Tác giả: Vân Phi Mặc

“Cha tao là thị trưởng Lâm Hải, bọn mày mau thả tao ra!” Tiền Minh Hạo hét hai cảnh sát ngoài cửa.

Một người lên tiếng, “Nơi này là Hàng Châu, không phải Lâm Hải.”

Nói rồi, hai người quay người đi không nhìn hắn nữa.

“Bọn mày......” Tiền Minh Hạo tức không chịu được.

Dù Tiền Minh Hạo kêu gào thế nào, cũng không ai quản hắn.

Người cùng phòng không chịu được sự ầm ĩ của hắn, có người nói, “Câm mồm.”

Tiền Minh Hạo đang định dỗi lại thì thấy người kia là một người đàn ông cường tráng, xăm trổ đầy mình, lập tức câm mỏ.

-Thành phố Lâm Hải-

Thư ký của Tiền Chấn Hào thu được tin bên này gửi lại, mới đầu còn cảm thấy sao mấy cảnh sát bên đó không biết điều như vậy, không cho người ta chút mặt mũi. Nhưng sau khi được người ta uyển chuyển nhắc nhở, thư ký lập tức đi xem video.

Khi nhìn thấy video kia, hắn biết lần này không xong rồi.

Thư ký vội vàng đi tìm Tiền Chấn Hào, nhưng lúc này Tiền Chấn Hào đang mở họp với chính phủ thành phố, hắn dù có sốt ruột thì cũng chỉ có thể chờ ở ngoài.

Thư ký thỉnh thoảng xem hướng phát triển trên mạng, khi thấy có người đào ra chuyện Tiền Minh Hạo tỏ tình không thành công, tạt axit lên mặt bạn học, trên bài viết còn ghi rõ những chuyện Tiền Minh Hạo làm mấy năm nay ở Lâm Hải, từng chuyện, từng chuyện đều cực kỳ hoang đường. Nhưng dù là thế, Tiền Minh Hạo vẫn bình an đến hôm nay.

'Má nó, Lâm Hải có phải là do Tiền gia một tay che trời không?!'

'Còn có thiên lý hay không?!'

'Tục ngữ có câu: Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Thị trưởng Tiền là cha nó chắc cũng chẳng tốt lành gì.'

'Một nhà Tiền gia đúng là làm người ta ghê tởm.'

'Tôi nghe một người thân ở Lâm Hải nói, chuyện tạt axit kia là thật, còn quá đáng hơn nữa là Tiền Minh Hạo còn đuổi theo người ta không bỏ, bức cả nhà họ rời khỏi Lâm Hải.'

'Lầu trên nói thật à?'

'Thề luôn. Chị họ tôi còn học cùng trường Tiền Minh Hạo đấy.'

'Quá khủng bố. Vậy mà luật pháp còn không quản.'

'Pháp luật đều là chó má.'

'Lầu trên bình tĩnh, tuy bên Lâm Hải rất loạn nhưng không có nghĩa những nơi khác cũng như vậy mà.'

'Hừ, đến lúc gặp chuyện bất bình thì lại nói câu đó đi.'

…......

Đầu đề của các trang mạng xã hội, các trang web của hãng truyền thông lớn đều bị Tiền Minh Hạo chiếm giữ.

Thư ký chờ mãi mới chờ được Tiền Chấn Hào ra, Tiền Chấn Hào cũng thấy hắn chỉ là không đi qua mà vẫn nói chuyện với các lãnh đạo bên cạnh. Tiễn các lãnh đạo đi rồi, thư ký mới dám tiến lên.

“Có chuyện gì?” Tiền Chấn Hào hỏi.

Thư ký không dám giấu diếm, đưa cho ông ta xem video, còn nói, “Giờ trên mạng đã không thể cứu chữa được nữa.”

Tiền Chấn Hào nhìn thằng con ngu xuẩn trong video dám kêu gào gọi tên mình, tức xanh cả mặt.

Chuyện này đã không phải là chuyện ông ta có thể áp xuống được, nhưng cần phải xử lý tốt.

Tiền Chấn Hào âm trầm mặt mày về đến văn phòng, gọi điện cho cha mình, nói mọi chuyện cho ông lão, nghe ông lão đồng ý sẽ để người bên trên hỗ trợ xử lý thì mới thở dài nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay đang bay về phía đảo Phổ Sâm.

Bắc Vũ Đường nhận một quyển tạp chí trong tay tiếp viên hàng không, nhìn Tiền Minh Hạo vẻ mặt chật vật trên trang đầu cũng chẳng ngạc nhiên.

Kiếp trước không phải Bắc gia chưa từng nghĩ đến việc thông qua truyền thông và mạng xã hội để nói ra việc Tiền gia một tay che trời ở Lâm Hải, nhưng mà khi đó, Bắc gia đã sớm bị Tiền gia nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động của họ đều bị Tiền gia khống chế.

Bắc gia vừa có manh mối thì cũng nhanh chóng bị cắt đứt từ trong nôi, cũng khiến Bắc gia không thể thông qua dư luận mạng áp đảo Tiền gia.

Lần này thì khác.

Chuyện này hoàn toàn là 'ngẫu nhiên', là chuyện đột nhiên phát sinh, bọn họ muốn khống chế cũng không được, trừ khi...

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua nội dung, rất đúng ý cô, tất cả đều là mờ mịt trào phúng Tiền Minh Hạo và người sau lưng hắn,

Đây là món quà đầu tiên cô tặng cho Tiền Minh Hạo, hy vọng hắn sẽ vừa lòng.

Bắc Vũ Đường thoải mái nhắm mắt lại, ngồi chờ máy bay hạ cánh.

Cùng lúc đó, ở sân bay tư nhân ở Hải Thị, một máy bay tư nhân xa hoa đón được chủ nhân nó đến.

Từ Mặc Đình cầm cặp công văn, đi theo bên cạnh Sở Ly, hai người lên máy bay rồi, trái tim luôn treo cao của Từ Mặc Đình mới dần thả lỏng.

Aizz, cuối cùng cũng lên máy bay.

Anh chàng thật sự lo lắng Sở đại gia đột nhiên đổi ý.

Chuyện đổi ý này với Sở đại gia mà nói là hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng.

Lần này người cần gặp cũng không phải người thường, mà là người dính đến cả hắc bạch, hơn nữa còn có ảnh hưởng lớn trên thế giới – Lý Phật. Một nhân vật như vậy, có thể không đắc tội thì tốt nhất là không đắc tội.

Nếu cho người ta leo cây, Từ Mặc Đình cảm thấy lạnh cả sống lưng.

May quá, may quá, lần này Sở đại gia không động kinh.

Không còn nỗi lo, Từ Mặc Đình thả lỏng cả người, mở nắp chai champagne, tự rót cho mình một ly, lại rót cho Sở Ly một ly. Từ Mặc Đình đưa ly đến trước mặt Sở Ly, lại nhận được một ánh mắt khinh bỉ của đối phương.

Biểu cảm kia hoàn toàn như đang nói mình có bệnh!

囧, chẳng lẽ vui thì cũng không được uống champagne chúc mừng à?

Đậu má!

Từ Mặc Đình thầm phun tào, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra, lỡ đắc tội Sở đại gia khó ở này, người ta quẳng gánh bỏ làm thì chết toi.

Tâm tình tốt đẹp của Từ Mặc Đình bị người nào đó dùng một ánh mắt diệt sạch.

Lần này điểm đến của họ là đảo Nguyệt Quang của quần đảo Phổ Sâm, từ Hải Thị bay đến đảo Nguyệt Quang cần mười giờ bay. Đến khi họ hạ cánh thì đã là sáng sớm hôm sau.

Đảo Nguyệt Quang là một đảo nhỏ, đảo này là một trong số các sản nghiệp của Lý Phật gia, thậm chí toàn bộ quần đảo Phổ Sâm đều là sản nghiệp của ông ta.

Khi máy bay của họ dừng ở sân bay tư nhân đảo Nguyệt Quang, bên ngoài đã có rất nhiều người chờ sẵn.

Lý Phật gia mở riêng một bữa tiệc chiêu đãi Sở Ly, là khách quý của ông ta, tất nhiên phải được hưởng đãi ngộ cấp bậc cao nhất.

Giám đốc quản lý đảo tiến lên, “Hoan nghênh ngài Sở Ly.”

Người hầu và bảo vệ đứng sau hắn đều đồng loạt cong 45 độ, đợi Sở Ly đến.

Từ Mặc Đình đi theo bên người Sở Ly đã quen quá rồi. Lúc mới đầu anh chàng còn bị dọa, giờ đi theo Sở Ly lâu quá nên thành quen luôn.

Hai người lên xe, dọc đường, quản lý tri kỷ giới thiệu tình hình của toàn bộ đảo cho Sở Ly.

Chú ý thấy Sở Ly hơi nhăn mày, quản lý rất thức thời im miệng để anh nghỉ ngơi.

Xuống xe, quản gia lập tức an bài cho họ nghỉ ngơi.

“Ngài Sở, đây là phòng của ngài. Phật gia đêm nay sẽ tới. Nếu có yêu cầu gì thì mong ngài cứ nói với tôi. Phật gia dặn dò, chỉ cần là yêu cầu của ngài Sở, chúng tôi đều sẽ thỏa mãn.” Quản lý vừa không cố ý lấy lòng, lại thoả đáng thể hiện sự coi trọng của Phật gia với anh.

“Ừ.” Sở Ly lãnh đạm lên tiếng.

Từ Mặc Đình ở bên biết đức hạnh của anh, dễ đắc tội người ta lắm nên nói ngay, “Quản lý, phòng của tôi ở đâu?”

Quản lý nói với Sở Ly một tiếng, “Ngài Sở, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.”

Nói rồi thì mới quay đầu nhìn Từ Mặc Đình, “Ngài Từ, phòng của ngài ở bên cạnh phòng của ngài Sở, mời đi theo tôi.”
****

Một giờ sau, máy bay chở khách nhà Bắc Vũ Đường ngồi cũng đáp xuống sân bay đảo Phổ Sâm. Tất cả chuyến bay ở đây đều là chuyến bay quốc tế, vừa xuống máy bay, sóng nhiệt đã ập tới.

Một nhà Bắc gia rời khỏi sân bay thì lập tức gọi một taxi đưa họ đến khách sạn đã đặt phòng trước.

Họ dừng lại ở khách sạn năm sao nổi danh ở địa phương, toàn bộ khách sạn chỉ có 28 biệt thự, mỗi biệt thự đều độc lập, có bể bơi riêng, có phòng tập thể hình, Spa, suối nước nóng, vân vân.

Đương nhiên, nếu bạn có hứng thú cũng có thể mở tiệc hoặc là tự nướng BBQ, nấu cơm.

Quản lý khách sản cũng sẽ căn cứ theo nhu cầu khách hàng mà chuẩn bị sẵn tất cả cho khách, để bạn được hưởng thụ cảm giác như ở nhà. Đương nhiên, phục vụ càng cao cấp thì càng cần nhiều tiền.

Cha mẹ Bắc vào khách sạn, hai người cực kỳ hài lòng với hoàn cảnh nơi này.

Đối diện biệt thự của họ là vịnh, có thể nhìn thấy cảnh biển, ra khỏi nhà là có thể đi thẳng đến bờ cát.

Mẹ Bắc nhìn phòng bếp đầy đủ tiện nghi, nghiêng đầu nói với hai cha con, “Trước đó ngồi xe đến đây, mẹ có thấy một chợ, nơi đó bán không ít hải sản. Chúng ta có thể tự nấu ăn.”

Bắc Vũ Đường đi lên trước, ôm vai bà, thấp giọng nói, “Mẹ, mẹ là khách du lịch, không phải đến đây nấu cơm.”

Bắc Lập Tông liên tục gật đầu, “Con gái nói đúng đó em. Lần này phải chơi thật vui, em không cần phải vào bếp, nếu không em nhìn là lại muốn làm mất.”

Mẹ Bắc nghe hai cha con nói vậy thì cười đáp, “Được, được, được, em không vào. Đến lúc hai người không ăn quen đồ ăn ở đây thì đừng cầu xin em vào bếp.”

Bắc Vũ Đường không phúc hậu phá đám, “Mẹ, hẳn là mẹ còn không biết. Trong số tất cả những món ngon nổi tiếng thế giới, ở đây đã chiếm ba món rồi, hơn nữa đầu bếp ở khách sạn chúng ta đều là tiêu chuẩn đứng đầu quốc tế, nhiều người còn nghe danh đến đây ăn cơm đấy.”

Nói đến đây, cô dừng lại, chú ý thấy mẹ Bắc đang trừng mình thì đổi giọng ngay, “Đương nhiên, dù họ có giỏi thì cũng không bằng mẹ được. Cha, cha nói có đúng không?”

Bắc Lập Tông rất phối hợp đáp, “Không sai.”

Mẹ Bắc dí trán Bắc Vũ Đường, cười nói, “Hai cha con kẻ xướng người hoạ, cái gì cũng bị hai người nói hết rồi.”

Ngồi máy bay một đêm, ba người đều có phần mệt mỏi, phân phòng xong thì về phòng tắm rửa, ăn cơm trưa khách sạn đưa tới, ba người mới về phòng nghỉ ngơi.

5:10 chiều, Bắc Vũ Đường ngủ ở tầng hai tỉnh lại, khi ngồi dậy thì thoáng thấy hoàng hôn ngoài cửa sổ, chỉ thấy ở chân trời, mặt trời vàng và mặt biển xanh cùng xuất hiện một hình ảnh, hình ảnh đó như bức tranh phong cảnh bằng sơn dầu đầy đẹp đẽ, xán lạn, muôn màu muôn vẻ.

Nơi xa là bờ biển xanh thẳm, chân trời là đám mây lửa đỏ, mà cây dừa trước mặt tán lá xum xuê lay động trong gió, quả là một bức ảnh mặt trời lặn trên biển xuất sắc.

Thật đẹp!

Bắc Vũ Đường đi đến gần cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra, gió lạnh từ biển thổi vào, mang theo mùi nước biển nhàn nhạt.

Khi Bắc Vũ Đường xuống nhà, cha mẹ Bắc cũng từ phòng ra.

Một nhà ba người đến thẳng nhà ăn của khách sạn, tính mai ra ngoài ăn đồ ăn khuya.

Ba ngày liên tiếp, Bắc Vũ Đường dẫn theo cha mẹ Bắc đến rất nhiều cảnh đẹp, chơi các trò chơi trên biển, trong đó lúc lặn chỉ có một mình Bắc Vũ Đường xuống nước.

Bắc Vũ Đường lặn từ biển về, mẹ Bắc lập tức đưa nước trái cây cho cô, “Uống đi con.”

Bắc Vũ Đường nhận nước trái cây mẹ Bắc đưa qua, ngồi xuống một bên, uống ngụm nước trái cây, thoải mái nằm xuống giường.

“Đường Đường, di động con lúc trước cứ kêu. Con mau nhìn xem có phải là có người có việc gấp tìm con không.” Mẹ Bắc nhắc nhở.

“Vâng ạ.”

Bắc Vũ Đường cầm di động trên bàn qua, có mười mấy cuộc gọi nhỡ, những số này đều là số lạ, chưa từng thấy. Bắc Vũ Đường gọi lại, điện thoại vang lên hồi lâu vẫn không có ai nhận.

Khi cô gọi lại lần hai, có người nghe máy.

Giọng nói non nớt mang theo ý thử vang lên, “Alo?!”

Bắc Vũ Đường nghe giọng nói xa lạ này, hơi nhăn mày, “Vừa rồi là bạn gọi tôi sao?”

Thiếu niên ở đầu dây kia nói, “Không phải. Đây là điện thoại công cộng.”

Điện thoại công cộng?!

“Bạn nhỏ, chỗ em là chỗ nào?”

“Một buồng điện thoại công cộng trên đường Hải Hoài.”

“Đường Hải Hoài? Là đường Hải Hoài ở Lâm Hải sao?” Bắc Vũ Đường hỏi ngay.

“Đúng vậy.”

“Vậy cám ơn em.”

“Không khách khí.”

Ngắt điện thoại xong, Bắc Vũ Đường lập tức gọi cho Lam Yên. Người ở Lâm Hải, người đầu tiên cô nghĩ đến là Lam Yên. Nguyên chủ rời khỏi Lâm Hải cũng đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với người bên đó, chỉ vì tránh né Tiền Minh Hạo.

Người ở Lâm Hải biết số mới của cô chỉ có Lam Yên.

Lam Yên không dùng di động của mình gọi cô mà dùng điện thoại công cộng thì nhất định đã xảy ra chuyện.

Cha Bắc chú ý tới sắc mặt của Bắc Vũ Đường, “Sao vậy con, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Bắc Vũ Đường lắc đầu với ông, “Không ạ.”

Bắc Vũ Đường đứng lên, đi đến một bên gọi cho Tiêu gia, mãi lâu sau mới có người nghe máy.

“Tiêu gia, lần này lại phải nhờ anh giúp một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Em có một người bạn ở Lâm Hải, hình như chị ấy đã xảy ra chuyện. Em muốn nhờ anh giúp em tìm chị ấy.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

“Em gửi ảnh chụp và tên của cô ấy cho anh.”

“Vâng.”

Bắc Vũ Đường lập tức lấy một chiếc di động khác gửi ảnh chụp và tin tức cơ bản của Lam Yên qua.

Tiêu gia nhìn thấy thì lập tức nói, “Anh sẽ để anh em đi tìm.”

“Phiền anh rồi.”

Ngắt điện thoại rồi, Bắc Vũ Đường thầm cầu nguyện Lam Yên đừng xảy ra chuyện. Đến tối, Bắc Vũ Đường nhận được điện thoại của Tiêu gia.

“Có tin tức của chị ấy chưa ạ?” Bắc Vũ Đường hơi vội vàng hỏi.

Giọng Tiêu gia vẫn lãnh đạm như trước, “Tìm được rồi, chỉ là tình huống của cô ấy không tốt lắm. Khi bọn anh tìm được cô ấy, cô ấy đang bị trói đưa lên thuyền đưa nước ngoài bán làm gái mại dâm.”

Chỉ cần một câu như vậy, Bắc Vũ Đường đã tưởng tượng được tình huống lúc đó, tưởng tượng ra được lý do Lam Yên rơi vào hiểm cảnh.

“Cô ấy đang ở chỗ anh, anh sẽ để người chăm sóc cô ấy, em đừng lo lắng quá.”

“Phiền anh rồi.”

Bên này vừa nói xong, đầu dây bên kia dường như có người nói gì đó, sau đó Tiêu gia tiếp tục nói, “Bắc, bạn em muốn tâm sự với em.”

“Đưa điện thoại cho chị ấy đi.”

Chỉ chốc lát sau, điện thoại đã truyền đến giọng nói suy yếu của Lam Yên, “Alo, là Vũ Đường sao?”

Nghe ra giọng cô ấy khàn khàn không bình thường, “Là em. Chị có khoẻ không?”

“Vũ Đường, chị sai rồi, chị thật sự quá ngây thơ.” Nói đến đây, cô ấy rốt cuộc không nhịn được mà gào khóc lên.

Bắc Vũ Đường không nói gì, yên lặng chờ cô ấy phát tiết xong.

