Nụ hôn này triền miên mà lưu luyến, Tống Thanh Hàn bị Sở Minh kéo ngồi xuống sofa, cơ hồ là cả người nằm úp sấp vào trong lòng hắn, bị hắn ôm thắt lưng hôn môi.
Môi Sở Minh chậm rãi dời xuống, lưu luyến ở hầu kết khéo léo một lát, lại cọ áo Tống Thanh Hàn, nhẹ nhàng liếm xương quai xanh tinh xảo.
Cảm giác ấm áp không ngừng truyền qua da thịt, Tống Thanh Hàn cong thắt lưng, hơi thở dồn dập, giơ tay đẩy trán Sở Minh ra.
Sở Minh nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của cậu một cái, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy u ám, giống như rực lửa, làm tai Tống Thanh Hàn nóng lên.
Hắn nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tống Thanh Hàn, ngón cái nhẹ nhàng xoa môi cậu. Cậu hơi cụp mắt, há miệng khẽ cắn đầu ngón tay hắn.
Cảm giác mềm mại ấm áp ở đầu ngón tay đốt sạch lý trí vốn chỉ còn lại một chút của Sở Minh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, dường như đang hỏi ý kiến cậu.
Tống Thanh Hàn không nói gì, chỉ cúi đầu hôn môi hắn, hai tay khẽ vuốt xuống mặt Sở Minh như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng dừng lại trên hầu kết gợi cảm của hắn: "Cần em dạy anh à?"
Khóe miệng cậu còn chứa ý cười, mắt cụp xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa có ý vị vừa cấm dục vừa quyến rũ.
Sở Minh lại nghe ra ý trong lời của cậu.
Được lời khẳng định, hắn lại không nôn nóng nữa, nâng tay ôm thắt lưng Tống Thanh Hàn như trẻ con vào vòng tay, cất bước chạy lên tầng.
Cũng may mấy ngày này Tống Thanh Hàn không ở đây, Sở Minh cũng không quá thường xuyên đến đây, người giúp việc đến quét tước đã về, nếu không thấy chủ nhân làm chuyện như vậy giữa ban ngày...
Sợ là phải uống thêm mấy cốc đường đỏ.
Sở Minh tung chân đá cửa phòng, bị cửa phòng không nể tình "Cạch" một tiếng vang bất khuất.
Nhưng mà người đá văng nó cũng không để ý đến nó đang bất mãn, ôm thanh niên trong lòng đi thẳng đến giường đôi.
Vẫn là thanh niên tóc đen kia tốt tính, thấy nó đáng thương, gọi lại tên bạo lực kia.
"Đóng cửa..." giọng Tống Thanh Hàn mát lạnh kèm theo giọng mũi, nghe vào không chỉ không còn cảm giác lạnh lùng xa cách, ngược lại có thêm mấy phần động tình triền miên, làm người ta rung động.
Sở Minh hôn da thịt dưới áo cậu, sau đó đặt cậu lên giường, quay lại đóng cửa, cởi áo khoác tây trang trên người mình ra.
Áo sơ mi trên người hắn vẫn y nguyên, phác ra đường cong cơ thể đẹp đẽ mà không khoa trương.
Một chân Tống Thanh Hàn đặt bên mép giường, một chân khác lại đặt trước mặt, tóc hơi rối, hơi thở hơi gấp gáp.
Sở Minh chậm rãi cởi cà - vạt, đi đến.
"Hàn Hàn..." Hắn trân trọng hôn mi tâm cậu, "Em có biết anh muốn làm gì không?"
Tống Thanh Hàn nhíu mày, cọ mũi chân vào bắp đùi hắn: "Anh muốn em chủ động à?"
Sở Minh cúi đầu bật cười, sờ soạng tủ đầu giường một lát, lấy ra một cái hộp tinh xảo màu xanh ngọc.
"Tuy rằng thời cơ không đúng, nhưng mà..." Hắn chậm rãi mở hộp, "Em đồng ý kết hôn với anh không?"
Hắn không nói chữ cưới, bởi vì với hắn, giữa họ không tồn tại vấn đề ai cưới ai.
Hai người là một.
