Tác giả: Vân Phi Mặc

Sở Ly nhẹ nhàng đặt Bắc Vũ Đường lên giường, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô.

“Chờ anh một lát.” Trước khi rời đi, Sở Ly nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Đến khi anh quay lại, trong tay là một chén nước đường đỏ ấm có thể giảm bớt quặn đau, uống nước đường đỏ xong, Sở Ly ngồi bên cạnh cô.

Bắc Vũ Đường hơi tựa đầu vào vai anh, “Sao anh biết là em ở đây?”

“Lúc ở nhà ăn thấy em đạp xe qua, đến khi anh đuổi ra thì đã không thấy em đâu nữa.” Sở Ly nhẹ nhàng bâng quơ kể lại tình hình lúc ấy, không ngờ người ngồi bên đã bị hành động của anh làm khiếp sợ.

“Đồ ngốc, anh cho người phong tỏa cả đảo.” Bắc Vũ Đường tưởng tượng đến họ làm lớn như vậy chỉ để tìm mình, cô lại cảm thấy áp lực hơn rất nhiều.

Thật ra với sự thông minh của anh, nếu biết cô ở trên đảo, muốn tìm cô rất dễ dàng.

Cho dù cô rời đi thì anh cũng có thể dễ dàng thông qua hồ sơ để tìm được cô, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sở Ly thưởng thức lọn tóc đen của cô trong tay, “Không chờ được. Anh muốn gặp em.”

“Ừ.” Bắc Vũ Đường nhẹ đáp.

Sở Ly thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt doạ người, nhăn mày, “Anh đi mua thuốc giảm đau cho em.”

Bắc Vũ Đường xya tay, “Không cần. Thuốc không tốt cho cơ thể.”

“Thật sự không thể trị sao?” Sở Ly nhíu chặt mày, như anh mới là người đau.

“Cũng không còn cách nào. Thể chất mỗi người khác nhau. Nếu sau này điều dưỡng tốt thì về lâu dài có thể đỡ hơn.” Cô là bác sĩ cả Đông Tây y, tất nhiên hiểu rõ.

Thuốc Tây giảm đau, trị ngọn không trị gốc. Uống thì có thể giúp cô đỡ đau, nhưng thuốc có ba phần độc.

Chút đau này cô vẫn còn chịu được.

Bắc Vũ Đường chịu được, chỉ khổ người nào đó, mày cứ nhăn suốt thôi.

Cha mẹ Bắc về đến nhà thăm con gái thì thấy vợ chồng son đang dựa vào đầu giường, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người lại nhìn chằm chằm người còn lại không chớp mắt.

Mẹ Bắc thấy vậy thì rất thức thời lùi lại.

Bà là phụ nữ nên thấy rõ, tình cảm của chàng trai trong phòng với con gái mình là thật hay giả.

Cha Bắc đang định nói gì đó thì lại bị mẹ Bắc ngăn cản.

Xuống tầng rồi, mẹ Bắc mới nhỏ giọng dặn, “Đừng quấy rầy hai đứa.”

Bắc Lập Tông nhăn mày lại, “Vậy để thằng nhãi kia ở bên con gái?”

Cha Bắc tỏ vẻ ông rất không yên tâm.

“Nếu lỡ... Nếu lỡ thằng nhãi kia có ý xấu, chẳng phải......”

Mẹ Bắc không nhịn được trợn trắng mắt nhìn ông, “Nó có muốn cũng không được.”

Ách......

Bắc Lập Tông trợn tròn mắt.

Mãi nửa ngày sau ông mới khôi phục lại từ khiếp sợ, không cam lòng thì thầm một câu, “Bà xã, em yên tâm để thằng nhãi kia bên cạnh con như vậy sao?”

Mẹ Bắc quay đầu, nghiêm túc nhìn ông, biểu cảm nghiêm túc đến mức khiến Bắc Lập Tông có hơi thấp thỏm, yên lặng hồi tưởng, có phải vừa rồi mình nói gì không nên nói không.

Mẹ Bắc thấm thía nói, “Cha nó, giờ em thấy hai đứa như vậy, em rất vui vẻ.”

Bắc Lập Tông nghi hoặc nhìn bà.

Mẹ Bắc thấy ông như vậy, cũng không tức giận, có một số việc phụ nữ suy xét nhanh hơn đàn ông, cũng nhìn thấu hơn. Cha Bắc không hiểu, mẹ Bắc cũng lý giải.

“Em vẫn luôn lo lắng Đường Đường vì chuyện lần trước mà tránh xa nam giới. Hai chúng ta khoẻ mạnh thì còn có thể chăm sóc con bé, nhưng sau khi chúng ta trăm tuổi thì sao?”

Cha Bắc hiểu ý vợ mình.

“Giờ em thấy Đường Đường có thể yêu một người, còn tìm được người yêu mình, em rất vui vẻ. Nhìn ra được thằng bé đối xử với Đường Đường rất tốt.” Mẹ Bắc là phụ nữ, tất nhiên hiểu ánh mắt Sở Ly nhìn con gái mình có nghĩa là gì.

Đối với họ, Đường Đường là trụ cột tinh thần duy nhất.

Con bé sống tốt, họ cũng vui vẻ.

Giờ có một người đối xử tốt với con bé, có thể yêu thương chăm sóc con bé, sau khi họ trăm tuổi, con bé cũng sẽ không cô đơn, có chỗ để dựa dẫm.

Cha Bắc thở dài một hơi, nghe lời vợ, cũng buông xuống sự đề phòng với Sở Ly không biết đã cướp con gái mình từ lúc nào.

Thôi thôi, họ chỉ có thể che chở cho con nhất thời, lại không thể bảo vệ được con bé cả đời.

Giờ có người nguyện ý, hẳn ông nên buông tay.

Sau đó Sở Ly thuận lý thành chương ở lại biệt thự, hoàn toàn chẳng có bất kỳ trở ngại gì, nhưng mà anh ở phòng bên cạnh chứ không phải phòng Bắc Vũ Đường.

Hai người ngồi cạnh nhau, đầu dựa đầu, nhìn cảnh mặt trời lặn đẹp đẽ ngoài cửa sổ.

“Đẹp quá.” Bắc Vũ Đường nhìn cảnh đẹp bên ngoài, khung cảnh tươi đẹp khiến người ta cảm thấy thư thái.

Sở Ly nhìn sườn mặt cô, “Đúng vậy, rất đẹp.”

Bắc Vũ Đường tựa như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, nghiêng đầu, Sở Ly đã sớm quay đầu, nhìn về phía cảnh mặt trời lặn.

“Đường Nhi, em muốn ăn gì?”

Bắc Vũ Đường suy nghĩ một chút, “Thịt kho tàu, còn cả đậu hủ thúi nữa.”

Sở Ly rối rắm, thịt kho tàu thì còn được, đậu hủ thúi thì khá khó kiếm.

Bắc Vũ Đường thấy anh trầm ngâm thật ra là đang buồn rầu, không phúc hậu bật cười thành tiếng, “Lừa anh thôi.”

“Em muốn anh mì.”

“Được. Em chờ anh.”

Khi Sở Ly xuống tầng, đón được ánh mắt từ ái của cha mẹ Bắc cùng nhìn về phía mình.

“Cậu Sở, Đường Đường nhà bác sao rồi?” Mẹ Bắc quan tâm hỏi.

Tuy biết anh sẽ chăm sóc Đường Đường thật tốt, nhưng người làm mẹ vẫn rất quan tâm đến con mình.

“Đường Đường đã khá hơn rồi ạ.” Sở Ly nói xong, lại bổ sung thêm, “Bác gái, gọi cháu Sở Ly là được.”

Mẹ Bắc gật đầu, thấy anh đi vào bếp thì hỏi, “Có phải đói rồi không? Để bác làm bữa tối cho.”

Sở Ly vội vàng ngăn cản, “Bác gái, bác cứ ngồi đi, để cháu. Đường Nhi muốn ăn mì, cháu làm một bát cho em ấy. Không biết hai bác có thích ăn không?”

Mẹ Bắc chưa kịp nói không cần, Bắc Lập Tông đã nói trước, “Được, vậy thêm một bát.”

Nói xong, ông nhận được một cái xem thường của mẹ Bắc.

Sau khi vào bếp, Sở Ly mơ hồ nghe được tiếng cha mẹ Bắc nói chuyện.

“Anh em anh đi, nào có ai như anh, lần đầu tiên gặp mặt đã để khách xuống bếp.”

Bắc Lập Tông lại đúng tình hợp lý nói, “Thằng nhãi đó còn không phải con rể tương lai của chúng ta à, không tính là khách. Hơn nữa anh đang kiểm tra tay nghề của con rể tương lai.”

“Được rồi, anh có lý.”

Sở Ly ở trong bếp không hề có ý nghe lén, nhưng mà vẫn nghe được lời của hai ông bà.

Con rể......

Nghe được từ này, khoé môi Sở Ly không tự giác cong lên.

Vốn nghĩ định đi con đường bạn bè – người yêu – chồng. Giờ xem ra anh có thể lược bước thứ hai đi thẳng đến 'chồng' luôn. Phát hiện này khiến Sở Ly rất vừa lòng.

Mười phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Bắc Lập Tông mở cửa, thấy Từ Mặc Đình đứng ngoài, cũng nhận ra người này, là bạn của con rể tương lai.

“Chào chú. Cháu tới tìm Sở Ly.”

“Cậu là bạn của Sở Ly nhỉ?”

Từ Mặc Đình rất ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, là bạn từ nhỏ.”

“Cậu vào đi.”

Vào phòng khách, chỉ có mẹ Bắc, anh chàng lễ phép chào hỏi một tiếng. Mãi chẳng thấy Sở đại gia đâu, Từ Mặc Đình mới hỏi, “Chú, cô, Sở Ly ở đâu rồi ạ?” Từ Mặc Đình không thấy con sói đuôi to Sở Ly và cô gái kia đâu, chẳng lẽ con sói đuôi to trốn trong phòng cô nàng kia tình chàng ý thiếp rồi à?

Mẹ Bắc rất tự nhiên trả lời, “Trong bếp.”

Từ Mặc Đình sửng sốt, đôi mắt trừng lớn, không xác định hỏi lại, “Anh... Anh ấy ở đâu ạ?”

Bắc Lập Tông thấy biểu cảm của anh chàng, nghi hoặc nhìn qua, nhưng vẫn trả lời, “Đang vội cán bột trong bếp.”

Lúc này anh chàng mới nghe được rõ ràng chính xác, Sở đại gia mười ngón tay không dính nước kia đang nấu cơm trong bếp. Tin này quả như sấm rền sét đánh, đập người ta ngoài khét trong sống.

Khi Từ Mặc Đình đi vào bếp, thấy Sở Ly đang đeo tạp dề hình hoạt hình, bận rộn cán bột.

Má êi!!

Thật đúng là hiếm có trong đời!

Trời ạ, cuộc đời Từ Mặc Đình anh đây lại có một ngày thấy được Sở đại gia luôn lạnh lùng, sẵn sàng phi dao người ta xuống bếp!

Từ Mặc Đình nhìn chằm chằm Sở Ly hồi lâu, mới tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ kinh hoàng, lập tức lấy di động, chụp vô số tấm ảnh Sở Ly. Sau này có thể lấy ảnh ra ngoài khoe, ahihi.

Từ Mặc Đình đang mơ đẹp, thì đột nhiên nhạy bén cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt.

Anh chàng nhấc đầu nhìn lên thì đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo tăm tối của Sở Ly.

Anh chàng lập tức run lên, ngoan ngoãn định xóa ảnh thì vừa lúc Bắc Vũ Đường vào bếp.

Đôi mắt lạnh lẽo của người nào đó tức khắc nhu tình như nước, tựa như gió xuân tháng ba.

“Sao em lại xuống đây?” Sở Ly đi lên trước, nhìn sắc mặt còn chưa khôi phục hồng nhuận của cô, mày hơi nhíu lại.

“Em đến hỗ trợ.”

“Ngoan, ra ngoài chờ anh.” Sở Ly dịu dàng nói.

Từ Mặc Đình nghe người nào đó nhỏ nhẹ dịu dàng như thế, suýt nữa thì da gà rụng đầy đất. Tuy hai người này không làm gì, nhưng chỉ cần hai người họ ở cùng phòng đã cảm nhận được bong bóng màu hường bay tứ tung.

Từ Mặc Đình không chịu nổi nữa, lăn vội ra khỏi bếp.

Vừa rời khỏi bếp, Từ Mặc Đình đã up ảnh vào hòm thư, còn di động thì vẫn giữ lại, chờ Sở đại ma đầu đến xoá bỏ.

Bữa tối, Từ Mặc Đình rất vinh hạnh nếm thử đồ ăn của Sở Ly lần đầu trong đời xuống bếp.

Vốn tưởng chắc chắn sẽ chẳng ra gì, nào ngờ ăn được một miếng, đôi mắt đã sáng lên.

Cha mẹ Bắc cũng khen Sở Ly không dứt miệng, ánh mắt nhìn Sở Ly càng thêm từ ái.

“Sở Ly, cháu làm nghề gì?” Mẹ Bắc rốt cuộc cũng tìm được cơ hội hỏi.

Tuy thằng bé có tình cảm với con gái, nhưng cũng phải rõ ràng tình huống gia đình nữa.

“Buôn bán nhỏ thôi ạ.” Sở Ly thành thật trả lời.

Từ Mặc Đình ha hả nhìn Sở đại gia, tiền thằng nhãi này cất ở nhà, mấy đời tiêu xài cũng không hết.

“Nhà cháu có những ai?” Mẹ Bắc tiếp tục hỏi.

“Cha mẹ, ông bà cháu đều khỏe mạnh. Cháu là con trai duy nhất trong nhà.”

Cha mẹ Bắc nghe vậy, đều lộ vẻ vừa lòng.

Quan hệ gia đình đơn giản, không phức tạp, Đường Đường qua đó cũng sẽ không bị bắt nạt.

“Sau này cháu và Đường Nhi sẽ sống riêng.” Sở Ly hiểu cha mẹ Bắc lo gì nhất, rất thông minh nói.

Cha mẹ Bắc càng vừa lòng hơn.

Sau đó mẹ Bắc hỏi thêm một số vấn đề, Sở Ly mười phần kiên nhẫn trả lời hết.

Bắc Vũ Đường luôn ngồi im không chen vào, nhìn thấy ánh mắt cha mẹ Bắc nhìn Sở Ly, biết sau bữa cơm này, Sở Ly đã hoàn toàn chinh phục được cha mẹ mình rồi.

Khi Sở Ly mờ mịt tỏ ý muốn ở lại, cha mẹ Bắc còn vui vẻ đồng ý, chỉ có một tiếc nuối đó là anh phải ở phòng bên cạnh Vũ Đường.

Sở Ly không hài lòng với kết quả này lắm, nhưng đây là kết quả tốt nhất lúc này rồi.

Bắc Vũ Đường nhìn người nào đó u oán đi vào phòng bên cạnh, cười không phúc hậu.

Đến khi nghỉ ngơi rồi, cha Bắc nằm trên giường đột nhiên nói với mẹ Bắc, “Em nói xem thằng nhãi Sở Ly kia có đêm hôm khuya khoắt bò vào phòng Đường Đường không?”

Dù sao thì hai đứa đang ở hai phòng cạnh nhau, nếu muốn gây án thì dễ dàng lắm.

Mẹ Bắc nghe chồng nói vậy, dỗi về luôn, “Anh nghĩ ai cũng bò đầu tường giống anh à?”

Bắc Lập Tông bị mẹ Bắc nói mà mặt già đỏ lên.

Nhớ năm đó, nếu không phải ông bò đầu tường rồi ra tay trước thì giờ chắc cũng không cưới được vợ. Bị vợ lôi lịch sử đen ra, Bắc Lập Tông cười hì hì, còn chính đáng nói, “Còn không phải là sợ em không chọn anh sao.”

“Thì vẫn là bò đầu tường. Nếu không phải sợ anh ngã xuống bị làm sao thì còn lâu em mới để anh thành công.” Mẹ Bắc khó được lộ ra sự ngạo kiều của con gái.

“Em thấy thằng bé Sở Ly rất chính trực, tuyệt đối không giống người sẽ bò đầu tường.”

Bắc Lập Tông nào dám trái lời vợ yêu, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nhưng mẹ Bắc nào ngờ người mình khẳng định sẽ không bò vào phòng con gái giờ đang lén lút mò mẫn qua phòng Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường thấy anh đã đến, chẳng ngạc nhiên chút nào.

Cô biết ngay là người này sẽ không an phận mà, quả nhiên, nhịn chưa được nửa giờ đã mò qua rồi.

Sở Ly rất tự nhiên nằm bên cạnh Bắc Vũ Đường, duỗi tay ôm cô vào lòng.

Từ khi anh tỉnh lại ở thế giới này, không có lúc nào là anh không nhớ cô.

Giờ gặp được cô, ôm cô vào lòng, trái tim luôn bất an mới hoàn toàn nằm yên lặng lại.

“Cha mẹ em đang ở dưới nhà, nếu lát nữa họ lên thấy anh ở đây, hình tượng hoàn mỹ anh xây dựng lên sẽ biến mất ngay, đến lúc đó họ không cho em cưới anh thì anh làm thế nào bây giờ?”

Sở Ly chẳng cần suy nghĩ, khí phách trả lời, “Cướp.”

Ặc......

“Thổ phỉ.” Bắc Vũ Đường cắn ngực người nào đó.

Sở Ly cảm thấy ngực mình tê dại, vốn đã ngo ngoe rục rịch sẵn, bị cô cắn như thế thì hoàn toàn bùng cháy. Nhưng mà giờ thì không được.

Cảm giác tựa như đau đớn lại ngọt ngào này thật sự rất tra tấn người khác.

“Đường Nhi.” Giọng Sở Ly đã mang theo ám ách không bình thường.

Bắc Vũ Đường giống như không nghe được, động tác trên tay không ngừng, thường thường chọc chọc chỗ này, sờ sờ chỗ kia, còn cảm thán, “Dáng người của anh đẹp đấy.”

“Em vừa lòng là tốt rồi.” Sở Ly khổ bức, ánh mắt sáng xanh trong bóng đêm nhìn người yêu nằm cạnh.

Bắc Vũ Đường nghe giọng nói rầu rĩ lại ám ách của anh, không phúc hậu cong môi.

Biết anh nhịn rất vất vả, nhưng cô vẫn chẳng ngừng tay, còn đốt lửa hăng say hơn.

Sở Ly rất muốn bắt lấy đôi tay nhỏ đang mò mẫm khắp người mình, nhưng cuối cùng lại nhịn.

Bởi vì anh luyến tiếc!

Aizz, giờ chỉ có thể đau cũng vui vẻ.

Lúc hai người đang chơi hăng say, ở cửa có tiếng bước chân truyền lại. Bắc Vũ Đường và Sở Ly đều là người tai thính mắt tinh, cũng đã nghe được tiếng động trước. Sắc mặt hai người lúc này vô cùng xuất sắc.

Nhìn nhau.

'Em đúng là miệng quạ đen.' Bắc Vũ Đường vui quá hoá buồn nhìn anh.

'Em là quạ đen thì anh cũng thích.' Lời nói đường mật không cần tiền được Sở Ly nói ra.

'Ặc, anh cảm thấy em là quạ đen?!' Bắc Vũ Đường trừng anh.

'Bà xã, ông xã nói sai rồi, em đánh đi.' Sở Ly chân thành nhìn cô.

…...

Sau khi giao lưu ánh mắt xong, hai người mới kinh ngạc phát hiện tiếng bước chân đã cách họ rất gần.

Bắc Vũ Đường một chân đá anh ra.

Một chân kia chỉ mang tính tượng trưng, nhưng Sở Ly lại rất phối hợp, lăn xuống giường. Toàn bộ quá trình lặng yên không một tiếng động.

Bắc Vũ Đường cho anh một ánh mắt thúc giục.

Sở Ly rón ra rón rén trốn đến ban công ngắm cảnh ngoài phòng Bắc Vũ Đường trước khi cửa phòng mở ra.

Mẹ Bắc mở cửa phòng ra, vừa lúc thấy Bắc Vũ Đường mở sách, dường như rất kinh ngạc khi thấy bà đến.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Bắc Vũ Đường hiểu được cảm giác của người làm mẹ, luôn không yên tâm về con cái, đặc biệt là khi 'sói' tới.

Còn nhớ ở vị diện nào đó trước kia cũng là như vậy.

Nhưng mà, như vậy cũng có thể nhận ra được sự yêu thương và quan tâm của cha mẹ với con cái.

Thật ra có những lúc Bắc Vũ Đường không thể hiểu nổi những cha mẹ nhẫn tâm đánh đập con mình. Rõ ràng cùng là đứa con mang nặng đẻ đau mười tháng, lại có thể tra tấn đến chết.

Có lẽ đây chính là cái gọi là nhân tính.

Thế giới này không có lương thiện tuyệt đối, cũng không có độc ác tuyệt đối.

Hổ dữ không ăn thịt con, mà có những lúc con người còn không bằng súc sinh.

Mẹ Bắc đi đến ngồi xuống bên giường, lấy quyển sách trong tay cô đi, “Hôm nay cơ thể con vốn đã không thoải mái rồi, không đọc sách nữa, nghỉ ngơi sớm đi, nhớ chưa?”

“Vâng, con biết rồi.” Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn nói.

Mẹ Bắc muốn nói lại thôi, do dự một lúc rồi mới mở miệng, “Đường Đường, con và Sở Ly quen nhau từ lúc nào?”

Vấn đề này......

Nguyên chủ từ nhỏ đã ở bên cha mẹ, có chuyện gì thì cha mẹ Bắc cũng rất rõ ràng. Đột nhiên có một người đàn ông yêu con gái nhảy từ đâu ra, thấy thế nào cũng quái. Tuy rằng trước đó con gái đã giải thích, nhưng mà lời nói hàm hồ như vậy, thật sự khiến cha mẹ Bắc không yên tâm.

Trước đó không có cơ hội, giờ vừa lúc có thể hỏi rõ ràng.

Bắc Vũ Đường nhanh chóng suy nghĩ, nhanh chóng đưa ra một cái cớ phù hợp, “Khi còn nhỏ bọn con đã quen rồi. Hồi đó con còn học tiểu học, anh ấy là học sinh cuối cấp. Có một lần con bị mấy tên côn đồ chặn cướp, là anh ấy cứu con. Sau đó mỗi lần tan học, anh ấy đều đưa con về nhà.”

Mẹ Bắc cũng biết chuyện mấy tên côn đồ chặn học sinh tiểu học, chuyện này lúc đó rất ồn ào. Bà lúc ấy không nghe Đường Đường nói đến, không ngờ con gái cũng đã từng gặp được chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play