Tác giả: Vân Phi Mặc
"Mộc tỷ tỷ!" Đại Hương và Tú Hồng kích động tiến lên.
Nhìn khuôn mặt đầy đau lòng của hai nha đầu, Bắc Vũ Đường áy náy nói, "Khiến hai đứa lo lắng rồi."
"Thấy Mộc tỷ tỷ bình an vô sự là bọn muội yên tâm rồi."
Ba người ôm nhau, thành ra làm lơ Tiểu Mặc Nhi ở bên. Tiểu Mặc Nhi nhìn ba người, lắc lắc đầu, nhảy xuống xe, nhắc nhở, "Nương, cất xe vào hậu viện thôi, không là tắc đường đấy."
Ba người nghe bé nói vậy thì lập tức buông nhau đôi tay nhau ra.
Bắc Vũ Đường nhìn qua, đúng là có một chiếc xe ngựa khác đang tiến vào ngõ. Nàng vừa định đánh xe ngựa đi thì gã sai vặt bên chiếc xe ngựa phía sau nhảy xuống, chạy qua, lạnh giọng quát lớn với họ.
"Đây là xe ngựa của các ngươi sao? Sao các ngươi lại dừng xe, có ai dừng xe như các ngươi không? Mau tránh ra cho ta!"
Lời nói không chút khách khí của hắn khiến động tác của Bắc Vũ Đường chậm lại.
Mấy người Tiểu Mặc Nhi đều nhìn về phía hắn.
Tú Hồng tính nóng nhất, lập tức nổi giận, "Đây là đường nhà ngươi, ngươi muốn thế nào thì thế ấy chắc?"
Gã sai vặt kia thấy các nàng còn dám nói lại, nheo mắt đầy nguy hiểm, "Quả nhiên càng là nơi thâm sơn cùng cốc thì càng nhiều kẻ thô bỉ."
Tiểu Mặc Nhi đột nhiên lên tiếng, "Nương, vì sao có người đã kiêu ngạo lại nói người khác kiêu ngạo được ạ? Đây có phải đúng với câu 'Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn' mà nương từng dạy con không?"
Gã sai vặt kia âm lãnh nhìn Tiểu Mặc Nhi. Tiểu Mặc Nhi lại như không nhìn thấy, không những không sợ mà còn mỉm cười với hắn.
"Nhãi ranh, tìm chết!"
Nói rồi, hắn bắn ba phi tiêu thẳng về phía Tiểu Mặc Nhi.
Bắc Vũ Đường không động, Tiểu Mặc Nhi lại nâng tay đánh bay cả ba phi tiêu. Cùng lúc đó, năm cây ngân châm nhỏ dài trong tay Bắc Vũ Đường bay qua. Gã sai vặt không ngờ họ biết võ, không phòng bị nên ăn cả năm cây ngân châm.
"A!" Hắn hét thảm.
Người ngồi trong xe ngựa nghe được tiếng động, một thị nữ tiếu lệ xốc màn xe lên, một nữ tử mặc bạch y đi từ trên xe xuống, từ từ tiến lại phía Bắc Vũ Đường.
Nàng ta nhìn qua mấy người Bắc Vũ Đường, khi nhìn thấy Tiểu Mặc Nhi, ánh mắt hơi dừng lại, ngay cả thị nữ sau nàng ta nhìn thấy Tiểu Mặc Nhi cũng lộ vẻ kinh nghi.
"Phu nhân, là ta quản giáo không nghiêm, khiến hạ nhân mạo phạm ngươi. Mong phu nhân chớ trách." Giọng nữ tử ôn nhu tựa như gió xuân tháng ba, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
"Tiểu thư khách khí rồi."
Bạch y nữ tử nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Vị này là tiểu công tử sao? Thật đẹp."
Bắc Vũ Đường nhìn nữ tử trước mắt, cứ cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn Tiểu Mặc Nhi quái quái sao vậy. Tiểu Mặc Nhi dường như không thích ánh mắt của nàng ta, nói với Bắc Vũ Đường, "Nương, con vào trước."
"Đi đi." Bắc Vũ Đường sờ đầu bé.
Bạch y nữ tử và thị nữ kia luôn nhìn theo bóng Tiểu Mặc Nhi đến khi bé vào hẳn trong viện.
"Đại Hương, đánh xe ngựa vào hậu viện."
"Vâng, thưa phu nhân."
Đại Hương dắt xe ngựa đi, Bắc Vũ Đường hơi gật đầu rồi xoay người vào tiểu viện.
'Phanh', đại môn đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của họ.
Ba chủ tớ ngoài đại môn sắc mặt khác nhau. Gã sai vặt cảm thấy cả người đều đau, mà thị nữ lại nhỏ giọng thì thầm bên tai bạch y nữ tử, "Tiểu thư, diện mạo của đứa trẻ kia thật sự rất giống......"
"Câm miệng!" Bạch y nữ tử quát lớn.
Thị nữ sợ quá, không dám hé răng, bên tai cũng chỉ nghe được tiếng chủ tử lẩm bẩm.
"Không thể nào, nó đã chết lâu rồi. Chẳng qua chỉ là hơi giống mà thôi."
Thị nữ cũng suy nghĩ, cũng cảm thấy khả năng không ớn, dù sao đứa trẻ kia đã chết từ lâu, sao có thể chết đi rồi sống lại được. Chỉ là diện mạo của đứa trẻ vừa rồi thật sự quá giống người nọ, tựa như đúc từ cùng một khuôn ra vậy.
"Tiểu thư, nô tài......" Gã sai vặt luôn nhịn đau, vừa nói một nửa đã ngã xuống đất.
Bạch y nữ tử lạnh nhạt nhìn hắn một cái.
Thị nữ đứng bên lạnh lùng nói, "Đúng là một phế vật vô dụng."
Bạch y nữ tử nhẹ giọng lên tiếng, "Nếu đã là phế vật vô dụng, giữ lại có ích gì."
"Nô tỳ lập tức đi làm ngay." Thị nữ nói xong thì kéo gã sai vặt đi.
Bạch y nữ tử nhìn cửa viện đóng chặt, ánh mắt hơi trầm xuống.
****
Vì Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đã trở về nên tiểu viện lại náo nhiệt như xưa.
Trước đó, vì Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi mãi không về, Đại Hương đi tìm Triệu Nhị Hổ, để hắn giúp đỡ hỏi thăm tung tích của Bắc Vũ Đường.
Giờ biết Bắc Vũ Đường về, Triệu Nhị Hổ lập tức ghé thăm. Khi biết hôn kỳ của Tú Hồng định ở cuối tháng, hắn cũng chủ động đến giúp đỡ.
Thời gian này cả nhà đều bận rộn giúp đỡ Tú Hồng chuẩn bị của hồi môn, vì nàng ấy không cha không nương, Bắc Vũ Đường là người đảm nhận vai phụ mẫu, tất nhiên phải xử lý hôn sự của nàng ấy thật thoả đáng.
Bắc Vũ Đường cho Tú Hồng mấy trăm mẫu ruộng tốt ở ngoại ô phủ Lâm Châu, lại mua cho nàng ấy mấy cửa hàng, của hồi môn đặt mua cho nàng ấy cũng là đồ thực dụng. Có những thứ này, nàng ấy đến nhà Trương viên ngoại rồi cũng sẽ không bị xem nhẹ.
Đêm trước ngày xuất giá, Bắc Vũ Đường gõ cửa phòng Tú Hồng.
Tú Hồng mở cửa, thấy là Bắc Vũ Đường thì hơi kinh ngạc rồi vội đón nàng vào.
"Mộc tỷ tỷ, tỷ ngồi đi."
"Mai muội gả qua rồi, có khẩn trương không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tú Hồng lắc đầu.
Bắc Vũ Đường đặt một hộp vào tay nàng ấy, ý bảo nàng ấy mở ra xem.
Tú Hồng mở hộp ra, khi nhìn thấy chồng khế đất và cửa hàng dày nặng bên trong, vô cùng kinh ngạc hỏi, "Mộc tỷ tỷ, đây là?"
"Đây là của hồi môn cho muội. Có mấy thứ này rồi, dù tới nhà Trương viên ngoại thì muội cũng không phải lo lắng. Mấy thứ này muội phải tự giữ kỹ, đừng tuỳ tiện cho người khác, nhớ chưa?" Bắc Vũ Đường tri kỷ dặn dò.
"Mộc tỷ tỷ." Tú Hồng vừa ôm nàng vừa khóc, "Tuy tỷ không phải người thân của muội, nhưng lại là người thân với muội nhất."
"Đừng khóc, khóc sưng mắt đấy. Mai làm tân nương sẽ không đẹp đâu."
Tú Hồng không khóc, nhưng đôi lúc lại nức nở.
Bắc Vũ Đường lấy mấy tờ giấy bán thân khác cho nàng ấy, "Đây là mấy nha hoàn hai ngày nay ta mua ở chỗ nha tử, muội phải dạy dỗ cho tốt. Sau này tới nhà Trương viên ngoại thì có thể sử dụng. Khi quản lý hạ nhân thì phải nhớ dùng cả ân và uy, không thể quá khoan dung, cũng không thể quá khắc nghiệt. Phải cân nhắc sao cho quan hệ tốt nhất. Cách tốt nhất là đánh một gậy, lại cho một quả táo."
Mấy nha hoàn kia Tú Hồng cũng biết, nàng còn tưởng Mộc tỷ tỷ mua về dùng, không ngờ lại là cho mình, sao nàng có thể không cảm động cho được.
"Vâng." Tú Hồng gật đầu.
Bắc Vũ Đường dặn dò hết một lượt, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, cuộc đời này, Tú Hồng không còn gì phải ưu sầu nữa.
"Nếu lỡ gặp chuyện không giải quyết được thì muội có thể đến tìm Triệu Nhị Hổ. Hắn có cách giúp muội."
"Tỷ tỷ, sau này muội có thể tìm tỷ ở đâu?" Tú Hồng hỏi.
Bắc Vũ Đường không phải không muốn cho nàng ấy biết, chẳng qua nàng ấy biết càng ít mới càng tốt cho nàng ấy.
"Ta không có chỗ ở cố định, khi nào yên ổn rồi, ta sẽ viết thư nói cho muội."
"Vậy tỷ nhớ phải viết thư cho muội đấy. Muội chỉ có mình tỷ là người thân thôi." Tú Hồng lại ôm Bắc Vũ Đường.
Hai người ôm một hồi lâu, Bắc Vũ Đường mới nói, "Muội nghỉ ngơi cho tốt đi, mai còn làm tân nương rồi."
Bắc Vũ Đường rời đi rồi, Tú Hồng nhìn mấy thứ trên bàn, nở nụ cười hạnh phúc.
Trước kia nàng còn oán hận trời cao bất công, nhưng đến hôm nay, nàng chỉ còn muốn cảm tạ, cảm tạ ông trời đã cho nàng gặp Mộc tỷ tỷ, để giấc mơ của nàng có một ngày trở thành sự thật.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, hỉ nương và nha hoàn đã hầu hạ Tú Hồng thượng trang, khi giờ lành sắp đến, bên ngoài có tiếng kèn trống vang lên, tân lang vào phòng ôm tân nương lên kiệu.
Mấy người Bắc Vũ Đường đứng ở cửa, nhìn theo kiệu hoa đi xa.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, nàng nghiêng đầu nhìn qua, liếc mắt đã thấy bạch y nữ tử đứng trong đám người.
Là nàng ta!
Là nữ tử đã từng có tranh chấp ở ngõ hôm đó.
Bạch y nữ tử cũng biết nàng nhìn mình, hơi hơi mỉm cười rồi thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Nàng ta đi rất dứt khoát, cứ như người nhìn chằm chằm nàng lúc trước không phải nàng ta vậy.
Thật là một nữ nhân kỳ quái.
Bắc Vũ Đường đưa ba túi gấm cho Triệu Nhị Hổ, "Sau này gặp phải chuyện sinh tử thì mở túi gấm màu đỏ. Nếu gặp chuyện không giải quyết được thì có thể mở hai túi gấm khác. Bên Tú Hồng, thỉnh ngươi chăm sóc muội ấy nhiều hơn."
Nói rồi, Bắc Vũ Đường đưa cho Triệu Nhị Hổ một chồng ngân phiếu.
Suốt quãng thời gian ở phủ Lâm Châu, Triệu Nhị Hổ đã giúp nàng rất nhiều. Có thể thấy Triệu Nhị Hổ là người trượng nghĩa, là một bằng hữu đáng giá tương giao.
Triệu Nhị Hổ nhìn chồng ngân phiếu dày cộm, vội từ chối, "Không được, không được."
"Nhận lấy."
Cuối cùng, Triệu Nhị Hổ chỉ nhận một nửa, còn lại trả cho nàng.
Sau khi Tú Hồng gả đi, Bắc Vũ Đường bắt đầu chuẩn bị rời khỏi phủ Lâm Châu.
Ba người thu thập hành lý xong, sáng sớm hôm sau, khi các tiệm mới mở cửa, xe ngựa của họ đã dừng ở cửa hàng Lôi thị. Bắc Vũ Đường từ trên xe xuống, mặc một bộ nam trang, khuôn mặt cũng đã được ngụy trang, mang theo một cái hộp tiến vào cửa hàng phấn son.
Bắc Vũ Đường tìm chưởng quầy, chưởng quầy thấy người tới thì có hơi kinh ngạc.
"Ta thay một vị phu nhân họ Mộc tới giao đồ."
Chưởng quầy vội đưa người vào phòng riêng, Bắc Vũ Đường cũng không tốn thời gian, giao đồ qua, sau đó để chưởng quầy kiểm kê, ký tên ấn dấu tay.
Trước khi rời đi, nàng nói với chưởng quầy một câu, "Vị phu nhân họ Mộc kia bảo ta chuyển lại cho Đại chưởng quầy của quý cửa hàng một câu."
"Câu gì?" Chưởng quầy vội hỏi, người này tuy không phải Mộc phu nhân, nhưng lại là người của Mộc phu nhân, tất nhiên chưởng quầy không dám chậm trễ.
"Lần sau nếu gặp một chưởng quầy nguy hiểm như vậy, ta chỉ có thể giao hàng nửa năm một lần." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói, "Đó là câu Mộc phu nhân bảo ta chuyển."
Chưởng quầy ngây ngốc, không hiểu 'chưởng quầy nguy hiểm' kia là sao.
Vì chuyện ở huyện Tam Thuỷ vẫn chưa truyền khắp các cửa hàng Lôi thị, nên chưởng quầy không biết chuyện xảy ra bên kia.
"Tại hạ cáo từ."
Chưởng quầy thấy nàng rời đi, hưng phấn về nhìn hộp nước thuốc Băng Cơ Sương.
Ba ngày sau, khi chưởng quầy nhận được thông báo của bên trên, chỉ cần Mộc phu nhân xuất hiện thì phải thông báo trước, mà hắn mãi đến khi mang theo nước thuốc quý giá về tổng bộ thì mới biết việc này, đến khi báo cáo lên thì cũng đã muộn.
Ba người Bắc Vũ Đường rời khỏi phủ Lâm Châu thì một đường đi về phía kinh đô Đại Chu, đi khoảng năm ngày, cuối cùng Bắc Vũ Đường cũng chọn nơi đặt chân tiếp theo của họ.
Nơi này lớn hơn phủ Lâm Châu rất nhiều, còn chưa vào trong thành đã thấy vô số xe ngựa và bá tánh tụ tập trước cổng thành.
Sau khi vào thành, Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi đều tò mò nhìn ra ngoài.
Đại Hương thấp giọng nói, "Nhiều người đi đường quá, còn náo nhiệt và phồn hoa hơn phủ Lâm Châu nữa."
Tiểu Mặc Nhi thì lại nhìn cái khác.
"Y phục bá tánh nơi này mặc tốt hơn nhiều so với các huyện phủ chúng ta từng đi qua, rất ít bá tánh mặc y phục vá."
Đại Hương nghe Tiểu Mặc Nhi nói xong cũng bắt đầu chú ý người đi đường, quả đúng như bé nói.
"Tiểu công tử, đúng như công tử nói!"
Bắc Vũ Đường lên tiếng, "Quận phủ Thiên Thành là một trong ba kho lúa lớn của Đại Chu, nơi đây phần lớn là bình nguyên, đất đai phì nhiêu, lượng lương thực sản xuất được cao hơn các nơi khác, bá tánh nơi này đương nhiên cũng sẽ giàu có hơn."
Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi nghe Vũ Đường nói, đều gật đầu.
"Mộc tỷ tỷ đúng là bác học, cái gì cũng biết." Đại Hương sùng bái nói.
Tiểu Mặc Nhi kiêu ngạo đáp, "Đương nhiên. Nương đương nhiên là thông minh nhất, bác học nhất!"
Bắc Vũ Đường vuốt mũi bé, "Nương không gánh được chữ 'nhất' của con đâu. Con không thể nói như vậy trước mặt người ngoài, bị người ta nghe thấy thì nương sẽ thành cái đích cho người ta chỉ trích mất."
Tiểu Mặc Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tuy bé gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng bé vẫn cảm thấy vậy.
Trong mắt bé, nương là lợi hại nhất, sau đó đến Phong lão sư.
Họ tìm một khách điếm quy mô trung bình để ở, giá cả nơi đây lại cao như khách điếm cao cấp nhất Lâm Châu. Mức độ chi tiêu ở nơi đây cũng cao hơn một bậc.
Ba người ăn trước, xếp ngựa xong thì nghỉ ngơi. Đến chạng vạng, Bắc Vũ Đường tìm nha tử giúp họ tìm tiểu viện cho thuê.
Trước khi tìm được, ba người đều ở tại khách điếm.
Khi nha tử chưa tới, ba người đi vòng quanh quận Thiên Thành để làm quen với hoàn cảnh trước.
Sau khi nha tử tới, họ bắt đầu đi khắp các tiểu viện. Nơi này có không ít tiểu viện cho thuê, nhưng lại không có nhiều nơi hợp ý Bắc Vũ Đường. Đi tìm khoảng năm ngày rồi mới tìm được một tiểu viện, chỉ là giá cao gấp đôi phủ Lâm Châu.
Giờ không thiếu tiền nên Bắc Vũ Đường cũng không mặc cả làm gì, trực tiếp thuê luôn, chỉ có một yêu cầu là nhờ nha tử thuê người dọn sạch tiểu viện.
Nha tử đương nhiên đồng ý.
Hắn đưa ra một mức giá phù hợp, nàng cũng không mặc cả, số tiền đó đều dùng để thuê mấy bà tử quét dọn vệ sinh rồi thì vẫn sẽ còn thừa, nhưng cũng không thừa bao nhiêu.
Số tiền thừa này thì đều vào túi hắn.
Bắc Vũ Đường và nha tử hẹn hôm sau vào ở, để họ phải dọn dẹp xong trước hôm sau.
Thời gian còn lại, Bắc Vũ Đường dẫn theo Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi đi vòng quanh quận Thiên Thành, xem thị trường nơi này thế nào. Khi đi qua trước cửa hàng Lôi thị, họ thấy một đám người đang điên cuồng tranh mua Băng Cơ Sương.
Đại Hương nhìn mà líu lưỡi.
Hiệu suất làm việc của cửa hàng Lôi thị rất cao, nước thuốc mới đưa qua không bao lâu, họ đã chế tạo gấp gáp được thành phẩm rồi mang bán.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc mà Đại Hương đến tiểu viện đã thuê, đẩy cửa đi vào, kiểm tra kỹ một lượt.
"Sao rồi? Có vừa lòng không?" Người môi giới đứng bên hỏi.
Bắc Vũ Đường sờ góc bàn ghế một lượt, không bụi, lau dọn sạch sẽ.
"Khá tốt."
Người môi giới thấy nàng vừa lòng thì cũng thở ra, "Nếu không còn chuyện gì khác thì ta không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. Nếu sau này phu nhân có việc gì thì có thể tìm ta, ta bảo đảm sẽ dành cho phu nhân ưu đãi lớn nhất về giá cả."
"Được."
Người môi giới vừa đi, ba người đều cất hành lý đi.
Gia cụ đều được chủ nhân nơi này để lại, họ không cần phải mua sắm thêm gì, chỉ cần mua chút lương thực và một số vật phẩm, còn lại không cần mua thêm.
Ba người mất một ngày mới mua đủ hết.
Bắc Vũ Đường đếm kỹ, thời gian nghỉ ngơi lần này hơi dài, đã vượt qua thời gian một tháng dự định ba ngày rồi.
[Đinh, mong ký chủ chú ý, dịch dung hợp linh hồn sắp hết hạn, có mua thêm không?] Giọng Minh lạnh băng vang lên.
"Mua."
[Mua một lọ dịch dung hợp linh hồn, còn 1943 điểm tích luỹ.]
Bắc Vũ Đường nhìn điểm số này, "Minh, nếu sau khi nhiệm vụ tới kết thúc, tôi lại một lần nữa được 2000 điểm thì có được rút thưởng thêm một lần không?"
nàng nhớ là phần thưởng đó cực kỳ phong phú, khiến nàng nhìn mà thèm nè.
[Ký chủ, cô nghĩ nhiều rồi."
"Nghĩ nhiều ấy à, nếu có thể thành thật thì tôi không ngại nghĩ nhiều đâu." Bắc Vũ Đường nghịch ngợm đáp.
[Ha hả.]
Minh lãnh ngạo không để ý đến ký chủ mặt dày của mình.
Đêm đến, Bắc Vũ Đường tự mình xuống bếp, nấu một bữa tối đa dạng cho Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương, ba người ăn cực kỳ vui vẻ.
Bắc Vũ Đường ngồi bên giường Tiểu Mặc Nhi, Tiểu Mặc Nhi kéo tay nàng, "Nương, có phải nương lại phải phát bệnh không?"
"Ừ."
Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tiểu Mặc Nhi đầy không tha, "Mặc Nhi chờ nương về."
Bắc Vũ Đường cúi người xuống, hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của bé.
"Nương mua sách cho con đọc đấy, con cứ từ từ đọc. Có gì không hiểu thì chờ nương tỉnh thì lại hỏi."
"Vâng. Nương, nương mau ngủ đi." Tiểu Mặc Nhi không tha buông tay nàng ra.
Bắc Vũ Đường sờ má bé, đứng dậy rời đi.
Đến cửa, bé vẫn nhìn nàng chăm chú. Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười với bé, "Ngủ ngon."
"Nương ngủ ngon."
Cửa phòng khép lại.