Trong hộp đựng hai chiếc nhẫn bạch kim một lớn một nhỏ, cực kỳ đơn giản mà lại tinh tế, mặt trong có khắc chữ cái tiếng Hoa của họ.
Đồng tử Tống Thanh Hàn hơi co lại, sau đó cậu bật cười: "Em đồng ý."
Sở đại cẩu sáng mắt lên, ngây ngô cười thành tiếng, lấy nhẫn bạch kim nhỏ hơn trong hộp ra, cầm tay trái Tống Thanh Hàn, thong thả mà trân trọng đeo vào ngón áp út của cậu.
Phù hợp hoàn mỹ.
Tống Thanh Hàn mở to mắt nhìn, cũng cầm lấy một cái nhẫn khác đeo lên tay Sở Minh, sau đó nhẹ nhàng cầm tay hắn.
"Sở tiên sinh."
Xưng hô như lúc mới quen biết, ngữ cảnh lại hoàn toàn bất đồng.
Hai chiếc nhẫn đặt chung một chỗ.
Một đêm tham hoan.
Ngày hôm sau chuông báo thức vang mấy lần, Tống Thanh Hàn lại vẫn không tỉnh. Sở Minh lấy điện thoại, mà không biết Tống Thanh Hàn lưu vân tay của hắn từ bao giờ, thuận lợi mở ra.
Sở Minh tắt chuông báo thức đi, sau đó nghiêng người nhìn gương mặt ngủ điềm tĩnh của Tống Thanh Hàn.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay vạch chăn ra đứng dậy, cầm một bộ quần áo mới trong tủ quần áo mặc vào, sau đó lại quay về, ngồi bên giường ngắm Tống Thanh Hàn, trên mặt là ý cười dịu dàng đến tận cùng mà hắn cũng không cảm nhận được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhiệt độ điều hòa thấp, cánh tay lộ ra ngoài của Tống Thanh Hàn hơi lạnh, trên đó còn lại dấu vết đêm qua hắn không khống chế được lưu lại.
Sở Minh nhìn chằm chằm mấy dấu hồng kia một lát, sau đó cầm cánh tay Tống Thanh Hàn lên nhét lại vào chăn.
Hắn vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đi ra hôn mặt cậu, mở cửa ra đi xuống nhà.
Khi Tống Thanh Hàn tỉnh dậy, bức rèm rất nặng che kín, một chút ánh sáng chói mắt cũng không lọt vào. Trong căn phòng chỉ có một mình cậu.
"Em dậy rồi à?" Sở Minh ngồi cạnh nghe thấy tiếng động trên giường, vội vàng khép sổ lại mở đèn lên, rót một cốc nước đi đến chỗ cậu.
Tống Thanh Hàn lắc đầu, hỏi: "Mấy giờ rồi ạ?"
Vừa lên tiếng, cậu đã bị giọng nói của mình dọa sợ.
Sở Minh cho cậu uống một hớp nước: "Mười hai giờ rồi, anh thấy em mệt quá nên không gọi em dậy."
Tống Thanh Hàn yên lặng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Sở đại cẩu được gặm xương không đau không ngứa thậm chí còn xỉa răng ken két.
"Hàn Hàn em đói chưa?" Sở Minh đặt cốc nước sang một bên, đứng dậy, "Em đi đánh răng đi, anh đem cháo lên."
"Vâng." Tống Thanh Hàn khàn giọng đáp.
Sở Minh đã đi xuống nhà bưng bát cháo mà hắn vật vã làm hồi lâu mới ăn được.
Tống Thanh Hàn ngồi trên giường một lát, sau đó xốc chăn lên xuống giường.
Giữa hai chân vẫn còn cảm giác lạ lẫm của tối hôm qua, Tống Thanh Hàn giẫm chân lên thảm, mới đứng dậy đã suýt nữa mềm chân ngã xuống.
"... Sở Minh." Tống Thanh Hàn mím môi, quyết định mua lại cái chăn đời trước mua cho Đại Minh để cho Sở đại tổng tài ngủ sofa.
Hôm qua sau khi cậu ngủ, chắc là Sở Minh tắm rửa sạch sẽ cho cậu nên người khô mát, không có cảm giác dính nhớp lúc ngủ.
