Qua Trung thu, thời tiết dần dần mát mẻ hơn, Hứa Hướng Dương giật mình
nhớ ra bản thân đã xuyên đến đây gần một năm rồi. Nhớ lại tình trạng ban đầu, so sánh với hiện tại, đã có rất nhiều thứ bất đồng. Nàng cẩn thận
kiểm kê vốn riêng, không ngờ lại có hơn sáu lượng bạc cùng một cây trâm
bạc. Kì thật nếu trừ đi năm lượng bạc Bạch Ngọc Đường đưa cho nàng để
trị thương, như vậy, hiện tại nàng cũng chỉ có hai ba lượng bạc mà thôi.
Tuy rằng tình hình hiện tại so với ban đầu đã tốt hơn, nhưng nghĩ đến cuộc
sống sau này, nàng vẫn có chút mờ mịt. Vô luận thế nào, trong người dư
dả mới cảm thấy an tâm. Cho nên, nàng vẫn tiếp tục làm đồ thêu, chuẩn bị bạc dành cho bất kì tình huống khẩn cấp nào.
Hôm nay Hứa Hướng Dương đưa đồ thêu qua Cẩm Tú phường, ánh mắt Dao trưởng quỹ đột nhiên tỏa
sáng, nhìn chằm chằm vào y phục của nàng thật lâu, cười nói:" Hứa cô
nương, hoa văn thêu trên y phục của ngươi rất đặc biệt, ta chưa từng
thấy qua bao giờ."
Trên người Hứa Hướng Dương mặc một thân váy hồng
nhạt, đi giày vải, trên đầu vai có thêu những hình đối xứng, so với hoa
cỏ bình thường hoàn toàn khác biệt, tạo ra cảm giác rất mới mẻ. Kì thật
khi may y phục xong, nàng lại cảm thấy quá mức trống trải nên mới thêu
một ít hoa văn ren trang trí, không ngờ nhìn cũng rất vừa mắt:" Chỉ là
tùy tay thêu thôi, khiến ngươi chê cười rồi."
Dao chưởng quỹ nhìn kỹ, kiểu dáng đồ án này nói đơn giản nhìn lại không đơn giản chút nào, mà
bảo phức tạp thì cũng không hẳn, hoa văn bên trên lộ ra đường thêu lờ mờ ở phía dưới vải dệt, đánh sâu vào cái nhìn, cực kì thú vị:" Sao có thể, cái này nhìn rất lạ mắt, có thể bán cho ta hay không?"
Hứa Hướng
Dương ngẩn người, không ngờ hoa văn ren cũng có thể bán lấy tiền, liền
cười đáp ứng. Dao chưởng quỹ cũng vui mừng:" Nếu ngươi còn loại hoa văn
nào đặc biệt khác thì cứ vẽ ra, ta nhận hết." Việc làm ăn của tú phường
chính là dựa vào tay nghề thêu thùa cùng hoa văn đa dạng, có kiểu dáng
mới nhất định sẽ lôi kéo được nhiều khách hàng.
Ra khỏi Cẩm Tú
phường, trong lòng Hứa Hướng Dương trầm mặc, nghĩ tới hoa văn đối xứng.
Lúc trước từng nhìn thấy qua không ít kiểu dáng, nhưng chưa từng ghi nhớ cẩn thận. Hoa văn trên y phục này cũng chỉ là tùy tiện vẽ ra, nếu thật
sự muốn vẽ ra kiểu khác, có lẽ cần nhiều công phu hơn. Cũng may dạng hoa văn ren chủ yếu là đối xứng chỉ cần thay một chút là lại thành cái mới, cẩn thận nhớ lại chắc vẫn có thể vẽ được một hai cái.
Nàng suy nghĩ
quá tập trung, bỗng nhiên bả vai bị ai vỗ một cái, theo bản năng quay
đầu lại, còn chưa kịp phân tích rõ tình huống, đã bị người lấy khăn che
miệng mũi lại, lập tức mất đi ý thức.
Bước vào trong sân, Triển Chiêu cảm giác hôm nay có chút bất đồng, im ắng, Hứa Hướng Dương không có ở
nhà. Trong lòng hắn thấy hơi lạ, mỗi lần về thường thấy nàng không nấu
cơm thì cũng là cho gà ăn, tưới nước cho ruộng rau, nhưng hôm nay lại đi đâu rồi? Hắn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng một lát nữa nàng sẽ trở
về. Đợi đến khi sắc trời tối dần, cũng chưa thấy người đâu, thế mới cảm
thấy có gì đó không đúng. Nàng là một người đúng mực, sẽ không vô duyên
vô cớ đi lâu chưa về.
