Sở Minh vươn tay sờ hai má Tống Thanh Hàn. Đầu ngón tay mới chạm đến mặt cậu, cảm giác hơi nóng theo tay hắn truyền đến, mang theo hơi nước ướt át, nóng bỏng mềm mại.
Tay Sở Minh hơi lạnh, Tống Thanh Hàn nghiêng mặt cọ cọ tay hắn, cúi đầu rên rỉ một tiếng, chống tay lên cơ bụng rõ ràng của Sở Minh lùi về sau một chút.
Bồn tắm lớn xả đầy nước dập dềnh, nước ấm chảy khắp đất, trong phòng tắm đầy hơi nóng bốc hơi lên hóa thành hơi nước mênh mông không thấy rõ.
Sở Minh ôm thắt lưng Tống Thanh Hàn nâng người lên, cậu cảm nhận được động tác của hắn, không kiên nhẫn cau mày nhìn hắn, đôi môi nhạt màu hơi mím, đường cong từ cằm đến cổ đẹp không kể xiết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sở Minh gần như là si mê nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, chậm rãi lướt xuống.
Rõ ràng người uống rượu là Tống Thanh Hàn, nhưng người say dường như biến thành Sở Minh.
Mặt đất lại vương đầy giọt nước, nước lạnh dần, sương mù tan đi.
Hai người ở phòng tắm đùa giỡn một hồi, Tống Thanh Hàn lại mới uống rượu, ngâm nước lạnh, không có gì bất ngờ... bị sốt.
Sở Minh thay quần áo ướt sũng cho Tống Thanh Hàn đang sốt đỏ người, cầm một chậu nước ấm lau người cho cậu, ngẩng đầu nhìn bình truyền nước bên giường, ảo não cau mày.
Hắn biết cậu uống rượu, còn quậy loạn với con mèo say, cậu thế này, hắn cũng khó tránh tội.
Nghĩ đến vừa rồi Quý Như Diên chỉ tay mắng mình, hắn giơ tay xoa mi tâm, lại lo lắng nhìn Tống Thanh Hàn ngủ trên giường sốt cao không giảm.
Hắn dém chăn cho cậu, sờ mặt cậu, tay nóng bừng, thậm chí không còn cảm giác mềm mại.
Tống Thanh Hàn nhắm chặt mắt, đôi môi khô khốc trắng bệch, không ngừng ho khan, tóc lại bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Sở Minh nhìn mà vừa tự trách vừa đau lòng, không ngừng dùng khăn mặt khô lau mồ hôi cho cậu, bưng một cốc nước ấm vào nhúng bông vào nước, cẩn thận làm ướt đôi môi khô khốc của cậu.
Tống Thanh Hàn cũng cảm nhận được cảm giác mát mẻ ướt át, thè lưỡi ra liếm nước ấm áp ở bờ môi.
Sở Minh đối mặt với Tống Thanh Hàn như là sinh ra kiên nhẫn không có giới hạn. khi cậu rụt đầu lưỡi về, lại nhúng bông vào nước, cẩn thận làm ướt môi cho cậu.
Hô hấp của Tống Thanh Hàn trở nên đều đều. Sở Minh buông cốc nước, sờ trán cậu, lại nhìn bình truyền nước bên giường, cúi người hôn trán cậu.
Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc đến gần, Tống Thanh Hàn run lông mi, ngủ càng sâu.
Sở Minh kề sát vào mặt cậu cọ cọ, đứng dậy đổi chai nước truyền, kéo lại chăn, bưng cốc nước còn thừa đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có lúc nước thuốc nhỏ xuống mới phát ra tiếng nước nhẹ nhàng và tiếng hít thở khẽ khàng.
Lần này Tống Thanh Hàn ốm chừng một tuần, mãi mới hết sốt, người cũng gầy đi.
