"Anh là của em." Sở Minh thấp giọng đáp, thành kính hôn mi tâm Tống Thanh Hàn.

Cậu híp mắt, kéo cà vạt của hắn siết chặt.

"Anh là của em." Tống Thanh Hàn lặp lại một lần nữa, ngẩng đầu lên hôn cằm Sở Minh một cái, sau đó dường như cậu ghét bỏ hắn sững sờ cứng ngắc ở đó, hơi nhíu mày, kéo cà vạt nhẹ nhàng kéo đầu hắn xuống.

Khi Tống Thanh Hàn hôn, Sở Minh vẫn chưa hoàn hồn, nhưng khi xúc cảm mềm mại dừng ở môi hắn, thân thể hắn lại phản ứng trước.

Hắn buông lỏng bàn tay nắm vô lăng ra, nhẹ nhàng siết bả vai Tống Thanh Hàn, khi chạm vào bả vai gầy trơ xương của cậu, hắn nhíu mày, khẽ vỗ lưng cậu.

Nỗi nhớ nhung sau thời gian dài không gặp và sự bất mãn vì Lí Nặc thòm thèm Sở Minh làm cho Tống Thanh Hàn trở nên càng chủ động hơn chút. Cậu buông lỏng bàn tay đang siết cà vạt của Sở Minh, giơ tay ôm vai hắn, chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn.

Mãi cho đến khi hơi thở của Tống Thanh Hàn đứt quãng, trong mắt nổi lên hơi nước, Sở Minh mới nhẹ cắn môi cậu, cách xa cậu ra một chút.

"Em gầy đi." Sở Minh lau khóe miệng Tống Thanh Hàn, "Bao giờ mới đóng máy?"

Tống Thanh Hàn thở hổn hển vài hơi, giơ tay vuốt tóc: "Theo tiến độ bây giờ thì chắc là còn nửa tháng là đóng máy."

"Nửa tháng à..." giọng Sở Minh trầm trầm, nghe vào rất là tủi thân.

Diễn viên là vậy đấy, một khi nhận việc thì quay phim mấy tháng đã là ít.

"Nửa tháng nhanh lắm mà." Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Minh, lòng cậu mềm nhũn, cậu giơ tay xoa đầu hắn.

"Ừ." Sở Minh rầu rĩ lên tiếng.

Tống Thanh Hàn thầm thở dài trong lòng, vỗ vỗ bờ vai hắn, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh nói muốn ngắm phong cảnh gần đây còn gì? Em dẫn anh đi xem nhé."

Sở Minh: "..." 

Sở Minh đỗ xe ở bãi đỗ xe trong thôn, sau đó Tống Thanh Hàn đưa hắn đến thôn Hoàng Sơn Phương.

"Mấy hôm nay chúng em quay phim ở đây..." Bởi vì người đến người đi nên Tống Thanh Hàn và Sở Minh đều đeo khẩu trang và đội mũ. Họ sóng vai đi cùng nhau, cậu chỉ ngẫu nhiên đi qua mấy chỗ, sau đó nhỏ giọng kể chuyện quay phim cho hắn nghe.

Sở Minh đi cạnh cậu lẳng lặng chăm chú nghe.

Khu Hoàng Sơn cao ngất trong mây, đêm đen tăm tối làm nó vô cùng đồ sộ.

Du khách mệt mỏi đi ra ngoài, Tống Thanh Hàn đi ngược đường với họ.

Đến khi hai người đi dạo ở ngoài một vòng quay về, trong khu nhà vẫn đầy ắp tiếng cười nói. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Sở tiên sinh." Cạnh cửa trong bóng đêm, Lí Nặc chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn Sở Minh kìm nén mà cuồng nhiệt, "Anh còn nhớ em không?"

Có lẽ Lí Nặc cố ý ăn vận, bộ váy bó sát người phô bày dáng người của cô, rất cuốn hút.

"..." Sở Minh nhíu mày, dừng bước, "Cô là ai?"

Lí Nặc mở to hai mắt, khiếp sợ: "Anh không nhận ra em sao?" 

Cô vốn tưởng năm đó Sở Minh không muốn phân tâm vào chuyện tình cảm cho nên sau khi hắn mặc kệ sự theo đuổi của cô, cô cũng không cảm thấy quá bất mãn. Cô lựa chọn ra nước ngoài phát triển cũng vì muốn bước đến một vị trí cao hơn, quay về có thể nhận được đại diện phát ngôn sản phẩm của tập đoàn Sở thị, sau đó có thể từ từ nước ấm nấu ếch với Sở Minh.

