"Trấn sơn hà" là một bộ phim thương mại, Trương Thắng không phủ nhận chuyện này. Ông vốn không phải là kiểu đạo diễn am hiểu phim nghệ thuật. Phim thương mại, nhất là phim đẹp và hay mới là sở trường của ông.

Chẳng qua ông không quan tâm cũng không ảnh hưởng đến độ hot của phim, chỉ cần thêm vào ít ý nghĩa cho phim, nhất là nguyên tác "Trấn sơn hà" vốn đã có ý nghĩa.

Trương Thắng nghĩ thành phẩm "Trấn sơn hà" là một trong những tác phẩm mà ông hài lòng nhất trong những năm nay, nhưng ông không ngờ lại hot tới mức như vậy. Không phải ông chưa từng thấy có người trầm trồ khen ngợi phim điện ảnh bom tấn ăn khách, nhưng so với "Trấn sơn hà" thì mấy phim đó vẫn thua xa.

Cho nên... ông may mắn sao?

Trung Quốc năm 2021 đã bước vào một giai đoạn phát triển kinh tế mới, nhu cầu giải trí của người dân cũng tăng cao, doanh thu phim điện ảnh liên tục tăng trưởng.

Chỉ trong thời gian ba ngày, doanh thu "Trấn sơn hà" đã đột phá một tỉ(*), nhanh chóng tăng lên hai tỉ(*), không hề chững lại.

(Một tỉ - tương đương 3210 tỉ VND, hai tỉ - 6541 tỉ VND)

Tiêu Khanh Bản và Lí Nặc vốn bởi vì chủ yếu phát triển ở thị trường hải ngoại nên danh tiếng ở trong nước trượt dốc cũng nhờ vào "Trấn sơn hà" mà nổi tiếng lại. Diễn viên nam hai nữ hai lại đứng vững gót chân ở tuyến hai, sự nghiệp cũng mở rộng không ít.

Nhưng người nổi lên nhanh nhất là Tống Thanh Hàn diễn nam bốn Vô Diêu.

Vào ngày đầu tiên "Trấn sơn hà" công chiếu, đề tài # Vô Diêu ngụy quân tử # này leo thẳng lên top đầu hot search, đẩy không ít nghệ sĩ trăm phương ngàn kế muốn lên bảng hot search xuống.

Khi bấm vào đề tài này toàn là ảnh từ phim. Có tiên quân áo trắng, lạnh nhạt kiêu căng, cũng có ma tôn huyền y nặng nề, mặt mày trong sáng.

Nhìn là biết người này tiên phong đạo cốt, đẹp đẽ giống như Thiên Sơn Tuyết Liên thanh lệ hiền hoà.

Nhưng nhìn kĩ người xem lại cảm thấy từ ngụy quân tử này quả thực phù hợp với khí chất của y. Vẻ lạnh lùng cẩn trọng chỉ là tầng mặt nạ mĩ miều, vẻ thanh lệ hiền hoà chỉ là lớp vỏ ngụy trang cho sự ghen tị tham lam. Đây là một Tu La đại biểu cho "Ác", mà lại có vẻ ngoài như trích tiên.

Nhưng một ác đồ tội ác tày trời như vậy vẫn không thể làm cho người ta muốn đánh chết y.

Nhất là cảnh cuối cùng đan điền của y vỡ vụn, y mỉm cười chịu chết được nhắc lại không dưới mấy trăm lần. Mỗi một lần đều như là bức tranh tinh tế tỉ mỉ, cho dù thấy đáy mắt y đầy sự khinh thường, tham lam, nhạo báng, họ cũng vẫn muốn quỳ gối dưới lớp ngụy trang của y. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

@ Tế rượu: Đẹp quá! Vai này của Hàn Hàn đẹp thật ấy! Tôi tuyên bố giờ tôi là fan bạn gái, đến đi! Lừa tôi đi! Tôi cho anh lừa! Lừa tôi lên giường cũng được!

@ Cơ nhân hội: Ờ... @ Tế rượu huynh đài này, tôi nhớ trước đó hình như cô nói cô là fan mẹ...

@ Tế rượu: ! Đấy là vấn đề nhỏ, nhỏ lắm, giờ cho tôi liếm tí có sao đâu! Aiz da đẹp thiệt.

