Hanny nói có chuyện muốn chính thức công bố với mọi người, nên cần phải chờ Gi Gi. Mọi người chỉ đành uống nước ngọt cầm hơi mà chẳng thấy anh đâu, đói quá.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Gi Gi đi tìm anh Choi Won Kyung vẫn chưa trở lại.
Jimin nói: “Không biết anh Gi Gi đi đâu rồi, điện thoại cũng không nghe máy. Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Lúc này Ngọc cũng nói: “Còn cả Sao Kim nữa, nãy giờ không thấy đâu. Không biết Sao Kim đi đâu mất rồi, em vào toilet tìm cũng không thấy, điện thoại của Sao Kim vẫn còn để ở chỗ em.”
Lúc này Jin bỗng lên tiếng: “Hai người họ biến mất cùng một lúc. Có khi nào hai người bọn họ bỏ mặt chúng ta để đi hẹn hò riêng với nhau không?”
Ngọc vội phản đối: “Không đâu, em biết tính nết của em gái em, em gái của em ngoan lắm. Em ấy không bao giờ dám làm điều gì khiến cho mọi người lo lắng đâu.”
“Xì, còn anh thì biết tính nết của em trai anh, em trai anh luôn sẳn sàng làm những chuyện mà người ta không ngờ tới được. Há há há…” anh Jin cười khoái trá như phát hiện ra điều gì thú vị lắm.
Cô Lee liếc sang bên này, anh Jin lập tức ngồi im nghiêm túc, ra dáng là một mỹ nam yên tĩnh. Cô Lee đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho buổi hẹn hò đầu tiên với Gi Gi, công khai thân phận mình là bạn gái của Gi Gi trước sự chứng kiến của bạn bè Gi Gi. Cô cũng đã chuẩn bị luôn cả sâm banh cho sự kiện long trọng này, và hồi hộp chờ mọi người nâng ly chúc mừng cô. Trong lòng cô vẽ ra một thiên đường hạnh phúc. Đây sẽ là một kỷ niệm khó quên, mọi thứ đã sẳn sàng chỉ còn thiếu mỗi nam chính. Càng chờ đợi người ta càng căng thẳng, trong lòng cô Lee rối rắm như tơ vò. Bỗng một bảo vệ đi vào tiến tới bên cô Lee khẽ nói: “Cô Lee, không xong rồi, Gi Gi bị nhốt chung với Sao Kim ở trong thang máy.”
Cô Lee tái mặt khẽ nói: “Tại sao lại như vậy? Chẳng phải tôi đã nói chỉ nhốt một mình Sao Kim thôi sao?”
Người bảo vệ ấp úng nói: “Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, nhưng không ngờ Gi Gi lại bước vào thang máy vào phút cuối, chúng tôi không kịp dừng tay.”
“Đủ rồi, thật là vô dụng, tôi sẽ trừ lương hết tất cả mấy người.”
Người bảo vệ vội nói: “Chúng tôi đã kêu kỹ thuật sửa thang máy cứu hai người họ rồi.”
Cô Lee chẳng thèm nói gì, hầm hầm đứng dậy đi ra ngoài. Thật là tức chết, không ngờ cô lại tự tay tạo cơ hội cho Sao Kim lần nữa.
Mọi người đang to nhỏ suy đoán, bỗng thấy thái độ cô Lee khác thường không nói gì đi ra ngoài. Cô Lee vẫn luôn cố gắng chứng tỏ mình là một cô gái duyên dáng, dịu dàng, hiểu chuyện ở trong mắt mọi người, thái độ cô Lee lúc này không giống với bình thường cho lắm. Và tất nhiên mọi thay đổi bất thường thế này đều không qua khỏi cặp mắt quan sát của thám tử Jimin. Jimin lập tức ngừng nói, ra hiệu cho Ngọc đi theo. Mọi người cũng cảm thấy có chuyện bất thường nên nhẹ nhàng đứng dậy đi theo sát gót.
Ngọc và Jimin đi theo sau cô Lee đến khu vực thang máy, từ xa họ đã nhận ra thang máy đang bị kẹt, có mấy người kỹ thuật đang ở đó. Ngọc lo lắng nói: “Jimin, có phải Sao Kim đang bị kẹt trong thang máy không? Thật tội nghiệp Sao Kim, chắc em ấy sợ lắm.”
Jimin bèn nhanh chóng trấn an: “Không đâu, nhìn thái độ của cô Lee thì có lẽ Gi Gi đã bị kẹt trong đó. Xem cô ta nóng nảy như vậy kìa.”
Anh Jin cũng thò đầu vào góp lời: “Theo anh thấy thì có lẽ cả hai đang ở trong thang máy, cho nên cô ta mới giống như núi lửa sắp nổ tung vậy. Đoán thử xem chuyện gì đang xảy ra trong thang máy. Chúng ta phải nghĩ cách dập lửa thôi.”
RM nói: “Đừng ở đây đoán già đoán non nữa. Chúng ta nhanh đến đó xem thử đi.”
Cuối cùng cửa thang máy cũng được mở ra, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sao Kim bước ra.
Ngọc vội vàng chạy tới nắm tay, kéo Sao Kim ra một bên hỏi thăm rối rít: “Em có sao không? Em đi đâu vậy? Tại sao em đi mà không gọi chị đi với? Có ai bắt nạt em không?”
Nhưng Sao Kim chỉ bối rối đỏ mặt cúi đầu. Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ vì câu nói của Gi Gi. Gi Gi nói cô là bà bà của anh, như vậy anh có yêu cô không? Cô muốn hỏi chị Ngọc nhưng bây giờ đông người, không tiện hỏi, cô chỉ ậm ừ trả lời câu hỏi của Ngọc.
Tiếp đó Gi Gi cũng thong thả bước ra, anh vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt như mọi khi, không thể nhìn ra điều bất thường nào ở trên mặt anh.
Anh Jin bèn nhào tới ôm chầm lấy Gi Gi, diễn một cảnh tình thương mến thương, anh em quan tâm thắm thiết: “Ôi Gi Gi, em trai yêu quý của anh. Em có sao không? Anh thật là lo lắng cho em. Hu hu hu, nghe tin em gặp nạn khiến anh đau lòng quá.”
Nhìn vẻ mặt anh Jin tếu táo khôi hài khiến mấy anh em đứng nhìn đều ôm bụng cười còn Gi Gi thì nhăn mặt, lạnh lùng đẩy anh Jin ra. Anh nói: “Cắt, anh thật là ghê tởm.”
Mặc dù đã tìm được Gi Gi nhưng sắc mặt cô Lee vẫn đen như đít nồi. Nhìn thái độ Sao Kim bối rối thẹn thùng thế kia thì không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong thang máy. Sự ghen tuông khiến cô Lee không còn bình tĩnh, chĩa đôi mắt thù địch sang Sao Kim.
Jimin cũng nhận ra mùi thuốc súng sắp nổ nên nháy mắt ra hiệu với Cookie, rồi nhanh tay kéo Sao Kim ra sau mình, chắn ngang ánh mắt muốn giết người của cô Lee.
Cookie bước đến bên cô Lee nũng nịu nói: “Em đói quá, chúng ta vào ăn đi chị Hanny.”
Anh Jin cũng hào hứng nói: “Phải đó Hanny, hồi nãy cô nói có chuyện muốn tuyên bố mà. Bây giờ có mặt Gi Gi rồi, cô có gì muốn tuyên bố thì hãy nói đi.”
Cô Lee nghe vậy thì càng thêm tức giận sôi gan, mặc dù đã có mặt Gi Gi rồi nhưng cô chẳng còn tâm trạng gì để tuyên bố với mọi người nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT