Sở Minh rất bình tĩnh, như thể tiện đường đi vào đây, đằng sau là mấy người nhìn có vẻ là quản lý.
"Sở tiên sinh, sao cậu lại đến đây?" Trương Thắng ra đón, nở nụ cười trên môi. Bên này đã được đoàn phim bao hết, theo lý Sở Minh không vào được mới đúng.
"Chúng tôi liên hệ với quản lý, nói là tới tặng đồ cho đoàn phim." Ngụy Khiêm đứng sau Sở Minh cười tủm tỉm nói.
Hắn cảm thấy hiện tại tâm trạng của Sở Minh không tốt lắm.
Trương Thắng cười lên tiếng. Đoàn người Sở Minh trông phi phú tức quý(*), muốn vào thì nói với quản lý một tiếng, quả thật... không khó.
(không giàu có thì cũng sang trọng)
Ngụy Khiêm cười gọi trợ lý đi sau cầm mấy túi đồ ăn vặt và đồ uống đưa cho người đoàn phim, sau đó làm như vô tình nói: "Bầu không khí đoàn phim của đạo diễn Trương vui vẻ quá nhỉ."
Trương Thắng tươi cười, sau đó lại khôi phục sự nhiệt tình: "Đều là công lao của mọi người, phối hợp ăn ý."
Ngụy Khiêm đứng cạnh nói chuyện với Trương Thắng, mấy quản lý cũng nhìn thấy, âm thầm gật đầu.
Vừa nãy họ cũng xem rồi, tuy không am hiểu về phương diện này nhưng cũng thấy được Trương Thắng quay rất nghiêm túc, cảnh vừa rồi nếu làm hiệu ứng tốt thì không khó làm cho người xem mê mẩn.
Xem ralần đầu tư này chắc cũng kiếm mớ lớn.
Lần trước Sở Minh đầu tư "Tranh minh", nhưng mấy ông già kia chê nó là phim toàn người mới, lại chỉ có ít tiếng tăm, một đám bỏ phiếu không đồng ý. Cuối cùng một mình Sở Minh bỏ tiền ra đầu tư năm triệu, ai ngờ chỉ năm triệu như vậy đã giúp hắn thu về khoảng trăm triệu.
Đúng vậy, tuy rằng đài Hương Tiêu mua bản quyền phát sóng "Tranh minh" và cả quyền chiếu lần hai, Sở Minh chỉ được có mười sáu triệu(*), nhưng đài Hương Tiêu mua thêm bản quyền chiếu Tnternet và thượng vàng hạ cám linh tinh, tiền vào tay hắn đã khoảng bảy tám mươi triệu(*).
(Cộng hai khoản vào khoảng gần 300 tỷ VND)
Bảy tám mươi triệu... Đầu tư năm triệu, lợi nhuận vào tay gấp mười lần. Lúc mấy lão già kia biết lợi nhuận này thì đỏ cả mắt, nhưng nào có cách gì. Lúc trước họ không đồng ý, tất cả tiền rơi hết vào tay Sở Minh, muốn chia một ngụm canh cũng không có cửa.
Chuyện này cũng cho ban giám đốc một bài học thảm thống, khi Sở Minh lựa chọn đầu tư cho "Trấn sơn hà", tất cả mọi người cam chịu.
Chẳng qua khi nhìn hiện trường quay phim này, họ yên tâm hơn hẳn.
Nếu làm cẩn thận sẽ kiếm được kha khá tiền.
Sở Minh không quan tâm những người phía sau này đang tính toán cái gì, hắn giương mắt nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Lí Nặc đứng sau cậu.
"Thanh Hàn." Sở Minh đưa một hộp giữ nhiệt cho cậu, "Mẹ anh gửi cho em."
Tống Thanh Hàn hơi kinh ngạc, nhận lấy hộp giữ nhiệt sờ sờ, nắp hộp vẫn ấm áp. Cậu cười bất đắc dĩ: "Cảm ơn bác gái giúp em nha." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Ừ."
Họ không coi ai ra gì đứng đó nói chuyện với nhau, nghệ sĩ và nhân viên xung quanh ăn uống nhìn thấy cảnh này cũng lén lút hít một ngụm cơm chó.
Lúc trước không phải Sở Minh chưa từng tương tác với Tống Thanh Hàn trên Weibo, nhưng ai trong giới cũng biết có đôi khi hai người tương tác không phải bởi vì có tình cảm thật mà bởi vì PR vân vân.
