Sở Thần được bảo mẫu ôm cảm thấy mình bị bơ, giãy giụa, cao giọng kêu khóc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, liên tiếp giãy về hướng Tống Thanh Hàn.
Bảo mẫu ôm nó hơi hoảng, vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng, nhỏ giọng dỗ nó.
Nhưng mà Sở Thần bình thường ăn ngủ như là không tranh với đời lại không để ý đến sự trấn an của cô, kêu khóc một trận rồi bĩu môi, tủi thân mở to mắt, khóe mắt còn đọng nước mắt, lông mi thật dài bị nước mắt dính ướt, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tống Thanh Hàn ôm một đứa, thấy thế giơ tay sờ khuôn mặt mềm mại của nó. Sở Thần bĩu môi, khóe mắt ngấn lệ, lại nhếch môi cười.
Lúc Sở Minh đến thấy cậu vừa ôm con gái vừa đùa con trai. Hắn đứng ở cửa nhìn một lát, đẩy cửa ra đi vào.
"Sở tiên sinh." Bảo mẫu lại căng thẳng, kinh sợ chào.
Sở Minh gật đầu, đi đến chỗ Tống Thanh Hàn.
"Anh xem Thần Thần này" Tống Thanh Hàn không quay đầu lại, sờ mặt Sở Thần, làm cho nó giơ bàn tay nhỏ lên, "Rất giống anh."
Tống Giác nằm trong lòng ba mình, ngây thơ ngậm ngón tay.
Sở Minh đi vào rút tay nó ra, lại quay đầu cẩn thận nhìn đứa con trai ngốc bị Tống Thanh Hàn chọc mặt, từ chối cho ý kiến với câu kết luận rất giống mình của Tống Thanh Hàn.
Hắn ôm Sở Thần, Tống Thanh Hàn thuận thế thu tay.
Bảo mẫu đứng cạnh, cúi đầu thật thấp.
"A a..." Tống Giác nằm trong lòng Tống Thanh Hàn đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó lắc lắc đầu "nhìn" em trai.
Trẻ con mới sinh ra chưa nhìn rõ, nhưng có lẽ bởi vì vi mùi nên Sở Thần và Tống Giác có thể nhận ra hơi thở của Tống Thanh Hàn và Sở Minh, thái độ với hai người họ cũng thân thiết hơn những người khác. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lúc bảo mẫu chăm sóc chúng nó cũng ngoan, nhưng không quấn bảo mẫu, ngược lại lúc Tống Thanh Hàn và Sở Minh đến chơi mới hưng phấn.
Nghe thấy tiếng con gái, tim chủ tịch Sở mềm nhũn, nhưng hắn vẫn ôm con trai, đành cong người, chạm hai má vào mặt Tống Giác.
Tống Giác nghiêng đầu, làm mặt hắn đầy nước miếng.
Tống Thanh Hàn bật cười.
Sở Minh: "..."
Hắn nhìn Tống Thanh Hàn cười cong môi, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, nương theo tư thế đứng dậy nhích đến gần, bôi nước miếng của Tống Giác lên người cậu.
Tống Thanh Hàn ghét bỏ quay đầu né tránh.
Sở Thần thích ý nằm trong lòng ba, mơ màng "nhìn" hai ba, yên lặng phun bong bóng.
Bảo mẫu càng cúi thấp đầu, miệng mím chặt.
Trẻ sơ sinh mỗi ngày một khác, lúc đầy tháng đã có thể thấy được dáng vẻ đại khái. Tống Giác sinh ra sớm hơn Sở Thần, nhưng có thể là bởi vì lúc trong bụng bị Sở bá vương chen lấn nên nhỏ hơn em trai, mặt cũng giống Tống Thanh Hàn. Sở Thần thì cứng cáp hơn, bình thường không ăn thì ngủ, chỉ có lúc Tống Thanh Hàn hoặc là Sở Minh đến mới hưng phấn "chơi" với họ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hai đứa bé rất giống nhau, liếc mắt một cái hiểu ngay là một cặp song sinh, chẳng qua nhìn kĩ vẫn thấy có chỗ khác.
