Tác giả: Vân Phi Mặc
Cố Phiên Nhiên mở nắp bình sứ, tinh tế ngửi, không phải mùi hương của Băng Cơ Sương.
"Đây là nước thuốc quan trọng nhất của Băng Cơ Sương?"
"Đúng vậy. Vật này lấy được từ tay cửa hàng Lôi thị. Mười mấy bình nước thuốc người nọ đưa tới lần này đều đã rơi vào tay chúung ta. Hẳn người cửa hàng Lôi thị sẽ không thể làm đủ số lượng Băng Cơ Sương mà Quý phi nương nương yêu cầu." Cố Thanh nhẹ giọng nói.
Cố Phiên Nhiên cong môi cười, "Chuyện này ngươi làm rất tốt. Như vậy có thể khiến Quý phi bất mãn với cửa hàng Lôi thị. Mà chúng ta có thể kịp thời làm một lô Băng Cơ Sương tặng cho nàng ta."
"Đúng rồi, nếu đã lấy được nước thuốc của Băng Cơ Sương, vậy có bắt được người làm ra nó không?" Cố Phiên Nhiên ngước đôi mắt lạnh lẽo nhìn Cố Thanh.
Cố Thanh bình tĩnh nói, "Đại tiểu thư yên tâm. Ta đã phái A Sơn qua rồi, hẳn ít ngày nữa sẽ có tin tốt."
"Vậy rất tốt. Lấy được bí phương rồi thì tuyệt đối không thể giữ người lại." Cố Phiên Nhiên từ từ nói.
"Đúng vậy."
Đúng lúc này, một gã sai vặt hốt hoảng chạy tới, trong tay cầm một con bồ câu đưa thư.
Người nọ thấy Cố Thanh thì vội nói, "Ngô ca, tin tức từ bên huyện Tam Thuỷ truyền tới."
Gã sai vặt tên Ngô ca tất nhiên biết gần đây thiếu gia nhà mình bận việc này, nên cực kỳ coi trọng, không dám trì hoãn, vội vàng đi về phía đình.
Ngô ca đứng ngoài đình hóng gió, nhẹ giọng bẩm báo với người bên trong, "Thiếu gia, tin tức từ bên huyện Tam Thuỷ truyền tới."
Cố Thanh và Cố Phiên Nhiên dừng câu chuyện.
"Mang đồ vào đây." Cố Thanh lạnh lùng ra lệnh.
"Rõ."
Ngô ca nhận bồ câu từ gã sai vặt, gỡ đồ xuống, vội vàng giao vào tay Cố Thanh. Cố Thanh vừa mở ra trước mặt Cố Phiên Nhiên, vừa nói, "Chắc là tin tức bên kia đã hoàn thành."
Cố Phiên Nhiên không khỏi nở nụ cười.
Thứ tốt như Băng Cơ Sương khiến cả ả cũng động tâm, những nữ nhân khác thì càng không cần phải nói.
Sau này ả có cả Băng Cơ Sương trong tay, bản đồ thương nghiệp của ả chắc chắn sẽ mở rộng hơn, muốn cắn nuốt Đại Chu cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vậy nên, Băng Cơ Sương này với ả, không chỉ là một bí kíp kiếm tiền, mà còn là lối tắt giúp ả nhanh chóng đạt được dã tâm của mình.
Cố Thanh xem xong, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Cố Phiên Nhiên chú ý sắc mặt hắn, khẽ cau mày, "Sao rồi?"
Cố Thanh nhìn ả, ánh mắt lập loè.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn như thế, cướp tờ giấy qua, đọc được nội dung, sắc mặt lập tức âm trầm.
"Thất bại! Vậy mà lại thất bại! Hơn hai mươi người đuổi còn không giết được một nữ tử! Đúng là một đám phế vật!" Cố Phiên Nhiên trầm mặt nổi giận.
Cố Thanh hơi cúi đầu, không dám nhìn ả.
Vừa rồi còn đảm bảo chắc nịch là lần này sẽ thành công, chớp mắt thôi hắn đã bị hiện thực tát cho một tát vang dội, không kịp trở tay.
"Là chúng ta tính sai thực lực của ả. Thực lực của ả còn mạnh hơn những gì chúng ta dự tính." Cố Thanh trầm giọng nói.
Hắn thật sự không ngờ nữ nhân kia lại lợi hại như vậy.
"Bắt đầu tra từ bên đó, ả nhất định còn ở khu vực lân cận, tìm được thì cứ án binh bất động trước, ta nghĩ cách đối phó ả." Cố Phiên Nhiên đã bình tĩnh lại.
"Được."
Cố Thanh biết thủ đoạn của Cố Phiên Nhiên, một khi ả đã ra tay thì nhất định sẽ thành công. Trước đó đã có không ít người khinh ả còn nhỏ, lại là nữ tử, cuối cùng tất cả chúng đều chết rất thảm.
Trước kia hắn còn không phục, nhưng đi theo ả càng lâu, hắn càng hiểu rõ năng lực và bản lĩnh của ả. Ả lợi hại hơn rất nhiều nam nhân. Nếu ả là nam, nhất định sẽ có sự nghiệp to lớn trên triều đình, tiếc là ả chỉ là một nữ tử.
Tất cả những thứ đó chú định vô duyên với ả. Nhưng mà, tài năng của ả cũng không vì vậy mà mai một, ả dời sự tập trung vào thương nghiệp. Địa vị và danh vọng của Cố gia hiện giờ ít nhiều đều là nhờ Cố Phiên Nhiên. Nếu không có ả, Cố gia họ vẫn là một gia tộc nghèo túng.
Tạm thời đặt chuyện này qua một bên, Cố Phiên Nhiên và Cố Thanh bắt đầu lên kế hoạch các bước tiếp theo ở Đại Chu.
Buổi chiều, nha hoàn kích động tiến lại, hưng phấn bẩm báo, "Đông Mai tỷ tỷ, nửa canh giờ nữa Đại hoàng tử sẽ tới phủ."
Đông Mai vừa nghe là Đại hoàng tử sắp tới thì lập tức nở nụ cười, vội vàng đi vào phòng, bừng bừng hứng thú bẩm báo với Cố Phiên Nhiên, "Tiểu thư, người của Đại hoàng tử tới báo, nửa canh giờ sau ngài ấy sẽ tới tiếp tiểu thư."
Cố Phiên Nhiên gập sách lại, Cố Thanh vội đứng lên, "Ta đi xuống trước."
Cố Phiên Nhiên gật đầu.
Cố Thanh vừa đi, Cố Phiên Nhiên lập tức ra lệnh cho Hạ Hà và Đông Mai: "Mau trang điểm cho ta."
Một chén trà nhỏ sau, Cố Phiên Nhiên mặc một bộ xiêm y màu trắng, tươi mát tố nhã, khiến người nhìn sáng mắt. Ả rất vừa lòng với tạo hình của mình hiện tại.
Có câu: Một cô gái vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo.
Cố Phiên Nhiên nghĩ đến gì đó, hô một tiếng với không khí, "A Dạ."
Ám Dạ lặng yên xuất hiện trước mặt Cố Phiên Nhiên, đôi mắt u trầm của hắn nhìn ả, không nói một lời.
Cố Phiên Nhiên sớm đã quen với việc hắn trầm mặc như vậy. Hắn càng như vậy, ả càng muốn trêu chọc hắn, càng để bụng và si mê hắn.
"A Dạ, ngươi thấy ta mặc như vậy có đẹp không?" Cố Phiên Nhiên thẹn thùng đứng trước mặt hắn.
Ám Dạ không nói gì.
Hạ Hà thấy hắn dám làm lơ tiểu thư thì lập tức nổi giận, "Tiểu thư đang hỏi ngươi đấy, sao ngươi không trả lời?"
"Hạ Hà." Cố Phiên Nhiên quở trách.
"Đây không phải chức trách của ta." Ám Dạ lạnh lùng nói.
Hai người đồng thời lên tiếng.
A Dạ, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi phủ phục dưới thân ta, khiến ngươi trở thành người của ta.
Cố Phiên Nhiên thu lại sự không vui trong lòng, trên mặt lại thiện giải nhân ý, "A Dạ, xin lỗi, là ta không tốt, khiến ngươi khó xử. Ngươi về đi."
Ả vừa nói xong, Ám Dạ lập tức biến mất, động tác cực nhanh, cứ như hắn không muốn ngốc một giây nào trước mặt ả.
Suy nghĩ này khiến Cố Phiên Nhiên rất không vui, nhưng ả không biểu hiện ra ngoài, làm như không có gì xảy ra.
Hoa Phi Vũ thấy Cố Phiên Nhiên xuất hiện thì sáng mắt, bước nhanh qua.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn, đúng mực dịu dàng thi lễ với hắn, "Dân nữ Cố Phiên Nhiên tham kiến Đại hoàng tử."
Hoa Phi Vũ nhăn mày, ôn nhu nói, "Phiên Nhiên, không phải ta đã nói rồi sao, giữa chúng ta không cần như vậy. Nếu nàng làm như vậy, ta sẽ cảm thấy nàng không muốn làm bằng hữu với ta."
Cố Phiên Nhiên nghe hắn nói thế, lộ vẻ nôn nóng, "Phi Vũ, ta không có."
Hoa Phi Vũ nhìn ả vội vàng, quan tâm như vậy thì rất vừa lòng.
Hắn vươn tay chạm nhẹ mũi ả, "Nàng đó, sau này đừng có như vậy nữa. Nếu không ta sẽ giận đấy."
Cố Phiên Nhiên dẩu miệng nhỏ, "Tuân lệnh, Hoàng tử đại nhân của ta."
Hoa Phi Vũ sủng nịch nhìn ả, nắm tay ả lên xe ngựa. Hạ Hà và Đông Mai cùng các nha hoàn nhìn Đại hoàng tử ôn nhu với tiểu thư nhà mình như vậy thì lập tức cảm thấy vinh dự tự hào.
Nhớ đến Ám Dạ, lại nhìn Hoa Phi Vũ, họ càng không thích Ám Dạ.
Tuy Ám Dạ đẹp rung động lòng người hơn Hoa Phi Vũ, nhưng Hoa Phi Vũ người ta thân phận tôn quý, khí độ bất phàm, người lại còn ôn nhu, đúng là đối tượng mà các nữ nhân tha thiết ước mơ.
"Đại hoàng tử."
Cố Phiên Nhiên vừa mở miệng đã đón lại tiếng hừ hừ không vui của Hoa Phi Vũ.
"Ừ?" Hoa Phi Vũ bất mãn nhìn ả, "Vừa rồi nàng gọi bổn hoàng tử thế nào cơ?"
Cố Phiên Nhiên xấu hổ hô, "Phi Vũ."
"Vậy mới đúng." Hoa Phi Vũ vừa lòng nói.
"Nếu ta gọi ngài như vậy, khiến người ngoài hiểu lầm thì sao?" Cố Phiên Nhiên khó xử nói.
Hoa Phi Vũ nắm tay ả, "Nếu ta nói ta muốn họ hiểu lầm như vậy thì nàng có đồng ý không?"
Cố Phiên Nhiên cảm động nhìn hắn, "Phi Vũ, ta đồng ý."
Hoa Phi Vũ nghe vậy thì tựa như có được cả thế giới, rất vui vẻ, nhưng mà hắn không vui được bao lâu.
"Nhưng mà, ta không thể làm vậy." Cố Phiên Nhiên khổ sở nói.
"Vì sao?!" Hoa Phi Vũ lớn tiếng chất vấn.
Cố Phiên Nhiên cứ như không nhìn thấy sự tức giận của hắn, nhỏ giọng, nhu nhược đáng thương nói, "Nếu làm như vậy thì sẽ là hại ngài. Ngài là Đại hoàng tử của Đại Chu, là Đế vương tương lai. Mà ta chẳng qua chỉ là một nữ nhi của một thương hộ nhỏ bé, còn là người của Nam Đường Quốc. Nàng cưới một nữ tử như ta thì không có chỗ nào tốt với ngài cả. Ta không thể ích kỷ như vậy, không thể vì hạnh phúc của mình mà nhìn thứ ngài muốn, thứ vốn nên thuộc về ngài biến thành của người khác. Ta không muốn ngài hối hận, ta càng không muốn làm ngài mất đi tất cả."
"Ta......" Hoa Phi Vũ vừa mở miệng, một ngón tay đã đặt lên môi hắn.
"Phi Vũ, đừng khiến mình hối hận. Ta yêu một người, lại không muốn huỷ diệt người đó. Nếu cái giá phải trả là huỷ diệt người đó, ta tình nguyện không yêu người ấy. Ngài muốn ta không yêu ngài sao?"
Hoa Phi Vũ cuối cùng không khống chế được tình cảm của mình nữa, một tay ôm Cố Phiên Nhiên nhiên vào lòng, ôm thật chặt.
"Phiên Nhiên, nàng chờ. Sẽ có một ngày, ta đưa nàng lên địa vị tôn quý nhất thế giới này." Hoa Phi Vũ trịnh trọng hứa hẹn.
Cố Phiên Nhiên cũng ôm lại hắn, "Được. Ta chờ ngài, sẽ luôn chờ ngài."
Hoa Phi Vũ nhìn nữ tử âu yếm trước mặt, cuối cùng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ của Cố Phiên Nhiên. Hai người hôn nồng nhiệt khó tách rời, không khí trong xe cũng ngày càng nóng.
Khi Cố Phiên Nhiên cảm giác ngực hơi lạnh thì mới kinh ngạc phát hiện.
Họ không thể tiếp tục nữa, tiếp tục nữa thì sẽ có nguy hiểm.
Cố Phiên Nhiên bắt lấy đôi tay không ngừng tiến công của Hoa Phi Vũ, "Phi Vũ, không được. Ta... Chúng ta còn ở bên ngoài."
Ả hơi thở dốc, cố gắng nói ra những câu này.
Hoa Phi Vũ nghe ả nói thì quả nhiên dừng lại.
Hắn nhìn mỹ nhân kiều diễm động lòng người trước mặt, nhìn đến làn da trắng nõn lộ ra trước ngực ả, hầu kết lăn lộn, tuy dâm hoả đang không ngừng thiêu đốt, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn lại.
"Là ta đường đột." Hoa Phi Vũ sửa lại xiêm y và trang dung giúp Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên thẹn thùng cúi đầu.
Khi hai người đều bình tĩnh lại, Cố Phiên Nhiên mới lên tiếng hỏi, "Hôm nay ngài muốn dẫn ta đi gặp ai?"
Trước đó hắn cứ thần thần bí bí, nói muốn cho ả một kinh hỉ.
Hoa Phi Vũ cười nói, "Nàng muốn tiến vào thị trường Đại Chu mà, kết bạn với hắn thì sẽ rất có lợi cho nàng."
Cố Phiên Nhiên càng thêm hứng thú với người sắp gặp.
Xe ngựa dừng ở một thôn trang ôn tuyền ở ngoại ô. Thôn trang này là tư nhân, đôi khi dùng để chiêu đãi khách quý. Hôm nay Hoa Phi Vũ là khách, đến gặp chủ nhân của thôn trang này.
"Đại hoàng tử, chủ nhân nhà nô tài đã chờ ngài từ lâu." Quản sự trang viên tiến lên nghênh đón.
Cố Phiên Nhiên nhìn thấy người nghênh đón chỉ là một quản sự thì khẽ cau mày. Chủ nhân của trang viên này rốt cuộc là ai mà dám bày tư thế này. Hoàng tử đến mà còn không biết ra nghênh đón?
Ả nghiêng đầu nhìn Hoa Phi Vũ, đương nhiên thấy được sự không vui vụt qua trong mắt hắn. Nhưng hai người không lộ ra chút không vui nào, mỉm cười theo quản sự vào trang viên.
Quản sự trực tiếp dẫn hai người đến ôn tuyền, còn nói, "Chủ nhân đang ở trong ôn tuyền."
Bước vào trong, họ thấy được không gian đầy hơi nước, tiếng đàn sáo du dương phiêu đãng, tựa như tiên cảnh.
Hai người xuyên qua con đường sỏi dài, một đình hóng gió bất ngờ xuất hiện ở phía trước. Hai nam tử đang ngồi trong đình, một người đeo mặt nạ màu trắng bạc. Hai người đang đánh cờ, dường như không phát hiện là có khách đến.
Mãi khi quản sự lên tiếng, hai người đang đánh cờ mới dừng lại.
Một người đứng lên, nhìn về phía họ. Cố Phiên Nhiên vừa thấy diện mạo người nọ thì hơi dừng lại, quả là một nam tử tuấn mỹ bất phàm. Khí thế của hắn còn như vượt qua Hoa Phi Vũ.
Người này rốt cuộc là ai?!
Lôi Ngự Đình chắp tay thi lễ với Hoa Phi Vũ, "Lôi Ngự Đình tham kiến Đại hoàng tử."
Đại hoàng tử có lễ trả lời, "Lôi huynh không cần đa lễ như vậy."
Hoa Phi Vũ thấy hắn đứng dậy hành lễ, một người khác lại vẫn ngồi yên bất động. Hành động này hoàn toàn là coi thường hắn, khiến hắn rất không vui.
Lôi Ngự Đình đương nhiên chú ý tới sự không vui lướt qua của Hoa Phi Vũ, thầm hô thất sách.
Hôm nay là ngày hẹn Đại hoàng tử, trùng hợp là Phong Ly Ngân biến mất lâu ngày cũng tới tìm hắn. Hai người chơi cờ nên quên mất luôn vụ Đại hoàng tử. Mãi đến khi quản sự dẫn người vào thì hắn mới nhớ ra.
Phong Ly Ngân không vào từ cửa chính nên quản sự cũng không biết là trong phòng còn có khách.
"Vị này là?" Hoa Phi Vũ nhìn nam tử che mặt.
Lôi Ngự Đình không dám gọi Phong Ly Ngân ra hành lễ vì thân phận của y không cần hành lễ với Đại hoàng tử. Nhưng tiếc là người ta chẳng biết thân phận của y, mà hắn lại không dám nói, nên thành ra nhìn có vẻ không biết trên dưới.
Phong Ly Ngân đứng lên, khi y đứng dậy, không khí xung quanh bỗng trở nên áp lực nặng nề. Uy áp mạnh mẽ và mặt nạ bạc thần bí lập tức hấp dẫn sự chú ý của Cố Phiên Nhiên.
Nam nhân này thật thần bí, thật khiến người ta tò mò muốn tìm hiểu.
"Nếu ngươi có khách thì ta cáo từ trước."
Nói xong, không chờ ai phản ứng lại, y đã biến mất trước mặt mọi người.
Sau khi y biến mất, sắc mặt Hoa Phi Vũ cũng không tốt, nhưng ngại Lôi Ngự Đình còn ở đây nên chỉ có thể nhịn.
Lôi Ngự Đình cười tủm tỉm làm lành, "Đại hoàng tử đừng trách. Người nọ là một quái nhân, thường làm ra những việc không hợp lẽ thường."
