Tác giả: Vân Phi Mặc
"Đây đúng là một tin không được tốt lắm. Chúng ta cũng hy vọng [Đường Lê Nhất Tiếu] có thể mau dưỡng lành vết thương, một lần nữa trở về. Dù sao cô ấy cũng là một trong số mười tân tinh, nhân khí rất cao."
"Đúng vậy. Cửa bệnh viện đã có rất nhiều fans tụ tập."
Bắc Vũ Đường nhìn hình ảnh trên TV chuyển tới cổng bệnh viện, thấy bên ngoài bệnh viện có một lượng lớn fans vây quanh, đó đều là fans của Đường Lê Nhất Tiếu.
Không ai biết giờ người nằm trong bệnh viện đã sớm không còn là Đường Lê Nhất Tiếu mà họ yêu thích, Đường Lê Nhất Tiếu mà họ yêu thích đã sớm bị chôn vùi ở nơi hoang vu dã ngoại.
Bắc Vũ Đường xem khoảng mười phút rồi mới đổi kênh.
Bắc Vũ Đường cứ xem được mấy phút lại đổi kênh một lần. Cô phát hiện hầu hết các kênh giải trí đều đang nói về cuộc thi vào quý tới của Vinh diệu thiên hạ, có thể thấy, ở thế giới này, ngành sản xuất game đã vượt qua ngành điện ảnh.
"Minh, phải làm thế nào tôi mới tìm được người phù hợp linh hồn?"
Bắc Vũ Đường muốn giúp nguyên chủ hoàn thành nguyện vọng cuối cùng. Cô ấy không chỉ muốn vinh quang trở lại sàn thi đấu, càng muốn đoạt lại từ tay Cam Sở Phụng và Tư Cần Học.
Muốn hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, Bắc Vũ Đường cần phải tham gia thi đấu được đã. Vậy nên việc tìm kiếm thân thể phù hợp để dung hòa là việc rất quan trọng.
[Khi gặp được người đó, bổn hệ thống sẽ nhắc nhở ký chủ.]
"Nếu không gặp được thì sao? Vậy chẳng phải là uổng phí. Bàn tay vàng các người cho cũng sẽ không còn được gọi là bàn tay vàng nữa."
Biển người mênh mông, ai biết người có độ phù hợp linh hồn cao với cô ở phương nào.
[Nếu trong vòng một năm không gặp được, bổn hệ thống sẽ chỉ dẫn cho ký chủ.]
"Một năm..." Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt.
Quả nhiên không thể ôm quá nhiều hy vọng với cái 'bàn tay vàng' của hệ thống, chẳng đáng tin tẹo nào. Cô đã bảo mà, sao hệ thống lại tốt như vậy được, chẳng qua là vì cái bàn tay vàng này kém quá hoi.
Xem ra chuyện này cần phải để sau, trọng điểm trước mắt cần quan tâm là Tư Cần Học và Cam Sở Phụng.
Bắc Vũ Đường có ý tưởng rồi thì an tâm ngủ.
[Là một con quỷ, cô không cần ngủ.]
Bắc Vũ Đường làm lơ nó.
[Quỷ nghỉ ngơi vào ban ngày.]
Tiếp tục làm lơ.
[Cô...]
"Cậu có thể ngậm miệng vào.
Trước khi ngủ, Bắc Vũ Đường còn thầm lẩm bẩm, sao tính cách của Minh lại có vẻ giống Phong.
Nếu không phải Phong đã hoàn toàn rời đi, cô cũng sẽ nghi ngờ có phải là nó quay về rồi không.
Một giờ sau, Bắc Vũ Đường yên lặng ngồi dậy, mở to mắt nhìn trần nhà. Sau khi thành quỷ, dù có mệt cũng không ngủ được.
Bắc Vũ Đường yên lặng bay ra khỏi phòng, thấy được hai bóng người lấm la lấm lét đi từ cửa an toàn ra, hai người mặc đồng phục của công nhân trong khách sạn, nhưng biểu cảm nhìn là biết không phải người tốt.
"Anh xác định Phù Dực ở khách sạn này?" Một người vẫn ôm thái độ chần chờ hỏi.
Người đàn ông nhỏ gầy vỗ ngực đảm bảo, "Chắc chắn. Tôi mất sức chín trâu hai hổ mới nghe được đội trưởng Phù Dực của Lưu Vân Các ở nơi này."
"Nếu thật sự là vậy, lần này chúng ta đào được tin tức của Phù Dực là lời to rồi." Người đàn ông mập mạp cười hì hì, "Nơi này là khách sạn năm sao cao cấp, Phù Dực một mình ở phòng tổng thống đúng là đáng nghi."
"Đã sớm có tin đồn cậu ta bị một phú bà bao dưỡng. Nếu chúng ta chụp được ảnh cậu ta và phú bà cùng ra vào khách sạn, lúc đó chúng ta phát tài chắc luôn." Người đàn ông nhỏ gầy hưng phấn nói.
Nhìn anh ta hưng phấn như thể đang thấy đối phương ra vào có đôi cùng phú bà, thấy được thời khắc công thành danh tựu của mình vậy.
Người đàn ông mập mạp cũng hưng phấn lên, "Bọn họ ở phòng nào?"
Người đàn ông nhỏ gầy nhăn mày, "Không biết. Nhưng mà tầng này chỉ có hai phòng, không phải phòng này thì là phòng kia."
"Hai người chúng ta mỗi người một phòng, họ vừa xuất hiện thì có thể lập tức tóm được."
Hai người thương lượng xong, bắt đầu tìm chỗ trốn.
"Phù Dực." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một tiếng.
Thì ra người đàn ông ở phòng tổng thống bên cạnh là Phù Dực.
Phù Dực, là đại thần siêu cấp trong số các game thủ chuyên nghiệp của 'Vinh diệu thiên hạ', là nhân vật đứng ở đỉnh kim tự tháp, đội của anh đã liên tục hai lần đoạt giải Quán quân, đã ba lần đạt được game thủ giỏi nhất, hai lần được bầu là siêu tân tinh. Đồng thời, anh cũng là game thủ đứng đầu trong số mười game thủ mạnh nhất.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường rất sùng bái anh, lúc trước chơi game này cũng phần lớn vì anh.
Phù Dực đến giờ đều rất bí ẩn, thân thế, bối cảnh đều mơ hồ. Rất nhiều đội paparazzi muốn đào ra, nhưng đáng tiếc là đều không đào được. Tóm lại, đây là một người đàn ông bí ẩn.
Phù Dực sở dĩ có nhân khí cao, trừ chiến lực cao, giá trị nhan sắc cũng là cao nhất trong số các game thủ chuyên nghiệp.
Mỗi lần tin tức về Phù Dực lộ ra, nhất định sẽ trở thành đầu đề, có rất nhiều nhóm paparazzi muốn khai thác tin tức của anh, nhưng mỗi lần tin tức đưa ra đều như thật mà giả, không cần chính phủ hay chính chủ làm sáng tỏ, fans của anh sẽ nhanh chóng tìm được chứng cứ phản bác chứng minh Phù Dực trong sạch.
Nghe họ nói Phù Dực bị phú bà bao dưỡng, Bắc Vũ Đường cũng có chút hiếu kỳ.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, đi xem thử cái.
Nếu Phù Dực thật sự ở bên phú bà, không biết nguyên chủ thấy có tan nát cõi lòng, giấc mộng tan biến không nữa.
Hai paparazzi không dám đi qua, nhưng Bắc Vũ Đường thì khác, cô quang minh chính đại đi xuyên tường vào. Trong phòng khách bật một chiếc đèn đêm, cô bay thẳng vào phòng ngủ chính.
Bắc Vũ Đường từ từ bay qua, trên giường lớn trừ một người đàn ông thì không có người phụ nữ nào, trong phòng cũng không có bất kỳ đồ dùng gì của nữ giới.
Xem ra hai paparazzi kia phải thất vọng rồi.
Bắc Vũ Đường bay tới bay lui trong phòng Phù Dực, nhìn phải ngó trái.
"Xem đủ chưa?"
Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói lạnh băng.
Bắc Vũ Đường cứng đờ người, máy móc quay đầu.
Người trên giường không biết vì sao đã ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.
Không sai đâu, nhìn cô chằm chằm đấy.
Đáy mắt Bắc Vũ Đường hiện lên nét kinh ngạc, "Anh nhìn thấy tôi?"
Đuôi mày Phù Dực hơi nhếch, "Người lớn như vậy, trừ khi mù. Cô đừng lảng sang chuyện khác, cô vào đây bằng cách nào?"
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn cô chằm chằm.
Bắc Vũ Đường nghe lời này, biểu cảm vi diệu, hóa ra anh không biết cô là quỷ.
"Tôi cứ đi vào thôi." Bắc Vũ Đường chỉ tay về phía cửa.
Phù Dực lấy di động ở tủ đầu giường bên cạnh, bấm số gọi điện cho cảnh sát ngay trước mặt Bắc Vũ Đường.
Chậc chậc, nhanh ghê, không ướt át xíu này, không lưu tình gì hết.
Bắc Vũ Đường không chút hoang mang, đi qua ngồi lên sofa.
Phù Dực nhíu mày kiếm, cô trấn định ghê đấy.
Bắc Vũ Đường tò mò hỏi, "Anh không phải sợ, lát cảnh sát tới, tôi sẽ bảo họ rằng tôi là bạn gái anh nhé?"
"Bạn gái?" Phù Dực nở nụ cười trào phúng.
"Dù họ không tin cũng được, chẳng lẽ anh không sợ mai giới giải trí sẽ có tin mới, siêu cấp đại thần Phù Dực của 'Vinh diệu thiên hạ' đêm khuya hẹn hò cùng một cô gái bí ẩn, thậm chí còn kinh động đến cảnh sát. Tin là tất cả trang báo của giới giải trí sẽ bị chúng ta chiếm hết trang đầu." Bắc Vũ Đường khá hứng thú, đĩnh đạc nói.
Đang nhàm chán mà có người tới tận cửa giúp mình giải sầu, Bắc Vũ Đường đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cô đã hạ quyết tâm phải chơi với siêu cấp đại thần của 'Vinh diệu thiên hạ' này một lát.
Phù Dực mắt lạnh nhìn cô, làm lơ cô hoàn toàn.
Trước đó còn nghĩ cô vờ trấn định, giờ xem ra cô không sợ thật. Dù vì lý do gì, anh cũng sẽ bắt cô nhận trừng phạt tương ứng với hành động hôm nay.
"Sẽ không có ngày như vậy." Phù Dực phá vỡ ảo tưởng của cô.
"Chưa chắc đâu."
Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, giờ cô đang mang dung mạo của nguyên chủ Bắc Vũ Đường đứng đây. Đội Lưu Vân Các của Phù Dực đã từng giao thủ với đội Trục Phong của nguyên chủ Bắc Vũ Đường, tuyển thủ hai bên cũng đã từng gặp mặt.
Nhưng mà, nhìn anh như có vẻ không biết cô.
"Chẳng lẽ anh không quen tôi à?" Bắc Vũ Đường không khỏi nhắc nhở một câu.
Phù Dực lạnh mặt, "Không quen."
Bắc Vũ Đường nhếch đuôi mày, đánh giá kỹ anh, trong đầu đã có ý tưởng.
Anh không quen cô, nếu không phải cảm giác tồn tại của nguyên chủ quá thấp, khiến anh bỏ qua thì chính là......
Nhưng mà, cô còn nhớ, trong buổi phỏng vấn sau lần đầu tiên nguyên chủ giao thủ với Lưu Vân Các, cô ấy còn cố ý nói là mình sùng bái Phù Dực, hai người còn chụp chung không ít tấm dưới sự yêu cầu của phóng viên và người chủ trì.
