Tác giả: Vân Phi Mặc

"Không đủ người thì phái thêm nhiều người."

Từ Mặc Đình nhận ra được sự vội vàng trong giọng nói của Sở Ly, rất hiếm khi anh chàng thấy anh như vậy.

Ba tháng trước, Từ Mặc Đình nhận được nhiệm vụ này, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Đương nhiên, bây giờ anh chàng vẫn không hiểu.

Từ Mặc Đình rất tò mò cô gái bí ẩn tên Bắc Vũ Đường, không biết cô là ai mà khiến Sở đại gia để bụng như thế, còn tìm cô trong biển người mênh mông.

"Em sẽ tăng thêm người." Từ Mặc Đình đáp.

Cấp trên muốn gì thì người làm cấp dưới phải làm cho bằng được, nếu không thì sẽ không phải một cấp dưới đủ tư cách.

****

Bắc Vũ Đường nhìn con số xa lạ trên màn hình, khu vực là Lâm Hải, cô nhận điện thoại.

"Em gái Bắc." Đầu bên kia là một giọng nói tinh tế mềm mại.

"Vâng. Có chuyện gì sao?"

Lam Yên im lặng một lát, "Chị muốn rời đi."

Bắc Vũ Đường nhíu mày, "Vì sao? Cho em một lý do."

Lam Yên mất nửa ngày mới nói, "Chị có người yêu, hơn nữa còn đang mang thai con của anh ấy."

"Chẳng lẽ chị thích Tiền Chấn Hào?" Bắc Vũ Đường thử hỏi.

"Không phải. Người kia tuy không có tiền, nhưng đối xử với chị rất tốt. Anh ấy cũng không để bụng chuyện của chị lúc trước. Chị... Chị muốn sống cùng anh ấy." Lam Yên nói đến người nọ, giọng nói mang theo dịu dàng không nói thành lời.

"Em gái Bắc, chị xin lỗi. Chị sẽ trả tiền cho em, hơn nữa chị cũng sẽ đưa cho em một số thông tin chị nghe được từ chỗ Tiền Chấn Hào để biểu đạt sự xin lỗi."

Lam Yên nói xong, chờ đợi Bắc Vũ Đường đáp lại.

Lam Yên biết Bắc Vũ Đường tốn rất nhiều tinh lực trên người mình, giờ lại đột nhiên rời đi, cô ấy sẽ tổn thất lớn. Nhưng mà, nhưng cô đã có người yêu, nếu bảo cô tiếp tục lá mặt lá trái với người đàn ông kia, cô không làm được.

Lam Yên suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.

Dù Bắc Vũ Đường đồng ý hay không, cô cũng phải rời khỏi Tiền Chấn Hào, ở bên Nặc Thành.

Bắc Vũ Đường nhíu mày, Lam Yên bất ngờ rời đi là một đả kích nặng với kế hoạch của cô. Dù sao thì giờ mà đổi một người thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Mà cô thiếu nhất chính là thời gian, vì Tiền Minh Hạo từng bước ép sát rồi. Cô cần nhanh chóng kéo vợ chồng Tiền gia xuống nước, mới có thể một kích diệt gọn.

Chỉ cần vợ chồng Tiền gia vẫn còn ở chức vụ hiện tại một ngày, Tiền Minh Hạo vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật một ngày.

Lam Yên đã thành công hơn phân nửa, sắp thu võng được rồi, lại không ngờ chỗ Lam Yên lại xuất hiện vấn đề.

Bắc Vũ Đường không muốn để cô ấy đi, nhưng lại không có cách nào mạnh mẽ giữ cô ấy lại.

Nếu lòng đã không ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra sơ hở, còn không bằng thả cô ấy đi, để cô ấy và người yêu bên nhau.

"Chị nghĩ kỹ chưa?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Lam Yên không chút do dự trả lời, "Chị nghĩ kỹ rồi."

"Vậy chị tìm cơ hội thích hợp rời khỏi Tiền Chấn Hào đi, sau khi rời khỏi ông ta thì phải chú ý an toàn. Em sẽ trả tiền công thích hợp ứng với thông tin chị gửi lại đây trong thời gian này. Mai sẽ gửi qua tài khoản của chị." Bắc Vũ Đường không phải người bủn xỉn.

Lam Yên thấy cô nói thế, rất cảm kích.

"Cám ơn em. Có thể gặp em là may mắn của chị."

"Không cần khách khí như thế."

Ngắt điện thoại với Lam Yên xong, tâm tình của Bắc Vũ Đường không tốt tẹo nào.