Nhưng giờ Sở Minh lại hỏi cô, cô là ai?

Sở Minh Nhìn thấy vẻ mặt Lí Nặc đầy vẻ không thể tin được, cau mày: "Xin hỏi cô có chuyện gì không?"

Lí Nặc lắc đầu, hồn xiêu phách lạc: "Không... Không có chuyện gì."

Sở Minh hơi nhướng mày, vòng qua cô đưa Tống Thanh Hàn đi thẳng.

Lí Nặc đứng một lát mới hoàn hồn.

Cô vén tóc ra sau tai, sau đó dời chân, vững vàng đi vào phòng.

"..." cô vừa mới xuất hiện ở cạnh cửa, tiếng cười trong phòng lại ngừng.

"Sao thế, mọi người đang nói gì vui à?" Lí Nặc vịn khung cửa, vẻ mặt lạnh như băng, "Nói cho tôi nghe cùng đi." 

Nghệ sĩ ở đây anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng Tiêu Khanh Bản phá tan sự yên lặng: "Vừa nãy trợ lý của Sở tiên sinh đến cho chúng ta một ít đồ ăn, chị không ở đây nên mọi người để lại một ít cho chị..."

Lí Nặc dời mắt nhìn bàn, trên đó là một đống đồ ăn, màu sắc làm người ta nhìn mà thèm.

Cô đi vào cầm một phần salad rau trộn chưa bị động vào, không lên tiếng đi lên tầng.

Cô đi rồi, bầu không khí trong phòng khách cũng thả lỏng.

Người ở đây lăn lộn mãi trong giới giải trí, ai mà không phải là kẻ khôn khéo chứ? Huống chi Lí Nặc không che giấu thái độ, chẳng qua bởi vì cô có gia thế tốt, địa vị trong giới của cô cũng cao cho nên không có ai dám nói gì mà thôi.

Chẳng qua không dám nói cũng không có nghĩa là không bàn tán.

Lí Nặc có gia thế khủng, ba mẹ đều là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới nghệ thuật, từ nhỏ cô đã có tiếng là sinh ra trong gia đình danh giá, được lên màn hình lớn từ lúc còn bé.

Nhưng gia thế của cô lay động được giới giải trí cũng không có nghĩa là khi đối mặt với Sở tiên sinh còn lay động được.

Sở Minh có thân phận gì? Lí Nặc ở trong giới xuôi gió xuôi nước thành quen, nhiều người nể cô, không có nghĩa Sở Minh sẽ nể.

Lí Nặc đi được như ngày hôm nay, không biết đã giẫm lên vị trí của bao nhiêu người, cũng không biết đã cướp đi cơ hội của bao nhiêu người. Tuy rằng giới này là cá lớn nuốt cá bé, nhưng ai dám cam đoan trong lòng mình không có một chút oán giận chứ?

Người ở đây có lẽ không có khúc mắc gì với Lí Nặc, nhưng nói là người tốt thì cũng chưa chắc.

Hiện tại thấy Lí Nặc bị Sở Minh làm cho nghẹn họng, ngoài miệng không nói, trong lòng họ lại sung sướng vô cùng.

Lí Nặc đứng ở cầu thang nhìn đám người yên lặng sau khi mình rời đi, cong môi cười, sau đó cầm salad rau trộn quay về phòng của mình.

Tống Thanh Hàn đưa Sở Minh quay về khu nhà ở của mình, không nói một câu nào.

Hắn cũng không lên tiếng theo sát sau cậu.

"Anh Hàn, anh về rồi à?" Tiêu Lãng nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu, sau đó vừa ngước mắt lại thấy Sở Minh theo sau Tống Thanh Hàn.

"Sở, Sở tiên sinh!" hắn lắp ba lắp bắp, chào Sở Minh một tiếng.

Tống Thanh Hàn mỉm cười với hắn, sau đó tiếp tục đi lên tầng.

Sở Minh cũng đi theo.

Tiêu lãng: "..."

Anh Hàn có mâu thuẫn gì với Sở tiên sinh hả?

Hắn tò mò nhìn cầu thang, nhưng vẫn thức thời không đi theo.

"Tiêu Lãng." Đan Doanh Doanh nhìn thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn và Sở Minh biến mất ở cầu thang mới che miệng nhỏ giọng nói, "Hóa ra thầy Hàn là bạn của Sở tiên sinh thật hả?"

"Đúng." Tiêu Lãng hoàn hồn, gật đầu, "Ai cũng biết còn gì?" 

Đan Doanh Doanh cắn môi: "Em tưởng họ chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Nhưng hiện tại xem ra hình như quan hệ của Tống Thanh Hàn và Sở tiên sinh rất tốt?

Nếu...

Tiêu Lãng nhìn biểu cảm của Đan Doanh Doanh, khẽ lắc đầu.

Lại là một kẻ mơ mộng hão huyền.

Ngay cả Lí Nặc cũng bại dưới tay Sở Minh thì sao Đan Doanh Doanh có tự tin dám có ý với hắn chứ?

So với leo lên giường Sở Minh, còn không bằng kết bạn với Tống Thanh Hàn.

Ánh mắt Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn vừa rồi...

Trong giới không ít chuyện này, khác ở chỗ có người truyền chuyện này ra hay không.

Với địa vị của Sở Minh... Chỉ cần mình chút có ý nghĩ như vậy trong đầu thì hôm sau mình nên cuốn gói ra đi là vừa.

Hắn nhìn Đan Doanh Doanh còn đang ước ao, lắc đầu, quay về phòng.

Đương nhiên Đan Doanh Doanh nhận ra Tiêu Lãng không đồng tình với mình, nhưng có cơ hội tốt như vậy, ai mà không muốn chứ? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cô ta đã chịu đủ cái lão già ngồi không mà hưởng kia rồi!

"Hàn Hàn." Khi Tống Thanh Hàn mở cửa đi vào định đóng cửa, Sở Minh vội đi nhanh vài bước, chặn cánh cửa sắp khép lại, "Anh sai rồi."

"Anh biết là tốt." Tống Thanh Hàn buông cửa ra, cho Sở Minh lẻn vào từ bên ngoài.

"Hàn Hàn, em đang ghen." Sở Minh nhớ ra rốt cuộc Lí Nặc là ai. Nói ra thì gia đình Lí Nặc có tí quan hệ với mẹ hắn, đó cũng là nguyên nhân lúc trước cô ta hấp tấp dây dưa với hắn, hắn cũng nể mặt cô ta.

"Ừ." Ngoài dự kiến của Sở Minh, Tống Thanh Hàn lưu loát thừa nhận, "Không được chắc?"

"Không..." Sở Minh ho nhẹ một tiếng, "Anh chỉ..."

Không ngờ Tống Thanh Hàn lại thẳng thắn như vậy.

"Chẳng lẽ bạn trai của em bị người khác thèm khát, ngay cả quyền ghen em cũng không có sao?" Tống Thanh Hàn mím môi, sau đó lại cúi đầu lấy quần áo trong tủ.

Sở Minh đi vào ôm bờ vai của cậu, nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà người anh yêu nhất là Hàn Hàn."

"Thế thì sẽ có yêu thứ hai." 

Sở Minh: "..."

Bạn trai đột nhiên ghen làm sao bây giờ, online chờ rất cấp bách!

"Không có." 

"Thích nhất là Hàn Hàn."

Tống Thanh Hàn cụp mắt, môi cong lên.

Sở đại cẩu trông mong nhìn cậu.

"Đi tắm rửa đi." Tống Thanh Hàn lục tìm được một cái áo sơ mi khá rộng trong tủ, sau đó cầm áo hỏi, "Anh có đem quần áo đến đây không?"

"... Không." 

Đã là du xuân của công ty thì công ty phải đặt phòng khách sạn. Sở Minh chỉ cầm theo một ít hành lý nhưng đã bị Ngụy Khiêm mang đến khách sạn hết rồi.

Tống Thanh Hàn cũng không ngạc nhiên, đưa áo sơ mi cho hắn, sau đó lại tìm một cái quần lót mới nhét vào tay hắn: "Anh đi tắm nhanh lên." 

Sở Minh cầm quần áo Tống Thanh Hàn đưa cho, sau đó bị cậu đẩy vào phòng tắm.

Hắn nhìn cửa phòng tắm bị cậu đóng lại, cười khẽ, sau đó treo quần áo lên, vặn nước ấm tắm rửa.

Lúc hắn đi ra khỏi phòng tắm, Tống Thanh Hàn đã trải giường xong, ngồi ở mép giường cúi đầu đọc kịch bản.

Đèn giường ấm áp chiếu lên người cậu, tạo nên vầng sáng mông lung lại ấm áp.

"Anh tắm xong rồi à?" Tống Thanh Hàn nghe thấy tiếng nước ngừng cửa phòng tắm mở, ngẩng đầu lên nhìn phòng tắm.

Sở Minh cầm khăn mặt lau tóc, sau đó bị Tống Thanh Hàn ấn xuống ghế, cầm máy sấy sấy khô mái tóc ướt sũng.

"Hàn Hàn, em không giận chứ?" Sở Minh trông mong hỏi.

"Em không giận." Tống Thanh Hàn vuốt tóc hắn, bật cười.

Sở Minh: "..."

Dù sao thì Hàn Hàn cười là được rồi.

"Hôm nay anh ngồi xe cả ngày cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ trước đi." Tống Thanh Hàn nhìn thấy sự mỏi mệt chôn sâu trong mắt Sở Minh, lòng mềm nhũn, vỗ vai hắn, "Em đi tắm rửa một lát."

Sở đại cẩu ngoan ngoãn gật đầu, bị dẫn đến bên giường, cầm chăn chớp mắt.

"Mau ngủ đi." Tống Thanh Hàn nghiêm mặt nói.

Sở Minh nhắm hai mắt lại.

Tiếng nước tí tách lại vang lên trong phòng tắm, xuyên thấu qua cánh cửa.

Sở Minh nằm trên giường, mùi sữa tắm quanh quẩn.

Gần đây hắn quá mệt mỏi. Một công ty khổng lồ không thể bỏ đấy mặc kệ không quản lý, hơn nữa từ thủ đô đến đây đường đi xóc nảy, hắn cũng mỏi mệt.

Ngửi mùi của Tống Thanh Hàn, Sở Minh bất giác ngủ say.

Tống Thanh Hàn tắm rửa xong đi ra, thấy Sở Minh ôm chăn, nhắm hai mắt ngủ.

Lúc hắn ngủ không còn sự dịu dàng như khi đối mặt với cậu, gương mặt lạnh lùng cho dù ngủ cũng có vẻ uy nghiêm.

Tống Thanh Hàn đứng bên giường nhìn một lát, sau đó hôn môi Sở Minh một cái: "Ngủ ngon." 

Sở Minh trong lúc ngủ mơ hơi nhếch khóe môi, như đang mơ giấc mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tống Thanh Hàn dậy Sở Minh vẫn chưa tỉnh lại. Cậu xuống tầng cầm bữa sáng để phần cho hắn, sau đó mới theo đoàn phim xuất phát đến chỗ quay.

Dọc theo đường đi, nghệ sĩ cứ nhìn Tống Thanh Hàn mãi, thậm chí ngay cả Trương Thắng cũng đăm chiêu nhìn cậu.

Bọn họ vốn tưởng Sở Minh và Tống Thanh Hàn là loại quan hệ đó, nhưng hiện tại cậu giống như chẳng sao cả, ngược lại là Sở Minh khi họ xuất phát vẫn chưa dậy...

Nghĩ như vậy, biểu tình của họ càng thêm vi diệu.

Chẳng lẽ họ đoán sai rồi à?

"Anh Tiêu?" Tống Thanh Hàn đi theo Tiêu Khanh Bản, khi Tiêu Khanh Bản nhìn sang lần thứ ba, cậu mỉm cười tò mò. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Khụ... Sở tiên sinh anh ấy..." Tiêu Khanh Bản khụ một tiếng, cảm thấy hỏi ra cũng không hay.

"Hôm qua Sở Minh đi lại mệt nhọc, cho nên vẫn chưa dậy." Tống Thanh Hàn cười khẽ.

"Ồ..." Tiêu Khanh Bản như trút được gánh nặng, "Tình cảm của cậu với Sở tiên sinh không tệ nhỉ."

"Vâng." Tống Thanh Hàn thoải mái gật đầu, ngược lại làm cho sự hoài nghi trong lòng người lúc trước hoài nghi cậu và Sở Minh có quan hệ gì tan biến.

Tống Thanh Hàn tỏ vẻ thoải mái như vậy, trông không giống như là bị bao dưỡng mà nhỉ.

Chẳng lẽ là chân ái? Ý nghĩ này vừa nảy ra, mọi người lại phủ quyết.

Người có gia thế như Sở thị khác với họ, bao dưỡng một hai người đàn ông chơi cho vui, quá lắm thì bị nói vài câu phong lưu không kềm chế được rồi thôi, nếu thật sự yêu đàn ông, người đầu tiên phản đối chỉ sợ sẽ là người trong nhà Sở Minh.

Chân ái? Sao có thể.

Mọi người thu hết tâm tư không thể phơi bày của mình lại. Không thể không thừa nhận, Tống Thanh Hàn và Sở Minh chắc chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết thôi.

Cũng đúng, người ta cứu chị của Sở Minh, theo lý, cũng quả thật đáng để hắn kết bạn.

Cảnh hôm nay quay ở sườn núi, nơi đó có một tòa miếu trông rất cổ xưa, rất giống ngôi miếu mà Diệp Cảnh ngộ đạo trong nguyên tác. Trương Thắng đã liên hệ với nhân viên quản lý khu thắng cảnh để thuê ngôi miếu này một ngày.

Nói cách khác, họ phải quay xong cảnh trong ngày hôm nay, nếu không thì không có cơ hội quay lại.

Tống Thanh Hàn vừa đến, Trương Thắng đã vội gọi nhân viên di chuyển thiết bị, nhóm diễn viên cũng biết hôm nay rất gấp nên cũng thuận tay giúp.

"Ok, cảnh đầu, bắt đầu!" Trương Thắng thấy đã mọi người đã chuẩn bị xong, không nhiều lời, giơ tay lên trước máy quay.

"Chúng sinh có tự pháp, vạn vật đều có thể thành tiên nhập đạo, chỉ có khám phá hư ảo tự thân, minh xét đạo tâm, mới có thể đắc đạo thành thượng tiên." Vô Diêu mặc huyền y, khuôn mặt lạnh lùng kiêu căng, trong mắt đầy vẻ thô bạo, "Đáng tiếc, hôm nay ngươi không khám phá được hư vọng, cũng không trốn nổi bản tâm." 

Ngồi ở trước mặt y là Diệp Cảnh đau đau đớn, gân xanh trên mặt nổi lên, đỏ đậm đến độ đáng sợ.

"Phệ tâm công của bản tôn thế nào?" Vô Diêu nâng cằm Diệp Cảnh lên, cong môi cười, "Ta đã nói là tâm giai phá, ngươi và huyết mạch của Diệp thị, chỉ để bản tôn dùng." 

Y buông tay nắm cằm Diệp Cảnh ra, dường như ghét hắn, cau mày thuận tay vận công tinh lọc mình.

Diệp Cảnh càng ngày càng hoảng hốt, có vẻ là sắp tới một điểm cực hạn.

Vô Diêu thè lưỡi liếm môi, trong mắt tràn ngập sự thô bạo mơ hồ và tham lam thèm nhỏ dãi.

"Tốt, cut --" Trương Thắng hài lòng nhìn cảnh này, dừng lại ở ánh mắt của Vô Diêu.

Thô bạo, tham lam, thèm nhỏ dãi... dưới những cảm xúc làm kẻ khác chán ghét này, dường như còn cất giấu gì đó mà kẻ khác khó nắm bắt. Nhưng cảm giác mà kẻ khác khó nắm bắt như vậy ngược lại làm cho vai Vô Diêu này trông không ghê tởm đáng sợ nữa, ngược lại là trung tính đi.

Cho dù ông đã khen rất nhiều lần, lại vẫn phải thầm khen, tốc độ tiến bộ của Tống Thanh Hàn... Thật sự là quá nhanh.

Lúc đầu diễn cậu có thể bị NG chín mười lần, nhưng hiện tại cho dù cậu diễn với Tiêu Khanh Bản mới cầm giải Ảnh đế cũng có thể giấu đi một chút khiếp sợ rồi.

Nếu Tống Thanh Hàn vẫn vững vàng tiến lên như thế, đại Ảnh đế tiếp theo trong giới là ai còn chưa biết chừng.

"Cảnh tiếp!" Mà thôi, chuyện này không nằm trong phạm vi lo nghĩ của ông. Chỉ cần Tống Thanh Hàn chăm chỉ quay phim khi ở đoàn, sau này cậu thế nào có liên quan gì đến ông đâu?

Ông cũng chỉ là lão nghệ thuật gia sắp về hưu mà thôi.

"Vô... Diêu..." Diệp Cảnh cắn chặt khớp hàm, giọng tràn ngập nỗi hận thù, "Diệp thị... Là ngươi..."

Vô Diêu đứng trước mặt hắn, cao cao tại thượng: "Phải thì sao, không phải thì sao." 

Y nâng tay lên, dùng tốc độ cực nhanh cách khoảng không bóp cổ Diệp Cảnh. Mặt Diệp Cảnh nháy mắt đỏ như nhỏ máu, trông cực kỳ đau đớn.

"Bản tôn không chờ nổi." Vô Diêu híp mắt, "Huyết mạch nhạt một chút... Thật ra cũng chẳng có gì." 

"Phụt --" Diệp Cảnh phun một ngụm máu đỏ sậm, tập trung tất cả linh lực còn lại về tay, định cá chết lưới rách với Vô Diêu một lần.

Vô Diêu cười khinh thường.

"Chết đi --" ánh mắt Diệp Cảnh thay đổi, hắn giơ tay về phía Vô Diêu.

Vô Diêu khẽ nhúc nhích, tay áo tung bay, thế công của Diệp Cảnh không chạm được đến y.

"A..." Một giọng nữ nhẹ nhàng chợt vang lên bên tai Vô Diêu, Tố Lăng lúc trước bị dẫn đi đột ngột xuất hiện trong miếu, bạch lăng trong tay phi thẳng tới trời cao, tung bay quay lại, quấn chặt lấy Vô Diêu.

"Không mau tỉnh lại đi!" Nàng khẽ quát một tiếng, ý thức Diệp Cảnh chấn động, hắn mở to hai mắt.

Bạch lăng trên người Tống Thanh Hàn được phụ trách đạo cụ quấn lên, sờ mềm mại cũng không quá chặt, không ảnh hưởng gì đến cơ thể. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn rút lui hai bước về sau theo kịch bản, sau đó thấy đùi căng thẳng, bạch lăng quấn quanh siết lại. Nếu cậu không đúng lúc ổn định lại thì sợ là bị xấu mặt trước mắt mọi người vì bạch lăng.

"Cut --" Trương Thắng không phát hiện hành động mờ ám của Lí Nặc, tạm dừng nhìn máy quay, hài lòng gật đầu.

"Mọi người diễn rất khá." 

Tiêu Khanh Bản đứng dậy, cười khổ không dễ phát hiện.

Lúc trước Tống Thanh Hàn còn bị Trương Thắng gọi đi phê bình vài câu, mà hiện tại... ông đã nói diễn xuất của họ rất khá.

Tiềm lực của Tống Thanh Hàn...

Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện trước khi Tống Thanh Hàn nổi tiếng thì ấn cậu xuống, nhưng vấn đề là hắn ấn nổi không?

Chỉ cần Sở thị không ngã, chỉ cần người đứng đầu tập đoàn Sở thị vẫn là Sở Minh, chỉ cần Sở Minh và Tống Thanh Hàn không có mâu thuẫn, vậy hắn sẽ không thể ra tay với cậu.

Tiêu Khanh Bản thầm thở dài một hơi, ít nhất hiện tại đường diễn của hắn và Tống Thanh Hàn hoàn toàn bất đồng, coi như là một sự may mắn vậy.

Hắn không phải Lí Nặc, không có gia thế như cô, đi được đến hôm nay không dễ dàng. Hắn không muốn về lại với hai bàn tay trắng.

"Tốt lắm, mọi người quay thêm mấy cảnh rồi nghỉ ngơi một lát." Trương Thắng vỗ tay, gọi Tống Thanh Hàn chỉ điểm vài câu, sau đó để cậu về quay tiếp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thời tiết hôm nay rất đẹp, đoàn phim cũng quay xuôi gió xuôi nước, sau khi quay được phân nửa số cảnh cũng vừa mới đến quá giữa trưa.

"Ok, mọi người nghỉ ngơi một lát -- Sở tiên sinh?" Trương Thắng vỗ tay cho mọi người nghỉ ngơi một chút, chớp mắt lại thấy Sở Minh xuất hiện trên núi.


Tác giả có lời muốn nói:

Sở · ấm ức · Husky · Minh: Hàn Hàn làm tui sợ...

Hàn Hàn: Hờ hờ, đồ đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play