Tống Thanh Hàn mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.
"Hàn Hàn." Sở Minh bưng một bát cháo ấm đẩy cửa vào, "... Em ăn thử xem."
Tống Thanh Hàn ngồi trên giường nhận bát cháo, cầm thìa ăn một miếng.
"Thế nào?" Sở đại cẩu quả thực như một con chó bự đang lấy lòng chủ nhân, tiến đến trước mặt Tống Thanh Hàn, thấp giọng hỏi.
"Ngon lắm." Tống Thanh Hàn thấy hắn thế này, nhịn không được giơ tay xoa nhẹ đầu của hắn, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh dậy.
Sở Minh cũng cười, trái tim vốn lơ lửng cũng hạ cánh xuống.
Mấy ngày nay Tống Thanh Hàn không có việc gì, ngày ngày nằm ở biệt thự nhỏ, xem mấy bộ phim kinh điển với Sở Minh, sau đó ngẫu nhiên vận động hữu ích cho thể xác và tinh thần. Khi Trần An đến, trạng thái tinh thần của cậu còn tốt hơn lần trước khi anh đến, người như là tỏa sáng, vừa trong veo vừa tuấn mỹ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"... Khụ." không biết vì sao Trần An ngượng ngùng nhìn Tống Thanh Hàn, anh ho nhẹ một tiếng, đưa một túi to cho cậu, "Đây là đồ Ozeth gửi đến."
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, nhận cái túi to kia nhìn. Bên trong là một bộ tây trang hai màu đen trắng, kiểu dáng không giống những bộ tây trang từng được bày bán của Ozeth.
Lúc này Sở Minh cũng xuống nhà, thấy bóng dáng Trần An, chợt nhớ ra hôm nay Tống Thanh Hàn phải đến Ozeth một chuyến. Hắn đi đến nhìn cái túi cậu cầm trong tay, vỗ thắt lưng cậu: "Đi thay đi, anh đưa em đi."
"Hôm nay anh không phải đi làm à?" Tống Thanh Hàn nhướng mày.
"Ừ..." ánh mắt Sở Minh mềm mại, "Đến lúc đó em sẽ biết."
Trần An: "..."
Tống Thanh Hàn khẽ cười với Trần An, sau đó cầm túi to lên tầng thay.
Sở Minh ngồi trên sofa, Trần An thoáng nhìn cái nhẫn trên ngón tay hắn, rùng mình, không hiểu sinh ra một loại cảm giác trần ai lạc định(*).
(Ý nói mọi chuyện đã đến hồi kết)
"Hàn Hàn có công việc gì không?" Sở Minh rót một ly trà đặt ở trong tay, lạnh lùng hỏi.
Trần An lo sợ ngồi xuống đối diện hắn, cười nói: "Trừ lời mời của Ozeth ra, tạm thời chưa nhận việc cho Tiểu Hàn."
Địa vị hiện tại của Tống Thanh Hàn hơi xấu hổ. Bàn về danh tiếng, cậu được xem như tiểu sinh lưu lượng. Nhưng bàn về diễn xuất, cậu lại không thua mấy người đã diễn lâu năm, mà danh tiếng lại vẫn chưa đuổi kịp, khiến cho bây giờ đi tìm đoàn phim, trên cơ bản không có mấy phim hợp với cậu.
Nếu Tống Thanh Hàn được nhận một bộ nam chính thì tốt rồi.
Bây giờ cậu có danh tiếng, diễn xuất lại online, chỉ thiếu một bộ phim làm cho cậu đứng vững chân, có thể lấy ra làm "tác phẩm tiêu biểu".
"Người thứ bảy" và "Trấn sơn hà", nghiêm khắc mà nói, Tống Thanh Hàn chỉ là vai phụ trong đó.
Mà "Tranh minh" lại chỉ là một bộ phim truyền hình chiếu đài, lấy ra nói thì không đủ cấp bậc.
Vẫn phải có một bộ điện ảnh diễn chính được trầm trồ khen ngợi lại đắt khách mới có thể thể hiện giá trị thương mại của cậu.
Sở Minh nghe anh trả lời, cụp mắt trầm ngâm một lát, khí thế trên người bởi vì không có Tống Thanh Hàn ở đây phát tiết ra không che giấu chút nào, làm Trần An ngồi đó, không dám lộ ra một chút tiếng động quấy rầy hắn.
"Sở Minh," Tống Thanh Hàn đi xuống, thấy cảnh "bắt nạt kẻ yếu" như thế, "Anh Trần."
Cậu mặc tây trang gần như là trang phục quý ông nước Anh cổ điển, nhưng lại thêm phần hơi thở hiện đại, đường may tinh xảo hoàn toàn làm theo dáng người của cậu, áo gile cùng màu với tây trang, cổ áo không thắt cà - vạt, chỉ có một cái nơ màu đen che kín da thịt ở cổ, lộ ra hầu kết gợi cảm, giống như đang dụ dỗ người nhấm nháp.
Trần An thấy cậu, từ nảy ra đầu tiên trong đầu không phải là nghiêm cẩn cũng không phải galant, mà là yêu mị.
Rõ ràng trông cấm dục nghiêm cẩn cực kỳ, nhưng cố tình trong chi tiết tràn ngập mỹ cảm yêu dị, làm cậu nho nhã mà lại tuấn tú, đầy vẻ yêu mỵ.
Khí thế trên người Sở Minh khi Tống Thanh Hàn lên tiếng đã lặng yên bớt đi, đáy mắt lại lộ ra vẻ dịu dàng, làm Trần An dời mắt từ quần áo của Tống Thanh Hàn, sau đó phát hiện một cái nhẫn giống nhẫn trên tay Sở Minh trên tay cậu.
"..." bây giờ nếu anh bảo Tống Thanh Hàn cởi nhẫn ra, liệu có bị Sở tiên sinh khai trừ về nhà làm ruộng không ta?
Chẳng qua lo cho tình huống hiện tại của Tống Thanh Hàn, anh vẫn bước lên con đường nguy hiểm mất bát cơm, kiên trì nhắc nhở: "Khụ, tiểu Hàn, cái nhẫn này..."
Tống Thanh Hàn nháy mắt phản ứng lại, nhíu mày, áy náy nhìn Sở Minh.
Sở Minh đi đến, xoa đầu cậu: "Chờ anh một lát."
Hắn lên tầng, Trần An đầu tiên là thở phào, sau đó lại lo lắng: "Sở tiên sinh..."
Tống Thanh Hàn không cởi nhẫn ra, chỉ lắc đầu: "Sở Minh không trách anh."
Cậu cúi đầu xoay cái nhẫn trên tay, bạch kim lấp lánh dưới ánh sáng.
"Dùng cái này đi." Sở Minh đi xuống, trong tay là cái vòng cổ tinh tế.
Tống Thanh Hàn ngẩn ra, nhận cái vòng cổ đó, tháo nhẫn xuống, xuyên vào vòng đeo lên cổ, nhét vào trong áo.
Sở Minh vén lại tóc cho cậu.
"Đi thôi."
Trần An yên lặng theo sát sau họ, thấy Tống Thanh Hàn lên xe Sở Minh, lái cái xe rõ ràng là rất ổn của mình nhưng so với xe của Sở tiên sinh thì chỉ là đống sắt vụn đuổi theo.
Công ty đại diện của Ozeth ở Trung Quốc có gu thẩm mĩ trước sau như một, vừa đi vào đã thấy những đóa hoa kiều diễm nở trên tường.
Hai màu đen trắng chủ đạo, nhưng trông không có vẻ đơn điệu, ngược lại bởi vì đủ kiểu thiết kế kỳ lạ mà có vẻ đoan trang thanh lịch, tràn ngập ý vị phục cổ.
"Hế lô, Sở, Tống." George mặc lòe loẹt lượn từ trong ra, màu sắc lòe loẹt như thế mặc trên người anh không làm anh thành thảm họa, ngược lại thể hiện ra gu thẩm mỹ cực kỳ xảo diệu.
Anh đầu tiên là bắt tay Sở Minh, sau đó khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn thì sửng sốt, ánh sáng trong mắt bừng lên.
