Hai đứa bé trong bụng đã vội vàng muốn chui ra, cảm giác đau đớn lục phủ ngũ tạng như thể phải quay cuồng lệch vị trí nhói lên từng đợt, làm mặt cậu trắng bệch, tóc đen hơi dài bị mồ hôi lạnh thấm ướt dính trên trán.
Nước ối tí tách chảy ra, Quý Như Diên nhìn mà sợ, dùng khăn mặt khô ráo không ngừng lau mồ hôi lạnh trên đầu cậu.
Bác sĩ Nhiễm sờ bụng Tống Thanh Hàn, nhíu mày: "Đã chuẩn bị phẫu thuật, bây giờ cũng gần..."
Cô ngẩng đầu nhìn Quý Như Diên: "Là bác sĩ, đề nghị của tôi là sinh mổ."
Cơ thể của Tống Thanh Hàn rất đặc biệt, hơn nữa cậu lại mang thai dôi, cơ hồ không có khả năng sinh thường. Nếu cố sinh thường, không chỉ cậu gặp nguy hiểm, hai đứa bé rất có thể không ra được bởi vì sản đạo quá nhỏ, gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Quý Như Diên vội gật đầu: "Phiền cô."
Bà thấy Tống Thanh Hàn đau đến độ cau mày, đầu ngón tay cũng run run.
Lúc Sở Minh nghe điện thoại của Quý Như Diên vẫn đang mở họp thường kỳ, nghe thấy Tống Thanh Hàn sắp sinh, mặt đột nhiên biến sắc, không kịp giải thích cái gì, chỉ vội vàng đứng dậy, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, nhà tôi có chút việc, buổi họp đến đây thôi, mọi người đi trước đi."
Quản lý thấy hắn đi nhanh ra ngoài cửa mà đờ mặt ra nhìn nhau.
Sở Minh lãnh đạo tập đoàn Sở thị cũng gần mười năm, quản lý cao cấp làm việc lâu coi như nhìn hắn lớn lên. Lúc hắn còn trẻ có thể nói mấy câu mang tính trẻ con, nhưng bắt đầu từ khi hắn điều hành tập đoàn Sở thị này, hắn trở nên càng thâm trầm, đôi mắt đen kịt làm người ta run sợ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đã bao lâu rồi? Tập đoàn Sở thị cũng từng gặp chuyện lớn, nhưng Sở Minh chưa từng lộ ra biểu cảm như vừa rồi, lại càng không nói đến đang họp mà đi.
Nhưng... Vừa nãy hắn nói là nhà có việc?
Có thể làm cho mặt Sở Minh biến sắc... Chẳng lẽ là sức khỏe của hai vị kia làm sao?
Quản lý suy nghĩ miên man, nhìn nhau, lại đứng dậy ai làm việc nấy.
Dù thế nào, trước khi chưa có tin tức cụ thể, vẫn phải làm việc.
Lúc Sở Minh đến bệnh viện, Tống Thanh Hàn đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Ba chữ đang phẫu thuật đập vào mắt, làm cho hắn chớp chớp đôi mắt hơi khô.
Quý Như Diên nhìn thấy hắn thở phì phò đi đến, khẽ cười an ủi: "Bác sĩ nói Hàn Hàn không sao, sẽ thuận lợi thôi."
Dù bà an ủi Sở Minh như vậy, nhưng chính bà cũng từng mang thai sinh con, biết phụ nữ sinh con nhiều nguy hiểm, lại càng không nói đến người có khuynh hướng nam tính, không quá thích hợp mang thai sinh con như Tống Thanh Hàn.
Hơn nữa cậu còn mang thai đôi, nguy hiểm hơn mang thai một đứa nhiều.
Sở Minh đến, Sở Chấn Dương và Sở Hàm biết tin cũng chạy đến.
"Hàn Hàn thế nào rồi?" Sở Hàm đỡ Sở Chấn Dương, căng thẳng hỏi.
Quý Như Diên lại nói lời mới nói với Sở Minh vừa nãy.
Sở Hàm thở phào, cùng Sở Chấn Dương và Quý Như Diên ngồi xuống ghế.
