biếc, Bắc Vũ Đường nhìn qua đã thích. Phong cảnh nơi này hơi giống với vùng sông nước Giang Nam ở Nam Đường Quốc, tựa như một bức tranh thủy mặc.
"Mẫu thân, nơi này thật đẹp."
Đại Hương cũng phụ họa, "Đẹp quá. Tuy không phồn hoa như quận phủ Thiên Thành, nhưng lại thanh tĩnh u nhã, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thư thái."
Bắc Vũ Đường vốn định ở trấn Nam Sơn một đêm, sáng hôm sau tiếp tục lên đường đến Lĩnh Bắc, nhưng thấy hai người thích nơi này như vậy, mục tiêu lập tức bị đổi từ Lĩnh Bắc thành trấn Nam Sơn.
"Chúng ta ở lại đây một thời gian."
"Thật ạ?" Đại Hương kinh hỉ hỏi.
Tiểu Mặc Nhi lại hỏi, "Mẫu thân, có quấy rầy hành trình của mẫu thân không?"
"Không đâu." Bắc Vũ Đường xoa đầu bé.
Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, dù mình thích nhưng lại càng để ý đến chuyện của nàng hơn.
Nếu theo kế hoạch lúc trước, họ sẽ phải sống ở một sơn thôn hẻo lánh thuộc phủ Vân Châu, giờ đã hoàn thành mục tiêu vượt mức rồi. Chỉ cần làm thêm hai nhiệm vụ nữa, qua tết, họ sẽ đi thẳng đến Nam Đường Quốc.
Ba người tìm một khách điếm ở lại, hôm sau tìm môi giới để thuê phòng. Họ khá may mắn, vừa lúc gặp một hộ gia đình muốn lên kinh thành ăn tết, nhà của họ vừa lúc để trống.
Căn nhà này xây bên dòng suối, phong cảnh tú lên, là đoạn đường đẹp hiếm có ở trấn Nam Sơn. Nếu không phải may mắn thì rất khó tìm được nơi ở thế này. Bắc Vũ Đường lập tức thuê lại.
Chủ nhà trước vừa đi, nhà khá sạch, chỉ cần quét dọn qua là ở được.
Hôm sau, ba người vào ở, vệ sinh sạch sẽ xong, một số đồ vật khác cần thì họ đã mang theo nên không cần đi mua sắm lại.
"Ruỳnh, ruỳnh, ruỳnh"~~
Tiếng đập cửa vang lên, ba người đang dùng bữa trong phòng đều sửng sốt.
"Chúng ta mới dọn tới, không biết ai tìm tới vậy nhỉ?" Đại Hương đứng dậy đi mở cửa.
Nàng ấy mới mở cửa ra, một đám người hung ác đã lao vào trong.
"Các người là ai, sao lại tự tiện xông vào nhà người khác!" Đại Hương hô to, muốn ngăn họ lại, lại bị nam tử dẫn đầu đẩy ngã xuống đất.
"A!"
Đại Hương sợ hãi kêu một tiếng.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi ở trong nhà nghe tiếng thì buông đũa xuống, đi ra nhà chính.
"Các người là ai?"
Có sáu người vẻ mặt hung ác xông vào sân, trong tay chúng còn mang theo gậy gộc.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, nâng Đại Hương trên đất dậy, "Có bị thương không?"
Đại Hương lắc đầu, "Muội không sao."
"Ai ui, tiểu nương tử, chẳng lẽ ngươi là lục di nương mà Tưởng tú tài mới thú à?" Nam tử dẫn đầu dùng ánh mắt vẩn đục đánh giá Bắc Vũ Đường từ trên xuống dưới, "Nếu hắn có tiền thú di nương mới thì hẳn cũng có tiền trả nợ."
Khuôn mặt không cảm xúc của Tiểu Mặc Nhi toát lên nét tức giận. Bé chán ghét ánh mắt nam nhân kia nhìn mẫu thân.
"Tiểu nương tử, gọi tướng công của ngươi ra đây."
Sắc mặt Bắc Vũ Đường lạnh lùng, "Các vị, hôm qua ta đã thuê nhà này rồi. Người các ngươi tìm đã rời khỏi trấn Nam Sơn, mời các ngươi rời khỏi nhà ta."
Nam nhân dẫn đầu lại vờ như không nghe thấy, "Ngươi nói rời đi thì rời đi chắc. Theo ta thấy, chắc chắn hắn đang trốn trong phòng. Lục soát cho ta!"
Đám người này đang muốn chơi xấu.
"Các ngươi dám tiến thêm một bước sao." Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói.
Nam tử dẫn đầu cười khinh miệt, "Tiểu nương tử, chúng ta cứ tiến lên đấy, ngươi làm gì được ta?"
"Không thể làm gì ngươi, chỉ có thể trực tiếp mời ngươi ra ngoài thôi."
Sau khi nói xong, Bắc Vũ Đường đã rời khỏi vị trí, xuất hiện trước mặt hắn. Khi hắn còn chưa phản ứng lại, một quyền đã đấm lên mặt hắn. Ngay sau đó, bụng hắn ăn một đá, cả người văng ra sau, ngã mạnh xuống đất.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mấy tên còn lại chưa kịp phản ứng.
"Ngươi... Các ngươi còn đứng đó làm gì? Cùng lên!"
Năm người khác nghe hắn nói, tiến lên vây lấy Bắc Vũ Đường.
"Hôm nay không xử lý được ngươi, bao nhiêu năm Vương Hổ ta lăn lộn ngoài đường coi như phí!" Nam tử quỳ rạp trên đất đau đớn bò dậy, sắc mặt âm trầm.
Tiểu Mặc Nhi đi lên trước, lao thẳng về phía Vương Hổ.
Vương Hổ thấy Tiểu Mặc Nhi, đôi mắt sáng ngời, có thể dùng tiểu tử này uy hiếp nàng, đến lúc đó còn sợ nàng không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ chắc.
Vương Hổ cười âm lãnh với Tiểu Mặc Nhi.
Nhãi con, tự ngươi đưa tới cửa, đừng trách ta không khách khí.
Tiểu Mặc Nhi cũng mỉm cười nhìn hắn, nụ cười hồn nhiên ấy khiến Vương Hổ có chút không đành lòng xuống tay với bé. Nhưng mà, cũng chỉ trong giây lát mà thôi.
Hắn nhào về phía Tiểu Mặc Nhi, Tiểu Mặc Nhi đứng lại không động, mặc hắn lao tới, chỉ là ý cười trong mắt càng ngày càng nhiều.
Khi tay hắn sắp chạm vào bé, đột nhiên, hai cây châm nhỏ hướng thẳng về phía mắt hắn. Vương Hổ nhìn thấy, muốn tránh đi, đã không còn kịp nữa.
Khoảng cách giữa hai người quá ngắn, mà tốc độ của cây châm quá nhanh.
"A!!"
Một tiếng hét thê lương vang lên.
Mấy người đang vây công Bắc Vũ Đường nghe âm thanh thì đều quay qua nhìn Vương Hổ.
"Lúc đối chiến mất tập trung, sẽ mất mạng đấy." Bắc Vũ Đường từ từ nói với mấy người này.