Tác giả: Vân Phi Mặc
"Còn chuyện của ngươi, ta từng thấy đại nha hoàn của Tạ Thi Mính trộm gặp một nam tử, ta không hiểu đối thoại của hai người lắm. Hình như là bảo nam tử kia câu dẫn một thiên kim phú hộ, còn phải giữ không cho nàng ta rời khỏi huyện."
"Ta vốn không biết thiên kim phú hộ đó là ai, càng không biết nam tử kia là người phương nào, nhưng hôm nay ta trộm theo đuôi Tạ Thi Mính đến miếu Quan Âm ở núi Thanh Vân, nghe trộm họ nói chuyện mới biết người họ muốn huỷ diệt là ngươi."
Bắc Vũ Đường nói tiếp đoạn tiểu cô nương chưa nói xong, "Vậy nên ngươi đi theo chúng ta, cố ý lao đến trước xe ngựa của chúng ta, là vì muốn tiếp cận ta?"
Tiền Tri Liễu sợ nàng hiểu lầm, vội giải thích, "Ta cũng không cố ý lừa gạt ngươi, chỉ là ta sợ, sợ......"
"Ngươi đừng sợ, ta hiểu. Ta và ngươi không quen không biết, ngươi băn khoăn cũng là dễ hiểu, đây là chuyện bình thường." Bắc Vũ Đường nói.
Tiền Tri Liễu thấy nàng đã nói vậy, vành mắt ửng đỏ vì cảm động, "Bắc tiểu thư, ngươi đúng là người tốt."
"Nếu chuyện này đúng như lời ngươi nói, vậy chúng ta có cùng chung kẻ địch. Tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù là đồng minh. Ngươi cứ an tâm ở lại đây đi."
Đúng lúc này, đám người Hồng Mai quay lại, dẫn Tiền Tri Liễu đi rửa mặt, Bắc Vũ Đường cũng đứng dậy rời đi.
Thật ra, nàng đã tin lời của Tiền Tri Liễu bảy tám phần rồi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng ấy chưa từng kết oán với ai, vậy nên chuyện có quý nhân muốn hại nàng ấy là rất khó tin. Tạ Thi Mính kia hành sự cũng rất quỷ dị.
Giờ chỉ cần chứng thực lời Tiền Tri Liễu nói không sai, như vậy có thể xác định được mục tiêu nhiệm vụ.
Tạ Thi Mính, thiên kim quan gia quý khí bức người gặp ở miếu hôm nay hẳn chính là nàng ta.
Nếu thật sự là nàng ta, nói vậy nàng ta quen mình, nhưng khi gặp ở miếu, nàng ta lại không hề tỏ vẻ quen biết mình.
Hoặc là diễn xuất của nàng ta quá đạt, giấu được đôi mắt nàng, hoặc là nàng ta thật sự không quen mình.
Dù thế nào thì vẫn còn điểm đáng ngờ. Nếu không thể xác định chân tướng, báo thù sai người thì không tốt.
Tiền Tri Liễu ở lại, Lâm thị cũng không phản đối gì, chỉ là sắc mặt không tốt.
****
Có những lúc, thời tới cản không kịp.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường định về Bắc phủ một chuyến, trên đường đi, Hồng Mai đột nhiên lên tiếng, "Tiểu thư, người xem, đó có phải cô gia không?"
Lúc này, bên cạnh Phó Nhất Bác có một nữ tử xiêm y quý giá, nha hoàn kia làm Bắc Vũ Đường cảm thấy quen mắt, cứ như đã gặp ở đâu rồi.
"Cô gia đang......" Hồng Mai có chút lo lắng nhìn tiểu thư, thấy tiểu thư đang trầm ngâm.
"Là nàng ta." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một tiếng.
Đó là đại nha hoàn bên người Tạ Thi Mính gặp ở miếu Quan Âm trên núi Thanh Vân vài ngày trước.
"Tiểu thư, người nói gì vậy, nô tỳ không nghe rõ."
"Hôm nay không đi Bắc phủ." Bắc Vũ Đường xoay người đi theo hai người Phó Nhất Bác vào trà lâu.
Vào trà lâu, tiểu nhị thấy xiêm y của Bắc Vũ Đường thì nhiệt tình đến đón, "Hai vị muốn phòng riêng hay dùng trà ở đại sảnh?"
Bắc Vũ Đường liếc Hồng Mai, Hồng Mai lập tức lấy vụn bạc đặt vào tay tiểu nhị kia, tiểu nhị vừa thấy bạc, cười càng xán lạn hơn.
"Một nam một nữ vừa vào đang ở đâu?" Hồng Mai hỏi.
Tiểu nhị cũng là người thông minh, sao không biết hai người đến làm gì. Hắn nhỏ giọng nói, "Hai người đó đang ở nhã gian trên lầu hai."
"Dẫn chúng ta đến phòng bên cạnh họ."
Tiểu nhị cười, "Được."
Vào nhã gian, tiểu nhị chỉ phòng bên cạnh, "Hai vị kia đang ở bên đó. Không biết phu nhân muốn uống trà gì?"
Hồng Mai lấy một thỏi bạc ra, "Trà thì không cần, chủ tử nhà ta không thích bị quấy rầy."
Tiểu nhị cầm bạc, vội đáp, "Tiểu nhân hiểu rồi, sẽ không để ai đến quấy rầy phu nhân."
Tiểu nhị rời đi, tri kỷ đóng cửa lại.
Bắc Vũ Đường đi đến bên vách tường, người thường có lẽ không nghe được, nhưng lại không thoát được khỏi tai nàng.
Hồng Mai yên lặng đứng bên, không dám lên tiếng, cũng dựng tai lên nghe, chỉ là âm thanh mơ hồ, không nghe được đối phương đang nói gì.
"Tiểu thư, hoàn toàn không nghe được."
Bắc Vũ Đường nâng tay, "Suỵt."
Hồng Mai im lặng, không dám lên tiếng quấy rầy nữa.
Lúc này, hai người ở phòng bên đang nhìn nhau, một người thịnh khí lăng nhân (Nét mặt giận dữ ai nhìn cũng sợ), một người lại lẳng lặng cúi mặt.
Xuân Hương nhìn nam nhân trước mặt bằng ánh mắt khinh miệt, "Tiểu thư nhà ta bảo ngươi cưới nàng ta về không phải để cung phụng. Mấy ngày trước gặp nàng ta, nàng ta sống tốt phết đấy."
"Khi đó tiểu thư nhà các ngươi không nói......" Phó Nhất Bác vừa định giải thích, lại bị Xuân Hương ngắt ngang.
"Là chính ngươi không hiểu ý của tiểu thư nhà ta, giờ lại đổ lỗi cho tiểu thư nhà ta sao? Đúng là to gan!" Xuân Hương lạnh mặt trách mắng.
"Tại hạ không dám." Phó Nhất Bác dù cảm thấy nghẹn khuất cũng không dám phản bác, vì người trước mặt là người trong phủ của Tri phủ đại nhân.
"Ý tứ của tiểu thư rất rõ ràng, không muốn con tiện nhân kia sống như ý. Nếu ngươi còn không làm được việc thì chuyện đã nói lúc trước sẽ không tính." Xuân Hương uy hiếp.
Phó Nhất Bác vội vàng bảo đảm, "Ngươi yên tâm, ta đảm bảo sẽ để tiểu thư nhà ngươi nhìn thấy thứ nàng muốn thấy."
"Vậy thì tốt. Một thời gian nữa ta sẽ tự mình đến kiểm tra. Nếu nàng ta còn sống thoải mái dễ chịu như vậy thì đừng trách tiểu thư nhà ta không cho ngươi cơ hội." Xuân Hương tiếp tục uy hiếp.
"Không đâu, không đâu."
Xuân Hương thấy Phó Nhất Bác khom lưng thì khinh thường, cảm thấy tên này không có cốt khí của thư sinh chút nào, "Vậy thì tốt rồi."
Phó Nhất Bác không nhịn được hỏi, "Có phải nàng ta đắc tội tiểu thư không?"
Sắc mặt Xuân Hương lạnh lùng, ánh mắt lãnh lệ, "Chuyện của tiểu thư là chuyện ngươi có thể hỏi thăm sao! Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Chuyện không nên quan tâm thì đừng có quan tâm."
"Vâng, vâng, vâng." Phó Nhất Bác liên tục gật đầu.
"Chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ hai biết, nếu để người khác biết, ngươi đừng mong có tiền đồ gì nữa."
Phó Nhất Bác liên tục bảo đảm.
Chỉ chốc lát sau, cửa nhã gian bên cạnh bị mở ra, Xuân Hương và Phó Nhất Bác chân trước chân sau rời đi. Hồng Mai nghe được rõ ràng là họ đi rồi thì nhìn Bắc Vũ Đường, "Tiểu thư, họ đi rồi."
"Trở về thôi."
Hai người ra khỏi trà lâu thì về thẳng nhà. Vừa về đến nhà, Vương ma ma đã ôm một cái hộp nhỏ lại gần, "Tiểu thư, đồ người muốn đã làm xong, người xem có phải trông thế này không?"