Sở Minh đương nhiên không cần PR, nhưng Tống Thanh Hàn khi đó chỉ là diễn viên nhỏ bé còn gì! Khi đó màn tương tác của cậu và Sở Minh len thẳng lên hot search, tiếng tăm bay lên đỉnh, còn gián tiếp tác động đến doanh thu phòng vé của "Người thứ bảy", có thể nói là rất hiếm có. Nếu Tống Thanh Hàn thật sự cứu tiểu thư nhà họ Sở, dù cậu không quen thân Sở Minh lắm thì hắn cũng sẽ giúp cậu.
Nhưng xem tình huống hiện tại, người ta không chỉ là xã giao mà là quan hệ thân thiết.
Chẳng qua tuy rằng mọi người hoài nghi, nhưng nghĩ đến gia thế dòng dõi của Sở Minh thì đành không suy nghĩ nữa.
So với chuyện quan tâm đến nhà giàu, không bằng nghĩ diễn sao cho tốt, lúc làm hậu kỳ mới được lên hình nhiều.
Sở Minh chỉ đi lên gặp Tống Thanh Hàn, thấy cậu ngồi trên ghế ăn hết đồ ăn trong hộp mới cầm về, hàn huyên vài câu với Trương Thắng rồi rời đi.
Cả quá trình, trừ lúc đầu vứt cho Lí Nặc ánh mắt lạnh như băng, Sở Minh từ đầu đến cuối không trao đổi quá nhiều với người đoàn phim.
Sau khi đoàn người Sở Minh rời khỏi, nhân viên ở đây mới hi hi ha ha náo loạn lên, có người cầm đồ ăn vặt và đồ uống trong tay đến cạnh Tống Thanh Hàn, lời trong lời ngoài không dấu vết dò hỏi cậu, thái độ khác hẳn lúc trước.
Tống Thanh Hàn thầm thở dài một hơi, nhưng cũng cười cực kỳ tự nhiên, giống như là không nghe ra họ đang thăm dò.
Cáo già! Mọi người thầm mắng một tiếng, nhưng không thử hỏi tin tức của Sở Minh từ cậu nữa.
Lí Nặc lạnh lùng nhìn mấy diễn viên lúc trước còn xúm quanh mình một câu chị Nặc hai cậu chị Nặc cười đến là nhiệt tình giờ lại đến trước mặt Tống Thanh Hàn, hơi cong khóe môi.
Ai không muốn có quan hệ với người cao quý hơn tất cả mọi người như Sở Minh chứ? Thậm chí Tống Thanh Hàn, chẳng lẽ cậu ta chưa từng dùng tài nguyên của hắn chắc?
So với họ, sự thật lòng của mình đối với Sở Minh lại không đáng một đồng!
Lí Nặc nhớ đến ánh mắt đó của Sở Minh, lạnh như băng, không hề cảm xúc, cô cúi thấp đầu.
Chẳng lẽ, thật sự cô sai rồi sao? Cô chẳng qua, chẳng qua chỉ theo đuổi thứ mình muốn mà thôi...
Buổi sáng quay rất thuận lợi, hơn nữa Sở Minh đến nên Trương Thắng cũng tốt bụng cho mọi người nghỉ ngơi thêm nửa tiếng. Khi mọi người tiêu hóa hết đồ ăn ông mới đứng lên cầm loa hô một câu: "Chuẩn bị thôi."
Cảnh quay tiếp theo tiến hành ổn định, nhưng không biết sao mà trạng thái của Lí Nặc xuống dốc. Cả một cảnh quay dài cô bị NG mấy lần, tuy rằng sau đó tự cô chậm rãi điều chỉnh tốt, nhưng Trương Thắng đã hơi không vui.
Ông không thèm quan tâm mấy diễn viên này đang nghĩ gì trong đầu, chỉ cần họ quay phim cho tốt thì ông cơ bản mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng một khi bởi vì chút việc riêng cản trở quay phim... Trương Thắng sẽ không vui.
"Tố Lăng, cháu lại đây." Lúc trước Trương Thắng vẫn quen gọi tên Lí Nặc, nhưng lúc này ông lại đối xử bình đẳng gọi tên vai diễn của cô.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm. Lí Nặc run lên, đầu óc lúc trước bị Sở Minh làm cho mơ màng rốt cuộc tỉnh táo. Cô bình tĩnh lại đi đến chỗ ông.
Trương Thắng nhìn Lí Nặc, chợt thở dài một hơi, đưa cô đến chỗ không có ai: "Lí Nặc, chú và ba cháu là bạn nối khố, thiên phú của cháu cũng xuất sắc. Dưới sự dạy bảo của ba cháu, chú không ngờ lại được hợp tác với cháu."
Lí Nặc lẳng lặng theo sát ông, nhẹ giọng nói: "Ba cháu cũng thường xuyên nhắc tới chú."
"Lão già này hôm nay cậy già lên mặt." Trương Thắng dừng bước, xoay người nhìn cô, "Nể mặt ba cháu, chú không nói cháu câu gì, nhưng chú khuyên cháu một câu, Sở thị... Không phải người mà nhà họ Lí các cháu dây vào được."
"Nhưng mà..."
"Lí Nặc, cháu không còn là thiếu nữ nữa. Cháu ở trong giới này cũng đã hai mươi năm, vẫn chưa thấy rõ sao?" Trương Thắng cắt ngang lời biện giải của Lí Nặc, "Cháu quá điên rồ."
"Cháu chỉ muốn thử xem." Lí Nặc cau mày, ngang ngạnh nói, "Trước kia chú đã nói rồi mà. Không thử sao biết không thể?"
"Lại còn dùng câu của chú cãi lại." Trương Thắng lắc đầu, "Nhưng chuyện tình cảm này là phải anh tình em nguyện."
"Sở tiên sinh không có hứng thú với cháu, việc làm bây giờ của cháu là dây dưa mà thôi." Trương Thắng không nể tình chút nào bóc trần chuyện mà lúc trước Lí Nặc vẫn lựa chọn xem nhẹ.
"Cháu..."
"Cháu nghĩ lại đi."
"Chọc giận Sở tiên sinh, nhà họ Lí các cháu có thừa nhận được lửa giận của cậu ta không."
May mà hôm nay phần diễn của Lí Nặc đã gần hết rồi, Trương Thắng cho cô một mình ở đó ngẫm lại, nhấc chân về phim trường.
"Ok, còn một cảnh..."
Hôm nay Tống Thanh Hàn cần diễn rất nhiều cảnh, sau khi cậu và Tiêu Khanh Bản hợp tác diễn xong một đoạn trong miếu kia thì còn cảnh phim của riêng mình.
Diễn một mình có cả diễn viên quần chúng trông có vẻ đơn giản hơn, nhưng thật ra yêu cầu đối với diễn xuất của diễn viên lại khắc nghiệt hơn. Bởi vì khi diễn, nếu anh không căn cứ vào đối phương để điều chỉnh trạng thái của mình, thậm chí có đôi khi không cẩn thận đài từ vội quá làm lộn xộn thì số lần NG không phải ít.
Lâm Vân so ảnh chụp trang điểm lại cho Tống Thanh Hàn, dặm thêm ít phấn cho cậu: "Xong rồi."
"Cám ơn chị Vân." Tống Thanh Hàn mỉm cười với cô, sau đó đứng dậy đi về miếu.
Lâm Vân thu túi trang điểm, liếc nhìn xung quanh.
Người lúc trước ngầm cười Tống Thanh Hàn hiện tại lại trông mong nhìn cậu, thật sự là vừa châm chọc... lại vừa buồn cười.
Họ chỉ thấy Tống Thanh Hàn và Sở Minh có quan hệ tốt, nhưng không ý thức được với năng lực của cậu thì chỉ cần có một cơ hội, cậu sẽ đứng vững chân trong giới.
Thay vì nương theo Tống Thanh Hàn làm quen với Sở Minh, không bằng tự mình thắt chặt quan hệ với cậu.
"Lâm Vân, chị may thật đấy... Tống Thanh Hàn này được Sở tiên sinh nâng đỡ..."
Lâm Vân mỉm cười nghe một thợ trang điểm của đoàn phim lải nhải, hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy, tôi cũng thấy tôi may mắn."
Không thì sao cô có thể phát hiện ra minh châu từ giữa một đống gạch ngói vụn chứ?
"Cảnh bảy, bắt đầu!" bản cắt cảnh cạch một tiếng, Tống Thanh Hàn nhắm mắt. Khi mở ra, dường như cậu đã thay đổi thành một người khác, trở nên tối tăm thô bạo. Sự bình tĩnh trên mặt tự dưng làm cho người ta cảm thấy lạnh cả người. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu thong thả đi vào phạm vi quay, đi đến chỗ quạt gió mở lớn nhất phần phật thổi bay y bào màu đen, giống như một con bướm đen sắp bay lên theo gió, đầy vẻ sa đọa.
