Mới bốn tháng, bụng Tống Thanh Hàn đã có thể thấy được hình dáng mượt mà rõ ràng, Sở Minh lo lắng thai nhi có vấn đề gì, kết quả sau khi bác sĩ Nhiễm kiểm tra xong lại nói cho hắn biết thai nhi không có vấn đề gì, chỉ là trong bụng Tống Thanh Hàn không chỉ là một thai nhi mà là bào thai song sinh.

Mang thai song sinh còn khó chịu hơn sinh một, mặc kệ là cảm giác thân thể không khoẻ lúc mang thai hay là sự đau đớn lúc sinh nở đều hơn lúc thường.

Sở Minh sầu, bác sĩ Nhiễm cũng sầu. Rất ít sản phụ bình thường mang thai song sinh, lại càng không nói trong số người liên giới tính không có ví dụ như vậy. Nói cách khác, Tống Thanh Hàn không phải người đầu tiên lấy thân thể liên giới tính để mang thai, nhưng là người đầu tiên mang thai song sinh.

Nếu cậu kiên định muốn giữ lại hai đứa con này, như vậy sự mạo hiểm mà cậu phải nhận không ai biết.

Bác sĩ Nhiễm thấy Tống Thanh Hàn bình tĩnh, lời muốn khuyên nhủ bị nghẹn trong họng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: "Mang thai song sinh hơi vất vả, lớn một chút đứa bé sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho cơ thể cậu. Nếu bình thường chân chuột rút thì bảo người xoa bóp cho cậu, còn phải chú ý bổ sung dinh dưỡng..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh đứng cạnh nghiêm túc nghe, nhớ hết lời cô.

Bác sĩ Nhiễm nói hết lời, thấy Tống Thanh Hàn xoa bụng, lại an ủi cậu: "Nhưng mà trạng thái gần đây của cậu khá ổn, vừa nãy lúc khám cũng rất khỏe mạnh, chỉ cần bình thường vận động thích hợp và duy trì tâm trạng vui vẻ là không có vấn đề lớn."

Tống Thanh Hàn gật đầu: "Em biết rồi."

Bác sĩ Nhiễm thấy thái độ cậu như vậy cũng hết cách, để lại thực đơn nấu ăn theo tình hình sức khỏe của cậu và hướng dẫn tập thể dục, đưa trợ lý ngồi xe nhà họ Sở rời đi.

Nhưng mà chưa đợi Tống Thanh Hàn điều chỉnh nhịp sống theo bảng đề nghị mà bác sĩ Nhiễm để lại, Hướng Duy đã gọi điện cho cậu.

"Mộng cũ Lê viên" đã hoàn thành sản xuất, nhưng Hướng Duy không trình lên Cục để xét duyệt mà gửi lên giải Oscar.

Tính ngày, hình như cũng gần đến thời gian công bố danh sách đề cử.

"Alo, đạo diễn Hướng ạ?" Tống Thanh Hàn đang ở vườn hoa, thấy Hướng Duy gọi điện thì hơi kinh ngạc, cười nói, "Chú có chuyện gì không ạ? Phim được chiếu ạ?"

Hướng Duy ở đầu kia điện thoại cười ha ha, sức sống quả thực như tràn ra khỏi điện thoại: "Thanh Hàn à, lần này chú gọi điện thoại cho cháu không phải đơn giản là chiếu phim." Ông ưỡn cái bụng bị phu nhân mình ép giảm mấy tháng nay, nhử mồi, "Lần này chú gọi điện thoại cho cháu, là có một tin tức tốt muốn nói cho cháu biết."

Mấy ngày nay Tống Thanh Hàn bị đứa nhỏ quậy không khỏe, đã có mấy ngày không chú ý đến chuyện bên ngoài, lúc này nghe thấy Hướng Duy nói, nhíu mày, tò mò hỏi: "Vâng? Là tin tức tốt gì thế?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh nhìn cậu vừa đi bộ trên đường nhỏ vừa nói chuyện điện thoại với Hướng Duy, lòng căng thẳng vô cùng, vội vàng đến gần theo sát sau cậu, ánh mắt dính chặt lên người cậu.