Lần ốm này làm người nhà họ Sở gấp đến độ xoay mòng mòng, nhất là Quý Như Diên, nếu không phải bởi vì Tống Thanh Hàn đang bị ốm không thể ra gió, bà đã muốn đưa cậu về nhà dưỡng bệnh.
Nhưng lúc ốm không thể đi, khỏi ốm rồi bà lao đến cửa, thấy Tống Thanh Hàn gầy rộc đi, nhất thời nóng nảy.
Sở đại cẩu làm con ruột lại một lần nữa chịu sự chỉ trích mãnh liệt từ mẹ ruột, mà làm diễn viên bị ốm, Tống Thanh Hàn lại có được đãi ngộ giống dịu dàng của Quý Như Diên.
Quý Như Diên đau lòng nhìn mặt cậu gầy đi, không nói câu nào kéo cậu về nhà, gọi điện thoại bảo đầu bếp nấu canh.
Tống Thanh Hàn vừa buồn cười vừa cảm động để bà kéo lên xe, về biệt thự nhà họ Sở.
Cậu đi lâu như vậy, biệt thự như thể không hề thay đổi, vẫn yên tĩnh trang nhã.
Tống Thanh Hàn và Quý Như Diên vừa nói chuyện vừa đi vào trong đại sảnh, Sở Chấn Dương đã nhận được tin ngồi ngay ngắn trên sofa pha trà, thấy họ cùng nhau vào, tay khẽ run lên, một đường cong màu vàng rơi xuống khay. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ông mặt không đổi sắc buông ấm trà, lấy khăn lau tay, nghiêm túc nói: "Về rồi à."
Ông rất giả dối, Quý Như Diên lại liếc mắt một cái là thấy vệt nước trà trên khay, liếc ông một cái, kéo Tống Thanh Hàn bước nhanh vào: "Còn vờ vịt cái gì, vừa mới nghe thấy Hàn Hàn về, không biết là ai ở đâu..."
"Khụ khụ." Sở Chấn Dương giơ tay khụ hai tiếng, cắt ngang lời vạch trần mình của vợ, "Trước mặt trẻ con nói bậy bạ gì đâu."
Quý Như Diên ghét bỏ liếc mắt nhìn ông, ấn Tống Thanh Hàn ngồi xuống sofa: "Mẹ đi xem canh nấu xong chưa, Hàn Hàn nói chuyện với ông già này đi."
Sở · ông già · Chấn Dương: "..."
Tống Thanh Hàn cũng bất đắc dĩ cười tủm tỉm gọi Sở Chấn Dương một tiếng: "Ba."
Sở Chấn Dương cầm ấm trà khựng lại, thản nhiên lên tiếng: "Ừ."
Tống Thanh Hàn đã biết tính nết của ông, không có cảm giác gì, thuận tay cầm lá trà mà ông đặt một bên xem.
Lá trà khô tản ra mùi thơm nồng, cậu khẽ ngửi, lại thả hộp trà về chỗ cũ.
"Con thấy thế nào?" Sở Chấn Dương thấy cậu làm như thật, hỏi.
"Thơm lắm ạ." Tống Thanh Hàn thành thật cười đáp.
Sở Chấn Dương đã đoán trước, không nhẹ không nặng hừ một tiếng, lấy một cái chén tinh xảo ra rót nước trà vào chén ngọc bích, đẹp không nói nên lời.
Ông đặt chén trà ở trước mặt Tống Thanh Hàn: "Uống thử xem đi, trà ngon đấy."
Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn bưng chén lên uống một hớp, nước trà hơi đắng cuồn cuộn ở đầu lưỡi, uống xong lại hơi ngọt.
"Ngon quá."
Sở Chấn Dương nghe cậu nói như có lệ thì trầm tư, lại tự gật đầu: "Ngon là tốt rồi."
Lá trà này dù trân quý thế nào, giá trị cuối cùng chẳng phải là làm cho người ta khen một tiếng ngon sao?
Hai người cứ thế ông nói gà bà nói vịt nói chuyện, Sở Minh đi theo Tống Thanh Hàn và Quý Như Diên vào yên lặng liếc mắt nhìn họ một cái, nhích người, tự rót một chén trà uống một hớp.
Tống Thanh Hàn ở lại biệt thự nhà họ Sở. Lúc trước cậu ốm một trận gầy yếu như vậy, lại được Quý Như Diên ngày nào cũng ép uống canh tẩm bổ, chưa đến hơn một tháng, mặt cậu hồng hào, dường như còn béo lên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Quý Như Diên thấy Tống Thanh Hàn được bà nuôi hồng hào, nhìn thế nào cũng tự hào, càng thay đổi đa dạng món ăn cho cậu.
Đầu bếp nhà họ Sở không phải dạng xoàng, nấu đủ món ngon vô cùng.
Nhưng uống quá nhiều canh bổ cũng sẽ không thấy ngon.
Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn cơ hồ là uống canh hôm nay như là gia quy, cúi đầu khẽ cười một tiếng.
Tống Thanh Hàn buông bát canh, cau mày chịu đựng dạ dày khó chịu, mặt vẫn có vẻ không khỏe.
Sở Minh đứng lên sờ mặt cậu: "Không muốn uống thì thôi, canh bổ uống nhiều cũng không tốt."
Tống Thanh Hàn cầm cốc nước uống một hớp nước, dằn lại được cảm giác buồn nôn vừa rồi, cười nói: "Gần đây mẹ thích nấu, mấy ngày nữa là được rồi."
Sở Minh thở dài, cúi đầu lên tiếng đáp.
Cùng lắm thì hắn giúp Tống Thanh Hàn uống hết là được rồi.
Tống Thanh Hàn thấy hắn tỏ ra bất đắc dĩ, ba bước thành hai bước đi qua, cong thắt lưng, mỉm cười gãi cằm hắn.
Sở Minh được cậu gãi thả lỏng cơ mặt, thuận tay kéo cậu xuống ngồi một lát.
Tống Thanh Hàn tựa vào vai hắn nhắm mắt một lát, không biết như thế nào mà ngủ mất.
Không phải lần đầu tiên cậu như vậy. Gần đây dường như cậu rất mỏi mệt, có đôi khi đi cầu thang cũng cảm thấy buồn ngủ, có đôi khi nói chuyện với Sở Minh cũng dần dần không có tiếng động, tựa vào người hắn ngủ say.
Sở Minh lo lắng sức khỏe cậu có vấn đề gì, nhất là lúc trước cậu còn bị ốm, mà trước khi bị ốm...
Hắn không dám nghĩ đến phương diện kia.
Sở Minh cẩn thận ôm Tống Thanh Hàn lên giường, do dự sờ bụng bằng phẳng của cậu, nhẹ nhàng thả tay cậu vào chăn, đi ra cửa phòng gọi cho một người.
"Alo? Bác sĩ Nhiễm à? Tôi là Sở Minh." Hắn nhỏ giọng nói chuyện với bác sĩ Nhiễm vài câu, dẫn câu chuyện sang phía Tống Thanh Hàn, "Ừ... gần đây sức khỏe của Hàn Hàn có vấn đề."
"Buồn nôn, hay ngủ, dễ mệt..." Sở Minh nói sự khác thường gần nhất của Tống Thanh Hàn mà hắn biết, bên kia lại im lặng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn không quan tâm bác sĩ Nhiễm nghĩ thế nào, đứng ở cửa nhìn Tống Thanh Hàn đang ngủ say sưa: "Nếu ngày mai chị rảnh, có thể đến đây không?"
Bác sĩ Nhiễm nghĩ đến bệnh trạng vừa rồi, cũng hiểu đại khái. Nghe giọng nói trầm thấp từ tính bên kia, nghĩ đến thân phận của hắn, lời chất vấn cũng nghẹn lại.
Cô thở dài một tiếng, đồng ý.
Sở Minh gọi điện thoại cho cô, chắc là cũng đoán được gì đó rồi.