Tác giả: Vân Phi Mặc

Phòng tranh có hai phong cách khác nhau đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Phong Khanh chẳng để ý xua tay, "Quan tâm phong cách nó thay đổi hay không làm gì. Chúng ta cũng đâu phải tới nghiên cứu tranh của chủ nhân phòng này vẽ."

Bắc Vũ Đường cũng không nói nhiều nữa, "Đi thôi."

Trước khi rời đi, Bắc Vũ Đường không khỏi nhìn về phía căn phòng một lần nữa.

'Cộp', cánh cửa đóng lại, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt cô.

Hai người tiếp tục tiến lên, đi một đoạn đường, có phòng mở được, có phòng không.

"Phong Khanh, anh có cảm thấy lâu đài này cực kỳ sạch sẽ không?" Bắc Vũ Đường đột nhiên nói.

Phong Khanh bị cô hỏi mà chẳng hiểu gì.

"Thường xuyên được quét dọn thì sẽ sạch thôi." Phong Khanh trả lời rất tự nhiên.

"Chỉ dựa vào quản gia Sâm và A Hoa sao?" Bắc Vũ Đường hỏi lại một câu.

Phong Khanh ngẩn người, "Vậy đúng là kỳ quái."

Thật đúng là kỳ lạ, trước không nói quản gia Sâm và A Hoa giữ gìn lâu đài này thế nào, chỉ nói đến việc từ sau khi họ lên đảo, hai người đó đều vội vàng phục vụ cả nhóm thì làm sao có thời gian quét dọn lâu đài?

Lâu đài rộng lớn như vậy, dù mười mấy hầu gái cùng quét dọn cũng mất mấy ngày, càng đừng nói chỉ có quản gia Sâm và A Hoa.

Lâu đài này sạch sẽ đến mức quỷ dị.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, đột nhiên, Bắc Vũ Đường lùi về sau vài bước, đứng trước cửa một căn phòng.

Phong Khanh quay đầu nhìn lại, "Sao vậy? Căn phòng này có vấn đề gì à?"

Bắc Vũ Đường chỉ tay một chỗ, "Khoá có dấu vết bị cạy."

Cánh cửa này đóng, nhưng khoá lại có dấu vết bị cạy.

"Đi vào xem sao."

Phong Khanh dùng sức đẩy cửa, chỉ là vừa chạm vào cửa thì nó đã mở ra, chẳng tốn quá nhiều sức.

"Cửa này mở." Phong Khanh thu tay.

Ánh đèn hành lang chiếu vào trong phòng, chỉ là quét đến một chỗ, đôi mắt cô trợn to, chỉ thấy bác sĩ Chương đang lệch người ngã một bên.

"Mau bật đèn lên."

Phong Khanh lập tức tìm được công tắc, sau khi ấn công tắc, đèn trong phòng không sáng lên.

"Đèn hỏng rồi."

Bắc Vũ Đường đảo đèn pin qua bác sĩ Chương rồi đi về phía đó. Sau đó cô nhanh chóng phát hiện Nghiêm Cẩn và Lý Manh Manh. Lý Manh Manh ngã trên mặt đất, Nghiêm Cẩn ngồi dựa vào tủ quần áo.

Bắc Vũ Đường tiến nhanh lên trước, đặt tay dưới mũi bác sĩ Chương, lại sờ động mạch cổ của ông. Kiểm tra ông xong thì cô lại kiểm tra Lý Manh Manh và Nghiêm Cẩn.

"Họ sao rồi?" Phong Khanh hỏi.

"Đều còn sống, họ tạm thời rơi vào hôn mê. Chúng ta cần đưa họ ra ngoài."

Đèn trong phòng đã hỏng, tối tăm như vậy thì không làm được gì cả.

Bắc Vũ Đường nhìn Phong Khanh nhẹ nhàng kéo bác sĩ Chương ra ngoài thì cười nói, "Không ngờ anh khoẻ vậy."

"Thường ngày tôi tập thể hình, hơn nữa nếu không có khoẻ thì đánh nhau sẽ bị hại." Phong Khanh giải thích.

Bắc Vũ Đường tìm một cái ly trong phòng, hay tay cầm ly nước từ trong phòng ra.

Phong Khanh vừa thấy nước trong ly, lập tức nghĩ đến chuyện Bắc Vũ Đường từng làm.

Bắc Vũ Đường đưa một ly trong phòng cho Phong Khanh, "Anh biết làm thế nào rồi chứ?"

Phong Khanh gật đầu.

Bắc Vũ Đường thấy Phong Khanh cực kỳ sảng khoái uống một ngụm nước, sau đó phun về phía ba người đáng thương. Phun xong, thấy ba người còn chưa tỉnh, lại tiếp tục uống một ngụm rồi phun tiếp.

"Sao còn chưa tỉnh?" Phong Khanh thấy ba người vẫn nhắm mắt, nghi hoặc lẩm bẩm.

Bắc Vũ Đường đứng bên không có đất dụng võ cười thành tiếng, "Thật ra có thể làm thế này."

Phong Khanh quay đầu, thấy Bắc Vũ Đường trực tiếp hất cả ly nước lên mặt bác sĩ Chương, cái lạnh bất ngờ ập đến cuối cùng khiến ông có phản ứng.

Bác sĩ Chương hơi nhăn mày, đau đớn mở mắt ra.

Khi mở mắt ra, tay ông cũng không tự giác vỗ trán.

Bác sĩ Chương ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt, lẩm bẩm một tiếng, "Tôi bị sao vậy?"

Phong Khanh thấy ông đã tỉnh, "Ồ, tỉnh thật này. Để tôi thử xem."

Phong Khanh cầm hai cái ly không vào rót đầy nước, đi ra, không nói hai lời hất thẳng lên mặt Nghiêm Cẩn. Bác sĩ Chương ở bên bất hạnh vạ lây.

Phong Khanh thấy Nghiêm Cẩn đã tỉnh, tâm tình không tệ, bừng bừng hứng thú chuẩn bị tấn công kẻ tiếp theo, chỉ là lúc tấn công, mục tiêu đã run run hàng mi, từ từ mở mắt ra.

Không biết là Phong Khanh không thấy hay là cố ý không thấy, ly nước cũng không hề vì Lý Manh Manh đã mở mắt mà dừng lại.

Lý Manh Manh vừa mở mắt đã bị hất nước lạnh, ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Sau đó, Lý Manh Manh tức giận rít gào, "A!!! Thằng khốn!!!"

Phong Khanh không vui, hai tay chống nạnh quan sát Lý Manh Manh, "Sao cô có thể như thế nhở, tôi có ý tốt cứu cô tỉnh, cô còn mắng chửi tôi? Chậc chậc, đúng là lấy oán báo ơn."

Lý Manh Manh tức điên người, lại không thể cãi lại.

Bác sĩ Chương không để họ cãi nhau nên lên tiếng, "Lý Manh Manh, cậu ấy đang giúp chúng ta."

"Giờ chúng ta đang ở đâu?" Nghiêm Cẩn hỏi.

Hành lang khu phía Đông và phía Tây rất giống nhau, khiến họ nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.

"Còn đang ở khu phía Đông." Bắc Vũ Đường trả lời, "Đúng rồi, sao mọi người lại ngất xỉu trong phòng?"

Vừa nói đến đây, ba người khẽ run, bác sĩ Chương lên tiếng trước, "Ba chúng tôi vừa vào căn phòng này, đang định xem bên trong có gì về chủ nhân lâu đài hay không. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng sấm to, sau đó đèn trong phòng tắt. Chúng tôi đang định về thì cửa phòng đột nhiên tự động đóng lại, trong phòng còn có âm thanh mơ hồ, tựa như tiếng gió, lại tựa như tiếng người khóc."

Nói đến đây, sắc mặt ba người trắng bệch, dường như còn chưa thể hồi thần từ tình cảnh lúc đó.

"Sau đó thì sao?" Phong Khanh hỏi.

Lần này người nói là Nghiêm Cẩn.

"Ba chúng tôi bị doạ, muốn dùng sức phá cửa, nhưng cửa lại như bị khoá chết. Chúng tôi... Chúng tôi nhìn thấy một cô bé chạy qua từ cửa sổ."

Nói đến đây, đèn trên đỉnh đầu họ chợt tắt, xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Mọi thứ quá bất ngờ khiến mọi người bị dọa sợ.

Lý Manh Manh hét thất thanh, "Aaaaaaaaa!!!!!"

"Câm miệng." Phong Khanh quát lạnh, khiến Lý Manh Manh tắt tiếng.

Mọi người dựa sát vào nhau.

"Chúng... Chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Giọng bác sĩ Chương không tự giác mang theo tia run rẩy.

"Mau rời khỏi nơi quỷ quái này." Giọng Lý Manh Manh đã nghẹn ngào.

Nơi này quá quỷ dị, khiến họ cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng. Ba người lúc đầu còn tò mò, giờ đã hoảng sợ bất an, họ không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Bắc Vũ Đường cũng cảm thấy khu cung điện phía Đông này rất cổ quái, đây là trực giác.

Cô tuy cũng tò mò khu phía Đông, nhưng trước khi đủ mạnh, cô chắc chắn sẽ không làm việc mình không chắc chắn.

"Đi thôi."

Bắc Vũ Đường bật đèn pin, ánh sáng đèn pin phát ra khiến người xung quanh cảm giác có chút an toàn.

Khi Bắc Vũ Đường chiếu đèn pin về phía trước, chỉ thấy một bóng trắng vụt qua trước mắt họ.

Lý Manh Manh sợ run lẩy bẩy, "Quỷ... Là quỷ!"

Sắc mặt năm người không tốt, đặc biệt là ba người bác sĩ Chương.

Bắc Vũ Đường cũng giật mình.

Bóng dáng màu trắng đó có vẻ là một đứa trẻ, tuổi không lớn.

Bắc Vũ Đường đã từng thấy quỷ, thậm chí còn từng làm u hồn mấy năm, nên không sợ quỷ như những người còn lại.

"Đi." Giọng nói thanh lãnh của Bắc Vũ Đường vang lên trong đêm.

Đám người Lý Manh Manh lại không dám tiến lên phía trước, "Ở đó có quỷ."

"Chúng ta có năm người, đối phương lại chỉ có một. Chẳng lẽ năm người chúng ta còn sợ một người à?" Bắc Vũ Đường cực kỳ bình tĩnh nói.

Bốn người Lý Manh Manh cạn lời nhìn cô.

Này này này, đối phương không phải là người mà, là quỷ đó!

Nghiêm Cẩn nuốt một ngụm nước bọt, sửa đúng, "Nó không phải người, là quỷ đó!"

"Có khác gì nhau à?"

Nghiêm Cẩn:......

Lý Manh Manh:......

Bác sĩ Chương:......

Phong Khanh:......

"Còn quỷ kia vừa xuất hiện đã lập tức né tránh, tất nhiên là sợ chúng ta. Nếu không sợ chúng ta thì sao nó phải trốn, có thể nhào qua luôn mà, chẳng phải sao?"

Ha hả!

Bốn người cạn lời nhìn cô, nghe lời cô, tại sao lại thấy có lý cơ chứ!

"Đi thôi." Bắc Vũ Đường cũng mặc kệ họ có sợ hay không, gương mẫu đi tuốt đằng trước.

Phong Khanh theo sát phía sau, bác sĩ Chương cắn răng đi theo. Nghiêm Cẩn và Lý Manh Manh liếc nhau cũng đuổi theo. Dọc đường, Bắc Vũ Đường luôn đi tuốt đằng trước, biểu cảm thong dong.

Phong Khanh bước tiến lên một bước, sóng vai đi cùng Bắc Vũ Đường.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô gái trước mắt, hắn rất tò mò, trên đời này sao lại có người không sợ quỷ nhỉ, còn là một cô gái.

"Cô không sợ quỷ à?" Phong Khanh tò mò hỏi.

"Sợ? Vì sao phải sợ?" Bắc Vũ Đường hỏi lại một câu, "Tôi cũng không làm chuyện gì có lỗi với nó, vì sao phải sợ?"

Biểu cảm của Phong Khanh cứng đờ.

"Có những lúc người còn đáng sợ hơn quỷ." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

Phong Khanh kinh ngạc nhìn cô, đáy mắt tối tăm không rõ.

"Cô rất có ý tứ." Phong Khanh cười nói, "Tôi phát hiện tôi hơi thích cô."

"Đừng, anh đừng có thích tôi." Bắc Vũ Đường lập tức ngăn cản lại suy nghĩ đáng sợ này của hắn.

"Sao? Cô khinh thường tôi?" Phong Khanh nhướng mày, mắt lé nhìn cô.

Hắn muốn xem cô sẽ đối đáp mình thế nào.

Bắc Vũ Đường cuối cùng nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ một cái liếc mắt, Phong Khanh đã thấy được một cảm giác rất khó miêu tả, cảm giác này giống như giữa họ có một cái vực rất khó vượt qua, lại như hai người họ không phải người cùng một thế giới.

Một khắc đó, cô cho mình cảm giác rất xa lạ, cảm giác này không phải là xa cách bất cận nhân tình, lại khiến hắn hiểu rõ hai người không có khả năng.

Phong Khanh chưa bao giờ biết một ánh mắt lãnh tình lại có thể truyền đến nhiều tin tức như vậy.

Phong Khanh hít sâu một hơi, lại nhìn về phía cô, cảm giác này đã biến mất.

Bắc Vũ Đường trước mắt đã khôi phục là Bắc Vũ Đường hắn quen thuộc, nhưng càng như vậy, hắn càng cảm thấy cô không đơn giản.

Gương mặt cô như bao phủ một lớp sương mù, khiến người không nhìn rõ gương mặt thật của cô.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi hành lang, mà khi họ đi ra khỏi hành lang dài, đèn tường phía sau bất ngờ sáng lên. Ánh sáng bất ngờ khiến họ theo bản năng nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, bên tai họ lại có tiếng trẻ con cười vang lên.

Tiếng cười đó như từ nơi xa bay tới, lại tựa như vang lên bên tai họ.

Bốn người Lý Manh Manh sợ dựng hết lông tơ, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh, muốn tìm xem âm thanh đó từ đâu phát ra. Chỉ có Bắc Vũ Đường vẫn bình tĩnh như thường.

Bắc Vũ Đường xoay người tiến lên, một lần nữa đi về phía hành lang dài.

Cô vừa bước một bước, vai đã bị đè lại.

"Cô đi đâu?" Phong Khanh ngăn cản cô.

"Tôi muốn đi tìm con quỷ kia." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.

Lý Manh Manh nhìn cô như nhìn người thần kinh, "Bắc Vũ Đường, cô điên rồi à?"

Người thường thấy quỷ đều trốn không kịp. Người này thì ngược lại, muốn đi tìm quỷ, đúng là to gan.

Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói: "Thường chỉ có người chết đột ngột, hoặc là lúc còn sống chịu oan khuất, có tâm nguyện chưa hoàn thành thì mới biến thành quỷ. Vì chấp niệm nên họ tồn tại trên thế gian, không thể đầu thai chuyển kiếp. Chỉ cần giúp nó hoàn thành tâm nguyện, cũng có thể khiến nó chuyển kiếp đầu thai. Đây là một việc công đức."

Mấy người bác sĩ Chương, Nghiêm Cẩn kinh ngạc nhìn cô.

Này này này, cô không phải là nhà thiết kế mà là đại sư hàng ma đúng không!

Bắc Vũ Đường không để ý đến họ, nếu muộn thêm thì có lẽ sẽ không tìm được mất.

"Tôi đi với cô, tôi cũng muốn gặp con quỷ này một lần. Nghe xem có phải nó đúng là còn tâm nguyện chưa hoàn thành như cô nói hay không." Phong Khanh đuổi kịp Bắc Vũ Đường.

Lý Manh Manh nhìn hai người rời đi, trợn trắng mắt, "Hai người này điên rồi à!"

Bác sĩ Chương và Nghiêm Cẩn nhìn nhau, đều cạn lời.

Sao hai người này không ai bình thường được hết vậy.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lý Manh Manh nhìn về Nghiêm Cẩn và bác sĩ Chương, "Cũng không cần ở đây chờ họ chứ? Nơi này quỷ quái như vậy, tôi không muốn đợi, hay chúng ta về trước đi?"

"Chờ họ rồi cùng về." Bác sĩ Chương nói.

Lý Manh Manh nhìn Nghiêm Cẩn, chờ mong hắn cùng phe mình.

Nghiêm Cẩn nhìn cô ta một cái, lại nhìn về phía hai người nơi xa, "Chờ chút đi."

Lý Manh Manh có chút tức giận, "Nơi này có quỷ đấy. Chẳng lẽ chúng ta không nên về à?"

"Nếu cô sợ thì có thể đi trước." Bác sĩ Chương cau mày nói.

Sự ích kỷ của Lý Manh Manh khiến ông rất không vui.

Hai người tới đây cứu họ, mà họ sao có thể bỏ lại hai người đi trước?

Nghiêm Cẩn cũng nói, "Nếu không cô về trước đi."

Lý Manh Manh thấy Nghiêm Cẩn cũng nói vậy thì tức xanh mặt, lại không thể phát giận.

Cô oán hận trừng Bắc Vũ Đường cách đó không xa.

Đều tại cô ta!

Bọn họ bảo mình về, nhưng sao mình dám về một mình chứ!

Lý Manh Manh chỉ có thể ở đây chờ Bắc Vũ Đường cùng họ.

Bắc Vũ Đường và Phong Khanh đi vào hành lang, tiếng cười kia biến mất.

Bắc Vũ Đường đứng tại chỗ, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm.

"Cô đang tìm gì?" Phong Khanh hỏi.

"Quỷ."

Phong Khanh cũng tìm kiếm theo cô, nhưng nhìn ra xa chỉ có hành lang thật dài, không hề có bóng con quỷ nào.

"Đèn quá sáng, hẳng quỷ không dám ra."

Phong Khanh nói xong thì đèn tắt ngúm.

Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường nghe được tiếng hét sợ hãi của Lý Manh Manh ở phía sau, "Quỷ! Quỷ!"

Bắc Vũ Đường lập tức xoay người, bật đèn pin chiếu về phía Lý Manh Manh, chỉ thấy Lý Manh Manh chỉ tay về phía cửa sổ, vẻ mặt hoảng sợ.

Bắc Vũ Đường lập tức chạy về phía Lý Manh Manh, chờ đến khi cô đến nơi, ngoài cửa sổ đã không còn gì nữa.

"Vừa rồi các người thấy quỷ à?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Lý Manh Manh sợ đến mất tiếng, bác sĩ Chương nói, "Đúng. Khi đèn tắt, chúng tôi thấy có ánh sáng ngoài cửa sổ nên nhìn qua, thấy được bóng trắng kia."

"Là bóng trắng trước đó chúng ta thấy?"

"Đúng vậy."

Lý Manh Manh kích động nói, "Chúng ta mau rời khỏi nơi quỷ quái này đi. Tôi không muốn ở đây thêm nữa!"

Bắc Vũ Đường thấy vậy, nói với bác sĩ Chương, "Mọi người đưa cô ấy rời đi đi. Tôi ở đây một mình cũng không sao."

"Tôi ở lại với cô." Phong Khanh lên tiếng.

"Không cần, một mình tôi ở đây là được."

Khi họ nói chuyện, đèn đã sáng lên. Bắc Vũ Đường nhìn đèn hai bên tường, lúc sáng lúc tối, cô tin chắc là có công tắc, nếu không cô không tin có chuyện sáng tối đúng thời điểm như vậy.

"Thôi. Chúng ta về đi." Bắc Vũ Đường đột nhiên không muốn ở lại.

Đoàn người một lần nữa về khu phía Tây, Phong Khanh trực tiếp vào nhà ăn dùng bữa. Ba người bác sĩ Chương lại chẳng muốn ăn, vừa trải qua chuyện, họ nào còn tâm trạng ăn uống gì nữa.

Một bàn đồ ăn này, chỉ có Bắc Vũ Đường và Phong Khanh ăn.

Lý Manh Manh nhìn hai người ăn đến vui vẻ mà vô cùng oán niệm.

Giờ này rồi mà hai người còn có tâm tình ăn cơm.

Vật họp theo loài, quả nhiên không sai.

Lý Manh Manh không nhịn được nói, "Đã là lúc nào rồi mà hai người vẫn còn nuốt trôi cơm được thế?"

Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, "Vì những lúc như vậy, chúng ta càng cần ăn cơm. Nếu không ăn, đến lúc gặp nguy hiểm thì không còn sức lực, chỉ còn là con cá nằm trên thớt."

"Cô......" Lý Manh Manh tức không chịu được, "Tôi không nói lại cô."

Phong Khanh cười nhạo, "Không phải cô không nói lại, mà cô ấy nói có lý nên cô chẳng làm gì được."

Lý Manh Manh oán hận trừng Phong Khanh, ký ức Phong Khanh muốn đánh cô ta vẫn còn rõ ràng trước mắt, khiến cô ta không dám làm càn trước mặt hắn. Trừng xong, cô ta còn chưa hết giận, lại oán hận trừng Bắc Vũ Đường.

Bác sĩ Chương đứng lên, đi vào nhà ăn, cầm bát đũa bắt đầu ăn cơm.

Nghiêm Cẩn cũng đứng lên đi vào theo.

Lý Manh Manh thấy hai người đều đã đi qua, bỏ lại mình một mình, tức đến mức tim gan đều đau, đỉnh đầu đã bốc khói.

"Cô có muốn ăn không?" Bắc Vũ Đường nhìn người đứng ở cửa, mỉm cười hỏi.

Lý Manh Manh vốn định qua ăn, nhưng nghe Bắc Vũ Đường nói xong thì chẳng buồn nữa.

"Không cần. Tôi đang no." Lý Manh Manh nói xong, bụng đã kêu ục ục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play