Thợ trang điểm cười cười, thu dọn mấy món đồ trang điểm cuối cùng, sau đó chào tạm biệt Tống Thanh Hàn, đeo túi nhỏ lên lưng hấp tấp đi.

Người ta đi được đến bước nào, có liên quan gì đến cô đâu? Cô chỉ là thợ trang điểm thôi.

Tống Thanh Hàn thấy thợ trang điểm đi, kiểm tra xem mình có bỏ quên cái gì không. Cậu đi ra, đúng lúc thấy Vương Hạo chờ ở ngoài phòng trang điểm.

Vương Hạo cầm một cái hộp nhỏ trong tay, ngăn nắp đậy kín đồ bên trong. Cậu ta thấy Tống Thanh Hàn thay quần áo xong đi ra, cười cười với cậu, nhỏ giọng chào một tiếng: "Anh Hàn." 

Tống Thanh Hàn gật đầu, dời mắt nhìn cái hộp trong tay cậu ta.

Vương Hạo nhận thấy ánh mắt của cậu, đổi một tay khác cầm hộp, sau đó cười nói: "Đây là của một fan đưa cho anh Hàn."

Đa số nghệ sĩ không ăn đồ fan tặng, Vương Hạo đang đợi đem hộp này đi xử lý, ai ngờ Tống Thanh Hàn lại đưa một bàn tay về phía cậu ta: "Cho tôi... xem thử."

Vương Hạo sững sờ, đưa cái hộp trong tay ra, nói: "Anh Hàn, ai biết cái này..."

Fan thật lòng cũng nhiệt tình. Nhưng ngoài fan cũng có một vài anti-fan dùng danh nghĩa fan để tặng cho nghệ sĩ một vài món đồ "không rõ". Một khi nghệ sĩ trúng chiêu là không tránh khỏi gân cốt trọng thương ít lâu. Cho nên để tránh sự cố ngoài ý muốn như thế, rất nhiều người đại diện đã dặn dò nghệ sĩ và trợ lý nghệ sĩ nhà mình không được ăn mấy đồ fan tặng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mặc dù fan biết thì sẽ tổn thương, nhưng quả thật việc này rất cần thiết.

"Không sao." Tống Thanh Hàn mím môi khẽ cười, nhận cái hộp đó ôm vào trong ngực, "Tôi chỉ xem thôi."

Tống Thanh Hàn không mở túi ra luôn, chỉ hé nắp ra nhìn, bên trong là một cái hộp giữ nhiệt đậm màu, đang tỏa hơi ấm.

Vương Hạo muốn giơ tay cầm lại, nhưng có vẻ cậu không có ý muốn trả hộp lại. Cậu ta lại định khuyên thêm một câu: "Anh Hàn..."

"Không sao." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Đi thôi."

Vương Hạo há miệng, lời muốn nói lại nghẹn trong cổ, thấy Tống Thanh Hàn đã đi được mấy bước, cậu ta chà mặt rồi cũng đi theo.

Tống Thanh Hàn quay lại phòng khách sạn, đặt hộp lên bàn, sau đó cầm quần áo ngủ đi tắm rửa qua.

Tuy rằng phim trường có điều hòa nhưng bởi vì có điều hòa nên bị đóng chặt, người cũng nhiều, thế nên vẫn hơi oi bức. Mà Tống Thanh Hàn diễn vai công tử bột kiêu căng Phương Du, ba lớp áo trên người không thiếu cái nào. Dù cậu là người không đổ mồ hôi quá nhiều nhưng mặc thế cũng phải toát mồ hôi.

Khi Tống Thanh Hàn tắm xong đi ra, điện thoại đặt trên bàn có thêm thông báo hai tin nhắn.

Cậu cầm lấy xem, sau đó chụp hộp đồ ăn.

"Ting --" điện thoại đang đặt trên bàn của Sở Minh khẽ rung, một tin nhắn nảy lên.

Tiểu Hàn: [ hình ảnh ] Là cái này đúng không?

Sở Minh cụp mắt cười, nhắn lại một câu: "Ừ." 

Tống Thanh Hàn nhìn thấy chữ "Ừ" này thì ngây người, sau đó cất điện thoại đi, mở hộp ra xem đồ ăn bên trong.

Hộp cơm đậm màu rất ngăn nắp, trông gọn gàng lại nghiêm túc, thoạt nhìn chẳng khác gì chủ nhân của nó.

Gương mặt của Sở Minh bị biến thành hộp cơm, cậu cúi đầu ho nhẹ một tiếng, mặt không biến sắc mở hộp ra.

Bất ngờ là đồ ăn trong hộp cơm không phải món gì xa xỉ hiếm có khó tìm mà là món ăn gia đình khiến người ta thèm ăn. Trên cơm được rắc vài miếng ớt, cơm tẩm trong nước sốt thơm lừng, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn cầm đũa bới bới, dưới lớp cơm là một quả trứng tròn vo sáng bóng, chọc một cái là chảy lòng đỏ ra.

Cậu cúi đầu cắn một miếng, hương vị cay nồng lấp đầy khoang miệng, làm cậu bỗng thèm ăn.

Trên thực tế mấy món ăn này không bằng món cậu làm, nhưng cậu nhận ra mấy món này không phải là làm qua loa có lệ, không có hương vị của quán cơm mà như là thật sự có người nấu cơm cho cậu.

Tống Thanh Hàn từ tốn ăn, ăn xong rửa sạch hộp, sau đó lại dùng một miếng vải bọc lại. Miếng vải này thật... đặc biệt và đặc sắc, lúc Sở Minh đến hình như cũng không đưa trợ lý theo, không biết hắn cầm một hộp cơm đặc sắc như này mà mặt không đổi sắc đi vào kiểu gì.

Nhưng mà có thể là hắn bảo trợ lý cầm vào.

Cậu cất kỹ hộp giữ nhiệt, sau đó lại cầm điện thoại lên, lại có tin nhắn của Sở Minh.

Sở Minh: Chịu khó ăn cơm vào.

Quay đi quay lại vẫn là những lời này. Tống Thanh Hàn mím môi, bỗng thấy bất đắc dĩ.

Hành động của Sở Minh... giống hệt cậu khi vừa mới hẹn hò với Diệp Dịch.

Nhưng nếu Sở Minh thấy có hứng với cậu thật thì với năng lực của hắn, hắn không cần... nhiệt tình như thế. Nếu hắn chỉ quan tâm người khác, vậy hắn thật là... kiên nhẫn quá.

Sở Minh không làm rõ, Tống Thanh Hàn cũng không thể hỏi thẳng là Sở tiên sinh anh có hứng thú với tôi đúng không, như vậy quá tự luyến, cũng rất xấu hổ.

Nhưng cứ nhận "thiện ý" của Sở Minh như vậy, cậu lại cảm thấy không nỡ.

Như vậy thì cậu có cảm giác mình chẳng khác gì Diệp Dịch.

Tống Thanh Hàn thở dài, tựa vào sofa, tay phải vắt lên trán, nhắm hai mắt, lông mi dài tạo nên một cái bóng nhỏ dưới mí mắt.

Thân phận của Sở Minh không giống người thường như cậu. Hắn không chỉ là người đứng đầu tập đoàn Sở thị, hắn có cả cổ phần khống chế Tinh Hải, tính ra thì là boss cuối của cậu. Hắn nhắn tin cậu không dám không nhắn lại, nhưng mỗi lần nhắn lại, cậu cảm thấy... rất bối rối. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh giúp cậu rất nhiều, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì cũng không thể phủ nhận chuyện hắn giúp đỡ cậu. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên cậu mới bất đắc dĩ.

Sao cậu cảm thấy mình giống một con ếch bị đun nhỉ?!

Tống Thanh Hàn đứng dậy, vào nhà tắm rửa sạch mặt, vứt tất cả những suy nghĩ lộn xộn đi, nhào lên giường nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa.

