Tống Thanh Hàn không chỉ mua quà cho ba mẹ Sở Minh, Sở Hàm cậu cũng không quên.

Cậu mua cho cô một chuỗi vòng tay gỗ điêu khắc, hạt châu nhạt màu nhỏ xinh được khắc thành hoa sen tám cánh, tinh tế hợp lại, sờ rất mịn, mùi cũng thanh nhã. Sở Hàm ướm lên tay, cười cười, đeo lên tay luôn, sau đó giơ tay véo mặt Tống Thanh Hàn: "Cảm ơn Hàn Hàn, chị thích lắm."

Sở Minh yên lặng chăm chú vào bàn tay vuốt mặt Tống Thanh Hàn của cô, Sở Hàm khiêu khích nhướng mày với hắn.

Tống Thanh Hàn: "..."

May mà Sở Hàm chỉ đùa cậu, nhận được quà rồi vui rạo rực ngồi xuống, nhường chỗ cho Sở đại cẩu đang ngồi một chỗ chua lòe.

Sở Minh trầm mặc không lên tiếng dời chỗ. Tống Thanh Hàn vỗ vỗ mu bàn tay hắn, khí thế trên người hắn cũng chậm rãi bớt đi.

Quý Như Diên nhìn cảnh này mà lòng mềm nhũn, ánh mắt không biết sao lại hơi xót, đành phải mở to mắt nhìn, kéo Tống Thanh Hàn đến gần hỏi cậu: "Tiếp theo có công việc gì không? Không có việc thì ở nhà bồi bổ, bác học nấu canh bổ với cô đầu bếp rồi, bác nấu cho con ăn thử..."

Sở Hàm than thở: "Mẹ à, canh bổ của mẹ ba cũng không uống nổi..."

Không hại Hàn Hàn đấy chứ?

Quý Như Diên thở phì phì lườm cô một cái, sau đó túm cổ áo Sở Chấn Dương: "Anh bảo canh ngon, sẽ uống hết canh còn gì?"

Sở Chấn Dương bất đắc dĩ buông lá trà yêu thích xuống: "... ngon thật mà."

Tống Thanh Hàn thấy bọn họ vừa thân thiết vừa tự nhiên, cũng bật cười.

Sở Minh vẫn chú ý đến cậu, thấy thế cũng lén lút cầm tay cậu, thân mật khăng khít.

Quý Như Diên dạy chồng một lát, nhớ ra Tống Thanh Hàn mới xuống máy bay, vội vàng gọi người giúp việc đem đồ của cậu lên tầng, sau đó lại quay đầu nói với Sở Minh: "Hàn Hàn ngồi máy bay lâu thế chắc là mệt rồi, con mau đưa Hàn Hàn đi nghỉ ngơi đi, phòng ngay cạnh phòng con." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bà thấy mắt Tống Thanh Hàn có quầng thâm, giọng điệu mềm mại: "Để tiểu Minh đưa con đi nghỉ, nấu cơm xong thì xuống ăn được không?"

Tống Thanh Hàn gật đầu đồng ý.

Quý Như Diên thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, tim cũng mềm hẳn, mở to mắt nhướng mày sai bảo Sở Minh mau đưa cậu đi nghỉ ngơi.

Sở bình dân đã lưu lạc đến tầng chót gia đình nhận lệnh kéo tay Tống Thanh Hàn, đưa cậu lên tầng.

Tống Thanh Hàn ngượng ngùng rút tay ra, Sở Minh phản xạ tăng thêm lực, không đến mức làm cho cậu cảm thấy đau nhưng lại nắm chặt tay cậu.

Tống Thanh Hàn thầm thở dài một hơi, thấy Quý Như Diên không chú ý tới Sở Minh, cũng đành đuổi kịp theo bước chân hắn.

Nhà họ Sở không giống trong tưởng tượng của cậu, xa hoa đường hoàng, có rất nhiều người giúp việc, nhưng bầu không khí rất ấm áp vui vẻ, không hề ngập mùi như trong phim truyền hình.

Sở Minh kéo tay cậu lên tầng, sau đó đưa cậu đến trước một căn phòng: "Mẹ đã chuẩn bị phòng này cho em từ lâu, em xem có thích không."

Hắn đẩy cửa đi vào, mở đèn lên, xoay người nhìn Tống Thanh Hàn.

Ngọn đèn ấm áp chiếu sáng cả phòng, hắt lên người Sở Minh. Trên mặt đất được trải thảm thật dày, giẫm lên như thể lún cả người vào; ga giường chăn gối sạch sẽ, màu vàng nhạt vừa mềm mại vừa ấm áp.

Trên bàn có đồ trang trí tinh tế, trên tường có mấy bức tranh phong cảnh. Không hề rườm rà, cả căn phòng trông thanh nhã mộc mạc, vừa ấm áp vừa điềm tĩnh, giống như phong cách của cả tòa biệt thự.

"Thích." ánh mắt Tống Thanh Hàn trong trẻo, giọng như suối trong, "Bác gái vất vả."

Sở Minh cười lắc đầu, đến trước tủ quần áo tìm ra một bộ quần lót áo ngủ đặt lên giường, sau đó đi đến trước mặt Tống Thanh Hàn sờ trán cậu: "Em ngồi máy bay lâu quá, lại còn hứng gió, mau đi tắm nước ấm xong đi ra ngủ một giấc đi."

"Vâng." Tống Thanh Hàn ngẩng đầu cọ cọ bàn tay hắn, sau đó nghe lời hắn cầm lấy quần áo trên giường vào phòng tắm.

Sở Minh nhìn cậu cầm quần áo đi vào phòng tắm, trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại cảm giác ấm áp vừa rồi.

Tống Thanh Hàn đi ra, Sở Minh vẫn ngồi trên ghế trên xem máy tính không biết lấy từ đâu, biểu tình nghiêm túc.

Ai cũng nói đàn ông nghiêm túc có sự đẹp trai đặc biệt, Tống Thanh Hàn vừa lau tóc vừa nhìn Sở Minh gõ bàn phím. Ngọn đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt lạnh lùng của Sở Minh làm gương mặt càng sắc bén hơn, góc cạnh rõ ràng, có mấy phần khí thế lạnh thấu xương thần bí.

Hắn gõ một chữ cuối cùng, dường nhân cảm thấy phía sau có người, gác bút xuống, xoay người, trên môi là nụ cười dịu dàng, vươn tay với Tống Thanh Hàn: "Sao em lại đứng đấy?"

Tống Thanh Hàn xoa tóc, nhấc chân đi đến chỗ hắn: "Em thấy anh làm việc, sợ quấy rầy anh."

Sở Minh nhận khăn mặt trong tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình, sau đó lau tóc cho cậu: "Quấy rầy gì chứ."

Tống Thanh Hàn mở to mắt nhìn, mặc tay hắn nhích tới nhích lui trên đùi mình: "Sợ anh không tập trung làm việc, không kiếm được tiền, sau đó em phải nuôi anh."

Sở Minh: "..."

Hắn cúi đầu cười thành tiếng, sau đó buông khăn mặt trong tay ra, ấn Tống Thanh Hàn vào lòng, sau đó vùi đầu vào gáy cậu, ngửi mùi sữa tắm nhàn nhạt sau khi tắm của cậu: "Không muốn nuôi anh à?"

Tống Thanh Hàn cảm thấy gáy hơi nóng. Sở Minh cười làm ngực hơi rung động, xuyên thấu qua một tầng vải dệt hơi mỏng truyền đến, vừa sống động vừa ấm áp.

"Nuôi chứ." Cậu nghiêng đầu trầm tư một lát, cuối cùng hình như là gian nan quyết định, xoay người nâng cằm Sở Minh lên, "Dù sao cũng là người đẹp, không uổng công."

Sở Minh: "..."

Hàn Hàn nhà hắn học xấu rồi.

"Vậy đêm nay thiếu gia muốn người đẹp thị tẩm không?" Sở Minh ngẩng đầu, nheo mắt vừa thâm thúy vừa thâm trầm.

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Không được, hôm nay mệt quá."

Sở Minh ngẩn người, sau đó chỗ sâu trong đáy mắt càng u ám.

Hắn hôn nhẹ trán Tống Thanh Hàn một cái, sau đó ngửa đầu tựa vào vai cậu: "Thế nếu sau này không mệt, liệu có thể... ?"

Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Minh, thu hết biểu cảm của hắn vào đáy mắt.

"Ừm." Cậu hôn mắt hắn, vỗ mặt hắn, "Chuyện sau này, giờ đi ngủ."

Sở Minh im lặng nhìn cậu.

Dường như Tống Thanh Hàn nhìn thấy một cái đuôi xù sau lưng Sở Minh vươn ra, héo rũ, tội nghiệp.

Cậu vò loạn mái tóc được chải cẩn thận của Sở Minh, sau đó đứng dậy: "Người đẹp mau ngủ đi, anh không mệt à?"

Sở Minh: "..." Không mệt đâu.

Dù nhìn bao lâu cũng không mệt.

Chẳng qua hắn thấy vẻ mặt Tống Thanh Hàn rõ ràng đã mệt mỏi, đành đứng dậy hôn môi cậu: "Em đi ngủ đi."

"Vâng."

Sở Minh cầm máy tính, đóng cửa, ánh đèn trong phòng chợt tắt.

Nửa đêm Tống Thanh Hàn tỉnh dậy thấy căn phòng xa lạ, trong lúc nhất thời không khỏi sinh ra cảm giác không biết ngày đêm.

Cậu xốc chăn lên xuống giường, vừa mới mở cửa ra, một cô giúp việc vội đi đến: "Cậu Hàn, cậu đói không? Phòng bếp có đồ ăn, tôi hâm nóng cho cậu nhé?"

Tống Thanh Hàn vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng gật đầu với cô giúp việc.

Cô giúp việc thấy cậu như vậy, cúi đầu khẽ cười, chạy xuống nhà.

Biểu tình vừa rồi của Hàn Hàn vừa ngốc vừa siêu đáng yêu!

Nói là bữa tối, thật ra coi là ăn khuya. Quý Như Diên đoán trước cậu không thể tỉnh lại sớm nên bảo phòng bếp làm đồ ăn thanh đạm ít dầu để tránh đêm cậu ăn không tiêu hóa được, lại đau bụng.

Tống Thanh Hàn yên lặng ăn xong, sau đó lại đi rửa mặt, lại ngủ trong ánh đèn tối tăm.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn thay quần áo xuống nhà, Quý Như Diên đến giữ chặt tay cậu, thần bí kéo cậu vào phòng, đưa cho cậu một cái vòng tay cũ: "Đây là vòng tay nhà họ Sở truyền xuống, truyền bất kể nam nữ. Tuy con là nam, nhưng con đã xác định hẹn hò với A Minh, thế thì bác cho con vòng tay." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trong mắt Quý Như Diên chứa đầy vẻ từ ái, không hề vơi đi. Tống Thanh Hàn nhận vòng tay, gật đầu: "Con... sẽ sống tốt với Sở Minh."

"Được, được." ánh mắt Quý Như Diên hơi xót, bà cười ha ha vỗ cánh tay Tống Thanh Hàn, "Hai con ai cũng phải sống tốt."

Bà vuốt phẳng áo cho Tống Thanh Hàn, đánh giá cậu: "Chắc A Minh nói cho con rồi đúng chứ? Lúc trước nó..."

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu: "Con biết ạ."

Quý Như Diên thở dài: "Từ nhỏ nó đã là đứa bé làm cho người lớn yên tâm, trước đây bác và ba nó ai cũng bận rộn, không chăm nó, cho nên nuôi nó thành cái tính như bây giờ."

"Bác là mẹ nó, bác nhận ra được nó rất trân trọng con." Quý Như Diên cầm tay cậu, "Con nói nhà họ Sở ỷ thế hiếp người cũng được, nói chúng ta ép buộc cũng được, bác chỉ hy vọng con với nó luôn ổn định."

Bà không biết dung túng cho con mình đi trên con đường đồng tính luyến ái như vậy rốt cuộc là đúng hay là không đúng, nhưng bà thấy con mình từ một thanh niên trầm mặc ít lời chẳng khác gì người máy giờ lại dịu dàng, chẳng hề che giấu ghen tuông, căng thẳng theo sát sau "người sống" Tống Thanh Hàn, bà nghĩ, chắc là đúng.

Tống Thanh Hàn vuốt vòng tay mát mẻ trong tay, nghiêm túc nhìn Quý Như Diên, giọng nhẹ nhàng mà chân thành vô cùng: "Con sẽ làm vậy ạ."

Quý Như Diên cười vui mừng.

Hai người ra khỏi phòng, chạm phải ánh mắt của Sở Minh. Hắn buông tờ báo trong tay đi đến, chào Quý Như Diên một tiếng, nhìn Tống Thanh Hàn.

Quý Như Diên ghét bỏ nhìn hắn một cái, sau đó vỗ tay Tống Thanh Hàn, xoay người đi bảo người giúp việc dọn bữa sáng.

"Mẹ nói gì với em thế?" Sở Minh cầm tay Tống Thanh Hàn đi đến sofa, hỏi.

"Không có gì." Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nghĩ, cười đáp, "Chỉ đem đồ truyền thừa của nhà họ Sở cho em thôi."

Sở Minh nhìn tay cậu, hỏi: "Vòng tay này à?"

"Vâng."

"Mẹ thích em lắm." Sở Minh cũng cười, "Cái này là bà nội cho mẹ anh."

Tống Thanh Hàn ở nhà họ Sở hai ngày, cuối cùng Trần An gọi điện thoại, Quý Như Diên mới lưu luyến đưa cậu đi.

Quý Như Diên: "Hàn Hàn này, có rảnh thì về với thằng nhóc thối đấy nhé."

Sở · thằng nhóc thối · Minh: "..."

"Trần An gọi điện bảo gì em thế?" Sở Minh không gọi tài xế mà tự lái xe, khẽ nhíu mày hỏi.

"Anh Trần chưa nói." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Chắc là lại có việc."

Sở Minh đột nhiên muốn xào Trần An lên.

Ý nghĩ không lý trí đó vụt qua ngay, Sở Minh không quá can thiệp vào vấn đề công việc của Tống Thanh Hàn. Chẳng qua hiện tại hắn đã nói hết với Tống Thanh Hàn rồi, còn về nhà gặp ba mẹ, sắp kết hôn đến nơi. Chồng chồng cũng không thể khách sáo như trước, cho nên hắn cũng có thể to gan hơn, cho Tống Thanh Hàn nhiều tài nguyên hơn.

Không nói cái khác, chính Sở Minh đã là một rương tài nguyên khổng lồ. Không thì sao có nhiều người liều chết nhào vào Sở tiên sinh chứ?

Sở Minh liếc nhìn gương chiếu hậu, Tống Thanh Hàn tựa vào đệm, tay ôm một cái gối ôm lông nhung, cảm nhận được ánh mắt của hắn, mắt ngậm cười.

Tim Sở Minh mềm nhũn.

Hiện tại Tống Thanh Hàn đã được hắn nuôi không còn cảm giác lạnh như băng nữa mà như thể một con mèo sữa dỡ hết lớp ngụy trang, không còn giương nanh múa vuốt đuổi hắn ra xa mà khi thấy hắn sẽ bỏ hết phòng ngự, lộ ra chỗ mềm mại nhất.

Không có gì tốt hơn như vậy.

Nhớ đến lúc trước Quý Như Diên lén bảo hắn phải sống thật tốt với Tống Thanh Hàn, hắn không khỏi bật cười, dừng xe lại.

Tống Thanh Hàn quay lại phòng thu dọn đồ, Trần An cũng vội vã chạy đến.

"Tiểu Tống --" Trần An gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra, anh không ngẩng đầu lên đã gọi, đến khi nhìn thấy mặt Sở Minh, lời như nghẹn trong họng, "... Sở tiên sinh."

"Ừ." Sở Minh khẽ gật đầu, tránh ra cho anh vào.

Trần An lo sợ lấy đôi dép lê mình hay đi thay ra, đi theo vào.

Anh biết lúc trước Tống Thanh Hàn được Sở Minh đưa về nhà họ Sở, nếu không phải cơ hội này thật sự khó được, anh cũng không dám gọi điện thoại cho cậu. Nhưng anh không ngờ là cậu về ngay, nhưng Sở tiên sinh lại đi theo...

"Hàn Hàn đang dọn đồ." Sở Minh ngồi trên ghế sofa, cầm chén trà nói, "Đợi một lát."

Trần An yên lặng rót một ly trà cho mình.

Trước mặt pho tượng phật to như vậy, dù anh gấp đến đâu cũng không thể nóng nảy.

"Hàn Hàn em ấy còn trẻ, anh bao dung một chút." biểu tình của Sở Minh rất bình tĩnh, như thể không phải hắn đang nhờ một người đại diện chăm sóc cho nghệ sĩ dưới trướng mà là đang uyển chuyển biểu đạt thái độ của mình.

Đương nhiên, theo thân phận của hắn, quả thật hắn đang biểu đạt thái độ của mình.

Trần An run tim, thân thể hơi căng thẳng: "Tôi hiểu rồi, Sở tiên sinh."

Xem ra Sở Minh muốn push Tống Thanh Hàn.

Anh căng thẳng, lòng lại kích động. Tống Thanh Hàn vốn là nghệ sĩ dưới tay anh, Sở Minh chỉ buông tay cho anh sắp xếp thì thôi, hiện tại rõ ràng hắn tỏ thái độ muốn push cậu. Vậy làm người đại diện của Tống Thanh Hàn, không thể nghi ngờ anh cũng lên thuyền với Sở Minh.

Nghĩ đến tài nguyên trong tay Sở Minh, tim Trần An hơi run rẩy, liên tục uống mấy hớp trà mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Trong giới này, dù hát hay, diễn giỏi, không ai push, cuối cùng cũng chỉ có thế. Tống Thanh Hàn vốn có thực lực, hiện tại có Sở Minh giúp sức... vậy ngày cậu lên vị trí kia chẳng còn xa.

Trần An vẫn muốn bồi dưỡng ra một người phát triển ở cả trong ngoài nước như Lí Nặc. Trong tay anh còn ba năm nghệ sĩ nữa, nhưng tiền cảnh phát triển tốt nhất vẫn là Tống Thanh Hàn.

Có lẽ anh nên dồn nhiều sức hơn cho Tống Thanh Hàn.

"Anh Trần? Anh đã đến rồi." anh đang nghĩ ngợi, Tống Thanh Hàn đã xuống dưới, người trông không có vẻ uể oải sau khi đi công tác một tháng, ngược lại trông rất có sức sống, nét mặt toả sáng.

"Ừ... Lần này anh đến đây là có một tin tức tốt muốn nói cho cậu." Trần An lén lút nhìn Sở Minh, sau đó lấy một cái thiệp mời trong túi ra, "Đây là lời mời của Ozeth, mời cậu đến làm đại sứ thương hiệu cho show diễn." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Sao lại thế?" Tống Thanh Hàn nhận thiệp mời đó, bên trong có tên cậu được viết bằng kiểu chữ rườm rà bay bổng, bên dưới là logo của Ozeth, đúng là thiệp mời.

Chẳng qua Tống Thanh Hàn biết vị trí của mình, nhiều nhất cũng chỉ mới lấn sân, sao Ozeth lại gửi thiệp mời cho cậu?

Cậu nhìn Trần An.

Trần An hiểu rõ: "Nghe nói là nhà thiết kế chính của họ đề cử cậu."

"George?" Tống Thanh Hàn nhớ đến hai lần gặp mặt George hơn một tháng trước, ngẩng đầu hỏi Sở Minh, "Anh bảo George à?"

Sở Minh buông chén trà trong tay, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó lại nói thêm: "Cậu ta vốn cũng rất ưng ý em. Ngày đó em đi rồi, cậu ta nói thẳng em là linh cảm của cậu ta, cậu ta thiết kế rất nhiều bộ mới."

"Anh chỉ châm thêm dầu cho cậu ta thôi."

Hắn nói rất nhẹ, nhưng Tống Thanh Hàn cũng hiểu không biết có bao nhiêu người muốn làm đại diện cho nhãn hàng quốc tế cao cấp như Ozeth, làm sao nói mấy câu là có thể khiến cho một nhà thiết kế chính mời một diễn viên mới nổi được?

Cậu hơi nhíu mày, sau đó bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh lúc trước Sở Minh mặt nhăn mày nhíu, ấm ức bảo đừng quá xa cách với hắn. Cậu lại thở dài, khẽ cười: "Đây xem như là niềm vui bất ngờ anh cho em hả?"

Tống Thanh Hàn nhìn căn phòng một lần, sau đó cười tủm tỉm nhìn Sở Minh.

Sở Minh ngẩn ra, sau đó mỉm cười gật đầu nói: "Ừ."

Trần An: "..."

Cái sofa này vừa ấm vừa mềm, nhưng sao anh lại ngồi như thể bị kim đâm nhỉ?

Tống Thanh Hàn thu mắt về, tiếp tục nhìn Trần An: "Vậy Ozeth có yêu cầu gì không? Hợp đồng..."

Trên phương diện này, Trần An có vẻ cực kỳ lão luyện, anh nói hết yêu cầu của Ozeth một lần, cuối cùng nói thêm: "Đây là lần quan trọng cậu bước chân vào giới thời trang, điều kiện của Ozeth cũng tốt, anh có khuynh hướng nhận lời mời này."

Giới giải trí và giới mốt không thể tách rời. Giới thời trang cần ngôi sao để mở rộng sản phẩm, do đó hấp dẫn nhiều khách hàng hơn, mà nhóm ngôi sao cũng cần mượn tài nguyên giới thời trang để tăng hình ảnh và giá trị thương mại.

Có thể nói một nhãn hàng lâu đời như Ozeth chủ động vươn cành ô liu cho Tống Thanh Hàn, chỉ cần cậu nỗ lực, vậy cho dù ở giới giải trí hay giới thời trang, sau này đường rộng thênh thang.

Quả thật... Là một niềm vui bất ngờ quá lớn.

Trần An giải thích sơ qua cho Tống Thanh Hàn, sau đó nói dưới ánh mắt thâm thúy của Sở tiên sinh: "Ý của Ozeth là trước khi kí hợp đồng, hy vọng cậu đến Ozeth một chuyến."

"Vâng." Tống Thanh Hàn gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Sở Minh càng thâm thúy, Trần An được câu trả lời chắc chắn, hẹn thời gian đến đón cậu, đứng dậy cáo từ.

"Anh dọa anh Trần rồi đấy." Tống Thanh Hàn tiễn Trần An đến cửa, đóng cửa lại đi về, khẽ cười.

Sở Minh yên lặng nhìn cậu, ánh mắt trông rất vô tội.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, đi qua ngồi vào tay vịn sofa, giơ tay gãi cằm Sở Minh.

"Anh tưởng em sẽ không vui." Sở Minh trầm mặc một lát, thản nhiên mở miệng nói.

"Hả?" Tống Thanh Hàn nhất thời không phản ứng kịp.

"Trước kia em..." Sở Minh hơi nhíu mày.

Lúc trước dường như Tống Thanh Hàn vẫn không muốn dựa vào tay hắn để lấy tài nguyên vai diễn gì, thậm chí ban đầu còn muốn kiếm tiền trả nợ ân tình cho hắn.

Tống Thanh Hàn thở dài, cúi đầu hôn trán hắn: "Đó là vì..."

Đó là bởi vì lúc ấy tình cảm của cậu với Sở Minh không sâu sắc, cậu không muốn nợ hắn nhiều, cho nên không muốn dựa vào hắn lấy được cái gì.

Nhưng hiện tại cậu và Sở Minh đã tâm linh tương thông, ngay cả kiếp trước kiếp này cũng nói thẳng ra rồi. Sở Minh có lòng giúp cậu, cậu lại chia anh chia em gì đó, thật sự sẽ như lời Sở Minh nói lúc trước, quá xa cách. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn không phải người nhiều lời, so với Sở Minh lén lút cho cậu tài nguyên như kẻ trộm, không bằng cậu thản nhiên nhận sự trợ giúp của hắn.

Không phải Sở Minh vũ nhục cậu, mà là tình yêu với cậu.

Sở Minh hơi ngẩng đầu, giơ tay đè gáy cậu, tiếp nhận nụ hôn.


Tác giả có lời muốn nói:

Sở · đại cẩu sung sướng · Minh: Khà khà khà, khà khà khà, khà khà khà

Hàn Hàn:...

Tình sâu đậm đương nhiên sẽ x

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play