Tác giả: Vân Phi Mặc

Biết con gái bình an vượt qua thời gian đó là nhờ Sở Ly, ấn tượng của mẹ Bắc với Sở Ly càng tốt hơn.

“Lúc trước bọn con vẫn luôn liên hệ, hai năm nay thì không còn liên hệ nữa.”

Nói đến mấy năm gần đây, mẹ Bắc lập tức hiểu vì sao mấy năm nay lại không còn liên hệ.

Nghĩ đến tên cặn bã Tiền Minh Hạo, mẹ Bắc lại hận, may mà giờ thoát khỏi tên khốn đó rồi, mà con gái cũng vượt qua được chướng ngại đó, có một người yêu thương mình, điều này khiến mẹ Bắc rất vui mừng.

“Đường Đường, tuy rằng Sở Ly không tệ, nhưng con phải nhớ kỹ, giờ con còn nhỏ, có một số việc không thể làm, nhớ chưa?” Mẹ Bắc uyển chuyển nhắc nhở.

Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn gật đầu.

Mẹ Bắc đang định rời đi lại đột nhiên nói một câu, “Vừa rồi mẹ và cha con còn nói chuyện, thằng bé Sở Ly có nửa đêm mò vào phòng con không. Xem ra lần này mẹ đoán đúng rồi. Sở Ly thành thật hơn cha con nhiều.”

Bắc Vũ Đường thầm phun tào.

Không đâu mẹ ơi, mẹ nhìn lầm rồi!

Cha con mới là tuệ nhãn như đuốc!

Sở Ly đứng ngoài ban công hóng gió lạnh cảm thấy mẹ Bắc đối xử với mình thật tốt.

Vậy thì càng không thể để bà biết là anh trèo tường.

Mẹ Bắc đi rồi, Sở Ly lặng lẽ mò về giường Bắc Vũ Đường.

“Mẹ em nhìn lầm rồi.”

Sở Ly 囧 囧 nhìn cô.

“Ngủ đi.”

Sở Ly nhìn thoáng qua đồng hồ, tắt đèn đi.

Trong bóng tối, Sở Ly ôm Bắc Vũ Đường đi vào giấc ngủ, vốn mỗi lần dì cả đến, Bắc Vũ Đường đều ngủ không ngon, nhưng lần này, cô ngủ rất ngon, rất say.

Những ngày sau đó, mỗi ngày Sở Ly đều ở bên cạnh Bắc Vũ Đường, dù dì cả không làm cô đau, cô cũng khỏe mạnh như thường, nhưng Sở Ly vẫn chăm sóc cô như người bệnh, cẩn thận và kiên nhẫn.

Điều này khiến cha mẹ Bắc thương con gái vô cùng đều đau răng, chỉ cảm thấy hai người bị hai đứa trẻ vô tình nhồi thức ăn cho cún, hơn nữa còn không chỉ một lần.

Bắc Lập Tông mỗi ngày đều nói với mẹ Bắc, “Bà xã, chúng ta đi tận hưởng thế giới hai người nhé em.”

Bắc Lập Tông và mẹ Bắc rất tự nhiên bỏ mặc hai người Bắc Vũ Đường, tự mình đi chơi, miễn bị sâu răng.

Từ Mặc Đình lúc đầu còn kinh hoàng khiếp sợ, giờ thì cũng đã quen nhìn Sở địa gia chân chó trước mặt rồi.

Đậu má, đâu ai ngờ được Sở đại gia cũng có ngày như vậy!

Từ Mặc Đình tỏ vẻ mình rất vui lòng đứng xem.

Ông trời cuối cùng cũng phái người đến thu thập tên yêu nghiệt kia!

Thời gian qua mau, nửa tháng nghỉ phép cũng ngọt ngào kết thúc, một nhà Bắc gia chính thức về nước. Khi đi là một nhà ba người, khi về thì thành một nhà bốn người cộng thêm cái đuôi Từ Mặc Đình.

Lần này họ về, không ngồi máy bay cho khách, mà ngồi máy bay tư nhân xa hoa trên danh nghĩa của Sở Ly.

Cha mẹ Bắc lên máy bay xong thì đều bị sự xa hoa của máy bay doạ sợ.

Từ Mặc Đình nhìn hai vợ chồng già khiếp sợ như thế, không nhịn được nói một câu, “Sở gia có ba máy bay như thế này cơ, hơn nữa những cái còn lại còn xa hoa hơn cái này.”

Cha mẹ Bắc:......

Họ đã không thể diễn tả được bằng lời.

Từ Mặc Đình nghĩ Bắc Vũ Đường sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng anh chàng lại thấy cô đạm nhiên ngồi đó, chẳng có vẻ gì là giật mình.

Chậc chậc, vì sao lại cảm thấy Bắc Vũ Đường này rất giống người nào đó nhỉ.

Nếu lúc này Sở Ly biết suy nghĩ trong lòng Từ Mặc Đình, nhất định sẽ trả lời một câu.

Tướng phu thê cả.

Xa cách hơn nửa tháng mới về lại, đoàn người cảm thấy ngôi nhà của mình sao mà lại thân thương đến thế.

Sở Ly cực lực mời cha mẹ Bắc đến nhà chơi, lại bị hai người uyển chuyển từ chối.

Có qua có lại, cha mẹ Bắc cũng mời Sở Ly đến nhà mình chơi.

Sở Ly thuận thế đồng ý.

Bắc Vũ Đường liếc qua đã hiểu thấu chút tâm tư của Sở Ly.

Muốn theo cô về, lại không có cớ gì. Lấy lui làm tiến mời cha mẹ Bắc đến nhà, thật ra đã sớm chắc được là hai người sẽ không đi. Cha mẹ cô vì lễ phép sẽ hỏi mời anh, mà anh chàng giảo hoạt này lại có thể danh chính ngôn thuận, thuận lý thành chương 'nghênh ngang vào nhà' cô.

Xe chạy đến dưới tiểu khu, một nhà bốn người đi thang máy lên tầng sáu. Rời khỏi thang máy, họ đã ngửi được mùi sơn nồng đậm ngoài hành lang.

Họ đi vào trong, thấy trên cửa nhà mình bị người ta hắt sơn đỏ, còn viết, 'ông chủ lòng dạ hiểm độc', 'kẻ lừa đảo'.

Đoàn người trợn tròn mắt, đặc biệt là hai người Bắc Lập Tông và mẹ Bắc.

Bắc Vũ Đường phản ứng lại đầu tiên, đoán được tám chín phần mười là do Tiền Minh Hạo.

“Rốt cuộc là ai?!” Mẹ Bắc tức không chịu được.

“Đi về trước, lát đến phòng bảo vệ kiểm tra camera.” Bắc Lập Tông thấp giọng nói.

“Bác trai, bác gái, chuyện này xin giao cho cháu xử lý.” Sở Ly lên tiếng.

Bắc Lập Tông uyển chuyển từ chối.

Lúc này, người ở nhà bên đi ra, thấy Bắc gia đã trở lại, dùng ánh mắt khác thường nhìn họ.

Khi người phụ nữ trung niên đó đi vào thang máy, bốn người mơ hồ nghe được bà ta nói, “Nhìn có vẻ lịch sự, không ngờ lại là người như vậy.”

Sắc mặt người Bắc gia rất không đẹp.

Họ cất đồ đi, Bắc Lập Tông và Sở Ly lập tức đến phòng bảo vệ xem camera. Bắc Vũ Đường cũng muốn đi, cuối cùng ở lại với mẹ Bắc.

“Mẹ đừng lo, sẽ tìm ra người sau lưng nhanh thôi.” Bắc Vũ Đường trấn an.

“Đường Đường, có phải do Tiền Minh Hạo phái người tới không?”

Tuy Bắc Vũ Đường cũng đoán là Tiền Minh Hạo, nhưng vì để mẹ Bắc an tâm, cô nhỏ giọng nói, “Cũng không chắc. Chờ Sở Ly và cha điều tra rõ thì sẽ biết là ai.”

Mẹ Bắc nhớ trước cửa mình bị người ta hắt sơn, viết mấy câu thiếu đạo đức, cảm thấy vô cùng khó chịu, “Rốt cuộc là tên khốn nào thiếu đạo đức như thế chứ.”

Tiếng mở cửa truyền đến, Sở Ly và Bắc Lập Tông đã về.

Mẹ Bắc thấy hai người quay lại, gấp gáp hỏi, “Sao rồi? Có thấy là ai không?”

Sở Ly lên tiếng, “Camera mấy hôm trước bị hỏng, không quay lại được là ai làm việc này.”

“Vừa lúc hỏng sao?” Bắc Vũ Đường nhíu mày, quá trùng hợp rồi.

Có những lúc là trùng hợp thật, nhưng cũng có những lúc là người ta cố tình muốn mình nghĩ là trùng hợp.

“Đúng vậy.”

“Con thấy chưa chắc là trùng hợp. Rất có khả năng là họ đã phá nó trước.” Bắc Vũ Đường suy đoán.

Sở Ly gật đầu tán đồng, “Cháu cảm thấy Đường Nhi nói không sai.”

Nói xong, anh nhìn Bắc Lập Tông và mẹ Bắc, “Bác trai, bác gái, vì an toàn của mọi người, trước khi điều tra rõ ai quấy phá, mọi người vẫn nên đổi chỗ ở cho thoả đáng.”

Bắc Vũ Đường cũng muốn nói về vấn đề này, Bắc Lập Tông ngày còn đi làm, cô cũng đi học. Nếu đám người kia tìm tới cửa, mẹ Bắc sẽ rất không an toàn.

“Con đồng ý với Sở Ly. Cha mẹ, chúng ta đổi chỗ ở một thời gian nhé.”

Mẹ Bắc lại do dự.

Bắc Vũ Đường phân tích, “Mẹ, ban ngày chỉ có mẹ ở nhà, nếu những người xấu đó đến, mẹ sẽ gặp nguy hiểm.”

Bắc Lập Tông nghe Bắc Vũ Đường nói vậy, cũng cảm thấy rất nguy hiểm.

Họ ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối.

Trước khi giải quyết được việc này, cẩn thận vẫn là hơn.

“Bà xã, chúng ta đổi chỗ ở đi. Em một mình ở nhà, cha con anh cũng không yên tâm.”

Mẹ Bắc thấy lo lắng trong mắt hai cho con, không lơ được, đành gật đầu.

“Được rồi. Đổi chỗ ở thôi.”

Bắc Lập Tông nói với Bắc Vũ Đường, “Đường Đường, con xem có khách sạn nào an ninh tốt, chúng ta đêm nay ở khách sạn. Vừa lúc không cần dọn đồ, có thể mang hành lý qua luôn.”

Lúc này Sở Ly mới lên tiếng, “Bác trai, bác gái, khách sạn người đến người đi không an toàn lắm. Cháu vừa lúc có một bất động sản ở Hàng Châu, mọi người qua đó đi.”

“Phiền cháu quá rồi. Nhà bác ở khách sạn cũng được.”

“Bác trai đừng khách khí với cháu. Nếu mọi người gặp chuyện mà cháu khoanh tay đứng nhìn, để cha cháu biết, nhất định sẽ lột da cháu. Mọi người cứ yên tâm ở đó đi.” Sở Ly khẩn thiết nói.

Bắc Vũ Đường cũng khuyên bảo, “Đúng đó, cha mẹ, khách sạn không an toàn, đến chỗ Sở Ly tốt hơn.”

Bắc Lập Tông và mẹ Bắc nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.

Sở Ly thấy hai vợ chồng già đồng ý, mừng thầm trong lòng.

Đoàn người lại mang theo hành lý rời khỏi tiểu khu, xe nhanh chóng chạy đến ngoại ô phía Đông. Thành Đông là khu nhà giàu nổi danh Hàng Châu, nơi này có hệ sinh thái xanh, có ao hồ, có núi rừng, còn có các biệt thự độc lập.

Các biệt thự ở nơi này cách xa nhau, bảo đảm mỗi biệt thự đều có không gian riêng tư và yên tĩnh tuyệt đối. Cửa ra vào khu này cũng có bảo vệ kiểm tra chặt chẽ, tuyệt đối không để người lạ tiến vào, công tác an ninh rất tốt.

Người Bắc gia sống ở Hàng Châu gần hai năm tất nhiên biết khu biệt thự xa hoa này.

“An ninh ở nơi này rất tốt, mọi người không phải lo lắng họ sẽ tìm đến. Cháu sẽ dặn dò bảo vệ hay tuần tra qua khu này.” Sở Ly nói, an bài kỹ càng từng chút một giúp họ.

Bắc Lập Tông và mẹ Bắc càng nhìn Sở Ly thì càng vừa lòng.

Trong biệt thự có người định kỳ tới quét dọn, họ đến có thể vào ở luôn. Dọc đường đi xe mệt nhọc, được xếp phòng xong, mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.

Khuya, Bắc Vũ Đường mơ màng cảm nhận được có người tới gần mình.

Cô đang định mở mắt, mùi hương quen thuộc đã bay tới.

Cô không mở mắt nữa, nhắm mắt lại.

Người tới nằm bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng. Cô dịch người, tìm một vị trí thoải mái, ôm lò sưởi di động ngủ tiếp.

Hôm sau tỉnh lại, Bắc Vũ Đường thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt.

Sở Ly nhìn người yêu còn mông lung, đôi mắt đầy nhu tình, nhẹ hôn lên trán cô, “Chào buổi sáng, bà xã.”

Bắc Vũ Đường thấy anh, không tự giác cười, “Chào buổi sáng, ông xã.”

Nghe tiếng 'ông xã' của cô, tim anh ngọt ngào như được ăn mật đường.

Một phút sau, Bắc Vũ Đường hoàn toàn tỉnh lại, trừng mắt nhìn người nào đó lại bò giường mình, “Anh to gan hơn rồi. Đến giờ còn chưa đi, không sợ bị cha mẹ em bắt gian trên giường?”

Sở Ly cười như con mèo trộm được tanh, “Vậy vừa lúc, chúng ta có thể kết hôn trước, sau đó danh chính ngôn thuận như vậy.”

Cánh tay ôm bên hông Bắc Vũ Đường siết chặt lại thêm chút.

Haizz, gia hoả này càng ngày càng lưu manh.

Bắc Vũ Đường 'hung hăng' véo eo anh một cái, “Nếu để họ phát hiện, anh đừng mong bò giường được nữa.”

Nghe vợ yêu uy hiếp, người nào đó lập tức héo.

Bắc Vũ Đường và Sở Ly xuống nhà, cha mẹ Bắc đã đang dùng bữa sáng. Bữa sáng rất phong phú, đều là do đầu bếp của khách sạn quốc tế nấu xong đưa đến. Ăn sáng xong, Bắc Vũ Đường được Sở Ly đưa đến trường.

Bắc Vũ Đường nhìn người nào đó lưu luyến không rời, “Nếu không thì anh đi học cùng em?”

Sở Ly sáng mắt, “Được.”

Bắc Vũ Đường:......

Cô chỉ đùa thôi mà!

“Thôi, anh lớn tuổi quá rồi.”

Sở Ly nháy mắt nhận được mười vạn điểm tổn thương!

Bắc Vũ Đường dường như thấy còn chưa đủ, tiếp tục bổ đao, “Anh nhìn anh xem, nhìn là biết nhân tài trong xã hội rồi, tuổi thì ít cũng phải 27-28. Lại nhìn em xem, vừa lúc là một đoá hoa mười tám. Aizz, như vậy tính ra, chúng ta kém nhau ít nhất là mười tuổi đấy. Điều này khiến em nghĩ đến một câu.”

“Anh biết đó là câu gì không?” Bắc Vũ Đường cười hì hì nhìn anh.

Sở Ly tỏ vẻ không muốn phối hợp chút nào.

Bắc Vũ Đường nói thẳng: “Trâu già gặm cỏ non.”

Lần đầu tiên trong đời, Sở đại gia cảm thấy nghẹn.

Bắc Vũ Đường nhìn sắc mặt táo bón của anh, trộm mừng.

Đột nhiên, cô nhón mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó lập tức chạy, cười nói với người nào đó vui quá hoá ngốc: “Cỏ non thích con trâu già này nha~”

Sở Ly ôn nhu nhìn cô đi vào trường, bên môi ngậm nụ cười sủng nịch.

Trâu già thì trâu già thôi!

Sở Ly quay lại xe, gọi cho Từ Mặc Đình.

“Sở gia, ngủ ở Bắc gia ngon không?” Từ Mặc Đình trêu ghẹo cười hỏi.

Sở Ly không rảnh cãi cọ với anh chàng, nói thẳng, “Đưa mỹ phẩm dưỡng da đến biệt thự.”

“Ấy chà, Sở gia càng ngày càng biết đau lòng người ta, không chỉ nấu cơm cho Vũ Đường của chúng ta, còn tri kỷ mua mỹ phẩm dưỡng da nữa cơ~”

Sở Ly nghiến răng nghiến lợi nói thêm: “Dành cho nam.”

Từ Mặc Đình:......

Mãi nửa ngày sau Từ Mặc Đình mới phản ứng lại, “Đại gia, anh muốn mua mỹ phẩm dưỡng da cho nam?”

“Đúng vậy.”

Từ Mặc Đình sửng sốt hồi lâu, bật cười ha hả.

“Đại gia à, có phải anh cảm thấy mình già quá, không xứng với em gái Vũ Đường không?”

Một mũi tên trúng xuyên tim!

Ánh mắt Sở Ly hơi trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, “Cậu có thể tiếp tục cười lớn hơn.”

Từ Mặc Đình bị giọng nói lạnh lẽo của anh doạ sợ run cả người.

Thời gian này Sở gia ở bên em gái Vũ Đường quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến anh chàng quên luôn thằng nhãi đen tối này không thể chọc.

Từ Mặc Đình vội vàng cười lấy lòng, “Em lập tức đi chọn cho anh.”

Giữa trưa, Bắc Vũ Đường nhận được điện thoại của Sở Ly, “Đường Nhi, điều tra ra rồi.”

“Ai vậy?” Bắc Vũ Đường cất sách giáo khoa vào cặp, đeo cặp đi ra ngoài phòng học.

“Là tổng giám đốc nhà máy Song Ngưu – Ngưu Bôn.”

Tổng giám đốc nhà máy Song Ngưu thì Bắc Vũ Đường biết. Đó là một trong số ba nhà máy hại Bắc Lập Tông lúc trước.

“Sau lưng ông ta còn có ai không?”

Cô nhớ rõ đám người Ngưu Bôn đã bị Tiền Minh Hạo thu mua, không chừng chuyện này cũng là do bọn họ giở trò sau lưng.

“Đã hỏi rõ ràng, ông ta làm vậy là để xả giận.”

“Hả giận?!”

“Đúng vậy.” Sở Ly nhẹ giọng nói, “Lần này cha em không những không tổn thất một đồng nào mà còn kiếm lời một khoản tiền trong tay họ. Ba nhà máy họ lại xui xẻo, đối phương không muốn trả tiền, cũng không thực hiện lời hứa hẹn lúc trước.”

“Ngưu Bôn nghi ngờ là cha em và đối phương hợp tác lừa tiền ông ta. Ông ta không thoải mái, nên tìm người hắt sơn, khiến mọi người không thoải mái.”

Bắc Vũ Đường nghe vậy, cảm thấy thật buồn cười.

Loại người này đúng là cảm thấy mình luôn đúng, người có lỗi luôn là người khác.

“Em muốn xử lý ông ta thế nào?” Sở Ly hỏi.

