Tác giả: Vân Phi Mặc

Bóng tối như thường lệ kéo tới, theo sau là cơn choáng váng, cho dù đã trải qua nhiều lần, cô vẫn không thể quen được với cơn choáng váng này.

Khi cảm giác choáng váng hoàn toàn biến mất, Bắc Vũ Đường mở mắt ra, nhìn người đến người đi trên phố, ánh đèn Nghê Hồng lập lòe, trên biển quảng cáo khổng lồ phía trước đang phát video tuyên truyền.

"Giải thi đấu lần thứ tám của game online [Vinh diệu thiên hạ] sắp bắt đầu, hai đội được cho là có khả năng giành giải quán quân nhất đã đến thành phố......"

Âm thanh video quảng cáo hỗn hợp với tiếng còi xe truyền vào tai cô.

Cô lắc lắc đầu, vì sao lại vẫn cảm thấy đau đầu nhỉ?

Bắc Vũ Đường nâng tay xoa đầu mình, vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Cô thấy ghế nghỉ ngơi trống ở bên, ngồi xuống.

Đúng lúc này, một đôi tình lữ đi về phía cô từ bên đối diện.

Cô gái chỉ tay về ghế Bắc Vũ Đường đang ngồi, "Chúng ta ngồi đây nhé."

Chàng trai nhìn thoáng qua hướng tay cô gái chỉ, "Được."

Bắc Vũ Đường lại nhíu mày, ghế này chỉ có thể vừa cho hai người ngồi, họ công khai đến đây như vậy, chuẩn bị đuổi cô ra à?!

Khi hai người trẻ tuổi đi đến trước mặt, họ như không nhìn thấy sự tồn tại của Bắc Vũ Đường, cười hì hì ngồi xuống.

Thấy thanh niên kia sắp ngồi lên đùi mình, Bắc Vũ Đường đứng lên, cau mày nhìn hắn, "Các người không thấy ở đây đã có người ngồi rồi à?"

Cô vừa nói xong, lại thấy thanh niên kia cười tủm tỉm đi trước, không hề có ý dừng lại.

Bắc Vũ Đường đang định mở miệng răn dạy thì một màn sau đó lại khiến cô kinh sợ, chỉ thấy thanh niên kia trực tiếp xuyên qua thân thể cô.

Không sai, là xuyên qua thân thể cô đấy!

Bắc Vũ Đường xoay người, nhìn đôi tình lữ đã ngồi xuống, hai người chỉ lo nói chuyện, hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của cô, dường như họ hoàn toàn không nhìn thấy cô vậy.

Bắc Vũ Đường vươn tay, vẫy vẫy trước mặt hai người, hai người vẫn không hề hay biết.

Bắc Vũ Đường định ngăn một người qua đường, đến trước mặt họ 'tìm kiếm' sự tồn tại, không một ai nhìn thấy cô, thậm chí cô duỗi tay đẩy người khác, tay cô cũng sẽ xuyên qua thân thể người nọ.

Nhìn ra sự dị thường của mình, Bắc Vũ Đường đã nghĩ tới một khả năng.

Giờ cô không xác định được trạng thái này là ngẫu nhiên hay là từ giờ đến khi kết thúc nhiệm vụ cô sẽ luôn tồn tại bằng phương thức này nữa.

"Minh, nói rõ tình huống đi, tình huống của tôi hiện tại là sao?"

[Giống như phỏng đoán của ký chủ, trạng thái của cô hiện tại là dạng linh hồn.]

"Thân thể nguyên chủ tôi tiến vào đã chết?"

[Có thể nói là vậy.]

"Chẳng lẽ cậu muốn tôi đi báo thù bằng dạng này à? Biến thành lệ quỷ đi báo thủ hả?" Bắc Vũ Đường không khỏi hỏi.

[Ách, vừa rồi hệ thống xảy ra chút vấn đề, vốn hẳn nên đưa cô xuyên qua trước khi nguyên chủ tử vong, nhưng mà lại kém chút thời gian. Ký chủ, cô nên chú ý một chút. Bổn hệ thống tin vào năng lực của cô, dù có biến thành quỷ thì vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.]

Bắc Vũ Đường cạn lời, sao cô đột nhiên có ảo giác, sau khi hệ thống kiểm tra đo lường, tỷ lệ lỗi cao hơn trước nhỉ.

[Bởi vì sai lầm của hệ thống, nên ký chủ được thêm một 'bàn tay vàng'.]

Bắc Vũ Đường nghe ba chữ 'bàn tay vàng', đôi mắt sáng ngời, sau đó nhanh chóng nhớ đến cái tính dở mùa của hệ thống, ôm thái độ nghi ngờ với cái 'bàn tay vàng' này.

Minh trực tiếp làm lơ ánh mắt nghi ngờ của người nào đó, bình tĩnh nói tiếp, [Ký chủ có thể tiến vào cơ thể người khác một giờ.]

Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời, cảm thấy đây đúng là một bàn tay vàng có giá trị. Thử nghĩ mà xem, nếu có thể tiến vào cơ thể đối tượng cần ngược, lợi dụng một giờ đó làm rất nhiều việc, chẳng hạn như giết người phóng hỏa gì gì đó, lúc đó mọi chuyện sẽ rối tung lên; hoặc cũng có thể là khiến đối phương xấu mặt trước công chúng.

Đây đúng là một bàn tay vàng xứng danh, như vậy, nhiệm vụ của cô có thể nhanh hoàn thành, sau đó cô sẽ quay về bồi Tiểu Mặc Nhi.

Nhưng mà, lời của Minh nói sau đó khiến cả người cô đều không tốt.

[Người ký chủ có thể tiến vào được phải có độ phù hợp linh hồn cao với cô.]

"Cậu nói cái gì?!" Bắc Vũ Đường nhíu mày, "Cậu đang đùa tôi à?"

Độ phù hợp linh hồn cao, vậy chẳng phải là không thể tùy ý tiến vào thân thể người khác? Vậy hiệu quả của bàn tay vàng này chẳng phải sụt giảm nghiêm trọng à. Nếu xui xẻo, người có độ phù hợp linh hồn cao với cô là một người già, vậy chẳng phải.......

Vì sao lại có cảm giác vô vị nửa vời thế này!

[Bổn hệ thống chưa bao giờ nói đùa.]

Minh nói tiếp, [Mỗi ngày ký chủ chỉ có ba cơ hội tiến vào cơ thể, mỗi lần cần cách nhau hai giờ.]

"Ha hả." Bắc Vũ Đường cạn lời, nhiều điều kiện ghê ha.

[Nếu ký chủ không hài lòng, có thể.......]

"Có thể đổi à?" Bắc Vũ Đường lập tức tiếp lời.

[Hủy bỏ.]

"Ha hả. Tuy nghe có vẻ vô vị, nhưng mà có còn tốt hơn không, cậu muốn thu hồi à, mơ đi."

Bởi vì là quỷ, Bắc Vũ Đường có thể không kiêng nể nói chuyện với hệ thống, không cần thầm nói trong đầu như trước.

"Đúng rồi, thế giới này có thợ săn quỷ hay thầy trừ yêu gì gì đó không?"

[Có.]

Bắc Vũ Đường:......

Má nó nứa, vậy thì còn chơi kiểu gì!

[Ký chủ, sau này gặp thợ săn quỷ, nếu trốn được thì trốn xa vào. Nếu ký chủ bị thợ săn quỷ bắt, bổn hệ thống cũng không can thiệp được đâu.]

Bắc Vũ Đường:......

Cô đã không còn muốn nói chuyện nữa.

Bắc Vũ Đường tuy là quỷ, nhưng cũng không muốn bay bay ngoài trời thế này, nhìn thấy bên đối diện có một khách sạn lớn, cô trực tiếp tiến vào khách sạn theo dòng người, vừa lúc thấy một đám người tiến vào thang máy, cô cũng bay vào theo.

Không sai, là bay vào.

Bắc Vũ Đường đã làm quỷ năm năm, tất nhiên biết phải sống thế nào trong trạng thái này, là bay hay đi, tất cả đều theo suy nghĩ của cô.

Bắc Vũ Đường chờ đến khi người trong thang máy ra hết rồi, ấn nút tầng cao nhất là tầng 28, một tháng máy không hướng thẳng lên tầng cao nhất.

'Tinh', thang máy mở ra.

Bắc Vũ Đường đi từ thang máy ra, vừa lúc đi qua người quét dọn vệ sinh, người đó nhìn thang máy mở ra, bên trong không có ai, lẩm bẩm một câu, "Ai thiếu đạo đức thế, ấn nghịch thang máy."

Bắc Vũ Đường đi qua bên người phục vụ, xuyên qua cửa, đi vào căn phòng tổng thống ở cuối dãy.

[Ký chủ, cô tới đây làm gì?]

"Nghỉ ngơi."

[Cô là quỷ mà.]

"Vì tôi là quỷ nên mới càng phải đối xử tốt với bản thân mình hơn." Bắc Vũ Đường thoải mái ngồi trên cái ghế sofa mềm mại.

"Được rồi, bắt đầu tiếp thu cốt truyện thôi."

[Số liệu đang được truyền.]

Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường xem xong hết tin tức.

Bắc Vũ Đường xem xong, trong đầu nghĩ đến tin tức từng xem được ở vị diện nào đó, nội dung bản tin là: Từng có một cô gái nông thôn đi thi đại học, nhưng thư thông báo trúng tuyển lại gửi đến một nhà cô gái có gia cảnh giàu có khác.

Cô gái kia mạo danh thay thế vị trí của cô gái, dùng tên của cô ấy học đại học rồi tốt nghiệp. Sau khi vào xã hội, cô gái kia bằng vào tờ giấy tốt nghiệp đại học mà tìm được một công việc tốt.

Cô gái thế thân kia sống rất tốt, mà cô gái bị thế thân thì nghĩ mình không đậu đại học, chỉ có thể làm công kiếm tiền. Vì không có bằng cấp, công việc tìm được là loại công việc vất vả nhất, lại kiếm được ít nhất.

Mãi đến một ngày, cô ấy phát hiện năm đó mình đậu đại học, hơn nữa 'mình' đã tốt nghiệp đại học rồi. Sau khi khiếp sợ, cô ấy bắt đầu điều tra, thế mới biết có người thay thế vị trí của mình.

Cô ấy tìm tới người phụ nữ kia, người phụ nữ kia chỉ nói với cô ấy một tiếng xin lỗi, nói là lúc trước thư thông báo trúng tuyển gửi nhầm tới nhà cô ta, mà cô ta vì không thi đậu đại học tốt nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên mới thay thế vị trí của cô ấy.

Giờ những gì nguyên chủ phải trải qua còn khiến người ta khó có thể tưởng tượng ra được hơn cả bản tin kia.

Trong bản tin, cô gái chỉ bị người ta thay thế cơ hội nhập học, mà nguyên chủ thì cả đời đều bị người ta mạo danh thay thế. Người thế thân kia không chỉ cướp đi thân phận, địa vị, người thân, thậm chí cả người yêu của nguyên chủ.

Nguyên chủ bị Cam Sở Phụng giết hại, vứt xác nơi hoang dã. Sau khi chết, nguyên chủ không bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi, mà ở lại nhân gian. Cô ấy tận mắt nhìn thấy Cam Sở Phụng cướp đi tất cả của mình, nhìn cô ta và vị hôn phu của mình thành hôn, nhìn cô ta hưởng thụ tình yêu của cha mẹ mình, nhìn cô ta kết hôn sinh con, sống cuộc sống hạnh phúc.

Cam Sở Phụng có được danh hiệu đại thần của game [Vinh diệu thiên hạ], đó vốn là vinh quang của nguyên chủ.

Cô ta có được một người chồng yêu mình sâu nặng, một đứa trẻ đáng yêu.

Mà Bắc Vũ Đường lại lẻ loi bị chôn vùi ở nơi hoang dã, trở thành một cô hồn dã quỷ.

Cô ấy không cam lòng, muốn đoạt lại tất cả.

Vậy nên, cô ấy quấn lấy Cam Sở Phụng, khiến Cam Sở Phụng đêm không thể ngủ, ngày ngày tra tấn khiến Cam Sở Phụng khổ sở không chịu được. Họ tìm tới thầy trừ tà, có một số là lừa đời lấy tiếng, có một số lại thật sự có thực lực.

Một lần, hai lần bị thầy trừ tà làm bị thương nặng, thậm chí có một lần còn bị họ bắt được.

Cô ấy nghe được họ thương lượng đánh mình hồn phi phách tán, khiến mình đời đời không thể siêu sinh.

Bắc Vũ Đường tức giận, dùng tất cả sức lực, cuối cùng trốn được.

Cô ấy khá may mắn, vô tình cắn nuốt được tàn niệm của một ác quỷ, trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô ấy quyết định quay về báo thù, báo cả thù mới lẫn hận cũ.

Nhưng ông trời lại không có mắt, khiến Cam Sở Phụng mỗi lần đều hóa dữ thành lành.

Bọn họ lại tìm tới rất nhiều đại sư trừ tà tới, muốn giết nguyên chủ. Những người đó không phải đối thủ của Bắc Vũ Đường. Hành động của họ hoàn toàn chọc giận Bắc Vũ Đường, khiến cô ấy ngày càng tàn nhẫn hơn.

Đến một ngày, Tư Cần Học tìm được một thầy bắt quỷ lợi hại, gặp phải hắn, Bắc Vũ Đường đã hóa thành lệ quỷ lộ ra nguyên hình.

Tư Cần Học nhìn thấy diện mạo nữ quỷ thì rất khiếp sợ, càng khiếp sợ hơn sau khi nghe được chuyện từ nữ quỷ. Nguyên chủ vốn tưởng mình nói ra, Tư Cần Học sẽ vứt bỏ thế thân kia.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ, Cam Sở Phụng chỉ khóc lóc vài giọt nước mắt, Tư Cần Học đã cảm thông, hai người làm hòa.

Nguyên chủ ngốc cả người, cô ấy nghĩ hắn không biết nhìn người, là kỹ thuật diễn của Cam Sở Phụng quá tốt, nhưng hắn lại chính miệng nói với cô ấy, thật ra đến giờ hắn mới phát hiện, người hắn yêu hơn là Cam Sở Phụng.

Bắc Vũ Đường nhớ đến người đã theo đuổi mình hai năm, chỉ cần mình cười, hắn sẽ vui vẻ như một đứa ngốc. Người từng nói với cô ấy, cả đời chỉ yêu một mình cô ấy, vậy mà lại nói hắn không yêu cô ấy, mà yêu Cam Sở Phụng.

Bắc Vũ Đường hoàn toàn hắc hóa, tất cả lý trí của cô ấy bị thù hận và oán khí bao phủ, biến thành Quỷ la sát.

Thầy bắt quỷ Đường Thanh Phong rất đồng tình với kết cục của cô ấy, nhưng cô ấy đã biến thành Quỷ la sát, hắn có muốn giữ cô lại cũng không được. Đường Thanh Phong rơi vào đường cùng, dùng Khấp Huyết Kiếm tổ truyền đánh nguyên chủ đến hồn phi phách tán.

Đó là tất cả tin tức nguyên chủ truyền đến, nhưng Bắc Vũ Đường lại thấy được đoạn tiếp theo.

Tư Cần Học và Đường Thanh Phong đều biết Cam Sở Phụng là hung thủ giết hại Bắc Vũ Đường, điều này khiến Cam Sở Phụng rất sợ hãi. Lúc Đường Thanh Phong xuống tầng, cô ta cố ý đẩy một cái, khiến hắn chết tại chỗ.

Tư Cần Học nhìn thấy hắn chết, hoàn toàn bị dọa choáng người.

Bọn họ thiêu thi thể của Đường Thanh Phong, hủy thi diệt tinh.

Tuyên bố với bên ngoài là Đường Thanh Phong và lệ quỷ Bắc Vũ Đường đồng quy vu tận.

Hai người trước mặt người ngoài vẫn là đôi vợ chồng ân ái, vẫn là tình lữ đại thần của [Vinh diệu thiên hạ], là đôi thần tiên quyến lữ mà cả game online công nhận.

Tất cả vinh quang họ đang mang, đều xây dựng trên xác thịt và máu tươi của Bắc Vũ Đường và Đường Thanh Phong.

Bọn họ yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh quang không thuộc về mình.

Nói thật, Bắc Vũ Đường nhìn thấy tình huống sau đó, quả là bị Tư Cần Học và Cam Sở Phụng làm ghê tởm.

Đặc biệt là Tư Cần Học, còn không bằng súc sinh!

Lúc trước Tư Cần Học lì lợm la liếm quấn lấy Bắc Vũ Đường, nên cô ấy mới đồng ý hẹn hò với hắn.

Nếu không có Bắc Vũ Đường kéo hắn, nếu không có Bắc Vũ Đường tay cầm tay thành thật dạy hắn kỹ năng giao tranh, thậm chí truyền lại tất cả tuyệt học của mình cho hắn, sao hắn có thể nhanh chóng trở thành cao thủ trong game, trở thành đại thần ai ai cũng ngước lên nhìn được.

Hắn thành công, hắn có được tất cả, đều do nguyên chủ Bắc Vũ Đường đêm đêm vất vả mà có.

Nhưng, hắn lại đối đãi với người từng giúp mình như thế nào?

Lui một vạn bước mà nói, dù hắn không hề yêu Bắc Vũ Đường, sau khi nghe một người có ân với mình, còn từng là người mình yêu bị giết hại như thế, lại máu lạnh tuyệt tình, thậm chí còn bao che hung thủ.

Cách làm của hắn đã không thể dùng từ cặn bã để hình dung.

Còn Cam Sở Phụng, ả chính là một kẻ tàn nhẫn độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Cam Sở Phụng và Bắc Vũ Đường giống nhau ba bốn phần, nhưng cuộc sống của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Cam Sở Phụng sinh ra trong một gia đình bình thường, thành tích học tập cũng không tốt, ưu điểm duy nhất là chơi trò chơi. Nhưng mà, ả chơi còn kém xa Bắc Vũ Đường.

Ả hận Bắc Vũ Đường, lại hâm mộ Bắc Vũ Đường, hâm mộ cô ấy là đại thần nổi danh lừng lẫy trong giới game thủ, hâm mộ cô ấy có một người bạn trai yêu thương mình, hâm mộ gia thế tốt đẹp của cô ấy. Loại hâm mộ này, khiến ả muốn chiếm hữu.

Từ ngày có suy nghĩ thay thế Bắc Vũ Đường, ả bắt đầu mưu tính, ghi chép lại lịch làm việc và nghỉ ngơi, những gì nguyên chủ thích, từng hành động cử chỉ của nguyên chủ.

Sau khi nắm giữ được đầy đủ tin tức, người vốn giống ba bốn phần, chỉ cần giải phẫu, chỉnh thành giống tám chín phần, lại bắt chước động tác, biểu cảm của Bắc Vũ Đường, tám chín phần này cũng sẽ biến thành mười phần.

"Nguyện vọng của nguyên chủ là gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.

[Xin chờ một lát.]

Bắc Vũ Đường nghĩ sẽ nhìn thấy hồn phách của nguyên chủ, nhưng mà nghĩ lại thấy không đúng. Nếu cô có thể thấy hồn phách của nguyên chủ, vậy cô bây giờ là ai?

[Ký chủ, mời tới phòng tắm. Người ủy thác đang ở đó.]

Bắc Vũ Đường đứng lên, đi vào phòng tắm, liếc một cái đã thấy người trong gương. Cô gái trong gương là một cô gái xa lạ, khuôn mặt tròn tròn có chút trẻ con, làn da trắng nõn, nhìn qua giống như một búp bê sứ xinh đẹp.

Đột nhiên, cô gái trong gương lên tiếng, "Chào cô."

Tuy năng lực thừa nhận của Bắc Vũ Đường rất mạnh, nhưng cũng bị một màn bất ngờ xảy ra này dọa hoảng.

Nguyên chủ thấy mình dọa người ta rồi, khuôn mặt áy náy, "Xin lỗi, dọa cô rồi. Vì cô chiếm cứ địa vị chủ đạo trong linh hồn, chúng ta chỉ có thể giao lưu bằng cách này."

"Không sao. Cô có tâm nguyện gì?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.

"Tôi... Tôi muốn......" Cô ấy đột nhiên dừng lại.

Bắc Vũ Đường chờ cô ấy, nhưng cô ấy đột nhiên dừng lại, khiến cô hơi kinh ngạc, sau đó, cô càng kinh ngạc hơn khi thấy biểu cảm do dự và giãy giụa trên mặt cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường thấy người ủy thác lộ ra biểu cảm này, dù sao chỉ cần là người hệ thống chọn thì đều là những người oán khí ngập trời, oán khí lớn quá nên đại đa số người ủy thác đều đưa ra yêu cầu báo thù.

Đôi khi cũng có ngoại lệ, giống như một vị diện trước đó, nhưng đó là số ít, mà cô gái trước mắt lại hoàn toàn khác với vị diện kia.

"Trong lòng cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

Nguyên chủ nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, "Ban đầu tôi muốn báo thù, báo thù Tư Cần Học, báo thù Cam Sở Phụng, nhưng mà, tôi lại không muốn chúng chết dễ dàng."

Giọng cô ấy đột nhiên cất cao, "Tôi biết rồi! Tôi muốn cô minh oan cho tôi, tôi muốn người đời biết gương mặt thật của chúng. [Đường Lê Nhất Tiếu] là vinh quang thuộc về tôi, tôi không muốn Cam Sở Phụng làm bẩn nó."

Bắc Vũ Đường nhìn ra dường như cô ấy còn tâm nguyện, "Cô còn tâm nguyện gì khác không?"

"Có, nhưng cô không thể làm được." Sắc mặt nguyên chủ đầy tiếc nuối.

"Nói thử đi, có lẽ tôi có thể làm được."

"Tôi muốn một lần nữa trở lại [Vinh diệu thiên hạ], muốn lại đứng trên sân khấu đó, muốn đoạt lại vinh quang thuộc về mình từ chúng. Nhưng mà, cô chỉ là một con quỷ, không thể làm được." Giọng nguyên chủ đầy nuối tiếc, có thể thấy cô ấy rất yêu trò chơi này.

"Tôi có thể thử xem." Bắc Vũ Đường không dám đảm bảo, dù sao cô là quỷ chứ không phải người.

Nguyên chủ Bắc Vũ Đường cười nói, "Nếu cô làm được, tôi sẽ tặng cô một món quà. Nếu không làm được, tôi cũng sẽ cho cô điểm tối đa."

"Nhất ngôn cửu đỉnh."

"Ừ. Nhất ngôn cửu đỉnh."

Nguyên chủ Bắc Vũ Đường biến mất, trong gương trừ cô thì không còn ai khác.

Bắc Vũ Đường bay ra khỏi phòng tắm, vừa ra thì phát hiện trong phòng có người.

Hả, phòng trong cùng mà cũng có khách nữa à.

Bắc Vũ Đường đi tới phòng ngủ thì thấy một bóng người cao lớn.

Người đàn ông đang cởi áo, cởi áo khoác, sau đó là áo sơ mi bên trong. Nhìn bóng người nọ là cũng đoán được dáng người này không tệ. Thấy người nọ sắp trần thân trên, Bắc Vũ Đường yên lặng bay ra.

Tuy cô là quỷ, nhìn lén cũng không bị người ta phát hiện, nhưng cô là một con quỷ có nguyên tắc, sao có thể làm ra việc này.

Khi Bắc Vũ Đường bay ra ngoài, người đàn ông đang cởi quần áo bỗng xoay người nhìn ra phía sau.

Trống rỗng, không có gì cả.

Người đàn ông đạm mạc thu hồi ánh mắt, cởi áo trên, đi vào phòng tắm.

Ngoài phòng, Bắc Vũ Đường thấy ở đây có người thì không tính ở lại, dù sao có nhiều phòng trống mà, cô không cần phải chen cùng phòng với người khác.

Bắc Vũ Đường cực kỳ tùy hứng và tùy tính bay ra khỏi căn phòng, đi về phòng bên cạnh. Cũng là một căn phòng tổng thống xa hoa, Bắc Vũ Đường nhìn phong cách nội thất, vẫn thích cái phòng kia hơn.

Phòng này chắc sẽ không xuất hiện người nào nữa chứ nhỉ.

Bắc Vũ Đường mở TV, thoải mái dựa vào sofa, vừa mở TV, tin tức đang phát là tin về [Vinh diệu thiên hạ]. Vị diện này tương tự với các vị diện hiện đại khác, nhưng điểm khác biệt duy nhất là văn hóa giải trí.

Ở nơi này, đại đa số giới trẻ đều thích chơi game, công ty game cũng nhiều như lông trâu, game mới được tạo ra ùn ùn không dứt, nhưng mà nếu nói đến game hot nhất, kinh điển nhất, truyền kỳ nhất, thì đó chính là game [Vinh diệu thiên hạ].

Trò chơi này đã ra mười năm, hai năm sau khi nó ra đời, gần như game thủ nào cũng sẽ có một account của game [Vinh diệu thiên hạ]. Nhiều người chơi nên dần dần sẽ xuất hiện game thủ chuyên nghiệp.

Năm thứ hai sau khi nó ra đời, game thủ chuyên nghiệp chính thức xuất hiện. Giờ đã được tám năm, mà bây giờ đang cử hành giải đấu thứ tám của [Vinh diệu thiên hạ]. Cuộc thi đã tiến vào trận tứ kết.

Các đội lần lượt là Lưu Vân Các, Thiên Nhai Minh Nguyệt, Thiên Hạ Quy Nhất, Trục Phong, Long Khiếu, Huyền Thiên, Phồn Hoa Lạc Vũ, Cực Lạc.

Lúc này TV đang giới thiệu chính thức tám đội, cùng với ưu khuyết điểm của từng đội, trong đó hai đội đứng đầu đúng là ứng cử viên cho chức Quán quân.

Lưu Vân Các và Trục Phong. Lưu Vân Các là đội từng một lần giành Quán quân, mà Trục Phong là đội tài năng mới xuất hiện, là một con hắc mã mới lao ra. Trục Phong là đội phát triển nhanh nhất trong hai năm gần đây, rất mạnh mẽ.

Từ năm thứ bảy, một đội không có tiếng tăm, lập tức tiến vào tám đội mạnh nhất, mà năm nay cũng tiến vào tám đội mạnh nhất, tổng thực lực xếp thứ hai, có hy vọng kéo đội đứng đầu là Lưu Vân Các từ ghế Quán quân xuống.

Bắc Vũ Đường chú ý đến đội Trục Phong, một trong số các đội viên chủ lực trong Trục Phong là Tư Cần Học, nhân vật hắn chơi là Ma pháp sư.

Lúc này, TV đang truyền tin về đội Trục Phong.

MC Giáp nói, "Vừa mới nhận được tin là chủ lực [Đường Lê Nhất Tiếu] của Trục Phong xảy ra tai nạn, giờ đang ở bệnh viện, không biết chuyện này có ảnh hưởng đến việc Trục Phong tranh giải Quán quân không?"

MC Ất tiếp lời, "[Đường Lê Nhất Tiếu] xếp thứ mười sáu trong bảng xếp hạng tổng hợp quý trước, Trục Phong có thể trở thành đội xếp thứ hai của vòng loại không thể không kể đến công của cô ấy. Giờ cô ấy xảy ra chuyện, có lẽ ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng."

"Vừa mới nhận được tin, [Đường Lê Nhất Tiếu] bị thương tay nên không thể tham gia trận tứ kết."
****

Bản kịch nhỏ số 1:

Mặc gia ngẩng đầu 40 độ nhìn trời.

Bạn nhỏ đi ngang qua trực tiếp làm lơ sự tồn tại này.

Mặc gia sau đó nhìn trộm một cái.

Sao không ai phản ứng tui vậy nè?!

Bạn nhỏ đáng yêu không nỡ nhìn thẳng bộ dáng ngốc nghếch của tôi, không nhịn được nói, "Vì sao Mặc gia buồn?"

Ánh mắt Mặc gia nhìn bạn ấy hiện lên chút u buồn, "Tui vừa phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. Thứ tự vé tháng, thứ tự đề cử của chúng ta đều giữ vững một chỗ trong nửa năm nay. Nhưng mà......"

Bạn nhỏ đáng yêu chớp đôi mắt, không rõ lý do, "Nhưng mà gì?"

"Vì sao nhiệt độ của khu bình luận lại luôn giảm đi thế! Tôi nhìn sách của những người khác, phiếu đề cử và vé tháng không nhiều bằng chúng ta, nhưng khu bình luận lại rất náo nhiệt, vậy mới xịn chứ. Đau lòng quá, vì sao vậy?"

Bạn nhỏ đáng yêu bắt chéo chân, ngả người về sau, "Bỏ phiếu đã là cố lắm rồi, còn muốn tụi tui gõ chữ, spam! Đúng là buồn cười!"

Mặc gia:...... (Hung tàn quá)
****

Bản kịch nhỏ số 2:

Bạn nhỏ đáng yêu hỏi: "Mặc gia, Đường Đường của chúng ta là quỷ, nam chính có phải là thầy bắt quỷ hay trừ tà gì đó không?"

(Hừ hừ, nhất định là như vậy, tiểu thuyết em đọc đều giả thiết như vậy hết.)

Bạn nhỏ đáng yêu dùng vẻ mặt tôi biết cả mà nhìn Mặc gia.

Mặc gia ngoáy mũi, vô lại nói, "Em bị kịch bản rồi, xây dựng xong hết rồi."

Quần chúng ăn dưa: Mặc gia thật ghê tởm! (Nói chuyện còn ngoáy mũi!)

Bạn nhỏ đáng yêu lại hỏi, "Mặc gia, Mặc gia, vậy Mặc gia định viết thế nào?"

(Tui CMN bị kịch bản hồi nào, là do Mặc gia gian xảo quá!)

Mặc gia vẻ mặt ngạo kiều nhướng mày, "Em nhìn tôi giống như tác giả sẽ spoil à? Tôi là một tác giả tốt, tác giả tốt chưa bao giờ spoil truyện."

Quần chúng ăn dưa, "Rõ ràng là do Mặc gia cũng không biết viết thế nào đấy, có được không!!"

Mặc gia đột nhiên vỗ bàn một cái, "Vu oan, rõ ràng là vu oan! Tôi là người như vậy sao!"

(Hừ hừ, đánh chết tôi cũng không nói chân tướng cho các người biết đâu!)

Quần chúng ăn dưa: Vậy chúng ta đánh chết cổ đi!

Mặc gia quay đầu bỏ chạy.

Quần chúng ăn dưa: Đừng chạy!

Mặc gia: Kẻ ngốc mới không chạy, không chạy là đồ ngốc.

(Tui thông minh lắm.)
****

Ps: Chuyện ngoài lề, mai Mặc gia phải thi, đi ngủ đây. Thiếu hai chương thì bổ sung sau nhé.

Mặc gia đáng thương phải đi làm bài một giờ rồi mới ngủ được. Đáng thương quá......

Mặc gia không giỏi đặt tên, mọi người nghĩ thêm tên của các đội cho tui đi. Mọi người không biết đâu, vì tên của tám đội này, tôi đã mất khoảng nửa giờ đó.

Sau nữa còn cần tên của rất nhiều đội, còn tên ID của từng nhân vật nữa, mọi người nghĩ giúp Mặc gia đi, nếu không thì gõ chữ cũng đau khổ lắm. Vì một cái tên mà nát lun...
****

Roro: Nguy hiểm quá, suýt thì qua ngày rồi :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play