"Quả nhiên cậu là linh cảm của tôi, Tống!" George vui mừng nói với Tống Thanh Hàn, "Lần gặp mặt trước tôi cảm thấy ý nhị trên người cậu không đủ, không thể ngờ bây giờ cậu đã hoàn mỹ thế này rồi."
"Xem bộ quần áo này mặc trên người cậu, ừm, rất có cảm giác." George thậm chí muốn giơ tay sờ hầu kết lộ ra của Tống Thanh Hàn.
Sở Minh nâng tay ngăn cản động tác của anh.
"Khụ, Sở, chú biết đấy, đây là một chuyện ngoài ý muốn." George phẫn nộ thu tay.
Sở Minh thản nhiên nhìn hắn một cái, George làm bộ không phát hiện, nhào sang Trần An nắm tay anh, như là thấy người thân: "Chào cậu!"
Trần An: "???"
"Chào anh, George tiên sinh." Trần An lễ phép bắt tay anh.
"Đi thôi, ma nữ đang ngồi trong văn phòng chờ mọi người." George nhún vai, nhỏ giọng nói.
"George, cậu lại đang nói xấu gì tôi thế?" giọng Trung vẫn mang theo âm hưởng ngoại quốc vang lên cách đó không xa, một người phụ nữ tao nhã đi ra.
Tóc bà đã chuyển sang màu xám trắng, nhưng sự già nua này đặt trên người bà lại nhiều thêm cảm giác yên lặng lắng đọng sau bão giông. Bà tươi cười tao nhã, thản nhiên đi đến, đảo mắt nhìn Tống Thanh Hàn.
"Cậu là người chụp ảnh, chàng trai." Hồi lâu bà mới chậm rãi mở miệng nói, nụ cười càng thiệt tình thật lòng, "Chẳng trách George vẫn đề cử cậu với tôi."
Tống Thanh Hàn cũng cười với bà, cử chỉ lễ phép: "Mrs. Tara."
Tara Ozeth là nữ cường nhân nắm quyền Ozeth thế hệ này, cũng là người tiếp quản gia tộc Ozeth, nhận George trở thành nhà thiết kế chính của Ozeth.
Biểu tình của Tara càng hiền hòa hơn.
"Vào đi, tôi rất chờ mong lần hợp tác sắp tới của chúng ta." Tara đẩy cửa phòng làm việc của mình. Khác với tưởng tượng của Tống Thanh Hàn, văn phòng của Tara có mấy con ma nơ canh, quần áo trên đó có vẻ vẫn là bán thành phẩm nhưng đều được cắt may tinh xảo, mơ hồ thấy được hình dáng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chuyện kế tiếp rất thuận lợi, Tống Thanh Hàn ký hợp đồng với Tara xong, Sở Minh lại ngồi nói chuyện với Tara.
Có vẻ Tara cũng rất quen thân với hắn, ngôn ngữ có đến mấy phần thân quen, ánh mắt nhìn Sở Minh rất thưởng thức.
Với bà, Sở Minh là một người mẫu rất tuyệt. Chẳng qua bởi vì thân phận của hắn nên bà không cảm thấy hắn sẽ vào giới thời trang.
Nhưng mà mặc dù như vậy, gu của hắn đến giờ vẫn làm cho giới thời trang nói chuyện say sưa.
Mà thanh niên tên Tống Thanh Hàn này cũng có gu thẩm mĩ cao.
Nói cách khác, cậu là một tấm bài rất tốt.
Ozeth đã không còn sức cạnh tranh lớn như Olevic thậm chí là toàn bộ thế giới, những người trong gia tộc vẫn không rõ, bà thì biết rõ. Hiện tại kinh tế Hoa quốc phát triển càng lúc càng nhanh, nó sẽ là một thị trường rất lớn.
Từ một năm trước người phụ trách thị trường quốc tế thông qua một ngôi sao Trung Quốc đã thuận lợi đánh vào thị trường Trung Quốc.
Theo bà biết, trong một năm này kim ngạch tiêu thụ ở Trung Quốc đã đạt đến ba mươi phần trăm ở Âu Mĩ.
