Tác giả: Vân Phi Mặc

"Anh cũng cảm thấy mình vừa làm một việc ngu ngốc!"

"Em lại không xin chụp ảnh chung và xin chữ ký đại thần Phù Dực!" Cảnh sát trẻ tuổi đấm ngực dậm chân, vẻ mặt hối hận.

"Anh cũng thế!"

Hai người ôm chặt lấy nhau mà khóc tang.

"Lão Hùng, giờ anh em mình quay lại còn kịp không?" Cảnh sát trẻ tuổi hỏi.

"Đừng đi. Đại thần Phù Dực đã như vậy, chúng ta đừng quay lại quấy rầy anh ấy." Cảnh sát Hùng đau lòng không thôi.

Họ tưởng tượng đến việc đại thần mình thích nhất, sùng bái nhất lại mệt đến mức bị ảo giác, vô cùng đau lòng.

"Đúng đúng, anh nói có lý."

Lúc này, trong phòng tổng thống, Diêm Tu nhìn quanh phòng ngủ chính, lạnh lùng nói với không khí, "Xuất hiện đi, tôi biết cô ở đây."

Căn phòng trống rỗng, không ai đáp lại.

"Ra đây."

Vẫn không ai đáp lại.

Thời gian dần trôi, sắc mặt Diêm Tu trở nên âm trầm.

Đầu sỏ gây tội Bắc Vũ Đường giờ lại đang vui vẻ xem TV ở phòng bên cạnh. Đến canh năm, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, cô bay lên giường, thoải mái ngủ một giấc.

Cô ngủ rất thoải mái, người nào đó phòng bên lại bị cô chỉnh khá 'thảm', trợn mắt từ nửa đêm đến hừng đông, không chợp mắt. Hôm sau ra cửa, đáy mắt anh mang theo màu xanh nhàn nhạt.

Bắc Vũ Đường ở phòng bên nghe được tiếng động, cũng không đi ra vội, chờ anh vào thang máy rồi mới chậm rì rì bay ra.

"Hệ thống, ban ngày tôi không thể ra ngoài à?" Bắc Vũ Đường nhìn ánh mặt trời bên ngoài.

[Bởi vì lỗi của hệ thống, cô được đặc biệt chấp thuận ra ngoài.]

Bắc Vũ Đường đưa bàn tay ra ngoài nắng, quả nhiên không có cảm giác bỏng rát.

Trước kia làm quỷ hồn, đi theo bên Cố Phiên Nhiên, vừa đến ban ngày, cô sẽ trốn trong ngọc bội, ngọc bội có thể uẩn dưỡng linh hồn cô.

Bây giờ làm quỷ hồn lại đi lại được bên ngoài, đúng là một trải nghiệm khá được.

Bắc Vũ Đường trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ, từ từ rơi xuống.

Cô vừa xuống đất, ở cửa khách sạn, người đàn ông đeo kính râm, dáng người cao ráo chuẩn bị lên xe, hình như có cảm ứng mà quay đầu lại, vừa lúc thấy Bắc Vũ Đường đứng cách đó không xa.

Diêm Tu gần như liếc mắt đã nhận ra cô.

Sau đó, anh chạy như bay về phía cô. Bắc Vũ Đường cảm giác được sát khí, nghiêng đầu thì thấy đại thần Phù Dực đang chạy về phía mình. Bắc Vũ Đường xấu xa xoay người bỏ chạy.

Diêm Tu lập tức đuổi theo.

Quản lý đứng ở cửa há hốc mồm nhìn Diêm Tu đột nhiên động kinh, nhìn anh chạy như bay, mãi một hồi lâu mới phản ứng lại.

"Diêm Tu, cậu mau quay lại!" Quản lý đau khổ đuổi theo.

Sắp thi đấu rồi, cậu không thể chạy, cậu chạy thì đám fans của đội Lưu Vân Các sẽ làm thịt tôi mất!

Hơn nữa, Diêm Tu bị làm sao vậy nhỉ, anh là người dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì sắc mặt vẫn không thay đổi, mà sao hôm nay lại thất thố như thế.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Quản lý khốn khổ đuổi theo.

Bắc Vũ Đường vừa vào khách sạn thì lập tức trốn trong quầy tiếp tân, khiến anh mất dấu.

Diêm Tu nhìn khách sạn rộng lớn, đi quanh khắp nơi.

Người đâu? Người phụ nữ đáng chết kia đâu?!

Quản lý đuổi kịp, "Diêm Tu, cậu đang tìm gì thế?"

Diêm Tu không đáp lại, ánh mắt chấp nhất tìm tòi nhìn qua các vị khách ở đại sảnh.

"Rốt cuộc là chạy đi đâu rồi?" Diêm Tu lẩm bẩm một tiếng.

Đột nhiên, Diêm Tu sửng sốt, nghĩ đến điều gì đó.

Anh nhìn thấy rõ người phụ nữ kia!

Diêm Tu ngốc lăng tại chỗ, bao nhiêu năm nay, dù là người thân hay bạn bè, anh chỉ có thể phân biệt họ qua giọng nói, nhưng mà, vừa rồi, trong biển người mênh mông, anh liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ kia.

Đây là ngẫu nhiên ư?

Anh nhất định phải tìm được người phụ nữ kia, nhất định phải biết rõ ràng.

Diêm Tu vội vàng tìm kiếm người phụ nữ ở khắp nơi.

Quản lý nâng tay xem đồng hồ, nôn nóng hỏi, "Diêm Tu, cậu đang tìm gì, nói với tôi, tôi phái người tới tìm giúp cậu."

"Một người phụ nữ, một người phụ nữ mặc váy liền màu vàng nhạt."

Q cũng tìm cũng, ở đây có rất nhiều phái nữ, nhưng mà làm gì có ai mặc váy liền màu vàng nhạt. Thời gian dần trôi, sắp đến giờ thi đấu, nếu tiếp tục tìm thì sẽ bị muộn.

Quản lý nói, "Diêm Tu, cậu đi thi đấu trước đi. Tôi phái người đến kiểm tra camera của khách sạn, nhất định sẽ tìm ra người phụ nữ đó."

"Đúng rồi, camera."

Diêm Tu tìm Giám đốc khách sạn, "Tôi muốn xem camera ở đại sảnh và trước cửa."

Giám đốc khách sạn vừa thấy Diêm Tu, "Diêm tiên sinh, anh muốn làm gì?"

Trong tình huống bình thường, camera theo dõi của khách sạn sẽ không cho người ngoài xem.

"Tìm người."

Giám đốc khách sạn vẻ mặt 囧 囧 nhìn anh, chẳng lẽ anh định tìm người hôm qua xâm nhập vào phòng anh đó à!

Hiển nhiên, giám đốc khách sạn đã đoán đúng chân tướng, vì người nào đó đã nói ra.

"Người đó chính là người hôm qua xâm nhập vào phòng tôi."

Giám đốc khách sạn chỉ muốn cười ha hả.

"Được rồi."

Nếu anh đã chấp nhất đến vậy, ngăn cản thì có vẻ khách sạn họ đang chột dạ.

Quản lý nhìn Diêm Tu như thế, hận không thể tự vả miệng. Ai bảo mày nhanh quá làm chi, giờ thì tốt rồi, cậu ta không những không đi, mà còn đi xem camera theo dõi theo ý mình luôn!

Quản lý biết tính tình của Diêm Tu, nhìn anh lúc này, muốn kéo anh đi... Bất khả thi.

"Hôm qua có người xâm nhập vào phòng cậu?" Quản lý hậu tri hậu giác giật mình kêu lên.

Diêm Tu lạnh mặt không trả lời, giám đốc khách sạn cũng cười ha hả, không trả lời.

Ba người đi về phía phòng điều khiển, quản lý đội vừa đi vừa lấy di động ra gọi cho đội, bảo họ nói với ban tổ chức, Diêm Tu xảy ra chút chuyện, sẽ đến muộn hơn.

Xử lý xong việc bên hội trường, quản lý đội theo hai người Diêm Tu đến phòng điều khiển.

Giám đốc khách sạn ra lệnh cho mấy bảo vệ, "Chỉnh camera đại sảnh và cửa khách sạn về mười phút trước."

"Được."

Bảo vệ nhanh chóng chỉnh camera, Diêm Tu thấy hình ảnh mình lên xe, nhưng video chỉ quay vị trí của anh, không quay đến vị trí của người phụ nữ kia.

"Chỉnh sang bên trái."

Bảo vệ vẻ mặt khó xử, "Thưa ngài, đó là góc chết của camera, không quay đến."

"Người kia đứng ở đó. Có camera nào khác quay được vị trí đó không?"

"Để tôi tìm xem."

Bảo vệ điều chỉnh đến một camera khác theo dõi cửa khách sạn, nhưng vẫn không thể quay đến góc kia.

"Không có cách nào."

Sắc mặt Diêm Tu hơi trầm xuống, "Xem đại sảnh."

Anh không tin cô có thể tìm được góc chết ở đại sảnh, khiến người ta không quay được, Diêm Tu nhìn bóng người màu vàng lướt qua màn hình, nhưng lại nhanh chóng biến mất ở máy ghi hình.

"Dừng."

Bảo vệ nghe anh nói, bấm nút tạm dừng.

"Tua lại trước một chút." Diêm Tu nhìn chằm chằm màn hình mà nói.

Bảo vệ nghe anh chỉ huy, tua lại phía trước.

"Dừng."

Diêm Tu nhìn chằm chằm bóng người màu vàng nhạt lướt qua màn hình, bên môi là nụ cười lạnh, bị anh tìm ra rồi nhé!

"Các người thấy không? Cô ta ở đó." Diêm Tu nói với đám người giám đốc khách sạn.

Giám đốc khách sạn và quản lý đội đều nhìn chằm chằm màn hình, nhưng mà họ chỉ nhìn thấy mấy vị khách cùng với một người phụ nữ trung niên.

Giám đốc khách sạn không khỏi hỏi, "Diêm tiên sinh, ai là người tối qua?"

Diêm Tu trừng anh ta một cái, một người như thế mà không nhìn ra, "Là người phụ nữ mặc váy dài màu vàng nhạt kia."

Giám đốc khách sạn và quản lý đội nhìn màn hình mãi mà vẫn không thấy người phụ nữ nào mặc váy dài màu vàng nhạt.

"À... Trên đó đâu có người anh nói đâu?" Giám đốc khách sạn vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nghi hoặc nhìn anh.

Anh vẫn luôn nghĩ mình bị mù mặt, nhưng những người này còn bị mù mắt luôn cơ.

"Một người lớn như vậy, chẳng lẽ anh không nhìn thấy?" Diêm Tu nhìn chằm chằm giám đốc khách sạn bằng ánh mắt lạnh lẽo, tựa như đang nói, nếu anh ta dám nói dối thì chắc chắn sẽ đẹp mặt.

Giám đốc khách sạn xấu hổ, đưa ánh mắt cầu cứu về phía quản lý đội, "Anh thấy không?"

Diêm Tu cũng nhìn quản lý đội.

Quản lý đội nhìn chằm chằm video kia, cười gượng ha hả hai tiếng, "Diêm Tu, gần đây có phải cậu mệt mỏi quá rồi không?"

Mặt Diêm Tu tối sầm, "Anh cũng không nhìn thấy?"

Quản lý đội thành thật gật đầu.

Giám đốc khách sạn thấy quản lý đội nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa là anh ta tưởng mắt mình có vấn đề rồi. Giờ xem ra không phải mắt anh ta có vấn đề, mà là mắt người nào đó có vấn đề, nhưng anh ta không dám nói.

Diêm Tu quay đầu nhìn mấy bảo vệ, "Các người có nhìn thấy không?"

Hai bảo vệ cùng lắc đầu.

Diêm Tu không tin tà, nhìn chằm chằm vào bóng người dừng lại trên màn hình, trên đó rõ ràng có một người, tuy bóng người mơ hồ, không quá rõ ràng, nhưng dù không quá rõ thì vẫn có thể mơ hồ phân biệt được quần áo cô mặc.

"Các người thật sự không thấy?" Diêm Tu vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Mọi người đồng thời lắc đầu.

Quản lý đội cảm thấy phải nhanh chóng kéo anh chàng này ra ngoài, nếu không thật sự không biết sẽ lại có chuyện gì nữa.

Diêm Tu nhìn chằm chằm người trên màn hình, chuyện này rốt cuộc là sao?

Quản lý đội kéo Diêm Tu đi, "Chúng ta về thôi. Thi xong lại điều tra tiếp, cậu thấy sao?"

Quản lý đội cảm giác tim mình mệt mỏi ghê gớm, suy nghĩ đến việc tìm một giáo sư tâm lý đến giảng giải cho Diêm Tu mất.

Trước đây vẫn luôn cảm thấy anh thi đấu rất tùy ý, thậm chí có phần có lệ, nhưng giờ xem ra là trách nhầm anh rồi. Nhìn xem, người này vì sắp thi đấu mà căng thẳng đến mức này cơ mà.

Diêm Tu lên xe, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Quản lý đội ho nhẹ một tiếng, "Diêm Tu, cậu đừng khẩn trương quá. Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, cứ bình tĩnh là được."

"Gần đây nếu cậu mệt thì tôi có thể xin công ty cho cậu nghỉ một thời gian."

"Diêm Tu, cậu có thể nhân dịp này đi ra ngoài chơi giải sầu đi."
......

Quản lý đội nói đến miệng lưỡi khô khốc, mà người ngồi bên lại không rên một tiếng.

"Anh nghĩ tôi bị ảo giác?"

Quản lý đội chớp mắt nhìn anh, ánh mắt như đang nói ra 'Chẳng lẽ không phải à'!

"Ha hả, nào có. Tôi chỉ cảm thấy cậu căng thẳng quá, cần thả lỏng thôi." Quản lý đội cười tủm tỉm. Dưới ánh mắt lạnh buốt của anh, lời trong lòng không thể nói ra.

Diêm Tu hừ lạnh một tiếng, vô cùng trịnh trọng nói, "Đó tuyệt đối không phải ảo giác của tôi, không phải ảo giác."

Anh nhất định sẽ tìm hiểu rõ chuyện này.

Quản lý đội nhìn anh đang phát ra hơi thở nguy hiểm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Người phụ nữ kia, là người duy nhất anh thấy rõ mặt, có thể nhớ kỹ diện mạo.

Anh tuyệt đối không tin đây là ảo giác của mình, là người mình tưởng tượng ra.

Bên kia, Bắc Vũ Đường đã lại nghe lén lúc họ vào phòng điều khiển, à không, là quang minh chính đại đứng nghe. Nghe tất cả mọi người không thấy mình, nhưng cố tình người kia lại thấy được sự tồn tại của mình từ camera theo dõi, cô khá ngạc nhiên.

"Minh, camera quay được quỷ à?"

[Có lẽ vậy.]

Bắc Vũ Đường nhướng mày, "Lần đầu tiên tôi nghe cậu trả lời ba phải như vậy đấy."

Sau khi Diêm Tu rời đi, Bắc Vũ Đường nhìn biển người mênh mông. Nếu đã xác định sẽ bước vào 'Vinh diệu thiên hạ', đương nhiên cô cần nhanh chân đến xem thi đấu, hôm nay có cuộc thi, không đi thì chờ tới khi nào.

Bắc Vũ Đường nhanh chóng đến sân vận động lớn nhất thành phố, vừa đến ngoài sân vận động, nhìn biển người tấp nập bên ngoài, đám người đông nghìn nghịt đang chen chúc chật như nêm.

Cách thời gian thi đấu còn mười lăm phút, nhưng bên ngoài vẫn có một đám người không có vé, không thể đi vào.

Bắc Vũ Đường nhìn họ, bay qua đỉnh đầu họ.

Tiến vào trong, Bắc Vũ Đường nhìn sân vận động rộng lớn, không còn chỗ ngồi, ồn ào náo nhiệt, đủ thấy được game online này được yêu thích đến mức nào. Bởi vì không phải người, Bắc Vũ Đường có thể tùy ý bay, nhìn quanh, nơi duy nhất có thể nhìn toàn cảnh, chỉ có khu bình luận.

Khu bình luận nằm ở vị trí trung tâm sân vận động, tầm nhìn tốt nhất, là nơi tốt nhất để xem thi đấu.

Bắc Vũ Đường trực tiếp bay qua cửa sổ pha lê trong suốt vào phòng, trong phòng có hai bình luận viên, một nam một nữ, đang trò chuyện cùng nhau, hoàn toàn không phát hiện trong phòng đã có thêm một con quỷ.

Bắc Vũ Đường nhìn qua phòng bình luận, ngồi vào ghế trống, chờ cuộc thi bắt đầu.

"Vừa rồi tôi nghe tin, hình như trạng thái của Phù Dực hôm nay không tốt lắm." MC nữ giải thích, trong giọng nói nhu hòa mang theo chút lo lắng.

"Trạng thái của Phù Dực không phải trước giờ vẫn vậy sao?" MC nam không để bụng lắm.

"Không phải, có nói anh cũng không hiểu." MC nữ trừng MC nam một cái.

MC nam bất đắc dĩ nhún vai.

"Theo cô lần này đội nào sẽ đoạt giải Quán quân?" MC nam nói sang chuyện khác.

"Trước đó đội có thể phân cao thấp với Lưu Vân Các là Trục Phong, giờ lại thiếu can tướng đắc lực là Đường Lê Nhất Tiếu, chỉ sợ sẽ khá là khó để giành giải Quán quân."

"Nếu đội Lưu Vân Các lần nữa giành Quán quân, như vậy sẽ là Quán quân ba lần liên tục. Chiến tích như vậy, các đội ngũ sau này muốn đuổi theo cũng khó khăn."

"Có đại thần Phù Dực, quán quân ba lần liên tiếp không thành vấn đề." MC nữ mười phần tin tưởng Diêm Tu.

"Không phải cô vừa nói trạng thái của cậu ấy không tốt lắm sao?"

"Giờ cũng không phải trận chung kết, chỉ cần khôi phục bình thường trước trận chung kết là được rồi mà."

Khi hai người nói chuyện phiếm, ánh đèn trong phòng bỗng tối sầm, cả hội trường yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều nhìn về phía đài đấu. Bắc Vũ Đường cũng nhìn theo qua sân khấu ở chính giữa.

Khi chùm sáng đầu tiên xuất hiện, khi ma pháp sư Phù Dực xuất hiện giữa màn hình to, cả sân vận động bùng nổ.

Bắc Vũ Đường ngồi ở khu bình luận cũng bị không khí này cảm nhiệm, không nhịn được mà muốn hoan hô, hò hét.

"Aaaaaa! Phù Dực, Phù Dực đại đại của em!" MC nữ kích động nhảy nhót lung tung.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua MC nữ, khóe môi giật giật.

Có cần kích động như vậy không? Cả khu bình luận đều nghe được tiếng thét chói tai của cô ấy.

MC nam bất đắc dĩ, có vẻ đã quen với đồng nghiệp của mình rồi.

Sau đó, màn hình chuyển qua nhân vật siêu cấp hot thứ hai – [Ngộ Quân Tiếu].

Ngộ Quân Tiếu, đội trưởng đội Huyền Thiên, độ hot xếp thứ hai, đảm nhiệm chức pháp sư chiến đấu, thực lực mạnh mẽ, người cũng đẹp trai, xếp thứ ba bảng chiến lực tổng.

Nhân vật thứ ba xuất hiện là một kiếm khách màu lam – [Phong Quá Vô Ngân], người ta nói đây là đệ nhất kiếm khách của 'Vinh diệu thiên hạ', độ hot xếp thứ ba, xếp thứ hai bảng chiến lực tổng.

Nhân vật thứ tư xuất hiện là một nữ triệu hồi sư mặc hồng y – [Tô Quả], là mỹ nữ triệu hồi sư nổi danh 'vinh diệu thiên hạ', độ hot xếp thứ tư, xếp thứ chín bảng chiến lực tổng.

Nhân vật thứ năm xuất hiện là một nhà quyền pháp mạnh mẽ dị thường – [Mạc Vân Tường], đúng như nghề nghiệp của mình, đây là một thiếu niên dáng người cường tráng, mạnh mẽ và đẹp trai, độ hot xếp thứ năm, xếp thứ năm bảng chiến lực tổng.

Nhân vật thứ sáu xuất hiện trên sân khấu là một nhân vật phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn nhã nhặn, đó chính là pháp sư nguyên tố đứng đầu 'Vinh diệu thiên hạ' – [Quân Lâm Thiên Hạ], cái tên khí phách cùng với kỹ năng chiến đấu khí phách khiến người ta ấn tượng sâu sắc, độ hot xếp thứ sáu, cũng xếp thứ sáu bảng chiến lực tổng.

Vị thứ bảy là thiện xạ tiếng tăm lẫy lừng trong 'Vinh diệu thiên hạ' – [Diệp Khánh Cuồng], đó là một tay thiện xạ với khả năng xuất hóa nhập thần, là Thương vương (Vua bắn súng) đứng đầu 'Vinh diệu thiên hạ', độ hot xếp thứ bảy, xếp thứ tư bảng chiến lực tổng.

Nhân vật thứ tám đi ra từ làn sương đen là một nhân vật mặc cây đen, đó là đệ nhất sát thủ của 'Vinh diệu thiên hạ' – [Ma Thần], độ hot xếp thứ tám, cũng cùng vị trí với bảng chiến lực tổng.

Nhân vật thứ chín hiện lên là một pháo thủ mười phần anh khí – [Khương Đường Đậu Tử], độ hot xếp thứ chín, xếp thứ bảy bảng chiến lực tổng.

Phù Dực, Ngộ Quân Tiếu, Phong Quá Vô Ngân, Tô Quả, Mạc Vân Tường, Quân Lâm Thiên Hạ, Diệp Khánh Cuồng, Ma Thần, Khương Đường Đậu Tử, chín người này là những đại cao thủ siêu cấp của 'Vinh diệu thiên hạ', là những nhân vật đứng ở đỉnh kim tự tháp.

Họ thuộc những đội khác nhau, là đại biểu thực lực của các đội, cũng là các đội trưởng (trừ Mạc Vân Tường).

Mỗi một nhân vật ở đây lên sân khấu, nhất định sẽ là một lần dậy sóng, toàn bộ sân vận động chìm trong tiếng hò hét chói tai, tiếng hoan hô dậy trời, không khí nhiệt liệt cảm nhiễm từng người ở đây, ngay cả quỷ Bắc Vũ Đường cũng không ngoại lệ.

'Vinh diệu thiên hạ' rốt cuộc có mị lực gì mà khiến người ta sùng bái, truy phủng như thế? Có lẽ cô sẽ tìm được đáp án sau khi tiếp xúc với nó thôi.

Sau khi chín đại cao thủ siêu cấp lên sân khấu, người chủ trì xuất hiện ở chính giữa sân khấu, nói với khán giả ở đây, "Giờ cho mời chín đại cao thủ của 'Vinh diệu thiên hạ'!"

Ánh đèn chiếu về phía lối vào, người đi ra đầu tiên là một em gái thanh tú xinh đẹp, cô ấy là nữ pháo thủ xếp thứ chín – [Khương Đường Đậu Tử].
****

PS: Bổ sung lại hai chương hôm qua, còn cả hai chương hôm nay, sau đó còn thay đổi đôi chút nữa.

Mặc gia không giỏi đặt tên, có bạn nói có thể dùng luôn ID của người đó. Mặc gia cảm thấy ý này khá được, nên dùng vậy luôn.

[Ngộ Quân Tiếu], [Khương Đường Đậu Tử], [Tô Quả], [Phong Quá Vô Ngân], còn một số tên phía sau đều là dùng tên của các bạn nhỏ, nếu bạn nhỏ nào không muốn Mặc gia dùng thì có thể bảo tôi, tôi sẽ đổi tên khác.

Nếu không ngại, Mặc gia làm vậy nha! Ha ha ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play