Gương mặt tuấn tú như họa, rõ ràng là nhất phái tiên gia lại khiến cho người ta cảm thấy lòng bất an, giống như một con ác thú bị giam cầm trong cơ thể, hơi vô ý là sẽ thoát ra cắn nuốt hết tất cả mọi thứ và chính mình.
Thanh cao và sa đọa, thành tiên và nhập ma đan xen trên người cậu. Cậu khi thì sáng trong như trăng sáng, khi thì hắc ám như Tu La.
Máy quay vẫn quay những thay đổi biểu cảm của Tống Thanh Hàn, khi sự bình tĩnh trên mặt cậu vỡ ra, Trương Thắng ra hiệu, tổ đạo cụ nháy mắt hành động.
"Haa --" cáp treo nháy mắt căng lên, Tống Thanh Hàn đạp trên không trung, toàn thân chỉ có phần eo chịu lực lại vẫn bày ra động tác cực kỳ tuyệt đẹp tự nhiên. Chậm rãi lắc lư trong không trung như vậy làm người ta cảm thấy cậu đã điên.
Trong nguyên tác cảnh này là cảnh trước khi Vô Diêu tiên quân chết. Y bị Tố Lăng đánh vỡ đan điền, bóp nát ma đan, không tránh khỏi cái chết.
Linh lực còn sót lại của y vẫn giúp y sống như phàm nhân, nhưng mà y lựa chọn dùng hết linh lực của mình. Đó là cái chết không tránh khỏi, chẳng phải là y điên rồi còn gì?
Nếu đọc nguyên tác, Vô Diêu tiên quân đúng là một kẻ ngụy quân tử, tiểu nhân. Ở trong nguyên tác lần đầu tiên độc giả đọc kết cục này cũng vỗ tay tỏ ý vui mừng, vô cùng vui vẻ gửi phần thưởng cho Bảo Tháp Trấn Hà Yêu.
Nhưng Bảo Tháp Trấn Hà Yêu vẫn thất vọng. Vô Diêu xem như nhân vật anh viết bằng trái tim, cũng có chỗ sáng tạo, nhưng lại chỉ có mấy độc giả ít ỏi nhận ra được.
Không biết lần này anh bán bản quyền đi là đúng hay là sai.
Trương Thắng không biết tâm tư của Bảo Tháp Trấn Hà Yêu, ông xem Tống Thanh Hàn trong máy quay hành động gần như thôi thúc mỹ cảm, ống tay áo tung bay và mái tóc dài đen quấn quanh, gương mặt lạnh lùng và đôi môi đỏ tươi hơi cong lên cùng tồn tại. Chỉ nhìn một cách đơn thuần gương mặt hoặc là đôi môi cũng cảm thấy người nọ là tiên, là ma.
Cảnh cuối cùng, cáp treo hạ xuống. Vô Diêu nản lòng té xuống đất, hoàn toàn không còn sự lạnh thấu xương và thô bạo lúc trước, như là đang ngủ, an tường mà điềm tĩnh.
"Cut --" kết thúc cảnh này, đến khi giọng Trương Thắng vang lên bên tai, người bên cạnh mới hoảng hốt hoàn hồn, trong đôi mắt vẫn còn vẻ hoang mang.
Không có lạnh lẽo, cũng không có bi thảm, y chết thật sự an tường, quá thoải mái so với tội nghiệt của y. Nhưng khi ánh mắt họ chạm đến khuôn mặt y, lại không ai đành lòng nói ra lời trách móc nặng nề.
Đây là "đạo" của Vô Diêu.
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, y chứng minh lời của mình.
Đó là "ngụy".
Cả đời y sống trong lớp vỏ ngụy trang, cho dù là một khắc cuối cùng y cũng dùng lời của mình cho mình một cái chết thể diện.
Y là ngụy quân tử, khi chết cũng là ngụy quân tử.
Nguyên tác không miêu tả kĩ, mà mấy đoạn bị lược đi được Tống Thanh Hàn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Cậu đứng lên phủi trang phục trên người, chờ nhân viên đến gỡ mũ quan trên đầu xuống. Cậu tìm cái ghế ngồi xuống, thở hắt ra.
Cảnh quay cáp treo này khoảng hai mươi mấy phút, toàn bộ quá trình Tống Thanh Hàn chỉ có thể dựa vào lực cân bằng của mình để chống đỡ, còn phải làm ra các loại động tác, duy trì mỹ cảm của động tác. Đây là một chuyện cực kỳ tốn sức.
Lâm Thiện bưng một cốc nước đường cho cậu bổ sung thể lực, sau đó ôm quần áo đứng cạnh cậu, biểu cảm như thể chuyện đương nhiên.
"Vừa rồi cậu... Diễn rất khá." Lí Nặc đến từ bao giờ liếc nhìn Lâm Thiện, nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn chị Nặc đã khen." Tay Tống Thanh Hàn vẫn hơi run, trên môi lại vẫn là nụ cười hiền lành, trông thuần khiết vô hại.
Lí Nặc dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, do dự một chút, khẽ nói: "Xin lỗi."
Tống Thanh Hàn nhíu mày.
"Chuyện lúc trước là tôi không đúng." Lí Nặc mím môi, bảo một nghệ sĩ như cô đi giải thích với một diễn viên mới, quả thật làm cho cô cảm thấy lòng không thoải mái.
Lí Nặc kìm cảm xúc dâng lên ở đáy lòng xuống, cúi thấp đầu: "Lúc trước tôi soi mói quá."
Tống Thanh Hàn kéo ghế ra, cười nói: "Chị Nặc đừng để bụng."
Nhưng cậu không nói có chấp nhận lời giải thích này hay không.
Lí Nặc mấp máy môi, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ ngồi cạnh Tống Thanh Hàn, nhận cốc nước không đường trợ lý đưa cho, cúi đầu uống một ngụm.
Đoạn diễn khó nhất của Tống Thanh Hàn đã quay được bảy tám phần, kế tiếp cậu chỉ đi theo đoàn phim, chờ khi nào đạo diễn đột nhiên vỗ gáy có suy nghĩ mới, sau đó ngoan ngoãn thay quần áo, phối hợp với đạo diễn quay rất nhiều cảnh.
Sở Minh ở lại một tuần, bởi vì chuyện công ty lại vội vàng chạy về.
Ngày hắn về, Tống Thanh Hàn xin Trương Thắng cho nghỉ để tiễn hắn đi một đoạn.
Trương Thắng vung tay lên – cho phép!
Sở Minh là kim chủ của đoàn phim, Tống Thanh Hàn quay gần xong rồi, cậu lại có thể tạo mối quan hệ tốt với hắn, xin nghỉ một ngày có sao?
Chỉ lùi mấy cảnh diễn của cậu lại chút thôi.
Sân bay tỉnh An Huy.
"Đi đường bình an." Tống Thanh Hàn đeo khẩu trang đưa Sở Minh đễn chỗ đăng ký, cầm tay hắn trong đám người chen chúc.
Sở Minh nhìn ánh mắt trong veo của Tống Thanh Hàn, muốn hôn mắt cậu.
Nhưng hiện tại thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng.
Cuối cùng hắn vẫn nắm ngón tay cậu, tạm biệt cậu ở khoảng cách gần gũi mà không thân mật, cầm vé máy bay đi vào trong.
Tống Thanh Hàn đứng ở ngoài nhìn bóng dáng hắn đi xa, kéo mũ trên đầu xuống, khi Sở Minh quay lại nhìn, cậu cong mắt, ánh sáng trong mắt lóe ra.
Bóng dáng Sở Minh biến mất.
Tống Thanh Hàn bước nhanh ra ngoài, lại có người nhận ra Sở Minh, chen sang bên này.
"Tống Thanh Hàn!" Đột nhiên không biết là ai kêu một tiếng, rất nhiều người đổ dồn mắt sang nhìn.
Cậu nhíu mày, lướt qua một vài người qua đường bước nhanh rời khỏi sân bay, gọi một chiếc xe ở ven đường vội vàng đi.
Nhưng dù vậy, vẫn có người nhanh nhẹn chụp ảnh cậu rời đi, có cả bóng dáng khi Sở Minh soát vé, caption "233333 không thể ngờ là đi du lịch một chuyến lại được ăn đường!"
Tài khoản Weibo này rất có tiếng, kỹ thuật cắt nối biên tập hạng nhất, cũng hay kéo fan cho idol.
Lúc trước cp Thanh Minh nổi như cồn cũng nhờ vào kỹ năng edit như thần của cô. Cô ghép tất cả tư liệu sống thành câu chuyện hoặc ngọt hoặc ngược, do đó thu hoạch một đống fan cp.