Vương ma ma xốc hộp lên, đồ vật bên trong là đồ vật hình tròn như đồng hồ quả quýt.
Bắc Vũ Đường liếc qua, "Không tệ, chỉ là không cần nữa."
Vốn nàng còn định lợi dụng thuật thôi miên xem có thể tra ra được người đứng sau từ Phó Nhất Bác không, nhưng giờ thì không cần nữa. Hôm nay nghe được đối thoại của Phó Nhất Bác và nha hoàn bên cạnh Tạ Thi Mính, nàng đã xác định được rồi.
Tiền Tri Liễu không lừa nàng, hành động của tiểu thư Tạ gia này đúng là kỳ quái.
Nàng tỉ mỉ tìm kiếm ký ức của nguyên chủ một lượt, hoàn toàn không có ký ức về Tạ Thi Mính, lại nói hai người không hề quen biết, càng chưa từng nói đến kết oán, nhưng người này vì sao lại ra tay tàn nhẫn muốn nguyên chủ sống khó khăn?
Việc của Tiền Tri Liễu cũng cổ quái. Theo lời nàng ấy, gia đình họ và Tạ Thi Mính không thù không hận, nhưng Tạ Thi Mính lại tàn nhẫn độc ác giết cả nhà Tiền Tri Liễu.
Nỗi hận vô duyên vô cớ như vậy đúng là giống hết với trường hợp của nguyên chủ, lại còn cùng đến từ một người.
Vấn đề đều nằm trên người Tạ Thi Mính, nếu muốn tìm được đáp án thì chỉ có thể tìm từ trên người nàng ta.
Đã xác định được chủ mưu, bên Phó gia thu võng được rồi.
****
Nửa đêm, Tần Thi Thi rúc vào lòng Phó Nhất Bác, tay nhỏ không thành thật vuốt lên người hắn. Nếu là lúc trước, Phó Nhất Bác đã sớm động tình, đáng tiếc hôm nay hắn lại thờ ơ.
Tần Thi Thi lúc này mới nhận ra sự khác thường của Phó Nhất Bác, ôn nhu dò hỏi, "Bác Nhi ca ca, có chuyện gì phiền lòng sao? Nói ra để Thi Thi giúp chàng chia sẻ một hai nhé."
Phó Nhất Bác cúi đầu nhìn nàng ta, "Nàng không hiểu."
"Biểu ca khinh thường Thi Thi, cảm thấy Thi Thi ngu dốt sao?" Tần Thi Thi cúi đầu, giọng nói uỷ khuất.
Thấy mỹ nhân rơi lệ, Phó Nhất Bác vội trấn an, "Nàng đừng nghĩ vớ vẩn. Sao ta ghét bỏ nàng được. Nếu nàng ngu dốt thì trên đời này không còn nữ nhân nào thông tuệ nữa mất."
Tần Thi Thi nín khóc mỉm cười, "Bác Nhi ca ca thật xấu. Ta thấy hai ngày nay chàng cứ rầu rĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phó Nhất Bác thấy nàng ta thật sự quan tâm mình cũng rất cảm động, chỉ là chuyện này hắn không thể nói rõ, chỉ có thể đổi cách khác, "Nếu muốn một nữ nhân sống không tốt thì nàng sẽ làm thế nào?"
Tần Thi Thi sửng sốt rồi cười nói, "Ta còn tưởng chuyện gì cơ. Muốn một nữ nhân sống không tốt thì chỉ cần huỷ danh tiết của nàng ta là được. Dù đã xuất giá hay chưa thì chỉ cần bị huỷ danh tiết đều sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, mỗi ngày bị mắng. Cuộc sống sau này tất nhiên sẽ không tốt."
Sau khi nói xong, Tần Thi Thi lộp bộp, đôi mắt trong đêm hiện lên tia sáng.
Nữ nhân biểu ca nói chẳng lẽ là Bắc Vũ Đường? Nếu thật sự là nàng vậy thì là chuyện vui của mình rồi!
Tần Thi Thi lại bổ sung thêm, "Có một số nữ tử không giữ được danh tiết sẽ tự sát ngay. Nếu tính tình yếu đuối thì sẽ rúc trong mai rùa, để người ta nhục mạ."
Phó Nhất Bác nghe vậy thì cũng đã động lòng, nhưng vẫn có băn khoăn. Băn khoăn này không phải sợ Bắc Vũ Đường tự sát, mà là lo cho thanh danh của mình.
Dù sao thì bị đội nón xanh cũng không dễ nghe.
Tần Thi Thi nhìn chằm chằm Phó Nhất Bác, chú ý đến biểu cảm của hắn, đã đoán được một hai.
Nàng ta rất biết điều nói sang chuyện khác, "Bác Nhi ca ca, gần đây ta nghe nương nói tiền trong nhà không đủ dùng, nhưng Bắc tỷ tỷ lại giữ ruộng tốt và cửa hàng, không chịu lấy ra một đồng nào."
"Bác Nhi ca ca, có một câu, ta không biết có nên nói hay không."
"Cái gì?"
"Ta cảm thấy Bắc tỷ tỷ căn bản không coi mình là người Phó gia, càng không phân ưu giải nạn cho bác Nhi ca ca. Còn nhiều lần chọc giận nương. Bác Nhi ca ca, ta nói Bắc tỷ tỷ như vậy, chàng có cảm thấy ta rất xấu không?" Tần Thi Thi lo lắng nhìn hắn.
Phó Nhất Bác nghe nàng ta nói vậy, đã hoàn toàn bị đánh thức.
Nếu Bắc Vũ Đường không còn thanh danh thì nàng ta cũng không còn lập trường nào nữa. Đến lúc đó còn không phải sẽ chạy theo nịnh bợ hắn sao? Đến lúc đó của hồi môn phong phú trong tay nàng chính là của hắn rồi!
Nếu nàng chết sau đó, của hồi môn của nàng chẳng phải sẽ thuận lý thành chương trở thành đồ của Phó gia hắn sao?
Phó Nhất Bác nhìn Tần Thi Thi, không còn buồn bực nữa, vươn ngón tay nâng cằm nàng ta, "Nàng đúng là một đoá giải hoa ngữ."
Nói xong, Phó Nhất Bác xoay người áp lên Tần Thi Thi.
Tần Thi Thi đỏ mặt thẹn thùng, "Bác Nhi ca ca."
"Tiểu yêu tinh còn thẹn thùng. Hôm nay ca ca sẽ yêu thương nàng thật tốt."
......
Phó Nhất Bác đã có chủ ý thì lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Tần Thi Thi ở bên giúp đỡ, ngay cả Lâm thị cũng biết việc này."
"Biểu ca, đến lúc đó chúng ta hạ mê dược khiến nàng ta hôn mê trước rồi gọi người tới. Chờ đến lúc họ lên giường rồi, ta và nương sẽ để hàng xóm bắt gặp. Như vậy thanh danh của nàng ta sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn."
"Trước lúc đó, chúng ta cần đuổi hai nha hoàn và bà tử kia đi."
Lâm thị tưởng tưởng đến mấy nha hoàn bà tử là lại thấy to đầu, "Mấy người đó khôn khéo lắm, muốn đuổi ra ngoài cũng không dễ gì."
"Vấn đề ở đó đấy."
Mấy người gặp khó. Thứ nhất, mấy người Hồng Mai không phải người Phó gia, chỉ nghe lệnh Bắc Vũ Đường, muốn sai họ đi làm việc thì rất khó, đặc biệt là sau chuyện lần trước, họ càng đề phòng mình như phòng cướp, khó có thể xuống tay.
Bên này, mấy người đang suy nghĩ xem làm thế nào để một kích tất trúng, bên kia, Bắc Vũ Đường thỉnh cầu Lâm thị cho mình ra miếu thờ ở một thời gian, cầu phúc cho Phó gia, cầu bình an.
Lâm thị vừa nghe yêu cầu này, phản ứng đầu tiên là không đồng ý.
"Một phụ nhân đã xuất giá như ngươi thì đi miếu thờ ở thế nào được! Nếu truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa!" Lâm thị tức giận nói.
Tần Thi Thi vốn cũng không đồng ý để nàng ra ngoài, nếu nàng đi rồi thì kế hoạch của họ làm sao tiến hành được, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng. Nếu nàng ra ngoài thì chẳng phải càng dễ xuống tay hơn sao?
Tâm tư Tần Thi Thi thay đổi rất nhanh, đã nghĩ ra cách đối phó Bắc Vũ Đường.
Lâm thị còn định răn dạy, Tần Thi Thi đã ngắt ngang, "A di, con thấy biểu tẩu đi miếu thờ cầu phúc cho biểu ca cũng thể hiện thành ý của tẩu ấy, chúng ta nên lý giải, tán đồng."
Lúc nói lời này, Tần Thi Thi liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm thị.
