Mùng mười tháng tám, "Trấn sơn hà" công chiếu toàn cầu.
Các rạp chiếu phim đồng loạt công chiếu, trong đó tỉ suất chiếu cao nhất lên tới 42%.
Ngày này, "Trấn sơn hà" hoàn toàn xứng đáng bá chủ điện ảnh, cự long trên biển. Người đầu tư các bộ phim điện ảnh khác cắn răng, ai bảo người ta biết cách làm, hoàn thành hậu kỳ xong là đem đi kiểm duyệt luôn chứ?
Muốn sửa ngày chiếu cũng không được!
Chỉ đành đâm lao thì phải theo lao.
Ngày đầu tiên, doanh thu phòng vé của "Trấn sơn hà" đạt 230 triệu, phim tình yêu "Cuộc chiến bảo vệ tình yêu" doanh thu 40 triệu, điện ảnh nước ngoài " The big Dragon" 150 triệu, phim hài kịch "Đường tới phía trước" thành một con hắc mã, doanh thu 80 triệu(*).
(Quy đổi xấp xỉ tiền Việt: Trấn sơn hà – 752 tỉ, Cuộc chiến bảo vệ tình yêu – 130 tỉ, The big dragon – 490 tỉ, Đường tới phía trước – 261 tỉ)
Phim khác không có chút tiếng tăm gì.
Nhà đầu tư mấy bộ phim đó hoảng đến độ ói máu.
Sao họ lại chọn ngày chiếu như thế chứ!
"Nhanh lên!" Quý Như Diên kéo cánh tay Sở Chấn Dương, vội vàng, "Bọn nhỏ đang chờ đấy!"
"Xong đây xong đây." Sở Chấn Dương phụng phịu đáp, cẩn thận soi gương thắt cà vạt.
Liệu bộ tây trang này có đủ ổn trọng không nhỉ? Cần thay bộ lúc trước mặc đi dự tiệc nhà họ Triệu không ta?
"Tiểu Như, em thấy bộ này đẹp, hay là bộ đi nhà họ Triệu dự tiệc đẹp hơn?" Sở Chấn Dương chần chừ, do dự giữa hai bộ tây trang.
Quý Như Diên: "Chọn đại bộ nào chẳng được! Một ông già chọn cái gì mà chọn! Bọn nhỏ đang sốt ruột chờ kìa!"
Sở · ông già · Chấn Dương yên lặng treo bộ tây trang kia về.
Quý Như Diên chỉnh sửa lại tóc, xác định mình đã ăn vận thỏa đáng mới chọn một cái túi trong bộ sưu tập của mình, kéo Sở Chấn Dương đi xuống nhà.
Sở Chấn Dương vẫn muốn soi gương nhưng lại bị kéo xuống: "..."
"Lão gia, phu nhân, xe đã chuẩn bị xong." Quản gia đi vào, thấy Sở Chấn Dương và Quý Như Diên xuống tầng, vội vàng đón.
"Ừ." ông khẽ gật đầu, bị bà kéo đi ra ngoài.
"Vừa nãy Minh Minh nói là rạp chiếu phim nào thế?" Quý Như Diên mở điện thoại ra xem, "À, là rạp chiếu phim Kim Thịnh mới mở ở trung tâm thành phố."
Tài xế nhớ tên, lái xe đến chỗ đó.
Rạp chiếu phim Kim Thịnh được coi là một trong những sản nghiệp của Sở thị, chẳng qua Sở thị chỉ có ba mươi mấy phần trăm cổ phần công ty, bình thường cũng không nhúng tay vào việc kinh doanh của Kim Thịnh, cho nên Quý Như Diên chưa nhớ ra ngay. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Minh Minh cũng biết tiết kiệm đấy." Quý Như Diên ngẫm nghĩ, gọi điện thoại đặt một phòng riêng trong nhà hàng cao cấp mà mình hay đến ăn, "Xem xong phim cũng đói rồi. Hàn Hàn trông gầy lắm, canh nhà hàng này khá ngon, bồi bổ cho nó."
Sở Chấn Dương ngồi cạnh bà, mặc kệ bà tự biên tự diễn.
"Nói chuyện với anh đấy?" Quý Như Diên nhíu mày, hoài nghi Sở Minh học lỏm cái tính tình cứng nhắc của ông bô mình, "Hôm nay trông em ổn không?"
"Không có vấn đề gì." Sở Chấn Dương xụ mặt gật đầu, "Đẹp lắm."
Quý Như Diên: "..."
Hừ.
Bà nghĩ lại, lục túi, tìm ra cái vòng cổ lúc trước Tống Thanh Hàn tặng mình để đeo lên.
Sở Chấn Dương: "..."
Đồ Hàn Hàn tặng tôi không thể mang tùy thân, không vui.
Đến Kim Thịnh, rạp chiếu phim tối như mực, hình như không có ai.
"Ba mẹ đến rồi ạ?" Sở Hàm vội vàng đi ra, mái tóc dài được vấn lên xinh đẹp tao nhã, "Ba mẹ đi theo con."
Sở Chấn Dương và Quý Như Diên đi theo cô.
"Hàn Hàn đâu?" Quý Như Diên nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng Sở Minh và Tống Thanh Hàn, nghi hoặc.
"Tiểu Minh đi đón Hàn Hàn rồi." Sở Hàm kéo tay Quý Như Diên đi, quay đầu lại gọi Sở Chấn Dương, "Ba ơi, bên này."
Cả Kim Thịnh trừ họ ra không có ai khác, Sở Chấn Dương và Quý Như Diên ngồi xuống vị trí tốt nhất trong phòng, bảo vệ đi theo họ cũng ngồi đằng sau.
"Đến nơi rồi." Sở Minh dừng xe, sang bên cạnh mở cửa xe ra, vươn tay làm ra tư thế mời.
Tống Thanh Hàn vốn đang hồi hộp thấy hắn như vậy thì lòng đột nhiên thả lỏng. Cậu vươn tay đặt lên bàn tay hắn, xuống xe.
"Bác trai bác gái hôm nay đến đây thật hả anh?" Tống Thanh Hàn kéo khẩu trang lên, sóng vai đi cùng Sở Minh.
"Ừ." Sở Minh gật đầu, "Ba mẹ anh vui lắm."
Tống Thanh Hàn nhíu mày, hơi ảo não: "Lẽ ra em nên đến thăm nhà..."
Sở Minh đưa cậu đi vào từ cửa sau rạp chiếu phim, sau đó nắm tay cậu ở một góc không ai thấy: "Đừng lo."
Tống Thanh Hàn khẽ chớp mắt, gật đầu.
Lúc cậu và Sở Minh đi đến phòng chiếu phim đã được đặt trước, đúng lúc gặp Sở Hàm đi ra ngoài xem sao hai người vẫn chưa đến.
"Xin lỗi chị, có ít việc nên đến muộn." Tống Thanh Hàn ngại ngùng nói.
"Nói cái gì thế." Sở Hàm khoác cánh tay cậu, nhanh nhảu nói, "Câu này chị nói mới đúng, lúc em hẹn hò với Minh Minh chị lại chen chân vào."
Tống Thanh Hàn nghe thấy cô gọi Sở Minh là Minh Minh, liên tưởng cái tên đáng yêu này với gương mặt than của hắn mà buồn cười.
Sở Minh: "..."
Sở Hàm kéo Tống Thanh Hàn đi vào, đi vài bước lại quay đầu liếc nhìn Sở Minh tụt lại ở đằng sau: "Minh Minh, đi nhanh."
Sở Minh mặt không cảm xúc theo sát.
"Ba mẹ ơi, Hàn Hàn đến rồi." Sở Hàm kéo Tống Thanh Hàn đi vào, cười nói.
Tống Thanh Hàn mím môi, tháo khẩu trang trên mặt xuống, áy náy nói: "Cháu xin lỗi, công việc hơi bận nên cháu đến muộn."
Quý Như Diên tỉ mỉ nhìn cậu một lần, sau đó nhiệt tình cầm tay cậu, mỉm cười nói: "Không phải lỗi của con, lần này cũng là cô và ông già nhà cô vội vàng quá, nghe nói hôm nay con rảnh mới bảo Minh Minh đi gặp mặt con."
Tống Thanh Hàn mặc cho bà lôi kéo, cẩn thận nhìn bà.
Quý Như Diên trông rất trẻ, không hề giống như người hơn năm mươi tuổi. Trên mặt bà có một vài nếp nhăn, chẳng những không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của bà, ngược lại thêm vài phần ý nhị tuổi tác và từng trải, người ta nhìn mà cảm thấy thoải mái.
Có thể tìm được bóng dáng của Quý Như Diên trên mặt Sở Hàm và Sở Minh.
Bà lén lút kéo Sở Chấn Dương đang ngồi không lên tiếng lên, sau đó cười nói: "Đây là ông già nhà bác, trông ổng thế thôi, thật ra ổng còn hồi hộp hơn cả bác."