@ Mèo đen đi ngược chiều: Tui cũng thấy đẹp á, rõ ràng biết ảnh xấu xa, nhưng hoàn toàn không muốn đánh chết ảnh, chỉ thầm nghĩ ngày ngày lên giường (nguy hiểm lên tiếng)

@ Màn thầu suối nước nóng: Ài... thật ra lúc đầu tui tưởng Hàn Hàn lại diễn vai cao ngạo lạnh lùng như Phương Du, còn cảm thấy sự nghiệp diễn của Hàn Hàn lại hẹp đi, kết quả là bây giờ bị vả mặt!!! Tu La quỷ súc đeo mặt nạ tiên quân, sao giống tiểu thiên sứ Phương Du được! Thấy Phương Du là tui chỉ muốn ôm ôm ảnh, thấy Vô Diêu tui chỉ muốn đạp chết luôn!

@ Li ruin: Lầu trên nói ra tiếng lòng của tui, lúc đầu xem tui còn nghĩ Hàn Hàn lại nhận vai một màu, cảm thấy thất vọng tí, nhưng ảnh lên hình cái, mẹ nó, cảm giác hoàn toàn khác. Tui không biết hình dung thế nào, nhưng mà cảm thấy Phương Du thật sự thanh quý cao lãnh, mà Vô Diêu thì... giả hoàn mỹ. Rõ ràng là hình tượng dễ làm người xem nhầm lẫn nhưng Hàn Hàn diễn không khiến cho người ta cảm thấy ảnh đi đường cũ... Tui làm fan một đại bảo bối gì thế này!

@ Huyên Hà: Bội phục lầu trên nói tiếng lòng, mà tui chỉ... A a a a a Hàn Hàn quá tuyệt vời! Mau lừa em đi xin anh đó QAQ

@ CP Thanh Minh reply @ Tế rượu @ Huyên Hà: Không thể.

...

Rõ ràng là một vai diễn không được yêu thích trong nguyên tác, nhưng với diễn xuất của Tống Thanh Hàn, dường như nhân vật phản diện này có cuộc đời riêng của mình, lại càng nổi tiếng hơn. Một vài chi tiết lúc trước bị fan nguyên tác bỏ qua được lật lại, họ mới biết được... Vô Diêu thật sự không đơn giản như họ nghĩ.

Điện ảnh phải có chỗ bị cải biên, nhưng các cô xem phim rồi lại xem thêm lần nữa, không cảm thấy phim điện ảnh phá hỏng nguyên tác mà còn làm sáng tỏ những gì không rõ ràng.

Vai Vô Diêu này thu hút không ít fan cho Tống Thanh Hàn. Ngày đầu tiên chiếu phim, fan cậu vẫn còn ít ỏi, nhưng sau đó lượng fan lại tăng lên với một tốc độ khủng khiếp, thậm chí sắp vượt qua Tiêu Khanh Bản và Lí Nặc.

Chẳng qua Tiêu Khanh Bản và Lí Nặc diễn Diệp Cảnh và Tố Lăng thượng tiên có ánh sáng chính nghĩa, hơn nữa cộng thêm diễn xuất của họ nên vẫn ổn định được địa vị của mình.

Nhưng mà dù vậy... họ vẫn kiêng kị Tống Thanh Hàn.

Hai người họ sao quên được... ngày đầu diễn cùng Tống Thanh Hàn họ còn chèn ép cậu được, nhưng sau đó tình huống họ đè đầu được cậu lại càng ít.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa Tống Thanh Hàn đang tiến bộ, hơn nữa sự tiến bộ này... nhanh khủng khiếp.

Thêm một khoảng thời gian, chưa biết chừng Kim Tự Tháp trong giới này có chỗ của cậu.

Lí Nặc được Trương Thắng khuyên bảo đã bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù đi show vẫn không khống chế được cảm xúc của mình nhưng đã học được cách buông tay. Cũng vì vậy cô mới biết được lúc trước cô chèn ép Tống Thanh Hàn là... ngu không ai bằng.

Ở trong giới nhiều bạn bè tốt hơn so với nhiều đối thủ, đáng tiếc lúc trước cô mờ mắt, có lẽ đã gây xích mích với Tống Thanh Hàn.

Nếu Sở Minh biết cô chèn ép bạn hắn...

Lí Nặc cười khổ một tiếng, tô thêm son môi cho mình, cầm túi đi ra khỏi phòng vệ sinh.

