Tác giả: Vân Phi Mặc
Ngưu Bôn gọi cho Lượng Tử, báo cáo chuyện vừa rồi, đương nhiên có một vài lời thì ông ta sẽ không nói tỉ mỉ.
Lượng Tử nghe được, vừa lòng gật đầu.
Xem ra chuyện này chắc chắn thành công rồi.
Ngày mai là ngày thu võng.
Hôm sau vừa lúc là thứ bảy, Bắc Vũ Đường xung phong nhận việc đi cùng cha Bắc. Đến khi tới nhà máy thì rất nhiều hàng hoá đã được khuân lên xe. Người phụ trách của hai bên đều xuất hiện, đối phương nhìn hàng hoá trong kho, nhíu mày.
“Bắc tổng, số lượng hàng hoá rõ ràng không đúng.” Người tới quét qua kho hàng, mỉm cười nói.
Bắc Lập Tông lộ vẻ mặt khó chịu, những công nhân phía sau cũng thế.
Người phụ trách thấy vậy thì cũng đã hiểu rõ.
Họ nhất định phải bồi thường 80 triệu rồi.
Bắc Vũ Đường nói, “Các người có thể kiểm kê trước đi, còn lại, ừ......”
Người phụ trách của đối phương nhìn Bắc Lập Tông thì hiểu rõ, số hàng này dù sao cũng sẽ là của họ, tất nhiên phải kiểm kê kỹ, dọn lên, “Được.”
Người nọ bắt đầu cho người thống kê, sau đó bảo công nhân khuân lên xe.
Xong hết rồi, Bắc Lập Tông hỏi, “Số hàng này không có vấn đề này chứ?”
“Được, không thành vấn đề. Chỉ là thiếu một nửa, một nửa hàng hàng khác ở đâu?” Người phụ trách ung dung nhìn Bắc Lập Tông.
Bắc Lập Tông không đáp lại, nhưng Bắc Vũ Đường bên cạnh lại lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt người phụ trách, “Phiền giám đốc Uông ký nhận biên lai này trước.”
Vị giám đốc Uông nhìn qua, xác nhận số lượng phía trên không khác số lượng mình kiểm kê, không chút suy nghĩ ký vào.
“Được rồi, giờ có thể nói cho chúng tôi biết đơn hàng còn lại ở đâu? Chúng tôi cần phải chở hết hàng hoá đi, tổng công ty đang vội dùng số hàng này.” Giám đốc Uông lại truy hỏi.
Trong mắt ông ta, họ chậm chạp không giao là do chột dạ.
Bắc Vũ Đường cười nói, “Giám đốc Uông, còn phải phiền ông và người của mình đi cùng chúng tôi đến một chỗ.”
Đang nói, một chiếc xe bus nhỏ tiến vào tầm mắt của họ.
Giám đốc Uông nhíu mày, “Làm gì vậy?”
“Không phải giám đốc Uông muốn biết số hàng còn lại ở đâu sao, giờ chúng tôi đưa mọi người qua.”
Giám đốc Uông và các cấp dưới mộng bức, các nòng cốt trong nhà xưởng cũng kinh nghi, không biết hai cha con Bắc gia định làm gì.
Trừ hai cha con Bắc gia, người còn lại đều là vẻ mặt anh da đen dấu hỏi chấm.
“Mời đi.” Bắc Vũ Đường làm một thủ thế mời.
Giám đốc Uông nửa tin nửa ngờ lên xe, những người khác cũng đi lên theo.
Chờ người lên xe hết rồi, Bắc Vũ Đường mới bảo tài xế, “Bác tài, lái xe đi.”
Xe chậm rãi rời khỏi nhà máy, ra khỏi nội thành, giám đốc Uông ngồi trên xe có chút đứng ngồi không yên, không khỏi hỏi, “Cháu Bắc, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?”
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, “Giám đốc Uông chờ một lát, sẽ đến ngay thôi.”
Dù giám đốc Uông hỏi thế nào cũng bị Bắc Vũ Đường đánh thái cực lừa dối cho qua.
