Vụ án Lý lão bản vẫn còn rất nhiều chuyện vụn vặt cần phải xử lí, cho
nên, sau khi Triển Chiêu trở về, vẫn bận rộn như trước. Kẻ sát hại Trình lão gia đã sa lưới, sự tình cùng suy đoán của bọn họ không khác biệt
cho lắm. Đám người Hồ Tam theo đuôi Trình lão gia, giết người cướp của,
trong lúc chia của thì xảy ra nội chiến, Hồ Tam bị sát hại. Tiếp đó hai
người còn lại phát hiện trong rương căn bản không phải bảo thạch liền
đem vứt ở sơn động, trở lại thôn Hồng Thạch lần nữa, thế nên mới bị bắt. Vụ án giết người đã được phá, nhưng còn Lý lão bản vẫn chưa rõ tung
tích, giống như mò kim đáy bể, không cách nào tìm ra hắn.
Bận rộn bảy tám ngày, Triển Chiêu mới rút chút thời gian rảnh rỗi, đi với Hứa Hướng Dương đến thăm Bảo Nhi. Bảo Nhi đang tập tễnh học đi, rất thích để
người khác đỡ một bên lúc la lúc lắc đi từng bước. Thấy Hứa Hướng Dương
đến, toe toét cười bước tới chỗ nàng. Hứa Hướng Dương ôm lấy Bảo Nhi,
cười:" Bảo Nhi ngoan, Hứa di đến thăm ngươi đây. Nhìn xem ai đây nào?
Còn nhớ là ai không?"
Triển Chiêu cầm lấy cái tay nhỏ bé mập mạp của
Bảo Nhi quơ quơ:" Bảo Nhi lớn lên nhiều rồi." Vừa cao lên, lại mập thêm, có thể thấy được Quan Húc chăm sóc đứa nhỏ này rất kĩ. Ánh mắt Quan Húc nhìn Bảo Nhi tràn đầy từ ái, cười nói:"Bộ dáng Bảo Nhi nhà chúng ta vốn dĩ rất tốt, khi trưởng thành nhất định là một cô nương xinh đẹp. Vừa
nghĩ tới vài năm nữa sẽ bị tên tiểu tử xấu xa nào đó mang đi, trong lòng ta liền thấy không thoải mái a."
Triển Chiêu bật cười:"Quan đại ca, ít nhất cũng phải mười năm nữa. Không phải lo lắng quá sớm hay sao?"
"Triển huynh đệ, ngươi còn chưa làm cha, đâu có thể hiểu tấm lòng người làm
cha như ta. Nhi tử cùng khuê nữ không giống nhau, khuê nữ phải gả ra
ngoài, còn nhi tử là dẫn người vào nhà, tâm tình khác hoàn toàn a?'
Hứa Hướng Dương vụng trộm liếc nhìn Triển Chiêu một cái, thấy hắn cũng đang nhìn về chỗ mình, vội vàng chuyển ánh mắt, trộm cười. Bảo Nhi uốn éo
trong lòng nàng, chỉ vào con bướm trong viện, nàng cười cười ôm Bảo Nhi
đi tới bụi cỏ bắt con bướm. Quan Húc nhìn một lớn một nhỏ chơi đến vui
vẻ, tâm cũng vui lây:" Hứa cô nương rất thích trẻ con, nhất định sẽ là
một mẫu thân tốt."
Nghe vậy, Triển Chiêu cười yếu ớt, không nói gì,
thật ra hắn cũng chưa từng nghĩ nhiều. Quan Húc nói lời này kì thật
không có ý tứ gì khác, thấy Triển Chiêu miễn cưỡng cười, mới nhớ tới sự
tình giữa bọn họ, ha ha hai tiếng, ngược lại hỏi:" Đinh cô nương đã đi
về cùng Đinh đại hiệp rồi sao?"
"Uh, đã trở về."
Quan Húc nhẹ
nhàng thở ra:"Lúc ấy nghe nói một mình nàng đuổi theo các ngươi, dọa ta
nhảy dựng cả lên, may mắn là bình an vô sự."
Nhìn Hứa Hướng Dương
cùng Bảo Nhi ở cách đó không xa đuổi theo con bướm, Triển Chiêu có chút
mất mát. Tuy phải sống cho hiện tại, nhưng mỗi khi nhớ lại quá khứ trong lòng hắn lại ẩn ẩn đau. Làm sao không tiếc nuối cho được? Sao có thể
nói quên liền sẽ quên? Nói buông liền dễ dàng buông xuống? Bất quá là
giữ chặt ở tận đáy lòng mà thôi. Thời gian trôi qua, có những oán hận
cùng không cam lòng đều dần dần bị mài mòn đi. Hứa Hướng Dương đã thay
đổi, cùng hắn sớm chiều ở chung, chưa nói tới tình yêu, nhưng cũng dần
dần giống người thân trong nhà.
Cười cười:"Nàng như vậy, lần này trở về, thảo nào cũng bị răn dạy một trận,"
Quan Húc cũng cười cười. Tùy hứng làm bậy như vậy, vẫn nên cẩn thận giáo
huấn một chút. Đinh Nguyệt Hoa chung quy là một đề tài nhạy cảm, không
tiện nói thêm. Hai người nói sang vụ án mạng, càng nghe, sắc mặt Quan
Húc càng trầm xuống, chẳng may lại để cho Lý lão bản chạy thoát! Hiện
tại đã dán cáo thị truy nã, những vẫn chưa có tin tức gì.
Từ lúc biết được chuyện giữa Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương, Quan Húc cố ý quan sát Hứa Hướng Dương vài lần. Ngày ấy Đinh Nguyệt Hoa ở trước mặt hắn quở
trách Hứa Hướng Dương, nhưng mỗi lần gặp nàng, đều là một bộ dáng mềm
mại dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật khó có thể tin lại làm ra
loại chuyện như vậy. Cho dù nàng đã mất trí nhớ, nhưng nhìn tính cách,
vẫn luôn ưa thích yên tĩnh, không tranh không nháo với ai. Nếu không
phải tâm cơ quá sâu, vậy thì là tính cách quá mức an phận.
Hắn có thể lý giải cảm giác không cam lòng của Đinh Nguyệt Hoa, nhưng không thể
chấp nhận cách làm lỗ mãng của nàng, níu kéo thì thế nào, Triển Chiêu đã thành thân với Hứa Hướng Dương, nàng làm vậy chỉ tự rước lấy xấu hổ mà
thôi. Mà trong chuyện này nàng trách cứ Hứa Hướng Dương thì được cái gì? Quyết định là ở Triển Chiêu. Lần này về nhà, chỉ sợ Đinh Nguyệt Hoa sẽ
phải lập gia đình. Nghe thì cũng có chút tiếc nuối, nhưng chuyện đó vốn
là lẽ đương nhiên, nếu không lấy chồng, thì nàng tính như thế nào?
Nhìn Bảo Nhi đang chơi đùa, nghĩ rằng, cái cô nương trong lòng cất chứa vô
hạn ủy khuất kia có lẽ sẽ không quay lại đây nữa. Không khỏi thở dài một tiếng, mặc dù có chút lỗ mãng tùy hứng, nhưng vẫn là một cô nương tốt,
hi vọng nàng có thể khỏe mạnh bình an.
Đảo mắt đã đến tháng tám, sắp
tới Trung Thu, Hứa Hướng Dương đối với bánh trung thu không có nhiều
hứng thú, Triển Chiêu cũng không thích ăn đồ ngọt, cho nên không tính
làm, tính ra ngoài mua vài cái mang về cho có không khí. Nàng không tính làm nhưng Vương tẩu tử lại phải làm, nhà nàng có hai đứa nhỏ đều thích
đồ ngọt. Nghe nói nàng không làm bánh trung thu liền muốn gói thêm một
ít đưa cho nàng. Hứa Hướng Dương hỏi Vương tẩu tử khi nào thì làm bánh,
nàng cũng đi qua giúp đỡ một tay. Vương tẩu tử cười nói, có nàng đến
giúp, bánh trung thu năm nay nhất định ăn rất ngon.
Nghe Vương tẩu tử nói, sau khi trở về Hứa Hướng Dương cân nhắc một chút, nếu phải làm,
chi bằng làm bánh trung thu lạnh, thay đổi khẩu vị. Nhưng làm bánh trung thu lạnh cần có chỗ để ướp lạnh, nhưng hiện tại không có băng tuyết,
nếu không kiếm một khối để ướp bánh cũng được. Buổi tối Triển Chiêu trở
về, nàng có chút thấp thỏm hỏi hắn, nói muốn một khối băng.
"Băng?"
Triển Chiêu khó hiểu, nàng rất hiếm khi nhờ hắn làm cái gì, sao hôm nay
lại nói ra yêu cầu kì quái như vậy?:" Ngươi cần băng làm gì?"