"Đạo diễn Trương." Lí Nặc dùng thái độ lễ phép chào hỏi Trương Thắng, sau đó nhìn Tống Thanh Hàn đã tới từ sớm, "Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn nghe thấy tên mình, nhướng mày nhìn Lí Nặc, mỉm cười, giọng mát lạnh êm tai: "Chị Nặc."

Xem đi, chỉ bất giác Tống Thanh Hàn đã tới độ được Trương Thắng nể trọng rồi.

Lí Nặc cong môi mỉm cười, gật đầu.

Họ đang đến lễ trao giải trong nước, tuy không bằng ba lễ trao giải lớn ở nước ngoài nhưng ở trong nước cũng coi như là có giá trị.

"Trấn sơn hà" là quán quân phòng vé năm nay đương nhiên được mời.

Đoàn phim khác nhau, đãi ngộ cũng khác nhau. Phim điện ảnh tự đưa đoàn phim tới tham gia chỉ có thể tự tìm một chỗ để ngồi, mà đoàn phim giống "Trấn sơn hà" thì được ekip lễ trao giải cung cấp cho khách sạn năm sao.

Trước khi khai mạc lễ trao giải, một bữa tiệc được tổ chức ở đại sảnh khách sạn. Nói là cho đoàn phim đi đường xa thả lỏng, thật ra là cho nhà sản xuất điện ảnh và diễn viên làm quen nhau để cho các đạo diễn và minh tinh khảo sát đối phương, không chừng lúc nào đó lại hợp tác với nhau.

"Lần đầu tiên Thanh Hàn đến đây à?" Trương Thắng cầm một ly rượu khi phục vụ bưng khay qua, vui vẻ mở miệng hỏi.

"Vâng." Tống Thanh Hàn cũng cầm một ly rượu trong tay, mỉm cười lên tiếng.

Hôm nay tóc cậu được Lâm Vân vuốt keo, phần tóc lộn xộn trên trán cũng được vuốt lên lộ ra cái trán trơn bóng căng đầy, mi sắc bén và mắt lạnh, khí chất vốn lạnh thấu xương lại bị ý cười nhạt bên môi che giấu, bỗng dưng có vẻ thanh nhã nhu tình. Tây trang màu lam, vải lóe sáng dưới ánh đèn, đường may tinh tế, lưng áo không quá chặt khít lại vừa người làm cậu thân cao chân dài, cộng thêm khuôn mặt có thể nói là hút mắt.

"Hôm nay ăn mặc hoạtbát lắm, thanh niên nên như vậy." Trương Thắng khen cậu một câu, sau đó khôngnhẹ không nặng chỉ điểm cho cậu, "Chỗ như thế này cứ đi theo mấy ông già như tôi cũngkhông phải cách hay, thanh niên các cậu muốn làm gì cứ làm, không cần quan tâmtôi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ông nhìn nhà sản xuất cách đó không xa đang tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, nâng ly sang bên đó.

Tống Thanh Hàn nói chuyện với Trương Thắng vài câu, cũng bưng rượu đi tới cửa sổ sát đất.

Bên ngoài là con đường lớn người nườm mượp qua lại ở thủ đô, trong đại sảnh này là y hương tấn ảnh(*), ăn uống linh đình.

(miêu tả sự lộng lẫy của người phụ nữ hoặc của đồ vật ở nơi phồn hoa)

Tống Thanh Hàn nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó có người đến cạnh cậu.

"Chào cậu." giọng nói của người đến có khẩu âm rõ ràng, Tống Thanh Hàn quay đầu liếc nhìn. Một người đàn ông ngũ quan sắc bén, rõ ràng là có huyết thống nước ngoài đang nháy mắt nhìn cậu, "Cậu là Hàn Hàn à?"

Cậu hơi nhíu mày, sau đó cười lễ phép: "Nếu anh nói là diễn viên Tống Thanh Hàn thì là tôi."

"Tôi là George Denton, cậu có thể gọi tôi là George." Người đàn ông tự xưng là George tinh nghịch nháy mắt với cậu, "Cậu khác hẳn trong phim nhỉ."

"Anh xem phim của tôi à?" lúc này Tống Thanh Hàn cũng nhận ra người đàn ông tự xưng là George rốt cuộc là ai, kinh ngạc.

"Of course." George nói như thể đương nhiên, "Diễn xuất của cậu... rất màu mè."

Tống Thanh Hàn tạm thời coi những lời này là một câu khen ngợi, mỉm cười nói: "Cảm ơn."

George dùng ánh mắt tán thưởng thuần túy nhìn cậu: "Cậu có một loại... khí chất độc đáo."

"Có lẽ, cậu có hứng thú làm người mẫu cho tôi không?" hiển nhiên là George nóng vội.

Nhưng không chờ Tống Thanh Hàn trả lời, sau lưng cậu lại có thêm một người: "Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn nhìn thấy Sở Minh mặc tây trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng, cậu mỉm cười thân thiết: "Sở Minh."

George nhìn Tống Thanh Hàn, lại nhìn Sở Minh, nhíu mày: "Minh, ông quen Hàn à?"

"George." Sở Minh liếc mắt nhìn hắn, "Sao ông ở đây?"

George phong lưu khẽ lắc đầu: "Dùng ngạn ngữ Trung Quốc để nói, chỗ nào có người đẹp thì chỗ đó có tôi."

Nói xong, hắn còn ngả ngớn nháy mắt với Tống Thanh Hàn.

Mặt Sở Minh đen như đáy nồi.

"Cái đó và ngạn ngữ Trung Quốc không liên quan." Sở Minh lạnh lùng nói.

"Kệ chứ, thì ý là thế." George nhún vai, lấy danh thiếp đưa cho Tống Thanh Hàn, sau đó thổi một nụ hôn gió, "Hàn, nếu cậu có hứng thú thì lúc nào studio của tôi cũng chào đón cậu."

Tống Thanh Hàn nhận tấm danh thiếp kia, chữ George hoa mĩ nổi bần bật.

"Chúc các cậu đêm nay vui vẻ." George giơ ngón tay huýt sáo một cái, nhướng mày với Sở Minh, sau đó bưng ly rượu đi vào đại sảnh.

"Anh quen George hả?" ánh mắt của George trước khi đi dường như là nhận ra gì đó...

Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn tấm danh thiếp kia.

"Ừ." Sở Minh cau mày, "Quen lúc đi du học."

"Gần đây George tổ chức show diễn." hắn nhìn tấm danh thiếp trong tay cậu, "Nghe nói chưa tìm được người mẫu."

Mặc dù hắn khó chịu với thái độ của George đối với Tống Thanh Hàn, nhưng cũng biết đây là dáng vẻ từ trước tới giờ của George. Hắn uống một ngụm rượu, thấp giọng nói với cậu: "Dã tâm của George không dừng lại ở show diễn lần này."

Nhiều người ở đây tinh mắt, Sở Minh cũng không nói nhiều được với Tống Thanh Hàn, chỉ bảo cậu cất tấm danh thiếp kia đi.

Chỉ sau một lát đã có rất nhiều người nhận ra Sở Minh ở đây, thấy hắn đứng cạnh Tống Thanh Hàn thì trên mặt hoặc nhiều hoặc ít lộ ra vẻ ngoài ý muốn, sau lại nói cười vui vẻ.

"Nhiều người đang nhìn anh kia." Tống Thanh Hàn chợt nói, ngẩng đầu mỉm cười.

Sở Minh: "..."

"Lễ trao giải năm nay được Sở thị giúp đỡ cho nên anh đến đây xem." ánh mắt Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn lóe lên ánh sáng vô tội.

Ngụy Khiêm cách đó không xa trông chừng cho ông chủ và phu nhân của ông chủ: "..."

Đúng á, lễ trao giải năm nào không có Sở thị giúp? Thế anh đã đến lần nào chưa?

Thật sự là nhân vật đại diện cho tự túc nhiệt tình với công việc.

"Thật không?" Tống Thanh Hàn tỏ vẻ hoài nghi.

"Ừ." Sở Minh thấy mặt cậu đã đỏ ửng, nhẹ nhàng đảo mắt qua chén rượu trong tay cậu, sau đó hắn gọi phục vụ đến đổi cho cậu một ly rượu trái cây, "Đi theo anh, anh giới thiệu vài người cho em."

"Vâng." Tống Thanh Hàn không phải người lắm điều. Trong giới này có biết bao nhiêu người biết cậu và Sở Minh là quan hệ "bạn bè", hắn đưa cậu đi một vòng cũng không phải chuyện gì to tát.

