Tác giả: Vân Phi Mặc

'Tôi biết rồi.' Hoàng Lượng hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết định.

Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, từng bước đi về phía nó.

Bắc Vũ Đường thấy hắn trả lời như vậy thì đặt lại di động về bàn.

Giờ bên người Tiền Minh Hạo có người của cô, Tiền Chấn Hào cũng có người của cô, hai bút cùng vẽ, chỉ chờ ngày đó đến.

Sở Ly tiến lên, lấy khăn lông trong tay cô, “Không được để tóc ướt như vậy, phải lau khô.”

Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn ngồi im để Sở Ly nhẹ nhàng lau tóc.

“Có chuyện gì mà vui vậy?”

Cô chỉ thay đổi một xíu thôi, Sở Ly đã có thể cảm nhận được rõ ràng.

“Anh đoán xem.” Vũ Đường nghịch ngợm nói.

Sở Ly nhìn chăm chú cô qua gương, đôi mắt thâm thuý lộ ra vẻ trầm tư, “Chôn boom thành công.”

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu lên nhìn anh, “Sở Ly, có ai nói với anh rằng: có những lúc không thể quá thông minh, như vậy không đáng yêu đâu chưa?”

“Không ai nói cho anh, vậy nên... Em phải dạy dỗ anh thật tốt.”

Ặc......

Cô có cảm giác bị người ta tán tỉnh.

Rõ ràng là cô muốn tán tỉnh anh, sao lại bị anh tán ngược nhỉ.

…...

Thời gian dần trôi, Tiền Minh Hạo và Hoàng Lượng lại thân nhau như trước, Hoàng Lượng thường dẫn theo Tiền Minh Hạo ra vào casino, còn dụ dỗ hắn hít ma tuý.

Tiền Minh Hạo chơi tới bến, nếm thử ma tuý một lần, nhanh chóng nghiện ngập.

Cùng lúc đó, bên Lam Yên cũng cực kỳ thuận lợi. Cô ấy thường xuất hiện bên cạnh Ôn Mỹ Vân, khiến bà ta đố kỵ.

Chỉ cần bà ta ra tay, thì đó chính là lúc họ xuất chiêu.

Mới đầu, Tiền Chấn Hào chỉ biết trấn an Lam Yên, nhưng Ôn Mỹ Vân nhiều lần ra tay, cách thức còn ngày càng trầm trọng, khiến Tiền Chấn Hào cũng không nhịn được mà ra tay.

Một bên là người vợ càng ngày càng không thể nói chuyện, một bên là người dịu dàng hiểu chuyện. Lâu dần, cho dù có tình cảm vợ chồng nhiều năm thì cũng bị mài mòi sau nhiều lần cãi nhau.

Tình cảm giữa Ôn Mỹ Vân và Tiền Chấn Hào tan vỡ.

Tiền Chấn Hào giờ đã sống luôn ở chung cư của Lam Yên, hai người giống như vợ chồng già, cùng ăn cơm, cùng xem phim, cùng đọc sách cho bé con nghe.

Tiền Chấn Hào vốn không có tình cảm gì nhiều với đứa bé còn chưa sinh ra, nhưng vì Lam Yên ngăn ông ta, mỗi ngày để ông ta giao lưu với con trai nhiều hơn, giáo dục nhiều hơn, dần dần ông ta cũng để tâm đứa bé, cũng chờ mong bé sinh ra.

Ôn Mỹ Vân muốn tìm con trai mình, để hắn kéo chồng mình về, nhưng lại phát hiện, bà ta không tìm thấy được Tiền Minh Hạo.

Buổi chiều hôm đó, trong một quán cafe lạnh lẽo, có một cô gái đeo kính râm, khí chất bất phàm ngồi trong góc.

Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, một cô gái có thai đi vào quán cafe.

Lam Yên liếc qua đã thấy được Bắc Vũ Đường.

Sau khi ngồi xuống, phục vụ bưng một ly sữa bò nóng lên.

“Đây là sữa bò em gọi cho chị.”

“Cám ơn.”

Lam Yên ngồi xuống, nhìn thiếu nữ trước mặt, cảm thấy mới gần nửa năm không gặp, cô đã càng đẹp hơn.

“Vũ Đường, em xinh hơn.”

Không phải nét đẹp bên ngoài mà là khí chất bên trong.

“Chị cũng vậy.”

“Chị sắp biến thành heo rồi đây.”

Hai người trêu chọc nhau một lát rồi mới tiến vào chủ đề chính.

“Đây là thứ chị lấy được từ tay Tiền Chấn Hào, không biết có giúp gì cho em được không.” Lam Yên đặt một túi da lên bàn.

Bắc Vũ Đường nhận, mở ra, đọc nội dung bên trong.

Chỉ mấy tờ đầu, Bắc Vũ Đường đã biết Lam Yên lấy được nó cũng không dễ dàng. Hơn nữa, trước đây Lam Yên cũng đã lộ tin tức cho cô rồi, cô kết hợp với tin tức của Lâm Hải hiện giờ, có thể phân tích được đại khái tình huống.

“Mấy thứ này rất có ích. Hẳn không bao lâu nữa là chị có thể rời khỏi ông ta. Có lẽ là trước khi chị sinh bé con, ông ta sẽ biến mất khỏi cuộc sống của chị.”

Sớm ở nửa năm trước, Bắc Vũ Đường leo lên được thuyền của đối thủ trong chính giới của Tiền Chấn Hào. Nửa năm này, cô cung cấp rất nhiều tin tức về Tiền Chấn Hào cho đối phương, khiến đối phương nếm không ít ngon ngọt.

Nửa năm nữa chính là hết nhiệm kỳ, đây cũng là thời điểm các Đảng phái cạnh tranh ác liệt nhất, mỗi năm, cứ đến lúc này, luôn sẽ có người từng bước thăng chức, cũng có người ngã từ trên mây xuống. Có người chưa từng biết tên, nháy mắt trở thành người thắng lợi lớn nhất.

Giao đồ cho Bắc Vũ Đường xong, Lam Yên cũng coi như hoàn thành một tâm sự.

“Chị không thể ở ngoài lâu, lát nữa người hầu thấy chị ra ngoài lâu quá sẽ nghi ngờ.”

Hai người nhanh chóng tách ra, Bắc Vũ Đường giao một phần tư liệu cho đối thủ của Tiền Chấn Hào, một phần khác để dự phòng tình huống.

Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường nhắn một tin ngắn cho Hoàng Lượng.

Hoàng Lượng đọc được tin nhắn, nở nụ cười tàn nhẫn.

Thời gian này hắn như một kẻ ngốc, làm theo mọi lệnh của Tiền Minh Hạo, không chỉ như vậy, còn càng ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Tiền Minh Hạo hơn xưa.

Trong mắt mọi người, Hoàng Lượng hắn là một thằng ngốc, là một con chó nghe lời bên cạnh Tiền Minh Hạo, càng là một cái máy ATM free.

Không chỉ người ngoài nghĩ vậy, ngay cả Tiền Minh Hạo cũng nghĩ như thế.

Hoàng Lượng nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng đã không cần phải nhịn nữa.

Lúc này, trong căn phòng tăm tối tràn đầy mùi thối, bình rượu rỗng rơi vãi khắp nơi, thậm chí còn có cả bột phấn trắng đáng nghi.

Mấy nam nữ trong căn phòng đều trần như nhộng, quấn lại bên nhau. (Đau mắt tui...)

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, một phục vụ bật đèn lên, ánh sáng chói mắt khiến mọi người không mở nổi mắt. Va đập một trận, toàn bộ người trong căn phòng đều bị đánh thức.

Tiền Minh Hạo xoa đôi mắt mông lung buồn ngủi, mở mắt nhìn người phục vụ đứng trước mặt, nổi giận đùng đùng mắng, “Mày muốn chết hả?”

Nói rồi, hắn nhanh chóng cầm lấy một vỏ chai rượu ném về phía người phục vụ. May mà người phục vụ nhanh nhẹn, tránh được.

'Choang', bình rượu đập vào tường, vỡ tan.

Người phục vụ vô cùng bình tĩnh, nói với Tiền Minh Hạo, “Tiền thiếu gia, phiền cậu kết toán giấy tờ tháng này giúp.”

Tiền Minh Hạo không kiên nhẫn nói: “Giấy tờ? Mày đưa giấy tờ cho Hoàng Lượng, bảo nó trả tiền là được.”

Người phục vụ khó xử nói: “Tiền thiếu gia, chúng tôi không gọi được Tiểu Hoàng tổng.”

“Đúng là phế vật.” Tiền Minh Hạo mắng một tiếng, lấy di động của mình trên sofa qua, gọi cho Hoàng Lượng, điện thoại nhanh chóng được nối máy.

Tiền Minh Hạo rất tự nhiên ra lệnh, “Mày qua club kết toán tiền cho tao đi.”

Hoàng Lượng ở đầu kia tựa lưng về sau, cười lạnh, “Tiền? Tiền gì? Tao cũng đâu đi tiêu tiền ở club, lấy đâu ra tiền gì?”

Tiền Minh Hạo nghe ra không đúng, “Mày có ý gì? Ông gọi mày qua trả tiền.”

Hoàng Lượng hừ lạnh, “Trả tiền? Tao cũng đâu phải cha mày, không có nghĩa vụ nuôi nấng mày. Nếu mày gọi tao một tiếng cha, khiến tao vui vẻ, có lẽ tao sẽ giúp mày trả tiền.'

“Hoàng Lượng, thằng nhãi mày ăn gan hùm mật gấu rồi hả, dám nói chuyện với ông như thế?!” Tiền Minh Hạo hoàn toàn không hồi tỉnh từ sự trái ngược quá lớn của Hoàng Lượng.

Giờ hắn còn vọng tưởng mình quát sẽ khiến Hoàng Lượng sợ, dù sao thì gần đây, chỉ cần hắn định quát, thằng cháu kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Hoàng Lượng chỉ cho hắn hai chữ, “Ha hả.”

Xong tắt máy luôn.

“Này này này.”

Tiền Minh Hạo nhìn điện thoại đã bị cắt đứt, tức đến mức đập di động xuống bàn.

“Hoàng Lượng đáng chết, muốn chết rồi đây mà!”

Phục vụ đứng bên dường như không thấy hắn tức giận, cười tủm tỉm nói, “Tiền thiếu, giấy tờ này......”

Tiền Minh Hạo thẹn quá thành giận, “Có tí tiền ấy, mày nghĩ tao sẽ quỵt nợ chắc.”

Mấy thanh niên bên cạnh cũng nói đỡ, “Anh ấy là Tiền Minh Hạo, Tiền thiếu, sẽ quỵt chút tiền ấy của mày chắc.”

“Đúng đấy đúng đấy!”

Sắc mặt người phục vụ không hề thay đổi, vẫn mỉm cười: “Tất nhiên tôi biết cậu ấy là Tiền thiếu, con trai của Thị trưởng Tiền. Không biết khi nào Tiền thiếu sẽ kết toán giấy tờ nhỉ?”

“Club có quy định, các khoản nợ được ghi đều phải kết toán mỗi tháng một lần. Vốn nên kết toán từ nửa tháng trước, nhưng nể mặt Tiền công tử, nên mới hoãn lại nửa tháng. Nếu hoãn nữa thì tôi cũng không tiện ăn nói.”

“Tiền thiếu, chút tiền ấy với cậu không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu tôi không thể báo cáo kết quả công việc, bát cơm của tôi sẽ mất. Cậu xem, số tiền này......”

Tiền Minh Hạo bị nói đến bực bội, không kiên nhẫn nổi: “Mang giấy tờ qua đây. Cũng chỉ có mấy đồng tiền, làm như ông sẽ nợ tiền mày không bằng.”

Người phục vụ vội cười theo, “Là tôi chuyện bé xé ra to. Số tiền này chỉ là một bữa ăn sáng với Tiền thiếu gia mà thôi.”

Sau đó đưa một giấy tờ cho Tiền Minh Hạo.

Tiền Minh Hạo nhìn con số trên tờ giấy, đôi mắt đột nhiên trợn to.

'Bộp', hắn ném tờ giấy xuống bàn, tức giận mắng: “Club chúng mày nghĩ tao là người coi tiền như rác đấy à! 10 triệu?! Sao chúng mày không đi cướp đi.”

“Tiền thiếu, đồ trong club chúng tôi đều yết giá rõ ràng.” Người phục vụ bình tĩnh giải thích, “Rượu mọi người uống đều là rượu vang đỏ cao cấp, một chai cần 500 nghìn. Tiền thiếu, mỗi đêm các người đều mở mấy chai, qua một tháng, chỉ riêng tiền chi cho rượu đã là 8 triệu rồi.”

“Hơn nữa còn cả tiền mà Tiền thiếu gọi các cô gái ở đây, công lại đã là 10 triệu 300 nghìn, 300 nghìn còn lại, giám đốc chúng tôi bảo khấu trừ cho cậu. Tiền thiếu chỉ cần trả 10 triệu là được.”

Tiền Minh Hạo nhìn số tiền khổng lồ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Cha hắn tuy là Thị trưởng, nhưng cũng không thể bỏ ra nhiều tiền cho hắn trả nợ như vậy được.

Tiền Minh Hạo cuối cùng nghĩ đến Hoàng Lượng.

Thời gian trước họ cũng tiêu xài như vậy, tiền cũng là Hoàng Lượng trả. Chút tiền ấy chỉ là chút lòng thành mà Hoàng Lượng trả cho hắn thôi.

“Chờ.”

Tiền Minh Hạo đen mặt gọi Hoàng Lượng.

Ở một thành phố khác, Hoàng Lượng lúc này đang thoải mái tắm nước nóng, uống rượu vang đỏ. Khi di động vang lên, hắn chỉ nhìn thoáng qua, không nhận, mặc tiếng chuông reo.

Tiền Minh Hạo gọi liên tục ba cuộc, đối phương đều không nhận, điều này khiến hắn rất bực bội, nhưng bực bội cũng vô dụng, vì 10 triệu kia, hắn phải tiếp tục gọi.

Hoàng Lượng khoác áo tắm dài, lười biếng dựa vào thành giường êm, vui vẻ thoải mái uống rượu, bên tai là tiếng di động không dứt, tựa như tiếng nhạc mỹ diệu nhất trần gian, khiến hắn say mê.

Người phục vụ nhìn Tiền Minh Hạo bằng ánh mắt sáng ngời, khiến hắn vô cùng xấu hổ và giận dữ.

“Chờ một chút.” Tiền Minh Hạo nói với người phục vụ.

Người phục vụ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng hiểu ý nói: “Được, không sao.”

Mười phút sau, Hoàng Lượng cầm di động trên bàn lên, nhấn nghe.

Tiền Minh Hạo vừa thấy hắn nghe, vội vàng nói: “Mày đang ở đâu, nhanh đến club một chuyến!”

Hoàng Lượng thấy hắn đến giờ còn không nhìn rõ sự thật, cười lạnh, “Tiền thiếu, ngượng quá, tao không rảnh.”

“Mày không tới cũng được, mày cho người qua đây, để họ kết toán giấy tờ đi.”

“Tiền thiếu, tao gọi mà một tiếng Tiền thiếu, mày lại tưởng mày là đại gia thật chắc?!” Hoàng Lượng chẳng khách khí châm chọc.

“Hoàng Lượng, mày muốn lật trời à!”

“Ha hả, không trả tiền giúp mày đã thành lật trời. Vậy thật tốt, để tao nói rõ cho mày biết, tao đang lật trời đấy. Mày muốn tao tiếp tục làm cái máy ATM cho mày á? Nằm mơ đi con. Mày muốn tìm ai thì tìm, ông không hầu hạ mày!”

“Mày, mày......” Tiền Minh Hạo tức điên rồi, đang định mắng thì tiếng tút tút lọt vào tai, “Alo, Hoàng Lượng, Hoàng Lượng......”

Đáng chết!

Tiền Minh Hạo lần này tức ném di động xuống đất, vỡ tan tành.

Cả trai lẫn gái trong phòng đều kinh sợ nhìn hắn, chỉ có người phục vụ đạm nhiên đứng đó, dường như không thấy gì.

Tiền Minh Hạo cuối cùng cũng tỉnh táo.

Thằng nhãi Hoàng Lượng kia thật sự không nghe lời mình nữa.

Mày giỏi lắm Hoàng Lượng! Đợi tao ra khỏi đây, xem tao dạy dỗ mày thế nào!

Tiền Minh Hạo nói với người phục vụ, “Qua mấy ngày nữa tao sẽ giúp mày trả tiền. Hôm nay tao không mang tiền theo. Yên tâm, tí tiền như vậy, tao sẽ không quỵt.”

“Nhưng mà......” Người phục vụ vẻ mặt khó xử.

Tiền Minh Hạo lập tức phát hoả, “Nhưng cái gì mà nhưng, chẳng lẽ còn sợ tao chạy chắc! Nhà tao ở đây, ông già nhà tao cũng ở đây, bọn mày sợ cái gì! Chẳng qua ông chỉ trả muộn mấy ngày thôi!”

“Nếu Tiền thiếu đã nói vậy, thì hoãn lại mấy ngày. Nhưng mà, Tiền thiếu ký tên vào đây giúp tôi chứ? Để tôi còn báo cáo kết quả làm việc.” Người phục vụ lấy giấy nợ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra.

Tiền Minh Hạo chỉ nhìn thoáng qua, thấy đúng số tiền mình nợ thì ký xuống luôn.

Người phục vụ vừa lòng cầm giấy nợ rời đi, “Tiền thiếu chơi vui vẻ nhé.”

Giờ Tiền Minh Hạo làm gì còn tâm tư vui chơi, tức giận mặc quần áo xong thì đạp cửa rời đi.

Hôm nay Hoàng Lượng khiến hắn mất mặt như thế, hắn đã hoàn toàn ghi hận Hoàng Lượng rồi.

Thằng khốn đó sau này mà muốn thân thiết lại với mình thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu!

Tiền Minh Hạo đã có chủ ý, chờ Hoàng Lượng tới nhận lỗi, hắn sẽ trị mạnh tay.

Giờ cha hắn đang tranh cử một vị trí, nếu thành công, sau này hắn sẽ đi ngang toàn bộ Lâm Hải!

Bên kia, Hoàng Lượng báo cáo tình huống mới nhất cho người thần bí, dò hỏi bước tiếp theo của kế hoạch, nhanh chóng nhận được hồi âm, chỉ có một chữ, 'Chờ'!

Tiền Minh Hạo đợi hai ngày không thấy thằng cháu Hoàng Lượng qua nhận tội, tức đến mức nhả lời, hắn và Hoàng Lượng từ giờ không đội trời chung!

Tiền Minh Hạo vẫn giống như ngày thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, mỗi lần vào club, hắn chỉ cần ký tên là được.

Mãi đến khi......

Tiền Minh Hạo hiếm khi ngủ ở nhà, còn chưa tỉnh ngủ đã bị tiếng vang lớn đánh thức.

“Ai?!” Tiền Minh Hạo không mở mắt, rống giận về phía cửa.

Tiền Chấn Hào thấy thằng nghiệt tử còn an tâm ngủ, tức không chịu nổi. Ông ta bước nhanh lên, một tay kéo hắn xuống giường, kéo đến mức hắn ngã lăn ra đất.

Tiền Minh Hạo mở mắt ra, đón chờ hắn là một cái tát nóng rát cả mặt, khiến hắn ngu người.

