Sở Minh không nói lời nào, chỉ là không cọ cổ cậu nữa, hơi thở nóng phả bên gáy Tống Thanh Hàn, vẫn không nhúc nhích như là ngủ rồi.
Tống Thanh Hàn giơ tay xoa đầu hắn, nhíu mày buông tay cầm quần áo, lo lắng gọi: "Sở Minh?"
Cái đầu trên cổ cậu nghe thấy tên mình, hơi giật giật.
Cảm nhận được động tác của hắn, Tống Thanh Hàn yên tâm, giơ tay vuốt gáy hắn: "Làm sao thế anh?"
Sở Minh vẫn không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu lên rồi nhẹ nhàng hôn hai má cậu, dịu dàng lưu luyến.
Tống Thanh Hàn bị hắn hôn hết cách, quay người bóp mặt hắn hôn một cái, thấy ánh mắt Sở đại cẩu hơi đỏ lên.
Tống Thanh Hàn: "..."
???
Cho nên đây là làm sao thế?
Cậu cau mày, nâng mặt Sở Minh lên xem, nhẹ nhàng sờ mắt hắn, khẽ chạm vào một cái, lại dừng lại.
"Mắt anh sao thế?" Tống Thanh Hàn thấy hắn nhăn mày, giọng điệu nhẹ nhàng, "Làm sao, nhức mắt à à?"
Sở Minh im lặng lắc đầu, nỗ lực mở to mắt: "... Bị cay."
Tống Thanh Hàn: "..."
Cậu mặt không đổi sắc buông tay ra, nhéo hai má hắn.
Gương mặt đẹp trai của chủ tịch Sở bị kéo như meme, hắn tủi thân nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn buông tay ra, sờ gương mặt bị nhéo đỏ lên, thở dài: "Vào với em, em rửa cho anh."
"Ừ." Chủ tịch Sở ngoan ngoãn nghe lời, nhân lúc Tống Thanh Hàn quay đi, cầm quần áo cậu đặt trên giường khoát lên tay đi theo cậu vào phòng tắm.
Tống Thanh Hàn xả nước, quay người đón Sở Minh vào.
Hắn treo lên quần áo lên, bước tới, cúi đầu cho Tống Thanh Hàn dùng khăn mặt nhúng nước lau mắt cho mình.
Hắn bị lẩu cay làm cho hơi đỏ mắt thôi, tuy rằng trông đỏ lên, nhưng thật ra đã không quá đau.
Có điều thấy Tống Thanh Hàn ngẩng đầu cau mày, trong mắt toàn là mình, hắn lẳng lặng cho cậu làm.
Tống Thanh Hàn nhìn kĩ mắt hắn, thổi thổi: "Đỡ hơn không?"
"Đỡ rồi." Sở Minh mở to mắt, cười.
Tống Thanh Hàn thở phào.
Nước ấm đã gần đầy, cậu nghe thấy tiếng nước tắt vòi nước, vạt áo đã bị ai kia kéo lên, một bàn tay to ấm áp khô ráo từ dưới sờ lên, thong thả vuốt ve thắt lưng cậu.
Thắt lưng cậu cứng đờ, cậu vỗ bàn tay làm xằng làm bậy kia.
Sở Minh ngừng lại, lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
Tống Thanh Hàn đứng thẳng người, véo miệng hắn: "Hôm nay anh làm sao thế?"
Sở đại cẩu hôm nay là lạ.
Bình thường hắn cũng kiếm cơ hội làm nũng, nhưng không có một lần nào giống hôm nay, làm nũng còn kèm theo không vui.
Tống Thanh Hàn véo cái miệng của hắn, hôn một cái lên cái miệng đang chu ra, thấy mắt Sở đại cẩu sáng rực lên, bàn tay bên hông cũng chậm rãi hướng lên trên.
Cậu buông cái tay bóp miệng Sở Minh ra, nắm được bàn tay to không ngừng di chuyển của hắn.
