Lâu Y vò tờ báo nhăn nhúm thành một cục, vứt vào thùng rác, đứng lên sửa sang lại áo, bình thản đi đến chỗ Lâu Ý: "Sao hôm nay em về sớm thế? Anh bảo chị Lâm nấu chè hạt sen đường phèn em thích nhất... Ngày trước em vẫn dỗi anh không cho em ăn còn gì? Hôm nay anh cho em ăn nhiều..."
Cậu nói mãi không ngừng, trên môi là nụ cười dịu dàng cưng chiều. Nếu Lâu Ý không phải em gái song sinh của cậu, hiểu cậu cũng như hiểu mình, chỉ sợ không nhìn ra sự thâm trầm miễn cưỡng bị giấu dưới nụ cười đó.
"Anh!" Lâu Ý gọi một tiếng, nhặt tờ báo nhăn nhúm lên, mở ra.
Lâu Y nắm chặt tay, cụp mắt, che khuất suy nghĩ cuồn cuộn dưới đáy mắt.
"Ý Ý..." Cậu khô khốc mở miệng, "Đừng đọc... Chúng ta đi ăn chè hạt sen đường phèn đi."
Lâu Ý đứng sau lưng nhìn cậu, trong mắt lóe lên từng đợt tình tự cực kỳ phức tạp, cuối cùng lại là bất đắc dĩ và bình tĩnh: "Vâng, chè hạt sen đường phèn chị Lâm nấu ngon nhất, hôm nay em muốn ăn hai bát..."
"Ừ." Lâu Y nhẹ nhàng đáp, mở cửa đi ra ngoài.
"Nào, Lâu ca nhi, Ý Ý, nấu xong rồi đây, đến ăn đi!" Chị Lâm thấy Lâu Y đi ra, bưng bát cười tủm tỉm gọi.
Lâu Y khẽ cười, gật đầu đi theo chị Lâm.
Chị Lâm đặt bát chè trước mặt cậu, vừa cầm khăn lau lau bàn vừa nói: "Aiz! Cố thiếu soái sắp đính hôn rồi! Tiểu thư nhà họ Triệu xinh đẹp như tiên!"
"Lâu ca nhi cũng nghe nói rồi chứ? Chị nhớ Cố thiếu soái và Triệu tiểu thư đều thích nghe cậu và Ý Ý diễn, chưa biết chừng lúc họ thành thân sẽ mời cậu và Ý Ý hát một bài đó! Thế thì tốt quá!" Chị Lâm thở dài, "Nói đến đây, Lâu ca nhi không còn nhỏ nữa, ông chủ không nghĩ cho cậu, cậu phải tự nghĩ cho mình đi chứ! Chị thấy Khâu Thu nhà đối diện cũng được, người cũng lanh lẹ. Nếu cậu có lòng thì đáp lại người ta đi, đừng để cho con gái theo đuổi mình mãi..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chị nhìn anh em Lâu Y lớn lên từ nhỏ, thật tâm muốn tốt cho họ. Mấy năm nay Lâu Y sống khổ chị cũng biết, hai đứa nhỏ xíu dìu dắt nhau đi đến bây giờ cũng không dễ. Chị cũng sắp từ một người đứng tuổi thành bà lão lải nhải, tâm nguyện duy nhất là thấy hai người này tìm được hạnh phúc của mình.
Chị biết gần đây thân phận người vào rạp hát không đơn giản, nhưng chị vẫn nghĩ Lâu ca nhi và Ý Ý nhà chị chỉ là thị dân hát hí khúc, chỉ là một vai diễn, ai cố tình đến gây sự chứ?
Lâu Y lẳng lặng nghe cô nói, khói dâng lên mơ hồ che kín kính mắt, làm mắt cậu giấu sau thấu kính đầy sương, không ai thấy được. Cậu vẫn cười, tay cầm thìa chậm rãi quấy, dường như đang nghiêm túc nghe chị Lâm răn dạy.
Chị Lâm thấy cậu như vậy, lầu bầu rồi không nói nữa, tìm khăn lau kính cho cậu: "Đeo thế không mệt à? Cởi ra chị lau cho..."