Nhưng mà Sở Minh thì không ngồi xuống theo họ, thậm chí từ lúc hắn đến bệnh viện đến giờ vẫn chưa nói gì.
Quý Như Diên lo lắng nhìn hắn.
Sở Minh quay đầu cười với bà, đi đến bên kia giơ tay lau mặt.
Phòng phẫu thuật không có tiếng động, chỉ có các hộ sĩ mang vải thấm máu đi ra.
Phòng phẫu thuật này bình thường chỉ cho riêng họ sử dụng. Hiện tại Tống Thanh Hàn nằm ở bên trong, trên lối đi nhỏ chỉ có nhà Sở Minh.
Thời gian từng phút trôi qua, ba chữ "đang phẫu thuật" trên cửa càng chói mắt.
Sở Minh đứng cách cửa không xa, mím môi nhìn cánh cửa đóng chặt.
"Cạch -" cửa phòng phẫu thuật được mở ra, trợ lý hay đi theo bác sĩ Nhiễm đi ra, trong lòng cô có một cái khăn quấn nho nhỏ.
Sở Minh cứng ngắc cúi đầu nhìn cái khăn quấn kia.
"Em bé rất khỏe mạnh, là bé gái." Trợ lý thấy Sở Minh, cho hắn nhìn con.
Sở Minh cúi đầu nhìn, mặt đứa bé vẫn hồng hồng, nhiều nếp nhăn, nó đang nhắm mắt lại, không nhìn ra diện mạo cụ thể.
Đây là con của Tống Thanh Hàn và hắn?
"Hàn Hàn đâu?" Sở Minh nhìn đứa bé kia, nhẹ giọng hỏi.
"Trạng thái của anh ấy rất tốt, bác sĩ Nhiễm đang xử lý hậu phẫu cho anh ấy..."
Cô chưa nói hết câu, cửa phòng phẫu thuật lại được mở ra, hai hộ sĩ đẩy giường ra, theo sau là bác sĩ Nhiễm cũng ôm một cái khăn quấn giống trợ lý.
Sở Minh theo phản xạ cúi đầu nhìn giường được đẩy ra.
Thanh niên trên giường có vẻ mệt, nhắm mắt lại, lông mi dài bất an run run, gương mặt tái nhợt không có huyết sắc.
Bác sĩ Nhiễm "Suỵt", sau đó bảo hộ sĩ đẩy giường vào phòng hậu sản.
Sở Minh vội vàng nhìn đứa bé trong lòng bác sĩ Nhiễm, lại đi theo hai hộ lý kia, nhìn Tống Thanh Hàn trên giường không dời mắt.
Cho dù biết hắn không nhìn mình, hai hộ sĩ kia vẫn bị biểu cảm của hắn dọa sợ tới mức căng thẳng.
Có điều...
Nghĩ lại, chẳng trách Tống Thanh Hàn chịu sinh con cho hắn.
Các cô làm ở bệnh viện lâu, không biết gặp bao nhiêu sản phụ, cũng nhìn quen đám đàn ông chỉ chăm chăm nhìn con mà không quan tâm đến vợ.
Có lẽ chỉ là phản ứng theo bản năng của họ, nhưng nhìn nhiều cũng chạnh lòng.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cộng thêm tác dụng thuốc tê, lúc Tống Thanh Hàn tỉnh dậy đã qua mấy tiếng.
Bụng hơi đau, cậu phản xạ muốn giơ tay vuốt ve, mới nâng lên lại bị ai đó kéo về.
"Em dậy rồi." Sở Minh nắm chặt tay cậu, mở to mắt.
Tống Thanh Hàn nhúc nhích ngón tay được hắn cầm, mỉm cười với hắn: "Vâng."
Sở Minh cũng khẽ cười, cầm tay cậu để bên môi hôn: "Có đau ở đâu không? Bác sĩ Nhiễm vừa mới khám cho em, nói tạm thời bây giờ em chưa được xuống giường, nếu muốn uống nước thì bảo anh." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Anh sẽ ở đây." Hắn gảy sợi tóc đen nhánh mềm mại của Tống Thanh Hàn, nói, "Anh sẽ luôn ở đây với em."