Sở Minh thấy cậu không từ chối lời đề nghị của mình, khẽ cười, sau đó đưa cậu đi vào đại sảnh.

Với thân phận của Sở Minh, hắn chỉ cần bước vào, căn bản không cần tự đi chào hỏi gì đã có người đi đến chào hỏi hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhà sản xuất, đạo diễn đến chào hỏi thấy Tống Thanh Hàn đi cạnh Sở Minh thì đầu nhanh chóng nảy số, khi nói cố ý vô tình khen cậu vài câu, sau đó nhận lại thái độ mềm mỏng của Sở tiên sinh.

Nhìn thế này, người đến chào hỏi cũng hiểu Sở Minh đang làm chỗ dựa cho Tống Thanh Hàn.

Người so với người quả nhiên là không thể so sánh. Họ liều chết làm đến bây giờ, người ta chỉ cứu một người ở ven đường lại may mắn có quan hệ với nhà họ Sở, cuối cùng còn được Sở tiên sinh nể trọng – đời mà, quả nhiên là không thể nói trước điều gì.

Chẳng qua dù nghĩ thế nhưng trên mặt họ không tỏ vẻ gì, lại còn đưa danh thiếp của mình cho Tống Thanh Hàn, chưa biết chừng sau này có cơ hội hợp tác.

Kết quả như vậy đã tốt lắm rồi.

Tống Thanh Hàn nổi tiếng rất bất ngờ, cũng quá nhanh. Dường như cậu mới debut năm trước, nhưng vừa debut đã là hai bộ phim làm quán quân năm đó. "Trấn sơn hà" năm nay cũng làm quán quân năm nay, như thể ngồi tên lửa để nổi tiếng.

Cậu có giá trị thương mại, nhưng trong ba tác phẩm này, trừ "Tranh minh" là cậu diễn chính ra thì hai bộ phim điện ảnh kia toàn là vai phụ, lại còn là vai nam ba nam bốn, chuyện này thì hơi xấu hổ.

Nói trắng ra là hiện tại Tống Thanh Hàn nhìn thì có vẻ nổi tiếng, diễn xuất cũng được, nhưng lại chỉ có một tác phẩm chân chính. Mấy ông già này vẫn chưa đủ tin tưởng cậu, chỉ có thể nói là nể mặt Sở Minh nên khách sáo vài câu với cậu thôi.

Sở Minh không hài lòng với kết quả này lắm, nhưng khi hắn nhìn thấy nụ cười của Tống Thanh Hàn thì mặt không biểu cảm uống một ngụm rượu, không nói gì thêm.

Nói chuyện với người xung quanh vài câu, Sở Minh vốn không cam lòng cũng chỉ có thể lui ra phía sau vài bước, nhìn Tống Thanh Hàn tự trao đổi với người trong giới.

Tống Thanh Hàn có sự kiêu ngạo của chính cậu. Hắn có thể hộ giá hộ tống cậu, nhưng con đường còn lại hắn muốn cho cậu tự đi.

Hắn nhìn thấy minh châu của mình thành thạo nói chuyện với những người đó, dần phơi bày ánh sáng của mình, dù có chua xót nhưng phần nhiều là kiêu ngạo.

Thanh niên rạng rỡ tỏa sáng kia là người yêu trọn đời của hắn.

Ngụy Khiêm nhìn thấy Sở Minh mặt không biểu cảm nhìn đám đạo diễn kia, ánh mắt chỉ có khi nhìn Tống Thanh Hàn mới mềm mại đi, thầm thở dài một tiếng, cười khẽ lắc đầu.

"Sở... Sở tiên sinh." Lí Nặc bưng ly rượu đi đến cạnh Sở Minh, nhìn theo ánh mắt hắn lại bắt gặp Tống Thanh Hàn.

Sở Minh thản nhiên thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trông quen quen này.

Ánh mắt hắn làm lòng cô đau xót, cô nhấc ly rượu lên: "Mẹ nhờ em hỏi thăm cô Quý có khỏe không?"

"Bà ấy rất khỏe." Sở Minh thản nhiên trả lời.

"Vậy sao..." Lí Nặc khẽ cắn môi dưới, đôi môi cô đỏ mọng quyến rũ không bút nào tả xiết.

"Nghe nói Sở tiên sinh có bạn gái rồi." Lí Nặc không nhịn được nói ra.