Lâu Y ngoan ngoãn tháo kính xuống đưa cho chị, cụp mắt nhìn bát trước mặt: "... Phiền chị Lâm."
Chị Lâm nhanh nhẹn nhận kính, cẩn thận lau.
Lâu Y ngồi trên ghế, miếng được miếng không ăn hạt sen, ăn hết hạt sen mới cầm nửa bát đường phèn còn lại vào bếp cẩn thật rửa sạch bát.
"Chị Lâm, em hơi mệt. Em đi ngủ một giấc, hôm nay ai đến tìm em... nói em không ở nhà." Lâu Y mỉm cười nói với chị Lâm.
Chị Lâm "Ừ Ừ" đáp: "Cậu vất vả quá, nên mới gầy trơ xương như vậy. Nhanh đi ngủ đi, có ai đến chị nói là cậu không ở nhà."
Lâu Y gật đầu, quay lại phòng mình, mỏi mệt đứng trước cửa, đi đến giường mình.
Nhưng cậu không nghỉ ngơi mà vòng qua tủ quần áo bên giường, mở tủ ra lấy một bộ đồ ra mặc vào, không tiếng động hát khúc "Mẫu đơn đình".
Khi thì làm hoa đán, khi thì làm thanh y, một mình hát cả một tuồng kịch.
Hát xong, cậu thở hổn hển mấy hơi, sau đó thay quần áo ra, vào phòng tắm rửa mặt tắm rửa. Đi ra lau khô tóc, lên giường đắp chăn, nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.
Mộng rất đẹp. Đẹp đến độ cậu không muốn tỉnh.
"Tốt, cắt!" giọng Hướng Duy vang lên, Tống Thanh Hàn mở mắt, nhân viên vội dời thiết bị trên giường đi.
Cậu xốc chăn lên xuống giường, thở phào.
Đoạn vừa rồi Lâu Ý tất nhiên không tồn tại, cậu phải diễn với không khí, còn phải diễn ra cảm xúc sau khi bị người thân phát hiện vẫn bình tĩnh lạnh đạm nhưng mà lại biểu lộ ra cảm xúc chân chính qua vài chi tiết nhỏ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Không phải Tống Thanh Hàn chưa từng diễn độc thoại, nhưng đa số đạo diễn tìm một thế thân diễn với cậu, như vậy diễn sẽ bớt khó đi một chút.
Nhưng Hướng Duy lo dùng thế thân sẽ làm cảm xúc của Tống Thanh Hàn lệch lạc, cho nên sau khi thương lượng với cậu, cho cậu một mình diễn cả cảnh.
Dựa theo tình huống chân thật, vừa rồi Tống Thanh Hàn diễn hơi lạ.
Một người đàn ông mặc áo dân quốc ngồi trên sofa đọc báo, đột nhiên vò báo nói chuyện với cửa, nhìn thế nào cũng cảm thấy khủng bố.
Cậu không chỉ ngồi trên sofa nói chuyện với "người kia", còn đứng dậy đi mấy bước, ánh mắt cũng chậm rãi thu lại, như thể người kia đi đến gần cậu.
Cảnh này phải dựa vào năng lực khống chế của Tống Thanh Hàn. Chỉ cần ánh mắt cậu lệch khỏi quỹ đạo hoặc là không kịp phản ứng, cho dù là ghép đoạn của Lâu Ý vào cũng rất khó làm cho khán giả sinh ra cảm giác họ quả thật ở cùng không gian.
Một người diễn hai vai thật sự quá khó. Trong nhiều cảnh, Lâu Y và Lâu Ý đồng thời xuất hiện, nhưng rất ít cảnh cần biểu hiện ra cảm xúc cuồn cuộn không ngớt, lại mạnh mẽ ép mình bình tĩnh của Lâu Y giống đoạn quay hôm nay.
Hơn nữa cậu còn phải diễn ra cảm xúc căng thẳng lúc Lâu Ý đứng sau lưng nhìn.
Tầng tầng lớp lớp cảm xúc tích lũy không dễ khống chế, Tống Thanh Hàn chìm đắm vào vai diễn Lâu Y này.
Bình thường thái độ của Lâu Y thế nào, Hướng Duy vẫn cảm thấy gần giống lúc bình thường Tống Thanh Hàn đối nhân xử thế. Nhưng trong cảnh vừa rồi, Lâu Y vừa dịu dàng vừa kìm nén, nhưng sự dịu dàng kìm nén này lại không quá giống Tống Thanh Hàn bình thường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngược lại giống như bản năng tự nhiên, kiểu khắc vào trong xương, rồi lại bị cậu kháng cự.
Đúng vậy, Lâu Y xuất thân bần hàn, lại là cô nhi được sư phụ rạp hát dẫn về, cả ngày tập luyện, sao có khí chất kiêu ngạo trời sinh được?
Trước giờ cậu kiêu ngạo, không muốn làm phiền người khác. Tuy cậu không nói, nhưng sau khi lớn lên bước lên sân khấu, cậu vẫn biết giữ vững lòng mình thế nào.
Cao ngạo và lễ phép dịu dàng thành tính từ khi cậu cởi đồ diễn. Quý nhân tự xưng là quan to bởi vì cậu và Lâu Ý lễ phép dịu dàng, cử chỉ khéo léo nên muốn nâng họ lên.
Anh em mới vào đời phải dựa vào những chuyện như vậy, nghiêng ngả lảo đảo lớn dần, cuối cùng thành Lâu đại gia, Lâu thanh y mà cả bến Thượng Hải biết. Nhưng mặt nạ ngụy trang để sinh tồn sắp không đeo nổi nữa.
Lâu Y hâm mộ Lâu Ý. Cậu thương yêu cô, cũng hâm mộ cô, thậm chí có đôi khi từng ghen tị với cô.
Nhưng đây chỉ là cảm giác máu mủ thân mật.
Nội tâm Lâu Y mâu thuẫn, nhưng sự mâu thuẫn này không đủ để làm cho tình thân gắn bó nhiều năm với Lâu Ý vỡ tan.
Hướng Duy xem máy giám thị quay bóng dáng Tống Thanh Hàn, mảnh khảnh, thậm chí bởi vì cậu là hoa đán nên người có vẻ hơi gầy. Nhưng cậu đứng rất thẳng, lúc nghe được Lâu Y lo lắng hỏi, ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, lại buông ra. Mà vẻ mặt của cậu cũng thay đổi, ngón tay thoáng cứng lại, cụp mắt che khuất tầm mắt mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Có vẻ kìm chế mâu thuẫn, cuối cùng lại chậm rãi quy về bình thản dịu dàng ở mặt ngoài.
Cảnh này chỉ có một mình cậu, nhưng cho dù có người tồn tại, cậu vẫn nổi bật.
Thông qua động tác, biểu cảm, thậm chí là khóe mắt đuôi lông mày cậu, Hướng Duy có thể nghĩ ra người đối thoại với cậu thế nào, nói gì.
Cậu lại tiến bộ.
Hướng Duy thấy cậu trưởng thành trong khoảng thời gian ngắn ngủn. Thậm chí ông có dự cảm đến cuối bộ phim này, có lẽ Tống Thanh Hàn có thể nhận cúp ảnh đế.
Chẳng qua hiện tại nói chuyện này thì vẫn sớm. Hướng Duy thấy Tống Thanh Hàn hơi mỏi mệt, cho cậu đi nghỉ ngơi, gọi Ngụy Trữ quay cảnh của Cố Phong Dặc.
Ngụy Trữ liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn, vỗ vỗ quân trang, nghiêm mặt đi nhanh vào phim trường.
Tống Thanh Hàn không thấy được ánh mắt của hắn.
Cậu cúi đầu, môi khẽ cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, nhắn lại cho người bên kia.
Ngụy Trữ đang diễn chỉ chớp mắt thấy bóng dáng cậu, lời thoạt đến bên miệng lại khựng lại, lại bị NG.
Hắn nghiêm túc xin lỗi Hướng Duy, ép mình không chú ý đến người đang ngồi bên kia nữa để nhập vai.