Đây là một con số khổng lồ cỡ nào.
Ozeth đã chậm bước so với Olevic một năm, cũng nên nhúng tay vào rồi.
Lựa chọn thanh niên tên Tống Thanh Hàn này làm đại sứ thương hiệu nghe thì hơi mạo hiểm. Dù sao theo bà biết, thanh niên này ở trong giới không phải người có địa vị cao nhất.
Nhưng lựa chọn cậu thì không có điểm gì xấu.
Cậu chưa bao giờ thất bại.
Trước khi bà hợp tác với Tống Thanh Hàn đã xem hết các phim của cậu một lần.
Tốc độ tiến bộ của cậu có thể nói là kinh người. Hơn nữa bà còn biết, bằng cấp của cậu cũng thuộc hàng top trong nước.
Nghe nói sau này cậu sẽ lên sóng trong show có rating ổn định, lúc đó đương nhiên danh tiếng sẽ tăng.
Còn có đại sứ nào hoàn mĩ hơn không?
Tara ngậm cười nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó lại bước đầu xúc tiến hợp tác với Sở Minh.
"Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Sở Minh bắt tay bà, sau đó đi đến chỗ Tống Thanh Hàn, sửa sang lại cổ áo cho cậu.
Tara kinh ngạc, sau lại hiểu được ý của Sở Minh khi làm ra động tác này.
Hắn đang làm chỗ dựa cho thanh niên này sao?
Thực sự... Không hổ là Sở.
Thái độ của Ozeth rất chân thành, sau khi ký hợp đồng đã chuẩn bị công tác tuyên truyền đầy đủ.
Tống Thanh Hàn làm đại sứ thương hiệu cũng phải tuyên truyền với Ozeth, kế tiếp lúc xuất hiện là quần áo trên người cậu đều phải là sản phẩm của Ozeth.
"Đúng vậy, Tống, tôi cần cậu xoay người... Ừ, tốt nhất là làm ra vẻ không đứng đắn." Người cầm máy chụp ảnh không ngừng chụp đến chụp đi Tống Thanh Hàn là nhiếp ảnh gia ở Trung Quốc của Ozeth. Anh ta không ngừng yêu cầu cậu, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn hơi nhếch môi lên theo yêu cầu của anh ta, ánh mắt nháy mắt trở nên mơ màng, rõ ràng là mặc tây trang nghiêm túc nhất lại lộ ra vẻ "không đứng đắn".
"Đúng, cứ như vậy!" nhiếp ảnh gia liên tục ấn chụp, "Perfect!"
Chụp đến khi trợ lý đến nhắc nhở, anh ta mới lưu luyến buông máy ảnh xuống.
"Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Tara lại lựa chọn cậu làm đại sứ thương hiệu của Ozeth rồi." Anh ta đi qua, khẽ vỗ vai Tống Thanh Hàn, "Cậu có khí chất rất đặc biệt, rất phù hợp với ý niệm của Ozeth."
"Hồn nhiên, phục cổ, xa hoa..." anh ta hài lòng nói, "Vẻ ngoài của cậu quả thực là Thượng đế ban ân."
"Cám ơn anh đã khen, Mr. Mason." Tống Thanh Hàn cảm nhận được cảm xúc rất khẽ trên vai, biểu cảm trên mặt không thay đổi, lại dịch bả vai ra một chút.
Mason tiếc nuối thu tay.
Anh ta còn tưởng sẽ có hồi ức say mê với người đẹp, lại không ngờ khí chất người đẹp cực kỳ giống Ozeth, tư tưởng lại vẫn bảo thủ như người Hoa.
Chẳng qua được chụp mấy bức ảnh đẹp như vậy đã đủ để bù lại một chút tiếc nuối.
Sau khi Tống Thanh Hàn đi, Mason mang máy ảnh về phòng làm việc, copy ảnh ra.
Có lẽ lần này khi anh ta xử lý hình ảnh sẽ cẩn thận hơn chút.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · cún con gặm được xương ngon · Minh:〃 v〃
Tống · xương thơm ngào ngạt · Thanh Hàn:... Đêm nay ngủ sàn nhà hay là sofa, anh chọn đi.