***
Cửa hàng bánh kem rất lớn, Thẩm Trì vừa đẩy cửa ra đã ngửi được nhiều mùi thơm cùng lúc khiến anh chưa bao giờ rối rắm như lúc này.
Chờ Kiều Cảnh Thành đỗ xe xong đi tới, Thẩm Trì lên tiếng nhắc nhở hắn: "Tôi muốn mua rất nhiều..."
Kiều Cảnh Thành nâng cằm, "Mua! Nếu cậu thích thì tôi mua cả cửa hàng bánh kem cho cậu cũng được!"
Thẩm Trì liếc hắn, ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, "Anh có biết cửa hàng này người ta phải đầu tư bao nhiêu tiền không? Mở miệng là mua mua mua, một ngày không mạnh miệng thì anh chết à?"
Kiều Cảnh Thành kiềm chế, vốn dĩ muốn khiêm tốn giả nghèo lừa người vào tay nhưng mấy ngày gần đây liên tục phải nghe ngữ khí trào phúng của Thẩm Trì, hắn có một loại xúc động muốn khoe khoang thân phận giàu có của mình.
"Dùng vốn lưu động của công ty tôi vẫn có thể mua được..." Giọng của người nào đó đậm vẻ oan ức.
Cục cưng ngu ngốc nhà hắn rốt cuộc tại sao lại cảm thấy hắn mua không nổi cửa hàng này? Kiều Cảnh Thành bất bình trong lòng, đùa à, chỉ dùng vốn lưu động của một công ty nhỏ như công ty của Mạnh Thụy Thư cũng có thể mua được mấy cửa hàng bánh kem này ấy chứ!!
Lần trước đến tận nơi rồi vậy mà không biết dùng baidu tra thử, một công ty tiểu tốt vô danh có thể vào một tòa cao ốc cao chọc trời như vậy để làm việc ấy hả? Nằm mơ đi!
Kiều Cảnh Thành cảm thấy Thẩm Trì rất lương thiện và bao dung nhưng mắt nhìn kém muốn chết! Sau này phải cẩn thận chấn chỉnh lại, không kiếm tiền không sao nhưng không thể không tiêu tiền!
-
Tiền lương của Thẩm Trì không cao, mỗi tháng phải tự mình trả góp khoản vay mua xe, một nửa gửi về hiếu kính cha mẹ, nói chung là chỉ đủ ăn chứ không được tiêu xài thoải mái, mỗi bữa trưa đều giải quyết ở nhà ăn của bệnh viện.
Từ sau khi kết hôn với Kiều Cảnh Thành, vị giác bắt đầu khó tính nhưng hiện tại nghe thấy chữ "mua" đầy khí phách của Kiều Cảnh Thành, anh rất muốn giết hắn.
Tự tin mù quáng không tốt đâu, trong tưởng tượng của anh nhà Kiều Cảnh Thành là loại công ty siêu nhỏ, không vượt quá 50 nhân viên, có khi tiền lương còn không trả kịp.
Kinh tế đang đình trệ, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản, hắn lại chẳng có chút ý thức nguy hiểm nào, cả ngày mở miệng ngậm miệng đều là mua mua mua!
Kiều Cảnh Thành đi theo sau, nhìn thấy giỏ đồ ăn vặt trên tay nhân viên cửa hàng ngày càng nhiều, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
"Cậu chuẩn bị mở tiệm đồ ngọt tại nhà à?"
Thẩm Trì phất phất tay, "Mấy cái này mua cho em họ anh hết đó."
Kiều Cảnh Thành: "....." Được rồi, cũng không quá mức nghẹn khuất, em họ là em họ của hắn, mua cho Tống Duy, mua ké một chút cho cậu ấy cũng được.
Ban ngày ở bệnh viện bênh vực người nhà mình, buổi tối tự giác mua đồ ăn về cho người nhà mình.
Đáng khen! Tuyệt đối không ly hôn, ai ly hôn người đó là cẩu!
