Mọi người ăn bữa cơm hết sức vui vẻ. Dù gì cũng hợp tác bốn năm tháng, không thân quen mà nhiều ngày như vậy, trong lòng đều có ý nghĩ khác nhau nhưng trong lúc chia lìa này, cảm xúc không hề giả.

Nâng chén chạm cốc, ăn uống linh đình. Đến lúc tan cuộc, Hướng Duy đã uống say khướt, tựa vào phó đạo diễn cũng say khướt, hào sảng vỗ ngực còn nói muốn uống rượu.

Những người khác cũng không chạy thoát, cả đám say mèm, cũng ồn ào theo Hướng Duy, vỗ bàn tiếp tục uống.

Tống Thanh Hàn đã thả chén xuống lúc cảm giác đầu hơi choáng, nhìn mọi người say khướt, hơi đau đầu. Cậu liên hệ với Trần An, lại gọi điện cho Sở Minh.

Sở Minh nghe máy rất nhanh. Cậu đứng lên, rời phòng đi vào phòng vệ sinh.

Cậu mở vòi dùng nước lạnh rửa mặt, tựa vào tường cúi đầu nói chuyện với Sở Minh.

Sở Minh vừa nghe giọng cậu là biết cậu không ổn, vừa cầm điện thoại thấp giọng hỏi cậu ở đâu, vừa cầm áo khoác đi ra ngoài.

Tống Thanh Hàn vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm nói tên nhà hàng cho Sở Minh.

Sở Minh đi tháng máy xuống bãi đỗ xe, mở cửa xe: "Em ở đấy chờ anh, anh đến ngay đây."

"Vâng." Tống Thanh Hàn cúi đầu lên tiếng, giọng không mát lạnh giống bình thường, lại thêm mấy phần lưu luyến.

Sở Minh hít sâu một hơi, dịu dàng nói mấy câu với cậu, cúp máy, lái xe đi.

Tống Thanh Hàn buông điện thoại, tựa vào tường giơ tay che mắt đứng một lát, lúc đầu óc tỉnh táo hơn chút, cậu mới rửa tay, định về phòng.

Cậu đi ra phòng vệ sinh chưa được mấy bước, một bóng đen trên mặt đất di chuyển, một người có vẻ đã đợi thật lâu đi đến: "Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn ngước mắt, trước mắt mông lung hóa thành một bóng người cao lớn.

Cậu cười xa cách lễ phép không khác lúc thường: "Anh Ngụy."

Ngụy Trữ cụp mắt nhìn cậu, trên môi không còn nụ cười hiền lành, ngược lại sắc mặt trầm xuống hơi đáng sợ.

"Tôi... Có thể nói riêng mấy câu với cậu không?" Ngụy Trữ nhìn mấy vệ sĩ cách đó không xa đang nhìn sang bên này, nhỏ giọng hỏi.

Tống Thanh Hàn lắc cái đầu hơi choáng, thản nhiên nhìn Ngụy Trữ: "Anh Ngụy có gì thì cứ nói thẳng."

Ngụy Trữ hít sâu một hơi, bước đến gần Tống Thanh Hàn mấy bước: "Thanh Hàn, tôi chỉ muốn nói với cậu mấy câu."

Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, đi vài bước vào phòng vệ sinh: "Nói ở đây đi."

Phòng vệ sinh ở nhà hàng này ở cuối hành lang, chỗ Tống Thanh Hàn và Ngụy Trữ đứng vừa vặn tránh được ánh mắt người khác, lại không đến mức hoàn toàn cách ly với bên ngoài. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ngụy Trữ biết đây là điểm giới hạn cuối cùng của cậu.

Cũng chứng minh... có lẽ Tống Thanh Hàn đã biết.

Biết hắn có tình cảm không thể nói với cậu.

Ngụy Trữ đút tay vào túi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khăn lụa, cầm chiếc nhẫn vào trong tay: "Thanh Hàn... cậu, cậu hẹn hò với Sở tiên sinh à?"

Tống Thanh Hàn tỉnh hẳn rượu. Cậu dùng đôi mắt sắc bén nhìn Ngụy Trữ, lại bình tĩnh đáp: "Anh Ngụy uống say rồi."

Ngụy Trữ lại như là không nghe được ngụ ý của cậu, quật cường lắc đầu: "Không, tôi không say."

Tống Thanh Hàn lẳng lặng nhìn hắn.

Ngụy Trữ chạm phải ánh mắt bình tĩnh như lãnh đạm của cậu, trái tim đập thình thịch cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng này, chậm rãi trở nên bình tĩnh.

Hắn hít sâu một hơi, vẫn dựa vào cảm giác say lúc trước đến gần Tống Thanh Hàn vài bước, lấy cái nhẫn trong khăn lụa ra: "Em cũng thích đàn ông đúng không? Nếu em không hẹn hò với anh ta, có thể suy xét tôi không?"

Tống Thanh Hàn: "..."

Cậu không ngờ việc đến nước này.

Nhưng mà...

Tống Thanh Hàn kiên định lắc đầu: "Xin lỗi."

Giọng cậu rất nhẹ, thậm chí bởi vì men say có vẻ hơi mềm mại, nhưng ý tứ không cho phản bác giữa giọng điệu cũng vô cùng nhuần nhuyễn.

Sắc mặt Ngụy Trữ trong nháy mắt ảm đạm xuống, hắn siết chặt nhẫn, đầu ngón tay trắng bệch.

"Vì sao?" Ngụy Trữ như là đang hỏi Tống Thanh Hàn, như là đang hỏi chính mình, "Nếu tôi có chỗ nào không tốt, tôi sửa..."

"Không, anh Ngụy rất tốt." Tống Thanh Hàn khẽ cười, "Chỉ là tôi không thích anh thôi."

Bình tĩnh trực tiếp không cho một cơ hội nào.

Trước mắt Ngụy Trữ đen kịt. Hắn đỡ trán, nhét nhẫn vào túi, miễn cưỡng cười hiền lành: "Xin lỗi, vừa nãy tôi uống nhiều, nói vài lời không suy nghĩ, hy vọng Thanh Hàn đừng để bụng." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Không sao." Tống Thanh Hàn cười lễ phép.

Ngụy Trữ gật đầu, lảo đảo đi.

Cộp cộp tiếng bước chân vang lên trong góc, lại rời xa.

Tống Thanh Hàn ngước mắt nhìn góc đó, khẽ cười.

Sở Minh từ chỗ sáng đi đến, người sáng ngời, làm hắn trông đẹp trai nghiêm nghị.

Ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên đứng ở góc tường giống như chim ưng, cho dù trong bóng đêm cũng phát ra ánh sáng, ánh mắt dần dịu dàng.

Hắn bước nhanh đến, sờ đầu ngón tay ngâm nước lạnh của Tống Thanh Hàn, nhìn hai má ửng đỏ của cậu, nhíu mày: "Uống rượu à?"

Tống Thanh Hàn nắm chặt tay hắn: "Chỉ uống mấy chén, không sao."

Sở Minh nâng mặt cậu lên nhìn, thấy trong mắt cậu tràn ngập hơi nước, mơ màng híp lại, tức cười.

Đã say đến thế rồi còn dám nói chỉ uống mấy chén, không sao?!

Bên ngoài thoáng ồn ào, lời răn dạy của Sở Minh nghẹn lại. Hắn nhìn Tống Thanh Hàn như là tỉnh táo nhưng thật ra đã là một con mèo say, thở dài, nửa ôm cậu vào lòng, lặng yên không một tiếng động rời đi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Hướng Duy trong phòng riêng vẫn đòi uống rượu, phó đạo diễn nghệ sĩ cũng ồn ào theo. Ngụy Trữ yên lặng ngồi ở chỗ của mình, không quá hứng thú, nghĩ đến mình gặp được người kia trên hành lang, cúi đầu, mở một bình rượu đế uống cạn.

Sở Minh đỡ con ma men kia lên xe, tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cậu, nhẹ nhàng hôn khóe môi cậu, ngửi thấy mùi rượu.

Tống Thanh Hàn ngồi ghế lái phụ, thản nhiên cho hắn hầu hạ. Lúc Sở Minh nhích đến gần hôn cậu, cậu còn thè lưỡi liếm môi hắn, rồi như là ghét bỏ miệng hắn không có vị gì rụt về, co mình lại. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh xoa đầu cậu, khởi động xe chậm rãi lái về nhà.

Buổi tối lượng xe cộ đã giảm bớt, lúc họ về đến nhà, Tống Thanh Hàn đã tựa vào ghế, mắt nhắm chặt, ngủ say sưa.

Sở Minh đỗ xe, mở cửa xuống xe sang bên kia, cẩn thận cởi dây an toàn cho Tống Thanh Hàn, bế cậu ra.

Tống Thanh Hàn không ngủ sâu, Sở Minh mới ôm, cậu đã phản ứng lại, mở mắt ra đưa tay đặt lên vai hắn, lười biếng cọ cọ.

Sở Minh cũng theo động tác của cậu đóng cửa xe lại, bế cậu vào nhà.

Ngọn đèn vàng ấm áp bỗng sáng lên, Sở Minh đặt Tống Thanh Hàn lên sofa, nhìn đôi môi hơi khô của cậu, đứng dậy muốn rót cốc nước cho cậu nhuận họng.

Nhưng mà con mèo say kia không hề hay biết, thấy hắn đứng dậy, trợn tròn mắt kéo tay áo hắn, ánh mắt mơ màng, không nói gì, cứ thế lẳng lặng nhìn hắn, làm cơn giận gì cũng không còn.

"Em không khát à?" Sở Minh nửa cúi người, bất đắc dĩ hôn đỉnh đầu cậu.

Tống Thanh Hàn nghe vậy, thò lưỡi liếm đôi môi khô, chớp mắt, một bàn tay ôm lưng Sở Minh, đè đầu hắn xuống.

Đôi môi mềm mại hơi khô ráo, đầu lưỡi mềm mại mang theo vị rượu nhàn nhạt, không hề có kỹ xảo muốn cạy môi hắn ra.

Xem ra say mèm thật rồi.

Sở Minh đứng nghe cậu nghiêm túc phản bác lời của nam diễn viên kia, còn tưởng cậu say nhưng ít nhất đã tỉnh, nhưng nhìn cậu như bây giờ, ngược lại như là vẫn chưa tỉnh rượu hẳn.

Hắn vừa đáp lại nụ hôn của con mèo say, vừa vững vàng ôm cậu lên, vào phòng tắm trên tầng.

Tiếng nước rào rào che giấu một vài tiếng động. Sở Minh đứng dậy muốn về phòng lấy chút đồ, lại bị một đôi tay ôm chặt cổ, không thể phân thân.

Tống Thanh Hàn cau mày, híp mắt nhìn hắn, Sở Minh hôn trán cậu, giơ tay vuốt mái tóc bị dính nước của cậu, khàn giọng: "Ngoan... Anh đi lấy đồ."

Tống Thanh Hàn không đáp, tay dùng sức, kéo hắn vào bồn tắm lớn, ngồi lên.

Nói lý với ma men là không thông.

Sở Minh bị cậu trêu chọc lòng phừng lửa, nhưng lại cố kỵ thân thể cậu mà nhẫn nại, người cũng căng thẳng lên.

Nhưng mà người châm lửa kia lại không thèm để ý, mặt dính hơi nước đẹp nao lòng, lúc cụp mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi cong, làm chủ tịch Sở nhìn mà ngơ ngác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play