Giám đốc Uông biết không hỏi ra được gì, dứt khoát ngồi chờ.
Ông ta không tin họ có thể vẫy tay hoá ra một đống hàng được.
Xe nhanh chóng đến bến tàu số ba, vững vàng dừng trước kho hàng số 7.
mọi người nhìn cửa lớn từ từ mở ra, trong mắt đầy nghi hoặc. Khi cửa nhà kho hoàn toàn mở ra, một đống hàng hoá xuất hiện trước mặt họ.
Toàn bộ đều kinh ngạc nhìn hàng hoá trong nhà kho, dù là người trong nhà máy hay là nhóm người giám đốc Uông.
“Này, này...” Giám đốc Uông thật sự không thể tin tưởng khi nhìn thấy số hàng này.
Bắc Vũ Đường nhìn ông ta trừng mắt nhìn thẳng, cười nói, “Giám đốc Uông, sao ông kinh ngạc thế?”
Giám đốc Uông nghe lời nói đầy thâm ý của cô, lập tức thu lại biểu cảm, cười gượng hai tiếng, “Ha ha, hơi ngạc nhiên khi mọi người lại chuyển số hàng còn lại tới đây thôi.”
Bắc Vũ Đường mỉm cười giải thích, “Kho hàng nhà tôi không còn chỗ trống, chỉ có thể tiêu tiền thuê một kho hàng khác.”
Giám đốc Uông cười gượng.
“Giám đốc Uông, phiền ông kiểm tra số hàng này có đạt tiêu chuẩn hay không.” Bắc Vũ Đường tốt bụng nhắc nhở.
Giám đốc Uông đang cân nhắc xem nên báo cáo thế nào, đột nhiên nghe lời cô nói, lại nghĩ có lẽ họ đặt những hàng không đạt tiêu chuẩn ở đây, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không quá có khả năng.
“Các người đi kiểm tra đi, kiểm tra cho cẩn thận. Mấy người đếm số lượng.” Giám đốc Uông phân công xong thì quay đầu nói với Bắc Vũ Đường, “Không biết toilet nơi này ở đâu?”
“Ra cửa rẽ trái.” Bắc Vũ Đường nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Giám đốc Uông bị ánh mắt của cô nhìn đến dựng lông, dường như đã bị nhìn thấu hết, mặc kệ tất cả, vội đi ra ngoài gọi điện cho Lượng Tử.
Lúc này Lượng Tử và Tiền Minh Hạo còn đang ngủ ngáy te te trên giường, mấy ngày nay hắn luôn chơi điên với Tiền Minh Hạo, đêm qua còn chơi đến rạng sáng mới nghỉ ngơi. Giờ đang ngủ say, hoàn toàn không nghe được tiếng chuông.
Giám đốc Uông gọi mấy cuộc đều không thấy đối phương nghe máy thì thầm nôn nóng.
Đúng lúc này, Bắc Lập Tông đã đi tới, “Giám đốc Uông, ông không thoải mái ở đâu sao?”
Giám đốc Uông sợ quá vội ngắt điện thoại, xấu hổ cười với Bắc Lập Tông, “Không, không có.”
“Vậy chúng ta cùng về thôi.”
Giám đốc Uông chỉ có thể cất di động, theo Bắc Lập Tông trở về.
Giám đốc Uông không gọi được lãnh đạo, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biết. Nhìn qua số lượng hàng trong kho, đủ số lượng đã ký trong hợp đồng, không thể đè ép về số lượng thì chỉ có thể tìm lỗi ở chất lượng sản phẩm.
Giám đốc Uông dặn dò mấy nhân viên kiểm định, “Nhớ phải kiểm tra cho cẩn thận.”
Mấy nhân viên kia gật đầu không ngừng.
Thời gian dần trôi qua, hàng hoá đã kiểm tra xong, mà nhân viên thống kê cũng đã hoàn thành công việc của mình.
Giám đốc Uông thấy sắp phải nhận hàng mà lãnh đạo còn chưa gọi lại, trong lòng sốt ruột không thôi.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, “Giám đốc Uông, người bên ông đã xong nhiệm vụ, ông có muốn qua nhìn xem không?”
Giám đốc Uông nhìn mấy nhân viên của mình mồ hôi đầy đầu nghỉ ngơi trên đất, “Đã kiểm tra xong hết chưa?”
“Giám đốc, hàng hoá không có vấn đề, chất lượng còn vượt xa chúng ta mong đợi.” Một nhân vân căng da đầu lên trả lời.
Giám đốc Uông oán hận trừng người đó một cái, “Cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.”
Mấy người khác cũng gật đầu.
Mấy người họ hiểu ý giám đốc, nhưng họ đã dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất để kiểm tra, thật sự là không tìm ra được lỗi mà bắt. Tất cả số hàng này đều hoàn thành theo chất lượng ghi trên hợp đồng, họ căn bản không thể làm gì được.
Giám đốc Uông thấy vậy, thầm thở dài trong lòng một tiếng, xem ra chuyện này hỏng rồi.
“Được rồi.”
Số lượng và chất lượng đều đạt chỉ tiêu.
Bắc Vũ Đường đúng lúc đưa đơn ký nhận hàng đến trước mặt giám đốc Uông, ông ta chỉ có thể nhận mệnh ký xuống.
Bắc Vũ Đường gập văn kiện lại, uyển chuyển nhắc nhở, “Kho hàng này chúng tôi chỉ thuê đến 12 giờ đêm nay thôi. Giám đốc Uông phải vất vả dọn hàng đi rồi. À, tôi quên mất, mọi người vội dùng số hàng này, hẳn không cần nói cũng sẽ dọn ngay trong hôm nay thôi.”
Giám đốc Uông đến giờ mà còn không nhìn ra thì đúng là uổng phí nhiều năm sống trên đời này rồi.
Bọn họ đã lên sẵn kế hoạch từ trước.
Xem ra trước đó họ đã nhận được tin tức nên mới có sự chuẩn bị trước này.
“Ha ha, cảm ơn đã nhắc nhở.” Giám đốc Uông cười gượng.
Bắc Lập Tông tiến lên, nhiệt tình bắt tay giám đốc Uông, dường như không nhìn thấy bộ dáng bị táo bón của ông ta vậy.
Nhiệt tình chào tạm biệt, đoàn người Bắc Lập Tông vô cùng vui vẻ quay về, chỉ còn đoàn người giám đốc Uông ở lại uống gió.
Trở lại nhà máy, Bắc Lập Tông nói tin tức tốt này cho toàn bộ công nhân. Lúc trước mọi người còn lo lắng sau lần này nhà máy sẽ phải đóng cửa, ông chủ sẽ táng gia bại sản, nào biết cong queo ngoằn ngoèo, hàng hóa đã giao hết.
Bắc Lập Tông vui vẻ vung bút cho công nhân nghỉ một tuần, hơn nữa còn tăng gấp đôi tiền thưởng, khiến toàn bộ công nhân trong nhà máy đều hoan hô.
Buổi tối, Lượng Tử mới tỉnh dậy sau cơn say, tắm xong thì chuẩn bị ăn cơm, ăn vài miếng rồi mới rảnh rỗi cầm di động trên bàn. Khi nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của giám đốc Uông thì nhíu mày, gọi lại.
“Sao rồi?” Lượng Tử không chút để ý hỏi.
“Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì?” Lượng Tử nhăn mày lại.
“Bắc gia đã sớm chuẩn bị sẵn hàng hoá. Khi chúng ta đến nhận hàng thì đều đủ hết.” Giám đốc Uông cẩn thận báo cáo.
Dao nĩa trong tay Lượng Tử bị ném bay, “Sao có thể?!”
“Chuyện này là thật.”
“Những hàng hoá đó có chất lượng thế nào? Không có hàng kém chất lượng sao?” Lượng Tử gấp gáp hỏi.
“Đúng vậy. Chúng tôi đã kiểm tra tỉ mỉ rồi, đều là hàng đạt tiêu chuẩn.” Giám đốc Uông nói đúng sự thật.
Sắc mặt Lượng Tử trở nên rất khó coi, trực tiếp ngắt điện thoại.
Bọn họ chỉ cần số lượng hàng hoá của Bắc Lập Tông làm thôi là đủ rồi, còn số còn lại đều là dư thừa. Số hàng này còn dễ xử lý, sợ là sợ không thể báo cáo lại cho Tiền Minh Hạo.
Nên làm cái gì bây giờ? Phải đền bù thế nào đây?
Lượng Tử chán không muốn ăn nữa, âu lo đi đi lại lại trong phòng.
Cùng lúc đó, Tiền Minh Hạo ở một căn phòng khác tỉnh lại. Tỉnh lại nhìn hai mỹ nhân gợi cảm bên cạnh thì lại thích thú, thống khoái đại chiến với hai người một hồi, sức cùng lực kiệt.
Tiền Minh Hạo hồi thần, nhớ ra hôm nay là ngày lành, cầm di động gọi cho Bắc Vũ Đường, đầu bên kia rất nhanh đã nghe máy.
“Ai vậy?” Bắc Vũ Đường biết rõ còn cố hỏi.
Tiền Minh Hạo vuốt ve mỹ nữ gợi cảm bên cạnh, sung sướng lên tiếng, “Bắc Vũ Đường, nhanh như vậy đã quên anh rồi sao.”
“À, thì ra là đồ cặn bã. Nếu đã là cặn bã, tất nhiên tôi sẽ không nhớ làm gì.” Bắc Vũ Đường thong thả ung dung nói.
“Mày......” Tiền Minh Hạo khó thở.
Mẹ nó, con bé này nói năng sắc bén như vậy từ khi nào?!
Đang định tức giận mắng cô thì hắn lại bình tĩnh lại.
Hừ, đến giờ còn đắc ý như thế, chờ đến lúc quỳ gối trước mặt mình, nhất định phải bắt nó giống như một con chó lấy lòng mình.
Tiền Minh Hạo nghĩ thông, cũng không tức giận, “Bắc Vũ Đường, anh nghe nói cha em đã phá sản, nợ 80 triệu. Anh vừa lúc có quan hệ với chủ tịch công ty kia, có cần anh cầu xin giúp em không?”
“Cầu xin?”
Tiền Minh Hạo hưng phấn hoàn toàn không nghe ra sự châm chọc trong lời cô, bừng bừng hứng thú nói, “Đúng vậy, cầu xin. Như vậy thì nhà em cũng có thêm chút thời gian chuẩn bị tiền.”
Bắc Vũ Đường dựa người trên ghế sofa, uống nước ép trái cây mẹ vừa ép, thảnh thơi trêu chọc tên cặn bã nào đó, “Anh muốn cái gì?”
Tiền Minh Hạo cong môi cười đắc ý.
Con bé này coi như thức thời.
“Bắc Vũ Đường, anh không cần tiền. À, nhà em cũng không có tiền. Em cho cái gì thì anh lấy cái đó.”
“Tôi chẳng có cái gì cả.” Bắc Vũ Đường khựng lại lát.
Không chờ cô nói tiếp, Tiền Minh Hạo đã gấp gáp tiếp lời, “Không phải em còn thân thể sao, có thể coi thân thể em là tiền công cũng được. Tuy giờ em chẳng còn đẹp đẽ gì, nhưng nể mặt ngày xưa chúng ta cùng lớn lên, anh có thể cố gắng nhận.”
“Ha hả, vậy tôi đúng là phải cám ơn đại ân đại đức của anh nhỉ.”
“Muốn cảm ơn anh, phải hầu hạ anh cho tốt.” Tiền Minh Hạo hả hê đắc ý nói, thường thường tán tỉnh mỹ nhân bên người, “Giờ em đến khách sạn Đế Hào, phòng 1338 tìm anh. Nếu bỏ lỡ, anh cũng không thể giúp được em đâu. Đến lúc đó cha em bị bắt bỏ tù, em và mẹ em chỉ có thể lưu lạc đầu đường.”
“Được, anh cứ chờ đi.” Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại.
Tiền Minh Hạo nghe cô đồng ý thì tâm tình không tệ lại 'ăn' mỹ nhân.
Nửa giờ sau, tiếng chuông cửa phòng 1338 khách sạn Đế Hào vang lên, Tiền Minh Hạo đang ăn đồ ăn ngon mỹ nhân đưa qua, nghe được tiếng chuông cửa thì cho mỹ nhân một ánh mắt, mỹ nhân đứng lên, định mặc lại quần áo, nhưng bị Tiền Minh Hạo ngăn cản.
“Mặc quần áo làm gì, lát còn phải cỏi. Con bé kia tới thì sẽ giống mấy em ngay thôi, không cần phải ngại ngùng.” Tiền Minh Hạo cắn ngực một mỹ nữ gợi cảm khác, “Em nói có đúng không?”
Mỹ nhân hừ nhẹ một tiếng, kiều mị gật đầu, “Tiền thiếu nói đúng.”
Dù mỹ nhân còn lại không muốn nhưng vẫn nghe lời Tiền Minh Hạo, lắc thân thể trắng bóng đi ra cửa, trực tiếp mở cửa phòng ra. Nháy mắt khi mở cửa, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát vọt vào.
“Không được nhúc nhích. Chúng tôi là...” Mấy cảnh sát trẻ nhìn thấy tình huống của ba người trong phòng thì giật mình tắt tiếng.
Cảnh sát lâu năm trong nghề ở bên đúng lúc lên tiếng, “Chúng tôi là tổ cảnh sát quét mại dâm, các người bị tình nghi có liên quan đến giao dịch sắc tình, chính thức bắt các người.”
Tiền Minh Hạo trợn tròn mắt, hai mỹ nữ gợi cảm khác cũng giật mình hét toáng lên, cuống quýt tìm đồ che đậy cơ thể trần truồng của mình.
Tiền Minh Hạo tỉnh táo lại, nổi giận đùng đùng với mấy cảnh sát, “Các người biết tôi là ai không? Biết cha tôi là ai không?”
“Dù cha anh là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật thì chúng tôi đều có quyền bắt.” Một cảnh sát trẻ nghiêm mặt nói.
Tiền Minh Hạo kiêu ngạo kêu gào, “Cha tôi là thị trưởng toà thị chính của Lâm Hải, ai trong số các người dám đụng đến tôi!”
Cảnh sát già có hơi lo lắng, nhưng hai cảnh sát trẻ lại chẳng sợ, “Dù cha anh là quan chức cấp cao, chỉ cần anh làm trái pháp luật, chúng tôi có quyền bắt anh.”
Hai cảnh sát trẻ tiến lên, Tiền Minh Hạo lập tức nổi giận.
Dù hắn làm chuyện lớn đến mức nào ở Lâm Hải thì chỉ cần hắn nói tên cha mình ra, ai dám không cho cha hắn mặt mũi. Đám cảnh sát nho nhỏ này cũng dám bắt hắn, đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Thấy họ sắp còng mình lại, Tiền Minh Hạo tức giận nói, “Các người dám!”
Tiền Minh Hạo giãy giụa, đáng tiếc đều là phí công.
Một cảnh sát ấn hắn xuống, một người khác lấy còng tay ra còng hai tay hắn lại.
Tiền Minh Hạo tức đỏ cả mắt, hung ác nhìn chằm chằm hai người, “Tao nhớ kỹ chúng mày rồi. Chúng mày chờ đó cho tao! Chờ gặp xui xẻo đi!”
Hai cảnh sát trẻ tuổi mặc kệ hắn uy hiếp, hai cô gái trong phòng cũng bị ba cảnh sát áp giải rời đi.
Bọn họ vừa đi, một người đi từ trong góc tường ra, kích động cầm camera trong tay.
Haha, có tin lớn rồi!
Tin tức này chắc chắn sẽ hot!