Thời gian đó, các trang báo giải trí đều bị đôi tuấn nam mỹ nữ này bá chiếm, nếu anh chưa từng thấy, vậy đúng là có quỷ!
Không đúng, là gặp quỷ chứ!
Như vậy chỉ có một khả năng, anh bị mù mặt, hoàn toàn không quen biết ai.
Người bị mắc chứng mù mặt thường không phân rõ ai là ai, trong mắt họ, mặt ai cũng mơ mơ hồ hồ.
Họ thường phân biệt người khác qua giọng nói.
Với Phù Dực, Bắc Vũ Đường chỉ là một người xa lạ, không cần ghi nhớ, nên tất nhiên sẽ không nhớ giọng cô làm gì.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, dường như mỗi lần thi đấu, Phù Dực rất ít xuất hiện ở khách sạn mà ban tổ chức chuẩn bị. Các game thủ dự thi như họ thường chỉ gặp Phù Dực ở sân đấu.
Đó cũng là điều thần bí của Phù Dực.
Lúc Phù Dực mới xuất đạo, hành vi này của anh khiến không ít người nghĩ là cố ý lăng xê, làm màu, nhưng thời gian dần trôi, những lời nói đó dần biến mất.
Bởi vì không ai lăng xê lâu như vậy, hơn nữa còn càng ngày càng thần bí, nếu không thi đấu thì chắc anh cũng biến mất luôn rồi.
Bắc Vũ Đường cảm thấy có thể cô đã biết chân tướng, anh có bệnh mù mặt, không muốn đến nơi nhiều người, nên tránh được xa bao nhiêu thì tránh.
Bắc Vũ Đường cười khúc khích, "Đại thần Phù Dực là quý nhân hay quên mà, chúng ta tốt xấu gì cũng từng sớm chiều ở chung, anh còn từng ôm tôi đấy."
Sắc mặt Phù Dực tối sầm, người phụ nữ này đúng là mặt dày vô sỉ.
Bắc Vũ Đường nhìn anh đen mặt, cười thành tiếng.
Ở hành lang, giám đốc khách sạn dẫn theo hai cảnh sát đi từ thang máy ra.
Hai paparazzi trốn ở cửa thoát hiểm nhìn thấy ba người thì chấn động, cả người phấn khởi hẳn ra.
Đây là một tin tức lớn!
Đại thần siêu cấp Phù Dực, đêm hôm khuya khoắt có cảnh sát tìm đến, chỉ một chút mánh khóe vậy thôi cũng đủ để tạp chí bán chạy như điên rồi!
Hai người trong phòng đang nhìn nhau thì nghe được tiếng chuông cửa.
Phù Dực đứng lên, đến cửa thì nhìn Bắc Vũ Đường, "Cho cô cơ hội cuối cùng, nếu cô thành thật khai báo cách vào phòng và mục đích vào đây thì tôi sẽ bảo họ rời đi."
Bắc Vũ Đường nhún vai, một bộ không sợ gì hết.
Phù Dực thấy đến mức này rồi mà cô còn không sợ hãi, chẳng lẽ cô nghĩ mình đẹp thì anh sẽ thương hương tiếc ngọc không giao cô ra à?
Hừ, cô nhất định phải thất vọng rồi.
"Từ từ." Bắc Vũ Đường lên tiếng.
Nếu anh cũng cho cô một cơ hội, cô cũng phải cho người ta một cơ hội.
"Nếu anh không muốn lên trang nhất thì tốt nhất không nên gặp người bên ngoài." Bắc Vũ Đường khuyên.
Phù Dực lành lạnh nhìn cô, không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, mở cửa phòng ra.
Hai paparazzi thấy cửa mở ra thì liên tục chụp. Tuy anh xuất hiện trước màn ảnh chỉ hai giây, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Hai người thấy đại thần Phù Dực và cảnh sát đứng chung một khung ảnh thì vô cùng hưng phấn.
"Anh Vương, anh Vương, lần này chúng ta chắc chắn phát đạt rồi!" Người mập mạp trẻ tuổi kích động bắt lấy người đàn ông nhỏ gầy.
Vương Lâm cười hì hì, "Vì ngày hôm nay, tôi đã theo cậu ta suốt hai năm, cuối cùng cũng bắt được rồi."
"Chờ bọn họ ra, nhất định phải nhìn chằm chằm."
Hai paparazzi lại ngồi xổm chờ tiếp.
Giám đốc khách sạn và hai cảnh sát đi vào phòng, họ đều biết đại thần Phù Dực, hai cảnh sát cũng không ngờ người báo nguy lại là đại thần Phù Dực, có chút ngạc nhiên và kích động.
Một cảnh sát hỏi, "Đại thần, anh nói trong phòng anh có người xâm nhập, không biết người nọ có trộm gì không?"
"Tôi không rõ có thiếu gì không. Cô ta còn ở đây, các người tự hỏi cô ta thì biết." Phù Dực nhàn nhạt nói.
Giám đốc khách sạn và hai cảnh sát đều ngẩn người, không ngờ người xâm nhập vẫn còn ở trong phòng.
"Đại thần, anh đã chế phục được người đó rồi sao?" Cảnh sát trẻ tuổi nhìn Phù Dực, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Không phải. Cô ta ở lại đây không đi."
Ách......
Đúng là một người kỳ lạ.
"Cô ta ở trong phòng ngủ."
Ba người đều đi về phía phòng ngủ chính, họ đều muốn xem ai to gan đến vậy. Trong mắt họ, đối phương nhất định là fan sùng bái cuộc sống riêng tư của đại thần, chỉ có fan như thế mới làm ra được những hành động điên cuồng đến vậy.
Sau khi vào phòng, ba người chỉ nhìn thấy nội thất trong phòng, bóng quỷ cũng không thấy.
Họ lại vào phòng tắm xem xét, bên trong cũng không có ai.
Phù Dực chờ họ mang người ra, đến khi họ ra, vào bao nhiêu thì ra bấy nhiêu.
"Sao các người không mang cô ta ra?" Phù Dực nhíu mày.
Biểu cảm của giám đốc khách sạn và hai cảnh sát đều trở nên vi diệu. Cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng, "Đại thần, có phải gần đây anh quá mệt nhọc rồi không? Tuy thi đấu cũng rất quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn."
Phù Dực nhíu chặt mày, "Cậu đang nói gì thế?"
Cảnh sát lớn tuổi hơn chút cũng khuyên nhủ, "Nghỉ ngơi thật tốt nhé, đừng để bản thân mệt mỏi quá."
"Thân thể tôi rất tốt. Người phụ nữ kia đâu?" Phù Dực nhíu chặt mày, hỏi.
Giám đốc khách sạn mỉm cười, cẩn thận nói, "Diêm tiên sinh, trong phòng không có ai."
"Cái gì!" Diêm Tu đứng lên, cất bước về phía phòng ngủ chính.
Diêm Tu vào phòng ngủ, nhìn sofa trống rỗng, quay đầu nhìn về phía tủ quần áo ở bên, đi lên kéo ra, ngoài quần áo của mình thì không còn gì khác. Xoay người, anh vào phòng tắm kiểm tra, vẫn không thấy tung tích của người phụ nữ kia.
Cả phòng ngủ đều không thấy cô.
Cô không hề ở đây, chẳng lẽ là tranh thủ lúc anh mở cửa rồi trốn sang phòng khác à?"
Diêm Tu nói với ba người, "Người phụ nữ kia trốn ở đâu đó trong phòng, chúng ta tách ra đi tìm."
Ba người thấy biểu cảm của anh không giống đang đùa, nghe theo lời anh, chia ra cùng tìm ở phòng cho khách, quầy bar, phòng khách, phòng gym, mười lăm phút sau, bốn người lại về phòng khách,
"Không có."
"Bên tôi cũng không có."
"Phòng ngủ phụ cũng không có ai."
Sắc mặt Diêm Tu hơi trầm xuống, người phụ nữ kia rốt cuộc đã trốn đi đâu.
"Diêm tiên sinh, anh cũng thấy rồi, trong phòng anh thật sự không có ai." Giám đốc khách sạn nói.
Trước đó cảnh sát tới, anh ta còn bị dọa nhảy dựng. Nếu phòng tổng thống trong khách sạn mình xuất hiện người lạ thì danh tiếng của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. May mà giờ không sao.
"Không thể nào." Diêm Tu vẫn không tin, càng chưa từ bỏ ý định tìm kiếm.
"Chúng ta lại tìm cẩn thận một lần đi." Giám đốc khách sạn căn cứ vào nguyên tắc khách hàng là thượng đế, đề nghị.
"Tìm lại một lần."
Diêm Tu chắc chắn là người phụ nữ kia tuyệt đối không thể nào ra ngoài. Nếu không ra ngoài, nhất định là đã trốn ở một góc nào đó, chỉ là cô trốn quá kỹ nên họ không tìm thấy.
Cô có thể vào căn phòng này, chỉ sợ cũng là vì khả năng trốn tránh này.
Hai cảnh sát thấy thái độ của hai người như vậy, không thể nói gì, chỉ đành liều mình bồi quân tử, tiếp tục tìm lại một lần. Lần này họ tìm cẩn thận hơn lần trước, suýt nữa thì lật tung cả căn phòng tổng thống này lên.
Hai mươi phút sau, bốn người lại tụ tập ở phòng khách. Ba người nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có Diêm Tu mặt mày âm trầm.
Cảnh sát trẻ ho nhẹ một tiếng, cẩn thận tìm từ, "Đại thần, thời gian cũng không còn sớm, anh nên đi nghỉ ngơi sớm một chút."
"Đúng vậy, đúng vậy. Diêm tiên sinh, anh có thể tin tưởng hoàn toàn vào công tác bảo an của khách sạn chúng tôi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống này nữa." Giám đốc khách sạn vô cùng tự tin bảo đảm.
Diêm Tu nhìn ba người, biết họ đều không tin lời mình, nếu không phải anh không bị mất trí nhớ thì anh cũng sẽ nghĩ mình gặp ảo giác.
"Xin lỗi, khiến mọi người đi một chuyến vô ích." Diêm Tu thành khẩn nói với ba người.
"Không sao, không sao, đại thần nghỉ ngơi cho tốt nhé. Tôi là fan trung thành của anh đó." Cảnh sát trẻ tuổi nhìn anh bằng khuôn mặt sùng bái.
Hai paparazzi chờ trong hành lang chán đến chết rồi mà vẫn không thấy ai ra.
"Anh Vương, theo anh bên trong đã xảy ra chuyện gì mà giờ còn chưa ra?" Mập mạp hỏi.
Anh Vương trầm ngâm, "Chắc là có chuyện lớn, nếu không thì không thể nào vào lâu như vậy mà chưa ra."
"Chuyện lớn?" Mập mạp kinh nghi.
"Không biết là chuyện gì. Nếu đào được chuyện này ra, hì hì." Anh Vương cười đến nhộn nhạo.
"Anh Vương, chúng ta có thể mua chuộc cảnh sát." Mập mạp đề nghị.
Anh Vương đột nhiên vỗ đầu mập mạp, "Cậu bị ngu à! Dám mua chuộc cảnh sát. Muốn mua chuộc thì cũng phải mua chuộc giám đốc khách sạn."
Mập mạp bị đánh cũng không giận, cười hì hì làm lành, "Anh Vương nói phải, là em ngu quá."
Hai người chờ khoảng hai mươi phút mới thấy cửa mở. Cửa vừa mở, thần kinh hai người căng chặt, camera trong tay răng rắc không ngừng nháy. Hai người thấy ba người vào thang máy, vẻ mặt ngây ngốc.
"Tình huống này là sao?" Mập mạp khó hiểu.
Anh Vương cũng khó hiểu, vào ba người, ra cũng ba người. Trong phòng không có phú bà, không có ai khác à?
Vì sao Phù Dực lại gọi cảnh sát hả?!
Nói tóm lại, cảm giác như đây là một điều bí ẩn.
Quả nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phù Dực thì đều sẽ trở thành câu hỏi chưa có lời giải.
Hai người lùi lại đi tìm giám đốc khách sạn, giám đốc khách sạn nhìn hai người, "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Chúng tôi muốn hợp tác với anh."
Giám đốc khách sạn nghi ngờ và cảnh giác nhìn hai người, "Chuyện gì?"
"Chúng tôi là phóng viên tạp chí Hoa Thần, chúng tôi muốn biết chuyện xảy ra trong phòng đại thần Phù Dực hôm nay. Chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ trả cho anh 30 nghìn tệ làm thù lao." Phóng viên Vương trực tiếp nói rõ mục đích của mình.
Giám đốc khách sạn cười lạnh trong lòng, cho anh ta 30 nghìn muốn anh ta tiết lộ chuyện của Diêm Tu á? Anh ta không có lá gan đó đâu. Dù có cho anh ta 100 nghìn, 200 nghìn, anh ta cũng không dám.
Những người này chỉ biết anh là Phù Dực, là đại thần trong game 'Vinh diệu thiên hạ', nhưng anh ta lại biết một thân phận khác của anh.
Dám đắc tội người nhà họ Diêm, đặc biệt là Diêm Tu, ngại mình sống lâu quá hay gì.
"Không cần." Giám đốc khách sạn trực tiếp từ chối
Phóng viên Vương sao có thể buông tha, "30 nghìn tệ đấy, anh chỉ cần nói một câu, với anh mà nói, đây chỉ là một việc nhỏ."
"Nếu không còn chuyện gì khác, tôi không thể giúp được gì." Giám đốc khách sạn xoay người rời đi.
Trước đó họ còn nghĩ là anh ta muốn tăng giá, nhưng mà có vẻ hoàn toàn không phải.
Phóng viên Vương nôn nóng nói, "Hay là như vậy, 50 nghìn thì sao?"
Giám đốc khách sạn không để ý đến, đi thẳng về phía trước.
"100 nghìn!" Phóng viên Vương khẽ cắn môi, tuôn ra cái giá cao nhất có thể trả.
Giám đốc khách sạn dừng bước, phóng viên Vương và mập mạp thấy vậy, thở dài nhẹ nhõm, nhưng họ mừng quá sớm.
"Tôi khuyên các người một câu, đừng phí thời gian ở chỗ tôi. Dù các người có cho tôi một triệu, tôi cũng sẽ không nói cho các người, tôi là một giám đốc có đạo đức nghề nghiệp." Nói xong, giám đốc khách sạn rời đi không quay đầu lại.
Phóng viên Vương nhìn bóng lưng giám đốc đi xa, mở miệng chửi một câu, "Bà nó chứ!"
Mập mạp đề nghị, "Anh Vương, hay chúng ta đi hỏi hai cảnh sát kia?"
"Không cần hỏi họ. Hai người đó là fan trung thành của đại thần Phù Dực, tuyệt đối không nói, chưa biết chừng còn đánh chúng ta một trận."
Theo dõi Phù Dực đã lâu, vì lấy được tin tức tốt hơn, anh ta không tiếc tiến vào đoàn fans của Phù Dực, tất nhiên nhận ra được fans trung thành đáng tin trong đoàn.
Mập mạp gật đầu, "À, à."
Bên kia, hai cảnh sát rời đi, bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Lão Hùng, em cảm thấy em vừa làm một chuyện ngu ngốc!"
****
Roro: Hôm nay đăng sớm không tui sợ tui quên :3