“Dạy dỗ ông ta một trận là được.”

Mục tiêu quan trọng của Bắc Vũ Đường không phải ông ta, nhưng nếu ông ta không biết tốt xấu tìm đến cửa, cô cũng sẽ không để người nhà mình ngậm bồ hòn. Chuyện lần trước rõ ràng là đám người kia không đúng, họ còn chưa tính sổ với đối phương mà đối phương đã tìm họ tính sổ trước.

Nếu đã vậy mà còn không dạy dỗ một trận, đối phương sẽ cảm thấy Bắc gia của họ là quả hồng mềm có thể bắt nạt.

“Anh hiểu rồi.”

“Dạy dỗ chút là được, đừng làm lớn chuyện.” Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò một câu.

“Đã rõ, bà xã.”

“Ba hoa.” Bắc Vũ Đường cong môi, “Trưa nay có muốn ăn chung không, ông xã~”

“Bà xã đã mời, ông xã không dám từ chối.”

Đến khi Bắc Vũ Đường ra cổng trường, xe Sở Ly đã chờ sẵn. Mà Sở Ly đứng cạnh xe, thấy Bắc Vũ Đường ra thì lập tức tiến lên, nhận cặp sách trong tay cô.

Bảo vệ trường thấy cảnh này, cười nói với Bắc Vũ Đường, “Cô bé, chú của cháu đối xử với cháu thật tốt.”

Bắc Vũ Đường:......

Sở Ly:......

Sau đó, Bắc Vũ Đường cười tươi như hoa, nhìn Sở Ly bằng ánh mắt chế nhạo, thấy được Sở Ly đang đen mặt.

Chú......

Sở Ly cảm thấy có sợi thần kinh nào đó đứt pặc cái trong đầu, anh cảm thấy cần phải nói chuyện nhân sinh với ông chú bảo vệ này một lát.

Trước khi Sở Ly 'hắc hoá', Bắc Vũ Đường lập tức kéo anh lên xe.

Sau khi lên xe, Sở Ly không khỏi nhìn gương, nghiêng đầu nhìn người yêu đang vui vẻ, “Anh rất già à?”

Bắc Vũ Đường thấy bộ dáng u oán của anh, không ngăn nổi nụ cười, “Có chút.”

Sở Ly lại một lần nữa cảm nhận được mười vạn điểm tổn thương.

“Nhưng mà em thích đàn ông thành thục một chút, giống như ông xã vậy.”

Người nào đó lập tức vui tươi, “Bà xã thật tinh mắt.”

“Em đói.”

Sở Ly lập tức khởi động xe, xe từ từ lăn bánh.

Họ đến một nhà ăn lâu đời ở Hàng Châu, trong nhà ăn đã đầy người. Bắc Vũ Đường và Sở Ly vào nhà ăn, phục vụ nhanh chóng dẫn hai người lên một phòng riêng ở tầng hai.

“Bắc Vũ Đường.”

Đột nhiên, một giọng nam từ sau lưng truyền đến.

Bắc Vũ Đường và Sở Ly cùng quay đầu, thấy các đó không xa có mấy thanh niên, người dẫn đầu chính là Tiền Minh Hạo.

Tiền Minh Hạo nhìn bóng lưng rất giống Bắc Vũ Đường nên gọi thử một tiếng, không ngờ đúng là tiểu tiện nhân kia.

“Bắc Vũ Đường, đúng là mày rồi!” Tiền Minh Hạo nổi giận đùng đùng tiến lên.

Từ khi tới Hàng Châu, hắn chưa từng có một ngày thuận lợi. Đặc biệt là gần đây, hắn bị ông già nhà mình đánh một trận.

Tiền Minh Hạo đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bắc Vũ Đường.

Nếu không phải vì tiểu tiện nhân này, hắn sẽ không tới Hàng Châu, cũng sẽ không gặp mấy chuyện lung tung đầy xui xẻo kia.

Tất cả đều là lỗi của con tiện nhân Bắc Vũ Đường này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play