Nàng
hơi thẹn thùng, nhỏ giọng nói:"Ta tính làm bánh trung thu lạnh, cho
nên..." Hắn có phải cảm thấy nàng quá mức lãng phí, chỉ vì chuyện ăn
uống nho nhỏ cũng đi nhờ cậy người khác hay không?:" Nếu, nếu thấy phiền toái thì ngài liền quên đi."
"Bánh trung thu lạnh?" Triển Chiêu có
phần tò mò, nói:" Kiếm khối băng không khó, khi nào thì bắt đầu? Làm
nhiều một chút cho mọi người cùng nếm thử."
Trong lòng Hứa Hướng Dương vui vẻ:" Bắt đầu từ hôm nay, Vương tẩu tử hẹn với ta qua chỗ tẩu ấy cùng làm."
" Được, khi nào ngươi cần ta sẽ nhờ người đem khối băng qua."
Đến ngày, Vương tẩu tử nghe nói sẽ làm bánh trung thu lạnh, liền cười nói
bản thân đúng là chọn đúng người rồi. Vương tẩu tử nghe Hứa Hướng Dương
làm bánh trung thu lạnh thì có chút khẩn trương, thúc giục nàng làm
trước, còn của mình không vội.
Kì thật làm bánh trung thu lạnh không
khó, mấu chốt là ở giai đoạn làm vỏ bên ngoài. Cho đường bột vào hỗn hợp dầu thực vật và sữa quấy đều lên, rồi cho lên chảo đun sôi. Sau đó để
nguội lại đổ vào bột gạo nếp, nhào thật kĩ, sau đó để vào nước lạnh một
lúc. Vương tẩu tử đã chuẩn bị sẵn đậu xanh, đậu đỏ, hạt sen làm nhân
bánh. Hai người cùng nhau bắt tay vào vo nhân thành từng viên một, để tí nữa dễ dùng. Đang vội vàng chuẩn bị, bên ngoài có người gõ cửa, nhìn
ra, là người Triển Chiêu nhờ đưa băng đến.
Nhìn hai khối băng lớn,
Vương tẩu tử kinh ngạc:" Cần khối băng làm gì vậy?" Hứa Hướng Dương
cười:" Làm bánh trung thu lạnh, sao lại không cần khối băng? Chúng ta
mau chóng cất băng cho kĩ, không lại tan hết."
Lúc Hứa Hướng Dương
đến có mang theo một kiện áo bông cũ, hiện tại lấy ra bọc khối băng lại. Nhưng khối băng so với tính toán của nàng lớn hơn nhiều, một kiện áo
bông hiển nhiên không đủ dùng. Vương tẩu tử cũng đi tìm áo bông cũ của
Vương Triều, bọc thêm vào, lại lấy chăn đắp lên. Hai người nhìn khối
băng bị bọc thành một bó, không khỏi cười rộ lên, làm bánh trung thu
lạnh thật sự là tốn không ít công sức.
Đợi một lúc, vỏ bánh đã lạnh,
hai người bắt đầu gói bánh. Cho nhân vào vỏ bánh, gói tròn lại, sau đó
đặt vào một cái khuôn hình hoa, nhẹ nhàng ấn xuống, thế là một cái bánh
trung thu lạnh đã hoàn thành. Vương tẩu tử thấy thú vị, cầm ở trên tay
nhìn xung quanh:" Ai u, nhìn đẹp ghê, cứ như là bạch ngọc vậy, thật sự
có thể ăn sao?"
" Sau khi ướp lạnh vị sẽ ngon hơn." Hứa Hướng Dương
nói xong liền lấy khối băng từ trong chăn ra, đập thành những khối nhỏ
bỏ vào trong chậu, sau đó để bánh trung thu vào ướp lạnh. Tuy rằng cách
làm này không bằng tủ lạnh, nhưng có còn hơn không.
Bánh trung thu
lạnh không nên ướp quá lâu, nhất là thời tiết nóng bức như vậy, không có đủ băng để dùng, chỉ có thể làm ra rồi ăn luôn. Đợi cho bánh trung thu
đã hoàn thành tốt, có thể ăn được rồi, hai đứa nhỏ nhà Vương tẩu tử nếm
thử trước, đều nói ăn rất ngon. Vương tẩu tử cười:" Bánh trung thu vốn
quý giá, lại còn ướp lạnh, gia đình bình thường khó có thể ăn được."
Hứa Hướng Dương cũng tự lấy một khối, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, thật
sự không tồi. Chính là khuôn bánh trung thu có chút lớn, nếu có thể nhỏ
hơn, một cái vừa vặn ăn một ngụm mới thích. Những người có giao tình với Triển Chiêu, nàng đều tặng một ít, phần còn lại đưa đến chỗ Bao đại
nhân và Công Tôn tiên sinh. Phía dưới rổ có để băng, phía trên đặt đĩa
bánh trung thu, dùng thêm một cái đĩa để che đậy. Chuẩn bị hai cái rổ
như thế, gọi Ngôn Chân tới, để cho nàng đưa qua.