Chẳng qua gần đây bởi vì Tống Thanh Hàn đi quay phim mà Sở Minh thì rất ít khi tham dự hoạt động không cần thiết nên cp Thanh Minh cũng dần dần giảm nhiệt. Chủ Weibo này dùng hết tư liệu rồi, đành ôm tâm lý tình cờ gặp được đoàn phim "Trấn sơn hà", đi du lịch tỉnh An Huy một chuyến.
Nhưng cô không ngờ là vừa mới xuống chưa được một lát đã có một miếng đường to chà bá nhét vào miệng mình!
Ngọt!
Cô nhanh tay chụp ảnh, chọn ảnh đăng lên, sau đó ôm camera của mình tách tách đi vào khách sạn, mở máy tính lạch cạch edit video.
Nhưng cô không ngờ là ảnh chụp mình tiện tay đăng này lại nổi rần rần trên mạng.
Hiện tại là thời đại nhan sắc, không nói đến bản thân Tống Thanh Hàn vốn là một thanh niên có gương mặt cực kỳ đẹp, điều kiện ngoại hình của Sở Minh cũng không kém. Khi hai người họ đứng với nhau, khí chất như là hoàn mỹ trời sinh. Trong ảnh chụp động tác của hai người rõ ràng không quá thân mật, lại không biết bởi vì nguyên nhân góc độ hay là sao, ánh mắt Sở Minh luôn có vẻ dịu dàng hơn nhiều. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
@ Người bình thường Lý mỗ mỗ: Á đù lúc sinh thời cp rốt cục lại phát đường 1551!
@ Mỹ nhân nằm giường: Mẹ hỏi sao mắt con đỏ, vì cp của con lại phát đường ạ...
@123: Từ từ, tôi thấy không hiểu nổi các cô đang nói cái gì thế? Đây không phải hai thằng đàn ông hả? Mọi người đều nói là anh em, sao bị các cô xem như là tình yêu thế?!
@ Là Tịch không phải Thiến: [xem thường] Chúng tôi biết họ là bạn tốt, nhưng có ảnh hưởng đến cp của chúng tôi không?!
@123:...... Còn có chuyện này hả?
Tài khoản Weibo này không quan tâm đến động tĩnh dưới bài đăng, không biết có bao nhiêu người đã mở ra cánh cửa mới rồi.
Cô nhanh chóng edit video đăng lên mạng. Đoạn video ngắn nháy mắt được mấy trăm lượt forward.
Đây là một câu chuyện tình yêu điển hình.
Trong video không chỉ có ảnh ở sân bay hôm nay mà còn nhiều ảnh khác, máu chó.
Trong video, Sở Minh mặc tây trang giày da, thân phận cũng là một chủ tịch, Tống Thanh Hàn vẫn là ngôi sao. Chẳng qua họ không phải "bạn tốt", mà là "người yêu" yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh mắt của Sở Minh khi nhìn Tống Thanh Hàn luôn dịu dàng mà kìm nén, mà lúc cậu cụp mắt chớp mi, dường như cũng có thần giao cách cảm với hắn.
Chẳng qua máu chó thì máu chó, sau khi hai người yêu nhau, theo thường lệ sẽ bị người nhà Sở Minh ngăn cản, bởi vì ba mẹ ép buộc mà chia lìa...
May mà cuối cùng hai người vẫn lay động được ba mẹ, đến với nhau.
Ngắn ngủn vài phút, nội dung quả thực phong phú đến bất ngờ.
Không nói đến hai người Sở Minh và Tống Thanh Hàn vốn còn có độ đề tài, nhìn mặt hai người họ đã là một loại hưởng thụ!
Không nghi ngờ gì, video này được điên cuồng lan truyền, người dùng Weibo thấy fan cp không ngừng lớn mạnh, fan cũ thì rất được an ủi.
Cuối cùng cũng có cơm chó!
Nhưng hôm sau cô lên Weibo xem, vẫn bị lượng forward đột nhiên tăng vọt làm cho sợ ngây người.
"... Chắc mình được nhiều like lắm đây." Cô ngơ ngác nhìn màn hình, thì thào nói.
Tác giả có lời muốn nói: Sở ・ ủykhuất ・ Minh: Không hôn được Hàn Hàn, ủy khuất quạ.
Hàn Hàn: Moaz