Tiệc đầy tháng của hai đứa bé được làm rất long trọng, phản ứng đầu tiên của người nhận được thiệp mời là có người đùa dai, sau khi xác định đây là tin tức nhà họ Sở truyền ra, trong nháy mắt hoang mang.
Nếu họ không nhớ lầm, Sở Minh chưa kết hôn đúng chứ? Sao lại có con?
Hơn nữa cái tên này...
Mọi người tự nhiên nhớ đến hành động của Sở Minh ở bữa tiệc sinh nhật lúc trước, vốn đang cẩn thận nghĩ bỗng dừng lại.
Xem thái độ của nhà họ Sở, sợ là chấp nhận người đàn ông kia thật.
Người đang định dùng cách kéo dài huyết mạch để lay động nhà họ Sở cũng đành thôi, bây giờ con nhà người ta đã đầy tháng, họ còn tính kế tiếp sợ là khiến nhà họ Sở bất mãn.
Có điều Sở Minh cũng si tình, thật sự vì một người đàn ông đi tìm người mang thai hộ? Lại còn cho minh tinh kia một đứa.
Dù họ nghĩ thế nào, sau khi nhận được thiệp mời, họ đều mặc trang trọng nhất, mang theo tiền lì xì và một vài đồ chơi trẻ con đến tham gia tiệc đầy tháng.
Theo lý thuyết trẻ con đầy tháng có thể đưa ra ngoài, nhưng bởi vì tiệc nhiều người, mà hai đứa bé lại còn nhỏ, sức đề kháng thấp, cho nên trừ lúc ban đầu Sở Minh và Tống Thanh Hàn ôm hai đứa con ra cho khách nhìn, lúc sau bảo mẫu bế con về phòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng mà chỉ xuất hiện một một lát như vậy, Sở Thần và Tống Giác đã có đủ cảm giác tồn tại.
Quan trọng không phải chúng xuất hiện ở buổi tiệc bao lâu mà là ba chúng là ai, ai ôm chúng.
Quý Như Diên và Sở Chấn Dương thoải mái cho cháu trai cháu gái mỗi đứa một cái ngọc bội rất đẹp, một rồng một phượng, bỏ vào trong khăn quấn, vừa vặn cho chúng cầm trong tay.
Trẻ con nho nhỏ, bàn tay trắng nõn cầm ngọc bội xanh, mắt híp lại, trông vừa nhỏ vừa mềm, ngoan ngoãn làm cho người ta thích. Quý Như Diên thò một ngón tay cho Tống Giác cầm, cười thích thú.
Sau khi biết Sở Minh yêu Tống Thanh Hàn bà đã chuẩn bị tâm lý Sở Minh không có con, sự xuất hiện của hai đứa bé này rất bất ngờ.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu bà là đàn ông, nếu không thật sự yêu người ta, bà sẽ không lựa chọn lấy thân phận đàn ông mang thai sinh con.
Bà quay đầu nhìn Tống Thanh Hàn đứng cạnh Sở Minh, vỗ vỗ Sở Thần, nói với bảo mẫu: "Đưa về nghỉ ngơi đi."
Bà xoay người, cầm tay Tống Thanh Hàn nói mấy câu, thái độ thân thiết rõ ràng.
Chuyện nhà họ Sở tổ chức tiệc đầy tháng được truyền ra ngoài, không ít truyền thông ngầm hỏi thăm tin tức. Đáng tiếc người nhận được thiệp mời của nhà họ Sở thân phận không thấp, quan hệ với nhà họ Sở cũng không tồi. Trước khi chính chủ chưa nói gì, truyền thông không thể nào cạy miệng họ biết chút tin tức gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hơn nữa nhà họ Sở có thế lực, rất nhiều truyền thông nóng đầu, tỉnh táo lại cũng lén lút thu cái tay muốn kiếm chuyện về.
Nhưng mà tin tức đã truyền ra, không ít người cũng biết Sở tiên sinh đã có con, thậm chí con còn đầy tháng rồi."Fan cp" gặm đường mơ hồ nghe tin này cũng sửng sốt, liếm đường biến thành vụn thủy tinh ở mép.
??? Có con?!
Gãi đầu.
Vốn Tống Thanh Hàn biến mất sau lễ trai giải Oscar đã khiến fan khổ sở, kết quả hiện tại Hàn Hàn nhà họ trừ người đại diện mỗi tháng theo lệ thường nói một câu cậu khỏe lắm thì không có tin tức gì, mà người đàn ông theo cậu đi tham dự Oscar, cầm biểu ngữ cổ vũ cho cậu cũng đã có con của mình.
Tuy rằng lý trí biết họ thật sự chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng mà...
Dù nghĩ thế nào, fan vẫn vào Weibo của Sở Minh viết lời chúc mừng cho Sở Minh và hai đứa con của hắn.
Dù sao cũng là người mà Hàn Hàn nói là quan trọng với cậu mà.
Sau khi kết thúc lễ trao giải Oscar, Tống Thanh Hàn đã biến mất gần bảy tám tháng. Giới giải trí trước giờ luôn thay đổi trong nháy mắt, bảy tám tháng không có một chút tin tức gì đối với một nghệ sĩ là rất trí mạng.
May mà Tống Thanh Hàn không cần xuất hiện để duy trì độ hot, địa vị cậu có được là nhờ cậu có thực lực, cho nên mấy tháng qua tuy rằng cậu không có nhiều tin tức, cũng không làm việc, fan cũng không giảm đi mấy, đa số người thoát fan là bởi vì thích nhan sắc của cậu hoặc đơn thuần bởi vì lúc đó cậu nổi tiếng nên chú ý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người thích diễn xuất của cậu, thích phim của cậu vẫn đang tiếp tục chờ cậu.
Sau khi chúc phúc Sở Minh, fan lại quay về tài khoản Weibo của Tống Thanh Hàn, bình luận vào bài viết đã lâu của cậu, nói hôm nay mình lại làm chuyện gì, lại nhìn thấy chuyện gì vui...
Tống Thanh Hàn ngồi trên giường lướt bình luận, từ vui vẻ chúc mừng sau lễ trao giải Oscar, đến nhớ nhung sau khi cậu biến mất, còn buồn bực vì sao "Mộng cũ Lê Viên" chưa được chiếu.
Đúng vậy, "Mộng cũ Lê viên" trình lên Cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình xét duyệt gặp một chút phiền toái. Có lẽ bởi vì đề cập đến đề tài mẫn cảm thời dân quốc, hơn nữa có yếu tố đồng tính luyến ái cho nên cục thuận tay đè xuống, ngày chiếu phim chỉ có thể kéo dài vô hạn.
"Đang xem gì thế em?" Sở Minh sang phòng sơ sinh xem hai đứa con, về thấy Tống Thanh Hàn tựa vào đầu giường, cầm điện thoại không biết đang nghĩ gì.
"Không..." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Em đang đọc bình luận của fan."
Sở Minh chui vào chăn, ôm Tống Thanh Hàn vào lòng, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại trong tay cậu: "Fan rất nhớ em."
"Chờ em khỏe lên là có thể tiếp tục đi diễn." Sở Minh hôn môi Tống Thanh Hàn, "Lúc đó anh đưa Thần Thần và Giác Giác đi xem em quay phim."
Tống Thanh Hàn bật cười: "Thần Thần và Giác Giác biết cái gì, anh đã muốn dẫn chúng nó đến phim trường."
Sở đại cẩu hợp tình hợp lý: "Ba của chúng nó không về nhà, anh làm cha đưa chúng nó đi tìm ba có gì không đúng sao?"
Tống Thanh Hàn nhướng mày.
"Còn nữa..." Sở Minh nhẹ nhàng chỉ vào bình luận trên màn hình điện thoại của Tống Thanh Hàn, "Mộng cũ Lê viên sắp qua xét duyệt, chúng ta đi xem lại đi."
Tống Thanh Hàn ngẩn người, gật đầu, mỉm cười nói: "Vâng."