Ngôn Chân đi vừa
đúng lúc, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu đều đang ở thư phòng. Bao đại nhân thấy nàng cầm hai cái rổ băng tiến vào, hết sức
hiếu kì:" Đây là cái? Vì sao còn phải ướp lạnh?"
Triển Chiêu biết hôm nay Hứa Hướng Dương làm bánh trung thu, cười nói:" Hướng Dương nói hôm
nay cùng làm bánh trung thu với Vương tẩu tử, chắc đây là bánh trung thu lạnh mà nàng nói."
"Nga? Bánh trung thu lạnh? Nghe có chút mới mẻ."
Bao đại nhân còn chưa bao giờ nghe qua loại bánh trung thu này, có chút
chờ mong nhìn Ngôn Chân chậm rãi gạt vụn băng ra, nhấc đĩa đậy ở bên
trên lên. Đập vào mắt người nhìn là những cái bánh trung thu trông như
khối ngọc tinh xảo, còn có băng bên dưới nhè nhẹ tỏa ra làn khói man
mát, khiến người ta nhìn mà khoan khoái, có cảm giác không nỡ ăn.
Công Tôn tiên sinh tán thưởng:"Hứa cô nương thật sự rất khéo tay, làm sao
lại nghĩ ra được cái này?" Tán thưởng xong tâm lại sinh ra nghi hoặc,
trong nhà Hứa cô nương cũng không khá giả cho lắm, vào mùa hè, không
phải gia đình nào cũng có thể dùng băng. Xem món này, có lẽ không phải
lần đầu làm, nàng học được tay nghề như vậy ở đâu? Thật sự là khó hiểu.
Bao đại nhân cầm một khối lên trước, tiếp đó mọi người đều đến nếm thử.
Triển Chiêu cắn một ngụm, phát hiện nhân bên trong một nửa là hạt sen,
một nửa là đậu đỏ, không khỏi mỉm cười. Nếu nói bánh trung thu rất dễ
ăn, vậy cũng chưa hẳn, chẳng qua là vì món mới này của Hứa Hướng Dương
mà thôi. Lại nghe nói bánh trung thu lạnh không nên để lâu, rổ bánh thứ
hai được lấy ra, mỗi người một khối liền ăn hết.
Cách làm bánh trung
thu lạnh có phần phiền toái, mọi người nếm thử một lần là được rồi. Đợi
đến Tết Trung thu, vẫn là ăn bánh trung thu truyền thống. Hôm đó Triển
Chiêu phải vào cung trực, Hứa Hướng Dương một mình trải qua đêm trung
thu. Mặc dù Triển Chiêu không có ở nhà, nhưng nàng vẫn ngồi ở trong viện ăn bánh ngắm trăng. Trong lòng vẫn hi vọng có thể đợi được Triển Chiêu
trở về, chẳng sợ hiện tại chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, vậy cũng
xem như đã từng cùng hắn ngắm chung một vầng trăng.
Trong lòng mất
mát, bỗng nhiên nhớ tới Đinh Nguyệt Hoa. Tuy rằng đêm nay Triển Chiêu
không ở nhà, nhưng tóm lại sau này vẫn sẽ ở bên cạnh nàng. Mà còn Đinh
Nguyệt Hoa thì sao? Giờ phút này nàng đang cảm thấy như thế nào? Tuy
rằng mọi người đều không nhắc tới, nhưng lần này Đinh Nguyệt Hoa trở về, chỉ sợ khó thoát khỏi bị trách phạt một trận, có khi còn bị bắt lập gia đình. Triển Chiêu cũng không phải là người chậm hiểu, trong lòng hắn
hiện đang suy nghĩ gì?
Nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, thở dài một
tiếng. Đối với Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa mà nói, ước chừng chỉ có
thể gửi gắm nỗi nhớ thương vào vầng trăng sáng mà thôi, cũng chẳng còn
cách nào khác. Vậy thì nàng và Triển Chiêu thì sao? Để tay lên ngực tự
hỏi, nếu hắn đem Đinh Nguyệt Hoa chôn sâu vào đáy lòng, nàng có thể thản nhiên tiếp nhận hay sao? Hắn và nàng, gần như vậy nhưng lại xa đến thế, sẽ mãi mãi bị ngăn cách bởi Đinh Nguyệt Hoa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT