Tác giả: Vân Phi Mặc
Vầng sáng vàng đó rất giống cái gọi là Phật quang.
Người như vậy còn được trời phù hộ, vì sao nàng phải tin trời?
Từ ngày ấy, nàng không còn tin tưởng thần phật nữa.
Bắc Vũ Đường để Hồng Mai quỳ lạy, để Lục Hà dâng hương, mình thì đứng ở cửa.
"Biểu tẩu, tẩu không qua vái sao?" Tần Thi Thi tò mò hỏi.
"Có tâm là được. Nếu thành tâm thì dù không quỳ bái, Phật cũng sẽ phù hộ."
"Nữ thí chủ nói có lý." Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau hai người.
Hai người quay đầu nhìn lại, là một nữ tử mặc cẩm y hoa phục, diện mạo thanh tú.
Bắc Vũ Đường và Tần Thi Thi nhìn nữ tử đi đến trước mặt, hơi gật đầu với hai người, "Lời của vị phu nhân này đúng là mới lạ."
"Chỉ là kiến giải vụng về mà thôi." Bắc Vũ Đường mỉm cười đáp.
Lúc này, nha hoàn bên cạnh nữ tử kia nhắc nhở, "Tiểu thư, không còn sớm nữa. Ngọc Thanh chân nhân còn đang chờ tiểu thư."
Nữ tử nói với Bắc Vũ Đường, "Ta còn có việc, không làm phiền hai vị lễ Phật nữa."
Tần Thi Thi nhìn chằm chằm xiêm y của nữ tử kia, cực kỳ hâm mộ, "Biểu tẩu, xiêm y của nàng ấy đúng là đẹp đẽ quý giá, nhất định là tiểu thư nhà phú quý."
"Nàng ấy cũng không phải là tiểu thư nhà phú quý bình thường." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói một câu.
Lục Hà ở bên cạnh tò mò hỏi, "Tiểu thư, chẳng lẽ nàng ấy có điểm nào đặc biệt ạ? Em nhìn xiêm y hoa lệ của nàng ấy thôi, cũng không nhìn ra được nàng ấy khác tiểu thư nhà phú quý bình thường ở đâu cả."
Hồng Mai và Tần Thi Thi cũng tò mò.
Bắc Vũ Đường vốn không muốn nói nhiều, nhưng thấy họ đều quá tò mò nên giải thích, "Xiêm y nàng ấy mặc không phải loại vải bình thường, xiêm y và cách nói năng đều bất phàm, ngay cả y phục của nha hoàn bên cạnh cũng tốt hơn tiểu thư gia đình giàu có bình thường rồi. Lại nhìn hướng nàng ấy đi, đó là chỗ của Ngọc Thanh chân nhân. Ngọc Thanh chân nhân này cũng không phải người bình thường có thể gặp được, có thể gặp được, lại nói là Ngọc Thanh chân nhân chờ, há là tiểu thư một phú hộ làm được? Có thể được Ngọc Thanh chân nhân coi trọng như vậy, nhất định là tiểu thư nhà quan lại, địa vị còn không thấp."
Mấy người nghe lời nàng, cũng hiểu ra.
"Tiểu thư, đúng như người nói thật." Lục Hà sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình.
"Được rồi, đừng khen ta nữa. Bái xong rồi, chúng ta xuống núi thôi. Về sớm một chút, tránh về muộn quá, trời sẽ tối đen."
"Vâng."
Đoàn người không trì hoãn, lập tức xuống núi.
Xe ngựa đang chạy đột nhiên dừng lại, khiến thùng xe lắc lư, người trong xe đều bị nghiêng ngả.
Chờ xe ổn định lại, Hồng Mai lập tức hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Xa phu đánh xe hơi hoảng loạn và khẩn trương đáp, "Bẩm hai vị phu nhân, hình như tiểu nhân đâm phải ai rồi."
Người bên trong xe nghe được vậy, vội xốc màn xe lên.
Bắc Vũ Đường ló đầu ra, thấy một người nằm trước đầu xe. Nàng lập tức xuống xe, những người khác cũng vội vàng theo kịp.
Đi đến bên cạnh, thấy người nọ vẫn nằm dưới đất không nhúc nhích, xiêm y của người đó đã rách tung, tóc tai rối loạn, có vẻ là khất cái hoặc du dân.
Xa phu vội giải thích, "Người này đột nhiên lao từ trên núi xuống, là hắn tự đâm vào."
Tần Thi Thi lập tức nói, "Nào có ai xe tự mình chạy ra đâm vào xe ngựa. Cũng đâu phải ngại mình sống lâu."
Xa phu khổ bức, "Biểu tiểu thư, thật sự là hắn tự đâm vào, tiểu nhân không nói dối."
Bắc Vũ Đường đi lên, duỗi tay bắt mạch người nọ, lại bị Hồng Mai ngăn cản.
"Tiểu thư đừng chạm vào. Người này quá bẩn, nếu lỡ mang theo bệnh hiểm nghèo nào rồi lây cho tiểu thư thì không tốt."
Lục Hà ở bên cạnh cũng gật đầu, "Đúng vậy đó ạ. Chúng ta vẫn nên cách xa ra một tí."
"Nếu chúng ta mặc kệ thì người này sẽ chết." Bắc Vũ Đường vươn tay, đáp lên mạch của người đó, còn đập, có hô hấp, chỉ là hơi thở mỏng manh, thân thể thiếu dinh dưỡng lâu ngày, còn hơi thiếu máu.
Cũng chưa bị động, chỉ có một số mô mềm bị bầm tím, hẳn là xe ngựa chưa đâm phải người đã dừng lại. Nếu thật sự đâm phải, chỉ sợ người này đã không còn mạng nữa.
"Nâng lên xe đi." Bắc Vũ Đường ra lệnh.
Hồng Mai và Lục Hà đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Tần Thi Thi cau mày, "Biểu tẩu, để một nam nhân xa lạ ở cùng xe ngựa với chúng ta, nếu bị truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ bị tổn hại."
Bắc Vũ Đường nhướn mày, "Ai nói người này là nam?"
Mấy người nghi hoặc nhìn nàng.
"Người này là nữ, không tổn hại được danh dự của muội." Bắc Vũ Đường nhìn xa phu, "Nếu ngươi không muốn có người chết thì lại đây giúp đi."
Xa phu kia vừa nghe thì vội vàng đến giúp nâng người lên xe ngựa.
Một mình người này đã chiếm nửa xe ngựa, chỉ có thể để Hồng Mai hoặc Lục Hà ra ngoài ngồi.
"Biểu tẩu, tẩu định mang nàng ta về nhà sao?" Tần Thi Thi thử hỏi, ánh mắt nhìn nữ tử như khất cái kia, không giấu được sự chán ghét.
"Ừ." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt đáp.
"Mạo muội mang một nữ tử xa lạ về nhà, chỉ sợ không tốt lắm." Tần Thi Thi uyển chuyển nói.
"Chuyện này ta sẽ tự nói với bà bà."
Tần Thi Thi thấy nàng lãnh đạm như vậy, cũng không dán qua nữa, không thú vị.
Về đến nhà, sắc trời còn chưa tối hẳn, Vương ma ma và Lưu ma ma ở nhà rùng mình với Lâm thị cả ngày thấy tiểu thư đã về cũng thở ra một hơi. Chỉ là khi hai bà qua nghênh đón, lại kinh ngạc thấy một người được nâng từ trên xe ngựa xuống.
"Tiểu thư, đây là ai?"
"Một nữ tử gặp trên đường. Hai người xem an bài ở đâu trước đi." Bắc Vũ Đường nhìn về phía Vương ma ma.
"Vậy thì tạm thời để trên giường của lão nô trước. Nhưng mà, chúng ta nên thay đồ cho nàng ấy trước." Vương ma ma nói.
"Vương ma ma xem rồi làm đi. Chuyện này giao cho mấy người xử lý. Ta đi gặp lão phu nhân trước."
Bắc Vũ Đường đến nhà chính, Tần Thi Thi đã đến trước mặt Lâm thị, hai người đang nói chuyện, vừa thấy nàng vào thì đều vội vàng ngậm miệng lại.
"Bà bà." Bắc Vũ Đường hành lễ với Lâm thị.
Lâm thị hôm nay bị Vương ma ma chọc tức nhưng không dám phát hoả với nàng. Giờ bà ta còn đang sốt ruột bàn bạc với Tần Thi Thi xem nên làm gì tiếp, tất nhiên không có thời gian dong dài với Bắc Vũ Đường, nói thẳng, "Ngươi mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Bắc Vũ Đường nhìn qua Tần Thi Thi và Lâm thị, biết hai người muốn nói chuyện bí mật, cũng không quấy rầy hai người.
Bắc Vũ Đường về phòng, Vương ma ma cũng vào theo.
"Vương ma ma, hôm nay đã có chuyện gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Vương ma ma vội đáp, "Tiểu thư, đúng như người dự đoán, Lâm thị kia......"
Nói đến đây, bà dừng lại, một lát sau mới lại nói tiếp, giọng nói cũng thay đổi.
"Tiểu thư đi rồi, Lâm thị sai nô tỳ ra ngoài. Lão nô rời khỏi đây, không yên tâm Lưu ma ma nên nửa đường đi về, vừa vặn gặp Lưu ma ma cũng bị nàng ta sai ra ngoài. Lão nô vội vàng chạy về nhà, phát hiện Lâm thị ở trong phòng tiểu thư. Nàng ta lại bỉ ổi chạy đến phòng tiểu thư cướp tài sản. Lão nô nhìn có vẻ như nàng ta muốn lấy hết của hồi môn đáng giá và trang sức mà tiểu thư sở hữu đi."
"Nàng ta bị lão nô bắt gặp, không những không hổ thẹn mà còn hùng hồn lý lẽ nói tiểu thư là người Phó gia, của hồi môn người mang đến cũng thuộc về Phó gia."
Lúc nói những lời này, vẻ tức giận hiện lên trên mặt Vương ma ma, đủ thấy lời của Lâm thị đã khiến bà giận dữ đến mức nào.
"Giỏi lắm! Ta là người Phó gia, tất cả đồ vật của ta đều thuộc về Phó gia cơ đấy!" Bắc Vũ Đường cười lạnh một tiếng.
Lâm thị này đúng là chó cùng rứt giậu. Kiếp trước bà ta lừa gạt của hồi môn của nguyên chủ, giờ gặp nàng, không lấy được đồng nào, lại dám làm ra chuyện bỉ ổi như ăn cắp, không hổ là Lâm thị, cũng chỉ có loại người như bà ta mới dám làm ra việc này, nói ra những lời mà vạn người phỉ nhổ như vậy.
"Tiểu thư, lão nô nhìn Lâm thị kia, chỉ sợ sẽ không để yên như vậy." Vương ma ma lo lắng.
Giải quyết Lâm thị và Phó Nhất Bác cũng đơn giản thôi, chỉ cần dùng một chiêu là được, chỉ là đến giờ nàng vẫn chưa điều tra ra được quý nhân đứng sau Phó Nhất Bác là ai, rốt cuộc là ai muốn nhằm vào nguyên chủ đến vậy, còn bày một bố cục lớn đến thế để hại nàng ấy.
"Vương ma ma, chuyện lần trước ta sai đi làm thế nào rồi?" Bắc Vũ Đường đột nhiên hỏi.
Vương ma ma còn đang giận Lâm thị, đột nhiên nghe đến một chuyện không liên quan, nhất thời chưa phản ứng lại, sửng sốt hồi lâu rồi mới nhớ ra.
"Hai người kia đã tiếp cận cô gia."
"Vậy có làm theo lời ta nói không?" Bắc Vũ Đường lại hỏi.
"Có ạ."
"Có?" Bắc Vũ Đường cau mày.
Nếu đã làm theo lời nàng nói, vì sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Nhìn Phó Nhất Bác có vẻ không nóng nảy chút nào. Theo lý mà nói, hiện giờ thanh danh hắn không tốt, nếu vì con đường làm quan của mình thì chắc chắn hắn sẽ đi tìm quý nhân trợ giúp.
Đây cũng là lý do vì sao nàng đến đây rồi vội làm xấu thanh danh của Phó Nhất Bác. Nàng muốn ép hắn đi tìm quý nhân, hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng mà đến giờ vẫn không có động tĩnh.
Ngay cả người nàng để tiếp cận hắn, không ngừng nhắc nhở bên tai hắn để hắn đi tìm chỗ dựa, hắn cũng không có ý định đi. Điều này khiến Bắc Vũ Đường rất ngạc nhiên.
Hắn trầm ổn thật hay người sau lưng đã làm gì khiến hắn không sợ những điều này?
"Tiểu thư, tiểu thư." Vương ma ma thấy tiểu thư sững sờ thì gọi vài tiếng.
"Ma ma lui xuống trước đi."
Xem ra nàng cần cẩn thận ngẫm lại cách để bắt được người sau lưng hắn.
"Vương ma ma, đợi một lát."
Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ đến một cách khác, có lẽ có thể thử một lần.
Bắc Vũ Đường vội vàng đi đến bên án, bắt đầu vẽ lên, chỉ một lát sau, một bản vẽ phác hoạ đã xuất hiện.
"Cầm bản vẽ này tới tiệm rèn, bảo người ta nhanh chóng hoàn thành đồ vật trong bức họa này."
Vương ma ma nhìn đồ vật tròn tròn trên giấy Tuyên Thành, không nhìn ra được đây là cái gì.
"Lớn cỡ vòng tay trẻ con là được, phải càng nhanh càng tốt."
"Lão nô lập tức ra ngoài một chuyến."
"Hôm nay cũng khuya rồi, mai ma ma đi cũng không muộn."
Vương ma ma rời đi, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa viết các tên thuốc lên giấy Tuyên Thành. Nàng định thôi miên Phó Nhất Bác, chỉ là nàng chưa từng thôi miên ai bao giờ, không biết hiệu quả sẽ thế nào, không biết có thành công không nữa.
Dù thế nào thì nàng cũng phải thử một lần.
Nếu còn không thành, nàng sẽ dùng một biện pháp cực đoan hơn.
Bắc Vũ Đường không muốn tiếp tục tốn thời gian ở vị diện này nữa, nàng cần tăng nhanh tốc độ rời khỏi vị diện này. Ký ức của nàng đã dần hỗn loạn rồi, ký ức về Tiếu Nghiêm đã biến mất khỏi đầu nàng ba lần.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường vừa rời giường, đang rửa mặt thì Lưu ma ma vội vàng đi vào.
"Tiểu thư, nha đầu người mang về hôm qua đã tỉnh."
"À. Để ta qua xem."
Đoàn người tiến vào phòng của Lưu ma ma, thấy tiểu cô nương đang vội vã uống cháo loãng. Cháo rất nóng, tiểu cô nương lại uống nhanh, vậy mà lại không sợ bỏng miệng.
"Cô nương, phu nhân nhà ta tới thăm ngươi." Lưu ma ma lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu cô nương vội ngẩng đầu lên, thấy một tiểu thư quý khí bức người xuất hiện trước mắt, lập tức co quắp bất an, lúc mọi người chưa kịp phản ứng đã vội quỳ xuống, dập đầu với Bắc Vũ Đường.
"Đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư. Đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư!"
"Mau nâng nàng ấy dậy."
Lưu ma ma và Hồng Mai tiến lại đỡ nữ tử dậy.
"Ta thấy ngươi bị đói, ăn trước đi, ăn no rồi chúng ta nói tiếp."
Hồng Mai đặt bát cháo trước mặt tiểu cô nương, tiểu cô nương cẩn thận nhận lấy, bắt đầu chầm chậm ăn, sau đó tốc độ ăn của nàng ấy nhanh chóng thay đổi.
Uống hết bát cháo thứ năm, nàng ấy mới no.
Nha hoàn và bà tử xung quanh đều bị dọa sợ ngây người.
"Còn muốn thêm bát nữa không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu cô nương vuốt cái bụng tròn vo, thẹn thùng nói, "Không cần đâu, ta no rồi."
"No là tốt rồi."
Lục Hà vội cất bát đũa đi.
"Ngươi tên là gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Ta... Ta tên là Tiền Tri Liễu."
"Tên khá hay."
Tiền Tri Liễu thẹn thùng cười nói, "Nương ta từng nói, tên của ta là một vị quan gia đặt."
"Ngươi sống ở đâu? Vì sao lại ngã giữa đường?" Bắc Vũ Đường lại hỏi.
Hỏi đến vấn đề này, sắc mặt Tiền Tri Liễu lập tức ảm đạm đi, giọng nói rầu rĩ, "Nhà ta ở thôn Hà Khê, trong nhà có phụ thân, mẫu thân, còn có một đệ đệ, nhưng mà một ngày, ngọn lửa lớn nuốt lấy cả nhà ta, phụ mẫu và đệ đệ ta đều đã chết, chỉ còn lại một mình ta.
Người trong thôn nói ta là Thiên Sát Cô Tinh, đuổi ta ra ngoài. Ta không có nơi để đi, chuẩn bị đến ở nhờ nhà a di. Trên đường gặp phải người xấu, hắn cầm dao muốn giết người, ta liều mạng trốn chạy, không cẩn thận ngã lăn xuống núi. Đến khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đã ở đây."
Mọi người nghe mà sửng sốt.
Lục Hà theo bản năng thì thầm, "Sao nghe như thuyết thư thế."
Đúng vậy, chuyện này lại xảy ra trên một nữ nhi nông gia, quả là ly kỳ. Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm tiểu cô nương, chú ý tới ánh mắt nàng ta chớp động, thậm chí còn mang theo một tia áy náy bị che giấu.
Bắc Vũ Đường biết nàng ta giấu giếm, "Các ngươi đi tìm một bộ xiêm y sạch sẽ cho Tri Liễu cô nương. Vương ma ma, Lưu ma ma, các ngươi đi đun ít nước ấm để Tri Liễu cô nương rửa mặt."
Chờ người trong phòng đi hết, Bắc Vũ Đường mới nhìn nàng ta bằng ánh mắt sắc bén.
"Tri Liễu cô nương, giờ không còn ai nữa, ngươi muốn nói gì cũng không sợ ai nghe được." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
Tiền Tri Liễu vốn định nói không hiểu nàng đang nói gì, nhưng đối mặt với đôi mắt nàng, không nói thành lời. Dưới đôi mắt nàng, Tiền Tri Liễu biết chút tâm tư của mình đã bị nhìn thấu.
"Nếu cô nương có gì cố kỵ, không muốn nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là, ta không thích người cố ý tiếp cận ta." Bắc Vũ Đường nói tiếp.
Tiền Tri Liễu mở to hai mắt, khó tin nhìn nàng, "Sao... Sao ngươi biết?!"
"Không quan trọng, quan trọng là cô nương, ngươi cố tình tiếp cận ta vì mục đích gì?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Tiền Tri Liễu, ánh mắt sắc bén khiến nàng ta cảm thấy mình không thể giấu được gì.
Tiền Tri Liễu không ngừng vặn xiêm y, dường như đang đấu tranh nội tâm, đang rối rắm có nên nói chân tướng cho nàng không.
Bắc Vũ Đường cũng không thúc giục, yên lặng chờ đợi.
Nửa ngày sau, Tiền Tri Liễu hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định.
"Bắc tiểu thư, ta cũng không có ác ý. Chỉ là, chỉ là muốn xem người nàng ta muốn huỷ diệt là người như thế nào."
"Nàng ta là ai? Vì sao muốn huỷ diệt ta?" Bắc Vũ Đường hơi hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến một khả năng khiến nàng kích động và hưng phấn.
Tiền Tri Liễu không biết nên nói thế nào, dường như có điều cố kỵ.
"Ngươi nói đi. Dù có nói gì, ta cũng sẽ không trách tội ngươi." Bắc Vũ Đường bảo đảm.
"Đã là vậy, ta sẽ nói rõ. Trước khi nói rõ, ta có một chuyện muốn hỏi Bắc tiểu thư."
"Chuyện gì?"
"Ngươi có quen tiểu thư tri phủ Vân Châu Tạ Thi Mính không?" Tiền Tri Liễu nhìn nàng chằm chằm.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Chưa từng nghe tên này chứ đừng nói là quen."
Tiền Tri Liễu biết được đáp án mình muốn biết rồi mới nói, "Vậy thì thật sự rất kỳ lạ. Ngươi cũng biết, người ta muốn nói đến chính là nàng ta. Có lẽ ngươi sẽ thấy kỳ quái, nhưng đây lại là sự thật. Có lẽ ngươi sẽ thắc mắc vì sao ta biết việc này, bởi vì có một lần ta tránh né người đuổi giết vô ý gặp kẻ đuổi giết ta tiếp xúc với nha hoàn bên cạnh Tạ Thi Mính, người đuổi theo ta là do nàng ta phái tới, mà phụ mẫu và đệ đệ ta cũng do nàng ta xuống tay."
"Trước đó ta chỉ nghĩ nhà ta bất hạnh nên mới gặp hoả hoạn, nào ngờ đều do có người cố tình làm vậy vì muốn giết cả nhà ta."
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy, không giống đang nói dối, cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi hỏi, "Ngươi có thù oán với Tạ Thi Mính kia à?"
Tiền Tri Liễu lắc đầu, "Nhà ta chỉ là một nông gia bình thường, sao có thể liên luỵ với tiểu thư tri phủ được, càng đừng nói đến việc đắc tội họ. Đây cũng là điều ta thấy kỳ quái nhất, ta cũng không hiểu vì sao nàng ta lại phải giết cả nhà ta. Nàng ta biết ta chưa chết, luôn phái sát thủ đuổi giết ta. May mà ta phúc lớn mạng lớn, nhiều lần trốn thoát được."