Tác giả: Vân Phi Mặc

Giờ cơm trưa, mọi người nhìn một bàn đồ ăn mà kinh ngạc với tay nghề của Bắc Vũ Đường.

Những món này không phải là xào nấu bình thường, mà sắc hương vị đều đủ.

"Đây đều là do cô làm?" Bác sĩ Chương kinh ngạc nhìn cô.

Phong Khanh cũng nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt kinh ngạc.

Lý Manh Manh kinh ngạc xong thì lập tức bĩu môi, lẩm bẩm khinh thường.

Nghiêm Cẩn cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lý Manh Manh nhìn Nghiêm Cẩn cũng giống như những người khác thì có chút không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.

Bác sĩ Chương trêu ghẹo, "Cô Bắc, cô là đầu bếp chứ không phải nhà thiết kế đúng không?"

"Nhìn qua giống như là đồ ăn do đầu bếp cao cấp nấu, đúng là ngạc nhiên." Phong Khanh khó được nói câu dễ nghe.

Nghiêm Cẩn cũng tán dương theo, "Sau này ai cưới được Bắc tiểu thư thì đúng là có phúc."

Lý Manh Manh thấy mọi người đều khen Bắc Vũ Đường thì sắc mặt càng khó coi, không nhịn được nói chen vào, "Đồ ăn đâu phải chỉ nhìn bề ngoài, còn phải ăn rồi mới biết là ngon hay không."

Bác sĩ Chương nghe Lý Manh Manh nói vậy, sợ sẽ lại có tranh chấp, lập tức tiếp lời, "Tôi thấy những món ăn này không tệ, hẳn sẽ không khó ăn."

Phong Khanh là người vội vàn nhất, vừa đặt mông ngồi xuống đã cầm đũa gắp một miếng cá, "Lảm nhảm vô nghĩa nhiều thế, ăn rồi không phải là biết sao."

Hắn ăn một miếng cá xong thì lập tức nheo mắt lại.

Nuốt miếng cá xuống, Phong Khanh lập tức khen, "Ngon lắm."

Bác sĩ Chương và Nghiêm Cẩn cũng nếm một miếng, đều giơ ngón tay cái với Bắc Vũ Đường.

Lý Manh Manh không tin, gắp một miếng cá, ăn xong thì lập tức tắt tiếng.

Một bữa này mọi người đều rất vừa lòng, trừ một người.

Lý Manh Manh không muốn khen Bắc Vũ Đường nấu ngon, suốt bữa ăn đều xị cái mặt ra.

Mọi người chỉ coi như không thấy.

Bắc Vũ Đường càng trực tiếp làm lơ sự tồn tại của cô ta. Thật ra thì cô cũng không hiểu mình chọc người này lúc nào mà khiến cô ta thay đổi thái độ nhanh như vậy. Có lẽ đây mới là gương mặt thật của Lý Manh Manh.

Ăn cơm chiều xong, Nghiêm Cẩn đề nghị, "Chúng ta ở khu phía Tây không tìm được dụng cụ, có nên đi đến khu phía Đông xem sao không?"

Bắc Vũ Đường cảm thấy lộp bộp trong lòng, "Tốt nhất là đừng đến khu phía Đông."

Lý Manh Manh lập tức nhảy ra, "Vì sao không thể đến khu phía Đông?"

Bác sĩ chương và Nghiêm Cẩn cũng nhìn cô, chờ cô nói nguyên nhân.

Bắc Vũ Đường không thể nói với họ là quản gia Sâm bảo vậy. Đương nhiên dù cô nói vậy thì họ cũng chỉ càng muốn đến khu phía Đông hơn mà thôi.

"Lần trước tôi và Lý Manh Manh đã đến khu phía Đông một lần, bên đó là khu vực tư của chủ nhân lâu đài, tôi thấy chúng ta vẫn không nên đi vao cho thoả đáng. Hơn nữa tôi cảm thấy nơi đó không an toàn lắm."

Lý Manh Manh cười nhạo một tiếng, "Tôi thấy chắc cô sợ thì có. Theo tôi thấy, nói không chừng vampire đang ở khu phía Đông. Nếu tìm được nó trước, có thể xử nó trước."

"Vampire chỉ là chúng ta suy đoán ra thôi, có tồn tại thật không thì không biết. Nếu thật sự có, các người tìm được nó, có chắc là giết được nó hay là bị nó giết?"

"Lùi một bước mà nói, nếu trên thế giới này không có cái gọi là vampire, chúng ta tự tiện xông vào khu vực tư của chủ nhân lâu đài này, đến lúc đó người ấy truy cứu, chúng ta cũng sẽ không dễ chịu gì. Dù nguyên nhân là gì, tôi kiến nghị mọi người không nên đi khu phía Đông cho thoả đáng."

