Tác giả: Vân Phi Mặc
“Không vội. Mới vậy thì không thể khiến tình cảm vợ chồng họ tan vỡ được. Mâu thuẫn cần dồn tích lại, vết nứt cũng ngày càng rạch rộng ra. Giờ việc chị cần làm là dưỡng thai cho tốt.”
“Vũ Đường, lần này chị mang thai một bé trai, chị cảm thấy cũng không có tác dụng gì mấy. Dù sao thì ông ta đã có một đứa con trai.” Lam Yên nói ra suy nghĩ của mình.
“Nếu thằng con trai kia của ông ta biến thành đồ bỏ đi thì sẽ khác.”
Lam Yên cười, cô ấy biết ngay là Vũ Đường có cách mà.
“Giờ ngoài dưỡng thai, chị cần khiến mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ trở nên gay gắt.”
“Chị hiểu rồi.”
“Có vấn đề gì thì nhất định phải nói cho em. Chị cần cực kỳ cẩn thận với Ôn Mỹ Vân, lần trước bà ta không thể diệt trừ chị, nhất định sẽ nghĩ cách khác.”
“Chị hiểu. Nếu bà ta ra tay thì càng tốt, như vậy có thể khiến Tiền Chấn Hào nhìn thấy rõ bộ mặt thật của vợ ông ta.”
“Lam Yên, chị sai rồi. Tiền Chấn Hào khôn khéo như vậy, hẳn ông ta đã sớm biết người bên gối ông ta là người thế nào. Trước khi ông ta hoàn toàn yêu chị, chị nhất định phải bảo vệ tốt chính mình. Chỉ có ông ta yêu chị rồi, chị bị thương, ông ta mới thấy đau, còn ghi hận Ôn Mỹ Vân. Nếu không, chị bị uỷ khuất cũng chỉ là phí công mà thôi.”
Người như Tiền Chấn Hào thì chỉ biết nghĩ cho mình thôi.
“Em nói rất đúng, là chị nghĩ quá ngây thơ.”
Hai người lại thảo luận rất nhiều, sau đó lên kế hoạch. Thoáng cái đã qua hai giờ, Lam Yên không thể ở lại lâu hơn, đứng dậy tạm biệt. Trước khi rời đi, Lam Yên kéo Bắc Vũ Đường sang một bên.
“Người đàn ông kia rất yêu em.” Lam Yên cười nói.
Cô rốt cuộc đã hiểu, ánh mắt của người yêu nhìn nhau là thế nào. Vừa rồi cô đã thấy được ánh mắt của Sở Ly, thấy được thứ trước giờ mình chưa từng thấy được trên người người đàn ông đó.
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, “Chị cũng sẽ tìm được người yêu thương mình.”
Lam Yên cười chua xót, “Cả đời này chị không còn cầu mong gì nữa, chỉ mong sống bình yên cùng bé con.”
Tình yêu, thật quá xa vời!
Bị thương một lần, lại một lần, khiến cô không còn dám mơ mộng xa vời nữa.
“Sẽ có.”
“Chỉ hy vọng là vậy.”
Bắc Vũ Đường nhìn Lam Yên lên xe, nhìn xe của cô ấy đi xa khỏi tầm mắt.
Sở Ly tiến lên, cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô.
“Có gió rồi, đừng để bị cảm lạnh.”
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo một cảm xúc khôn kể, tựa như may mắn, lại như một tình cảm nào đó rất khác.
Cô vươn tay ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói, “Có anh thật tốt.”
Nếu không gặp được anh, có lẽ cô sẽ tựa như một cái xác không hồn, đơn thuần lặp lại một việc trong muôn vàn thế giới.
Có anh, cuộc sống của cô rực rỡ, lại còn có những thứ khác.
Sở Ly vòng tay ôm eo cô, “Dù em ở đâu, dù em biến thành ai, chỉ cần nó còn đập, nó thuộc về em.”
Sở Ly đặt một tay của cô lên ngực anh, nơi đó đang đập thình thịch vì cô.
****
Ba ngày sau, Từ Mặc Đình đưa một phần văn kiện kỹ càng đến biệt thự. Anh chàng dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Sở đại gia bận rộn như cô vợ nhỏ trong bếp.
“Sở Ly, có phải anh định đối phó với Hoàng gia ở thủ đô không?” Từ Mặc Đình hỏi.
Từ Mặc Đình nghe Sở Ly bảo mình điều tra toàn diện tư liệu về Hoàng gia thì đã có dự cảm chẳng lành. Hình như gia hỏa này định đối đầu với Hoàng gia.
Hoàng gia chính là thế gia nhất lưu, tuy xếp cuối, nhưng có thể gọi là thế gia nhất lưu thì đều không phải người dễ chọc gì.
Từ Mặc Đình suy nghĩ hồi lâu, Hoàng gia không trêu chọc gì Sở đại gia mà, sao lại bị ông anh này theo dõi thế nhỉ.
Sau đó anh chàng nhanh chóng nghĩ ra, “Có phải vì Vũ Đường không?”
Lúc trước ông anh kia bảo mình đi điều tra Tiền gia, hình như hậu trường của Tiền gia là Hoàng gia, nên ông anh này mới định đối đầu với họ à nhỉ.
Anh chàng càng nghĩ càng thấy đúng.
Sở Ly nấu xong thịt xông khói, cháo cũng xong rồi, mùi thơm của đồ ăn quẩn quanh.
“Cậu đi được rồi.” Sở Ly thấy Từ Mặc Đình còn đứng đó, vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Này này, em cực cực khổ khổ đưa tư liệu tới cho anh trước, tốt xấu gì cũng phải mời em ăn một bữa chứ!” Từ Mặc Đình nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, ý đồ rất rõ ràng.
Sở Ly cho anh chàng một ánh mắt cảnh cáo, “Đừng có mơ mộng. Đây đều là của Đường Nhi.”
Sở Ly cầm văn kiện lên, đọc lướt qua. Vài phút sau, anh đã xem xong.
“Đánh tiếng cho gia chủ Hoàng gia, Tiền gia là kẻ thù của tôi, nếu ông ta muốn giữ Tiền gia, đừng trách tôi ngộ thương bọn họ.”
Từ Mặc Đình nghe vậy, cảm thấy mồ hôi lạnh đầy đầu.
Sở đại gia à, anh đang uy hiếp người ta đấy anh biết không?!
Nếu để người Hoàn gia nghe được, không chừng lại bảo vệ Tiền gia thật bây giờ.
“Được rồi, em biết rồi, lát em sẽ chuyển ý của anh cho ông ta. Còn nữa, bên Lý Phật gia kia, anh chọn lúc nào mà xử lý chuyện của ông ta đi. Lý Phật gia đã cho người thúc giục vài lần, nếu kéo dài nữa thì không tiện ăn nói.”
“Hôm sau sẽ cho ông ta bản sơ thảo.”
Từ Mặc Đình lập tức vui vẻ, “Vậy là tốt rồi.”
“À, đúng rồi. Có cần em an bài bên Tiền gia không?”
Họ muốn làm Tiền gia chết, rất đơn giản.
“Không cần.”
Anh muốn một lần giải quyết dứt điểm Tiền gia, để Đường Nhi không cần lãng phí thời gian với đám người đó.
Nhưng mà, anh đã đồng ý để cô tự xử lý, vậy anh sẽ không nhúng tay vào việc này.
“Lần trước anh bảo em đi đòi một triệu, đối phương đã gửi tiền vào tài khoản rồi.”
“Ừ.”
Từ Mặc Đình báo cáo xong hết rồi thì nghe Sở Ly lạnh lùng nói, “Còn không đi?”
“Lão đại, anh sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?!”
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường từ trên tầng đi xuống.
Sở Ly nghe tiếng lập tức đứng từ sofa lên, trước khi rời đi còn không quên cho Từ Mặc Đình một ánh mắt như dao, trắng trợn uy hiếp.
Từ Mặc Đình co đầu rụt cổ, ngoan ngoãn nhận mệnh đi ra ngoài.
Trước khi đi còn gật đầu với Bắc Vũ Đường một cái rồi mới rời khỏi biệt thự.
“Sao anh ta đi vội vậy?” Bắc Vũ Đường nhìn người nào đó chạy nhanh như trốn, khó hiểu hỏi.
“Cậu ta còn việc gấp cần xử lý.” Sở Ly không thèm để ý, thuận miệng nói một câu rồi ân cần kéo ghế cho cô, “Xem có hợp khẩu vị của em không?”
Bắc Vũ Đường nhìn đồ ăn thơm nức mũi, trứng chiên vàng, còn các loại rau.
“Đều là anh làm?”
Sở Ly gật đầu.
“Đúng là càng ngày càng hiền huệ.” Bắc Vũ Đường vươn tay ôm cổ anh, hôn một cái lên má anh.
Sở Ly lập tức cảm thấy thỏa mãn, ân cần hầu hạ cô dùng bữa.
Ăn được một nửa, Sở Ly nhớ ra gì đó, vào phòng khách cầm một thứ qua.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy thẻ ngân hàng đặt trước mặt mình thì hơi sửng sốt.
“Đây là......”
“Bên trong có một triệu tiền nợ đòi về, còn lại đều là tiền lương của anh.”
Bắc Vũ Đường nhướn mày, “Anh không sợ em không cho anh tiền tiêu vặt à?”
Sở Ly 'không biết xấu hổ' nói, “Không cần tiền tiêu vặt, ăn cơm mềm của bà xã là được rồi.”
Bắc Vũ Đường vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, “Vậy để em nhìn cho kỹ xem mặt anh có đủ tiêu chuẩn được ăn cơm mềm không nào~”
“Đủ không?”
Bắc Vũ Đường tinh tế đánh giá, dường như đang tự hỏi, “Ừ, gương mặt này à, vẫn đủ tư cách.”
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc còn chưa vào nhà ăn đã nghe hai vợ chồng son tán tỉnh nhau, hai người nhìn nhau một cái, thức thời đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Bắc Lập Tông nói với mẹ Bắc, “Vợ à, anh thấy chúng ta nên về nhà ở.”
Mẹ Bắc cũng đầy đồng cảm, “Ừ.”
“Còn nha đầu, có cần mang về không?” Bắc Lập Tông hỏi.
Mẹ Bắc ném lại vấn đề này cho ông, “Anh quyết định đi.”
“Bắt con bé về, có tàn nhẫn quá không?”
“Có chút.”
Hai vợ chồng yên lặng nhìn nhau một cái, đã có quyết định trong lòng.
“Chúng ta cũng nên sống thế giới hai người rồi.”
“Như vậy cũng rất tốt.”
-Thành phố Lâm Hải-
“Hoàng tổng, nhà máy bên Hàng Châu lại gọi thúc giục trả tiền.” Một người phụ trách mặt mày ủ ê nói.
Hoàng Lượng không vui ngẩng đầu, “Cậu là lợn à? Còn cần tôi phải dạy nên làm thế nào sao?”
Người phụ trách chua xót, hắn tất nhiên biết phải làm thế nào, nhưng mà người ta lại rất cứng rắn, “Hoàng tổng, tôi đã kéo dài thời gian rồi. Nhưng mà đối phương lại nói nếu không trả nốt thì sẽ tố cáo chúng ta.”
“Họ không muốn hợp tác lần hai nữa sao?” Hoàng Lượng đập bộp cái bút trong tay xuống bàn.
“Không rõ, hẳn là không định.” Người phụ trách không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Hoàng Lượng nổi giận, “Họ muốn tố cáo thì tố cáo đi!”
Ba ngày sau, Hoàng Lượng nhìn toà án gửi đơn đến mà trợn tròn mắt.
Người phụ trách nghiêm túc báo cáo, “Hoàng tổng, lần này luật sư của đối phương là Tưởng Đại Trạng.”
“Tưởng Đại Trạng? Là Tưởng Đại Trạng chưa từng thua trong các vụ kiện tụng kinh tế?” Hoàng Lượng nghe qua tên của vị này, người này chính là người nổi danh lẫy lừng trong nước.
“Đúng vậy, chính là hắn. Đoàn luật sư của công ty chúng ta chỉ sợ không địch lại.” Người phụ trách tận lực uyển chuyển nói, nhưng dù có uyển chuyển thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật.
“Một đám phế vật!” Hoàng Lượng nổi giận mắng.
Hắn hiểu rõ, chuyện này họ vốn không có lý, hơn nữa đối phương còn mời Tưởng Đại Trạng làm luật sư, họ sợ là không có phần thắng.
Nếu chuyện này tuồn ra ngoài, hình tượng của công ty sẽ bị ảnh hưởng.
Hoàng Lượng hít sâu mấy hơi, “Liên hệ với người phụ trách của nhà máy đối phương, lén hoà giải.”
Người phụ trách thấy hắn nhả ra, không khỏi thở ra một hơi, lập tức xoay người rời đi.
Hoàng Lượng hạch toán trên máy dự phòng tổn thất lần này lên đến 8 triệu.
Đáng chết, số tiền này......
Hoàng Lượng gọi cho Tiền Minh Hạo, chỉ nghe được giọng nói không kiên nhẫn.
“Chuyện gì?”
Hoàng Lượng thu lại vẻ mặt phẫn nộ, cười làm lành, “Tiền ca, lần trước đào hố lừa Bắc gia không thành, tổn thất hơn 8 triệu, anh xem số tiền này có thể......”
Hắn còn chưa nói hết lời, Tiền Minh Hạo đã cao giọng nói, “Mày có ý gì? Mày muốn xin tiền ông?”
Hoàng Lượng vừa nghe hắn nói thế, giọng điều kia như kiểu mình không nên hỏi hắn vậy.
Nhớ trước đây nếu không phải tại hắn yêu cầu, sao mình lại đi đào hố đối phương làm gì.
Giờ Tiền Minh Hạo còn muốn chống chế!
Sắc mặt Hoàng Lượng âm trầm, ngoài miệng lại cười nói, “Tiền ca, chuyện này em đều nghe anh mà.”
“Mày giỏi lắm đấy Hoàng Lượng! Mày gây chuyện còn muốn ôm lấp hố cho mày à. Mày nghĩ ông là thằng ngu chắc!” Tiền Minh Hạo không chút khách khí, tức giận mắng.
Cái thằng Hoàng Lượng đáng chết này còn mặt mũi tới đòi tiền hắn, nếu không phải tại nó phế, giờ tiện nhân Bắc Vũ Đường kia đã là vật trong lòng bàn tay của hắn rồi!
Hoàng Lượng nghe hắn nói thế mà tức bốc khói.
Hắn nhịn không rít gào, cắn răng nói tiếp, “Tiền ca, tôi đều làm việc cho anh.”
“Tao bảo mày làm vậy chắc?” Tiền Minh Hạo hỏi ngược lại.
Hoàng Lượng bị sự vô sỉ của hắn làm cho câm nín, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Cuối cùng không nhịn được nữa, Hoàng Lượng tắt điện thoại.
Tiền Minh Hạo nhìn cuộc gọi đã ngắt máy, đôi mắt trợn to.
Hoàng Lượng! Mày giỏi lắm! Dám ngắt máy của ông mày! Đúng là phản rồi!
Tiền Minh Hạo muốn đi trị Hoàng Lượng, nhưng nhớ mình còn đang bị cấm túc, bực mình ngã về giường.
Hoàng Lượng! Mày chờ đó cho tao!
Bên kia, Hoàng Lượng bị Tiền Minh Hạo chọc cho tức điên. Hắn ngốc bên người Tiền Minh Hạo, luôn khom lưng cúi đầu, chuyện lần này hoàn toàn là vì Tiền Minh Hạo, nhưng đảo mắt Tiền Minh Hạo đã trở mặt không nhận người quen.
Tiền Minh Hạo mày mà không có Tiền gia thì chẳng là cái mẹ gì!
Ba ngày sau, Hoàng Lượng nhận được một tin nhắn.
'Muốn đạp Tiền Minh Hạo xuống dưới chân không?'
Hoàng Lượng thấy tin nhắn này, hơi nhăn mày lại.
Người này là ai?!
Hắn gọi điện qua, nhưng đầu kia lại là số không tồn tại, khiến Hoàng Lượng có cảm giác mình bị theo dõi. Quả nhiên, mấy giờ sau, hắn lại nhận được một tin nhắn.
'Cậu chỉ cần nói cho tôi, muốn hay không?'
Hoàng Lượng nhìn thấy tin nhắn thì lập tức gọi qua, vẫn là số không tồn tại.
Sau khi ngắt điện thoại, tiếng tin nhắn lại vang lên.
Hoàng Lượng vội mở tin nhắn ra.
'Đừng cố tìm tôi, chỉ cần trả lời vấn đề của tôi là được.'
Hoàng Lượng suy nghĩ một chút, viết hai chữ.
'Không muốn.'
Đối phương nhanh chóng trả lời, 'Thật sự không muốn? Chẳng lẽ cậu còn muốn giống như trước kia, giống như một con chó ở bên Tiền Minh Hạo, mặc hắn quát mắng?'
Hoàng Lượng thấy nội dung bên trong, sắc mặt trở nên âm trầm, 'Mày rốt cuộc là ai?'
'Cậu chỉ cần biết, chúng ta có kẻ thù chung. Còn thân phận của tôi, sau khi kẻ thù chung của chúng ta đổ rồi, cậu tự nhiên sẽ biết.'
'Một kẻ giấu đầu cụp đuôi như mày, sao tao phải tin?' Hoàng Lượng nhanh chóng đánh ra mấy chữ này.
Bắc Vũ Đường ở chỗ khác thấy tin nhắn trả lời của hắn, cười sâu xa.
Có lẽ hắn cũng không biết, khi hắn nhắn như vậy, thái độ của hắn đã lộ rõ.
'Cậu chỉ có thể tin tưởng tôi.'
'Hừ, mày muốn đối đầu với Tiền Minh Hạo thì tự mình đối đầu đi. Tao không theo.' Đáy lòng Hoàng Lượng đã rục rịch, nhưng hắn sợ mình trở thành súng trong tay người khác, đến lúc đó không lật đổ được Tiền Minh Hạo, mà mình lại rơi vào vạn kiếp bất phục.
'Cậu và Tiền Minh Hạo đã không thoải mái đến vậy, với tính tình hẹp hòi của hắn, cậu nghĩ hắn sẽ đối phó cậu thế nào?'
'Rốt cuộc mày là ai?'
Chuyện của hắn và Tiền Minh Hạo còn chưa có ai biết, dù sao thì thời gian này Tiền Minh Hạo luôn bị người nhà nhốt, chưa từng ra ngoài.
'Không phải tôi đã nói rồi sao, đến lúc đó cậu sẽ biết.'
'Rốt cuộc mày muốn làm gì?'
Giờ khắc này, Hoàng Lượng có cảm giác mình bị rắn độc theo dõi, tựa như bốn phía đều phủ đầy đôi mắt của đối phương, từng cử động của mình đều bị đối phương khống chế.
'Tôi tới giúp cậu, giúp cậu đối phó Tiền Minh Hạo.'
'Tao sẽ suy xét.'
Chờ nửa ngày, di động không còn vang lên nữa.
Hoàng Lượng nhìn chằm chằm di động, không ngừng đọc lại nội dung tin nhắn, muốn tìm chút dấu vết để lại giữa các dòng tin, lại chẳng phát hiện được gì.