Mang theo một tia hoang mang, đi đến nhà Vương
tẩu tử, Hứa Hướng Dương không có ở đây. Vương tẩu tử cũng có chút lo
lắng, Hứa Hướng Dương quen biết không nhiều, căn bản chẳng có mấy chỗ để đi, vội vàng bảo Triển Chiêu đến chỗ Quan Húc xem sao, nhỡ đâu ở bên
kia có chuyện nên trì hoãn chưa về. Đến chỗ Quan Húc cũng không thấy Hứa Hướng Dương, trong lòng Triển Chiêu nổi lên lo lắng, nếu không ở hai
nơi này, vậy nàng đã đi đâu?
" Hứa cô nương không phải người tùy ý,
nếu có việc bận đi ra ngoài chắc hẳn sẽ thông báo với ngươi một tiếng,
nhưng đến giờ còn chưa về, không biết có xảy ra chuyện gì không? Triển
huynh đệ, ngươi ngẫm lại cẩn thận xem nàng còn có thể đi đâu?"
" Bình thường nàng luôn quanh quẩn ở trong nhà, trừ bỏ chỗ của Vương tẩu tử và ở đây thì chỉ đến Cẩm Tú phường. Lúc ta đi tới Cẩm Tú phường, Dao
chưởng quỹ nói hôm nay Hứa Hướng Dương có qua, hàn huyên vài câu liền
đi. Hiện tại nàng không có ở đây, ta thật sự không nghĩ ra chỗ nào nữa."
Quan Húc nghĩ nghĩ, đột nhiên nói:" Trước kia nàng từng nhờ ta hỏi thăm một
người tên là Vu Hoa, nói là thay một lão nhân gia nào đó. Nghe giọng
điệu của nàng, tựa hồ quan hệ với lão nhân gia kia khá gần gũi, có thể
bên đó xảy ra chút chuyện gì, cần nàng đi hỗ trợ hay không?"
Triển
Chiêu cau mày:" Lâm bà tử ở ngõ An Bình, nàng thường xuyên đi đến chiếu
cố Lâm bà tử." Nhưng hắn căn bản không biết chỗ ở của Lâm bà tử ở đâu.
Những chuyện liên quan đến nàng, hắn vẫn luôn nhận biết một cách chậm
chạp, chỉ đến khi xảy ra chuyện gì, mới giật mình phát hiện bản thân đối với nàng hoàn toàn không biết gì cả. Đang muốn từ biệt Quan Húc đi ngõ
An Bình, chợt thấy Vương Triều vội vàng tìm đến. Tâm đột nhiên căng
thẳng, bước nhanh tới:" Vương Triều, sao ngươi lại tới đây?"
"Triển
đại nhân, vừa nãy có một đứa bé ăn xin gửi một phong thư đến Khai Phong
phủ, là đưa cho ngươi." Nói xong lấy thư từ trong lòng giao cho hắn:"
Bên trong còn kèm theo gì đó, không biết là cái gì."
Triển Chiêu vội vàng mở ra, từ trong phong thư rơi ra một cái trâm bạc.
"Đây là..." Quan Húc cảm thấy cây trâm có chút quen, lại nhớ không ra, đưa
cho Triển Chiêu đồ của nữ nhân làm cái gì? Sắc mặt Triển Chiêu ngưng
trọng, thanh âm khàn khàn:" Đây là cây trâm của Hướng Dương!"
Sắc mặt Quan Húc cùng Vương Triều nhất thời thay đổi, không thể nghi ngờ gì
nữa, Hứa Hướng Dương đã xảy ra chuyện. Triển Chiêu rút thư ra, trên đó
viết đơn giản mấy chữ " Nữ nhân này đang ở trong tay ta. Buổi trưa ngày
mai, gặp ở ngoài thành, dưới chân núi Thần Chung. Kí tên Lý Khánh
Nguyên."
"Hứa cô nương bị Lý lão bản bắt cóc ?!" Vương Triều quá mức
kinh sợ:" Làm thế nào mà hắn lại biết Hứa cô nương?" Hiện tại Lý lão bản đang bị truy nã, hắn không lẩn trốn, ngược lại đến Khai Phong bắt cóc
Hứa cô nương, chẳng phải quá mức lớn mật hay sao?:" Tới thật đúng lúc,
chúng ta mang người bao vây diệt trừ hết bọn chúng!"
"Không được!"
Quan Húc xua tay:"Vẫn nên để một mình Triển huynh đệ đi trước dàn xếp,
Hứa cô nương còn đang trong tay hắn, nếu chúng ta hành động thiếu suy
nghĩ, chỉ sợ gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng." Lý lão bản cố ý bại
lộ hành tung là muốn tính toán cái gì? Chớ không phải ôm quyết tâm cá
chết lưới rách đấy chứ? Tự biết bản thân trốn không thoát, liền muốn kéo theo người khác chết cùng?:" Chi bằng như vậy đi, mang người mai phục ở xa xa, chờ đợi thời cơ hành động. Vô luận như thế nào, an nguy của Hứa
cô nương quan trọng hơn."
Hai tay Triển Chiêu bất giác nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, là hắn đã hại nàng!
Khi Hứa Hướng Dương tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn
phòng đơn sơ bằng cỏ tranh, nàng mờ mịt đánh giá bốn phía, trong đầu là
một mảnh hỗn loạn. Đứng dậy muốn đi mở cửa, phát hiện đã bị khóa, hoang
mang nhìn ra cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn xa lạ. Bỗng nhiên, cửa phòng bị người mở ra, tiến vào hai người lạ mặt. Nàng cảnh giác nhìn
bọn họ, lập tức hiểu được, bản thân hiện đang bị bắt cóc!
"Các ngươi là ai? Vì sao bắt ta đến đây?" Nàng căn bản không quen biết bọn họ!
"Triển Chiêu là gì của ngươi?" Người nam nhân lớn tuổi hơn đánh giá nàng, ánh
mắt lạnh lùng. Hứa Hướng Dương cẩn thận đề phòng:" Ta và Triển đại nhân
không có quan hệ gì cả."
" Hừ, Hứa cô nương, ngươi nghĩ ta vô duyên
vô cớ bắt ngươi đến đây sao? Theo ta biết, giữa ngươi và Triển Chiêu qua lại rất gần gũi, làm sao lại không có quan hệ gì?"
Hứa Hướng Dương
ngừng thở, tâm trầm xuống:"Ta là nha hoàn trong Khai Phong phủ." Bọn họ
muốn dùng nàng để uy hiếp Triển Chiêu sao? Vậy nàng càng phải phủi sạch
quan hệ giữa hai người, nếu thẳng thắn thừa nhận chắc chắn sẽ chết nhanh hơn.
"Nha hoàn? Có phải nha hoàn hay không thì rất nhanh sẽ biết
được." Nam nhân cười khinh miệt, cho dù nàng chỉ là một nha hoàn ở Khai
Phong phủ, Triển Chiêu nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu. Nam
nhân phía sau hắn nhắc nhở:" Lão gia, canh giờ đã đến."
Nam nhân âm trầm nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên mang theo vài phần ý tứ hàm xúc:" Đi gặp Triển Chiêu thôi."
Hai người cũng không trói Hứa Hướng Dương lại, thân thể nàng đơn bạc như
vậy, cho dù có để cho chạy cũng chẳng chạy được xa. Trong lòng Hứa Hướng Dương cũng hiểu rõ được tình cảnh trước mắt, bản thân tuyệt đối không
đủ khả năng tự mình đào thoát, chỉ có thể yên lặng đi theo, tùy cơ ứng
biến. Nàng không biết bọn họ dẫn mình đi đâu, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa, bước chân không khỏi dừng lại, tâm hoảng
hốt. Đó là Triển Chiêu! Trước khi nhìn thấy hắn, nàng còn có thể miễn
cưỡng bảo trì bình tĩnh, đến khi thấy hắn, ngược lại dâng trào bất an.
"Lý Khánh Nguyên." Ánh mắt Triển Chiêu đảo qua Hứa Hướng Dương, thấy nàng
hoàn hảo không có việc gì, trong lòng mới an tâm một chút. Sau đó, ánh
mắt lạnh như băng khóa chặt lại trên người Lý lão bản.
"Triển Chiêu,
không tin được chúng ta lại có thể gặp nhau nhanh như vậy?" Ánh mắt Lý
Khánh Nguyên ngoan độc:" Ngươi phá hủy cơ nghiệp của ta, khiến ta phải
trốn chui trốn lủi như con chuột, ta sao có thể cam lòng! Ngươi nói xem
thù này nên báo thế nào?" Dứt lời đi vòng quanh Hứa Hướng Dương một
vòng:" Nữ nhân này, ngươi hẳn là nhận ra là ai chứ? Nàng nói mình là nha hoàn trong Khai Phong phủ, da thịt trắng trẻo non mềm thế này, chớ
không phải là nha hoàn ấm giường cho ngươi đi?"
Từ ngữ càn dỡ dơ bẩn
như vậy khiến Hứa Dướng Dương cau chặt mày lại, nàng nhắm hờ mắt, âm
thầm nắm chặt tay chịu đựng, không dám nhìn Triển Chiêu. Nàng sợ bản
thân lộ ra quá nhiều cảm xúc sẽ càng khiến Lý Khánh Nguyên nắm được
nhiều nhược điểm. Thanh âm trầm thấp của Triển Chiêu truyền đến:" Ngươi
thật to gan, dám đến Khai Phong phủ bắt người."
" Ngươi đã làm hại ta chỉ còn hai bàn tay trắng, ta còn sợ cái gì? Nếu ta đã không thể sống
được nữa, vậy thì cũng phải khiến ngươi trôi qua không được vui vẻ." Lý
Khánh Nguyên nắm chặt cằm Hứa Hướng Dương, bắt nàng ngẩng mặt lên, hung
tợn nói:" Ngươi hại ta nghèo túng khốn khổ, ta chỉ có thể hồi báo lại
một chút lên người nữ nhân này mà thôi."
Dù đã nhắm chặt hai mắt,
nhưng Hứa Hướng Dương vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác của Lý
Khánh Nguyên, nàng khẩn trương nuốt nước miếng, thân thể không kiềm chế
được run run. Người này, điên thật rồi! Triển Chiêu khóa chặt cằm, mày
nhíu càng sâu, Hứa Hướng Dương đang ở trong tay Lý Khánh Nguyên, hắn
không thể hành động tùy tiện được. Theo những lời Lý Khánh Nguyên nói,
hắn ta khẳng định có ý nghĩ đồng quy vu tận. Không biết Quan Húc đang ẩn nấp ở đâu, hắn phải làm như thế nào để phá cục diện bế tắc này.
Bỗng nhiên, Hứa Hướng Dương cảm thấy hai má lạnh lẽo, thứ gì đó chậm rãi
trượt xuống dưới, lướt qua cổ, ngừng lại ở xương quai xanh. Tim đập cực
kì nhanh, bởi vì không nhìn thấy nên xúc cảm phóng đại thêm hàng ngàn
lần, thứ lạnh lẽo kia là cái gì? Giống như đồ vật sắc bén, muốn đâm nát
da thịt. Lý Khánh Nguyên đặt chủy thủ ở xương quai xanh của Hứa Hướng
Dương, nhẹ nhàng lướt qua lại, liếc mắt nhìn Triển Chiêu:" Nha đầu này
da thịt non mềm, khiến người ta nhìn mà tâm kích động."
Triển Chiêu cắn răng, Lý Khánh Nguyên cố ý nhục nhã nàng, đồng thời khó xử hắn! Thật sâu hít vào một hơi:" Ngươi muốn thế nào?"
" Còn thế nào nữa, chỉ là muốn nhìn một chút, xem xem nữ nhân của Triển
đại nhân là cái dạng gì thôi." Dứt lời, chủy thủ cắt vải ở đầu vai Hứa
Hướng Dương, chủy thủ sắc bén, ngay lập tức hiện ra một mảng da thịt
trắng như tuyết. Hứa Hướng Dương co rúm lại, trong lòng bắt đầu khủng
hoảng, ý đồ của hắn đã quá rõ ràng. Nàng nhắm mắt càng chặt, chỉ sợ bản
thân lộ ra dù chỉ một chút khiếp sợ cùng cầu xin, cũng sẽ khiến tâm thần Triển Chiêu bị nhiễu loạn. Trong lòng không ngừng an ủi chính mình, chỉ là lộ một bả vai thôi, là một người hiện đại xuyên qua, không đáng kể
chút nào. Sau đó khủng hoảng càng không đình chỉ lại được, đây mới chỉ
là bắt đầu, không biết kế tiếp hắn ta lại làm ra chuyện điên rồ gì.
"Dừng tay!" Triển Chiêu gầm lên:" Ngươi có gì thì hướng về phía ta! Sao phải liên lụy đến người vô tội!"