Sở Minh nhíu mày: "Tôi có vợ rồi."

Tuy đã nghe nói có một người như vậy qua lời Tống Thanh Hàn, nhưng chính tai nghe Sở Minh nói ra, Lí Nặc vẫn có cảm giác đầu váng mắt hoa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cô ấy... thế nào?"

"Em ấy rất tốt."

Lí Nặc nhìn thấy trong đôi mắt luôn lạnh nhạt bình tĩnh của Sở Minh lóe lên sự dịu dàng không rõ, sắc mặt cô hơi trắng bệch.

"Em hiểu rồi."

Lí Nặc siết chặt ly rượu, cười khó coi hơn cả khóc: "Chúc anh và... cô ấy hạnh phúc."

"Cảm ơn." Sở Minh khẽ gật đầu.

Lí Nặc bưng ly rượu vội vàng tránh đi, bóng lưng mặc lễ phục dạ hội đẹp đẽ sang trọng nhìn thế nào cũng chật vật.

Sở Minh thấy bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, cụp mắt, đáy mắt tối đen.

Hắn đã điều tra gần hết chuyện lúc trước, Lí Nặc ở đoàn phim ỷ vào gia thế và địa vị ngáng chân Hàn Hàn không ít lần, chính mắt hắn còn nhìn thấy một lần.

Nể mẹ cô và Quý Như Diên có quen biết, Sở Minh sẽ không đuổi tận giết tuyệt Lí Nặc nhưng sẽ không cho cô chút cơ hội nào.

Nói trắng ra thì, hắn chẳng qua là người ích kỷ mà thôi.

Sở Minh nâng ly với Tống Thanh Hàn từ xa, biểu cảm dịu đi.

Người xung quanh thấy cảnh này lại ra sức khen Tống Thanh Hàn một lần nữa.

Cho dù thế nào, có quan hệ với Sở tiên sinh, dù diễn xuất của Tống Thanh Hàn chỉ là một đống phân chó thì họ cũng có thể cắn răng bịt mũi ngửi!

Huống chi thực lực Tống Thanh Hàn cũng không phải tệ.

Tống Thanh Hàn bị chuốc vài chén rượu, nếu không có Sở Minh cố ý lấy rượu trái cây cho cậu thì uống xong bữa tiệc này chỉ sợ dạ dày cậu cũng không chịu nổi.

Khi tiệc tàn, người trong đại sảnh tốp năm tốp ba rời đi, động tác của rất nhiều người có mấy phần ám chỉ.

Nhà đầu tư vui vẻ cười, nữ diễn viên cười duyên cho nhà đầu tư vuốt ve đùi mình. Tống Thanh Hàn nhìn, chậm rãi đi đến chỗ Sở Minh.

Sở Minh cũng để ý thấy hơi thở dâm mĩ trong đại sảnh, hắn nhíu mày, nghiêm mặt đứng, chặn không ít nam nữ nghệ sĩ định không – cẩn – thận – vấp – ngã.

Thôi bỏ đi, trong giới đồn đãi Sở tiên sinh không gần nam sắc không thích nữ sắc, thanh tâm quả dục đến độ chỉ thiếu kết hôn với công việc, xưa nay không thích tham dự bữa tiệc như này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lần này Sở Minh xuất hiện, các cô còn tưởng là hắn đột nhiên thông suốt muốn xem xét mấy người bạn giường, ai ngờ thế mà vẫn là gương mặt băng sơn không cho người ta tới gần như vậy.

Hiện tại xem ra các cô không nên đùa với lửa thì hơn.

"Về chưa?" Sở Minh buông ly rượu trong tay xuống, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tống Thanh Hàn, kìm chế khát khao muốn sờ của mình.

Tống Thanh Hàn hơi váng đầu mà vẫn tỉnh táo, nghe Sở Minh hỏi vậy, cậu lắc đầu: "Ekip có sắp xếp chỗ."

"Ừ." Sở Minh hơi tiếc nuối, "Anh đưa em về phòng."


Tác giả có lời muốn nói:

Sở · ghen tuông quá ·Minh: Hàn Hàn là của tui!

Hàn Hàn: Ừm.

Sở · cái tay không an phận · Minh: Hàn Hàn đỏ mặt đáng yêu quá???

Hàn Hàn:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play