Người này rốt cuộc là ai?
Hoàng Lượng hồi tưởng những kẻ địch của Tiền Minh Hạo, người có bản lĩnh như vậy hình như không có ai. Nếu có bản lĩnh này, lúc trước sẽ không bị Tiền Minh Hạo chèn ép.
Thật ra, nói đến Tiền Minh Hạo, người này ngốc nhưng không ngu, vì người hắn trêu chọc đều là người có thể trêu chọc. Người không thể trêu chọc, trước giờ hắn chưa từng trêu chọc,
Cho nên nhiều năm qua hắn vẫn luôn bình an vô sự. Đây cũng chính là lý do vì sao Tiền Chấn Hào lại dung túng hắn, không ngăn hắn lại.
Một tuần sau, Hoàng Lượng mở tiệc mời khách ở club, khi ra cửa, vừa lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc ở cuối hành lang, người kia chính là Tiền Minh Hạo.
Hoàng Lượng nghĩ mình đã nhịn lâu vậy rồi, nhịn thêm chút nữa.
Hắn đi lên trước chào hỏi, “Tiền ca.”
Tiền Minh Hạo uống không ít rượu, thấy Hoàng Lượng thì nheo mắt lại, “Ái chà, xem ai tới này. Đây không phải tiểu Hoàng tổng của chúng ta sao. Tiểu Hoàng tổng, sao hôm nay lại rảnh ra đây chơi vậy?”
Hoàng Lượng chỉ có thể chịu đựng nghe hắn trào phúng.
“Không phải em nghe Tiền ca ở đây nên mới tới sao.” Hoàng Lượng cười tủm tỉm nói.
Tiền Minh Hạo vẫy tay với Hoàng Lượng, Hoàng Lượng nghe theo tiến lại gần. Tiền Minh Hạo vươn tay, tát bôm bốp lên mặt Hoàng Lượng, hành động đó khiến người xung quanh đều trợn tròn mắt.
“Tao còn tưởng thằng nhãi mày cứng cáp rồi.” Tiền Minh Hạo châm biếm, “Giờ xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Nói xong, hắn hô hào với đám hồ bằng cầu hữu xung quanh, mọi người tiến vào phòng riêng, chỉ còn lại Hoàng Lượng ở ngoài hành lang.
Sắc mặt Hoàng Lượng giờ đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.
Hắn xoay người, lấy di động ra, nhắn tin cho dãy số đã im lặng cả một tuần vừa rồi.
'Tôi đồng ý. Chỉ cần đạp thằng chó Tiền Minh Hạo dưới chân, tôi nguyện ý phối hợp.'
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường ở Hàng Châu xa xôi nghe tiếng chuông di động đặc biệt vang lên, cầm di động, không ngoài dự đoán của cô, cô thấy được kết quả mình muốn thấy.
'Thật vui vẻ, cậu đã lựa chọn sáng suốt. Từ giờ trở đi, cậu chỉ cần nghe theo lời tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu giết người, cũng không bắt cậu phóng hoả.'
Hoàng Lượng nhìn tin nhắn kia, trong lòng có khoái cảm trả thù, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
Hắn không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai.
Bắc Vũ Đường cho hắn mệnh lệnh đầu tiên.
'Từ giờ trở đi, suy nghĩ mọi cách khôi phục lại quan hệ trước kia của hai người.'
Hoàng Lượng có chút do dự.
Đối phương dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn, trước khi hắn trả lời, tin nhắn tiếp theo đã được gửi đến.
'Giờ cậu chịu khuất nhục, ngày nào đó sẽ khiến Tiền Minh Hạo trả lại cầu gấp trăm lần. Cậu cần học được cách nằm gai nếm mật thì mới có thể thành công. Nghĩ đến những ngày tháng sau này đối phó Tiền Minh Hạo, giờ tất cả sự chịu đựng là đáng giá.' Bắc Vũ Đường mê hoặc.