Lý Khánh Nguyên tà tà cười:" Không liên lụy người vô tội, thì làm sao
khiến ngươi khó chịu được?" Chủy thủ lại dán vào da thịt phía trên cái
yếm, ánh mắt thị uy nhìn Triển Chiêu:" Hứa cô nương, ngươi mau mở mắt ra a, nhìn xem Triển đại nhân vì ngươi mà nóng lòng như thế nào."
Nghe
vậy, Hứa Hướng Dương gắt gao cắn môi, khóe mắt hơi ẩm ướt, nhất định
không chịu mở miệng, cũng không dám mở mắt ra. Hiện tại nàng đang bị bắt cóc, Triển Chiêu không thể hành động thiếu suy nghĩ, Lý Khánh Nguyên
căn bản là không muốn bỏ qua cho hắn. Nếu đã khó có thể thoát khỏi kiếp
nạn này, cầu xin thì ích gì? Chính là đúng ý Lý Khánh Nguyên mà thôi,
hắn muốn dằn vặt Triển Chiêu, mà nàng không muốn khiến người đó phải khó xử. Nếu nàng cứ như vậy mà chết đi, có lẽ, hắn và Đinh Nguyệt Hoa sẽ có thể tiếp tục ở bên nhau. Cái gì nên trả lại, thì tốt cục cũng phải trả
lại! Đâu chỉ là Triển Chiêu? Mà ngay cả tính mệnh này, cũng không phải
của nàng!
Hứa Hướng Dương bỗng dưng mở mắt, kiên định nhìn về phía
Triển Chiêu, đáy mắt hắn đè nặng nỗi lo lắng, nàng cảm thấy, có lẽ chỉ
cần thế này là đủ, quyết tâm nói:" Triển đại nhân, ngài không cần để ý
đến ta!" Cùng với lời nói của nàng vang lên, chủy thủ cắt đứt dây yếm,
Triển Chiêu gầm lên:" Dừng tay!"
Không chỉ Hứa Hướng Dương, nếu là
bất kì cô nương nào khác, hắn cũng không thể nhìn nàng bị người khác vũ
nhục! Hắn nắm chặt Cự Khuyết trong tay, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nàng đang bị Lý Khánh Nguyên khống chế, hắn không thể tiến lên, chỉ có thể
trơ mắt nhìn nàng chịu nhục nhã. Hứa Hướng Dương lấy tay ôm chặt yếm che chở ngực, nhìn chủy thủ trước mắt, bất chợt tâm bình tĩnh xuống. Triển
Chiêu chắc chắn không bao giờ thờ ơ trước sự an nguy của nàng, chỉ cần
nàng không bị khống chế, hắn nhất định sẽ có cơ hội xông lên.
Đột
nhiên, Lý Khánh Nguyên thét lớn một tiếng, chủy thủ trên tay rơi xuống,
tùy tùng bên cạnh hắn lập tức cảnh giác nhìn xung quanh. Hứa Hướng Dương thấy bọn chúng bị phân tâm, vội vàng chạy về phía Triển Chiêu. Triển
Chiêu phản ứng so với nàng mau lẹ hơn, ngay khi tay Lý Khánh Nguyên bị
hòn đá đập trúng, bóng dáng hắn đã chớp động, giờ phút này cũng chạy tới chỗ Hứa Hướng Dương.
Trong cái chớp mắt chạm tới Hứa Hướng Dương,
một thanh chủy thủ như vũ bão phóng tới, hung hăng khảm nhập vào lưng
nàng. Nàng trợn to mắt, tựa hồ vô cùng kinh hãi, thân hình mềm nhũn ngã
vào trong lòng Triển Chiêu. Chủy thủ đâm sâu đến tận xương, đau đớn theo từng đợt hít thở nhanh chóng khuếch tán, huyết sắc trên mặt rút đi, một mảnh tái nhợt.
"Hướng Dương!" Triển Chiêu tiếp được thân mình xụi lơ của nàng, chủy thủ đâm sâu phía sau lưng chói mắt không chịu nổi. Hắn
ngẩng đầu nhìn Lý Khánh Nguyên, trong mắt tràn ngập tức giận, không thể
tha thứ! Hứa Hướng Dương gắng hít một hơi:" Ta vẫn chịu đựng được, đừng
để cho bọn chúng chạy!"
Lý Khánh Nguyên quả thật muốn chạy trốn,
nhưng chưa kịp động đã bị đám người Quan Húc mai phục gần đó ngăn lại,
hòn đá vừa nãy cũng là do Quan Húc phóng ra làm rối loạn trận tuyến, hơn nữa Hứa Hướng Dương phản ứng nhanh nhạy, thế mới phá vỡ được cục diện
bế tắc. Đám người Vương Triều nhìn thấy Hứa Hướng Dương thoát khỏi tay
Lý Khánh Nguyên thì ngay lập tức tiến lên tiếp ứng. Triển Chiêu giao Hứa Hướng Dương cho Vương Triều:" Ngươi giúp ta chăm sóc nàng, ta đi bắt Lý Khánh Nguyên."
Vương Triều cẩn thận đỡ Hứa Hướng Dương, sau lưng
nàng cắm một thanh chủy thủ, máu chảy không ngừng, lo lắng nói:" Hứa cô
nương, ngươi cố gắng chống đỡ!" Hứa Hướng Dương miễn cưỡng gật đầu, mỗi
lần hít thở phía sau lưng càng đau xót thêm, khiến trán nàng đổ mồ hôi
lạnh. Võ nghệ của Quan Húc cao cường, hiện tại đã bao vây Lý Khánh
Nguyên, thấy Triển Chiêu đi lại hỗ trợ, nói:" Triển huynh đệ, nơi này cứ giao cho ta, ngươi mang Hứa cô nương về trị thương trước đi."
Sắc
mặt Triển Chiêu âm trầm, giọng nói khàn khàn:" Lập tức có thể trở về!"
Lời vừa dứt, triển khai vài chiêu thức sắc bén, đánh bay bội kiếm trên
tay Lý Khánh Nguyên, Cự Khuyết đặt giữa cổ hắn, ánh mắt nhìn hắn ngập
trời lửa giận, nếu hiện tại ở trên giang hồ, Triển Chiêu đã sớm một kiếm kết thúc tính mạng của Lý Khánh Nguyên. Rất nhanh, bộ khoái tiến đến
trói Lý Khánh Nguyên lại. Triển Chiêu thu kiếm, xoay người bước nhanh
tới chỗ Hứa Hướng Dương.
Sắc mặt nàng tái nhợt, ý thức có chút không
tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ nghe hắn vội vã kêu to tên của nàng, hơi hơi mở
mắt ra nhìn bóng người chớp lên, suy yếu đáp một tiếng, lại tiếp tục
nhắm mắt. Trong lòng Triển Chiêu quýnh lên, ôm người phi thân lên ngựa:" Vương Triều, nơi này giao cho ngươi, ta đi trước một bước." Nói xong,
ngựa liền nhanh chóng chạy đi.
Bị xóc nảy khiến Hứa Hướng Dương thống khổ không chịu nổi, gắt gao cau chặt mày, đến khi chạy tới Khai Phong
phủ, nàng gần như đã lâm vào hôn mê, ý thức không rõ ràng, chỉ cảm thấy
sau lưng rất đau, đau đến rã rời chân tay. Công Tôn tiên sinh nghe tin
vội vã tới, nhìn miệng vết thương, sắc mặt ngưng trọng:" Triển hộ vệ,
một đao này đâm trúng chỗ hiểm. Lúc rút chủy thủ khả năng cao sẽ chảy
máu không ngừng, ngươi cần phải có chuẩn bị."
Trong lòng Triển Chiêu
chấn động, cảm thấy yết hầu như bị nghẹn lại, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt Hứa Hướng Dương ngày càng trắng bệch, nói không ra lời. Nhất định
phải rút chủy thủ ra, nhưng nàng có thể chịu đựng được sao? Nếu không
thể chống đỡ nổi... Công Tôn tiên sinh nhẹ giọng nói:" Thương thế của
Hứa cô nương không nên chậm trễ."
Triển Chiêu nhìn Công Tôn tiên
sinh, trong lòng thêm vài phần khiếp đảm, lại nhìn miệng vết thương
không ngừng chảy máu, rốt cục chậm rãi gật đầu. Công Tôn tiên sinh cắt
phần y phục ở chỗ vết thương, cầm chủy thủ, trầm giọng nói:" Khi ta rút
chủy thủ ra, ngươi ngay lập tức dùng băng gạc chặn miệng vết thương lại
để cầm máu."
Chủy thủ bị rút ra, Hứa Hướng Dương theo đó chấn động
mạnh một cái, máu từ miệng vết thương phun trào, nhuộm đỏ hai mắt Triển
Chiêu. Băng gạc dùng để chặn miệng vết thương rất nhanh bị thấm đỏ. Nhìn máu tươi chảy qua đầu ngón tay, thanh âm Triển Chiêu có chút phát run:" Công Tôn tiên sinh, máu không ngừng lại!" Phải làm sao bây giờ!?
Công Tôn tiên sinh nhanh chóng đổ thuốc lên vết thương, lại lấy băng gạc
khác chặn lại. Băng gạc một cái lại một cái bị thấm đỏ, sắc mặt Triển
Chiêu cũng tái nhợt theo, nàng có thể chống đỡ được hay không? May mà,
tuy rằng hung hiểm, nhưngcuối cùng máu vẫn ngừng chảy. Công Tôn tiên
sinh nhẹ nhõm thở ra một hơi, lau đi mồ hôi trên trán:" Máu ngừng rồi,
ngươi giúp nàng băng bó lại, ta đi nấu thuốc." Hiện tại Hứa Hướng Dương
mới chỉ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, ban đêm còn có khả năng sốt cao,
có thể qua được hay không vẫn khó nói.
Tinh thần dần buông lỏng một
chút, nhưng việc băng bó vết thương? Triển Chiêu ngẩn người ra, hơi chần chờ. Sau đó vội vàng rửa sạch tay, đi lấy chút nước ấm trở lại phòng.
Cẩn thận chà lau vết máu trên người nàng, nhưng tiếp theo lại thấy khó
xử. Băng bó vết thương nhất định phải cởi y phục nàng ra, cái này... Do
dự chốc lát, dứt khoát động thủ cởi bỏ y phục của nàng. Tuy nói tình
huống có phần xấu hổ, nhưng bọn họ đã là phu thê, hắn băng bó giúp nàng
cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Trên người nàng một mảnh hỗn độn, hắn cẩn thận cởi y phục ra. Cái yếm màu hồng cánh xen càng làm nổi bật lên
da thịt trắng như tuyết, động tác trên tay dừng lại, chậm chạp không dám cởi lớp che chắn cuối cùng. Mới vừa rồi dây yếm đã bị cắt đứt, giờ phút này chỉ nửa che nửa đậy trước ngực. Ánh mắt hắn dao động, hít vào một
hơi thật sâu, quay mặt sang chỗ khác bỏ lớp che đậy cuối cùng ra. Rồi
sau đó vội vàng giúp nàng nằm úp sấp xuống, bắt đầu băng bó cho nàng.
Nhưng vị trí bị thương có chút xấu hổ, nửa vời, băng vải cần phải vòng qua
ngực. Tình huống này khiến Triển Chiêu đổ mồ hôi hột, sợ động tác lớn sẽ làm vết thương lại chảy máu, nhưng băng bạc muốn vòng qua ngực của
nàng, thật sự có muốn tránh cũng khó tránh được. Băng vải bao trùm lên
miệng vết thương đã rắc thuốc, sau đó vòng qua ngực lại quay về, một
vòng rồi một vòng. Nàng đang nằm úp sấp, hắn chỉ có thể dùng một tay hơi nâng người nàng lên, một tay băng bó. Trong trường hợp như vậy, hai tay khó tránh khỏi sẽ chạm vào nơi đẫy đà của nàng, xúc cảm mềm mại khiến
cả người hắn buộc chặt lại, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác lợi
dụng lúc người khác gặp khó khăn. Thật vất vả mới băng bó xong, lại mất
sức chín trâu hai hổ mặc y phục cho nàng, thế này mới dám nhẹ nhàng thở
ra.
Chỉ chốc lát sau, Quan Húc đến thăm, thấy Hứa Hướng Dương đã rút chủy thủ ra, máu cũng ngừng lại, thở phào một hơi:" Chỉ cần máu ngừng
là tốt rồi."
"Quan đại ca, hôm nay đa tạ huynh." Triển Chiêu đứng lên ôm quyền, hai lần Hứa Hướng Dương gặp nguy hiểm đều may mà có hắn trợ
giúp. Quan Húc xua tay, nói:" Triển huynh đệ không cần khách khí, là
chuyện nên làm thôi." Hắn nói thêm vài câu liền rời đi, nơi này hắn cũng không giúp được gì, ở lâu còn khiến Triển Chiêu mất thời gian tiếp đón, chi bằng đi về trước.
Quan Húc vừa rời khỏi, Vương tẩu tử đã nghe
tin tới, nhìn Hứa Hướng Dương suy yếu, mặt không chút máu nằm trên
giường, vô cùng lo lắng:" Tối hôm qua nghe nói Hướng Dương chậm chạp
chưa về, ta liền thấy lo lắng, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy. Nàng chỉ là một cô nương yếu đuối, suốt ngày ru rú trong nhà, vì sao lại trêu chọc
đến những người đó?"
"Bọn họ là hướng đến ta, ta đã làm liên lụy đến nàng."
Vẻ mặt Triển Chiêu tràn đầy tự trách, Vương tẩu tử cũng không tiện nói
nhiều. Chuyện này sao có thể đổ lên đầu Triển đại nhân được, đều là do
bọn xấu xa kia! Nàng quay đầu nói:" Thương thế của nàng sao rồi? Khi nào thì tỉnh lại?" Triển Chiêu lắc đầu:" Cũng không rõ, Công Tôn tiên sinh
nói ban đêm có khả năng sốt cao, thân mình nàng vốn đơn bạc, có thể qua
được hay không còn khó nói." Lòng hắn cũng cực kì lo lắng, chỉ hận người bị thương không phải là mình, dù thế nào hắn cũng cường tráng hơn nàng, chút thương này chẳng tính là gì. Nhưng những chuyện này lại đổ xuống
người nàng, đúng là tai ương ngập đầu.
Tâm trạng Vương tẩu tử trầm
xuống, nếu Công Tôn tiên sinh đã nói nghiêm trọng như vậy, xem ra tình
huống không tốt chút nào. Mặt nàng trắng bệch, cố gắng chống đỡ nói:" Ta đi nấu chút cháo, đợi khi nào Hướng Dương tỉnh thì ăn vào bụng mới uống thuốc được."
Triển Chiêu nói cảm tạ, có chút thất thần ngồi xuống
ghế, nhìn về phía Hứa Hướng Dương đang nằm trên giường, sắc mặt suy yếu, hơi thở mỏng manh. Nàng cũng từng ở trong căn phòng này, hấp hối nằm ở
đó, nhưng tâm tình hắn lúc ấy với hiện tại lại hoàn toàn khác biệt. Nếu
lúc trước nàng cứ vậy mà ra đi, hắn cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc. Còn bây giờ, nếu nàng không chống đỡ nổi, hắn sẽ phải đối mặt như thế nào?
Thật ra hắn đã không còn oán hận, bất luận lúc trước Hứa Hướng Dương
từng làm cái gì thì hiện tại hắn đều khó có thể thờ ơ với nàng.
Thầm than, dùng sức xoa xoa mặt, yên lặng không muốn suy nghĩ thêm về bất kì ai hay bất kì điều gì nữa, tận đến khi Công Tôn tiên sinh đến đưa
thuốc, hắn mới hoàn hồn. Cẩn thận nâng Hứa Hướng Dương dậy, Công Tôn
tiên sinh vui mừng phát hiện nàng tuy hôn mê, nhưng vẫn có thể uống
thuốc:" May quá, uống được thuốc là tốt rồi."
Thân thể nàng mềm mại,
vô lực tựa vào trong ngực hắn, trong lòng Triển Chiêu nổi lên chua xót.
Nếu lúc ấy hắn không vì cứu Nguyệt Hoa mà bị thương, có lẽ sẽ không để
Lý Khánh Nguyên đào thoát, vậy sẽ không làm liên lụy đến nàng. Có nghĩ
lại cũng đều vô ích, nếu có thể quay trở về thời điểm kia, hắn vẫn sẽ
cứu Nguyệt Hoa...
Công Tôn tiên sinh thấy hắn u sầu, an ủi:" Hứa cô nương có thể uống thuốc, tình huống chắc sẽ ổn thôi."
Triển Chiêu thở dài, miệng đắng chát:" Đa tạ tiên sinh." Trong lòng hiện tại
có muôn vàn cảm xúc, hắn luôn nghĩ rằng mình đối với nàng chỉ là trên
trách nhiệm mà thôi, ngày tháng có thể bình thản trôi qua như vậy là tốt rồi. Lại không ngờ thình lình xảy ra biến cố khiến hắn trở tay không
kịp, yên tĩnh từ trước đến nay bị đánh vỡ, tạo lên gợn sóng. Hứa Hướng
Dương, không biết từ lúc nào, nàng ở trong lòng hắn đã trở nên bất đồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT