Tác giả: Vân Phi Mặc
"Làm sao con dám chứ." Phó Nhất Bác liếc mắt đưa tình với Tần Thi Thi.
Tần Thi Thi bị hắn nhìn đếm mềm cả người, không tự giác dựa vào người hắn.
Lâm thị nhìn hai người, cảm thấy rất đăng đối, đúng là trai tài gái sắc.
"Đêm nay ta phải nghỉ ngơi thật tốt. Nhất Bác, con chăm sóc Thi Thi nhé." Lâm thị cười ái muội, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Phó Nhất Bác nhìn thoáng qua Tần Thi Thi đang đỏ mặt, "Mẫu thân đã dặn, nhi tử đương nhiên phải làm."
"Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Lâm thị liên tục gật đầu, "Hai đứa đi đi, ta muốn nghỉ ngơi."
"Bác Nhi cáo lui."
Phó Nhất Bác cúi đầu dắt tay Tần Thi Thi, kéo nàng ta ra khỏi phòng Lâm thị.
Nửa đêm, Lục Hà bị âm thanh phòng bên đánh thức. Nàng ấy đẩy đẩy Hồng Mai, Hồng Mai cũng mơ màng tỉnh lại.
"Sao vậy?"
"Hồng Mai, ngươi có nghe thấy âm thanh ở phòng bên không?" Lục Hà dựng tai lên nghe động tĩnh.
Hồng Mai cau mày, "Âm thanh? Âm thanh gì? Nửa đêm rồi còn âm thanh gì?"
"Ngươi nghe cẩn thận mà xem."
Hồng Mai nghiêng tai lắng nghe, quả là nghe được tiếng nam nữ kiều suyễn.
Hai người xuống giường, dán vào vách tường, sau đó nghe được tiếng Tần Thi Thi gọi từng tiếng biểu ca, âm thanh mất hồn miễn bàn. Hai người nhìn nhau, thấy được sự xấu hổ và tức giận trong mắt nhau.
Lục Hà nói, "Đôi cẩu nam nữ này đã quấn lấy nhau rồi, chúng đặt tiểu thư ở đâu chứ!"
Hồng Mai đáp, "Hẳn là mưu kế của lão phu nhân. Ngươi nghĩ xem, Tần Thi Thi ở cùng phòng với lão phu nhân, nếu nàng ta không ở đó thì lão phu nhân cũng sẽ biết. Nếu đã biết nàng ta không ở phòng thì có nghĩa là lão phu nhân đã cho phép chúng làm vậy."
"Đúng là đáng giận!" Lục Hà cáu, cắn chặt răng.
"Ngươi đừng giận, tiểu thư đều đã có tính toán rồi. Từ ngày Tần Thi Thi tới Phó gia, tiểu thư đã sớm đoán được sẽ có một ngày như này. Được rồi, ngủ đi." Hồng Mai trấn an Lục Hà, hai người lại nằm về giường.
Chỉ là âm thanh khi có khi không ở phòng bên nhiễu loạn khiến họ không ngủ được, mãi đến khi phòng bên yên lặng lại, hai người mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Thi Thi dậy sớm, mặt mày hồng hào, vừa nhìn thấy Lục Hà bưng nước rửa mặt đã lắc mông lại gần chào hỏi, "Lục Hà, ngươi đang múc nước cho tỷ tỷ rửa mặt sao?"
Lục Hà vừa nghe hai chữ 'tỷ tỷ' thì lập tức nghe đến tiếng kêu đêm qua, trầm mặt xuống, "Biểu tiểu thư, tiểu thư nhà ta là nữ nhi duy nhất, không có tỷ muội, mong biểu tiểu thư đừng gọi linh tinh, tránh người ta hiểu lầm."
Sắc mặt Tần Thi Thi cứng đờ, cười xấu hổ, "Là ta nói năng vụng về, mong Lục Hà cô nương chớ trách."
Lục Hà hừ lạnh một tiếng, đi vượt qua nàng ta.
Tần Thi Thi thấy Lục Hà rời đi, đôi mắt đầy hung ác.
Hừ! Chờ đến lúc a di lấy được chỗ của hồi môn đó rồi, xem các ngươi còn càn rỡ thế nào!
Khi dùng bữa sáng, Lâm thị nói với Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, con gả vào Phó gia ta đã nửa năm mà chậm chạp mãi chưa thấy có gì. Phó gia chúng ta chỉ có mình Bác Nhi là độc đinh, nếu không thể kéo dài huyết mạch, vậy ta sẽ thành tội nhân của Phó gia mất."
Tần Thi Thi vội khuyên giải, "A di đừng đau lòng. Việc này không thể vội, hẳn biểu tẩu cũng sốt ruột lắm."
"Ta nghe nói ở núi Thanh Vân cách trấn ba mươi dặm có một miếu thờ Tống Tử Quan Âm rất linh nghiệm. Hay là hôm nay ta đi cùng biểu tẩu tới đó cầu xin. Biểu tẩu thấy thế nào?"
Bắc Vũ Đường thong thả uống cháo, nhìn hai người kẻ xướng người hoạ.
Tần Thi Thi thấy mãi nàng không trả lời, đang nghi hoặc, chẳng lẽ nàng không đồng ý?
Nếu nàng không đồng ý thì kế hoạch của họ không thể được thực hiện mất.
Nàng ta nhìn về phía Lâm thị, Lâm thị nhận được tin tức thì quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, "Hai đứa ra ngoài một chuyến cũng tốt. Vũ Đường, con luôn ở nhà, vừa lúc có thể ra ngoài chơi. Chuyện này quyết định như vậy đi."
Bà ta hoàn toàn không cho Bắc Vũ Đường cơ hội mở miệng từ chối, ra lệnh cho Vương ma ma, "Vương ma ma, các ngươi cũng mau đi chuẩn bị đi. Lưu ma ma, ngươi đi thuê một chiếc xe ngựa cho hai đứa."
Vương ma ma và Lưu ma ma đều không đi, nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường gật đầu với hai người, lúc đó hai người mới rời đi.
"Nếu bà bà đã nói vậy, con sẽ đi cùng biểu muội một chuyến." Bắc Vũ Đường cười nói.
Lâm thị và Tần Thi Thi thấy nàng đồng ý thì đều nở nụ cười vui mừng.
Bắc Vũ Đường dường như không nhìn thấy, chỉ lo dùng bữa sáng của mình. Sau bữa sáng, Tần Thi Thi nhiệt tình chủ động hỗ trợ chuẩn bị đồ dùng ra cửa như trà bánh.
Hồng Mai đang sửa sang lại đồ vật, nhỏ giọng nói, "Tiểu thư, tối hôm qua......"
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy, ý bảo nàng ấy nói tiếp.
"Tối hôm qua em thấy biểu tiểu thư và cô gia ở cùng một phòng, sáng nay rời đi từ phòng cô gia."
"Cứ mặc kệ bọn họ."
Tần Thi Thi đi đến cửa, nói với hai người trong phòng, "Biểu tẩu, đã chuẩn bị xong rồi, tẩu chuẩn bị xong chưa?"
Hồng Mai xách theo cái hộp nhỏ, đi ra ngoài theo Bắc Vũ Đường.
"Đi thôi."
Tần Thi Thi đáp rồi đi theo bên cạnh Bắc Vũ Đường.
Lâm thị thấy hai người đã chuẩn bị xong, thấy Bắc Vũ Đường chỉ dẫn theo hai nha hoàn là Hồng Mai và Lục Hà, muốn để hai bà tử lại thì vội nói, "Vũ Đường, con dẫn theo hai nha đầu thì không an toàn chút nào. Mang theo cả Vương ma ma và Lưu ma ma đi cùng đi, như vậy cũng tiện chăm sóc hai đứa."
"Nếu không an toàn thì dẫn theo họ cũng vô dụng. Vương ma ma và Lưu ma ma đã lớn tuổi, gặp nạn cũng không cản được, còn không bằng để hai người ở lại trông nhà." Bắc Vũ Đường cười từ chối.
"Sao vô dụng được chứ. Người xấu thấy mấy đứa đông người sẽ không dám khinh thường. Con chỉ mang theo hai nha đầu thì rất không an toàn." Lâm thị khăng khăng yêu cầu, khiến Bắc Vũ Đường nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Nếu đã không an toàn, vậy chúng ta không đi nữa." Bắc Vũ Đường làm bộ thôi ở nhà.
Tần Thi Thi và Lâm thị bị doạ một vố, Tần Thi Thi phản ứng nhanh, vội ngăn cản Bắc Vũ Đường, "A di, đường đến núi Thanh Vân rất an toàn, không có đạo phỉ, không sao đâu, a di cứ yên tâm. Con thấy dẫn theo Hồng Mai và Lục Hà là đủ rồi. Nếu mang theo cả Lưu ma ma và Vương ma ma nữa thì cũng không vừa xe."
Lâm thị nhận được ánh mắt của Tần Thi Thi, chỉ có thể từ bỏ, "Thi Thi nói rất đúng, vậy để Vương ma ma và Lưu ma ma ở nhà đi."
Tần Thi Thi thừa dịp Bắc Vũ Đường nói chuyện với Vương ma ma, kéo Lâm thị qua bên, nhỏ giọng dặn dò, "Lát a di tìm cớ đuổi hai bà tử kia ra khỏi cửa rồi đến phòng tỷ tỷ là được."
Lâm thị gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Bên kia, Bắc Vũ Đường nói với Vương ma ma, "Vương ma ma, chúng ta đi rồi, ma ma để ý bà bà."
Vương ma ma không ngốc, chỉ dựa vào việc Lâm thị tận lực muốn để tiểu thư ra ngoài, lại muốn họ đi cùng, không chừng là muốn làm gì đó.
"Tiểu thư, lão nô hiểu rồi."
Vương ma ma đỡ Bắc Vũ Đường lên xe ngựa, Tần Thi Thi theo sát sau đó. Xa phu vội vàng đánh xe ra khỏi ngõ nhỏ, không lâu sau, Lâm thị đã gọi Vương ma ma tới.
Lâm thị ra lệnh cho Vương ma ma đang cúi đầu, "Vương ma ma, ngươi đến tiệm điểm tâm ở phía Đông thành, mua ít bánh táo về đây."
"Vâng, lão phu nhân."
Lâm thị thúc giục, "Ngươi đi ngay đi."
"Vâng."
Trước khi rời đi, Vương ma ma nhỏ giọng dặn dò bên tai Lưu ma ma, "Ta đi rồi thì muội nhìn chằm chằm lão phu nhân đấy."
Lưu ma ma sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Vương ma ma rời phủ, mới bước đến cửa thì dừng lại, định quay về, nhưng cuối cùng vẫn bước ra bên ngoài.
Bên này, Vương ma ma vừa đi, Lâm thị lại gọi Lưu ma ma tới.
"Lưu ma ma, ta đột nhiên muốn ăn bơ lạc ở tiệm Tường Vân bên phía Tây thành, ngươi đi mua ít về đây."
Lưu ma ma đang định đồng ý, lại nhớ lời Vương ma ma dặn dò, cười nói, "Bẩm lão phu nhân, lão nô còn một ít quần áo chưa giặt xong, lão nô giặt xong sẽ đi mua cho lão phu nhân."
Đến lúc đó Vương ma ma về rồi thì mình cũng ra ngoài được.
"Quần áo lát về giặt cũng được." Lâm thị thấy Lưu ma ma còn định nói thì lạnh mặt ra vẻ, "Có phải ta không sai được các ngươi không?"
Đã nói đến mức này thì Lưu ma ma chỉ có thể đồng ý.
Bà đau khổ ra ngoài, vừa ra khỏi ngõ, thấy một người đang đi về phía mình.
Lưu ma ma thấy người đến, đôi mắt sáng ngời, "Sao tỷ đã về rồi?"
Vương ma ma thấy Lưu ma ma ra ngoài, biết suy đoán của mình đã đúng, "Ta biết ngay là lão phu nhân cũng sẽ đuổi muội ra. Ta đã nhờ đại thẩm nhà bên đi mua bánh táo giúp. Lát muội về thì qua đó lấy là được."
Lưu ma ma gật đầu, "Theo tỷ lão phu nhân đuổi chúng ta ra ngoài để làm gì?"
"Không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Không nói với muội nữa, ta phải về trông lão phu nhân. Nếu có sai lầm gì, chúng ta sẽ có lỗi với tiểu thư mất."
Nói rồi, hai người tách ra.
Vương ma ma vội vàng đuổi về, đến nhà lại không thấy Lâm thị ở nhà chính. Đột nhiên, có tiếng động vang lên trong phòng tiểu thư. Vương ma ma nghe âm thanh này thì thầm kêu không tốt.
Bà vội đuổi qua, thấy Lâm thị đang lục lọi trong phòng tiểu thư nhà mình.
"Lão phu nhân, ngài đang làm gì?!" Vương ma ma sợ hãi kêu lên một tiếng.
Lâm thị bị âm thanh bất ngờ này dọa sợ, kinh ngạc quay đầu, thấy Vương ma ma vốn đã ra ngoài giờ lại đứng ở cửa.
Lúc này, Lâm thị đang mở hộp trang sức, một tay cầm vòng, một tay cầm trâm. Nhìn có vẻ bà ta muốn mang đi hết.
Lâm thị sững sờ tại chỗ, Vương ma ma tiến lên, đoạt cái hộp trong tay bà ta về.
"Lão phu nhân, mấy thứ này đều là do phu nhân để lại cho tiểu thư." Vương ma ma trầm mặt nói.
Lâm thị nghe vậy thì hồi thần, nếu đã bị thấy, bà ta cũng không quan tâm thể diện nữa.
Bà ta là lão phu nhân, mà Vương ma ma chẳng qua là một nô tài. Bà ta không tin là mình không trị được.
"Cái gì mà tiểu thư với không tiểu thư!" Lâm thị ngang ngược đoạt hộp trang sức trong tay Vương ma ma tới.
"Vương ma ma, ta nói cho ngươi biết. Tốt nhất ngươi hãy coi như những chuyện ngươi thấy hôm nay chưa từng xảy ra."
Nói rồi, bà ta lại đi về phía tủ y phục của Bắc Vũ Đường.
Vương ma ma thấy vậy, chắn trước tủ, lạnh mặt chất vấn, "Lão phu nhân định làm gì?"
"Ngươi tránh ra cho ta!"
"Lão nô sẽ không tránh. Mấy thứ này đều là đồ của tiểu thư. Lão phu nhân chưa được tiểu thư đồng ý, lão nô sẽ không để lão phu nhân chạm vào."
Lâm thị bực, "Gì mà đồ của nó hay không phải đồ của nó! Bắc Vũ Đường là tức phụ Phó gia ta, cũng là người Phó gia ta. Nó đã là người Phó gia, mấy thứ này đương nhiên cũng là của Phó gia. Ta lấy đồ của Phó gia, một nô tài như ngươi cũng dám ngăn cản, có tin ta đuổi ngươi đi luôn không?"
Vương ma ma nghe lời ngụy biện này của Lâm thị, tức không xả được.
Bà cũng đã hiểu, Lâm thị trăm phương nghìn kế đuổi họ đi, thì ra là vì muốn bá chiếm của hồi môn của tiểu thư.
Đám người này đúng là tàn nhẫn!
"Ta là người của tiểu thư, chỉ cần tiểu thư không cho ta đi, ta sẽ không đi." Vương ma ma cũng không định hiền lành với Lâm thị nữa.
"Giỏi lắm! Đúng là muốn làm phản rồi!" Lâm thị tức giận, "Ngươi mau cút cho ta! Ta đi lấy đồ của mình, ngươi cũng dám ngăn cản!"
Vương ma ma một bước cũng không nhường, "Lão phu nhân còn dám tiến lên một bước nữa, có tin ta sẽ đi gọi người không. Đến lúc đó gọi hết hàng xóm láng giềng xung quanh qua, để họ nhìn xem bà bà như ngươi tham ô của hồi môn của tức phụ, để xem đến lúc đó họ giúp ngươi hay giúp tiểu thư nhà ta."
"Ngươi, ngươi..." Lâm thị tức điên, chỉ mũi Vương ma ma.
Lâm thị thấy Vương ma ma không giống nói đùa, nếu hàng xóm đến thật, lại để họ biết mình tham ô của hồi môn của tức phụ, đến lúc đó bà ta chắc chắn sẽ bị mắng.
Lâm thị không dám làm liều.
Vương ma ma thấy Lâm thị định ôm hộp trang sức của tiểu thư nhà mình đi thì vội hô, "Phiền lão phu nhân để hộp trang sức của tiểu thư lại. Trang sức của tiểu thư chỉ hợp với nữ tử trẻ tuổi thôi. Nếu lão phu nhân muốn dùng trang sức thì chờ tiểu thư về, ta sẽ báo lại với tiểu thư. Tiểu thư hào phóng như vậy, chắc sẽ mua cho lão phu nhân mấy món trang sức."
Lâm thị nhìn Vương ma ma bằng ánh mắt căm tức, oán hận ném hộp trang sức lên bàn, tức giận rời đi.
Bà ta vừa đi, Vương ma ma mới thở dài nhẹ nhõm.
Bà nhìn hộp trang sức, đa số vẫn còn, lại thiếu hai cái vòng tay và một cái trâm, hẳn là bị Lâm thị nhét vào túi hết rồi.
Vương ma ma dọn dẹp lại đồ của tiểu thư xong rồi cũng không ra, canh giữ trong phòng.
Chỉ chốc lát sau, Lâm thị lại gọi to, nhưng Vương ma ma lại coi như không nghe thấy, vững vàng trông giữ căn phòng.
Lâm thị gọi to mấy tiếng, không thấy Vương ma ma đâu, nổi giận đùng đùng đi qua.
"Ta gọi ngươi lâu như thế mà ngươi không nghe thấy à?"
"Ngượng quá, lão nô nghễnh ngãng, nghe không rõ lắm."
Còn nghe không rõ!
"Giờ ta đói, ngươi lập tức đi nấu cơm cho ta! Giờ ngươi nghe rõ chưa?" Lâm thị hung tợn nói.
"Ngượng quá đi, hôm nay lão nô đau tay, chỉ sợ không xuống bếp được. Chờ lát nữa Lưu ma ma về sẽ nấu." Vương ma ma canh giữ ở phòng không ra.
Dù Lâm thị sai gì thì bà cũng không làm. Lâm thị tức điên.
Bà ta muốn uy hiếp, nhưng trong tay không có giấy bán mình của Vương ma ma, không uy hiếp được. Cuối cùng, bà ta không làm được gì, chỉ có thể giận dỗi rời đi.
Bên kia, đoàn người Bắc Vũ Đường ngồi xe ngựa ra khỏi trấn.
Từ khi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường xa nhà. Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi gả cho Phó Nhất Bác, nguyên chủ có từng ra khỏi nhà một lần, chỉ là lần đó, nàng ấy suýt bị người ta làm bẩn.
Phó Nhất Bác đã dùng sự áy náy của nguyên chủ mà càng lúc càng ngược đãi nàng ấy.
Nàng ấy cũng dần phải chịu đựng Lâm thị, tính tình vốn yếu đuối càng thêm nhút nhát.
Dọc đường, Tần Thi Thi muốn tìm cơ hội nói chuyện phiếm, nhưng thấy Bắc Vũ Đường không có hứng thú thì thức thời ngậm miệng lại.
Bắc Vũ Đường nhắm mắt dưỡng thần, Tần Thi Thi một mình ngồi cũng nhàm chán, xốc màn xe ngắm phong cảnh bên ngoài. Mới đầu còn thấy mới lạ, nhưng rồi cũng không còn hứng thú nữa.
Miếu thờ Tống Tử Quan Âm nằm giữa sườn núi Thanh Vân, xe ngựa chỉ có thể đến chân núi, khách hành hương cần tự mình leo lên núi. Bắc Vũ Đường đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn bậc thang dài, cây cối xung quanh xanh tươi, cũng khá là thoáng mát.
"Biểu tẩu, nhìn bậc thang thì dài thôi, thật ra chỉ cần đi lát là tới rồi." Tần Thi Thi tựa như sợ nàng không đi, "Muội từng nghe nói, bậc thang càng dài thì chứng tỏ tâm ý càng sâu nặng. Khách hành hương thường xuyên tới đây cầu tử còn mong nó dài hơn nữa."
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường không có hứng thú nghe nàng ta lải nhải, bước chân lên bậc thang.
Tần Thi Thi nhìn nàng đi lên bậc thang, đứng ở sau hung hăng nhìn chằm chằm lưng nàng.
Đột nhiên, Bắc Vũ Đường bất chợt quay đầu, khiến nàng ta vội vàng thu lại cảm xúc trong mắt. Chỉ là nàng ta thu chậm, ánh mắt âm ngoan kia đã bị Bắc Vũ Đường nhìn ra.
"Muội không lên sao?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn nàng ta.
"Lên chứ, sao lại không lên được."
Tần Thi Thi nhìn nàng, hẳn là không thấy, cũng thầm thở ra một hơi.
Bậc thang rất dài, bề ngang cũng lớn, cũng không dốc, nhưng đi lại tốn sức hơn bậc thang bình thường, cũng khiến người ta mệt mỏi hơn. Một lát sau, người xung quanh đã thở hồng hộc, mà Bắc Vũ Đường thì lại như chẳng có việc gì.
Tần Thi Thi nhìn Bắc Vũ Đường, cũng buồn bực.
Tiểu thư được kiều dưỡng ở nhà cả ngày, đại môn không bước, nhị môn không qua lại leo núi không mệt; mà người suốt ngày làm việc nặng như mình lại mệt muốn chết!
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ta nước mắt như trâu, "Biểu muội, muội phải chăm rèn luyện cơ thể hơn, nếu không có một thân thể khoẻ mạnh thì sẽ khó thụ thai. Cho dù may mắn thụ thai thì sinh hài tử cũng không dễ dàng."
Tần Thi Thi buồn bực đáp, "Biểu tẩu nói chí phải."
Đã đến miếu thờ, Bắc Vũ Đường đương nhiên là phải vào thắp hương. Nàng cũng từng thờ phụng thần phật, cảm thấy làm người một lòng hướng thiện cũng không lỗ, mãi đến khi chết đi, nhìn gia môn máu tươi nhuộm đỏ, mãn môn chết không có chỗ chôn, nàng đã không bao giờ tin vào thần phật nữa.
Đặt biệt là khi nhìn thấy vòng hào quang vàng bắn ra từ Cố Phiên Nhiên, loá mắt và nóng rực, bỏng rát đến mức thần hồn đều bị diệt.