Tác giả: Vân Phi Mặc
Ba người nói hết, không có gì khác biệt, chứng tỏ cả ba đều nói thật.
"Mặc Nhi, đánh ngất chúng đi."
Ba người nghe vậy thì căng thẳng, nhưng chưa kịp phản kháng thì đã ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
"Nương, giờ chúng ta cứu những thôn dân đó sao?"
"Ừ. Trước khi cứu họ, phải khống chế được tất cả đám người kia trước."
Giờ chúng phân tán, vừa lúc là cơ hội cho hai người.
Hai người ra khỏi phòng, nương bóng đêm mà đánh ngất từng tên đạo tặc. Sau nửa canh giờ, hơn phân nửa số đạo tặc đã bị chế phục.
Giờ còn ba nơi họ chưa xử lý, một là nhà tên thủ lĩnh, hai là hai ngôi nhà cạnh nhà hắn, ba là nơi giam giữ thôn dân.
Hai người đi gần về phía trung tâm thôn, đúng lúc này, phía sau có tiếng quát, "Các ngươi là ai?"
Chết tiệt!
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đồng thời ra tay, người nọ không thể ngăn cản, lập tức ngã xuống nhưng tiếng hét của hắn đã kinh động không ít những tên đồng bọn gác đêm.
Chúng vội chạy đến, thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đứng trong đêm đen.
"Các ngươi là ai?" Một tên cầm đại đao, hung ác quát hỏi.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc nhìn nhau.
"Nương, xem ra phải đấu chính diện rồi."
"Con sợ không?" Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi.
Tiểu Mặc Nhi cũng cười ngọt ngào đáp, "Không ạ, vừa lúc con có thể dùng họ để luyện tập."
Mấy tên đạo tặc xung quanh thấy hai người nói chuyện không coi ai ra gì, thằng nhóc con kia còn cuồng ngôn nói muốn lấy mình ra luyện tập thì cực kỳ giận dữ.
"Bắt sống chúng, đừng để chúng chết dễ quá."
Mấy tên cùng tiến lên, hai bên cũng nhanh chóng giao phong. Qua mấy chiêu, nhưng tên vừa rồi còn hùng hổ giờ đã gục. Một tên thấy không địch lại thì cao giọng hét to, "Có địch tập kích! Có địch tập kích!"
Sau tiếng hét đó, mấy kẻ ở trung tâm gần đó đều tỉnh lại, chen chúc nhau chạy tới.
Có khoảng hơn 10 người tới, chúng thấy một đám nằm liệt trên đất, không rõ sống chết.
Tên thủ lĩnh là một tráng hán cao lớn, mặt có một vết sẹo dài khủng bố do đao cắt để lại, hắn vừa xuất hiện, những kẻ xung quanh đều tránh ra.
Lão đại mặt sẹo nhìn huynh đệ nằm đầy đất, lại nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mắt, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
"Các ngươi dám đả thương huynh đệ ta, hôm nay ta phải bắt các ngươi để mạng chó lại đây!"
Bắc Vũ Đường không nói gì, Tiểu Tử Mặc lại banh khuôn mặt nhỏ bụ bẫm đáp, "Mạng của chúng ta ở đây, phải xem các ngươi có bản lĩnh tới lấy không."
"Đúng là một tên tiểu tử cuồng vọng!" Lão đại mặt sẹo hừ lạnh một tiếng.
Khi hắn nói chuyện, Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường cũng động thủ, một trái một phải đánh về phía hắn.
Lão đại mặt sẹo hoàn toàn không ngờ hai người lại đê tiện đánh lén, bị hai người vây công, hắn có phần không chống nổi.
'Phụt', dao nhỏ cắt qua ngực hắn, máu tươi trào ra.
Khi những tên khác phản ứng lại, chuẩn bị chi viện cho lão đại nhà mình thì nam tử mặt sẹo đã bị chế phục.
Hắn ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, một con dao sắc bén đang kề bên cổ hắn.
"Giờ thủ lĩnh của các ngươi đang nằm trong tay ta, bỏ hết vũ khí xuống."
Một đám đạo tặc nhìn nhau, không biết nên làm gì mới tốt.
Đúng lúc này, có một tên hô, "Chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau lên, cứu lão đại ra!"
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn lão đại mặt sẹo, "Xem ra huynh đệ của ngươi rất muốn ngươi chết."
Lão đại mặt sẹo nhìn Nhị đương gia bằng ánh mắt âm ngoan.
Nhị đương gia tiếp tục hô với huynh đệ, "Nếu chúng ta bỏ vũ khí, đến lúc đó sẽ thành cá nằm trên thớt, mặc chúng xâu xé. Còn không bằng giết chúng trước, giữ được mạng của mình!"
"Hà Tất! Ngươi dám!" Lão đại mặt sẹo gầm lên một tiếng.
Nhị đương gia mơi mỉm cười với hắn, "Lão đại, đừng trách chúng ta. So với việc chúng ta chết cùng ngươi, không bằng ngươi thành toàn cho chúng ta nhé!"
"Hà Tất! Đồ tiểu nhân đê tiện!"
Nhị đương gia không để bụng, hô với huynh đệ xung quanh, "Cùng lên, giết chúng!"
Những người này đều là người tàn nhẫn, sau khi Nhị đương gia ra lệnh, tất cả đều xông lên.
Bắc Vũ Đường điểm huyệt lão đại mặt sẹo, để hắn ở đó.
Hắn sống hay chết thì tuỳ vào huynh đệ của hắn thôi.
Một đám người nhào lên, vốn tưởng có thể chế phục hai người dễ dàng, không ngờ hai người lại rất mạnh. Chúng không những không tổn thương được hai người, mà còn liên tục bị thương.
Chúng cứ tưởng đây thực lực của hai mẫu tử Bắc Vũ Đường, nào ngờ đâu Bắc Vũ Đường thực ra còn chưa làm gì, chẳng qua chỉ giữ chân chúng lại cho Tiểu Mặc Nhi đối phó dần thôi.
Nhị đương gia tranh thủ lúc đồng bọn vây công hai người Bắc Vũ Đường, mò lại gần lão đại mặt sẹo.
Lão đại mặt sẹo thấy hắn tới, thu lại hận ý trong mắt, cười nói, "Lão nhị, mau giải huyệt cho ta. Ta biết, vừa rồi đệ cũng là vì bất đắc dĩ, cố ý làm vậy để chúng thả ta ra. Ta hiểu mà."
Nhị đương gia cười lạnh, "Lão đại, những gì ta vừa nói đều là thật. Vậy nên, ta muốn đưa ngươi lên đường."
"Hà Tất! Ngươi thật sự muốn tuyệt tình như thế sao?!" Lão đại mặt sẹo không giữ được nữa, lộ vẻ hung ác.ư
Nhị đương gia cười tủm tỉm, "Muốn ta thả ngươi? Ngươi nghĩ ta ngu à? Lúc ngươi thoát được là lúc ta sẽ chết. Ta đâu có ngu như vậy đâu."
"Không đâu, chắc chắn là không, ta có thể thề với trời!"
"Thật ra ta đã muốn giết ngươi từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, sao ta có thể bỏ lỡ được chứ."
"Ngươi!"
Nhị đương gia không nói nhiều nữa, nâng tay chém xuống, lão đại mặt sẹo đầu lìa khỏi cổ, ánh mắt hắn trước khi chết vô cùng oán độc.
Giải quyết xong mối hoạ lớn trong lòng, Nhị đương gia nhìn về phía hai người Bắc Vũ Đường, mày nhăn chặt, nhanh chóng ra lệnh, "Giải quyết tên tiểu tử kia trước."
Chúng tưởng có thể dễ dàng xử lý Tiểu Mặc Nhi, nào ngờ bé cực kỳ xảo quyệt, hoàn toàn không bắt được, thậm chí còn khiến chúng cực kỳ đau đầu. Bọn chúng tập trung vây công, đối với Tiểu Mặc Nhi mà nói, là một chuyện rất tốt.
Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng đứng bên trông chừng.
Khi Tiểu Mặc Nhi luyện tập đủ rồi, không nhẹ tay nữa, bé bắt đầu ra chiêu tàn nhẫn.
Sau khi bé nghiêm túc, những tên đạo tặc kia đều không chống nổi một kích. Nhị đương gia thấy tình thế không tốt, xoay người bỏ chạy.
Bắc Vũ Đường nào có thể tha hắn, ba ngân châm bay về phía hắn. Hắn cứng cả người, ngã gục xuống đất.
Nhị đương gia đã ngã, đám đạo tặc không còn muốn phản kháng nữa, sôi nổi buông bỏ vũ khí, muốn đầu hàng, giữ lại tính mạng.
Mặc Nhi kéo một tên, "Trói hết chúng lại."
Người nọ bị sức mạnh của Tiểu Mặc Nhi doạ, trước đó còn khinh thường bé vì bé nhỏ, giờ thì vô cùng thành thật.
Hắn ngoan ngoãn trói hết cả đám đồng bọn của mình lại.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi thấy nơi này đã xử lý xong thì đi đến từ đường giam giữ thôn dân. Trước từ đường có hai tên đạo tặc trông giữ, trước đó nghe được động tĩnh thì cũng đã đuổi qua.
Giờ từ đường không ai trông coi, Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi rất dễ dàng mở cửa ra.
Cửa vừa mở, người trong từ đường nghe được tiếng động đều ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đến là một mỹ phụ trẻ và một hài tử thì đều sửng sốt.
Trước đó họ nghe tiếng đánh nhau, còn tưởng là quan binh tới cứu mình, nào ngờ người đẩy cửa vào lại là một đôi mẫu tử yếu đuối mong manh.
"Các ngươi là ai? Tới cứu chúng ta sao?" Một tiểu tử lên tiếng hỏi.
Phụ nhân bên cạnh nghe vậy, thấp giọng nói, "Ngươi mong có người cứu đến hồ đồ rồi sao. Hai mẫu tử đó sao có thể đánh thắng đám đạo tặc hung hãn kia được. Không chừng cũng là bị chúng bắt tới."
Đa số người ở đây đều nghĩ như phụ nhân, chỉ là họ không hiểu vì sao đám đạo tặc không tiến vào, cũng không biết tiếng đánh nhau bên ngoài vừa rồi là sao.
"Các người có thể ra ngoài rồi, đám đạo tặc bên ngoài đều đã bị khống chế." Bắc Vũ Đường lên tiếng giải thích cho họ.
"Cái gì?!!"
Mọi người kinh hãi, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin.
"Quan sai đã tới cứu chúng ta sao?" Một lão giả run rẩy đi lên trước, kích động hỏi.
Người xung quanh đều vui vẻ, sôi nổi đứng dậy.
Tiểu Mặc Nhi không hiểu lắm, vì sao mọi người không cảm thấy là bé và nương đã cứu họ nhỉ?
Nơi này hẻo lánh như vậy, dù khâm sai có biết tin thì cũng không thể giải quyết đám đạo tặc nhanh như vậy được. Chuyện như vậy hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng họ lại tin sái cổ cơ.
Tiểu Mặc Nhi nói, "Các ngươi có chờ nữa thì chỉ sợ quan sai cũng không tới cứu các ngươi đâu."
Lão giả hồ đồ nhìn bé, "Vậy ai đã cứu chúng ta?"
Tiểu Mặc Nhi nhìn lão giả, lại nhìn thôn dân, không một ai cảm thấy bé và nương đã cứu họ.
Bắc Vũ Đường cười nói, "Các người ra ngoài nhìn không phải sẽ biết sao."
"Đúng đúng đúng. Phu nhân này nói rất đúng."
Một đám vui vẻ ra khỏi từ đường, chỉ là ra đến nơi, cả thôn đều an tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ ai. Đến khi đến trung tâm thôn, họ thấy được đám đạo tặc đã bị trói lại, đều lộ vẻ phẫn nộ.
Từ lúc bị chúng giam giữ, họ ngày ngày đều lo lắng tột cùng. Đám đạo tặc này vào thôn đã đả thương không ít người, thậm chí có hai nam nhân đã bị chúng giết chết.
Giờ thấy chúng, họ đương nhiên sẽ muốn xả hận, hai nhà có nam nhân chết là người đầu tiên lao lên đánh đám đạo tặc táng tận lương tâm kia.
Những thôn dân khác cũng tiến lên, vây đánh đám đạo tặc.
Những đạo tặc bị đánh đến kêu gào, không ngừng xin tha.
Lý chính cũng không ngăn cản, chờ các thôn dân xả hận xong, mới lên tiếng ngăn trở.
"Được rồi, đừng đánh nữa. Đánh nữa sẽ có người mất mạng, lúc đó các ngươi cũng sẽ bị kiện. Giờ chúng đã bị trói, không trốn được, sau sẽ có quan gia xử lý chúng."
Bắc Vũ Đường nhìn nam nhân trung niên nói chuyện trật tự rõ ràng, nói có sách, mách có chứng, hơn nữa người xung quanh đều nghe lời hắn, chứng tỏ hắn rất có uy vọng trong thôn, không cần nói cũng biết thân phận của hắn là gì.
Lí chính tiến lên trước, hành đại lễ với Bắc Vũ Đường, "Tạ hạ là lí chính trong thôn Hạ – Hạ Minh, cảm tạ ân cứu mạng của hai vị. Thôn ta đời này sẽ không quên."
Thôn dân xung quanh nghe lí chính nói vậy đều nhìn hai mẫu tử Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt khiếp sợ.
"Minh thúc, thúc nói bọn họ đã cứu chúng ta?" Có người vẫn không tin nổi, hỏi lại.
Lí chính bất mãn quở mắng, "Bọn họ cái gì mà bọn họ, phải gọi là ân công!"
Răn dạy xong, lí chính giải thích nghi hoặc cho thôn dân, "Nếu không phải hai vị ân công cứu chúng ta, trong thôn này còn ai khác cứu được chúng ta sao?"
Lời vừa dứt, thôn dân cũng phản ứng lại.
Bọn họ đã được thả ra một lúc lâu, cũng đã đi hơn nửa thôn mà vẫn chưa thấy ai khác, trừ đám đạo tặc bị trói trên đất thì cũng chỉ có hai mẫu tử này.
Các thôn dân đều tin phục, một đám đều nhìn hai người bằng ánh mắt cảm kích và sùng bái.
Bỗng nhiên, thê nhi hai hộ nhân gia quỳ xuống dập đầu với hai mẫu tử Bắc Vũ Đường, "Cảm ơn ân công đã báo thù cho đương gia nhà chúng ta. Chúng ta không có gì có thể hồi báo ân công, từ nay sẽ ngày ngày cầu phúc cho hai vị."
Bắc Vũ Đường vội nâng họ dậy, "Vậy không được, các lão phu nhân và các tẩu tử mau đứng dậy."
Thôn dân xung quanh thấy thế thì đều hành lễ tạ ơn với hai người.
Lí chính thấy ổn rồi, để mọi người dậy, tránh gây phiền não cho ân công.
Có thể thấy lí chính là người biết đúng mực, biết khi nào nên giữ, khi nào nên buông, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Các ngươi đưa đám đạo tặc này đến quan phủ, để họ phái người giam giữ. Còn việc các ngươi được cứu như thế nào thì không cần nói rõ với quan phủ, chỉ nói người trong thôn tự cứu nhau là được." Bắc Vũ Đường dặn dò.
Lí chính khó xử, "Vậy sao được. Chúng ta tuyệt đối không thể tham ô công lao của ân công. Ân công, chắc ngài không biết. Đám sơn phỉ này hàng năm chiếm ngọn núi cách đây không xa, quan phủ đã sớm hạ lệnh, nếu có người bắt được chúng thì sẽ thưởng trăm lượng bạc."
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua hai hộ thê nhi đã chết mất nam nhân trong nhà, nhỏ giọng nói, "Các ngươi nói với quan phủ, là nam nhân nhà họ mai phục đám đạo tặc, chỉ là bất hạnh bỏ mình. Còn phần thưởng thì chia cho hai nhà họ đi."
Nhà không có nam nhân giống như nhà sụp mái. Nàng chỉ có thể giúp họ đến vậy, họ cần gánh vác cuộc sống của chính mình.
Lí chính nghe vậy, vạn phần cảm kích Bắc Vũ Đường, liên tục nói, "Tiểu nhân thay họ cảm tạ ân công. Ân công là đại thiện nhân, sau này nhất định sẽ có phúc báo."
Phúc báo!
Bắc Vũ Đường nở nụ cười chua xót, nàng cũng từng đối xử với mọi người rất tử tế, Bắc gia cũng vậy, đáng tiếc kết cục cuối cùng lại đáng buồn xiết bao.
Cả đời này nàng không bao giờ cần làm người hiền lành nữa.
"Ta không phải người tốt gì." Bắc Vũ Đường đè thấp giọng, từ từ nói.
Lí chính sửng sốt, lúc hắn ngây người, Bắc Vũ Đường đã đi xa.
Lí chính nhìn bóng lưng nàng rời đi, vô cùng nghi hoặc.
Rõ ràng là một người lương thiện, lại nói mình không phải người tốt, đúng là kỳ lạ.
Tiểu Mặc Nhi vẫn luôn đi bên cạnh Bắc Vũ Đường, tất nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại của nàng và lí chính, có lẽ lí chính không hiểu ý nương, nhưng bé hiểu.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi ở nhà một lão goá phụ một đêm, sáng sớm hôm sau lặng lẽ rời đi, không kinh động bất kỳ ai.
Một lớn một nhỏ bước đi trong màn sương núi, giọng nói mềm mại ngọt ngào mơ hồ thoảng qua.
Lão goá phụ cho họ ở nhờ đứng ở cửa viện nhìn họ rời đi, tay còn nắm một thỏi bạc, đôi mắt ướt át, "Đúng là người như thiên tiên, tâm địa Bồ Tát."
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đi khoảng một canh giờ rưỡi, cuối cùng gặp một thành nhỏ. Khi nhìn cửa thành thấp thấp, hai người đều thở ra.
Thành tuy nhỏ, nhưng bên trong lại rất phồn hoa, người đi lại tấp nập, cửa hàng san sát. Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Mặc Nhi đến tửu lầu ăn một bữa nóng, sau đó tìm một khách điếm, vệ sinh cá nhân một lượt.
Đi đường nhiều ngày tuy không quá mệt, nhưng cũng không dễ dàng gì.
Bắc Vũ Đường còn tốt, Tiểu Mặc Nhi lại là hài tử, sức chịu đựng không bằng nàng, nên nàng định nghỉ lại đây một ngày rồi lại xuất phát. Hai người ngủ một lát, đến chiều, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Mặc Nhi đi mua ngựa và xe ngựa rồi dắt về khách điếm.
Lần này Bắc Vũ Đường không định thuê xa phu, tự mình đánh xe cũng tiện, tránh xảy ra chuyện bất ngờ trên đường, liên luỵ đến người vô tội.
Tuy họ đã giết truy binh, nhưng chưa biết chừng lại sẽ có kẻ đuổi theo.
Khả năng này tuy nhỏ, nhưng cũng không phải không có.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường dậy sớm trả phòng rồi vội vàng đánh xe ngựa về phủ Lâm Châu. Họ đi lâu ngày chưa về, chỉ sợ Đại Hương và Tú Hồng sẽ sốt ruột.
-Kinh đô Đại Chu-
Trong một phủ đệ không lớn, nhưng đình đài lầu các nơi đây lại cực kỳ tinh xảo, hoa cỏ trong đình cũng là thượng phẩm, từ đó có thể thấy địa vị và tài lực của chủ nhân phủ đệ này.
Bên đình hóng gió, làn gió nhẹ cuốn màn lụa trắng lay động, mơ hồ thấy được một bóng người mạn diệu. Trước mặt người này là một cây đàn cổ, tiếng đàn tựa như tiếng nước chảy róc rách từ đình viện vang ra khắp nơi.
Một nam tử tuấn tú dáng người đĩnh bạt đi về phía này, gã sai vặt bên cạnh hắn đang bưng một chiếc hộp cẩm tú. Nha hoàn canh giữ bên ngoài thấy người tới thì vội vàng tiến vào trong đình.
"Tiểu thư, thiếu gia Cố Thanh tới." Nha hoàn cung kính bẩm báo.
Ngón tay đang gảy đàn hơi dừng, nữ tử ngẩng đầu, "Để hắn vào."
Nha hoàn xoay người rời đi, ra đến ngoài đình thì mỉm cười nói với Cố Thanh, "Thiếu gia Cố Thanh, tiểu thư bảo ngài vào."
Cố Thanh hơi gật đầu với nha hoàn kia, nâng bước tiến vào trong đình. Sau khi vào trong, hắn hành lễ với Cố Phiên Nhiên đang ngồi trên ghế, "Đại tiểu thư, đã lấy được đồ rồi."
Cố Phiên Nhiên vung tay lên, những nha hoàn hầu hạ trong đình đều rời đi.
Cố Thanh lấy một bình sứ trong hộp cẩm tú ra đưa tới trước mặt Cố Phiên Nhiên.
****
Roro: Sorry mọi người nha, hôm nay bận quá, suýt quên đăng :((