Không biết sao hốc mắt hắn đỏ lên, Tống Thanh Hàn cọ cọ cổ tay hắn, cúi đầu lên tiếng.
"Các con đâu?"
"Mẹ đang trông, nếu em muốn nhìn, lúc uống sữa anh bảo mẹ ôm đến đây."
Sở Minh cười nói: "Một chị gái một em trai."
"Sau này anh dạy con trai bảo vệ em và chị gái."
"Vâng."
Làn da trẻ sơ sinh hơi hồng, Tống Thanh Hàn sờ mặt con với tâm trạng kỳ lạ. Cảm giác non mềm từ đầu ngón tay truyền đến, cậu chọc chóp mũi con một cái.
Hình như bé gái cảm nhận được hơi thở của ba, nhúc nhích ngón tay nhỏ bé, mở miệng ra ngáp.
Nho nhỏ, mềm mại.
Hai đứa bé ở trong bụng cậu chín tháng mười ngày, từng quậy, cũng từng làm cho cậu chịu đựng rất nhiều phản ứng mang thai. Nhưng hiện tại hai đứa bé nho nhỏ mềm mại nằm bên cạnh cậu, dường như sự đau đớn đó không phải không thể chịu được.
Từ khi cậu lựa chọn cho con xuất hiện trên đời, chúng đã là người chảy chung dòng máu với cậu.
Tống Thanh Hàn vuốt mặt con gái ngẩn người, con trai bên cạnh biết mình bị bỏ lơ, bĩu môi, trông sắp khóc lên.
Tống Thanh Hàn hoàn hồn, lóng ngóng vỗ người thằng bé, cái miệng nhỏ chu lên lại thôi, hơi mở ra, lại ngủ.
Cậu vừa mới sinh con, Sở Minh lo cậu mệt, lúc con gái cũng ngủ thì ôm đi.
Tống Thanh Hàn nhìn hai con, chậm rãi nằm xuống giường.
Hai đứa bé được bọc kín nằm cạnh nhau, động tác và biểu cảm cũng giống nhau như đúc, nhưng bên vành tai của em trai có một nốt ruồi nhỏ, không nhìn kỹ thì khó phát hiện.
Hai đứa bé tựa đầu vào nhau, ngửi hơi thở quen thuộc, ngủ say sưa.
Tống Thanh Hàn ở bệnh viện hơn nửa tháng, lúc ra viện về nhà, hai đứa bé đã nảy nở hơn nhiều, mặt phúng phính mềm mại, ngũ quan có thể thấy được bóng dáng của Sở Minh và Tống Thanh Hàn.
Hai đứa bé được bảo mẫu ôm rất mẫn cảm với mùi của Tống Thanh Hàn, trước khi cậu đến gần đã huơ tay bĩu môi, như thể sắp khóc.
"Cậu Tống." bảo mẫu biết Tống Thanh Hàn, nhưng các cô không biết hai đứa bé này là cậu sinh, chỉ mơ mơ hồ hồ biết Tống Thanh Hàn và Sở tiên sinh thuê các cô có quan hệ không bình thường, mà hai đứa bé này hình như là con của cậu và Sở tiên sinh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Các cô nhìn đứa bé trong lòng, rụt rè chào Tống Thanh Hàn một tiếng.
"Vâng." Tống Thanh Hàn khẽ cười, thò tay trêu con.
"Hôm nay Thần Thần ngoan không?" cậu dùng ngón tay chọc chóp mũi con, trẻ con mới được hơn nửa tháng không biết gì, miệng phun bong bóng, đôi mắt đen láy nhìn cậu không chớp mắt.
"Nó rất thích cậu." bảo mẫu ngạc nhiên nói.
Tống Thanh Hàn khẽ cười, sờ mặt Sở Thần, lại quay đầu đùa Tống Giác nằm trong lòng bảo mẫu khác sắp khóc đến nơi.
"Cho tôi ôm một chút." Tống Giác vẫn trông mong giơ tay về phía cậu, lòng Tống Thanh Hàn mềm nhũn, giơ tay nhận đứa bé trong lòng bảo mẫu.
Tống Giác huơ tay với không khí, há miệng phun bong bóng, ở trong lòng Tống Thanh Hàn ra vẻ rất thích thú.