"Ting --" điện thoại của Tống Thanh Hàn rung rung, tin nhắn của Sở Minh hiện lên.

Sở Minh: Không phải.

Đọc tin nhắn này, mặc dù Tống Thanh Hàn cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn thở phào.

"Ting --" 

Sở Minh: Tôi đang theo đuổi em.

Tống Thanh Hàn: "......"

Cậu chưa kịp nghĩ gì, điện thoại lại rung một cái, Sở Minh gọi điện thoại.

Cậu cầm điện thoại, nhìn cái tên trên màn hình, cụp mắt mím môi, ấn nhận: "Sở tiên sinh..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"..." Sở Minh đầu kia điện thoại nghe được giọng Tống Thanh Hàn, liếc nhìn đống văn kiện trên bàn, đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn dòng người và dòng xe tấp nập dưới lầu, bỗng cong môi cười cười, cúi đầu chợt gọi một tiếng: "Thanh... Tống Thanh Hàn."

Giọng Sở Minh rất có từ tính, xuyên thấu qua điện thoại khuếch đại âm thanh truyền ra, có cảm giác tê dại, trầm thấp: "Tôi muốn theo đuổi em." 

Tống Thanh Hàn kéo điện thoại di động ra xa tai, cúi đầu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: "Xin lỗi... tạm thời tôi chưa muốn yêu đương."

"Sở tiên sinh, tôi không muốn lừa anh." Tống Thanh Hàn cầm điện thoại đứng dưới đèn đường, ngọn đèn màu cam chiếu xuống người, có cảm giác ấm áp. Cậu đội mũ lưỡi trai, tóc đen bị ép xuống mềm mại rũ xuống trán, làm cho cậu bớt đi mấy phần cô độc lạnh lùng, thêm ít nhiều hơi thở mềm mại.

Rất nhiều người không theo kịp thân phận của Sở Minh. Không nói đến sự lớn mạnh của tập đoàn Sở thị, chính bản thân hắn cũng là sự tồn tại hơn người, hơn nữa dung mạo cùng với khí chất bẩm sinh của hắn khiến cho từ kim cương vương lão ngũ cũng không xứng với hắn.

Có thể nói, chỉ cần quen Sở Minh, ở giới giải trí không nói không ai dám động vào Tống Thanh Hàn, nhưng chắc chắn sẽ đi thuận lợi hơn so với hiện tại, hơn nữa lại còn vững vàng. Ban đầu cậu cần đến mười năm, hai mươi năm, thậm chí phải lâu hơn mới đạt được mục tiêu, mới chạm được đến thứ mình muốn. Nhưng dưới sự hộ giá hộ tống của Sở Minh thì cậu sẽ đi nhanh hơn.

Tống Thanh Hàn không phải thánh nhân. Không phải cậu chưa hề nghĩ đến chuyện này. Vốn cậu thích đàn ông, mà Sở Minh thì mặt nào cũng có thể nói là khó gặp.

Nhưng bởi vì ích lợi mà nhận sự theo đuổi của hắn, cậu cảm thấy... vấy bẩn sơ tâm khi vào giới của mình, cũng vấy bẩn tình cảm của hắn.

Cậu nghe ra Sở Minh rất thật lòng. Năm đó khi cậu và Diệp Dịch vừa mới hẹn hò cũng như thế. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chẳng qua hiện tại khi cậu nhớ đến gã ta, cảm giác duy nhất là ghê tởm mà thôi.

Sở Minh bên kia điện thoại đã yên tĩnh thật lâu, Tống Thanh Hàn sắp không thở nổi, nhưng lại không biết nói gì cho phải, đành phải đờ ra cầm điện thoại đứng thẳng tắp dưới đèn đường.

"Em không sợ tôi thẹn quá hóa giận, phong sát(*) em à?" Hồi lâu, Sở Minh mới chậm rãi mở miệng nói, lúc nói còn kèm theo ý cười không thể nghe ra. Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, vươn tay kéo cà vạt, lộ ra cần cổ đẹp đẽ.

(cấm người có ảnh hưởng đến công chúng tham gia các hoạt động nghệ thuật do scandal, mắc phải lỗi lầm lớn)

Tống Thanh Hàn sửng sốt, sau đó điềm nhiên nói: "Nếu tôi nói tôi chưa từng nghĩ... anh tin không?"

Có lẽ là trong tiềm thức, ấn tượng của cậu với Sở Minh rất tốt, ngay cả khi từ chối cậu cũng không nghĩ hắn là loại người bởi vì "tỏ tình thất bại" mà thẹn quá hóa giận phong sát người khác.

Sở Minh cười khẽ một tiếng rồi thôi, thong thả nói: "Em chỉ tạm thời chưa muốn yêu đương chứ gì?"

Tống Thanh Hàn: "..." 

"Vâng."

"Vậy em cho tôi một cơ hội được không?" Sở Minh mỉm cười nói, "Một cơ hội theo đuổi em."

"... Vâng." Chẳng hiểu sao Tống Thanh Hàn không nói câu từ chối được, lời ra khỏi miệng biến thành một chữ vâng.

"Ừ." Sở Minh không phải người nói nhiều, hắn nghe Tống Thanh Hàn trả lời, trong giọng nói cũng có ý mừng. Hắn nghiêm túc nói với cậu, "Nếu sau này cử chỉ của tôi có gì không ổn, em có thể nói thẳng cho tôi biết."

"Vâng." Chuyện không nên đồng ý cũng đồng ý rồi, chút chuyện nhỏ này Tống Thanh Hàn trả lời không hề do dự.

"..." Đột nhiên xấu hổ yên lặng.

Sở Minh ngẫm nghĩ: "Em đang sợ tôi à?" 

Câu hỏi này quen thuộc quá mà. Tống Thanh Hàn suy ngẫm cách dùng từ, sau đó thật thà đáp: "Vâng... anh hơi nghiêm túc."

Sở Minh: "..." 

"Vậy sau này tôi..."

"Không cần." Tống Thanh Hàn cắt ngang lời hắn, "Anh không cần làm vậy."

Tống Thanh Hàn: "Anh là chính mình là đủ rồi." 

Sở Minh nghe vậy thì im lặng, cúi đầu, nặng nề ừ một tiếng.

"Tôi nhớ vừa rồi anh nói vẫn đang làm việc à?" Tống Thanh Hàn híp mắt, "Tôi không quấy rầy anh nữa." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh: "... Ừ."

"..." Một câu chú ý sức khỏe nghẹn trong cổ họng, cuối cùng Tống Thanh Hàn lễ phép mà xa cách đáp một câu, "Tạm biệt Sở tiên sinh." 

" --" Điện thoại vang lên âm thanh kết thúc cuộc gọi, Sở Minh buông điện thoại xuống, sau đó lại cầm lên, mở trang web ra, nhập một hàng chữ Hán.

"Theo đuổi bạn trai thế nào?"

Phía dưới đủ kiểu trả lời, Sở Minh lọc ra đọc mấy cái, so sánh tình huống của mình và Tống Thanh Hàn.

Tặng hoa? Không ổn lắm.

Tặng trang sức? Tống Thanh Hàn không cần.

Ngày nay theo đuổi bạn trai khó quá mà.

Chủ tịch Sở cũng phải thở dài, cất điện thoại đi, về bàn làm việc cầm bút nghiêm túc phê duyệt văn kiện.

...

Khi Tống Thanh Hàn cúp máy vẫn có cảm giác không quá rõ ràng, cậu đứng ở ven đường, trong đầu lúc thì vang lên giọng Sở Minh nghiêm túc trầm thấp nói muốn theo đuổi cậu, lúc thì lại là cảnh sau khi mở cửa ra thấy hắn quấn lấy người phụ nữ khác trên giường.

Cậu ôm đầu, chau mày.

"Ting --" điện thoại vừa mới yên lặng không lâu lại rung rung, Tống Thanh Hàn giơ lên nghe, bên kia vang lên giọng nói vừa nghiêm túc vừa chân thành của Sở Minh: "Vừa nãy quên nói, em phải nghỉ ngơi đầy đủ nhé, ngủ ngon." 

Không đợi cậu nói gì, Sở Minh đã cúp máy.

Tống Thanh Hàn từ từ buông điện thoại, cong môi cười cười, đầu óc như thể có người đang đánh nhau bình tĩnh hơn, lại còn hơi trống rỗng.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đã chuyển sang màu lam đậm, vầng trăng rằm tròn vành vạnh khảm giữa bầu trời đêm, có vẻ âm u mà yên lặng.

Đời trước khi cậu chết, hình như bầu trời cũng đẹp như này. Khi ngọn lửa nuốt chửng cậu, màu đỏ và màu đen cũng bao trùm lên màu lam đẹp đến vậy.

Nhưng cảm giác đó rất đau, da thịt không ngừng bị ngọn lửa thiêu đốt, mùi xăng cũng quá nồng.