Bức rèm rất dày che nắng, Tống Thanh Hàn nằm một lát, người mệt mỏi mềm nhũn, chậm rãi ngủ.

...

Lúc Tống Thanh Hàn thức giấc đã là năm sáu giờ tối. Cậu mở to mắt lẳng lặng nằm trên giường một lát rồi mới chậm chạm xuống giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay quần áo cầm điện thoại ra cửa.

Chín giờ tối mới có cảnh quay, Tống Thanh Hàn xem giờ, quyết định đi dạo.

Không nói cho Vương Hạo, Tống Thanh Hàn tự đội mũ lưỡi trai, kéo thấp mũ xuống, cải trang một cái là đã biến thành một khách du lịch bình thường.

Phim trường này rất lớn cũng rất phồn hoa, người đến người đi nườm nượp. Ở trong này trai xinh gái đẹp đi lại không ngừng. Họ chạy đôn chạy đáo khắp các phim trường lớn, chỉ cần nhân viên đoàn phim vẫy tay một cái là họ sẽ xông đến, chỉ xin được diễn một vai quần chúng.

Đời trước Tống Thanh Hàn sống cuộc sống như vậy tám năm, chẳng khác gì đám diễn viên quần chúng mặt nhìn khác mà lại chẳng khác, vì một cơ hội mà bôn ba không ngừng.

Tống Thanh Hàn một thân một mình nhàn nhã đi, thấy rất nhiều thanh niên mặt đầy khát vọng. Họ bừng bừng tinh thần phấn chấn, lời nói thì nhiệt huyết, vẻ mặt thì nhiệt tình.

Cũng có một vài người tò mò nhìn cậu, có vẻ là hiếu kỳ vì sao cậu đi một mình trên đường như thể không có mục đích gì.

Cậu cười cười với bọn họ, họ lại ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng dời mắt.

Cảm giác này... khá vui.

Tống Thanh Hàn hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra chụp bầu trời xanh biếc, sau đó nhắn cho Sở Minh.

Tiểu Hàn: Sở tiên sinh, thấy sao không?

Tiểu Hàn: Trời tối nay đẹp lắm.

Sở Minh đang ngồi trong văn phòng phê duyệt văn kiện, Ngụy Khiêm ôm một đống văn kiện nhẹ chân nhẹ tay đi vào, đúng lúc thấy Sở đại ma vương buông bút trong tay xuống, cầm điện thoại mà sắc mặt quỷ dị, còn lộ ra nụ cười sâu không lường được! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có ai chọc phải ma quỷ này à?

Ngụy Khiêm không kiềm chế nổi sự hóng hớt trong lòng, ôm văn kiện nghiêm túc đi vào.

Sở Minh nghe thấy tiếng động, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn. Chân Ngụy Khiêm mềm nhũn, thiếu chút nữa không kìm được biểu cảm trên mặt mình: "Chủ tịch Sở, đây là báo cáo bộ tài vụ làm hôm nay." 

"Đặt ở đấy đi." Sở Minh gật đầu.

Ngụy Khiêm: "..." Đi thì đi.

Hắn lưu luyến không rời liếc nhìn điện thoại trên tay Sở Minh, sau đó lưu loát lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sở Minh đọc tin nhắn của Tống Thanh Hàn đến mấy lần, bỗng nhiên không biết nên nhắn lại thế nào.

Hắn ngẫm nghĩ, lại chụp một đống văn kiện --

Sở Minh: Đang làm việc.

Tống Thanh Hàn vừa mới buông điện thoại xuống lại cầm lên, thấy tin mà Sở Minh nhắn lại thì bật cười.

Sao giống báo cáo hành tung thế.

Không biết là sắc trời quá đẹp khiến cho Tống Thanh Hàn mất não, hay là thái độ của Sở Minh quá kì lạ, cậu cơ hồ là không do dự nhắn lại một câu.

Tiểu Hàn: Sở tiên sinh, anh đang tán tôi à?


Chúc mừng năm mới mọi người! Chap 21 mừng năm 2021!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play