Tác giả: Vân Phi Mặc

Giờ thấy kẻ thù, Tiền Minh Hạo rất kích động.

Hắn nổi giận đùng đùng xông lên, lúc đến gần, hắn mới để ý thấy Sở Ly.

Tiền Minh Hạo nhìn thấy Sở Ly thì dừng bước, nghi hoặc đánh giá người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài không tệ, quần áo cũng không tệ.

“Bắc Vũ Đường, mày là phụ nữ của tao, mày đang ngoại tình à?” Tiền Minh Hạo đầy ác ý nói.

Sở Ly đang định động thủ, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn lại, “Thối quá, mày vừa ăn phân à?”

“Bắc Vũ Đường, mày......” Tiền Minh Hạo bị cô chọc tức điên.

“Đi thôi, nơi này thối quá. Còn ở lại nữa thì chắc trưa nay chúng ta không ăn nổi cơm mất.” Bắc Vũ Đường kéo Sở Ly đi.

“Bắc Vũ Đường, mày đứng lại đó cho tao!”

Bắc Vũ Đường và Sở Ly lười để ý hắn, tiếp tục đi thẳng.

Tiền Minh Hạo thấy người phụ nữ này dám làm lơ mình thì nổi trận lôi đình.

“Con bé kia chính là Bắc Vũ Đường à?” Người đi sau Tiền Minh Hạo ngạc nhiên nhìn Bắc Vũ Đường.

“Tao thấy con bé đó chẳng ra gì, chẳng hiểu sao Tiền Minh Hạo lại coi trọng nó.”

“Phụ nữ bình thường như thế mà Tiền Minh Hạo còn chẳng trị được, đúng là... Chậc chậc.”

Tiền Minh Hạo nghe đám bạn thì thầm phía sau, sợi dây trong đầu đứt lìa.

Mẹ nó, tiện nhân này lại khiến hắn mất mặt trước bạn bè, đúng là khiến hắn tức chết.

Tiền Minh Hạo vội vã đuổi theo, khi sắp chạm đến lưng Bắc Vũ Đường, Sở Ly đá ra sau một quả, trúng thẳng ngực Tiền Minh Hạo.

Tiền Minh Hạo không phòng bị, bị đá mạnh ra ngoài.

Một màn này khiến mọi người sợ hãi.

Họ nhìn Tiền Minh Hạo nằm trên đất kêu rên, lại nhìn Sở Ly vẻ mặt lạnh nhạt. Đôi mắt lạnh lẽo của Sở Ly khiến họ không dám nhìn thẳng.

Sở Ly thấy người phục vụ dẫn đường đứng sững ở đó, “Đi tiếp đi.”

Phục vụ kia rùng mình một cái, vội vàng gật đầu, “Được. Mời hai vị đi bên này.”

Bạn bè của Tiền Minh Hạo nhìn Sở Ly và Bắc Vũ Đường thong dong rời đi, dường như chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nếu không phải người nằm trên đất vẫn còn đau đớn kêu gào, họ sẽ tưởng mình bị ảo giác.

Tiền Minh Hạo bị bạn bè nâng dậy, nửa ngày sau mới đỡ hơn.

Đôi mắt hắn đầy oán độc, “Ông nhất định phải giết mấy con chó đó!”

Có người khuyên can, “Tiền Minh Hạo, tao thấy nên thôi đi. Người đàn ông kia không giống như dễ chọc.”

Tiền Minh Hạo hung ác trừng người vừa nói, người đó cũng bị ánh mắt của hắn dọa sợ.

“Mày bảo tao thôi à?!!”

“Trước giờ chỉ có Tiền Minh Hạo tao khiến người khác không thoải mái, thù hôm nay nếu không báo, tao sẽ không tên là Tiền Minh Hạo!” Tiền Minh Hạo tàn nhẫn nói.

Bạn hắn nhìn nhau, nhất thời không ai dám khuyên nữa.

Tiền Minh Hạo nhổ một ngụm nước bọt, gọi cho một số.

“Mang mấy người đến đây, đúng, chính là Phúc Mãn Lâu.”

Người xung quanh nghe hắn gọi người tới, giống như sắp xảy ra án mạng.

Có người không nhịn được lên tiếng, “Tiền Minh Hạo, chuyện này vẫn nên thôi đi. Nếu nháo lớn, đến lúc đó mày cũng không thể nói với cha mẹ mày.”

Tiền Minh Hạo lạnh lùng nhìn qua đám bạn, “Hôm nay đừng ai khuyên tao. Ai còn khuyên tao thì không phải bạn của Tiền Minh Hạo tao, mà là kẻ địch của tao. Bọn mày hẳn phải biết thủ đoạn của tao với kẻ thù như thế nào.”

