Mọi người dắt nhau đi tới nhà hàng của công viên trò chơi, đây là một nhà hàng năm sao nổi tiếng có cả đầu bếp tây, cô Lee đã đặt riêng một tầng lầu trước đó. Đây là tầng cao nhất của nhà hàng và cũng là tầng có tầm nhìn đẹp nhất. Trong lúc mọi người đợi thang máy, Gi Gi nhìn thoáng qua hết một lượt nhưng không nhìn thấy anh Choi Won Kyung đâu. Anh rút điện thoại ra gọi cho anh Choi Won Kyung nhưng chỉ thấy đổ chuông mà không thấy bắt máy khiến cho Gi Gi càng thêm sốt ruột. Anh bèn đi hỏi thăm mọi người: “Có ai nhìn thấy anh Choi Won Kyung đâu không? Tôi gọi điện thoại mà không thấy anh ấy bắt máy.”
Lúc này mọi người mới nhìn nhau, hình như nãy giờ không nhìn thấy anh ta đâu nhưng cũng không có ai chú ý, vì ở đây anh Choi Won Kyung chỉ thân với mỗi Gi Gi.
Jimin nói: “Chắc anh Choi Won Kyung mê chơi nên lạc với chúng ta thôi. Anh ấy là người lớn mà, đây là khu vui chơi, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Anh đợi một lát nữa rồi gọi lại cho anh ấy thử xem, chắc anh ấy đang bận tay.”
Ngọc ở bên cạnh Jimin cũng khẽ nói thầm vào tai anh: “Nói không chừng bây giờ anh ấy đang ở trên chín tầng mây rồi, sóng điện thoại bắt không tới.” Hai người nhìn nhau cười khúc khích.
Cookie nói: “Hay là chúng ta ăn trước đi rồi hãy đi tìm anh ấy, em đói quá.”
Trong lúc mọi người đang bận bàn tán với nhau thì cô Lee ngoắc Sao Kim tới nói nhỏ: “Tôi bỏ quên gói đồ ăn cho Hoàng Tử ở ngoài xe rồi, cô chịu khó chạy ra ngoài xe lấy dùm tôi đi. Hoàng Tử không quen ăn thức ăn lạ.”
Sao Kim thừa hiểu cô Lee chỉ muốn mượn cớ đuổi cô đi chỗ khác, không muốn cô hòa hợp với mọi người, mà cô cũng không muốn ngồi cùng bàn với Gi Gi và cô Lee, tránh tình huống ngại ngùng khó xử. Sao Kim chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người bỏ đi.
Sao Kim lầm lũi đi trên con đường mòn nhỏ như người mộng du, cô vấp phải một hòn đá nhỏ nằm đơn độc bên đường và cảm thấy mình cô độc chẳng khác gì hòn đá kia. Bỗng cô cúi xuống nhặt hòn đá lên đem tới đặt bên cạnh một hòn đá khác, sau đó cô khẽ nói: “Cục đá, hãy hạnh phúc nhé.”
Sao Kim ra tới bãi đậu xe lấy gói đồ ăn cho Hoàng Tử và một gói bánh nhỏ cho mình. Cô ăn hết gói bánh rồi mới chậm rãi đi vào, có lẽ giờ này mọi người đã ăn xong rồi, cô cũng nên quay lại thôi.
Khi Sao Kim đi vào thang máy, cô chưa kịp bấm nút đi lên tầng cao nhất của nhà hàng thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Khoan đã, chờ tôi với.”
Sao Kim ngước nhìn lên mà giật mình sững sờ, là Gi Gi sao?
“Sao anh lại ở đây?”
“Sao em lại ở đây?”
Cả hai đồng thanh lên tiếng, dường như hỏi cùng một lúc. Gi Gi cũng ngạc nhiên không kém gì Sao Kim, ban nãy hỏi thăm một vòng mà không ai biết anh Choi Won Kyung ở đâu, gọi điện cũng không được nên anh bảo mọi người đi lên ăn trước, còn anh thì đi một vòng thử tìm kiếm anh ấy.
Sao Kim cảm thấy bối rối khi ở một mình với Gi Gi nên cô nói: “Anh lên trước đi, em còn chút việc.” Cô vừa định bước ra nhưng Gi Gi đã nhanh tay bấm đóng cửa thang máy và ấn nút lên tầng. Sao Kim đành lùi lại dựa sát vào vách thang máy và cố gắng giữ khoảng cách với anh, thang máy đang đi lên.
Bỗng đèn trong thang máy chớp tắt, thang máy nảy lên một cái rồi rơi tự do xuống. Sao Kim hoảng sợ hét lên một tiếng, cô cảm giác mình đang rơi xuống, nỗi kinh hoàng khiến cô bám chặt vào người đang ở trước mặt cô.
Cho đến khi thang máy ngừng rơi, Sao Kim cũng dần lấy lại tinh thần, trong này tối quá, cô không nhìn thấy gì hết. Nhưng đồng thời cô cũng nhận ra rằng có một người đang ôm cô rất chặt, bên tai cô vang lên tiếng tim đập thình thịch, là tiếng đập của hai trái tim hòa cùng nhịp với nhau. Tiếng Gi Gi dịu dàng vang lên: “Đừng sợ, Sao Kim, có anh ở đây!”
Sao Kim ngước mắt lên cố gắng nhìn anh nhưng không thấy gì cả, cô hỏi: “Ở đây tối quá, anh có thấy gì không Gi Gi?”
Sao Kim nghe tiếng Gi Gi cười tinh quái nói: “Có, anh thấy em, nên sẽ hôn em không trật cái nào.”
Không gian và thời gian như ngừng lại, cả hai trao nhau nụ hôn nóng bỏng vì nhớ nhung và khát vọng. Độ nóng trong tháng máy lại càng dâng cao, cho đến khi Sao Kim chợt nhớ ra anh đang là bạn trai của người khác, sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Sao Kim tức giận đẩy Gi Gi ra, run giọng nói: “Sao anh dám hôn em? Chẳng phải anh đã công khai thừa nhận cô Lee là bạn gái của anh rồi sao? Anh coi em là gì hả Gi Gi?” Nước mắt ấm ức rơi trên má cô, đôi tay nhỏ của cô hung hăng đấm lên ngực của Gi Gi.
Gi Gi thong thả nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đáp: “Em là bà bà của anh.”
Sao Kim cau mày cảm thấy khó hiểu, sao lại là bà bà?
Nhưng Gi Gi đã cầm bàn tay cô lên, hôn lên từng ngón tay cô tiếp tục nói: “Đâu có ai quy định rằng anh phải hôn bạn gái mà không được hôn bà bà của mình. Đây chỉ là vấn đề khái niệm.”
Sao Kim thừ người ra suy nghĩ, có ai giải thích dùm cô vấn đề rối rắm này không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT