Tống Thanh Hàn và Sở Minh vừa mới xuống máy bay, chi nhánh Sở thị ở Mỹ đã nhận được tin tức, phái người đến đón họ.
Sở Minh và Tống Thanh Hàn đến thẳng khách sạn của đoàn phim, nghĩ ngơi dưỡng sức một ngày, Tống Thanh Hàn đưa đám người Trần An và Lâm Thiện đến gặp người đoàn phim.
Bụng Tống Thanh Hàn đã hơi lộ ra, may thời tiết ở Mỹ lúc này trái ngược với trong nước, lúc này ở Mỹ đang là mùa đông lạnh lẽo, Tống Thanh Hàn mặc áo sơ mi rộng thùng thình, bên ngoài khoác một cái áo len ấm áp, áo khoác màu nâu nhạt, sắc màu ấm làm khí chất cậu dịu dàng hơn không ít, gương mặt xinh đẹp, ngậm cười.
Hướng Duy vừa thấy cậu là kinh ngạc, đi tới nâng tay vỗ bờ vai cậu, cười nói: "Xem ra mấy tháng này Thanh Hàn ăn uống không tệ ha, người trẻ tuổi vẫn tốt, xem sắc mặt này, tốt hơn lão già này không biết bao nhiêu lần." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ông lòng còn sợ hãi sờ mặt mình, sờ thấy đầy nếp nhăn, nói với Tống Thanh Hàn: "Mấy ngày trao giải vào bàn, cháu đừng đến gần chú, không thì gương mặt già này của chú sẽ bị cháu làm cho ảm đạm không chút ánh sáng. "
Tống Thanh Hàn bật cười, mắt híp lại, lông mi dài mà cong hơi hơi rung động, như là cánh bướm.
Ngụy Trữ lưu luyến nhìn cậu một hồi, khi Tống Thanh Hàn sắp cảm nhận được lại lặng yên dời mắt đi, chạm phải tầm mắt của Trần An.
Hắn hiền lành cười với Trần An, lại làm như không có việc gì quay đầu, nhìn du khách không ngừng qua lại trong khách sạn.
Trần An nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra, tươi cười thiện ý, nói mấy câu với Hướng Duy.
Tính thời gian, "Mộng cũ Lê viên" đã đóng phim được vài tháng, đa số người đoàn phim cũng nhận việc mới, rất ít có ai giống Tống Thanh Hàn, rất lâu không có tin tức gì.
Mà dù là như thế, người đại diện của cậu cũng không có một chút bất mãn.
Nhưng nghĩ thì cũng đúng, mấy tháng nay Tống Thanh Hàn không làm gì, nhưng mà tần suất xuất hiện của cậu không ít. Mấy ngày nay "Mộng cũ Lê viên" mới sản xuất xong quyết định ngày chiếu, trên Weibo toàn tin tức của cậu, cậu lại được đề cử giải Oscar Nam diễn viên xuất sắc nhất, dù cuối cùng cậu chỉ đến đây một vòng, địa vị và danh tiếng đều tăng lên.
Vốn người ta đã là siêu sao trong nước, mấy tháng không làm việc với cậu cũng không tính là gì.
Trong lòng diễn viên làm việc đã nhiều năm thậm chí là mười mấy năm trong đoàn phim hơi chua, nhưng nghĩ đến diễn xuất của Tống Thanh Hàn ở phim trường lúc trước, lại không thể không phục.
Có người may mắn có thiên phú, thậm chí họ còn cố gắng hơn bạn, bạn không thể ghen tị.
Ngoài khách sạn rất nhiều phóng viên chó săn theo, lúc thấy có gương mặt quen thuộc xuất hiện ở khách sạn sẽ nâng camera trong tay điên cuồng chụp.
Mặc kệ có thể dùng hay không, dù sao cũng phải dự bị trước.
Bọn họ canh ở khách sạn gần địa điểm lễ trao giải mấy ngày, đoàn phim nên tới đã đến gần hết, bọn họ cũng chụp gần hết, vừa bĩnh tĩnh lại, trong đại sảnh khách sạn xuất hiện một gương mặt xa lạ mà cũng quen thuộc.
Là Arthur!
Là Arthur trong "Chiếc nhẫn quyền lực"!
Lúc đó "Chiếc nhẫn quyền lực" rầm rộ, cho dù đến bây giờ, "Quyền giới" đã được chiếu gần một năm vẫn có được rating cao lúc chiếu lại.
Mà trong "Chiếc nhẫn quyền lực", hình tượng kỵ sĩ phương Đông kia rất ấn tượng.
Tuy rằng giờ phút này Tống Thanh Hàn không mặc trang phục Trung cổ phức tạp, cũng không mặc áo giáp bạc nặng nề, trên mặt cũng không phải là vẻ trầm mặc nhẫn nhịn khiến người ta phải im lặng, nhưng khuôn mặt kia, gương mặt phương Đông dịu dàng xinh đẹp kia - không sai, cậu là diễn viên Trung Quốc diễn Arthur, có thể làm Statham sửa kịch bản cho mình, có thể khiến cho Christina và Weyi đều khen ngợi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nghe nói lần này cậu được đề cử Oscar Nam diễn viên xuất sắc nhất?!
Trông cậu trẻ hơn lúc trước...
Các phóng viên vừa nghĩ lung tung, tay cầm camera nghiêm túc liên tục chụp mấy tấm gửi về tòa soạn báo của mình cho chủ biên sắp xếp trang báo.
Dù thế nào, nam diễn viên diễn Arthur xuất hiện ở Mỹ, lại được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất ở giải Oscar trang trọng nhất trong lịch sử, mấy điểm này kết hợp lại, cộng thêm gương mặt phương Đông làm cho người ta sinh ra hảo cảm, lần này lượng tiêu thụ lại được cam đoan rồi!
Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn đám phóng viên đang chụp ảnh, lướt qua đoàn phim cười cười với họ, cả nhóm diễn viên cũng được vào khung hình theo cậu.
Diễn viên đó cười cảm kích với cậu.
Trong nước địa vị của họ không thấp, nhưng ở thị trường quốc tế, danh tiếng của họ so với Tống Thanh Hàn quả thực là cách biệt một trời. Họ đến sớm hơn cậu hai ngày, đám phóng viên cũng có lúc chụp được họ, nhưng rất ít khi đăng báo. Lần này Tống Thanh Hàn xuất hiện, với danh tiếng của cậu, khẳng định có thể chiếm đến một nửa trang báo. Mà Tống Thanh Hàn muốn giúp họ, mặc kệ cuối cùng kết quả thế nào, coi như là đáng giá.
Tống Thanh Hàn cười đáp lại, nói mấy câu, Hướng Duy đã gọi xe đưa họ đi ăn đồ ăn vặt kiểu Trung Quốc.
"Ba ngày nữa là trao giải." Hướng Duy thổn thức, mắt ửng đỏ, ông im lặng một lát, lại lắc đầu, nâng đũa gắp bánh bao nhân cua, "Đồ ăn nước ta thoải mái, mấy ngày trước tôi ăn cái gọi là đặc sản ở đây, thiếu chút nữa phát hoả."
Tống Thanh Hàn nghe, mỉm cười, cũng múc mấy muỗng cháo thơm nồng.
Ăn xong Hướng Duy phải đi trao đổi một số vấn đề khi vào bàn với ban tổ chức, đám diễn viên hoặc là được đề cử hoặc đi theo đoàn phim để làm quen, trước khi bắt đầu lễ trao giải đều có thể tự do hoạt động.
Tuy rằng rất nhiều nghệ sĩ rất có tiền, nhưng bởi vì phải quay quảng cáo hoặc là quay phim gì đó nên rất ít có thời gian đi chơi. Hiện tại lễ trao giải chưa bắt đầu, Hướng Duy lại không ở đây, mọi người tản ra tự đi chơi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngụy Trữ muốn hỏi Tống Thanh Hàn có đi dạo xung quanh không, mà quay đầu, bóng dáng Tống Thanh Hàn đã biến mất.
Hắn chua xót thở dài, đút tay vào túi áo, nhẹ nhàng vuốt ve cái nhẫn vẫn sáng bóng.
Mà Tống mỹ nhân Tống Thanh Hàn được hắn nhớ nhung, lúc này đã ngồi lên xe của kim chủ.
"Hôm nay con có quậy em không?" Tống Thanh Hàn lên xe, Sở Minh thắt dây an toàn cho cậu, nhìn cái bụng nhô lên dưới quần áo, giơ tay sờ sờ.
Tống Thanh Hàn lắc đầu, tựa lưng vào ghế, hỏi ngược lại: "Hôm nay anh không cần đến chi nhánh à?"
Sở Minh nghiêng người hôn trán cậu, nhẹ nhàng nhéo thịt má béo ra của cậu: "Hôm qua đã đến rồi, ngày kia đàm phán, hôm nay anh ở cùng em."
Mắt Tống Thanh Hàn sáng lên, cậu cười nắm gáy hôn khóe môi hắn.
"Em muốn đi đâu?" Sở Minh khởi động xe hỏi, ánh mắt dịu dàng.
"Đi nhà hát Dolby đi." Tống Thanh Hàn ngẫm nghĩ, nói, "Nghe nói trước khi trao giải, tất cả phim được đề cử sẽ chiếu trong rạp, em muốn đi xem."
Cậu quay đầu nhìn Sở Minh, trong góc nhìn của chủ tịch Sở vừa đen láy vừa xinh đẹp. Hắn xoa tóc cậu, không nói câu gì lái xe đến nhà hát Dolby.
Nhà hát Dolby đã sừng sững hơn một trăm năm, từng được trùng tu mấy lần, cho đến ngày nay cũng vẫn trang nghiêm hùng vĩ.
Tống Thanh Hàn và Sở Minh mua vé, bước vào rạp hát.
Người trong rạp hát không nhiều, cũng không tính là ít, Tống Thanh Hàn và Sở Minh đều đeo khẩu trang cầm vé, đi một vòng ở ngoài căn phòng dán poster.
"Ủa, bộ phim này trông đặc sắc đấy! Phim Trung Quốc à?"
Tống Thanh Hàn mới đi qua mấy phòng chiếu phim, đã thấy đằng trước có mấy người tụ tập bên ngoài, bàn luận về poster trên tường.
"Tống Thanh Hàn..." giọng điệu có chút kỳ lạ, "Tên này quen ghê."
"Arthur!" Trong đó có một thanh niên nói, "Cậu ấy là diễn viên Arthur! Trông không giống chút nào... đúng là không ngờ, tôi tưởng là diễn viên nữ?"
"Xem ra Arthur có suy nghĩ của mình... Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, hay là xem Arthur diễn phim gì đi?"
Tống Thanh Hàn nghe họ nói chuyện, cũng biết phòng chiếu phim đằng trước là phòng chiếu phim "Mộng cũ Lê viên" ở nhà hát Dolby.
Hơn nữa, "Mộng cũ Lê viên" sản xuất xong, cậu chưa xem thành quả trên màn ảnh rộng.
Sở Minh thấy ánh sáng trong mắt Tống Thanh Hàn, nhìn dòng người đông đúc, dằn sự kích động ở đáy lòng xuống, khẽ nói: "Em muốn xem à?"
Tống Thanh Hàn cười: "Vâng."
Bọn họ đưa vé cho người soát vé, cùng đi vào đại sảnh.
Có lẽ bởi vì do phim nên nhà hát Dolby cho "Mộng cũ Lê viên" một vị trí không tính là hẻo lánh, nhưng cũng không quá lớn, Tống Thanh Hàn đi vào, đại sảnh đã có rất nhiều người ngồi.
Họ tìm hai chỗ ngồi xuống, bên tai còn mơ hồ vang lên tiếng người bên cạnh nói nhỏ, hai cái tên Arthur và Tống Thanh Hàn này được lặp lại mãi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Chiếc nhẫn quyền lực" rất nổi tiếng, rất nhiều người nước ngoài nhận ra Tống Thanh Hàn cũng bởi vì vai diễn Arthur này.
Vì Arthur trong cảm nhận của họ, họ muốn đi vào đây xem một bộ phim Trung Quốc.
Chỉ hy vọng lần này Arthur sẽ không làm họ thất vọng.