Lời vừa ra, không ai còn dám nói gì nữa.

Tiền Minh Hạo là người có thù tất báo, bị hắn theo dõi, nhất định sẽ không có kết cục gì tốt. Trừ khi cha mẹ bạn lợi hại hơn cha mẹ hắn.

Ngoài phòng riêng đang mưa gió bão bùng, mà Sở Ly và Bắc Vũ Đường trong phòng lại đang vui vẻ thoải mái ăn uống, dường như không hề biết mình đã gặp hoạ. Nửa giờ sau, một chiếc Minibus màu trắng dừng trước cửa Phúc Mãn Lâu, một đám người tay cầm gậy gộc, hùng hổ đi vào trong nhà ăn.

Cảnh tượng này khiến toàn bộ người trong nhà hàng bị dọa sợ.

Phục vụ nhận được tin thì vội đi vào trong phòng, nói với hai người đang dùng bữa, “Hai vị, hai người mau rời khỏi nơi này đi. Bên ngoài có rất nhiều người đang hướng về phía hai người. Các người mau theo tôi đi ra từ cửa sau.”

Bắc Vũ Đường nuốt miếng bánh gạo nếp xuống, bình tĩnh nói, “Cám ơn cô đã nhắc nhở.”

Người phục vụ chờ hai người đi theo mình, nhưng mà hai người mãi chẳng đứng dậy, “Hai vị, hai người đi nhanh đi.”

Bắc Vũ Đường thấy cô ấy sốt ruột, mỉm cười nói, “Không sao, cô đừng lo lắng.”

Người phục vụ thấy hai người thờ ơ như thế thì cũng say.

Cô ấy đã nhắc nhở, cũng đã tận tình tận nghĩa rồi, cuối cùng thế nào thì là tạo hoá của hai người.

Bắc Vũ Đường thấy cô ấy còn đứng đây thì nhắc nhở, “Đi nhanh đi. Lát nữa đừng tới gần đây.”

Người phục vụ ngây ngẩn cả người.

Cô chạy đến báo tin cho họ, giờ họ lại bảo cô đi.

Có phải nhận nhầm kịch bản rồi không?!

Vài phút sau, cửa phòng bị người ta thô lỗ đá văng, Tiền Minh Hạo dẫn đầu nhóm người xuất hiện trước mặt họ.

Bắc Vũ Đường và Sở Ly dường như không nghe thấy, tiếp tục dùng bữa.

Tiền Minh Hạo vốn tưởng hai người nhìn thấy sẽ bị doạ cho vỡ mật, nhưng mà hai người lại chẳng coi ai ra gì ngồi ăn. Ăn!

Hắn bị hai người này làm lơ!!!

Thật là khinh người quá đáng!

Tiền Minh Hạo đi vào phòng, kéo góc khăn trải bàn, muốn kéo đổ hết đồ ăn, nhưng mà khi hắn kéo, lại phát hiện mình chẳng thể nào kéo được cái khăn trải bàn dịch đi.

Mẹ nó! Không kéo đi được!

Tiền Minh Hạo dùng toàn bộ sức lực kéo, nhưng khăn trải bàn vẫn chẳng xê dịch.

Mấy người đi theo thấy vậy thì đều hỗ trợ, khi họ hợp lực kéo khăn trải bàn, khăn trải bàn bị họ kéo xuống, nhưng mà họ vừa lộ nét vui mừng thì thấy đồ ăn trên bàn đều bay về phía mặt mình.

Sau đó, tiếng bát rơi vỡ vang lên, hỗn loạn theo tiếng kêu đau, tiếng gào thét.

Người ngoài phòng xem náo nhiệt nghe được tiếng động lớn như vậy, bổ não ra một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.

Đám người Tiền Minh Hạo dính đầy đồ ăn, cả người chật vật vô cùng.

Tiền Minh Hạo nhìn mình, lại nhìn hai người đối diện chẳng chút thương tổn, lửa giận ngập tràn, “Bọn mày còn đứng đây làm gì, lên hết cho tao!”

Đám người kia nghe lệnh hắn thì đều vây lên.

Bọn họ nghĩ có thể dễ dàng giải quyết hai người này, thực tế lại là...... Từng người từng người nằm liệt trên đất, không che đầu thì là ôm bụng hoặc ôm chân, đau đớn kêu gào.

Đám người đứng sau nhìn 'thi thể' đầy phòng thì trợn tròn mắt, không dám lên trước.

Bắc Vũ Đường ngồi ở chính giữa, Sở Ly đứng trước mặt cô, hai người ung dung nhìn đám người.

“Còn ai muốn lên?” Sở Ly đảo mắt nhìn qua đám người.

Chỉ cần là người bị anh nhìn qua thì đều không tự giác quay đầu đi, không dám đối diện. Họ không ngu, nhiều người như vậy còn không đối phó được với anh, họ mà đi lên thì chỉ có nước bị đánh.

Bọn họ đâu ngu, đã biết không đánh được thì còn lao lên làm cái gì.

Tiền Minh Hạo thấy đám người mình gọi tới đứng im tại chỗ, tức không chịu được, “Bọn mày còn đứng đó làm gì, lên nhanh!”

Đám người nhìn nhau, không ai động đậy.

“Bọn mày có ý gì? Tao gọi bọn mày tới đánh người chứ không phải tới nhìn nhau!” Tiền Minh Hạo phát hoả.

Đám người họ đều do lão đại của mình gọi tới, cũng chẳng phải là đàn em của Tiền Minh Hạo, tất nhiên sẽ không nghe lời hắn. Chỉ là lão đại của họ giờ đã bị đánh quỳ rạp trên đất cmnr.

Đám đàn em nâng lão đại dậy, lão đại với đôi mắt gấu trúc, nói với Tiền Minh Hạo, “Bọn tao không đánh lại hắn, mày mời cao nhân khác đi. Tao sẽ để đàn em gửi giấy tờ tính phí lên sân và tiền viện phí của anh em cho mày.”

Tiền Minh Hạo điên người, “Bọn mày không làm xong việc mà còn muốn đòi tiền tao?”

Lão đại nhăn mày lại, “Tiền ca, bọn tao đưa người tới thì mày phải đưa tiền. Nếu mày không trả tiền, vậy đừng trách anh em tao không khách khí.”

Nói rồi, đám đàn em sau lưng lão đại hung ác nhìn Tiền Minh Hạo.

Tiền Minh Hạo bị họ doạ, hắn cũng chẳng phải Sở Ly, không có võ công cao siêu, lập tức chốt dạ, “Các người muốn làm gì?”

“Không định làm gì, chỉ hỏi mày có trả tiền không?”

Tiền Minh Hạo nghẹn khuất, nhưng vì tình thế, chỉ có thể căng da đầu nói, “Trả, trả các người là đưa được chứ gì!”

Lão đại hừ lạnh một tiếng, “Vậy mới đúng.”

Lão đại được đàn em nâng đi, vừa đi hai bước, một giọng nữ đằng sau truyền đến.

“Chậm đã.”

Cô vừa lên tiếng, người ở đây đều nhìn cô.

Lão đại có chút hoảng hốt, người phụ nữ này gọi mình lại làm gì? Không tha cho họ à?!

“Mỹ nữ à, có chuyện gì sao?” Lão đại căng da đầu hỏi.

Bắc Vũ Đường thấy hắn khẩn trương như thế, cong môi, “Không có gì, chỉ định nhắc nhở các người một tiếng, nên nhân lúc còn sớm mà đòi tiền. Sau khi ra khỏi cánh cửa này thì không dễ tìm Tiền Minh Hạo đòi tiền được đâu.”

Tiền Minh Hạo đen mặt!

Lão đại lập tức hiểu ý cô, không khỏi nhìn về phía Tiền Minh Hạo, “Giờ thu tiền luôn.”

Tiền Minh Hạo sao có thể trả tiền được, hắn vốn đã định quỵt nợ rồi, dù sao đám người này cũng chưa xong việc, có lý gì mà đòi tiền của hắn.

“Đừng nghe nó nói bậy, tao nói trả là sẽ trả.”

Lão đại không nghe, “Trả đi. Nếu không, tao không so đo với mày nhưng anh em của tao thì chưa chắc.”

Lão đại thật ra cũng không muốn, nhưng người phụ nữ kia nói vậy, hắn nhất định phải ngoan ngoãn làm theo lời cô. Nếu không làm theo lời cô, người xui xẻo chính là hắn.

Hơn nữa, chuyện này chỉ tốt cho họ thôi, tất nhiên hắn sẽ thuận thế mà làm.

Tiền Minh Hạo nhìn đám lưu manh đến gần mình, tức muốn nổ phổi.

Hắn gọi đám người này đến đối phó tiểu tiện nhân Bắc Vũ Đường, không ngờ cuối cùng lại thành mình, sao có thể không nghẹn khuất được đây!

Tiền Minh Hạo cuối cùng nghẹn khuất ngoan ngoãn trả tiền ngay cho lão đại.

Lão đại thấy xong việc thì vui sướng dẫn theo đám đàn em rời đi, lại nghe được tiếng gọi, “Chậm đã.”

“Mỹ nữ còn có chuyện gì sao?” Lão đại nịnh nọt hỏi.

“Các người đập phòng này, chẳng lẽ còn muốn phủi mông chạy lấy người như vậy? Hay là muốn chúng tôi trả tiền?”

“Sao có thể để hai người trả được, chúng tôi bồi thường, chúng tôi nhất định phải bồi thường.” Lão đại lập tức bảo đám đàn em đi gọi giám đốc nhà ăn tới để trả tiền bồi thường.

Trước mặt mọi người trả tiền bồi thường.

Lão địa nói với Bắc Vũ Đường, “Mỹ nữ, nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi đi đây.”

“Đi? Đi đâu?” Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn hắn.

Sắc mặt lão đại trở nên rất khó coi, “Mỹ nữ, cô có ý gì?”

“Có ý gì?” Bắc Vũ Đường cười nhạt một tiếng, “Anh mang nhiều người tới đánh chúng tôi, có phải nên bồi thường tổn thất của chúng tôi không?”

Lão đại nghẹn, câm nín nhìn hai người Bắc Vũ Đường.

Hai người họ chẳng có chuyện gì, mà đám người mình mang đến đã mặt mũi bầm dập. Nhưng hắn có thể nói gì chứ, chỉ trách mình chọc phải người không nên dây vào.

“Bồi thường, chúng tôi bồi thường.” Lão đại đau khổ nói.

Bắc Vũ Đường vươn tay ra.

“50 nghìn, thì 50 nghìn.” Lão đại không khỏi thở ra, may mà không phải định sư tử ngoạm.

Vừa lấy được 200 nghìn từ tay Tiền Minh Hạo, trả cho cô 50 nghìn thì cũng còn thừa tiền.

“50 nghìn? Ha hả, anh nhầm rồi. Tôi nói 500 nghìn.” Bắc Vũ Đường sửa đúng.

“cái gì?!!” Lão đại sợ quá kêu lên.

500 nghìn, chẳng phải là đòi mạng già của mình luôn à?!

Đậu má nó chứ! Hai người này chẳng có chuyện gì, vậy mà mở miệng ra là đòi 500 nghìn!

Bắc Vũ Đường nhướn mày, “Anh thấy quá ít à? Vậy 600 nghìn đi.”

“Cô... Cô... Cô...” Lão đại tức đến mức thở phì phò, giống như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.”

“Anh chê ít à, vậy......”

Lão đại lập tức rống to, “600 nghìn thì 600 nghìn!”

Lão đại yên lặng lấy di động ra, ngoan ngoãn chuyển khoản.

Thấy tài khoản của mình bùm cái chỉ còn dư 100 tệ, lão đại lập tức ngất xỉu. Đám đàn em đứng cạnh bị dọa sợ, vội đỡ lấy hắn, mang hắn rời đi.

Họ đi rồi, Tiền Minh Hạo định lặng lẽ chen trong đám người ra theo, lại bị Bắc Vũ Đường gọi lại.

“Tiền Minh Hạo, mày định đi đâu?”

Tiền Minh Hạo nghe cô gọi, lập tức đẩy người bên cạnh, muốn trốn.

“Ai cản được hắn lại, tôi trả 100 nghìn tệ.”

Lời vừa dứt, đám lưu manh lập tức vây quanh bắt lấy Tiền Minh Hạo. Người kéo tay Tiền Minh Hạo, người túm chân hắn, người giật tóc hắn.

Giờ Tiền Minh Hạo trong mắt đám lưu manh không phải là người, mà là 100 nghìn tệ chói lọi.

Tiền Minh Hạo cảm thấy mình sắp bị chia năm xẻ bảy, cả người đều đau, người này người kia cào hắn, vô số vết thương xuất hiện trên người hắn.

Những người đi theo Tiền Minh Hạo nhìn đám lưu manh điên cuồng như thế, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Khi Tiền Minh Hạo cảm thấy mình sẽ bị phanh thây, bốn người trong số đám lưu manh hợp lực áp hắn vào phòng.

Tiền Minh Hạo giống như chó chết, chật vật ngã trên đất.

“Tiền Minh Hạo, món nợ của chúng ta còn chưa tính xong đâu, sao mày có thể đi như vậy nhỉ?” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.

Tiền Minh Hạo oán độc nhìn Bắc Vũ Đường, uy hiếp, “Bắc Vũ Đường, mày dám đối xử với tao như vậy, mày phải nghĩ kỹ hậu quả đấy.”

Sở Ly híp mắt, nguy hiểm nhìn hắn.

Người này dám dùng ánh mắt như thế nhìn cô, thật là muốn móc đôi mắt đó ra.

Bắc Vũ Đường từ trên cao nhìn xuống hắn, “Chậc chậc, xem ra mày còn chưa hiểu rõ tình huống của mình thì phải.”

Cô cầm một mảnh sứ vỡ trên đất lên, đầu nhọn sắc bén tới gần mặt Tiền Minh Hạo, cười dịu dàng nhìn hắn.

Cô rõ ràng đang cười, nhưng Tiền Minh Hạo lại cảm nhận được lạnh lẽo bao phủ, lông tơ dựng hết lên.

Hắn không tự giác nuốt nước bọt, “Mày... Mày định làm gì?! Nếu mày dám làm tao bị thương, cha mẹ tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Yên tâm, tao là một công dân tốt, sẽ không phạm tội. Tao chỉ muốn mày bồi thường tổn thất mà thôi. Chúng ta tính tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, phí dinh dưỡng, phí trấn an,... Nhiều lắm, tính ra cũng chỉ một triệu thôi, hời cho mày quá nhỉ!”

Tiền Minh Hạo suýt nữa tức phụt máu.

“Tao biết mày không có tiền, nhưng mà không sao, cha mẹ mày có tiền. Bọn tao sẽ đòi họ. Chỉ cần mày viết một giấy nợ là được.”

Tiền Minh Hạo nghe thế thì vui vẻ.

Cô dám đi lấy thì hắn dám viết.

Trong mắt Tiền Minh Hạo, giấy nợ chỉ là một tờ giấy bỏ, chỉ cần cha mẹ hắn điều động chút thôi, tờ giấy đó sẽ thành một tờ giấy trắng.

Bắc Vũ Đường cho người lấy giấy bút tới, viết giấy nợ, sau đó để Tiền Minh Hạo ký tên ấn chỉ tay.

“Được rồi, mày đi được rồi.”

Tiền Minh Hạo khập khiễng ra khỏi phòng, đám bạn chờ bên ngoài thấy hắn ra, lập tức nâng hắn lên.

Họ đi rồi, Bắc Vũ Đường giao tờ giấy nợ cho Sở Ly, “Giao cho anh đi thu nợ.”

“Đã rõ, bà xã.”

Bắc Vũ Đường nhìn mớ hỗn độn đầy đất, “Thật là mất hứng.”

“Đúng vậy.” Đôi mắt Sở Ly lạnh lẽo, “Bà xã, có cần anh xử lý nó không?”

“Đừng, anh tuyệt đối không được ra tay. Em an bài cả rồi.”

Cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ rồi, cô muốn tự tay phá huỷ Tiền gia.

“Anh có thể điều tra giúp em, ai là chỗ dựa của Tiền gia.”

“Không thành vấn đề.”

Sở Ly nhanh chóng ra lệnh xuống.

Cơm trưa bị người ta phá bĩnh, may mà hai người đã ăn no rồi. Hai người rời đi rồi, cảnh sát mới khoan thai tới muộn. Buổi chiều cùng ngày, Bắc Vũ Đường nhận được điện thoại của Lam Yên, hai người hẹn ra quán cafe ở ngoại ô.

Bắc Vũ Đường và Sở Ly cùng tiến vào quán cafe, liếc qua đã thấy Lam Yên ngồi trong góc. Lúc này cô ấy đeo kính râm và khẩu trang, khiến người ta không nhìn rõ mặt.

Bắc Vũ Đường liếc qua đã nhận ra cô ấy.

Lam Yên thấy có người tới, nhìn thấy được là Bắc Vũ Đường, lại nhanh chóng chú ý đến người đàn ông lạnh lùng đi bên cạnh cô.

“Đây là?” Lam Yên nhìn Sở Ly.

“Một nửa kia của em.” Bắc Vũ Đường nói thẳng.

Lam Yên kinh ngạc nhìn cô.

“Giờ chị sao rồi?” Bắc Vũ Đường trực tiếp hỏi.

Lam Yên nhìn thoáng qua Sở Ly, có chút do dự.

Bắc Vũ Đường biết điều cô ấy băn khoăn, “Chị yên tâm, anh ấy là người một nhà.”

Lam Yên lúc này mới nói, “Một tuần trước, chị đã thuận lợi về bên Tiền Chấn Hào. Hôm qua ông ta đã điều tra xong, giờ tin lời chị nói. Nhưng mà, vẫn không dễ để hoàn toàn ly gián hai vợ chồng họ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play