Sau khi kịch bản xuất sắc nhất được trao là mấy giải không quan trọng lắm, trong đó có mấy đề cử dành cho "Mộng cũ Lê viên", nhưng toàn là của quốc gia khác.
Bọn họ được đề cử tổng cộng bảy hạng mục, nhưng chỉ có một giải trang điểm như có như không và kịch bản xuất sắc nhất là được cúp.
Con đường Oscar lần này, đại khái đến đây là hết.
Về phần nam diễn viên xuất sắc nhất...
Chỉ có thể nói là nghe ý trời.
Sau khi kỷ niệm tác phẩm và vai diễn kinh điển trong lịch sử điện ảnh, cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất của giải Oscar.
"Tiếp theo là -" MC vẫn cười, "Giải Oscar dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất!"
Khách khứa lên tinh thần, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn màn hình lớn sau lưng MC, trên đó lần lượt chiếu cảnh diễn của năm diễn viên được đề cử.
Trên màn hình lớn xuất hiện tấm vải đỏ, hoa văn tinh tế phức tạp, ống tay áo tầng tầng lớp lớp uốn lượn, lại bị nhấc cao lên, lướt xuống cánh tay thon dài kia.
Mặt "cô" được trang điểm dày, mắt trong trẻo như ngậm nước, muốn nói mà còn thẹn thùng. Ngón tay run rẩy, cực kỳ giống một cô gái e ấp mối tình đầu.
Đây rõ ràng là nữ, sao chiếu lên giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất được? Một vài khách khứa dưới sân khấu hơi hoang mang, lại chuyển cảnh, cô gái mặc trang phục kỳ quái lại đi mấy bước, lớp trang điểm trên mặt nhạt đi, quần áo cũng đổi thành áo Trung Quốc, người cũng trở nên nho nhã dịu dàng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu đeo kính mắt bình thường, đoan chính ngồi trên ghế sofa, khẽ cười: "Các hạ cũng biết cốt khí của người Hoa Hạ?"
"Người Hoa Hạ, táng thân biển lửa cũng không sợ."
"Tôi sống bằng nghề hát hí khúc, nhưng cũng biết đại nghĩa quốc gia."
Trong đại sảnh sáng trưng là giặc như hung thần, cậu đoan chính ngồi trên sofa như vậy, trên mặt là biểu cảm không chịu khuất phục. Ánh nắng chiếu vào mặt cậu, soi sáng hai mắt, cơ hồ che giấu suy nghĩ chảy xuôi trong mắt cậu.
Nhưng mà màn hình rất gần, gần đến độ cả mặt cậu xuất hiện trên màn hình, cũng quay lại gương mặt chìm trong ánh sáng.
Gương mặt nho nhã ôn hòa, hoàn toàn khác với mỹ nhân e lệ lúc trước.
Đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch dưới màn hình không có chút tỳ vết nào, đôi mắt ấy kiên định mà thanh cao, đối lập hẳn với khí chất nho nhã của cậu.
Nhưng mà nhìn kỹ, đồng tử của cậu không phải màu đen thuần mà hơi nâu, lúc giương mắt nhìn người khác, màu nâu này sẽ thay đổi theo ánh sáng, rồi như là hưởng ứng tâm trạng của chủ nhân, chậm rãi trầm tĩnh lại.
Hình ảnh dừng ở một khắc cậu cụp mắt. Cậu ngồi trên sofa như một cây trúc, tóc hơi dài rũ xuống bên tai, như là một bức họa dung hợp phương Đông và phương Tây, rất thật mà lại rất mờ ảo.
Weyi nhìn thanh niên quen thuộc mà lại xa lạ trên màn hình, cho dù đã đổi sang cảnh của diễn viên khác vẫn không hoàn hồn được.
Dù là cảnh diễn hí khúc hoa lệ ban đầu, cô gái mềm mại xinh đẹp, hay là thanh niên nho nhã, như tùng như trúc, nghiêm nghị bất khuất lúc sau, đều rất khó làm cho người ta liên tưởng đến Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng hai người đó lại là vai cậu diễn.
Thậm chí hai người họ không phải chính mình mà chính là "cậu". Cậu chỉ diễn Lâu Y, nhưng mà Lâu Y này đã không chỉ là "Lâu Y".
Cảnh trên màn hình đã chiếu xong rồi, MC cầm danh sách đề cử giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trên tay, nhưng không vội tuyên bố mà chậm rãi nói về các diễn viên được đề cử.
MC này nói nhiều quá!
Dân mạng Trung Quốc xem gấp đến độ vò đầu bứt tai, hận không thể chui vào màn hình lắc vai cô bảo cô mau vào chủ đề chính đi!
Không phát hiện Hàn Hàn nhà chúng tôi đang sốt ruột chờ à - ặc, hình như không sốt ruột chờ gì cả...
Vẻ mặt của cậu không phải thoải mái cố ý ngụy trang, nhưng cũng không có vẻ háo thắng. Cậu chỉ ngồi đó, cười khẽ, lúc màn hình quay mặt cậu, cậu hơi nheo mắt lại, cười tao nhã dịu dàng.
Lúc dân mạng đang căng thẳng thấy cậu cười như vậy, không biết sao cũng thả lỏng.
Nhưng mà gần đây có phải Hàn Hàn béo lên không ta? Nếu không nhìn quần áo cậu, các cô thiếu chút nữa tưởng Hàn Hàn có bụng bia...
Nhưng mà bộ quần áo này rất khác lạ, không có khuôn mặt kia của Hàn Hàn, căn bản không dám mặc.
Dân mạng nước ngoài đã vì vai diễn Arthur trong "Chiếc nhẫn quyền lực" của cậu mà có độ hảo cảm nhất định, nhưng mà bởi vì nội dung phim nên nói đến tướng mạo của vai diễn Arthur này cũng không phải đỉnh cao nhan sắc của Tống Thanh Hàn, thậm chí có thể nói, nhan sắc của vai này còn kém hơn vai diễn trai thẳng Tề Thiên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đa số người xem "Chiếc nhẫn quyền lực" có thể nói là bị hình tượng của Arthur, hoặc là diễn xuất của Tống Thanh Hàn chinh phục, người xem vì nhan sắc của Arthur này không nhiều lắm.
Đêm nay, họ không chỉ được chứng kiến diễn xuất xuất sắc của cậu, còn thông qua trực tiếp bị mĩ nhan đánh điên cuồng!
Hóa ra diễn viên người Trung này lại đẹp đến vậy!
Khác với kiểu mũi cao mắt sâu hơi góc cạnh của người châu Âu, cậu giống như là được mài từ một miếng ngọc, mỗi một chỗ đều như là được dung hòa, kết hợp với khí chất bản thân, vừa mâu thuẫn vừa làm cho người ta chìm đắm.
Không ít fan nước ngoài get được nhan sắc của Tống Thanh Hàn, theo quá trình live stream, fan Weibo của cậu không ngừng tăng, nhiều bình luận của người nước ngoài, trong đó phần nhiều là khen ngợi.
Danh tiếng của cậu lại tăng lên.
Dân mạng Trung Quốc cũng không kịp vào battle với các em gái nước ngoài, MC trên sân khấu đã trêu chọc xong, cười tủm tỉm nhìn tờ kết quả.
"Rốt cuộc là ai giành được giải nam chính xuất sắc nhất trong giải Oscar lần này?" MC cười, đưa kết quả cho khách mời lên trao giải, "Để Janil mà mọi người yêu quý nhất công bố đi!"
Janil, một trong những nữ diễn viên xuất sắc nhất nước Mỹ, từng đoạt cúp Oscar nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải thưởng điện ảnh Hồng Kông, đắp nặn rất nhiều vai diễn kinh điển, đến nay vẫn là báu vật của nước Mỹ, thậm chí là cả thế giới.
Jani mặc lễ phục sang trọng đứng trên sân khấu, nhận tờ giấy của MC.
MC cười hỏi: "Janil, lần này năm nam diễn viên đều có thực lực, cô nghĩ ai sẽ giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất?"
Janil cầm giấy, đảo mắt nhìn xuống sân khấu.
Cô nhìn gương mặt của một người trong đó một lát, sau đó cười tủm tỉm nói: "Họ đều rất xuất sắc, tôi nghĩ ai cũng có đủ thực lực."
MC: "Nhưng chỉ có một cúp Oscar."
Janil: "Đúng vậy, quá đáng tiếc."
"Nên cô ủng hộ ai?"
Janil khẽ cười: "Tôi ủng hộ người kia... ừm, theo góc độ nào đó, có lẽ là thầy giáo của tôi."
Người dưới sân khấu nhìn nhau.
Trừ Tống Thanh Hàn, họ đều từng hợp tác với Janil, nhưng dường như không có ai trong số họ là thầy của Janil.
Có vẻ Janil không muốn nhiều lời, cô trả lại mic cho MC, mở tấm giấy thần bí kia ra.
Trên môi cô là nụ cười khiến cho bao người đắm say: "Ồ..."
"Ai vậy, Janil?"
"Là thầy của tôi." Janil cười nói, không tiếp tục thả mồi, nói thẳng, "Người giành được giải diễn viên chính xuất sắc nhất là - diễn viên đến từ Hoa quốc, Thanh Hàn · Tống! Chúc mừng anh ấy!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn hơi giật mình. Màn hình đã chuyển dời đến mặt cậu lúc Janil nói tên, quay lại biểu cảm của cậu lúc này.
Cậu không ngờ mình được giải, có chút chưa hoàn hồn được. Weyi lặng lẽ đẩy cậu một cái, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, môi cong lên nụ cười vui sướng.
Hướng Duy đứng lên ôm cậu, vỗ lưng cậu: "Chúc mừng cháu, Tiểu Hàn, lên nhận giải đi!"
Tống Thanh Hàn gật đầu, đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Janil cười với cậu, dùng đôi mắt màu xanh dịu dàng nhìn cậu: "Chúc mừng anh, Hàn."
Cô vươn tay, Tống Thanh Hàn nâng tay lễ phép ôm cô, thật cẩn thận, không dấu vết tránh khỏi bụng mình.
Trước khi cậu đến đã buộc bụng dưới sự đồng ý của bác sĩ Nhiễm, vừa không làm bụng khó chịu ảnh hưởng đến đứa bé bên trong, cũng không làm cho bụng đã nhô lên quá rõ. Nhưng hai đứa bé đã bốn tháng, dù thế nào bụng vẫn sẽ hơi nhô lên, cậu chỉ đành tự chú ý.
"Hôm nay anh rất đẹp trai." Janil thẳng lưng, nháy mắt mấy cái, "Em cũng muốn trở thành fan nhan sắc của anh."
Tống Thanh Hàn cảm thấy bất ngờ với thái độ của cô. Cậu biết nữ diễn viên xuất sắc Janil này, nhưng chưa từng hợp tác với cô. Trước hôm nay, cậu thậm chí còn chưa tiếp xúc gần với Janil.
Nhưng thái độ hiện tại của Janil lại như là rất thích cậu.
Cậu cười với Janil: "Không, những lời này tôi nói mới đúng."
Janil cười ngọt ngào, đưa cái cúp lấp lánh cho cậu: "Nếu thế, em không ngại anh thêm tên em trong bài phát biểu cảm nghĩ của anh."
Cô chế nhạo nhìn cậu: "... Nếu anh có chuẩn bị."