***
Thẩm Trì tuyệt vọng, "Nhưng mà, là, không phải anh đã nói không cần thực hiện nghĩa vụ hôn nhân gì đó sao?"
"Đúng, nhưng tôi nhớ cậu rất thích khuôn mặt này của tôi, bây giờ tôi có thể miễn cưỡng hi sinh cho cậu tùy ý hưởng thụ, cậu cảm thấy thế nào? Tôi cảm thấy ngày hôm nay rất thích hợp." Kiều Cảnh Thành híp mắt.
"Không không không, khách khí rồi, ngắm là được rồi không cần hi sinh gì cả, thật sự không cần!" Một tay Thẩm Trì vẫn chắn trước ngực, một tay bị ép buộc chạm vào má hắn.
Khóe mắt Kiều Cảnh Thành cong lên, vẫn nhìn đối phương chằm chằm không chớp mắt, rồi đột nhiên nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay của Thẩm Trì một cái, "Thật sự không cần?"
Thẩm Trì gật đầu lia lịa, "Không cần không cần thật sự không cần!" Anh hốt hoảng cực điểm, có cảm giác lòng bàn tay mình như bị bỏng nước sôi.
Một lúc lâu sau, cơ thể người phía trên thả lỏng, nằm hoàn toàn lên người Thẩm Trì, ghé sát vào tai anh.
Thẩm Trì bị hơi thở của hắn kích thích suýt nữa kêu thành tiếng, một lát sau nghe thấy Kiều Cảnh Thành thấp giọng cười, như thể đã đùa giỡn thành công.
"Nếu lần sau còn tái phạm nhất định sẽ trừng phạt cậu!"
Thẩm Trì: "....."
Lúc Tống Duy về nhà đã là hơn 10 giờ, Mạnh Thụy Thư tiễn cậu nhóc đến tận dưới tầng, "Em dính anh họ ghê, giờ này rồi vẫn còn muốn về, ở nhà chính đâu phải là không có phòng cho em ngủ."
Tống Duy mỉm cười, "Anh họ rất tốt với em, thủ tục chuyển trường đã làm xong, ngày mai em phải đi học, nhà bên kia quá xa lại không có phương tiện di chuyển."
Mạnh Thụy Thư nhướng mày, xem ra Tống Duy cũng là một đứa em trai rất ngoan ngoãn, "Được, quay về chăm chỉ học tập, cấp ba là thời gian quan trọng, lúc nào rảnh anh đưa em ra ngoài chơi."
Cậu nhóc gật đầu không ngừng, như là đang chỉ chờ người kia nói những lời này, nếu không sẽ không nhất định một hai phải quay về, chỉ muốn ở cạnh đối phương thêm một lát, "Em sẽ nhớ kỹ lời Mạnh ca ca nói, đến lúc đó anh không thể quỵt nợ."
"Đương nhiên, gọi lúc nào đến lúc đấy." Mạnh Thụy Thư và Kiều Cảnh Thành là bạn bè lâu năm, y xem em họ của bạn cũng là em họ của mình.
Tống Duy vui mừng hớn hở nhận số điện thoại và wechat của Mạnh Thụy Thư. Mạnh Thụy Thư nhìn theo bóng dáng chạy hớt hải vào trong của đứa nhỏ, cảm thấy đứa nhóc này thật đơn thuần, chuyện gì cũng có thể dễ dàng khiến nhóc vui vẻ.
Chỉ là, sau này Mạnh Thụy Thư biết tất cả những việc Tống Duy làm đều là vì muốn theo đuổi y, sắc mặt đã không kiềm được mà biến đổi liên tục đủ loại màu.
Trước khi vào nhà, tưởng rằng mọi người đều đã ngủ, nhìn thấy anh dâu ngồi ôm gối ở phòng khách xem TV không bật đèn, cậu gãi đầu.
"Ơ, anh dâu? Ngày mai không đi làm sao?" Cậu lần mò công tắc trên tường, bật đèn lên.
Thẩm Trì giật mình, nhận ra Tống Duy đã quay lại, "Sax... Có, mai có đi làm, lát nữa anh ngủ."
Tống Duy chớp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Trì, cảm thấy rất không thích hợp liền ngồi xuống bên cạnh, "Anh dâu? Anh phát sốt rồi à?" Nhóc duỗi tay sờ trán đối phương, "Không nóng mà, vì sao mặt lại đỏ như vậy?"
Thẩm Trì xấu hổ dịch dịch ra xa, "... Anh vừa mới tắm xong, vừa mới tắm xong..."
"À..." Tống Duy nhìn lướt qua màn hình điện thoại, "Vậy anh dâu ngủ ngon, em đi ngủ đây."
Thẩm Trì nhìn theo bóng dáng hưng phấn chạy đi, thầm nghĩ, có gì mà vui vẻ vậy? Không phải là đi thăm cháu thôi à? Chẳng lẽ là yêu đương?
Hầy! Anh họ là sói xám, em họ lại là một tiểu bạch mục, Thẩm Trì nhịn không được chửi thầm, không hiểu lớn lên bằng cách nào, gen khác nhau vạn dặm.
Tống Duy từ nhỏ đã được nuôi thả, miễn cưỡng cũng được xem là một tiểu thiếu gia quý giá có bảo mẫu nuôi lớn, sẽ tiêu tiền, sẽ dễ gặp rắc rối, sẽ hơi ngốc nghếch trên một số phương diện, nhưng thành tích học tập lại rất vượt trội.
Mạnh Thụy Thư vốn tưởng rằng lần tiếp theo gặp Tống Duy sẽ là vào một ngày nghỉ ngơi nào đó, không ngờ sáng hôm sau đã nhận được điện thoại của Kiều Cảnh Thành.
"Ừm, hôm nay cậu không cần bận, chỉ cần có mặt ở công ty mấy tiếng là được, bù lại cậu giúp tôi một việc."
Mạnh Thụy Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không cần phải đến công ty làm nô dịch thì bảo hắn làm gì cũng được, vì thế liền vui vẻ đồng ý.
"Nói đi."
"Buổi sáng tôi có một cuộc họp thường kỳ, cậu giúp tôi đưa tiểu Duy đến trường nhé? Thủ tục đều đã xong rồi, hôm nay là ngày đầu tiên nó phải đi học." Bộ dạng Kiều Cảnh Thành có vẻ đang rất bận rộn.
"Chuyện nhỏ, bảo bé ngoan nhà chúng ta chuẩn bị đồ đi."
Kiều Cảnh Thành cúp điện thoại, "Chờ chút, chuẩn bị sang rồi." Hắn đá đá "tiểu bạch thỏ" đang ngồi ngoan ngoãn dưới chân mình.
Tiểu bạch thỏ hưng phấn, nghe Mạnh Thụy Thư khen mình ngoan, trong lòng đã nổi nhạc nở hoa, "Cảm ơn anh họ!"
Kiều Cảnh Thành cực kỳ khinh thường cái bộ dạng đắc ý này, "Cao hứng cái rắm, cứ nằm mơ đi, Mạnh Thụy Thư không phải là người để em dễ dàng thu phục đâu!"
"Hừ!" Vẻ mặt Tống Duy không phục, lớn tiếng nói: "Anh ấy là của em, của em! Của em!!"
Sắc mặt Kiều Cảnh Thành đen thui, đá một chân qua, "Không muốn nói tiếng người phải không? Dám quát vào mặt ai đó?"
Biểu cảm của Tống Duy vặn vẹo, tức giận, nói lặp đi lặp lại: "Nói anh! Nói anh! Nói anh!"
Thẩm Trì đi ra thấy sắc mặt hai người kia đều đang không tốt lắm, cánh tay Kiều Cảnh Thành giơ lên muốn đánh Tống Duy, nhóc vội vàng hô lên: "Kiều Cảnh Thành anh làm gì đó? Sao lại đánh người?"
Kiều Cảnh Thành kiềm chế, thu hồi tay, không nói chuyện nữa.
Thẩm Trì đi tới kéo Tống Duy đứng lên, "Làm sao vậy làm sao vậy? Nháo cái gì đó? Hôm nay đi học phải không?"
"Em không muốn nói chuyện với anh họ nữa! Quá đáng ghét!" Tống Duy không chút khách khí phun tào Kiều Cảnh Thành ngay trước mặt Thẩm Trì.
Thẩm Trì dở khóc dở cười, "Em nói rất đúng, anh cũng cảm thấy hắn rất đáng ghét!" Mắt thấy sắc mặt của Kiều Cảnh Thành càng ngày càng đen, vội vàng xoay chuyển chủ đề, "Nhưng có chán ghét đến mấy cũng là người đưa em đi học đúng không? Bên chỗ anh cần làm sớm nên không cách nào đưa em đi được, ngoan, nhường nhịn một chút."
Tống Duy xách balo lên đi ra cửa, ngoái đầu lại nói:
"Còn lâu em mới cần người này đưa đi."
Thẩm Trì: "....."
Kiều Cảnh Thành nhìn bộ dạng Thẩm Trì muốn đuổi theo, trực tiếp ngăn lại, "Đừng gọi, lát nữa Thụy Thư sang đón nó, cứ để nó đứng dưới lầu chờ một lúc cho đầu óc tỉnh ra." Đúng là mất trí mới có thể coi trọng một người đàn ông hơn mình hơn mười tuổi, lúc nào cũng cảm thấy ánh mắt của mình là thiên hạ vô địch, Mạnh Thụy Thư tốt nhất thế giới, Mạnh Thụy Thư đẹp trai nhất thế giới!
Kiều Cảnh Thành cảm thấy đầu óc của thằng nhóc này đang bị quá tải nhiệt, cần phải hóng gió làm lạnh.
Thẩm Trì cạn lời với bộ dạng hờn dỗi trẻ con này của Kiều Cảnh Thành, "Haiz, sáng ra anh rảnh quá đúng không? Gây sự với trẻ con làm gì? Ngày đầu tiên đi học cũng không để cho người ta có tâm tình tốt là sao?!" Sau đó cũng xoay người xách đi balo đi làm.
Kiều Cảnh Thành: "....."
Nói "tạm biệt" xong xuôi với Thẩm Trì, Tống Duy vui vẻ lên xe của Mạnh Thụy Thư.
"Hello, Mạnh ca! Gặp lại rồi!"
Mạnh Thụy Thư mỉm cười nghiêng người sang cài giúp nhóc dây an toàn, "Anh họ của em bận rộn, về sau có việc gì thì gọi điện trực tiếp cho anh là được."
"Vâng ạ!" Mắt Tống Duy sáng bừng.
"Đến trường mới cố gắng nhanh chóng thích nghi, thời gian học hành của cấp ba tương đối gấp gáp." Mạnh Thụy Thư tận tình sắm vai một hình tượng anh trai tốt.
Tống Duy gật đầu liên tục, dọc đường nói chuyện lễ phép khiêm tốn, biểu cảm tự nhiên khéo léo, đối phương nói gì cũng ngoan ngoãn đáp "vâng".
Đến trường, chủ nhiệm lớp đưa cậu vào lớp, Mạnh Thụy Thư đứng bên ngoài nhìn giáo viên giới thiệu cậu với mọi người.
Ngoại hình Tống Duy rất nổi bật khiến nhóc đi tới đâu cũng nhận được một đợt tán thưởng, Mạnh Thụy Thư nhìn những bé gái ngồi bên dưới thầm thì to nhỏ với nhau, không nhịn được bật cười, thầm nghĩ đúng là mình già rồi.
Nhìn người đã ngồi yên vị vào chỗ, Mạnh Thụy Thư cúi đầu gửi cho cậu nhóc một tin nhắn rồi quay người rời đi.
Hôm nay không bận, rất rảnh rỗi, Mạnh Thụy Thư phá lệ đi dạo một vòng ở sân trường.
Cuối cùng lúc chuẩn bị lên xe đi về thì nghe được tiếng gọi kèm theo tiếng thở hổn hển, "Mạnh ca ca..."
Mạnh Thụy Thư xoay người, cạn lời nhìn Tống Duy đang chạy tới, "Chạy chậm chút, anh có chạy đi đâu đâu." Y hỏi, "Làm sao thế?"
Tống Duy lấy ra một cái túi nhỏ, "Cái này là bữa sáng dì giúp việc trong nhà anh họ làm, cho anh này."
"Xem như là phí đưa đón của anh?" Mạnh Thụy Thư nhận lấy, nói đùa.
"Không không, vốn dĩ là bữa sáng của anh... vừa rồi quên mất không đưa..." Tống Duy cực lực phủ nhận.
"Được rồi, anh biết rồi, lần sau quên thì thôi, mọi người đều đang học sao em ra ngoài được?" Mạnh Thụy Thư nhíu mày.
Tống Duy im lặng không dám nói.
"Haiz, quay về đi, nhanh chóng thích ứng, đừng làm chậm trễ việc học hành."
Tống Duy mếu máo, chăm chú nhìn Mạnh Thụy Thư lên xe chuẩn bị đi.
Nhìn người kia vẫn đứng bất động tại chỗ, người trong xe bất đắc dĩ hạ cửa sổ xuống vẫy tay gọi, "Lại đây."
Tống Duy vui vẻ nhảy chót chạy tới.
"Mạnh ca ca!"
Mạnh Thụy Thư nhìn bộ dạng ngây ngô này, bật cười, "Không phải là muốn dọa giẫm gì em, chỉ là muốn em chăm chỉ học tập, đừng lãng phí thời gian."
Tống Duy ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi."
"Đã biết rồi sao còn chưa đi?" Mạnh Thụy Thư nói, "Lần sau anh sẽ hỏi thành tích của em, thành tích tốt thì sẽ đưa ra ngoài chơi, không tốt thì ở nhà học bù."
Mắt Tống Duy sáng ngời, "Chúng ta cùng đi chơi?"
"Có vẻ em rất mong chờ?" Mạnh Thụy Thư mỉm cười, "Bạn học Tống, được đi hay không phụ thuộc hết vào em đó."
"Em sẽ cố gắng!"
Lúc này Mạnh Thụy Thư mới khởi động xe, đóng cửa sổ lại, "Tốt nhất là vậy, anh quay về công ty đây, nếu anh họ em bận thì cứ gọi điện cho anh."
"Vâng."
Tống Duy nhìn xe rời đi, híp mắt cười hắc hắc hai tiếng mới quay về lớp.
Đi ra ngoài chơi nhất định sẽ không chỉ có hai người, chi bằng...
Vì muốn theo đuổi người ta, chuyện của Mạnh Thụy Thư cậu đã nghe được một ít từ phía mẹ Kiều và Kiều Cảnh Thành, từ cấp hai đến đại học đều xếp hạng nhất, tốt nghiệp thủ khoa của A đại, cả một con đường học tập thành tích cực kỳ ưu tú, chưa từng bị xếp hạng hai.
Học thêm? Làm gì còn gia sư tốt hơn người này nữa?
Tống Duy chậm chạp quay về lớp, sung sướng đắc ý với kế hoạch của mình.
*** Hết chương 22