Sở Minh thấy cậu nhìn mình, giật giật tay bị cậu cầm lấy, khi cảm thấy cậu kiên quyết, thở dài, rầu rĩ nói: "Nam diễn viên kia thích em." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn: "???"
Cậu cẩn thận nghĩ, khẽ cau mày: "Ngụy Trữ?"
Sở Minh lắc đầu: "Anh không biết tên cậu ta, người mặc quân trang ấy."
"Đó là Ngụy Trữ." Tống Thanh Hàn giơ tay xoa đầu Sở Minh, cười nói, "Em chẳng có quan hệ gì với anh ta."
"Anh biết." Sở đại cẩu tủi thân, "Anh không thích ánh mắt cậu ta nhìn em."
Lúc Tống Thanh Hàn không biết, ánh mắt Ngụy Trữ nhìn về phía cậu mãnh liệt như là muốn hòa tan cậu.
"Vâng." Tống Thanh Hàn hôn cằm hắn, "Không sao, hai tháng nữa là quay xong."
Cậu và Ngụy Trữ chỉ gặp nhau trong bộ phim "Mộng cũ Lê viên" này, khi quay xong, Ngụy Trữ có thích cậu hay không thì có liên quan gì?
Bọn họ sẽ không gặp lại nhau. Cho dù có, nhiều lắm chỉ là hợp tác.
Cậu là người cực kỳ bất công lại bao che khuyết điểm. Ngụy Trữ với cậu chỉ là đồng nghiệp đang hợp tác, mà Sở Minh là người cậu thích, yêu, sẽ cùng cậu sống quãng đời còn lại.
Cậu sẽ không làm khó Ngụy Trữ, nhưng sẽ không vì hắn mà làm cho Sở Minh không vui.
Tuy cậu cảm thấy lần này Sở đại cẩu không vui tám phần là cố ý.
"Ừ." mắt Sở đại cẩu sáng rực lên, sau đó dưới sự ngầm đồng ý của Tống Thanh Hàn giãy khỏi tay cậu, tiếp tục sờ xuống dưới.
Thắt lưng mềm dẻo dường như nhỏ hơn lúc trước một chút. Sở Minh cúi đầu hôn mặt cậu, vén áo cậu lên làm lộ ra tấm lưng trắng muốt dưới lớp áo.
Tống Thanh Hàn chớp mắt, môi khẽ cong, đáp lại động tác của hắn.
Ngày mai Tống Thanh Hàn phải quay lại phim trường, tuy Sở Minh có thể nói một tiếng với Hướng Duy giữ cậu ở lại một ngày, nhưng nghĩ đến cậu chú trọng bộ phim này, hắn đành kìm chế, chỉ để lại một chút dấu vết chỗ quần áo che khuất. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng mà xuất phát từ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, Sở Minh vẫn để lại một dấu màu hồng nhạt ở trong cổ tay cậu, người không biết chỉ cho là vết muỗi cắn.
Ngạc nhiên là, hôm sau Tống Thanh Hàn đến đoàn phim, trừ cậu và Ngụy Trữ, Hướng Duy, các phó đạo diễn và diễn viên khác chưa đến.
"Hôm qua đạo diễn vui vẻ, uống nhiều." Ngụy Trữ thấy Tống Thanh Hàn vào, cười hiền lành với cậu, thuận tiện giải thích vì sao phim trường lại vắng vẻ.
"Vậy à." Tống Thanh Hàn mỉm cười gật đầu, "Không biết hôm nay đạo diễn có dậy nổi không."
Ngụy Trữ nhún vai, nói đùa: "Ai biết được."
Hắn đảo mắt nhìn cậu, làm như vô tình nói: "Hôm qua Thanh Hàn không đi, Sở tiên sinh mời khách rất hào phóng."
Quả thật hào phóng.
Tống Thanh Hàn lắc đầu, lễ phép nói: "Hôm qua mọi người đi cả rồi, tôi nghĩ chắc mọi người đã ăn nên không quấy rầy."
Ngụy Trữ nhíu mày: "Có gì mà quấy rầy?"
Hắn thấy Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng khoan khoái, khóe mắt đuôi lông mày trông vui vẻ hơn nhiều so với lúc trước, bỗng im bặt.
"Hôm nay hơi nhiều cảnh, Thanh Hàn đọc kịch bản đi, tôi bảo người đi xem đạo diễn dậy chưa." Ngụy Trữ nói hết câu, đi nhanh đến chỗ nhân viên.
Tống Thanh Hàn nhíu mày, đưa đám người Lâm Thiện đến vị trí mình thường ngồi, rút kịch bản ra đọc.
Cậu cẩn thận đọc kịch bản đã thuộc làu làu, phim trường mới ồn ào, Hướng Duy hôm qua high quá bóp trán vào, mấy phó đạo diễn sắc mặt tiều tụy và diễn viên xanh mặt đi theo sau ông.
"Tiểu Hàn à, sao đến sớm thế." Hướng Duy thấy Tống Thanh Hàn, buông tay xoa trán xuống, cười chào hỏi cậu.
Tống Thanh Hàn thả kịch bản xuống, cười đáp lại ông một câu.
Hướng Duy vội vàng vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, cầm loa to đi ra, nhân viên vội vàng bố trí cảnh.
Trước khi ông đến đây, nhân viên đã làm gần xong. Sau khi ông kiểm tra thiết bị xong, sân đã được bố trí xong.
Tống Thanh Hàn đứng dậy vào phòng thay quần áo thay trang phục phải mặc để hôm nay quay, ngồi lên ghế cho Lâm Vân trang điểm.
Lâm Vân biết hôm qua Sở Minh đến. Cô hơi lo lắng, lại hiếu kỳ nhìn cổ Tống Thanh Hàn, xác định trên cổ không có một chút dấu vết gì, không biết là thở phào hay là tiếc nuối, cầm một hộp phấn trang điểm cho cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khác với bộ phim hoàn chỉnh, lúc quay điện ảnh hoặc phim truyền hình không dựa theo nội dung mà theo sắp xếp của đạo diễn để quay từng đoạn.
Nên mới có đoạn trước uống canh trong mùa đông, đoạn tiếp theo lại bởi vì mùa hè quá nóng nên phải bơi trong bể bơi một vòng.
Cảnh trước Tống Thanh Hàn mới quay cảnh Lâu Y làm quen với Cố Phong Dặc, mấy cảnh hôm nay đã gần đến đoạn kết.
Cậu mặc áo màu xanh ngọc, tóc chải gọn gàng, đẹp cặp kính khéo léo, trông giống như tiên sinh dạy học thời xưa.
Nhưng mà mặt cậu đẹp, lúc liếc mắt nhìn người ta không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy cậu đáng yêu cổ hủ.
Lâu Y ngồi trên sofa, trong tay là tờ báo mà đứa bé phát báo đem đến.
Cậu đẩy kính trên mũi, cau mày đọc tin trên báo.
"Anh ơi, anh đang làm gì thế?"
Lâu Ý đã quay lại, tiếng đẩy cửa ra rất rõ ràng trong căn phòng im lặng.
Sau khi cửa mở ra, trên hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề.
"Anh?" Lâu Ý đứng ngoài gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, lúc thấy Lâu Y ngồi trên sofa đọc báo, nụ cười trên môi trở nên cứng đờ.
Lâu Y quay người, tay vẫn cầm tờ báo, mặt vẫn bình tĩnh.
"Ý Ý, em về rồi." Cậu thản nhiên mở miệng nói, giọng vững vàng, không nghe ra hiện tại tâm trạng cậu thế nào.
"Anh..." Lâu Y nhìn tờ báo nhăn nhúm trên tay cậu, gọi một tiếng.