Mười lăm phút sau, tiếng khóc mới từ từ dừng lại, chỉ là giọng nói vẫn còn nghẹn ngào, “Vũ Đường, chị nhìn lầm người, chị bị hắn lừa.”

“Lam Yên, chị ổn định lại cảm xúc trước, từ từ nói. Ở đây chị không phải lo bị bắt nạt, cũng không phải lo có ai tìm tới.” Giọng Bắc Vũ Đường bình đạm, dương như gió xuân, khiến cảm xúc của Lam Yên bình tĩnh lại hơn.

Lam Yên hít sâu một hơi rồi mới từ từ nói, “Cám ơn em, Vũ Đường.”

“Chúng ta là bạn bè.”

“Em không hỏi chị đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bắc Vũ Đường nghe giọng cô ấy đã khôi phục lại như xưa, “Chị muốn nói, tự nhiên sẽ nói.”

Lam Yên thầm than một tiếng, “Vũ Đường, chị... Chị cảm thấy chị bị mù. Trước kia chị là...”

Lam Yên nói thật lâu, nói ra tất cả những chuyện cô ấy đã gặp trong đời.

Trước kia Lam Yên là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, theo đồng hương cũng là bạn trai thanh mai trúc mã của mình tư bôn. Vốn tưởng hai người cùng nỗ lực, kiếm lãi, có thể khiến cha mẹ hai bên đồng ý cho họ ở bên nhau.

Nào ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, bạn trai nghiện cờ bạc, cô ấy vẫn luôn làm công trả nợ thay hắn. Nhưng mà cô ấy không có bằng cấp, không có bản lĩnh, tiền kiếm được chỉ đủ chi trả cho cuộc sống, hoàn toàn không đủ để hắn chơi cờ bạc.

Cô ấy từng khuyên hắn đừng chơi cờ bạc nữ, thậm chí còn lấy việc rời đi để uy hiếp hắn, lần nào hắn cũng đồng ý ngay, nhưng sau đó lại nhanh chóng tro tàn lại cháy. Lam Yên từng tức giận, từng nháo loạn, lại chẳng được gì.

Có một lần nháo to quá, người đàn ông kia còn đánh cô ấy. Từ đó về sau, người đàn ông đó không có việc gì cũng sẽ đánh cô ấy, cô ấy muốn rời đi, nhưng không dứt bỏ được đoạn tình cảm này.

Mãi đến có một ngày, một đám người từ sòng bạc nhảy vào nhà họ, bắt cô ấy đi. Người đàn ông kia vì 30 nghìn, bán cô ấy vào club.

Lam Yên ở club đen tối đó chịu hết tra tấn, mỗi ngày bị tra tấn, khiến cô ấy hoàn toàn hết hy vọng với người đàn ông kia. Sau đó, cô ấy không muốn đi theo một người giàu có biến thái, dùng chút mưu kế thoát khỏi tên đó.

Đến khi được tự do, cô ấy phát hiện mình không còn giống trước. Cuối cùng mới đến làm tiểu thư sofa ở club giải trí nơi mà Bắc Vũ Đường tìm được cô ấy.

Cô ấy vốn định kiếm đủ 2 triệu từ chỗ Bắc Vũ Đường xong thì tìm nơi vượt qua quãng đời còn lại.

Nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ, cô ấy gặp một người đàn ông, một người đàn ông dịu dàng, hắn quan tâm chăm sóc, ân cần hỏi han cô ấy. Trái tim nhìn như đã chết của Lam Yên thật ra chỉ phủ đầy bụi bặm, lừa mình dối người mà thôi.

Khi lần nữa gặp người đàn ông như vậy, một người đàn ông đặt cô ấy trong lòng, nâng cô ấy trong tay để che chở, cô ấy rung động.

Khi cô ấy không màng tất cả theo hắn rời đi, lại phát hiện tất cả chỉ là một âm mưu.

Người đàn ông kia là do vợ của Tiền Chấn Hào – Ôn Mỹ Vân tìm tới lừa gạt cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play