Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Vũ Đường không muốn tạt nước lạnh vào họ, nhưng có một số việc cần phải đối diện mới được.

Có lẽ họ đều hiểu là rất ít có khả năng rời được khỏi đây, nhưng lại ôm một chút hy vọng vào may mắn.

“Tôi và Phong Khanh đến bến tàu xem có thuyền không.” Bác sĩ Chương nói.

“Được.”

Trong phòng chỉ còn lại ba người Bắc Vũ Đường, Lý Manh Manh, Nghiêm Cẩn và quản gia Sâm không thể nhúc nhích. (Tui không nhầm đâu, tác giả ghi ba người đó)

Quản gia Sâm tất nhiên nghe được họ nói chuyện, không nhịn được nói, “Dù các người tìm được thuyền rồi, nhưng với thời tiết như vậy thì cũng không thể rời đi. Một khi ra biển, các người sẽ chết vì những cơn sóng lớn.”

“Chuyện này không cần ông quản.” Lý Manh Manh hừ lạnh một tiếng.

Quản gia Sâm không tức giận, còn bổ sung thêm một câu, “Hòn đảo này quanh năm chìm trong sương mù, không phải người quen đường biển nơi này thì không thể ra ngoài được. Cho dù không có sóng, các người cũng sẽ lạc trong sương mù, đến lúc đó các người chỉ có một đường chết.”

Lý Manh Manh lập tức nổi giận, “Ông không muốn để chúng tôi đi có phải vì muốn chúng tôi ở lại làm đồ ăn cho chủ nhân ông không?!”

Quản gia Sâm còn muốn giải thích, cuối cùng lại chỉ thở dài.

“Quản gia Sâm nói không sai. Cho dù tìm được thuyền thì chúng ta cũng khó có thể rời đi. Sóng gió trên biển rộng có thể chôn vùi chúng ta.” Bắc Vũ Đường không nhịn được nói thêm câu.

Lý Manh Manh có hơi bất mãn nhìn Bắc Vũ Đường, “Chị Bắc, vì sao chị vẫn luôn muốn giúp đỡ ông ta? Chẳng lẽ chị đã sớm quen ông ta?”

Bắc Vũ Đường nhăn mày lại, “Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải đối chọi gay gắt với quản gia Sâm thì mới là đúng?”

Nghiêm Cẩn thấy hai người sắp cãi nhau, lập tức ngăn cản, “Hai cô gái, mỗi người nói ít đi một câu thôi. Giờ cũng không phải lúc cãi nhau.”

Lý Manh Manh hừ lạnh một tiếng, “Đợi đến lúc tìm được thuyền rồi, nếu chị không muốn đi thì cứ việc ở lại.”

Bắc Vũ Đường lười quản cô ta.

Lý Manh Manh thấy cô quay mặt đi, cảm thấy nghèn nghẹn ở ngực, hung hăng trừng Bắc Vũ Đường một cái rồi xoay người rời đi.

Bắc Vũ Đường nhìn Nghiêm Cẩn trong phòng, mắt hơi loé.

Cô cần nghĩ cách để Nghiêm Cẩn rời đi, vậy mới có thời gian tâm sự riêng với quản gia Sâm.

Bắc Vũ Đường nói với Nghiêm Cẩn, “Nếu không anh đi xem Lý Manh Manh thế nào? Đừng để lại xảy ra chuyện.”

Nghiêm Cẩn lại lắc đầu, “Không sao. Cô ấy lớn như vậy rồi, không xảy ra chuyện được.”

“Anh có đói không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Nghiêm Cẩn lắc đầu, “Không ăn được. Nếu cô đói thì tự mình đến nhà ăn xem. Ở đây có tôi trông chừng là được.”

Đậu, xem ra cô tính sai rồi.

Tên này không những không đi, mà còn đuổi cô đi.

Bắc Vũ Đường tất nhiên không thể nào để Nghiêm Cẩn ở lại đây một mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì hy vọng của cô coi như tan biến rồi.

“Nơi này cứ khoá lại là được, không cần phải ở đây mãi.”

Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ, “Được rồi.”

Hai người cùng rời khỏi phòng, khoá cửa phòng lại.

Bắc Vũ Đường và Nghiêm Cẩn xuống tầng thì thấy Lý Manh Manh đang ngồi trên sofa nghịch di động, thấy họ xuống cũng chẳng nhìn lấy một cái.

Bắc Vũ Đường đi thẳng vào bếp, tìm nguyên liệu nấu ăn, hâm nóng bánh mì rồi chiên mấy quả trứng gà.

“Các người muốn ăn không?” Bắc Vũ Đường hỏi hai người trong đại sảnh.

Lý Manh Manh hơi động lòng, nhưng nhớ mình vừa cãi nhau với cô một trận nên không lại gần. Mà Nghiêm Cẩn thì chưa đói nên không ăn.

Bắc Vũ Đường thấy hai người đều không ăn thì từ từ dùng bữa một mình.

Sau đó còn một trận đánh ác liệt, nếu không ăn gì để giữ sức thì đến lúc đó chỉ có nước bị đánh.

Lý Manh Manh nghịch di động, thường thường nhìn về phía nhà ăn, thấy Bắc Vũ Đường chỉ hỏi một câu rồi không nói gì nữa thì cảm thấy rất tức giận.

Người phụ nữ này đúng là đáng giận, hỏi có câu rồi thôi, rõ ràng không định để họ qua ăn chứ gì!

“Đến lúc này mà còn tâm tình ăn cơm, đúng là không lo không nghĩ.” Lý Manh Manh bất mãn nói.

Nghiêm Cẩn ở bên nghe cô ta nói vậy chỉ hơi nhăn mày, cũng không nói gì thêm.

Bắc Vũ Đường ăn xong về đại sảnh thì bác sĩ Chương và Phong Khanh ra ngoài tìm thuyền cũng trở lại. Hai người ướt sũng nước mưa.

Lý Manh Manh gấp gáp hỏi, “Sao rồi?”

“Có một con thuyền, cũng có xăng, nhưng mà......” Sắc mặt bác sĩ Chương không tốt.

“Nhưng sao?”

“Bão biển quá lớn, không thể ra biển. Một khi ra, nhất định sẽ bị sóng nhấn chìm.” Bác sĩ Chương trầm giọng nói.

Trước đó mặt biển còn sóng yên gió lặng, nhưng đảo mắt đã giông tố bập bùng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tôi có một cách để mọi người không bị vampire công kích.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

“Cách gì?”

Mọi người nhất trí nhìn cô.

“Tối nay chúng ta đều ở phòng khách, không ai ngủ. Vampire hành động vào tối, ngủ ngày. Vậy chúng ta cũng giống chúng, ngủ ngày, tối không ngủ. Nếu nó tấn công, chúng ta nhiều người cũng có cơ hội phản kích.”

“Đó là vampire đấy, chúng ta thắng được sao?” Nghiêm Cẩn không tự tin lắm.

“Không đánh lại cũng phải đánh. Nếu giờ ra biển, chúng ta sẽ chết, ở lâu đài thì ít nhất chúng ta cũng có thể tranh thủ một đường sống.”

Bắc Vũ Đường không tin là có vampire. Nếu không phải vampire thì chỉ cần tụ tập mọi người lại, kẻ trốn đằng sau sẽ không thể xuống tay, chỉ cần chịu đựng thời gian này, chờ cảnh sát tới, họ có thể được cứu.

Đây là cách ổn thỏa nhất hiện tại rồi.

Đề nghị xong, Bắc Vũ Đường âm thầm quan sát phản ứng của mọi người.

Đề nghị này của cô cũng là để thử những người ở đây, nếu là hung thủ thì nhất định sẽ không đồng ý với cách này, dù mặt ngoài đồng ý nhưng biểu cảm lúc đầu nhất định sẽ là phản ứng thật của kẻ đó.

Người phản ứng lại đầu tiên là bác sĩ Chương, “Tôi đồng ý đề nghị này.”

Phong Khanh nhún vai, “Tôi sao cũng được.”

Nghiêm Cẩn trầm ngâm một lát rồi cũng gật đầu, “Cách này hẳn là cách tốt nhất hiện nay.”

Lý Manh Manh lại ngược lại, “Chúng ta ở cùng một chỗ, chờ con vampire kia tới chẳng phải có thể một lưới bắt hết à.”

Bắc Vũ Đường chưa lên tiếng thì Phong Khanh đã châm chọc, “Vậy đêm nay cô một mình về phòng ngủ đi.”

“Anh......” Lý Manh Manh tức giận.

Phong Khanh cười nhạo, “Nếu không dám thì thành thật ở lại đây đi.”

Đề nghị của Bắc Vũ Đường cuối cùng được mọi người đồng ý, không ai có ý kiến gì nữa, cũng chốt là như vậy.

Nghiêm Cẩn đột nhiên lên tiếng, “Tôi còn có một đề nghị.”

Mọi người đều quay ra nhìn hắn.

“Sao vậy?”

“Vì an toàn của mọi người, tôi cảm thấy từ giờ trở đi, chúng ta cần phải hành động hai người một nhóm. Nếu xảy ra chuyện gì thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Bắc Vũ Đường nghe đề nghị này mà suýt nôn ra máu.

Vậy chẳng phải là chặt đứt cơ hội đến chỗ quản gia Sâm tìm manh mối của cô sao!

“Giờ chúng ta có năm người thì phân nhóm kiểu gì?” Lý Manh Manh nhíu mày.

“Đơn giản lắm.” Nghiêm Cẩn nhìn mọi người một lượt, “Một nhóm hai người, một nhóm ba người. Ai muốn chung nhóm với tôi?”

Lý Manh Manh giơ tay đầu tiên, “Tôi.”

“Được, vậy tôi và Lý Manh Manh một nhóm. Bắc Vũ Đường, bác sĩ Chương và Phong Khanh một nhóm.”

Bác sĩ Chương và Phong Khanh không có ý kiến, Bắc Vũ Đường còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý.

“Giờ mọi người chúng ta là người cùng thuyền, cần bảo vệ lẫn nhau, có chuyện gì thì đều phải thương lượng. Chỉ có đoàn kết nhất trí thì mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Bão sẽ tan nhanh thôi, chúng ta cần nhịn qua ba ngày thì sẽ tốt cả lên thôi.” Nghiêm Cẩn thấm thía nói.

Phong Khanh nhìn hắn ra vẻ nghiêm trang, không nhịn được mà cười nhạo, “Chậc chậc, không hổ là giáo viên. Nói năng đúng là có nghệ thuật.”

Nghiêm Cẩn đen mặt, ngứa tay ghê.

Lý Manh Manh vừa bị Phong Khanh châm chọc cũng đang nghẹn một bụng giận, giờ tìm được cơ hội nên nói ngay, “Thầy Nghiêm lợi hại như vậy đấy, đâu giống một số người, không có văn hoá, chỉ biết đánh nhau, cả đời sống ở tầng chót.”

Bắc Vũ Đường nghe lời này mà hơi nhíu mày, trước khi Phong Khanh giận dỗi, Bắc Vũ Đường đã lên tiếng trước, “Lý Manh Manh, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”

Lý Manh Manh nghi hoặc nhìn cô, giọng cũng chẳng tốt, “Chuyện gì?”

“Cô là công chúa nước nào vậy?” Bắc Vũ Đường sâu kín nói.

Mọi người sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng lại đều nhìn Lý Manh Manh bằng vẻ mặt cổ quái, nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt bội phục.

Má, không ngờ sức chiến đấu của Bắc Vũ Đường lại mạnh như vậy, một câu giây sát Lý Manh Manh!

Sắc mặt Lý Manh Manh xanh mét, tức trợn to đôi mắt.

“Chị......”

Bắc Vũ Đường làm lơ sự tức giận của cô ta, vẫn mỉm cười nhìn qua.

Không phải cô ta kỳ thị người dân ở tầng chót à, cũng chẳng biết soi gương mà xem thân phận của mình là gì mà tỏ vẻ thượng đẳng kỳ thị người nghèo khổ.

Bắc Vũ Đường vốn không muốn so đo với cô ta, nhưng mà một câu vừa rồi của cô ta khiến cô không thể nào nhịn được.

Bác sĩ Chương là người lớn tuổi nhất ở đây nên làm người hoà giải, “Haha, mọi người đều nói ít đi câu đi. Vừa rồi còn nói phải bảo vệ nhau, sao chớp mắt đã cãi nhau rồi. Mọi người đều lui một bước, làm hoà đi.”

Bác sĩ Chương cảm thấy mệt tim ghê.

Mấy người trẻ tuổi bây giờ thật là, hở tí là cãi nhau, cứ như không cãi thì không phải thanh niên ấy.

Ông vốn còn tưởng Bắc Vũ Đường là người ổn trọng, bình tĩnh, nào biết cô vừa ra tay thì sức chiến đấu tăng vọt, một câu khiến đối phương nghẹn không làm được gì, chỉ có thể bất lực trừng mắt giận dỗi.

Bác sĩ Chương đã nói thì mọi người cũng thôi, coi như cho ông chút mặt mũi.

“Ai biết nấu cơm không?” Bác sĩ Chương nhìn mọi người hỏi.

“Tôi biết.”

“Vậy cơm nước mấy ngày nay đành phiền cô rồi.” Bác sĩ Chương khách khí nói.

“Không có gì.” Bắc Vũ Đường lại nói, “Vừa rồi tôi thấy trong bếp có chút đồ ăn, vừa đủ ăn bốn ngày, hẳn có thể chờ đến khi bão tan. Tôi đi chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.” Nói rồi, cô đứng dậy.

“Tôi cảm thấy tối nay chúng ta cần chuẩn bị một chút.” Nghiêm Cẩn nói.

“Thầy Nghiêm nói không sai.” Lý Manh Manh cũng nói theo.

Bác sĩ Chương nhìn thoáng qua Phong Khanh, “Chúng ta đi tìm vũ khí, chuẩn bị trước cũng tốt.”

Bốn người hai nhóm phân nhau ra hành động, Bắc Vũ Đường ở lại chuẩn bị bữa trưa.

Bắc Vũ Đường rửa rau trong bếp thấy họ đi rồi thì bưng trứng chiên và bánh mì mình hâm từ trước lên tầng hai. Lên tầng hai, cô nhìn xung quanh, xác định không có ai thì mới đẩy cửa phòng giam quản gia Sâm ra. Quản gia Sâm nghe được âm thanh thì ngẩng đầu nhìn cô.

Bắc Vũ Đường biết thời gian có hạn, vào thẳng chủ đề, “Quản gia Sâm, tôi muốn biết chủ nhân ông là ai? Có phải nằm trong số chúng tôi không?”

Quản gia Sâm không nói gì.

Bắc Vũ Đường hơi nhăn mày lại, “Quản gia Sâm, thời gian của tôi có hạn, xin ông hãy nói cho tôi.”

Quản gia Sâm cuối cùng cũng lên tiếng, “Tôi không có gì để nói cho cô.”

“Không đúng.” Bắc Vũ Đường cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn ông chằm chằm, “Trước đó rõ ràng ông có chuyện muốn nói với tôi, vì sao giờ lại đổi ý? Ông đang cố kỵ điều gì? Hay là sợ hãi điều gì?”

Quản gia Sâm bình tĩnh nói, “Tôi không có gì phải nói với cô cả, đó là ảo giác của cô.”

“Ảo giác?” Bắc Vũ Đường không cho là vậy, ánh mắt ông lúc ấy rõ ràng truyền tin tức cho cô mà, “Rốt cuộc là vì sao ông lại im lặng không nói?”

Quản gia Sâm nhìn về sau cô, Bắc Vũ Đường lập tức xoay người nhìn ra sau mình, không có gì cả.

“Quản gia Sâm, chúng tôi có thể sống hay không đều chỉ dựa vào một suy nghĩ của ông.”

Quản gia Sâm thở dài một hơi, “Tôi chỉ có thể cho các người một lời khuyên, tuyệt đối đừng đến khu phía Đông.”

“Vì sao? Nơi đó có gì?” Bắc Vũ Đường vội vàng truy hỏi.

Quản gia Sâm trực tiếp im lặng không nói nữa.

“Nếu ông không muốn nói cho tôi ai là hung thủ, vậy tôi đổi một cách hỏi khác.”

Quản gia Sâm im lặng.

“Có phải hung thủ là một trong số chúng tôi không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Mí mắt quản gia Sâm khẽ nâng, nhìn cô thật sâu.

“Có phải kẻ đó......”

“Sao cô lại ở đây?”

Khi tiếng mở cửa vang lên, một giọng nữ ngắt ngang câu hỏi của Bắc Vũ Đường.

Nghiêm Cẩn và Lý Manh Manh kinh nghi nhìn Bắc Vũ Đường, hai người đều nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt hoài nghi.

Bắc Vũ Đường thầm rủa một tiếng.

Chệt tiệt!

Thân thể này quá bình thường, bình thường đến mức có người đến mà không nghe được tiếng bước chân của họ.

Bắc Vũ Đường thầm ảo não, nhưng biểu cảm lại bình tĩnh thong dong, “Tôi đưa đồ ăn cho quản gia Sâm.”

Cô chỉ tay về phía bánh mì và trứng chiên ở bên.

Nghiêm Cẩn và Lý Manh Manh nhìn qua, không còn nghi hoặc nữa.

“Các người đến đây làm gì?” Bắc Vũ Đường hỏi.

“Chúng tôi tới đây tìm đồ.” Ánh mắt Lý Manh Manh hơi loé.

“Tìm đồ?” Ánh mắt Bắc Vũ Đường nhìn xung quanh một cái, ánh mắt nghi ngờ nhìn họ.

Lý Manh Manh có chút khó chịu trừng cô, không kiên nhẫn nói, “Chúng tôi làm việc của mình, cô về làm cơm trưa đi.”

“Tôi tìm cùng các người. Nhiều người thì tìm càng nhanh.” Bắc Vũ Đường cười nói.

Ý đồ của họ là gì, Bắc Vũ Đường cũng đã đoán được đại khái.

Lý Manh Manh lập tức từ chối, “Không cần. Bọn tôi tự tìm được, cô mau về nấu cơm đi.”

“Không sao, phòng này không lớn, ba người tìm cũng nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian.” Bắc Vũ Đường mỉm cười.

Nụ cười của Lý Manh Manh cứng đờ, thật là càng lúc càng chán ghét người phụ nữ trước mặt!

Rốt cuộc cô ta có biết nhìn sắc mặt của người khác hay không vậy!

Nghiêm Cẩn lúc này lên tiếng, “Bắc tiểu thư tìm cùng, cầu còn không được.”

Lý Manh Manh nghe hắn nói vậy thì không nhiều lời thêm nữa.

Ba người yên tĩnh tìm kiếm trong phòng một lát thì nghe thấy Nghiêm Cẩn nói, “Xem ra không có gì ở đây có thể dùng làm vũ khí, chúng ta đi thôi.”

Bắc Vũ Đường đi theo hai người rời khỏi phòng, quản gia Sâm từ đầu đến cuối đều yên tĩnh quan sát tất cả, tựa như mình là một người ngoài cuộc.

Bắc Vũ Đường nhìn hai người ra khỏi lâu đài rồi mới yên tâm quay lại nhà ăn.

Cùng lúc đó, Nghiêm Cẩn và Lý Manh Manh ra khỏi lâu đài rồi thì sắc mặt cũng thay đổi.

“Thầy Nghiêm, chúng ta phải làm gì tiếp?” Lý Manh Manh cau mày hỏi.

“Tìm một thời gian khác đi qua.” Nghiêm Cẩn thấp giọng nói.

Lý Manh Manh nghĩ kế hoạch của họ bị người phụ nữ kia phá huỷ thì thấy rất giận, “Đều tại cô ta, nếu không phải cô ta thì chúng ta đã......”

Nghiêm Cẩn đột nhiên bịt miệng Lý Manh Manh lại, Lý Manh Manh nghi hoặc, nhưng ngay sau đó thấy được Phong Khanh đi ra từ chỗ ngoặt.

Phong Khanh mắt sắc thấy hai người rúc vào bên nhau, nở nụ cười khinh miệt, “Chậc, thầy Nghiêm thật lợi hại, không có Công Tôn Minh Nguyệt thì lập tức lại có Lý Manh Manh. Người nhân mô nhân dạng như anh đúng là được phụ nữ yêu thích nhỉ.”

Sắc mặt Nghiêm Cẩn trầm xuống, “Phong Khanh, tôi không so đo với cậu không có nghĩa là tôi sợ cậu. Cậu nên một vừa hai phải thôi.”

Lý Manh Manh nói theo, “Anh ghen tị à?”

Nói rồi, ánh mắt Lý Manh Manh ghét bỏ nhìn Phong Khanh từ trên xuống dưới, châm chọc, “Nhìn bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của anh đi, chỉ cần là phụ nữ thì chắc đều không thích anh đâu. Anh chỉ có nước đố kỵ thầy Nghiêm mà thôi.”

“Tôi đố kỵ? Đúng là buồn cười.” Phong Khanh bĩu môi, “Cái mặt hàng như cô cũng chỉ có Nghiêm Cẩn để vào mắt thôi.”

“Anh nói cái gì?!” Lý Manh Manh nổi giận.

Nghiêm Cẩn cũng tức giận, “Phong Khanh, đừng có quá đáng.”

Phong Khanh nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ, làm lơ sự tức giận của cả hai, đi thẳng qua họ, vừa đi được vài bước thì lại dừng lại, quay đầu thấp giọng nói một câu, “Đúng là nồi nào úp vung nấy, trời sinh một đôi.”

Nói xong, hắn đi không quay đầu lại.

Lý Manh Manh và Nghiêm Cẩn tức không chịu được, đôi mắt hừng hực lửa giận trừng bóng dáng Phong Khanh rời đi, ánh mắt như hận không thể giết chết hắn.

“Tức chết tôi rồi!” Lý Manh Manh dậm chân.

Nghiêm Cẩn trấn an, “Đừng nóng, loại người này không đáng để chúng ta tức giận.”

Phong Khanh đã đi xa đột nhiên quay đầu nhìn hai người nơi xa, nở nụ cười lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play