Hôm sau, các truyền thông lớn đều đăng tức quan nhị đại chơi gái bị bắt cùng với ảnh chụp, nhất thời, cư dân mạng sôi nổi nghị luận. Ngay buổi chiều đó, top 1 các trang web lớn đều bị một video chiếm lĩnh.
Tiêu đề là 'Quan nhị đại chơi gái bị bắt, kiêu ngạo uy hiếp cảnh sát.'
Tiêu đề này vừa xuất hiện, tỉ lệ bấm xem tăng mạnh, nhanh chóng trở thành video đứng đầu các trang web lớn.
Người trên mạng thảo luận càng nhiều hơn, tất cả mọi người đều cảm thấy tức giận với hành động kiêu ngạo của Tiền Minh Hạo, cả đám đều mắng, không chỉ mắng Tiền Minh Hạo, mà còn mắng cả cha mẹ hắn.
Thân phận Tiền Minh Hạo rất nhanh đã bị tìm ra, chức vị của cha mẹ hắn cũng bị dân mạng đào được.
-Thành phố Lâm Hải-
Thư ký của Tiền Chấn Hào đi vào văn phòng, “Thị trường Tiền, vừa rồi cục cảnh sát ở Hàng Châu đưa tin, Tiền thiếu gia chơi gái bị bắt.”
Tiền Chấn Hào đặt văn bản trong tay xuống, ngẩng đầu lên, “Chơi gái?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Tiền Chấn Hào trầm xuống, “Cậu nói chuyện với Cục trưởng bên đó một tiếng, lại sai người mang nghiệt tử kia về đây.”
“Vâng.” Thư ký đi ra thì lập tức liên hệ cho Cục trưởng.
Cục trưởng địa phương nghe là con của Thị trưởng Tiền bị bọn họ bắt, nghĩ cũng không phải là chuyện gì lớn, nhắm một mắt mở một mắt đồng ý.
Bên này ông ta vừa cho người đi thả Tiền Minh Hạo thì một cảnh sát khác biết được, vội gõ cửa văn phòng Cục trưởng.
“Mời vào.”
Cảnh sát kia cẩn thận nhắc nhở, “Cục trưởng, trên mạng có một video, ngài nhìn xem.”
Cục trưởng nghi hoặc lấy qua xem video, xem xong thì bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh.
“Video này đăng từ lúc nào?”
“Vừa mới gần một tiếng trước, giờ đã trở thành video đứng đầu các truyền thông lớn.”
“Mau, lập tức thông báo xuống, tuyệt đối không thể thả Tiền Minh Hạo!” Cục trưởng Vương không phải người ngu xuẩn, nhìn thấy video này thì đã hiểu rằng chuyện này không thể xử lý qua loa, cần xử lý theo pháp luật.
Nếu giờ nhẹ nhàng thả người như vậy, quần chúng sẽ phẫn nộ, đến lúc đó người gặp chuyện chính là mình.
Trong trại tạm giam, một cảnh sát đi đến trước phòng giam Tiền Minh Hạo, mở cửa sắt, hô với người bên trong, “Ai là Tiền Minh Hạo?”
Tiền Minh Hạo dựa vào góc, hai chân gác vào nhau, như một đại gia.
Nghe có người gọi tên mình thì mới chậm rì rì đứng lên, đi từng bước về cửa.
“Là tôi.” Tiền Minh Hạo mắt lé nhìn cảnh sát kia.
Cảnh sát nhíu mày, “Anh có thể đi rồi.”
“Các người hẳn nên sớm thả tôi.” Tiền Minh Hạo cố ý khịa cảnh sát.
“Anh...”
“Anh cái gì mà anh.” Tiền Minh Hạo kiêu ngạo.
Đúng lúc này, một cảnh sát vội vàng chạy vào, vừa thấy Tiền Minh Hạo ra thì lập tức chặn đường hắn.
“Anh còn không thể rời khỏi đây, mời quay lại.”
Tiền Minh Hạo sửng sốt, chưa đợi hắn phản ứng lại, cảnh sát đã đẩy hắn vào phòng giam.
“Này, này, này, các người có ý gì?!”