Trời đông gió thổi lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, dinh thự nhà họ Lee giống như một pháo đài sừng sững trong cơn bão tuyết.

Có hai cô gái lầm lũi đi tới hỏi thăm anh bảo vệ: “Anh ơi, em muốn xin làm người giúp việc, cho hỏi biệt thự có tuyển người làm không ạ?”

Anh bảo vệ xua tay nói: “Không có, đi đi.”

Nhưng cô gái không chịu đi mà lại tha thiết năn nỉ: “Anh ơi làm ơn giúp em đi. Em ở quê mới lên, lại bị trộm mất hành lý, không thể quay trở về. Chúng em chỉ cần có cơm ăn thôi, không cần có lương đâu ạ.”

Đúng lúc ông quản gia đi ra tới, nghe ồn ào nên tới hỏi thăm. Biết được hai cô gái tới xin việc làm, ông nheo mắt lại hỏi: “Hai cô ở đâu tới đây? Biết làm những việc gì?”

Một cô gái nói: “Chúng cháu ở Busan lên đây tìm việc làm, đây là chị của cháu. Chị ấy bị bệnh chậm phát triển trí não nên không giao tiếp được. Chúng cháu đã đi xin việc mấy nơi mà không ai nhận cả, xin ông thu nhận chúng cháu. Chúng cháu chỉ cần có cơm ăn thôi, không cần có lương đâu ạ.” Nói xong cô rơm rớm nước mắt, còn cô gái đứng bên cạnh lại cười ngây ngốc.

Ông quản gia liếc nhìn hai cô gái mặt mày lấm lem, quần áo đơn bạc đang run lên vì lạnh, tình cảnh thật đáng thương. Ông liền hỏi: “Hai cô có thích chó không?”

Cô gái vội gật đầu: “Dạ có ạ, ở nhà cháu có nuôi chó. Chúng cháu rất yêu thích chó.”

Ông quản gia bèn gật đầu. Trong dinh thự nuôi nhiều chó như vậy, dĩ nhiên cần có người chăm sóc, cho ăn, và hốt phân chó, nhưng không phải ai cũng thích làm công việc này. Ông nói: “Được rồi, vậy tôi nhận hai cô vào làm việc chăm sóc chó.”

Cô gái cúi người nói: “Vâng ạ, cháu cảm ơn ông ạ.”

Ông quản gia cười nói: “Sáng nay tôi vừa mới nhận thêm hai bảo vệ cũng là người Busan, cùng quê với cô đó.”



Hai cô gái này chính là Ngọc và Sao Kim. Sao Kim tự hỏi liệu hai bảo vệ mà ông nói có phải là Jimin và Cookie không nhỉ? Hôm nay Jimin và Cookie đi tham gia phỏng vấn tuyển bảo vệ ở nhà họ Lee.

Sau khi biết tin, Ngọc cũng nhanh chóng bàn kế hoạch hành động với Sao Kim, Sao Kim quyết định giả làm người dân ở Busan lên Seoul tìm việc làm. Jimin đã từng dạy cô giả giọng Busan nên cô chăm chỉ tập luyện thêm, phát huy tối đa khả năng giả giọng của mình. Nhưng Ngọc thì khác, nếu cô mở miệng nói chuyện thì sẽ bị phát hiện không phải là người bản xứ ngay. Khi đó cô sẽ bị tra hỏi giấy tờ tùy thân cũng như giấy phép lao động, không dễ qua mắt mọi người.

Ngọc lại có ngoại hình xinh đẹp rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, vì thế Ngọc quyết định giả làm người khờ khạo để tránh sự chú ý. Cô để gương mặt lem luốt, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, quả thật ông quản gia không chú ý đến Ngọc cho lắm. Ông chỉ quay sang căn dặn Sao Kim: “Hai cô chỉ được đi lại ở khu vực vườn cây, bãi cỏ và nơi bầy chó sống. Hai cô tuyệt đối không được đi lung tung, đi vào biệt thự chính cũng như lâu đài. Nếu trái lời tôi dặn thì sẽ bị đuổi việc ngay, có hiểu không?”

Sao Kim cúi người nói: “Vâng ạ, cháu hiểu rồi ạ.”

“Được rồi, hai cô đi theo tôi vào đây nhận việc.” Nói xong ông quản gia xoay người đi vào trong. Ngọc và Sao Kim đi theo ông ta bước qua cổng lớn nhà họ Lee, Sao Kim thở phào nhẹ nhõm, vậy là kế hoạch bước đầu của hai cô đã thành công rồi.

Ông quản gia gọi anh Gun Woo và giao hai cô gái cho anh ấy. Anh Gun Woo là người hiền lành trầm tính, dáng người cục mịch, anh chịu trách nhiệm chăm sóc đàn chó trong dinh thự.

Anh Gun Woo dẫn Ngọc và Sao Kim đi một vòng để biết phạm vi mình được đi lại lui tới, sau đó anh chỉ tay ra tòa lâu đài ở đằng xa, dặn dò: “Hai cô có nhìn thấy tòa lâu đài ở đằng kia không? Hai cô không được đi tới gần đó, đó là khu vực cấm. Có một chó cực kỳ lớn canh giữ tòa lâu đài đó, mọi người ở đây vẫn hay gọi nó là Khủng Long vì hình dáng to lớn và tính hung dữ không ai kiểm soát được của nó. Còn những con chó khác ở đây đều là chó đã được huấn luyện, chúng chỉ tấn công người khi nhận được hiệu lệnh, hai cô có thể yên tâm.”

Sau đó anh dẫn cả hai đến một căn nhà lớn biệt lập nằm dưới những hàng cây, trong nhà có máy sưởi ấm hơn bên ngoài, có rất nhiều chó trong đó.

Thấy Ngọc và Sao Kim đến, bầy chó nhảy xổ ra sủa dữ dội, vây quanh hai cô gái như muốn tấn công. Anh Gun Woo nghiêm giọng ra lệnh: “Im lặng. Ngồi xuống.”

Bầy chó ngoan ngoãn ngừng sủa và ngồi xuống, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hai cô gái. Anh Gun Woo hướng dẫn cho Ngọc và Sao Kim một số hiệu lệnh để ra lệnh cho bầy chó. Sau đó anh gọi từng con đến cho Ngọc và Sao Kim làm quen, các cô tranh thủ cưng nựng vuốt ve chúng. Mấy con chó còn tỏ ra vui mừng và vẫy đuôi, xem ra kế hoạch làm quen với bầy chó đã thành công dễ dàng. Bây giờ hai cô gái chỉ còn chờ đợi cơ hội đi vào tòa lâu đài tìm kiếm tấm bản đồ và Holly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play