Quý Như Diên và Sở Chấn Dương đứng trên nhà thấy thằng con không tiền đồ nhà mình, ghét bỏ lắc đầu, mà lại cười.

Lúc biết Tống Thanh Hàn có thể mang thai, Quý Như Diên không phải không khiếp sợ. Vốn nghĩ con nhà mình yêu đàn ông, ai ngờ Tống Thanh Hàn lại là người liên giới tính.

Nghĩ đến lúc trước mấy người Tống Viễn Sơn kia đến nhà gây rối, chỉ sợ không chỉ là lấy chữ "bất hiếu" này để ép Tống Thanh Hàn đúng chứ? Tuy xã hội hiện tại đã có một bộ phận người có thể dùng ánh mắt bình thường để đối đãi với quần thể đặc biệt như người liên giới tính, nhưng vẫn có nhiều người kỳ thị người liên giới tính.

Tống Thanh Hàn là một diễn viên, là nhân vật công chúng, chỗ thiếu hụt trên cơ thể dù chính cậu không cảm thấy, họ cũng không cảm thấy, nhưng không ngăn được có người cảm thấy khi "chỗ thiếu hụt" này bị lộ ra, cậu rất có thể sẽ bị dán mác là "bất nam bất nữ", "gay", "biến thái", đối với Tống Thanh Hàn không khác gì bóp chết con đường làm diễn viên của cậu.

Đương nhiên lớn hơn nữa có thể là Tống Thanh Hàn bị giới giải trí từ chối, chỉ có thể rời khỏi giới.

Quý Như Diên biết Tống Thanh Hàn thích diễn xuất, lúc trước Tống Viễn Sơn muốn gây sự bà cũng đã tức giận không chịu được, bây giờ nghĩ thông cả câu chuyện, càng thêm tức giận. Bà nhẹ nhàng bâng quơ gọi điện cho một người mình quen biết, hai người Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận đang sống vui vẻ trong tù lại sống càng thêm "hạnh phúc mỹ mãn".

Họ bị xử mười mấy năm tù, nhưng sau mười mấy năm họ ra tù, đã không còn là cuộc sống lúc trước.

Quý Như Diên sung sướng cười, buông rèm, kéo Sở Chấn Dương về phòng.

Người trẻ tuổi thân thiết quá, cho chúng nó tự chơi đi.

Lựa chọn xem nhẹ Sở Minh và Tống Thanh Hàn thật ra được coi như là đôi chồng chồng già.

Hướng Duy nghe giọng Tống Thanh Hàn, rung đùi đắc ý: "Cháu đoán thử xem?"

Tống Thanh Hàn dừng lại, lưng va phải bức tường thịt ấm áp.

Sở Minh ôm thắt lưng cậu, cúi đầu quát khẽ vào tai cậu: "Cẩn thận!"

Tống Thanh Hàn vỗ tay hắn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: "Nào có yếu ớt thế đâu."

Hướng Duy loáng thoáng nghe được giọng Tống Thanh Hàn bên kia qua điện thoại, nháy mắt đau đầu: "... Khụ, không đoán ra thì chú nói cho cháu."

Ông dùng giọng hết sức nghiêm túc để nói, muốn Tống Thanh Hàn chú ý.

May mà ông thành công.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn cằm Sở Minh một cái, chú ý đến Hướng Duy.

"Là tin tức tốt gì thế ạ?"

Hướng Duy không nghe được tiếng động bên kia, không hiểu sao chột dạ ho một tiếng, sau đó dồn khí vào đan điền, trầm giọng nói: "Mộng cũ Lê viên được đề cử bảy hạng mục Oscar, nếu không có gì bất ngờ, lần này chắc có thể mang một cái cúp về." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ông giả vờ bình tĩnh, nhưng ý cười bay lên cuối câu vẫn bán đứng cảm xúc vui vẻ của ông.

Cho dù không có giải, đề cử bảy hạng mục Oscar cũng coi như là tốt đẹp, ông coi như là không có tiếc nuối gì.

Hướng Duy cười một lát, rồi mới nhớ đến một chuyện quan trọng đối với Tống Thanh Hàn: "À, còn một tin tức tốt nữa."

Tống Thanh Hàn hoàn hồn, cũng cười sung sướng, nghe ông nhử mồi như vậy, hỏi theo: "Đạo diễn Hướng còn tin tức tốt gì nữa?"

Hướng Duy "À" một tiếng thật dài, cười nói: "Chúc mừng cậu được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất giải Oscar."

Biểu cảm Tống Thanh Hàn trống rỗng trong nháy mắt, cậu cúi đầu lên tiếng: "Hả?"

Hướng Duy đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ đến lúc trước mình nghe được đề cử, cũng hiểu phản ứng của Tống Thanh Hàn hiện tại, sợ cậu không nghe được, nhấn mạnh lại: "Cậu được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất giải Oscar, một tuần nữa là lễ trao giải, lúc đó cậu quay về cùng đoàn phim đi hay là đến thẳng Mỹ tham gia?"

Tống Thanh Hàn im lặng một lát, quay đầu nhìn Sở Minh, nghĩ: "Chú gửi thời gian cho cháu, cháu gặp mọi người ở Mỹ."

Hướng Duy thấy bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý, cúp máy, gửi lịch trình cho Tống Thanh Hàn.

Sở Minh đi theo sau lưng Tống Thanh Hàn nghe, khi cậu nhận được tin Hướng Duy nhắn mới giơ tay ôm cậu vào trong lòng, hơi cúi đầu hôn tóc cậu: "Em muốn đi à?"

Tống Thanh Hàn sờ cái bụng đã hơi nhô lên, cau mày, do dự.

Sở Minh cũng sờ, mỉm cười nói: "Nếu muốn đi cũng không sao, anh đi với em."

Hai đứa bé làm cho Tống Thanh Hàn cẩn thận hơn, nhưng đối với Sở Minh, cậu vui vẻ cũng rất quan trọng.

"Trong nhà có cách, anh sắp xếp cho em, nhưng chúng ta phải dẫn bác sĩ Nhiễm đi cùng." Sở Minh cầm tay Tống Thanh Hàn, chen ngón tay vào kẽ ngón tay cậu, đan tay cậu, "Thuận tiện đi tuần trăng mật gì đó."

Tống Thanh Hàn chớp mắt, cong cong khóe môi, cúi đầu lên tiếng: "Vâng."

Một tuần không dài cũng không ngắn, Sở Minh chuẩn bị thủ tục ra nước ngoài, lại cùng cậu đến chỗ George may mấy bộ quần áo, đã gần đến ngày xuất phát.

Ngụy Khiêm vô cùng đau đớn đưa đôi cẩu nam nam đến sân bay, lại bị Sở đại ma vương túm lấy giao cho một đống nhiệm vụ.

Tuy Sở Minh đi với Tống Thanh Hàn nhưng chuyện công ty cũng không thể bỏ xuống, một vài chuyện không quá quan trọng Sở Chấn Dương có thể xử lý thay, nhưng nếu đề cập đến đầu tư lớn hoặc là hợp tác vẫn cần hắn xử lý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lần này đi Mỹ với Tống Thanh Hàn, trừ hắn lo lắng muốn trông Tống Thanh Hàn, còn một nguyên nhân chính là gần đây Sở thị có một thương vụ cần hắn sang bên này đàm phán.

Ngụy Khiêm nhìn họ cùng nhau qua cửa an ninh, hoảng hốt lắc đầu.

Sao cảm thấy cậu Hàn béo lên nhỉ?

Nhưng hình như mặt lại không thay đổi gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play