Sở Chấn Dương bị phu nhân nhà mình bóc trần sự thật: "..."
"Khụ," Ông ho nhẹ một tiếng, sau đó nói, "Cháu là Tống Thanh Hàn đúng không?"
Nếu nói Sở Minh chỉ có chút tương tự Quý Như Diên, như vậy hắn giống Sở Chấn Dương chừng bảy tám phần.
Chẳng qua khí chất trên người Sở Chấn Dương chín chắn và ổn trọng hơn, mà Sở Minh thì lạnh lùng uy nghiêm, làm người ta không dám nhìn thẳng.
"Bác Sở." Tống Thanh Hàn lễ phép chào một tiếng.
Sở Chấn Dương thản nhiên đáp, sau đó lấy một cái bao đỏ chót trong áo ra: "Về sau sống tốt với Minh Minh."
Vẻ mặt của ông rất bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thản, nhưng không giấu được ánh sáng nơi đáy mắt.
Lòng Tống Thanh Hàn mềm nhũn, cậu nhận bao lì xì, trịnh trọng gật đầu: "Vâng thưa bác."
Sở Chấn Dương nhìn cậu, thầm thở dài một hơi.
Ông cũng hy vọng con mình cưới vợ sinh con như người bình thường, yêu thương tôn trọng nhau, đầu bạc đến già. Nhà họ cũng không phải cái kiểu quan trọng hóa con nối dõi mà thúc ép, chỉ cần Sở Minh thật lòng thích thì họ cũng không làm khó con gái nhà người ta.
Nhưng con ông không đi đường này, mà tìm vợ đàn ông về cho ông.
Ban đầu Sở Chấn Dương không thể chấp nhận. Sau khi biết Sở Minh thích Tống Thanh Hàn, ông từng lén lút gọi người đi điều tra cậu một lần.
Từ nhỏ đã bị ba mẹ vứt bỏ, được bà ngoại nuôi nấng lớn lên, nhưng mà chưa đợi cậu trưởng thành thì người thân duy nhất đối xử tốt với cậu qua đời. Họ hàng, ba mẹ, không ai muốn nuôi nấng cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu vừa làm thêm vừa kiếm tiền, nỗ lực thi đỗ Đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì kiên quyết vào giới giải trí.
Theo lý, đứa nhỏ như vậy sẽ có hơi... nhưng lần đầu tiên ông xem ảnh Tống Thanh Hàn, thấy đáy mắt cậu trong veo.
Đây là một người nhìn có vẻ lạnh lùng, mà trên thực tế lòng rất mềm mại.
Sau đó Tống Thanh Hàn cứu Sở Hàm, cũng chứng minh ý nghĩ của ông. Nếu không có cậu, Sở Hàm ở đó thêm một lúc, chuyện sau đó chỉ sợ cũng...
Ông biết bắt đầu từ chuyện này Sở Minh chậm rãi ra tay với Tống Thanh Hàn, nhưng ông đã không có lý do gì để ngăn cản.
Sở Chấn Dương vỗ vai Tống Thanh Hàn, cười chân thành: "Mau ngồi xuống đi, sắp chiếu phim rồi."
Sở Hàm thấy vậy, chen vào trong, nhường chỗ cho Sở Minh và Tống Thanh Hàn.
Bảo vệ bên ngoài thấy chủ đã ngồi xuống, nhấn máy một cái, phòng chiếu phim trong nháy mắt tối đi, trên màn hình sáng lên ánh huỳnh quang.
Sở Minh lướt tay trái qua ghế dựa, cầm tay Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn giật mình, sau đó cười nắm lại.
Mở màn phim là một đoạn nhạc nền đàn cổ êm tai. Khúc nhạc vang lên, màn hình xuất hiện hình ảnh giống như tranh thủy mặc đẹp không sao tả xiết.
Cánh hạc thật dài vụt qua không trung, trên trời loáng thoáng có một bóng người hư ảo. Khi màn ảnh phóng đại, gương mặt đẹp cực kỳ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Y khẽ nâng mắt, lộ ra ý cười ngày tận thế, làm người ta lạnh cả lòng.
Sở Chấn Dương và Quý Như Diên vốn ôm chỉ muốn đến gặp Tống Thanh Hàn bị ánh mắt này thu hút, nhướng mày, xem tiếp.
Hình ảnh tiếp theo cũng hoa mỹ như mở đầu, núi non trùng điệp xanh tươi quanh năm mây mù lượn lờ, sâu trong mây mù là lâu đình khí thế bàng bạc, hoa lệ đoan trang tao nhã.
Tiên nhân đi lại hoặc là đạp mây, hay là cưỡi chim qua, nơi chốn đều là phong phạm tiên gia.
"Tiếp theo, Diệp Cảnh..." mây mù uốn lượn mênh mông cuồn cuộn trên trời, một thanh niên y phục lam lũ đứng ở cầu thang, vững vàng đặt tay mình lên một thanh kiếm kì quái.
"Cốt linh nhị thập tam, tu vi luyện khí đỉnh, khả bình ất đẳng..."
Câu chuyện bắt đầu như vậy.
Trương Thắng không hổ là đạo diễn lớn nổi tiếng, qua tay ông, bộ phim rất trôi chảy, hình ảnh đẹp như thể thật sự có một tiên cảnh nhân gian.
Đấu yêu thú, luyện rối, đoạt kỳ ngộ... Diễn viên chính Diệp Cảnh dưới sự trợ giúp của Tố Lăng, từng bước một nâng cao năng lực, lần lượt tránh thoát nguy cơ mất mạng.
Theo tiết tấu phim, độc thủ phía sau màn mới dần lộ mặt.
Âm thầm dẫn đường tất cả, là thiên tài nổi danh tiên giới - Vô Diêu tiên quân.
Vai diễn này không xuất hiện nhiều, nhưng mỗi một lần xuất hiện là như thể tự mang thánh quang, lạnh lùng cao thượng, bạch y không nhiễm bụi trần, đẹp đẽ cẩn trọng.
Tất cả mọi người tôn trọng y, nhưng cũng không dám tiếp cận y.
Khi y bóp cổ Diệp Cảnh, Sở Hàm có cảm giác đây là chuyện đương nhiên.
Rõ ràng là gương mặt của Tống Thanh Hàn, nhưng cậu khiến cho người ta cảm thấy cậu là một miếng đường bọc băng, nhìn thì lạnh nhạt, nhưng trên thực tế là một người sống tình cảm. Nhưng mà Vô Diêu tiên quân này khiến cô có cảm giác khác hẳn, lúc trước y rõ ràng vừa cao thượng vừa lạnh lùng, nhưng Sở Hàm lại không thích nổi, ngược lại cảm thấy dối trá vô cùng.
Tiên nhân cùng tiên tông với hắn có cảnh ngộ chẳng khác gì. Dù y đối đãi đệ tử như thường, giảng kinh tụng đạo, các đệ tử vừa kính vừa sợ y, không đến nỗi bất đắc dĩ thì cũng không dám tiếp cận.
Sở Hàm biết đây là diễn, chính chủ lại ngồi ngay cạnh cô, không thì chỉ sợ cô đã nghĩ cậu là một ngụy quân tử không hơn không kém.
Cô cau mày. Cô biết một vài diễn viên bình thường diễn vai phản diện để tìm kiếm bản thân, có đôi khi vai phản diện khiến cho người ta thấy chết chưa hết tội, có vài nhân vật phản diện lại làm người ta nhớ mãi, thậm chí khiến cho người xem bỏ qua chuyện xấu mình làm, do đó thích vai diễn này.
Nhưng Vô Diêu này trông thế nào, thế nào cũng... không thể làm cho người khác tha thứ được.
Một khi loại ấn tượng này khắc sâu, về sau Tống Thanh Hàn sẽ không dễ đi.
Sở Hàm lo lắng, thoáng nhìn hai người đang len lén nắm tay nhau kia, lại cảm thấy mình quả thực là Hoàng Thượng không vội thái giám đã vội – chồng chồng người ta đã nói cái gì đâu! Cô lo lắng suông cái gì!
Thật sự không được thì cô cũng không tin thằng em mình sẽ không sử dụng quyền riêng, nhét cho Hàn Hàn một bộ phim điện ảnh để tẩy trắng.
Dù sao trừ Sở thị ra... tài sản riêng trong tay Sở Minh cũng nhiều.
Sở Hàm không nghĩ nữa, tiếp tục nhìn màn hình lớn.
Nội dung phim đã đến phần sau, hành vi của Vô Diêu cũng càng ngày càng tàn ác. Đến đoạn nhập ma, dù Sở Hàm không thích loại hình này cũng phải kinh ngạc vì quá đẹp.
Cô vẫn biết Tống Thanh Hàn đẹp, nhưng kiểu đẹp này bị kìm nén quá sẽ không làm cho người ta cảm thấy tính xâm lược. Nhưng trên màn hình lớn, cậu mở mắt ra, trong mắt như thể hàm chứa ác ý dày đặc, mà tướng mạo lại cực đẹp, pha trộn nên một loại mỹ cảm tà ác, sa đọa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đẹp đến mức làm người ta không chịu nổi.
Chẳng qua vẻ đẹp này đã bị cậu giấu đi. Thanh niên Ma quân hắc y đi ở sơn đạo, như là y chưa từng nhập ma, vẫn lạnh nhạt thanh cao.
Sở Hàm bỗng xúc động. Lúc trước cô ghét nhân vật này, thế nhưng dần dần đã không ghét nữa.
Chẳng qua nhân vật phản diện chung quy là nhân vật phản diện, trong "Trấn sơn hà" cũng không thể ngoại lệ cho phản diện đại sát tứ phương. Ma quân sa đọa đã mất hết lương tri.
Cảnh Ma quân hắc y cười yếu ớt chịu chết luân phiên chuyển đổi với cảnh vai chính trải qua gian nan cùng tiên tử đi đến đại điển kết đạo không làm người ta cảm thấy quá đột ngột, ngược lại thể hiện chính và tà, sinh và tử, hỉ và bi đối lập giao hòa - đó là đạo.
Thật ra nhìn chỉnh thể, phần diễn của Tống Thanh Hàn rất ít, chỉ có vài lần xuất hiện ít ỏi, nhưng có thể là vấn đề của cô, cô cứ cảm thấy Vô Diêu này, dường như... phù hợp với ý nghĩa của bộ phim hơn.
Nhạc kết phim vang lên, Sở Hàm hoàn hồn, liếc nhìn Sở Minh và Tống Thanh Hàn.
Hai người họ tựa vào nhau, có lẽ là bởi vì có người ở đây cho nên cử chỉ không quá thân mật, nhưng thi thoảng lại nhìn nhau, trong mắt Sở Minh là sự dịu dàng... và thâm tình mà lúc trước cô chưa từng thấy.
Tống Thanh Hàn thì cũng bao dung đối với sự mờ ám của Sở Minh, khi hắn nhìn, trong mắt cậu cũng lấp lóe ánh sáng lấp lánh.
Thế là đủ rồi.
Sở Hàm mỉm cười trong bóng tối, tảng đá ở đáy lòng cuối cùng cũng tan biến.
"Hàn Hàn vừa mới đi làm về đúng không?" Quý Như Diên hoàn hồn, mỉm cười nhìn Tống Thanh Hàn, "Bác đặt chỗ ở một nhà hàng rồi, chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé?"
Cậu không từ chối, cười gật đầu: "Vâng ạ."
Ánh mắt Quý Như Diên sáng lên, bà gọi điện thoại gọi tài xế đến, chen Sở Minh sang bên cạnh, sau đó cầm tay Tống Thanh Hàn, nhỏ giọng khen Sở Minh vài câu bên tai cậu.
"Tính nó giống ba, về sau con bao dung chút..."
"Cái gì nên dạy thì phải dạy! Đàn ông nhà họ Sở không thể làm càn!"
"Nếu nó làm chuyện gì có lỗi với con thì con cứ nói cho bác, bác về dạy nó!"
Sở Minh đi sau họ yên lặng cầm túi: "..."
Sở Chấn Dương đi cạnh con nghe vợ mình dạy con dâu dạy chồng: "..."
Đi thôi.
Tống Thanh Hàn lẳng lặng nghe, vẫn luôn mỉm cười, trong lòng không căng thẳng như trước nữa.
Cậu biết Quý Như Diên nói vậy là để cậu yên tâm, ý bà là mình sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu và Sở Minh. Nếu không thì với thân phận của bà, chỉ cần bà tỏ vẻ không thích, sau này cậu sẽ gặp nhiều khó khăn trong công việc.
Tống Thanh Hàn tình nguyện nhận tình cảm này của bà.
Quý Như Diên thấy cậu nghe hiểu lời mình ám chỉ, hài lòng gật đầu.
Xem ra Tống Thanh Hàn hẳn là sẽ không nhìn cái tên đạo diễn Trương Thắng kia nữa.
Nhà hàng Quý Như Diên đặt rất nổi tiếng, khi bà đến quản lý ra đón: "Phòng riêng đã chuẩn bị xong, mời phu nhân vào trong."
Ông vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Thanh Hàn đứng cạnh bà, ngẩn ra, sau đó không dấu vết gật đầu, chào một tiếng: "Hàn thiếu."
Ông chào hỏi người ở đây một lần, lễ phép chu đáo.
Quý Như Diên ngồi xuống, sau đó kéo Tống Thanh Hàn ngồi cạnh bà: "Đến đây, Hàn Hàn, ngồi cạnh bác."
Sở Minh vừa mới kéo ghế ra: "..."
Tống Thanh Hàn ngồi xuống theo động tác của Quý Như Diên, sau đó cười trấn an Sở Minh.
Sở đại cẩu yên lặng ngồi xuống.
Vị trí của nhà hàng này tốt khó kiếm được, nhưng cho dù vậy khi Quý Như Diên gọi điện thoại thì nhà hàng này vẫn dành một phòng riêng cho họ. Khi họ đến, đồ ăn gọi trước cũng được đưa vào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Quý Như Diên múc một bát canh đặt trước mặt Tống Thanh Hàn, nhìn cổ tay mảnh khảnh của cậu, cau mày đau lòng nói: "Canh nhà hàng này ngon lắm. Con gầy quá, uống ít canh bồi bổ đi."
Nói xong, không biết bà lại nghĩ đến cái gì, trừng mắt nhìn Sở Minh một cái.
Sở Minh: "?"
Một bữa cơm ấm áp lại tĩnh lặng, Quý Như Diên thường gắp thức ăn cho Tống Thanh Hàn. Cậu để ý khẩu vị của bà, cũng xoay đồ ăn về phía bà khi bà nhấc đũa.
Sở Minh không cam lòng yếu thế gắp thức ăn cho Tống Thanh Hàn. Thấy đồ ăn trong bát mình chất đống, cậu khẽ nhíu mày, nhanh tay gắp rau trộn mướp đắng vào bát Sở Minh.
Biểu tình Sở Minh hơi cứng đờ, ánh mắt nhìn Tống Thanh Hàn tối đen thâm thúy, có vẻ tội nghiệp.
Tống Thanh Hàn lạnh lùng vô tình nhìn hắn một cái.
Sở đại cẩu ngoan ngoãn gặm mướp đắng trong bát.
Quý Như Diên nhìn thấy hành động giao lưu nho nhỏ của họ, bật cười.
Như vậy cũng rất tốt.
Cơm nước xong, Quý Như Diên nhìn thằng con nhà mình mặt không biểu cảm, quan tâm kéo tay Tống Thanh Hàn dặn cậu phải chú ý cơm nước không nên làm việc quá sức, theo Sở Chấn Dương và Sở Hàm ngồi lên xe.
Xe họ vừa đi, ở góc sáng sủa cũng có một chiếc xe đơn giản khiêm tốn đi đến.
"Hai bác rất tốt." Tống Thanh Hàn ngồi ở ghế lái phụ, giơ tay nắm tay Sở Minh, ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười nói, "Anh cũng rất tốt."
"Ừ." Sở Minh nâng tay vén tóc mai của cậu ra sau gáy, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, "Ba mẹ thích em lắm."
"Vâng." Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhận nụ hôn, sau đó nhỏ giọng nói, "Em cũng rất thích hai bác."
"Trấn sơn hà" chiếu phim ba ngày, bùng nổ sức ảnh hưởng.
Rạp chiếu phim chật ních, cho dù đợi thêm một ngày cũng không ai muốn xem phim khác. Một năm trước cũng từng phát sinh tình huống như vậy.
Đầu đường ngỏ nhỏ lại tụ đầy cả trai lẫn gái thảo luận nội dung phim điện ảnh, cho dù người lúc trước không có hứng thú xem, sau khi nghe vài lần cũng sẽ phải quan tâm, sau đó cầm ví tiền đi vào rạp chiếu phim.
Phi cung hoa lệ, hiệu ứng đẹp đẽ, phong cảnh tuyệt mỹ giống như bức tranh nước từ trên núi chảy xuống... nội dung phim hoàn hảo, diễn xuất chỉn chu cùng với sức cuốn hút khó diễn tả hết, khiến cho "Trấn sơn hà" lại tái diễn sự rầm rộ khi "Người thứ bảy" chiếu, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Như Diên: Hàn Hàn đừng sợ, nếu nó dám bắt nạt con thì bác sẽ dùng dép lê đánh chết nó!
Hàn Hàn: Vâng.
Sở · nhân dân tầng dưới chót · Minh: (cục cưng khổ trong lòng, nhưng cục cưng còn phải ăn mướp đắng)