Chuyện giới thiệu với người nhà hôm nay Kiều Cảnh Thành đã cân nhắc, tuy rằng có khả năng đã khiến Thẩm Trì hiểu lầm như lời Mạnh Thụy Thư nói nhưng tình huống trước mắt quả thực không thích hợp dẫn cậu ấy về nhà, để Tống Duy sang kéo một đợt hảo cảm là được rồi, dù sao mẹ và em gái cũng đã biết.
Củng cố quan hệ trước, công việc ổn định, cha không thể tức giận được nữa.
Trước mắt phải dùng ánh hào quang chói chết bà xã!
Với tính cách của Thẩm Trì, nếu bây giờ biết thân phận của hắn, chưa cần đến một giây đã ngay lập tức yêu cầu ly hôn.
Khẩu vị của Thẩm Trì không khác trẻ con là mấy, không thích ăn cay, chỉ thích những món chua chua ngọt ngọt.
Nhìn nhân viên cửa hàng đưa ra rất nhiều túi và hộp đóng gói, hắn duỗi tay nhận liên tục, "Mua nhiều như vậy không thể ăn hết ngay được, nếu buổi tối lại đau bụng tôi sẽ mặc kệ cậu."
Thẩm Trì há miệng muốn phản bác tôi đâu phải trẻ con, nhưng khi nhìn ánh mắt sáng như sao của nhân viên cửa hàng, trong nháy mắt liền cảm thấy rất xấu hổ, mặt đỏ lên, ngoan ngoãn đáp, "Biết rồi."
Kiều Cảnh Thành hài lòng với biểu hiện đó, hai tay cầm đầy túi cũng không cằn nhằn gì nữa.
Nhân viên đưa lại thẻ ngân hàng, hắn nâng cằm ý bảo Thẩm Trì là xong rồi, Thẩm Trì im lặng nhận lấy một ít túi, đi theo sau Kiều Cảnh Thành ra cửa.
Kiều Cảnh Thành phụ trách đi lấy xe, lái tới chỗ người đứng đợi, buồn cười hỏi, "Một ít đồ ngọt đã đủ thu phục cậu rồi?"
Thẩm Trì không tỏ vẻ ngoan ngoãn được nữa, vội vàng ngồi vào trong xe, giục: "Nhanh đi thôi, trời sắp tối rồi!"
Kiều Cảnh Thành: "....."
Về đến nơi Thẩm Trì mới phát hiện Tống Duy không có ở nhà, anh quay lại hỏi Kiều Cảnh Thành, "Em ấy vẫn chưa đi học mà? Đi đâu rồi?"
"Đi sang chỗ dì, buổi tối chưa chắc sẽ về."
"Dì?" Thẩm Trì hỏi, "Mẹ của anh?"
Kiều Cảnh Thành nhìn anh chăm chú, "Ừ, đứa cháu ngoại của bà ấy mấy ngày trước bị ốm, nó đi thăm."
Ánh mắt Thẩm Trì trốn tránh, mất tự nhiên xách đồ đi thẳng vào phòng bếp, "À, hóa ra là đi thăm bệnh."
Kiều Cảnh Thành nhướng mày, cảm thấy có khả năng Mạnh Thụy Thư nói đúng rồi, có lẽ Thẩm Trì thật sự để ý chuyện cha mẹ của hắn.
Lúc ăn cơm, Kiều Cảnh Thành hỏi Thẩm Trì, "Nếu tương lai có một ngày chúng ta quyết định không ly hôn, có thể mời trưởng bối hai nhà đi ăn một bữa cơm không?"
Gia đình hắn hơi phức tạp, suy xét một chút, vẫn quyết định phải đợi thời cơ chín muồi mới hành động được.
Trước mắt cứ cho Thẩm Trì một ít ám chỉ, không phải hắn không thèm để ý anh hay không muốn anh gặp cha mẹ mình, chỉ là thời điểm chưa thích hợp mà thôi.
Thẩm Trì sững người, không biết vì sao hôm nay đột nhiên Kiều Cảnh Thành lại nói chuyện này, anh và cơm vào miệng, vừa nhai vừa đáp, phát âm không rõ, "Chờ tới ngày đó rồi tính tiếp."
Kiều Cảnh Thành múc cho Thẩm Trì một bát canh sườn, "Vậy coi như đã nói trước rồi nhé?"
Thẩm Trì vùi đầu ăn cơm, không hé răng nửa lời, chuyện về sau chẳng ai có thể đảm bảo được.
Sau khi ăn xong, Thẩm Trì theo thói quen đi vào phòng ngủ phụ thì thấy một cảnh tượng vô cùng xa lạ, trong ngăn tủ treo đầy quần áo của Tống Duy, nhìn giống như vừa mới mua, trên giường lộn xộn nào là sách, máy chơi game, sạc điện thoại, cái gì cũng có.
Haiz, cho dù em ấy không về thì anh cũng không ngủ ở đây được nữa.
Thẩm Trì quay người đi ra, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Kiều Cảnh Thành đang chăm chú nhìn mình.
Trái tim Thẩm Trì co rút một trận, "Giật cả mình! Anh muốn hù chết tôi à?"
Kiều Cảnh Thành nhún vai, vẻ mặt thập phần vô tội, lại nhìn thêm hai giây rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Viên Nghệ là ai?"
Thẩm Trì ngơ ngác, "Hả? Tống Duy nói cho anh biết?"
"Nó nói không rõ, tôi rất tò mò Viên Nghệ là ai?"
Thẩm Trì có cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua sau gáy, "Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống thế, đâu phải tôi bảo cô ấy bắt nạt Tống Duy đâu."
Kiều Cảnh Thành mỉm cười, "Tôi biết."
"Vậy bộ dạng của anh giống đi hỏi tội vậy?" Thẩm Trì đẩy người kia ra, đi vào phòng ngủ chính.
"Hỏi tội?" Kiều Cảnh Thành hỏi lại, "Vậy rốt cuộc Viên Nghệ là ai?"
Thẩm Trì thở dài, "Hôm nay anh rảnh thế? Còn quản người đó là ai nữa hả? Dù sao cũng chẳng phải là người quan trọng gì. Anh không đi tắm thì tôi tắm trước đây."
Người không quan trọng? Kiều Cảnh Thành bắt được mấy chữ trọng điểm, tâm tình tốt lên.
Nhìn người kia ngốc nghếch đi tay không vào phòng tắm, khóe miệng lại hiện lên một mạt ý cười.
Vốn dĩ muốn đi thư phòng làm việc một lúc nhưng hắn lại đổi ý ngồi xuống giường, đợi một lúc nhàm chán liền đi ra ban công.
Quả nhiên, một lúc sau, một người chỉ bọc khăn tắm mở cửa phòng tắm rón rén đi ra ngoài.
Kiều Cảnh Thành bật cười, gọi: "Thẩm Tiểu Trì!"
Thẩm Trì kinh ngạc, quay về hướng phát ra âm thanh thì thấy một người đang lộ đuôi sói nhìn anh cười, thân thể run lên nhưng vẫn bướng bỉnh dứ nắm đấm về phía đối phương.
"Kiều Cảnh Thành!"
Kiều Cảnh Thành đứng dậy chuẩn bị đi vào, Thẩm Trì vội vã chạy về phía phòng thay quần áo.
Hắn đỡ trán, sợ dọa anh ngã bị thương, dứt khoát ngồi lại chỗ cũ chờ người kia mặc quần áo xong đi ra.
Sau khi bọc mình kín mít lại, chuyện đầu tiên Thẩm Trì làm đó là đi ra phía cửa ban công, cửa đang đóng, có thể khóa trái từ bên trong, tâm tư Thẩm Trì nổi lên một ý tưởng.
Nhìn Thẩm Trì lạch cạch hai ba động tác khóa cửa ban công lại, Kiều Cảnh Thành nhất thời cạn lời, hoàn toàn không ngờ cậu ấy sẽ làm như vậy.
"Thẩm Tiểu Trì, đừng giỡn nữa."