Đúng là đau đầu!

Nếu không thể dùng Lam Yên nữa thì Bắc Vũ Đường chỉ có thể nghĩ cách khác.

Aizz, xem ra lại phải tìm người.

Bắc Vũ Đường vốn tìm một người khác ở club thì đau đớn phát hiện, cô hoàn toàn không đi được.

Nguyên nhân là vì mẹ Bắc luôn đi theo cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội đi riêng.

Từ sau khi Tiền Minh Hạo xuất hiện, mẹ Bắc vẫn luôn ở bên cô, trong suốt thời gian này lại đụng phải Tiền Minh Hạo. Điều này càng khiến mẹ Bắc không dám để cô rời khỏi tầm mắt.

Điều này khiến Bắc Vũ Đường không thể đi một mình ra ngoài được.

Bắc Vũ Đường ngồi trên sofa, thường nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp.

Làm sao để khuyên được mẹ giờ?!

Mỗi lần Bắc Vũ Đường nói muốn đi mình, mẹ Bắc sẽ rưng rưng nhìn cô, nhìn đến mức cô không còn cách nào.

Mẹ Bắc nấu cơm xong, Bắc Vũ Đường ném điều khiển từ xa xuống, đi vào bếp, giúp bà dọn bát đũa.

"Kỳ lạ, sao hôm nay cha con còn chưa về." Mẹ Bắc thì thầm một tiếng.

"Hẳn là nhà máy còn chưa hết việc."

Dọn đồ ăn xong, hai mẹ con ngồi ở phòng khách chờ cha Bắc về.

Nửa giờ sau vẫn không thấy cha Bắc về, Bắc Vũ Đường nói, "Để con gọi thử xem."

Mẹ Bắc không ngăn cản.

Bắc Vũ Đường gọi cho cha Bắc, nhưng điện thoại lại báo máy bận.

"Sao rồi."

"Máy bận ạ. Hẳn cha đang gọi điện với người khác."

Lúc này Bắc Lập Tông đang gặp khó, thư ký đi vào, nhìn sắc mặt của Bắc Lập Tông, căng da đầu nói, "Bắc tổng, tôi đã đi qua hai nhà máy khác nhìn xem, sản phẩm họ làm không đạt tiêu chuẩn."

Bảy ngày sau sẽ phải giao hàng, không ngờ mấy nhà máy hợp tác đều xuất hiện vấn đề.

Một nhà máy xuất hiện vấn đề thì còn có thể là sơ suất, nhưng ba nhà máy đều như thế, vậy thì không còn là sơ suất được nữa rồi.

Bắc Lập Tông ngồi trên sofa, sắc mặt trắng xanh.

Ông biết, mình bị người ta đào hố.

Bắc Lập Tông đột nhiên nhớ lời Đường Đường từng nói, trong lòng có tự trách lại áy náy, là ông bị lợi ích làm mờ mắt.

80 triệu......

Số tiền này, dù ông có đập nồi bán sắt cũng không trả nổi.

Mặt cha Bắc xám như tro tàn.

Thư ký cẩn thận đề nghị, "Bắc tổng, chúng ta có thể trả giá cao, tìm một nhà máy, để họ kịp thời hoàn thành giúp chúng ta."

"Cậu đi liên hệ xem. Giá cao chút cũng không sao." Bắc Lập Tông nói.

"Được. Tôi sẽ đi sắp xếp."

Thư ký rời đi, sắc mặt Bắc Lập Tông vẫn tái nhợt. Ông rõ ràng, trong thời gian ngắn như vậy, nhưng nhà máy lớn căn bản không có thời gian giúp họ hoàn thành đơn hàng này.

Giờ chỉ có thể cầu nguyện có nhà máy lớn nào nhàn rỗi nhận đơn hàng này giúp.

Bắc Lập Tông gọi cho nhà máy hợp tác, "Ông chủ Vương, tôi và ông quen nhau lâu như vậy, ông..."

Bắc Lập Tông còn chưa nói xong, đối phương đã ngắt lời, "Bắc tổng, ngại quá. Cấp dưới của tôi không rõ ràng, là do chúng tôi không đúng. Ông yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho ông như hợp đồng đã ký. Ấy, tôi còn có việc, không nói chuyện nữa."

Điện thoại lập tức bị đối phương ngắt.

Bắc Lập Tông tức xanh mặt, nhịn lại lửa giận trong lòng, gọi cho một chủ nhà máy khác, chưa chờ ông nói chuyện, đối phương đã nói thẳng, "Chú Bắc, lần này là anh không đúng. Anh sẽ bồi thường cho chú theo đúng hợp đồng."