Tiền Chấn Hào kéo tai hắn, “Đồ nghiệt tử mày, mày định phá huỷ cái nhà này đúng không? Xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”

Tiền Chấn Hào hoàn toàn bị Tiền Chấn Hào đánh ngáo, Ôn Mỹ Vân đuổi tới nơi cũng vội ngăn Tiền Chấn Hào lại.

“Đừng đánh, đừng đánh mà!” Ôn Mỹ Vân tuy cũng tức, nhưng thấy con bị đánh thì rất đau lòng.

Ôn Mỹ Vân cản người, Tiền Minh Hạo cũng nhân cơ hội cứu cái tai khỏi tay Tiền Chấn Hào.

Tiền Minh Hạo không sợ ai, chỉ sợ Tiền Chấn Hào, giờ thấy ông ta nổi giận đùng đùng thì rụt cổ trốn sau Ôn Mỹ Vân.

“Cha, cha làm sao vậy. Con đang ngủ ngon, sao lại đánh con. Cha muốn đánh thì ít nhất cũng để con biết vì sao con bị đánh chứ.” Tiền Minh Hạo hô với Tiền Chấn Hào.

“Mày còn mặt mũi nói vậy à, xem chuyện tốt mà mày làm đi! Đùa bỡn phụ nữ, khiến con người ta to bụng rồi!” Tiền Chấn Hào ném di động vào mặt Tiền Minh Hạo.

Tiền Minh Hạo cầm di động, thấy được một đoạn video, cô gái trong video khóc lóc kể lể, mình bị một quan nhị đại đùa bơn thế nào, sau khi mang thai lại bị người ta đá.

Khi Tiền Minh Hạo nghĩ đó là hết rồi, một cô gái khác lại xuất hiện, cũng to bụng, nội dung khóc kể cũng không khác lắm. Trong video đại khái xuất hiện bốn cô gái như vậy.

Các cô ấy trực tiếp nói thẳng tên quan nhị đại kia, khiến cư dân mạng bùng nổ.

“Có chuyện gì thế này?”

Tiền Minh Hạo nhìn bốn cô gái trong video, trừ người đầu tiên còn có ấn tượng, thì những người còn lại đều là lạ hoắc.

Gần đây chơi nhiều gái quá, nhiều đến mức hắn không nhớ mặt ai với ai nữa rồi.

“Không, chẳng qua là 419 thôi. Họ nói đó là con của con thì đó là con của con chắc. Ai biết họ mang thai con ai.” Tiền Minh Hạo biện giải cho bản thân.

Ôn Mỹ Vân cũng ở bên nói đỡ, “Hạo Hạo nói không sai. Những con bé đó nhiều đàn ông, chúng nó coi trọng gia thế của Hạo Hạo nên muốn trèo cao. Giờ bên ngoài nhiều hồ ly tinh lắm, cả đám đều ỷ mình có con nên vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng.”

Lời nói của bà ta cũng mang theo ám chỉ.

Tiền Chấn Hào nghe ra được, lại coi như chẳng biết gì.

“Giờ còn chưa rõ ràng chuyện là thế nào, ông cũng đừng trách con.”

“Mẹ nói rất đúng.” Tiền Minh Hạo nói theo.

“Mày còn mặt mũi nói chuyện à, nếu không phải mày ngày ngày làm loạn bên ngoài thì sao lại xuất hiện chuyện như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, mày ngoan ngoãn ở nhà, đừng mong đi đâu hết.”

Tiền Minh Hạo không dám cãi Tiền Chấn Hào, chỉ có thể quay đầu nhìn Ôn Mỹ Vân, “Mẹ.”

“Cha con nói đúng, thời gian này con ngoan ngoãn ở nhà đi. Chờ xử lý xong chuyện này thì lại ra ngoài.” Tiền Minh Hạo muốn kháng nghị, nhưng Ôn Mỹ Vân cho hắn một ánh mắt, hắn đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Họ nghĩ rằng chuyện này đơn giản hơn chuyện Bắc Vũ Đường thời gian trước nhiều, nhưng họ còn chưa xử lý được chuyện này, trên mạng đã có một đoạn video rõ ràng khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play