Bắc Vũ Đường nói có sách, mách có chứng, trật tự rõ ràng, chỉ xem họ nghĩ thế nào nữa.

Điều gì nói được thì cô đã nói rồi.

Nếu họ thật sự muốn qua, cô muốn ngăn cũng không ngăn được.

Thân thể này chẳng có giá trị vũ lực nào cả, chỉ là một cô gái trói gà không chặt bình thường.

Bác sĩ Chương quay đầu hỏi những người khác, "Mọi người cảm thấy thế nào?"

"Tôi muốn đến khu phía Đông xem." Lý Manh Manh tỏ thái độ đầu tiên.

Nghiêm Cẩn cũng nói theo, "Tôi cũng muốn đi xem."

Trước mắt đang là hai một, Bắc Vũ Đường đang ở thế yếu.

Bác sĩ Chương nhìn Phong Khanh.

Phong Khanh vắt chéo chân, "Tôi sao cũng được."

"Cậu bỏ quyền?" Bác sĩ Chương xác nhận lại một lần.

Phong Khanh nhìn Bắc Vũ Đường, lại nhìn Lý Manh Manh và Nghiêm Cẩn, nở nụ cười xấu xa, "Bỏ quyền á? Sao vậy được. Tôi thấy Bắc Vũ Đường nói có đạo lý, tôi đồng ý với cô ấy."

Lý Manh Manh và Nghiêm Cẩn thấy hắn nói vậy, rõ ràng là cố ý nhằm vào họ nên mới nói vậy.

Phong Khanh thấy hai người Lý Manh Manh tức giận thì vô cùng vui vẻ, còn không quên liếc mắt khiêu khích hai người một cái, khiến hai người tức nghiến răng mà chẳng làm được gì.

Bác sĩ Chương thấy tình hình này, rất đau đầu.

Giờ đang là hai hai, chẳng khác nào quyền quyết định nằm trên tay ông.

Mọi người đều nhìn ông khiến ông cảm thấy rất áp lực mà.

Đi hay là không?!

Đây là một vấn đề khó chọn.

Ông muốn đến khu phía Đông xem, dù sao họ chưa xem nơi đó. Nhưng mà lại cảm thấy lo lắng của Bắc Vũ Đường không phải là không có lý. Điều này khiến ông thấy rất khó xử.

Vốn tưởng bỏ phiếu không khó, nào biết cuối cùng lại hố chính mình.

Lý Manh Manh thúc giục, "Bác sĩ Chương, rốt cuộc ông đứng bên nào?"

"Để tôi cẩn thận suy nghĩ." Bác sĩ Chương cau mày, cúi đầu trầm tư.

"Cầm gì phải nghĩ. Chẳng lẽ ông tin lời Bắc Vũ Đường? Đó đều là do cô ta đoán mò mà thôi." Lý Manh Manh ở bên lầm bầm lầu bầu.

"Bác sĩ Chương, ông nên nghĩ kỹ lời tôi nói."

Năm phút sau, bác sĩ Chương ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường thấy ông ấy nhìn về phía mình, thầm thở dài một hơi.

"Tôi cũng muốn đi xem."

Lý Manh Manh nghe vậy thì kích động đến mức nhảy dựng lên, cảm giác như mình đã đánh thắng trận, đắc ý nhìn Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường chẳng để ý cô ta, cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì mới tốt.

"Người nào sợ đi thì ở lại đi, đỡ đến lúc đó bị doạ hỏng." Lý Manh Manh đắc ý trào phúng.

"Cô nói cái gì? Cô ngứa đòn đúng không?"

Phong Khanh đứng bật lên, đá văng ghế ra, hung thần ác sát nhào qua phía Lý Manh Manh.

"Anh... Anh định làm gì?!" Lý Manh Manh bị doạ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Bác sĩ Chương, Nghiêm Cẩn, Bắc Vũ Đường lập tức cản Phong Khanh lại.

"Phong Khanh, cậu đừng xúc động." Bác sĩ Chương vội nói.

"Giờ nó đang khiêu khích tôi, ông đây mà nhịn thì không phải họ Phong!" Phong Khanh dùng sức đi về phía trước, vung nắm tay lên định đánh Lý Manh Manh.

Lý Manh Manh bị dọa sợ, trước đó cảm thấy Phong Khanh không dám đánh mình nên mới vậy, nào ngờ tên côn đồ này thật sự dám đánh người.

Lý Manh Manh lập tức run, "Tôi... Tôi cũng đâu có nói anh. Là anh tự nhận thì liên quan gì đến tôi."

Bắc Vũ Đường buông tay, không cản nữa, ung dung nhìn trò cười này.

Lý Manh Manh thấy cô không cản nữa, hung hăng trừng cô.

Bắc Vũ Đường trực tiếp trợn mắt nhìn lại.

Cô ta đã nói vậy mà cô còn giúp cô ta thì không phải là cô ngu thì là gì.

Tuy nói đang là thời điểm đặc biệt, hẳn nên lấy đại cục làm trọng, không nên xảy ra xung đột, nhưng mà có những người lại cứ thích được một tấc lại tiến thêm một thước. Thật ra để Phong Khanh dạy dỗ cô ta một trận cũng tốt, cho cô ta biết sợ, sau an phận đi ít.

Cuối cùng Phong Khanh vẫn bị bác sĩ Chương và Nghiêm Cẩn cản lại.

Tuy Phong Khanh không đánh được Lý Manh Manh nhưng lại khiến hai người giúp đỡ bị xước xát, đặc biệt là Nghiêm Cẩn, khuỷu tay hắn bị đập khiến hắn rất đau đớn.

Bắc Vũ Đường ngồi trên sofa, "Tôi sẽ không đến khu phía Đông."

"Tôi cũng không đi." Phong Khanh gác hai chân lên.

Bác sĩ Chương nhìn hai người, lại nhìn Lý Manh Manh và Nghiêm Cẩn. Ông cảm thấy nên tách hai nhóm này ra cũng tốt, đỡ đến lúc qua bên kia lại nháo lên.

"Được, vậy hai người nghỉ ngơi. Bọn tôi đi một lát rồi về." Bác sĩ Chương cuối cùng vỗ bàn quyết định.

Cuối cùng ba người bác sĩ Chương đến khu phía Đông, Bắc Vũ Đường nhìn họ rời đi.

"Lo lắng cho họ như vậy thì đi cùng họ là được." Phong Khanh châm chọc.

Bắc Vũ Đường không để ý đến hắn.

Phong Khanh cảm thấy không thú vị, ngáp một cái, "Tôi về phòng ngủ, không có việc gì thì đừng làm phiền tôi."

Phong Khanh nói xong thì đi thẳng về phòng mình.

Giờ mọi người đi hết rồi, đại sảnh chỉ còn lại mình cô. Bắc Vũ Đường lên tầng hai, nhanh chóng đến phòng giam quản gia Sâm.

Khi cô đến thì thấy căn phòng đó đã bị khoá.

Cô đến phòng A Hoa, cửa phòng cũng bị khoá lại.

Chết tiệt, trước khi ăn trưa còn không bị khoá, giờ bị khoá lại, chắc chắn là họ nhân dịp cô nấu mà khoá. Bắc Vũ Đường lập tức nghĩ tới Lý Manh Manh và Nghiêm Cẩn, đây chắc chắn là do họ làm.

Bắc Vũ Đường nhìn khoá trên cửa, cuối cùng xoay người rời đi.

Thật ra cô chỉ thử vận may thôi, xem quản gia Sâm có nghĩ thông rồi cho cô manh mối hay không. Nhưng mà Bắc Vũ Đường cũng không kỳ vọng gì nhiều.

Tuy thời gian cô và quản gia Sâm tiếp xúc rất ít, nhưng cô có thể nhìn ra được, nếu ông không muốn nói thì dù có cạy miệng ông cũng không nói.

Bắc Vũ Đường về phòng mình, lấy vở ra, viết lên nghi vấn và manh mối cô phát hiện.

Mọi người tham gia một trò chơi, đều vì mười triệu tiền thưởng mà đến.

Đây là mục đích chung của mọi người.

Sau khi lên đảo, chủ nhân của quản gia Sâm để lại cho họ một bài thơ, mà hàm nghĩa bài thơ này lại là muốn giết chết tất cả bọn họ.

Bắc Vũ Đường vẽ vòng tròn lên hàng chữ 'Chúng mày đáng chết', còn đánh một dấu hỏi chấm.

Chúng mày đáng chết!

Vì sao họ đáng chết?

Rõ ràng là một nhóm người chẳng hề quen biết, vì sao lại thành mục tiêu của hung thủ?

Sau đó là ba người bị hại, đều chết vì bị rút cạn máu, trong đó thi thể của ông Hoàng và Công Tôn Minh Nguyệt là bị tàn phá, đặc biệt là Công Tôn Minh Nguyệt còn bị chia năm xẻ bảy.

Thi thể Kha Hoành Vũ là hoàn chỉnh, thi thể ông Hoàng bị tàn phá đến biến dạng, Công Tôn Minh Nguyệt còn bị xé xác.

Cảm giác này như nỗi hận của hung thủ với ba người là khác nhau nên cách thức đối đãi với mỗi người cũng khác nhau.

Vậy lại vòng về động cơ giết người của hung thủ.

Nhưng mà, nếu họ đều từng đắc tội với hung thủ thì nhất định sẽ quen biết với hung thủ từ trước, nhưng mà theo quan sát thì không có ai là người mà tất cả mọi người đều quen.

Hoặc là nói, nhóm người này có một điểm chung, chỉ cần tìm được điểm chung này thì chân tướng sẽ lập tức lộ ra.

Trên tờ giấy trắng đầy chữ, mà điểm nối giữa họ viết hai từ – 'Điểm chung'.

Bắc Vũ Đường gấp vở lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ. Không hiểu sao cô lại cảm thấy sắc trời u ám hơn trước rất nhiều, ngay cả mây đen luôn áp trên đảo cũng thấp hơn.

Cả hòn đảo như bị mây đen bao trùm, đột nhiên, trong mây có tia chớp xẹt qua, tia chớp bạc xuyên thẳng đến tận chân trời.

Bắc Vũ Đường cảm thấy thời tiết này không giống như khi cuồng phong đến, lại giống như một cơn bão bình thường sắp qua.

Ngoài cửa sổ gió giật mạnh, Bắc Vũ Đường mở cửa phòng, đi đến trước cửa phòng Phong Khanh, đang định gõ cửa, cuối cùng lại buông tay.

Cô đi xuống tầng, tới đại sảnh nhìn qua đồng hồ trên tường, nên chuẩn bị cơm chiều.

Cô lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh ra, rửa sạch sẽ, thái xong, chuẩn bị nấu.

Bắc Vũ Đường đun nóng dầu, chuẩn bị bỏ tỏi vào xào, một tiếng 'tạch' từ trên đầu vang lên, đèn tắt, cả phòng bếp rơi vào bóng tối.

Cô lần mò tắt bếp, híp mắt đi ra ngoài.

Trời bên ngoài tối sầm, ánh sáng mờ mịt, cả lâu đài như chìm vào bóng đêm.

Cô ra khỏi nhà ăn, híp mắt nhìn đại sảnh rồi nhìn quanh lâu đài một vòng. Toà lâu đài này chìm trong bóng tối luôn khiến cô cảm thấy sai sai ở đâu đó.

Kỳ quái, quá kỳ quái!

Lâu đài có rất ít cửa sổ, trừ hai cửa sổ cần thiết thì không còn cửa sổ nào khác. Phải biết đại sảnh này có sức chứa cả ngàn người mà lại chỉ có hai cái cửa sổ, điều này khiến người ta không thể không cảm thấy kỳ quái.

Bắc Vũ Đường thu hồi suy nghĩ, lấy di động, bật đèn pin, bắt đầu tìm nến.

Mười phút sau, Bắc Vũ Đường châm nến, ánh sáng xua tan bóng đêm lạnh lẽo.

Không biết nhóm bác sĩ Chương sao rồi.

Bắc Vũ Đường nhìn đồng hồ, từ chiều đến giờ đã qua ba tiếng rưỡi. Quá nửa tiếng nữa hẳn họ sẽ trở lại.

Bắc Vũ Đường xoay người vào bếp, tiếp tục nấu ăn.

Đột nhiên, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

Bắc Vũ Đường xoay người, thấy một bóng người đứng trong bóng tối.

"Ai?"

Bóng đen đi về phía cô, đồng thời nhà ăn yên tĩnh vang lên tiếng lẹt xẹt.

"Là tôi." Phong Khanh đi từ bóng đêm ra, tiến đến vùng sáng của nến.

Bắc Vũ Đường thấy là hắn thì thả lỏng lại.

"Sao lại mất điện rồi?"

"Không biết, hẳn là đứt cầu dao."

"Để tôi đi xem."

"Ừ, cẩn thận."

Phong Khanh xoay người rời đi.

Mười lăm phút sau, ngọn đèn trên đỉnh đầu lại sáng lên. Chỉ chốc lát sau đã nghe được có người vào phòng. Bắc Vũ Đường bưng mâm ra thì thấy Phong Khanh cả người ướt sũng.

"Anh đi thay đồ đi, chờ họ về là có thể dùng bữa."

Phong Khanh đáp một tiếng rồi lên tầng.

Bắc Vũ Đường dọn đồ ăn lên bàn, ra đại sảnh ngồi chờ họ về.

Phong Khanh thay đồ xong thì cũng xuống dưới.

Hai người chờ ở đại sảnh khoảng nửa giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu là ba người kia sắp về.

"Họ đã đi bao lâu rồi?" Phong Khanh chờ đến sắp mất kiên nhẫn đến nơi.

Bắc Vũ Đường nhìn qua đồng hồ, tính toán, "Đã bốn tiếng rưỡi rồi."

Phong Khanh đứng lên, "Không đợi nữa, ông sắp chết đói rồi. Chúng ta ăn trước đi."

"Chờ một chút đi."

Phong Khanh đành tiếp tục chờ, trong lúc chờ đợi, Bắc Vũ Đường càng lúc càng bất an.

"Chúng ta ở đây cũng không có việc gì." Biểu cảm Bắc Vũ Đường ngưng trọng, "Chúng ta qua tìm họ đi."

Phong Khanh cau mày, có chút không vui, "Cô đừng lo lắng thừa thãi, nói không chừng chờ chút nữa là họ quay lại rồi."

Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không đúng. Nếu về thì giờ chắc chắn đã ở đây rồi. Trời đã tối, họ cũng biết tối nay phải đối mặt với thứ gì. Chắc chắn là họ gặp chuyện gì đó nên không thể trở về."

"Đi, chúng ta qua tìm bọn họ." Bắc Vũ Đường nói xong thì đứng lên, lấy dao trong bếp ra, đưa một con cho Phong Khanh.

Phong Khanh thuận tay nhận lấy, "Phiền toái."

Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn đi theo Bắc Vũ Đường đến khu phía Đông.

Khu phía Đông và khu phía Tây cách nhau khá xa, hai người đi chừng mười phút mới đến, chỉ thấy hành lang dài đen nhánh, đèn tường khi họ đến thì thắp sáng lên.

Ánh sáng bất ngờ xuất hiện khiến hai người nhắm mắt lại. Đến khi thích ứng với ánh sáng rồi thì mới mở mắt ra.

Bắc Vũ Đường nhìn trản đèn tường mà ngẩn người.

Phong Khanh thấy sự khác thường của cô thì hỏi, "Sao vậy?"

"Không sao." Cô nói như vậy, nhưng biểu cảm lại căng chặt.

"Đi thôi. Không biết ba người kia chạy đi đâu rồi." Phong Khanh bất mãn thì thầm.

Hai người sóng vai đi, đến một chỗ, phát hiện một cánh cửa nửa mở.

Phong Khanh đẩy cửa ra, chiếu đèn pin vào trong nhà.

Bắc Vũ Đường tìm được công tắc đèn rồi bật lên, cả căn phòng sáng bừng.

Hai người nhìn quanh một cái, căn phòng này không phải phòng cho khách, cũng không phải phòng ngủ chính, mà là một phòng tranh, bên trong có một bức tượng thạch cao, bức tượng này khác với bức tượng ở khu phía Tây.

Bắc Vũ Đường nhìn qua những bức tranh, khẽ cau mày.

"Kỳ lạ." Cô lẩm bẩm một câu.

"Kỳ lạ gì?" Phong Khanh nhìn quanh, không nhìn ra căn phòng này có gì bất thường.

"Anh có cảm thấy những bức tranh này có vấn đề không?" Bắc Vũ Đường nói.

Phong Khanh nghe cô nói thì cẩn thận nhìn lướt qua phòng tranh, một vài bức tranh cảnh vật, rất đẹp, cực kỳ đẹp, ngay cả người không hiểu hội hoạ như hắn cũng thấy nó cực kỳ đẹp.

Nhưng mà, hắn không nhìn ra điều gì bất thường.

"Có vấn đề gì? Tôi không nhìn ra." Phong Khanh thản nhiên nói.

Bắc Vũ Đường chỉ một bức tranh, "Anh nhìn bức này xem, đó là những bức tranh sơn dầu, pho tượng này cùng một phong cách với những bức tranh đó. Lại nhìn bên này, tất cả đều là tranh sơn thuỷ. Hai loại này là phong cách hoàn toàn khác biệt."

"Vậy thì có gì kỳ quái. Người vẽ lúc trước thích tranh sơn dầu, sau không thích thì vẽ tranh sơn thuỷ thôi." Phong Khanh cười chẳng để tâm.

Bắc Vũ Đường không cho là như vậy, vì một hoạ sư sau khi chọn một phong cách thì sẽ không thay đổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play