Bắc Lập Tông hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi, "Anh trả lời thật cho em, có phải có người muốn đối phó em không?"

Người đối diện dừng một lát, do dự nửa ngày mới nói, "Đúng vậy. Chú nghĩ kỹ lại xem có phải đắc tội nhân vật lớn nào rồi không?"

"Được, em hiểu rồi."

Đối phương có chút áy náy, lại nói, "Chú Bắc, anh xin lỗi."

Bắc Lập Tông ngắt điện thoại, nếu thật sự cảm thấy có lỗi với mình thì lúc trước nên ám chỉ nhắc nhở mình một tiếng chứ chẳng phải đến giờ mới xin lỗi.

Bắc Lập Tông suy sút dựa vào ghế da, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cuộc gọi cuối cùng đã không cần phải gọi nữa.

Bảy ngày, làm sao có thể gom đủ hàng trong bảy ngày để giao cho đối phương đây.

80 triệu, nghĩ đến con số này, Bắc Lập Tông cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Ông nhìn qua đồng hồ, cầm cặp da rời khỏi văn phòng. Những người đang thì thầm nói nhỏ ở ngoài lập tức ngậm miệng, lo lắng nhìn ông.

Bắc Lập Tông nói với mọi người, "Tan làm đi thôi."

"Bắc tổng, không sao đâu, chúng ta có thể tìm nhà khác."

Bắc Lập Tông duỗi tay vỗ bả vai thư ký, nở nụ cười cứng đờ, "Cậu vất vả rồi."

Thư ký không yên tâm nhìn ông, tự mình đưa ông lên xe.

Bên kia, Bắc Vũ Đường và mẹ Bắc chờ mãi không thấy Bắc Lập Tông về, đồ ăn trên bàn đã lạnh. Thấy kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, hai người đều không ngồi yên nổi.

"Mẹ, chúng ta đến nhà máy xem sao." Bắc Vũ Đường đã đoán được chuyện xảy ra.

Mẹ Bắc nghĩ nghĩ, gật đầu, "Cũng được. Chúng ta đi xem sao."

Hai người vừa đứng dậy thì cửa mở ra.

Mẹ Bắc và Bắc Vũ Đường nhìn qua đã thấy sắc mặt Bắc Lập Tông không đúng, dù ông nỗ lực duy trì, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại không thể giấu được.

"Cha, đã xảy ra chuyện gì?" Bắc Vũ Đường nhận cặp da của ông, nhẹ giọng hỏi.

"Lão Bắc, rốt cuộc ông sao vậy?" Mẹ Bắc cũng lo lắng.

Bắc Lập Tông nhìn hai mẹ con quan tâm mình, cố gắng nhịn lại, ông không muốn hai người giống ông, "Không sao, hai người đừng lo lắng."

Ông nói như thế, nhưng mẹ Bắc và Bắc Vũ Đường đều không tin.

"Anh thật sự không sao, chỉ là hai ngày nay vội phân công công việc nên hơi mệt. Nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi." Bắc Lập Tông giải thích.

Mẹ Bắc tin, nhưng Bắc Vũ Đường biết chân tướng.

Mẹ Bắc cười nói, "Anh đó, chỉ thích tự làm. Có một số việc có thể giao cho cấp dưới làm. Qua lần này rồi, người nhà chúng ta ra ngoài du lịch một chuyến, để anh thả lỏng."

"Được." Bắc Lập Tông cười đáp.

"Em đi hâm đồ ăn, sẽ xong nhanh thôi."

Mẹ Bắc đi vào bếp, Bắc Vũ Đường lại nhìn chằm chằm Bắc Lập Tông.

"Sao vậy con?" Bắc Lập Tông bị Bắc Vũ Đường nhìn đến chột dạ, dường như bị cô nhìn thấu.

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha. Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta vào thư phòng đi." Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói.

"Được."

Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện nhau.

"Cha, con biết chuyện của công ty rồi." Bắc Vũ Đường đi thẳng vào vấn đề.

Bắc Lập Tông kinh ngạc nhìn cô, "Con......"

Bắc Vũ Đường tiếp tục, "Thật ra cha không cần lo không giao được hàng."

Bắc Lập Tông nghi hoặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

"Con có một người bạn, lấy danh nghĩa công ty của anh ấy đặt một đơn hàng ở một nhà máy khác. Ngày hôm qua hàng đã gia công xong, giờ đặt ở kho hàng số 7 ở bến tàu số 3." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Bắc Lập Tông mở to hai mắt, không thể tin tưởng, "Đường Đường, con nói thật sao?"

Bắc Vũ Đường gật đầu.

Bắc Lập Tông lập tức nở nụ cười rạng rỡ, "Thật sự là quá tốt rồi!"

Bắc Vũ Đường thấy cha Bắc đã khôi phục lại như lúc đầu, cong môi nở nụ cười nhạt.

Bắc Lập Tông vui vẻ xong, nhanh chóng bình tĩnh lại, "Đường Đường, con chuẩn bị từ lúc nào?"

"Sau khi con nhìn thấy hợp đồng cha ký." Bắc Vũ Đường trả lời đúng sự thật, "Cha, khi đó con đã có dự cảm là chuyện này không đáng tin. Nhưng lại không có gì chứng minh, nên con âm thầm bảo bạn con đi đặt đơn hàng này, đề phòng vạn nhất."

"Nếu chuyện này không xảy ra thì sao? Con sẽ làm thế nào?" Bắc Lập Tông hỏi.

"Chuyện này rất dễ dàng, ổn định giá hoặc bán giá thấp lô hàng đó là được. Đã có người đặt thì tất nhiên sẽ có thị trường. Cùng lắm thì thiệt một chút hoặc không kiếm được gì cả."

Bắc Lập Tông không thể không cảm khái con gái phòng ngừa chu đáo, lần này nếu không có cô, chỉ sợ nhà họ sẽ phá sản.

"Đường Đường." Bắc Lập Tông nhẹ giọng gọi cô, tiếng gọi này bao hàm quá nhiều thứ, có vui mừng, có cảm khái, có bội phục, cũng có tự hào.

"Chuyện này chúng ta đừng nói cho mẹ." Bắc Vũ Đường cười nói.

"Ừ."

Nếu đã giải quyết xong thì cũng không cần nói cho bà, để bà khỏi suy nghĩ miên man.

"Cha, chuyện lần này hẳn là có người tính kế chúng ta, muốn kéo Bắc gia vào vực sâu vạn trượng." Bắc Vũ Đường nhỏ giọng phân tích.

"Con nói không sai." Bắc Lập Tông cũng thuật lại chuyện ông và chủ nhà máy kia nói cho cô.

"Nếu thật là như vậy, chúng ta cần chú ý. Còn chuyện hàng hoá, cha phải giữ bí mật, không được để bất kỳ ai biết, dù nòng cốt trong nhà máy cũng không được."

Bắc Lập Tông lập tức hiểu ý cô.

"Hơn nữa, ở ngoài cha vẫn phải vờ sốt ruột tìm nhà máy lớn gia công, biểu hiện càng sốt ruột càng tốt, tránh người sau lưng nhìn ra khác thường."

"Cha hiểu." Bắc Lập Tông hiểu đạo lý này.

"Mặt khác, cần phải đòi được tiền bồi thường của ba nhà máy vi phạm hợp đồng trước khi giao hàng."

Ba nhà máy kia đồng ý dứt khoát như thế, số tiền này nhất định là người phía sau ứng cho họ. Nếu họ thực hiện, tiền này tất nhiên sẽ tiến vào túi cha Bắc, lại từ túi cha Bắc về tay người sau lưng.

Họ hoàn toàn không cần phí một đồng, đồng thời còn ăn không được hàng hoá của cha Bắc, lại nhận được 80 triệu tiền bồi thường.

Bàn tính vang ghê thật.

Đáng tiếc, lần này họ phải hộc máu rồi.

Giờ họ chỉ cần giao hàng đúng giờ, không chỉ lấy được lợi nhuận của đơn hàng này, mà còn nhận được tiền bồi thường của ba nhà máy vi phạm hợp đồng, quả là một công đôi việc.

Lần này nhất định khiến đám người kia trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Bắc Lập Tông và Bắc Vũ Đường cùng cười, chuẩn bị hố người tính kế họ một phen.

Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, mẹ Bắc nhìn hai cha con trong phòng, "Hai người nói gì mà lặng lẽ vậy, còn phải tránh trong thư phòng."

Bắc Vũ Đường đứng lên, ôm vai mẹ Bắc, "Mẹ, con và cha đang thảo luận xem nên đi đâu chơi. Con nhớ mẹ đã nói muốn đi biển, chúng ta đến đảo Phổ Sâm được không?"

"Đảo Phổ Sâm có xa quá không? Đi về cũng tốn thời gian lắm." Mẹ Bắc lo cha Bắc không có thời gian đi.

Cha Bắc đi lên trước, cười nói, "Không sao. Lần này xong việc sẽ nghỉ ngơi nửa tháng, vừa lúc có thể đi nghỉ phép."

Bắc Vũ Đường đập bàn, "Nếu mọi người đã đồng ý, vậy chúng ta sẽ đi đảo Phổ Sâm."

Một nhà vui sướng, mà bên kia cũng rất vui sướng.

"Tiền ca, Bắc gia sắp trắng tay rồi. Đến lúc đó anh có thể như ý rồi nhá."

Tiền Minh Hạo ôm một mỹ nữ, móng heo không ngừng vuốt khắp người mỹ nữ, không chút để ý nói, "Chuyện lần này mày làm không tệ. Chờ đến lúc lấy được toàn bộ tài sản của lão già Bắc gia, anh sẽ cho mày một khoản, tính phí vất vả của mày."

Lượng Tử nghe mà tức đến cắn răng.

Mẹ nó, chuyện này do một tay hắn xử lý, số tiền kia không tính đưa hết cho hắn thì cũng phải đưa một nửa. Giờ nghe ý tứ của Tiền Minh Hạo, hẳn chỉ định cho mình vài đồng bạc lẻ rồi đuổi đi.

Thằng tó đó coi mình là ăn xin à?!

Sắc mặt Lượng Tử rất khó coi, may mà ánh sáng trong phòng tối, hoàn toàn không nhìn ra. Dù có nhìn ra thì Tiền Minh Hạo bây giờ cũng không có tâm tư chú ý tâm tình của Lượng Tử.

Bây giờ Tiền Minh Hạo đang đè lên người mỹ nữ, bắt đầu vác súng ra trận, hoàn toàn không quan tâm những người khác trong phòng.

Lượng Tử tức giận cầm chén rượu, một hơi uống cạn.

****

Trong thời gian này, Bắc Lập Tông và thư ký mỗi ngày chạy bên ngoài, nhưng không một nhà máy nào đồng ý nhận đơn hàng.

Toàn bộ nhà máy bị không khí áp lực bao phủ, trong nhà máy có người đồn đãi, nhà máy sắp đóng cửa rồi.

Không biết là ai kích động công nhân bãi công, buộc Bắc Lập Tông trả tiền lương trước cho họ, họ mới làm việc.

Rơi vào đường cùng, Bắc Lập Tông bắt đầu đòi tiền vi phạm hợp đồng của ba nhà máy kia.

Hai nhà máy rất dứt khoát đưa tiền ngay. Chỉ có một nhà máy cứ dây dưa, muốn chống chế.

Nhưng mà, dưới thái độ cường nganh của Bắc Lập Tông, cuối cùng giao tiền vi phạm hợp đồng cho Bắc Lập Tông.

Trước khi Bắc Lập Tông rời đi, giám đốc Ngưu Bôn không chút khách khí nói với ông, "Lão Bắc, anh phải nói cho chú biết. Dù chú có lấy số tiền bồi thường này từ chỗ anh thì chú cũng chẳng làm được gì. Còn không bằng tạm thời đặt chỗ anh, đỡ bị tòa án niêm phong, đến lúc đó một đồng cũng không có. Đặt chỗ anh, đến lúc đó vợ với con gái chú còn có thể qua đây lấy, sau này cũng không đến mức lưu lạc đầu đường.

Bắc Lập Tông nghe lời này, cười lạnh, coi ông là kẻ ngu à!

"Ngưu Bôn, thu lại tâm tư của ông đi. Số tiền này dù cho bị tòa án niêm phong hoặc là ném xuống biển thì tôi cũng sẽ không để ở chỗ ông." Bắc Lập Tông lạnh lùng nói.

Ngưu Bôn lập tức không vui, "Này này, Bắc Lập Tông, chú có ý gì. Lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú. Chú chờ vợ con chú lưu lạc đầu đường đi."

"Lòng tốt?" Bắc Lập Tông châm chọc, "Thôi thì ông giữ lại lòng tốt của ông mà dùng mình đi, tôi không nhận nổi. Dù chúng tôi lưu lạc đầu đường thì cũng sẽ có ngày người nào đó làm chuyện xấu gặp báo ứng."

Ngưu Bôn nổi giận, "Bắc Lập Tông, mày xứng đáng bị người ta tính kế. Tao có gặp báo ứng hay không, chỉ sợ mày không thấy được đâu."

Bắc Lập Tông lười nói thêm gì với ông ta, đạp cửa rời đi.

Hành động này của ông, giống như là chút tự trọng cuối cùng vùng lên vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play