Ngọc choáng váng, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Cô la lên: “Không, tôi không đồng ý. Cô không được cướp Holly của tôi.”

Cô Lee khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Cô đừng dùng từ cướp khó nghe như vậy. Đây là Holly đi theo chồng, lễ cưới cũng đã diễn ra, sính lễ cô cũng đã nhận, cô muốn lật lọng sao?”

Ngọc ấp úng: “Tôi chỉ đùa thôi mà, chuyện này không tính.”

Sao Kim mếu máo: “Tôi trả tiền lại cho cô, cô trả Holly lại cho tôi đi.”

Jin và Jimin cũng lên tiếng can thiệp: “Loài vật không giống con người, đám cưới chỉ là trò chơi không thể coi là thật được. Loài chó là giống trung thành, cô không thể tách con chó ra khỏi chủ nhân của nó được, Holly sẽ buồn chết mất.”

Cô Lee lắc đầu: “Hanny tôi chưa bao giờ nói đùa, đã hứa là phải làm. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, tôi đã hứa cho Hoàng Tử và Holly thành vợ chồng, thì tôi phải giữ lời. Cô cũng chẳng thiệt thòi đâu, số tiền đó đủ cho cô mua mười Holly khác. Chúng ta đi thôi.”

Ngọc tức giận mắng chửi: “Cô thật là ngang ngược, cướp Holly của tôi. Hoàng Tử gì chứ, chỉ là lưu manh cưỡng đoạt gái nhà lành.”

Sao Kim òa lên khóc cầu xin: “Xin cô đừng bắt Holly của tôi, xin hãy trả Holly lại cho tôi. Tôi xin cô đó.”

Mọi người định nhào tới giành lại Holly nhưng bị các bảo vệ ngăn lại.

Sao Kim định chạy theo nhưng bị Jimin giữ lại nói: “Cô đừng khóc nữa. Chúng ta nhanh báo cho anh Gi Gi biết chuyện này để tìm cách cứu Holly.”



Ở nhà của Jin.

Jimin tường thuật lại chi tiết chuyện xảy ra xong, Hopi nghe xong cũng phải nổi giận, anh nói: “Thật không ngờ cô ta lại gian xảo như vậy. Bây giờ chúng ta làm sao cứu Holly ra đây Gi Gi?”



Gi Gi trầm ngâm suy nghĩ, hôm trước mọi người đuổi theo tới tận dinh thự nhà họ Lee, và nhận ra đó là một pháo đài kiên cố bất khả xâm phạm, cho nên mọi người chỉ đành lủi thủi ra về.

Anh thở dài nói: “Không có cách nào, dinh thự nhà họ Lee được bảo vệ rất kỹ lưỡng. Ngoài đội ngũ bảo vệ thay phiên nhau canh giữ ra còn có đàn chó mấy chục con vô cùng hung dữ, sẳn sàng xé xác bất kỳ kẻ nào đột nhập. Nếu ít con còn có thể sử dụng thức ăn tẩm thuốc mê. Nhưng chúng đông quá, chỉ cần một con tỉnh táo sủa ầm lên, bảo vệ chạy ra thì kế hoạch thất bại.”

Jimin bèn góp ý: “Theo em thì chúng ta có thể làm quen với bầy chó. Nếu bầy chó thân quen với chúng ta thì sẽ không sủa.”

Cookie vừa ăn vừa hỏi lại: “Vấn đề là chúng ta làm sao vào dinh thự họ Lee để kết thân với bầy chó đây?”

Sao Kim rụt rè lên tiếng: “Hay là để em giả làm người tới xin việc làm. Em nghĩ chỉ cần một hai ngày là có thể tìm được bản đồ và cứu Holly ra.” Sao Kim rất ray rức vì đã để mất Holly, cô cũng không muốn anh Choi Won Kyung lấy chuyện bị mất bản đồ làm cái cớ để ép Gi Gi.

Gi Gi hiểu suy nghĩ của Sao Kim, anh cảm động ôm Sao Kim vào lòng vỗ về. Nhưng nhìn Sao Kim mong manh như vậy, cầm trong tay còn sợ vỡ, sao anh có thể yên tâm để cô đi vào hang chó được chứ. Anh nói: “Không được, em còn đang bệnh, còn phải tới gặp bác sĩ tái khám. Chuyện này để anh nghĩ cách, em không cần phải lo đâu.”

RM nói: “Anh điều tra được mỗi tuần hai buổi có một người tới dạy đàn piano cho cô Lee. Nếu như một người trong chúng ta tới dạy cho cô Lee học thì có thể tiếp cận được cả Holly và Hoàng Tử. Ở đây Gi Gi là người giỏi đàn nhất trong số chúng ta, chuyện này giao cho Gi Gi làm, nhưng mà cần phải có người hỗ trợ Gi Gi.”

Gi Gi gật đầu tiếp lời: “Đội ngũ bảo vệ của nhà họ Lee đông như vậy, chắc chắn thường xuyên có sự thay đổi người. Nếu như chúng ta có thể trà trộn vào đội bảo vệ thì rất dễ dàng tiếp ứng. Cookie và Jimin từng học qua võ thuật, có thể tới xin vào đội ngũ bảo vệ của nhà họ Lee. Những người còn lại thì ở nhà chờ tin tức của chúng tôi.”

Jin ấm ức kêu lên: “Không được, chuyện vui thế này anh cũng phải tham gia. Chắc chắn anh cũng sẽ giúp ích được cho em đó Gi Gi.”

Ngọc làm sao ngồi yên khi thấy Jimin dấn thân vào nguy hiểm được chứ, cô cũng tiếp lời: “Cho tôi tham gia nữa, tôi cũng muốn giúp một tay.”

Gi Gi lắc đầu tỏ thái độ kiên quyết: “Không ai được đi cả, đông người chỉ thêm rắc rối. Cô hãy ở nhà chăm sóc cho Sao Kim.”

Jin liếc nhìn Gi Gi bằng ánh mắt ranh mãnh, anh thầm nghĩ ‘hừ, bộ không cho anh đi thì anh không đi chắc. Cứ chờ đó, khà khà.’

Ngọc cũng có cùng một suy nghĩ như Jin. Từ nhỏ cô đã cầm đầu bọn trẻ trong xóm bày đủ trò quậy phá, chẳng ai ngăn cản được cô. Bây giờ cô phải cùng tiến cùng lùi với Jimin, nếu Gi Gi muốn cô chăm sóc Sao Kim thì cô sẽ dẫn Sao Kim theo cùng để chăm sóc vậy. Bất giác Ngọc nở một nụ cười ranh mãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play