Thẩm Trì là ai chứ, càng không cho làm tôi càng muốn làm, sau đó không chút do dự le lưỡi làm mặt quỷ, thuận tay kéo luôn rèm ban công xuống.
Đối mặt với cánh cửa bị khóa, Kiều Cảnh Thành dở khóc dở cười: "....."
Kiều Cảnh Thành cúi đầu xem xét khóa cửa, thật bình thường, là một cái khóa lò xo. Hắn đi dạo một vòng ở ban công, phát hiện bên cạnh chậu hoa có một cái hộp dụng cụ, vui vẻ nhướng mày, tìm một sợi dây thép.
Lâu rồi chưa làm việc này, Kiều Cảnh Thành nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong nhà, xác định Thẩm Trì đã yên tâm ra khỏi phòng ngủ mới động thủ phá khóa.
Sau khi Thẩm Trì nhốt người bên ngoài thì ra phòng khách uống nước, chơi máy tính, nào biết Kiều Cảnh Thành có thể phá khóa để vào.
Vừa trở về phòng ngủ tay đã bị giữ chặt lại, sau đó rầm một tiếng, Thẩm Trì trực tiếp bị ném xuống cái giường lớn cách đó không xa.
"Thẩm Tiểu Trì! Cậu giỏi thật đó! Hửm?"
Thẩm Trì bị quăng ngã đầu hơi choáng váng, chưa kịp phản ứng đã bị Kiều Cảnh Thành đè lên, theo bản năng chống tay chặn lại, "Anh anh anh, anh vào bằng cách nào?!"
Kiều Cảnh Thành giơ tay, là sợi dây thép vừa dùng, "Cậu đoán xem?"
Thẩm Trì sững sờ, "Đậu xanh! Phá khóa cũng là một nội dung huấn luyện của mấy người à?"
Anh quên mất người này đã từng là bộ đội đặc chủng, một cái khóa cỏn con này sao có thể làm khó hắn được!?
Kiều Cảnh Thành cúi sát mặt xuống, tay nhéo mặt Thẩm Trì, "Nói! Có dám làm chuyện xấu nữa hay không?"
Khuôn mặt Thẩm Trì bị nhào như nhào bột, "Ưm, không làm nữa, không làm nữa... Anh buông tôi ra đã..."
Kiều Cảnh Thành vất vả lắm mới bắt được cơ hội này, sao có thể dễ dàng buông tha được? Tóm được người thì phải chơi thật đã trước, "Bây giờ xin tha có cảm thấy hơi muộn rồi không? Dũng khí vừa rồi khóa cửa đi đâu hết rồi? Hửm? Thẩm Tiểu Trì?" Hắn nhéo cằm Thẩm Trì, lòng bàn tay vuốt ve mấy cái trên má, không khí dần dần trở nên ái muội.
Thẩm Trì nhìn chằm chằm người trước mặt, ý thực được tình trạng này không đúng lắm, lập tức giãy dụa kịch liệt.
"Buông tôi ra, anh làm sao vậy hả Kiều Cảnh Thành?"
Thể chất của hắn trời sinh khung xương lớn, chân dài tay dài, còn đã từng trải qua huấn luyện cường độ cao, đè lên người khiến Thẩm Trì cơ bản không thể nhúc nhích, "Cậu nói xem? Hay là nhân cơ hội này chúng ta thực hiện nghĩa vụ hôn nhân gì gì đó luôn? Thế nào? Cậu rất thích khuôn mặt này của tôi mà đúng không? Có muốn tới sờ thử một chút không?" Kiều Cảnh Thành kéo tay Thẩm Trì đặt lên mặt mình.
Nội tâm Thẩm Trì kêu gào, điên rồi điên rồi, "Kiều Cảnh Thành..." Giọng nói của anh phát run, "Anh đừng nổi điên, em họ của anh sắp về rồi đó."
Kiều Cảnh Thành nhướng mày, bàn tay to lớn vuốt ve mặt Thẩm Trì, "Vừa rồi tôi đã nói rồi, có lẽ hôm nay nó sẽ không về đâu..."
*** Hết chương 21