Tống Thanh Hàn thở phào một hơi, kéo suy nghĩ phiêu xa lại. Cậu kéo cái mũ trên đầu xuống, che khuất hốc mắt hơi hồng lên, đi ngược đám người quay về khách sạn.

"Anh Hàn!" Vương Hạo chờ trước cổng khách sạn vừa thấy Tống Thanh Hàn là chạy nhanh ra đón, đánh giá cậu một lần xác nhận cậu không sao mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Sao anh đi ra ngoài mà không nói cho tôi một tiếng thế!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Chỉ đi ra ngoài một lát thôi." Tống Thanh Hàn thản nhiên nói. Cậu thấy đáy mắt Vương Hạo đầy lửa giận, mỉm cười, "Lần sau tôi sẽ không làm thế nữa."

Vương Hạo há miệng, lại không biết nên nói gì, đành nói: "Đạo diễn Hàn nói đêm nay sắp bắt đầu quay rồi, anh đi chuẩn bị đi."

"Ừ." Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, cất bước đi vào phòng mình. Sau đó không biết cậu nghĩ đến điều gì, lại quay đầu hỏi, "Hôm cơm hôm nay... do fan thế nào tặng thế?"

Ban đầu Vương Hạo thấy Tống Thanh Hàn quay đầu lại hẵng còn sửng sốt, ai ngờ cậu lại hỏi chuyện lông gà vỏ tỏi này. Cậu ta hồi tưởng, nói: "Một người đàn ông cao cao gầy gầy đem đến, đeo kính mặc tây trang, khoảng hơn ba mươi tuổi."

"Ồ." Tống Thanh Hàn lên tiếng, đoán ra người này là ai. "Cảm ơn."

Chắc là Ngụy Khiêm.

Bảo một trợ lý lương cao chót vót mang cơm đến... Sở đại tiên sinh biết nghĩ quá.

Tống Thanh Hàn về phòng tắm qua, sau đó mặc thường phục vào đi đến phim trường.

Khi cậu đến phim trường mới chín giờ kém, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ quay mà Hàn Nghị quy định. Cũng không nhiều người lắm, đa số toàn là nhân viên đoàn phim đến dựng cảnh và diễn viên quần chúng chầu chực ở bên ngoài chờ đợi cơ hội.

Trần Gia Minh Tạ Diệc An cũng chưa đến. Chẳng qua họ có tư bản, cũng có thực lực để đến muộn.

Tống Thanh Hàn đi qua muốn chào hỏi Hàn Nghị, lúc đó ông đang điều chỉnh máy móc nên không đếm xỉa tới cậu, lên tiếng đáp rồi tiếp tục cúi đầu nhìn máy giám sát.

Cậu không quấy rầy ông nữa, sau khi đi bê đồ giúp nhân viên đoàn phim thì cùng Vương Hạo đi trang điểm để chuẩn bị quay.

Người trang điểm cho cậu vẫn là cô thợ trang điểm hấp tấp, cô thấy Tống Thanh Hàn đến thì kéo cậu ngồi xuống ghế, rầm rầm bày ra một đống đồ trang điểm, hưng phấn nói: "Tôi về nghiên cứu rồi, cách trang điểm lúc trước của cậu vẫn có chỗ chưa hoàn thiện lắm, bây giờ thử lại xem."

"Vâng, cảm ơn chị Vân." Tống Thanh Hàn không am hiểu phương diện này lắm, cho nên cậu tỏ vẻ nghe lời người chuyên nghiệp.

Lâm Vân dặm ít phấn lên sườn tai của Tống Thanh Hàn, xác định không có phản ứng mẫn cảm gì mới tiếp tục dặm lên mặt cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cọ trang điểm qua lại trên mặt, Tống Thanh Hàn khẽ chớp mi.

Lâm Vân tán một ít phấn không đều cuối cùng, từ trên cao nhìn xuống mặt Tống Thanh Hàn, nhíu mày.

Ngũ quan Tống Thanh Hàn quả thật là quá đẹp, lúc cậu mở mắt ra thì làm cho người ta cảm thấy cậu đẹp không bút nào tả xiết, lúc nhắm hai mắt thì lại có vẻ tĩnh lặng mềm mại.

Lâm Vân nghĩ vậy, tay thì vẫn cầm bút, vẽ vài nét lên mi cậu. Lông mi vốn cong dày hơn, mặc dù đang nhắm hai mắt nhưng cũng không hề sắc bén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play