Tác giả: Vân Phi Mặc

Nha dịch và cai ngục nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về phía Phương tổng đốc, lại nhìn mấy người Hoa Tử Vân.

Chu tri phủ hỏi lại lần cuối, "Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Người sau lưng các ngươi quan trọng, hay là tính mạng của các ngươi và người nhà các ngươi quan trọng."

Mưu sát Hoàng tử là đại tội đấy.

Cai ngục không giữ được trước, "Đại nhân, tiểu nhân giam hai người họ ở phòng đó là do Trương bộ khoái bảo, nói là bên trên có người phân phó."

Trương bộ khoái cứng đờ mặt, biết không giữ được, chủ động khai ra, "Đại nhân, ta cũng là do Quý công tử sai bảo."

"Quý công tử?"

"Đúng vậy, là tiểu thiếu gia Quý Tu Phong. Quý thiếu gia nói muốn dạy dỗ hai người, bảo ta làm như vậy."

Hoa Tử Vân nhẹ nhàng lên tiếng, "Ta nhớ Quý Tu Phong này là ngoại chất tử của Chu đại nhân."

Phương tổng đốc lạnh lùng nhìn qua, khiến Chu tri phủ sợ toát mồ hôi lạnh.

Tiểu tử đáng chết này, vậy mà lại dám làm ra chuyện như vậy!

Đúng lúc này, người nghiệm thi quay về, bẩm báo với các vị đại nhân, "Đại nhân, thảo dân đã kiểm tra, người này chết không phải do bị xe ngựa đâm, mà là chết do trúng độc."

Sắc mặt Hoa Tử Vân lạnh xuống, "Vì hãm hại hai người chúng ta mà xuống tay với người vô tội, quả là ngoan độc. Hôm nay lúc ở thư viện hắn làm nhục ta, ta đã không so đo, hắn lại ra tay một lần nữa, đúng là đáng giận!"

Chu tri phủ ở bên nghe được thằng cháu không nên thân kia lại dám bắt nạt Hoàng tử trong thư viện thì sợ quá, lại toát mồ hôi lạnh.

Đứa nhỏ kia đã bị Quý gia chiều hư rồi! Lần này chọc đến Hoàng tử, dù là ông ta cũng không giữ nổi nó!

Mưu sát Hoàng tử là đại tội, ông ta không bị liên lụy đã may lắm rồi.

Hoa Tử Vân ra lệnh cho Phương tổng đốc, "Người nọ cũng vì ta mới chết, tìm người nhà hậu táng. Còn kẻ hành hung, quyết không thể nuông chiều."

Nói xong, Hoa Tử Vân dẫn Tiểu Tử Mặc rời khỏi nhà lao.

Tiểu Tử Mặc nhìn thoáng qua thi thể bị vải bố trắng che đậy, đôi mắt đen bóng rõ ràng có chút tối tăm.

Một người vì hãm hại người khác mà không tiếc dùng một sinh mệnh vô tội làm giá.

Chẳng lẽ mạng người trong mắt họ không đáng một đồng như vậy sao?

Quý Tu Phong chẳng qua chỉ là người thân nhà tri phủ mà đã giết người như thế, vậy những kẻ quyền cao chức trọng khác thì sao?

Bọn họ vừa ra ngoài đã thấy Bắc Vũ Đường và Đại Hương.

"Mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi bước nhanh về phía nàng.

Bắc Vũ Đường thấy bé như vậy, vươn tay sờ đầu bé, "Có phải bị dọa rồi không?"

Tiểu Mặc Nhi lắc đầu.

Hoa Tử Vân nhìn thấy Bắc Vũ Đường cũng rất vui, "Mộc di cuối cùng cũng về rồi."

Bắc Vũ Đường cười nói, "Đi thôi, về nhà ăn cơm."

Sau bữa cơm chiều, cả nhà tiễn Hoa Tử Vân về.

Trời đêm đầy sao, một lớn một nhỏ ngồi trên nóc nhà.

"Mặc Nhi, con sao vậy?"

Tuy Tiểu Mặc Nhi không nói gì, nhưng Bắc Vũ Đường có thể cảm nhận được cảm xúc của bé không đúng.

Tiểu Mặc Nhi im lặng một lát rồi mới nói, "Mẫu thân, có phải trong mắt quyền quý, mạng người không đáng giá đúng không?"

Vấn đề này khiến Bắc Vũ Đường im lặng.

"Chuyện này còn phải xem tình huống lúc đó. Có lẽ trong mắt một số người không đáng giá, nhưng không phải ai cũng vậy."

"Chẳng hạn như lúc trên chiến trường, cần binh lính dụ địch, những người này đã đi thì tám chín phần mười là sẽ chết. Nhưng nếu họ không đi dụ địch, hàng ngàn hàng vạn bá tánh sẽ chết. Nếu con là Thống soái, con sẽ chọn trơ mắt nhìn họ đi chịu chết, hay là khiến hàng ngàn hàng vạn bá tánh vì vậy mà chết?"

"Chuyện này......" Tiểu Tử Mặc do dự.

Dùng tính mạng mấy ngàn người đổi về tính mạng của hàng ngàn hàng vạn người, quả là có lợi, nhưng trơ mắt nhìn họ đi chết, trong lòng vẫn có một bức tường không thể vượt qua.

Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói, "Nếu là mẫu thân, dù có đau cũng sẽ làm. Con biết vì sao không?"

Tiểu Mặc Nhi không nói mà nhìn nàng.

"Chiến tranh nghĩa là tử vong, giờ con không đành lòng mấy ngàn người kia, vì con không đành lòng, sẽ có càng nhiều binh linh, càng nhiều người chết. Thậm chí, khiến con dân của quốc gia trở thành nô lệ đến từ vong quốc. Mấy ngàn người chết đi vì đại nghĩa. Làm Thống soái, dù con có không đành lòng thì cũng phải làm."

"Còn một loại khác, họ vì đạt được mục đích, vì lợi ích của bản thân mà có thể hy sinh người bên cạnh bất cứ lúc nào. Đặc biệt là những gia tộc lớn sống ở kinh thành. Vì lợi ích, vì quyền lực, họ có thể hy sinh bất kỳ điều gì. Tình thân, tình bạn, tình yêu, không gì không thể vứt bỏ."

Tiểu Mặc Nhi nhớ đến thân phận của Hoa Tử Vân, hỏi lại, "Vậy Hoàng tộc thì sao?"

"Hoàng tộc à." Bắc Vũ Đường nhìn ra nơi xa, biểu cảm tựa như đang hồi ức gì đó, giọng nói bình tĩnh mà đạm mạc, "Đế vương vô tình, nhà Đế vương không có thân tình."

"Nhà Đế vương không có thân tình." Tiểu Tử Mặc nhỏ giọng lặp lại câu này, "Vậy Tử Vân..."

"Mặc Nhi, mỗi người đều có số mệnh của mình. Con không thể thay đổi người khác. Con chỉ cần nhớ kỹ, mỗi việc con làm không thẹn với lương tâm là được. Mẫu thân hy vọng con là người lương thiện và hiểu chuyện, lại cũng không muốn con là người hiền lành không quyết đoán. Có những lúc, lương thiện còn khiến người ta đau đớn hơn cả nhẫn tâm."

"Nếu tương lai con có ngày trở thành thần tử, mẫu thân chỉ hy vọng con nhớ kỹ một điều."

Bắc Vũ Đường biết, với tài học của Tiểu Mặc Nhi, một ngày nào đó bé sẽ thành trọng thần trong triều.

Nàng không muốn bé bước lên con đường của Bắc gia, không muốn bé cả đời hối hận.

"Điều gì ạ?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.

"Trung quân, nhưng không thể ngu trung."

Tiểu Mặc Nhi nhìn mẫu thân, khi mẫu thân nói câu ấy, bé có thể cảm giác được nỗi đau dày đặc quẩn quanh nàng.

"Vâng." Tiểu Mặc Nhi đáp.

Hai người nằm trên nóc nhà ngắm bầu trời sao, nghe tiếng côn trùng kêu, tựa như một dạ khúc.

-Chu phủ-

Muội muội của Chu tri phủ đến rất vội vã, vừa thấy Chu tri phủ đã gào khóc.

"Ca ca, Tú Phong mắc lỗi gì mà ca bắt nó đi? Muội biết có những lúc Tú Phong không tốt lắm, nhưng lại là một đứa biết chừng mực. Ca nói cho muội biết, nó mắc lỗi gì, muội bảo nó sửa là được mà. Ca gióng trống khua chiêng bắt nó như thế, sau này nó sống kiểu gì?"

Còn nhỏ tuổi đã dám giết người giá họa, vậy sau này lớn sẽ như thế nào.

"Chuyện của Tú Phong, không phải do ta muốn bắt, mà là do Tổng đốc đại nhân ra lệnh. Nó phạm phải tử tội." Chu tri phủ lạnh lùng nói.

"Ca nói gì cơ? Tử tội?" Chu Duẫn Quân trừng mắt, "Chẳng qua nó chỉ giết một khất cái thôi mà. Khất cái kia chết thì chết thôi. Chẳng lẽ còn muốn con muội đền mạng cho chắc?"

Chu tri phủ nhìn muội muội bằng ánh mắt khó tin, "Muội đang nói gì? Cái gì mà chết thì chết thôi cơ? Mạng khất cái cũng là mạng đấy!"

"Mạng khất cái có thể so với mạng của con muội à?"

"Ngươi ra ngoài cho ta!" Chu tri phủ tức giận mắng.

"Ca không thả Tú Phong ra, ta sẽ không đi." Chu Duẫn Quân chơi xấu.

"Chuyện này ta không giúp được ngươi."

Ông ta muốn giúp đỡ, nhưng người lần này Quý Tu Phong đắc tội là Bát hoàng tử. Nếu ông ta dám lấy việc công làm việc tư, cái mũ chuồn chuồn trên đầu ông ta chỉ sợ khó mà giữ nổi.

Chu Duẫn Quân thấy thái độ của ca ca nhà mình như vậy, kinh hãi trong lòng, cũng biết là chuyện này không tốt rồi, "Ca ca, chẳng lẽ ca muốn trơ mắt nhìn Tú Phong chết sao?"

Chu tri phủ không trả lời.

"Nó là ngoại chất tử của ca đấy, còn là đứa trẻ ca nhìn từ nhỏ đến lớn. Nó cũng biết chuyện lần này nó làm sai, ca tha cho nó một lần đi. Hu hu, nếu Tú Phong chết rồi, muội cũng không muốn sống nữa."

Chu Duẫn Quân ngồi bệt khóc gào trong đại sảnh.

Phu nhân tri phủ luôn tránh ở góc thấy trượng phu không chống đỡ được muội muội kiêu căng ngang ngược nên đi từ sau bình phong ra.

Nàng tiến lên, ra lệnh cho nha hoàn nâng Chu Duẫn Quân trên đất dậy.

"Duẫn Quân, giờ Tổng đốc đại nhân đang nhìn chằm chằm, dù lão gia có muốn làm gì cũng không được. Dù muốn cứu đứa nhỏ Tú Phong thì cũng phải chờ Tổng đốc đại nhân đi rồi mới được, đúng không nào?"

Tri phủ phu nhân nói tiếp, "Chúng ta cũng nhìn đứa nhỏ Tú Phong lớn lên, đương nhiên không muốn nó xảy ra chuyện. Muội về nhà chờ đi, đến khi Tổng đốc đại nhân đi rồi thì chuyện gì cũng dễ nói. Giờ để Tú Phong ở trong nhà lao một thời gian, cũng để thằng bé biết mùi khổ sở.

Nó thật sự đã làm ra chuyện này, nếu cứ mặc kệ nó, sau này sao có thể thành tài. Lần này coi như tôi luyện nó, cũng tốt cho tương lai của nó sau này."

"Nhưng mà..." Chu Duẫn Quân vẫn không muốn con chịu khổ, còn muốn nói gì thêm, nhưng thấy ánh mắt của tẩu tử, lập tức im lặng lại.

"Được rồi, muội về chuẩn bị thêm đồ cho Tú Phong đi."

Chu Duẫn Quân đi rồi, Chu tri phủ vội tiến lên nắm tay phu nhân mình, "Vẫn là nàng có cách, dăm ba câu đã đuổi muội ấy đi rồi."

"Lão gia, chuyện này chàng cần xử lý tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng." Chu phu nhân nói.

"Chuyện này thực sự khó xử. Người Tú Phong đắc tội cũng không phải người bình thường, đó là Hoàng tử đấy!" Chu tri phủ khó xử.

Chu phu nhân trừng trượng phu một cái, "Chuyện ta nói không phải chuyện Tú Phong, mà là chuyện Hoàng tử. Tú Phong và chàng có quan hệ thế nào, không biết Bát hoàng tử có kéo chàng vào cùng không. Giờ chuyện chàng cần làm là khiến Bát hoàng tử thay đổi cái nhìn về chàng, biết chàng là người tốt."

Chu phu nhân đã sớm chán ghét đám thân thích chỉ biết liên lụy đến trượng phu như Chu Duẫn Quân, lần này gây chuyện lớn như thế mà còn mặt mũi đến cửa cầu tình.

"Ta phái người đi hỏi thăm sở thích của Bát hoàng tử."

Chu phu nhân vội ngăn ông ta lại, "Lão gia, trước mắt còn không phải có sẵn một cách lấy lòng Bát hoàng tử mà không lộ ra là chúng ta cố tình sao?"

"Cách gì?"

Chu phu nhân cười nói, "Thi Hương."

Đôi mắt Chu tri phủ sáng ngời, nghĩ tới lúc thi Đồng, Phương tổng đốc cố ý đến dặn dò chuyện này, khi đó đã đoán trong số các thí sinh dự thi có nhân vật khó lường, không ngờ lại là Bát hoàng tử.

Nếu Bát hoàng tử đã thi đồng, vậy nhất định sẽ tham gia thi Hương.

Lần trước thi đồng, Bát hoàng tử đứng thứ hai. Lần này thi Hương thì để cậu đứng thứ nhất, tâm tình của Hoàng tử tốt chính là chuyện tốt với ông ta.

Chu tri phủ nhìn thê tử, "Phu nhân thông tuệ."

Chu phu nhân khiêm tốn đáp, "Lão gia trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."

Thời gian trôi mau, đảo mắt đã đến thời khắc các học sinh khẩn trương nhất – Thi Hương.

Hoa Tử Vân vừa đến cửa trường thi đã thấy Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc, vội đi về phía họ.

Sọt đồ của Hoa Tử Vân giống hệt Tiểu Mặc Nhi.

"Cuối cùng lần này ta không cần gặm bánh bao trắng nữa." Vẻ mặt Hoa Tử Vân đầy tự hào.

Tiểu Tử Mặc lại cạn lời với cậu.

Đại Hương thì ở bên cười trộm.

Trước khi bắt đầu thi Hương, Bắc Vũ Đường cầm tay dạy cậu cách nấu cháo nhanh, còn ngâm rau gì đó thì cũng lấy từ chỗ Bắc Vũ Đường.

Lần này Tri phủ đại nhân đã đến cửa trường thi từ sớm, liếc qua đã thấy Bát hoàng tử trong đám người. Thấy cậu đang nói chuyện vui vẻ với một đứa trẻ, ông ta biết đứa trẻ đó, đó cũng là một thần đồng khó lường.

Bát hoàng tử tương giao với người này, chỉ sợ là vì lót đường cho sau này, thu nạp nhân tài trước.

Quan viên đứng bên nhìn theo phía Tri phủ đại nhân, thấy Tiểu Mặc Nhi và Hoa Tử Vân, chỉ đoán là Tri phủ đại nhân chắc coi trọng hai người này. Hai người này thực sự có tài, tuổi còn nhỏ đã đứng thứ nhất thứ hai.

"Đại nhân, đó là người đứng đầu và đứng thứ hai kỳ thi đồng. Không ngờ quan hệ của hai người họ tốt như vậy."

"Ừ. Họ đều là những đứa trẻ tốt." Chu đại nhân đáp, không muốn hành động của mình khiến họ chú ý, thu hồi ánh mắt.

Chưa đến giờ thi, học sinh bên dưới đang tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.

"Sao hôm nay Tri phủ đại nhân lại tới đây?"

Mấy năm trước chuyện này đều giao cho một số quan nhỏ không mấy nổi bật chủ trì, giờ Tri phủ đai nhân tới đây, đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

Không chỉ đám nha dịch ngạc nhiên, các học sinh đang chờ bên ngoài cũng ngạc nhiên.

Tri phủ đại nhân biết Bát hoàng tử đi cùng thư viện, vội xếp thư viện của cậu lên kiểm tra đầu, khiến học sinh dự thi trong thư viện kinh hỉ một hồi, cuối cùng cũng có thể vào sớm chuẩn bị.

Vào trường thi, vị trí Hoa Tử Vân được phân rất tốt, gần với chủ viện, Tiểu Mặc Nhi cũng vậy. Chỉ là lần này hai người không còn ở đối diện như lần trước.

Có kinh nghiệm, Tiểu Mặc Nhi lần này sửa soạn đâu vào đấy, kiểm tra phòng ở rồi bắt đầu dọn đồ trong sọt ra.

Thi vào buổi chiều, khi tiếng trống vang lên, nha dịch và quan binh cùng đi phát bài thi xuống.

Tiểu Mặc Nhi nhìn đề thi, trầm ngâm một lát rồi hạ bút.

Ở căn phòng cách bé không xa, Hoa Tử Vân đọc xong cũng bắt đầu động bút.

Trước khi động bút, cậu nghĩ đến Tiểu Mặc Nhi.

Không biết lần này bé xong trước, hay là cậu xong trước.

Aizz, tiếc là không thể nhìn thấy rồi.

Lần này nhất định phải phát huy thật tốt, tranh thủ vị trí khôi thủ.

Thua một đứa trẻ năm tuổi thực sự rất tổn thương lòng tự tôn của người từ nhỏ đã được khích lệ là tiểu thần đồng như cậu.

Thời gian thi Hương là bốn ngày, nhiều hơn thi đồng một ngày.

Ngày đầu tiên, gió êm sóng lặng.

Ngày thứ hai, Tiểu Tử Mặc lau mặt, ngẩng đầu nhìn trời.

"Đệ đang nhìn gì thế?"

Hoa Tử Vân không biết đến bên cạnh bé từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Mặc Nhi không nhìn cậu, nhỏ giọng trả lời, "Sợ là thời tiết sắp thay đổi."

Hoa Tử Vân nghi hoặc ngẩng đầu, vạn dặm không mây, nào giống như thời tiết sắp thay đổi?

"Đệ lừa ta à?"

"Ta đoán."

Tiểu Mặc Nhi cũng không chắc, nhưng nhìn sắc trời và không khí oi nóng hôm nay, rất giống với hiện tượng ghi lại trong một quyển sách, vậy nên bé mới đoán vậy.

Bé cũng chỉ cảm thấy tương tự, có lẽ đúng như lời quyển sách kia, sẽ có mưa to.

Người dậy rửa mặt sáng ngày càng nhiều, bọn lính nhìn chằm chằm họ, ngăn cản các học sinh giao lưu.

Tiểu Mặc Nhi và Hoa Tử Vân tách ra, ai về phòng nấy.

Ăn sáng xong, khi tiếng chiêng trống vang lên, nha dịch phát bài thi. Tiểu Mặc Nhi nhìn lướt qua đề, giống thi đồng, kiểm tra tứ thư ngũ kinh.

Đọc đề xong, bé suy nghĩ một hồi, đã có sườn bài trong đầu rồi mới động bút viết.

Khi Tiểu Mặc Nhi viết xong một tờ, buông bút, duỗi tay, ngẩng đầu thì thấy sắc trời đã tối dần. Bé ngẩng đầu đã thấy mây đen ùn ùn kéo đến từ chân trời, không khí càng lúc càng oi bức.

Bên kia, Hoa Tử Vân viết xong một tờ, đang định nghỉ ngơi, thấy sắc trời thay đổi, nhìn mây đen trên đỉnh đầu, trong lòng kinh ngạc.

Thật sự có mưa to này!

Tiểu Mặc Nhi đứng lên, kiểm tra nóc nhà một lượt nữa, thấy không có lỗ hổng, bé cẩn thận dùng vải dầu che bài thi lại. Chuẩn bị xong, bé lại viết tiếp, viết được một nửa, gió to nỏi lên, cuốn đất cát bay, không ít học sinh không đề phòng bị trúng chiêu.

Tiểu Mặc Nhi nheo mắt, một tay giữ bài thi, một tay che đôi mắt.

"Gió lớn quá."

"Nhìn trời chắc sắp mưa rồi."

"Xui thế, vớ phải ngày mưa rồi!"
......

Trong trường thi đôi lúc truyền ra tiếng oán giận, có lẽ là do giọng quá lớn, mấy nha dịch tuần tra quát lên.

"Yên lặng, yên lặng, không được ồn ào!"

Tiếng oán giận nho nhỏ tắt ngấm sau tiếng quát lớn của nha dịch.

Ở đại sảnh chủ điện, Chu tri phủ và các quan viên liên quan ngồi trong phòng, sau khi trận gió lớn kia thổi qua, có quan viên lên tiếng, "Trời sắp mưa, còn mưa không nhỏ."

"Trời mưa cũng bình thường mà." Có quan viên không để bụng.

Các quan viên giám thị như họ đã thấy thời tiết này nhiều rồi. Trời mưa, nhưng nên thi thế nào thì vẫn thi thế ấy.

Chu tri phủ lại có phần lo lắng, lo Bát hoàng tử có chịu nổi không.

Khi họ nghị luận, tiếng sấm nổ rền vang trên bầu trời, khiến các quan lớn trong đại sảnh sợ đến mức tắt tiếng.

Gió lớn vù vù, mưa to rơi lộp bộp xuống. Vừa gió vừa mưa đột nhiên trút xuống khiến nhiều học sinh trở tay không kịp.

"Bài thi của ta!"

Tiểu Mặc Nhi nghe được tiếng kêu rên ở phòng bên truyền đến.

"Trời ơi, bài thi của ta ướt rồi!"

"Mưa dột rồi!"
......

Một đám học sinh cuống cuồng dọn bài thi, không ít người trong lúc dọn bị bắn nước, khiến mực trên giấy thi loang ra, bài thi vốn đã viết xong lập tức trở thành giấy bỏ.

Tiểu Mặc Nhi thấy trời tối đi thì đã che giấy dầu tránh để nước mưa làm ướt bài thi rồi.

Bên kia, Hoa Tử Vân cũng như vậy, cậu cũng đã chuẩn bị từ sớm, dùng giấy dầu che bài thi, tránh bài thi bị hỏng.

Không ít học sinh đã làm giống họ, nhnưg cũng có rất nhiều học sinh vì cố làm nhanh mà đến lúc mưa to vẫn không chuẩn bị gì, khiến bài thi của mình bị hủy.

Tiểu Mặc Nhi nghe những tiếng kêu rên của những học sinh đó. Bài thi nếu có nét mực nào bị loang hoặc là không sạch sẽ thì sẽ bị bỏ qua luôn, cuối cùng thi trượt.

Giờ họ chỉ có thể cầu nguyện trời mau tạnh, khiến họ đủ thời gian viết lại.
****

Roro: Cố gắng chăm chỉ lại, lười thành thói quen đến nơi rùi :((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play