Hoa Phi Vũ cười nói, "Bổn cung khá thưởng thức cá tính của người nọ."
Lôi Ngự Đình dẫn hai người vào đình, tự mình rót trà cho hai người.
Hai bên phẩm trà xong thì bước vào chính đề.
"Bổn cung còn chưa kịp giới thiệu. Đây là một bằng hữu của bổn cung, Cố Phiên Nhiên. Giờ đang buôn bán bên ngoài, đến lúc đó mong Lôi huynh chiếu cố nhiều hơn." Hoa Phi Vũ cười nói.
"Đương nhiên rồi. Đã sớm nghe đại danh của Cố tiểu thư, hôm nay gặp mặt quả là không bình thường." Lôi Ngự Đình cười tủm tỉm nói.
Hoa Phi Vũ nghiêng đầu nhìn Cố Phiên Nhiên, "Phiên Nhiên, người này là người nàng muốn bái kiến, đương gia của cửa hàng Lôi thị, Lôi Ngự Đình."
Cố Phiên Nhiên kinh ngạc, không ngờ đương gia của Lôi thị lại trẻ tuổi, diện mạo còn bất phàm, khí độ còn vượt trên Đại hoàng tử một bậc thế này, khiến người ta nhìn mà mê mẩn.
"Tiểu nữ tham kiến Lôi công tử." Cố Phiên Nhiên hơi cong người, lộ ra vòng eo thon một tay có thể ôm hết, khiến hov nhìn mà si mê, mà Lôi Ngự Đình thì nhướng mày hứng thú.
Chậc chậc, không ngờ Cố đại tiểu thư này cũng là một diệu nhân.
Tư thái này, mị thái lan tràn, hoàn toàn là một mị nhân chứ còn gì nữa.
Chỉ là, hắn hứng thú vì ả có quan hệ không rõ ràng với Hoa Phi Vũ, lại bày ra tư thái này với hắn, chẳng lẽ đang định đá Đại hoàng tử để chọn hắn à?
Lôi Ngự Đình nở nụ cười mang theo chút trào phúng.
Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, tiếng cười ngẫu nhiên truyền ra, đôi khi còn có cả tiếng ca duyên dáng.
Đến khi Lôi Ngự Đình tiễn khách xong, một gã sai vặt vội vàng chạy tới, giao một mật tin cho hắn. Lôi Ngự Đình mở tin ra, đọc nội dung, sắc mặt lập tức âm trầm.
"Dám vươn tay đến Lôi thị, giỏi thật!"
Lôi Ngự Đình đập bức thư xuống bàn, trên đó là tin Băng Cơ Sương bị mất trộm, chưởng quầy bị giết. Mộc phu nhân mất tích. Hắn đương nhiên biết đến Băng Cơ Sương, việc Băng Cơ Sương vốn không cần hắn nhúng tay.
Nhưng sau sự việc này, các Đại quản sự đều ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không dám giấu giếm, báo cáo toàn bộ lên gia chủ là Lôi Ngự Đình.
"Lôi Thất." Lôi Ngự Đình hô một tiếng.
Một bóng người xuất hiện trong thư phòng của Lôi Ngự Đình, cung kính cúi đầu.
"Thiếu chủ, thỉnh phân phó."
"Tra rõ việc này, tìm ra kẻ hạ độc thủ. Mặt khác, phái người tra tìm tung tích của Mộc phu nhân." Lôi Ngự Đình trầm giọng ra lệnh.
"Rõ."
Lôi Thất lĩnh mệnh rời đi.
-Phủ Lâm Châu-
Vì đổi đường, gặp nạn và rất nhiều nguyên nhân khác, khi Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi về đến phủ Lâm Châu thì đã là mười ngày sau. Tốn thêm bảy ngày so với thời gian đã định trước.
Khi xe ngựa dừng trước đại môn, người trong viện nghe tiếng động lập tức chạy ra. Đại Hương và Tú Hồng thấy Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi thì đôi mắt đỏ ửng.