Lâm thị biết năng lực của Tần Thi Thi, nàng ta đã nói vậy thì tất nhiên đã có tính toán, lập tức đổi giọng, "Thi Thi vừa nói cũng đúng. Nếu ngươi đã có tâm, bà lão như ta nếu không đồng ý thì cũng không hay. Ngươi định đi lúc nào?"
"Mai sẽ đi." Bắc Vũ Đường đã sớm tính rồi, dù thế nào cũng phải khiến họ đồng ý để mình rời đi.
Nàng vốn còn tưởng sẽ tốn nhiều nước bọt lắm, nào ngờ Tần Thi Thi nói dăm ba câu đã giúp mình nhẹ nhàng rời đi rồi. Đúng là ngoài dự đoán. Bắc Vũ Đường cũng sẽ không ngốc nghĩ rằng nàng ta tốt bụng muốn giúp mình.
Dù nàng ta có ý định gì thì cũng không thể ngăn cản nàng đến phủ Vân Châu.
Bắc Vũ Đường giao toàn bộ đồ vật quan trọng cho Vương ma ma phụ trách để lộ ra ngoài, nàng lại để lại một ít đồ trang sức trong phòng. Lần này ra ngoài, nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn Hồng Mai và Lục Hà, còn cả Tiền Tri Liễu.
Tới chân miếu thờ, Bắc Vũ Đường để Hồng Mai giả thành mình, mà Lục Hà thì ở bên phối hợp. Bắc Vũ Đường và Tiền Tri Liễu tới phủ Vân Châu.
"Tiểu thư, để nô tỳ đi cùng đi." Hồng Mai không yên tâm.
"Không được, vở diễn này cần hai em phối hợp mới hoàn thành được. Hai em ở đây là sự trợ giúp lớn nhất cho ta rồi. Ta và Tri Liễu xử lý xong việc sẽ về, các em đừng lo lắng quá."
Cuối cùng, Hồng Mai và Lục Hà ở lại am ni cô, Bắc Vũ Đường và Tiền Tri Liễu đến phủ Vân Châu.
Từ huyện đến phủ Vân Châu cần bốn năm canh giờ ngồi xe, khi họ đến phủ Vân Châu thì trời đã tối. Bắc Vũ Đường và Tiền Tri Liễu tìm một khách điếm ở trước.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường gõ cửa phòng Tiền Tri Liễu.
"Vũ Đường tỷ?" Tiền Tri Liễu đang định tìm nàng, nào ngờ Bắc tỷ tỷ lại tới trước, chỉ là nàng mặc nam trang, khiến nàng ấy nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy, ném cái túi lên bàn, "Thay bộ y phục này rồi ra ngoài."
Tiền Tri Liễu hồ nghi mở túi ra, thấy bộ nam trang bên trong, kinh ngạc nhìn qua, "Tỷ tỷ, bộ này là y phục nam."
"Đúng vậy, cần mặc nam trang. Nếu hai chúng ta đi trên đường thì không khéo sẽ có người đến gây phiền toái nên chúng ta cần nguỵ trang trước, sẽ an toàn cho chúng ta hơn, cũng tiện hành động hơn."
Tiền Tri Liễu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chờ nàng ấy thay xong, Bắc Vũ Đường dán ria mép lên mặt nàng ấy, cũng dán cho mình một bộ, lại đánh phấn cho da hai người đều thành vàng. Xong hết rồi, Tiền Tri Liễu nhìn mình trong gương, cứ như là một người khác vậy.
"Vũ Đường tỷ, tỷ thật lợi hại!"
"Được rồi, giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Hai người tuỳ ý dùng cơm ven đường, sau đó lắc lư quanh phủ Tri châu. Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua khu vực xung quanh phủ Tri châu, nhìn thấy ở góc nghiêng có một trà lâu.
"Tiểu nhị, cho một hồ trà, lại mang mấy đĩa điểm tâm lên đây."
Đến khi tiểu nhị bưng đồ lên rời đi, Tiền Tri Liễu mới nhỏ giọng hỏi, "Vũ Đường tỷ, chúng ta phải làm gì giờ?"
"Uống trà, nói chuyện phiếm."
Tiền Tri Liễu cau mày, có phần nôn nóng hỏi, "Chúng ta ngồi không như vậy, không làm gì sao?"
"Nóng vội cũng không làm được gì. Uống đi." Bắc Vũ Đường rót một ly trà đặt đến trước mặt Tiền Tri Liễu.
Tiền Tri Liễu bất đắc dĩ, chỉ có thể uống trà.
Ba ngày liên tiếp, họ đều ngồi đây uống trà, thành ra làm thân với chưởng quầy và tiểu nhị.